Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 272: Cô ấy không phải là người mà anh có thể động vào (9)
Editor: Nguyetmai
Từ khi lên chức y tá trưởng khu điều dưỡng phía Nam, công việc của Hoắc Miên càng ngày càng bận rộn, thậm chí còn có rất nhiều khoa khác cũng tìm đến cô nhờ giúp đỡ.
Mọi người nghe nói y thuật của cô cao siêu, làm việc lại rất tỉ mỉ, nên càng khiến cho quỹ thời gian cá nhân của Hoắc Miên ngày càng ít đi.
Tần Sở kháng nghị vài lần, nhưng đều bị cô làm nũng rồi lừa gạt cho qua.
Vất vả lắm mới đến cuối tuần, được nghỉ một ngày, cô đã tính toán kĩ là sẽ ở với Tần Sở, thì lại phát hiện ra hôm nay sếp Tần tăng ca.
Buổi sáng khi đang quét dọn nhà cửa cô thấy tivi đưa tin hôm nay GK sẽ cắt băng khánh thành khách sạn Ấm Áp ở phía Tây.
Nghe nói sẽ có rất nhiều người đến xem, cảnh tượng long trọng chưa từng có trước đây, hiện trường nhìn không khác gì buổi họp báo của một siêu sao điện ảnh.
Vì thế đột nhiên Hoắc Miên nảy ra một ý tưởng, cảm thấy mình có thể tạo ra cho sếp Tần một sự bất ngờ.
Cô lấy trong tủ quần áo một bộ đồ thể thao Nike màu đen, đội mũ lưỡi trai màu trắng, lập tức như quay về thời học sinh. Sau đó còn lấy một chiếc khẩu trang màu trắng, sau khi ăn mặc tử tế xong, cô đến hiện trường nơi đang cắt băng khánh thành.
Cô len vào giữa đám người, định dùng điện thoại chụp ảnh Tần Sở, lại phát hiện ra mọi việc không dễ như cô tưởng. Xung quanh có rất nhiều người, còn có rất nhiều em gái hét chói tai gọi Tần Sở nhà cô là chồng, đúng là như phát điên.
Cuối cùng sau khi cắt xong băng khánh thành, Hoắc Miên thấy Tần Sở đi vào phía sau đại sảnh của khách sạn, cô liền lặng lẽ bám theo anh một đoạn.
Mãi đến khi Tần Sở và trợ lý định vào phòng nghỉ, Hoắc Miên mới đẩy mấy người phía trước ra, đột nhiên tiến lên kéo tay Tần Sở nói: “Tổng giám đốc Tần, có thể chụp một tấm ảnh với tôi được không?”
Tần Sở nghe thấy giọng nói này hơi giật mình.
Vào đúng khoảnh khắc ấy thì bốn năm vệ sĩ mặc đồ đen chạy đến từ đâu đó, lập tức bắt lấy Hoắc Miên. Sau đó kéo cô ra bên ngoài, nhìn tình hình này là muốn ném cô ra ngoài.
Hai tay cô bị khóa chặt lại, không thể tháo khẩu trang xuống, đúng là muốn điên lên rồi…
Vào đúng thời khắc mấu chốt thì đột nhiên Tần Sở hô lên: “Thả cô ấy ra…”
“Tổng giám đốc Tần, đây có thể là một người hâm mộ quá khích, rất nguy hiểm.” Tiểu Dương nhắc nhở.
“Thả cô ấy ra, để cô ấy đi vào.” Nói xong, Tần Sở đẩy cửa ra, đi vào phòng nghỉ.
Hoắc Miên trợn mắt há hốc mồm, vì sao Tần Sở lại đột nhiên làm vậy, chẳng lẽ anh nhận ra cô rồi?
Không thể nào, cô đã che kín mít như một chú gấu rồi mà, chuyện này không khoa học chút nào.
“Không nghe thấy gì à? Mau thả cô ấy ra đi.” Trợ lý Tiểu Dương hô to.
Mấy vệ sĩ thả lỏng Hoắc Miên ra, sau đó cô đi về phía phòng nghỉ của Tần Sở dưới cái nhìn soi mói của mọi người.
Đường đi vào cũng rất khó khăn, vì sợ mọi người nhận ra, cô còn cố ý kéo thấp vành mũ và nâng khẩu trang lên.
Lúc mở cửa vào, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình đã bị một người ôm xốc lưng lên, làm hại cô phải hét lên…
“Á… Thả em ra.”
“Em nghịch ngợm như vậy, để xem anh phạt em thế nào?” Tần Sở cúi đầu xuống, dùng miệng kéo khẩu trang của cô ra.
Đằng sau là khuôn mặt cực kì thanh tú của Hoắc Miên…
Các vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy tiếng thét chói tai xong thì không ai còn bình tĩnh nữa, vẻ mặt cực kì phong phú.
Tiểu Dương cũng choáng, khẩu vị của boss nặng đến vậy sao? Có thể vô lễ với người hâm mộ nữ trong phòng nghỉ?
Hơn nữa còn là một người hâm mộ đeo khẩu trang, không quen biết?
Hình như kích thích quá rồi…
“Chồng ơi, anh có thể thả em xuống đã được không?” Hoắc Miên bị bế lên như vậy cảm thấy không ổn lắm, lập tức đỏ mặt nói.
“Em có biết là vừa nãy suýt nữa thì em bị vệ sĩ ném ra ngoài rồi không?”
“Em biết.”
“Biết rồi mà em còn làm như vậy?” Mỗi lần làm sai chuyện gì đó, Hoắc Miên vẫn luôn có thể ăn nói hùng hổ như vậy, anh cũng đến bó tay với cô rồi.
“Em chỉ vì muốn cho anh một bất ngờ thôi mà, em đâu có dễ dàng gì đâu?”