Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 271: Cô ấy không phải là người mà anh có thể động vào (8)
Editor: Nguyetmai
Hoắc Nghiên Nghiên tưởng rằng Tô Ngự có hứng thú với cô ta, lập tức vui mừng nhướn mày.
“Anh Tô, tên tôi là Hoắc Nghiên Nghiên, Nghiên là chữ nữ có thêm một chữ mở.”
“Nữ……. Mở? Tên gọi cũng phóng đãng phết đấy.”
Tô Ngự nói câu đó xong, những người xung quanh cũng không nhịn được bật cười…
Hoắc Nghiên Nghiên lập tức cảm thấy rất xấu hổ…
“Anh Tô… Từ lâu tôi đã được nghe danh của anh, hôm nay mới có vinh hạnh được gặp, ly này tôi mời anh.”
Nói xong, Hoắc Nghiên Nghiên nâng ly kính rượu rồi uống một hơi cạn ly rượu vang đỏ, nhìn có vẻ cũng hào sảng.
Tiếc là Tô Ngự không hề nể mặt… Anh ta bỏ ly rượu trong tay xuống bàn trà, hoàn toàn không có ý định muốn uống.
Sắc mặt Hoắc Nghiên Nghiên trở nên hơi khó coi… Cô ta không ngờ là Tô Ngự lại không nể mặt đến vậy…
Nhưng mà Hoắc Nghiên Nghiên khẽ cắn môi, vẫn hi vọng mình có thể đột phá. Vì vậy cô ta cầm lấy ly rượu mà Tô Ngự đặt lên bàn, nói: “Có vẻ tâm trạng anh Tô hôm nay không tốt lắm, nên không có tâm trạng uống rượu cũng là chuyện đương nhiên, tôi tự thấy tửu lượng mình không tệ lắm, nên đành cạn sạch ly này thay cho anh Tô vậy.”
Nói xong, Hoắc Nghiên Nghiên cầm lấy ly rượu của Tô Ngự, xung phong nhận việc, uống cạn sạch ly của anh ta.
Lúc này, sắc mặt Tiểu Ưu đứng cách đó không xa đã hoàn toàn thay đổi…
“Hoắc Nghiên Nghiên này đúng là tự tìm đường chết.”
Tô Ngự nổi tiếng là có tính sạch sẽ, toàn bộ người trong giới này đều biết, Hoắc Nghiên Nghiên không phải là không biết, nhưng cô ta vẫn cố tình làm vậy, cũng chỉ có một khả năng, đó là làm một chuyện khác biệt để khơi sự hứng thú của Tô Ngự.
Giống như năm đó Triệu Thanh Nhã lao ra ngăn đầu xe thể thao của Tô Ngự rồi suýt thì mất mạng dưới bánh xe của anh ta vậy.
Quả nhiên, sau khi thấy Hoắc Nghiên Nghiên uống sạch ly rượu của mình, Tô Ngự đưa tay ra cầm chiếc ly không ấy lên.
Từ từ đứng dậy.
Tất cả mọi người nín thở nhìn sang…….
Hoắc Nghiên Nghiên cho rằng cuối cùng Tô Ngự cũng sẽ nói gì đó với mình.
Nhưng chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, ly thủy tinh rơi xuống vỡ tan, dọa tất cả những người khác.
“Cậu Tô…” Mọi người nhao nhao đứng dậy.
“Bẩn chết đi được… Thật là.” Tô Ngự nhìn ly rượu, không biết đang nói Hoắc Nghiên Nghiên hay nói ly rượu.
“Cậu Tô, xin lỗi, tôi không biết…….” Hoắc Nghiên Nghiên cố giả vờ tỏ vẻ vô tội.
Không đợi cô ta nói xong, Tô Ngự đã nhìn cô ta rồi nói một câu,: “Cả nhà họ Hoắc, cô là người có gen kém nhất.”
Nói xong, Tô Ngự đã nhấc chân bước đi, mà đám cậu ấm sau lưng anh ta cũng đứng dậy… Để lại Hoắc Nghiên Nghiên một mình đứng đần ra…
Sau khi đi ra khỏi quán bar, Tô Ngự lập tức lên chiếc Lamborghini Sesto Elemento.
Sau đó lạnh lùng rời đi…
Phóng xuyên qua màn đêm, tâm trạng anh ta lại càng khó chịu hơn.
Hoắc Nghiên Nghiên ngu xuẩn như vậy mà còn có thể danh chính ngôn thuận sinh hoạt ở nhà họ Hoắc, sao Hoắc Miên tốt như thế lại phải lưu lạc ở bên ngoài.
Lão già họ Hoắc kia mù rồi à?
Càng nghĩ đến chuyện này anh ta lại càng thấy khó chịu, phanh gấp xe lại ở một gốc cây lớn vên ven đường.
Tô Ngự lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc,: “Bắt đầu từ ngày mai, chấm dứt hết tất cả mọi hoạt động buôn bán hợp tác với Hoắc Thị.”
Sáng hôm sau, Hoắc Tư Khiêm vừa đến công ty đã nghe thấy tin Tô Thị rút vốn và vĩnh viễn không hợp tác nữa.
Anh ta lập tức gọi một cuộc cho Tô Ngự…
“Cậu Tô, tôi làm gì sai à? Sao đang yên đang lành lại dừng hợp tác?” Hoắc Tư Khiêm cười hỏi.
“Thấy nhà họ Hoắc các cậu ngứa mắt.” Tô Ngự bốc đồng trả lời.
Hoắc Tư Khiêm thở dài,: “Được rồi, khi nào anh cậu thấy thoải mái thì đừng quên tiếp tục hợp tác với chúng tôi nhé.”
Tô Ngự không nói gì, thẳng thừng dập điện thoại của Hoắc Tư Khiêm. Trong thành phố này, vì anh ta là Tô Ngự nên có thể cứ ngang ngược như vậy mà không cần nể nang mặt mũi của bất kì ai.
Sau khi tắt máy, Hoắc Tư Khiêm lập tức kiểm tra lại một lượt, cuối cùng phát hiện ra đồ ngu xuẩn Hoắc Nghiên Nghiên hôm qua đã đi tìm Tô Ngự.
Nghe nói còn làm ra trò cười…
Sau khi cuộc họp nhân viên cấp cao kết thúc, Hoắc Tư Khiêm gặp thành viên hội đồng quản trị Thẩm Giai Ny ở hành lang.
“Nói cho đứa con gái bảo bối của bà đừng có tiếp cận Tô Ngự nữa.”
“Ha ha… Chuyện này đến lượt cậu quản chắc? Nghiên Nghiên nhà tôi thích ở cùng ai thì cứ ở cùng người đó thôi.” Thẩm Giai Ny cười khẽ.
“Nếu như cô ta muốn chết sớm thì cứ làm tiếp đi, nhưng mà đừng có làm liên lụy đến công ty, nếu không tôi sẽ không tha cho cô ta đâu.”
Hoắc Tư Khiêm bỏ lại những lời này rồi sửa sang lại cà vạt, xoay người rời đi…
Đối mặt với lời uy hiếp trắng trợn như vậy, sắc mặt Thẩm Giai Ny thay đổi… Đây là lời tuyên chiến chính thức à?