Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 27: Tiến sĩ
Sau khi thay đồ xong, Hoặc Miên từ chối đi cùng các y tá chung khoa, một mình đi lên khu VIP ở tầng cao nhất.
Trên đường đi, cô luôn suy nghĩ lát nữa vào phòng phẫu thuật, nếu thất bại thì có khả năng không còn cơ hội gặp người nhà nữa.
Cô dứt khoát lấy điện thoại gọi cho mẹ, chuông điện thoại vang lên một lúc lâu nhưng vẫn không có người nghe, hiển nhiên là bà không muốn nói chuyện với cô.
Hoắc Miên thở dài, lại gọi điện cho em trai.
“Chị.”Đầu bên kia vang lên giọng nói của Cảnh Chí Tân.
“Chí Tân, em đang đi học à?”
“Không, hôm nay em không có tiết, bây giờ em đang ở thư viện tìm tài liệu. Có chuyện gì không chị?”
“À, không có gì, hôm nay chị hơi bận, có lẽ sẽ không đến bệnh viện được, em đừng quên đến chăm sóc mẹ nhé.”
“Em biết rồi, tìm tài liệu xong em sẽđi, thuận tiện mua bữa tối cho mẹ luôn.”
“Ừ.” Bộ dáng Hoắc Miên có vẻ rất nặng nề.
“Chị, em cúp máy đây.”
“Chí Tân, nếu chị quá bận… không chăm sóc tốt cho mẹ và em, thì em thay chị chăm sóc cho mẹ nhé.”
“Em biết rồi, chị.” Nói xong, Cảnh Chí Tân cúp điện thoại.
Hoắc Miên cầm điện thoại, kéo đến tên Ninh Trí Viễn, cảm thấy không có gìđể nói.
Cô gọi cho Chu Linh Linh, đối phương lại tắt máy, có vẻ làđang bay.
Hoắc Miên cất điện thoại, hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều nữa, đi vào phòng nghỉ bên cạnh phòng phẫu thuật.
Một người đàn ông hơn ba mươi chủđộng nói chuyện: “Cô là Hoắc Miên?”
“Đúng vậy.”
“Tôi là Tống Hằng, trợ lý khoa ngoại thần kinh, cô có thể gọi tôi là Tiểu Tống.
“Xin chào.” Hoắc Miên chào hỏi.
“Đây là danh sách và tư liệu về các nhân viên tham gia ca phẫu thuật hôm nay, cô xem đi.”
Nói xong, Tiểu Tống đưa ra một sấp văn kiện, Hoắc Miên từ từ mở ra xem.
Bác sĩ phụ: Vương Kỳ, nam, ba mươi bảy tuổi, chuyên gia uy tín khoa ngoại thần kinh, học vị tiến sĩđại học y khoa thủđô.
Bác sĩ phụ: Hoàng Tiểu Ninh, nữ, ba mươi ba tuổi, chuyên gia uy tín khoa ngoại thần kinh, tiến sĩđại học y Auckland.
Chuyện gia gây mê: Phương Tự, nam, ba mươi hai tuổi, chuyên gia gây mêđặc biệt, tiến sĩ học viện y Osaka, Nhật Bản.
Y tá hỗ trợ: Tống Hằng, ba mươi lăm tuổi, y tá trợ lý khoa ngoại thần kinh, thạc sĩ học viện y Singapore.
Y tá hỗ trợ: Hoắc Miên, hai mươi ba tuổi, y tá thực tập khoa sản, tốt nghiệp chuyên ngành điều dưỡng học viện y thành phố C.
So với lý lịch của những người trước, Hoắc Miên cảm thấy mình sẽ bị người ta nghiền ra bã.
Ởđây có nhiều nhân tài như vậy, còn tìm một y tá thực tập ở khoa sản như côđến đây liều mạng làm gì?
Đúng rồi, viện trưởng nói côđược giáo sư mổ chính chỉ tên, thế nhưng tư liệu về người mổ chính đâu?
Cô ngẩng đầu lên hỏi: “À, tại sao lại không có tư liệu về giáo sư mổ chính?”
“À, không có tư liệu, giáo sư hợp tác rất ít khi xuất hiện, không muốn để lộ quá nhiều thông tin. Tôi nghe nói đó là một người đàn ông rất trẻ, nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ* tại trường y Harvard.”
* Vị trí nghiên cứu mà yêu cầu người tham dự phải là tiến sĩ.
“Harvard? Học viện Y? Nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ?” Hoắc Miên cực kì ngạc nhiên.
Trong thành phố nhỏ loại ba này của bọn họ có nhân vật lợi hại như vậy à? Sao cô chưa từng nghe nói?
“Được rồi, cô phải tự tin lên, chúng ta chắc chắn sẽ thành công.” Tống Hằng cười nói.
“Mong là vậy.” Hoắc Miên cũng cười đáp lại.
Lúc này, cửa phòng nghỉ bịđẩy ra, ba bác sĩ mặc áo blouse đi vào.
Sau khi nhìn rõ mặt người kia, Hoắc Miên chỉ cảm thấy não mình sắp chập mạch…
Người kia… là Tần Sở?