Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 26: Mạo hiểm


Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 26: Mạo hiểm

“Hoắc Miên, cô không cần nói nữa, mọi chuyện đã được quyết định rồi. Cô cứ làm theo làđược, coi nhưđây là nhiệm vụ do bệnh viện giao cho cô. Sau khi phẫu thuật xong, nếu lãnh đạo hồi phục tốt thì tôi sẽ khen thưởng và biểu dương tất cả các nhân viên tham gia vào lần phẫu thuật này.”

Hoắc Miên lắc đầu, đứng lên nói: “Viện trưởng, tôi không cần khen ngợi và biểu dương, tôi chỉ cảm thấy mình không thể gánh vác được nhiệm vụ này. Xin lỗi, tôi không thể nhận.”

“Cô bé này, thật là cứng đầu.” Giọng điệu viện trưởng lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Viện trưởng, tôi thật sự rất muốn được mở rộng tầm mắt, nhưng ca phẫu thuật này quá quan trọng, nếu chỉ làđỡđẻ hay gìđó thì tôi có thể giúp đỡđược, còn phẫu thuật não của khoa ngoại thần kinh thì tôi thật sự sợ mình chỉ gây thêm phiền, viện trưởng nên chọn người khác thì hơn.”

Nói xong, Hoắc Miên đứng dậy định đi, cô không muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này đâu.

Cô thật sự nghi ngờ viện trưởng uống nhầm thuốc, bệnh viện Số 1 có vài trăm y táưu tú, sao phải chọn một y tá thực tập như cô, lại còn là y tá khoa sản nữa chứ, thật sự rất nực cười.

Lúc Hoắc Miên vừa định mở cửa, giọng nói của viện trưởng lại vang lên.

“Hoắc Miên, thật ra gọi cô làm trợ lý không phải làý của tôi. Trong lần phẫu thuật này, giáo sư hợp tác đã tự mình chỉ tên cô.”


“Giáo sư hợp tác chỉđịnh tôi?” Hoắc Miên quay đầu lại, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy, giáo sư hợp tác có tính cách kỳ lạ, vô cùng khó mời, khó lắm chúng tôi mới có thể thuyết phục được người đó thực hiện ca phẫu thuật. Giáo sư chỉ có một yêu cầu, đó làđể cô làm y tá trợ lý, nếu không thì sẽ không làm ca phẫu thuật này. Cô cũng biết mạng người quan trọng, bây giờ lãnh đạo vẫn còn ở bệnh viện của chúng ta, nếu thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn thìđừng nói là tôi và cô, kể cả toàn bộ bệnh viện này cũng không gánh nổi trách nhiệm ấy.”

“Nhưng mà… tôi không quen biết giáo sưđó. Có phải giáo sư nói nhầm tên không? Có khi nào trong bệnh viện chúng ta vẫn còn một y tá khác cùng tên với tôi không?” Hoắc Miên trợn tròn mắt.

“Không, có mỗi cô tên Hoắc Miên thôi, tôi không tìm nhầm đâu.”

“Nhưng mà…” Hoắc Miên có vẻ hơi khó xử.

“Hoắc Miên, đừng có nhưng mà, chúng ta không có thời gian để lãng phí, cô cũng biết là phẫu thuật sẽ bắt đầu vào ba giờ, một tiếng sau cô phải vào phòng phẫu thuật để làm công tác vệ sinh, nhân tiện họp với bác sĩ mổ chính.”

“Viện trưởng…”

“Hoắc Miên, đây là mệnh lệnh, cô phải tuân theo.” Viện trưởng Ngô sốt ruột, khuôn mặt trầm xuống, thái độ cương quyết.

Hoắc Miên im lặng.

Nếu lúc này cô xin nghỉ việc thì có phải là rất thất đức không? Nhưng nếu phẫu thuật thất bại, vị lãnh đạo kia đi đời nhà ma thì… Cô có còn cơ hội kiếm cơm nữa không?

Hoắc Miên khóc không ra nước mắt. Cô biết ngay mà, viện trưởng đột nhiên tìm cô, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành.

“Được rồi, tôi đồng ý.” Im lặng suy nghĩ vài giây, Hoắc Miên gật đầu đồng ý.


Cuối cùng viện trưởng Ngô cũng nhẹ nhõm.

“Tốt quá, bây giờ cô ra ngoài chuẩn bịđi, một tiếng sau đến phòng phẫu thuật VIP khoa ngoại ở tầng cao nhất.”

“Vâng.” Hoắc Miên gật đầu.

Ra khỏi văn phòng của viện trưởng, tâm trạng Hoắc Miên trở nên phức tạp đến cực điểm.

Quay lại khoa sản, y tá trưởng và mấy y tá khác đang đứng đợi cô.

“Hoắc Miên, viện trưởng đã gọi điện thoại nói ngắn gọn tình huống với chị rồi. Em mau thay đồ, tiến hành khửđộc toàn thân, sau đó chị sẽ cho người dẫn em lên phòng phẫu thuật ở tầng cao nhất.”

“À… y tá trưởng, không cần đâu, em có thể tựđi.” Hoắc Miên không quen cóđược đãi ngộđặc thù.

“Sao có thể, đây là chuyện lớn, em phải biểu hiện thật tốt.”

“Chị Hoắc Miên, sao chị may mắn thế, nghe nói giáo sư hợp tác tự mình chỉ tên chị.”


“Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra.”

“Không phải giáo sư là bạn của chịà? Sao chuyện tốt này không đến lượt chúng tôi chứ?” Mấy y tá khác tranh nhau hỏi.

“À, chị không biết giáo sư nào cả.” Hoắc Miên phủ nhận.

“Được rồi, đừng nói nữa, mau chuẩn bịđi. Hoắc Miên, có câu chị muốn nhắc em, viện trưởng coi trọng em là chuyện tốt, nhưng nếu lần này em làm không tốt, thì không chỉđơn giản là cuốn gói rời đi đâu. Em biết thân phận của bệnh nhân lần này quan trọng đến mức nào không?” Giọng điệu của y tá trưởng rất sắc bén.

Hoắc Miên gật đầu: “Em biết. Nếu thất bại thì có khả năng ngay cả cái mạng của em cũng mất.”

Cô vừa dứt lời, các y tá lập tức trở nên khẩn trương.

“Bây giờ các cô còn cảm thấy Hoắc Miên may mắn nữa không? Có ai muốn vào thay thế côấy không?” Vẻ mặt y tá trưởng không tốt lắm, chất vấn bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.