Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 25: Mệnh lệnh
Từ khoa sản đến phòng làm việc của viện trưởng không đến mười phút đi bộ, nhưng Hoắc Miên lại lề mề kéo dài tới mười lăm phút.
Viện trưởng Ngô Trung Hưng là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ sáng sủa gọn gàng, ánh mắt sắc bén nghiêm túc, phong cách bảo thủ.
Đương nhiên, Hoắc Miên – một y tá thực tập ở bệnh viện Số 1 chưa đến nửa năm không có tư cách nhìn thấy viện trưởng.
Cô chỉ có thể xem ảnh của viện trưởng trên trang web bệnh viện. Có người nói viện trưởng lúc còn trẻ là một giáo sư khoa chỉnh hình vô cùng xuất sắc.
Ông đã từng đến châu Âu giao lưu nhiều lần.
Hoắc Miên đi tới cửa phòng làm việc của viện trưởng. Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, đeo mắt kính gọng vàng đứng ở cửa.
“Cô là Hoắc Miên sao?” Người đàn ông chủđộng hỏi.
“Vâng.”
“Viện trưởng ở bên trong chờ cô, vào đi thôi.”
“Vâng.” Hoắc Miên gật đầu, trong lòng mang theo sự thấp thỏm gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp nghiêm túc.
Hoắc Miên đi vào, liền nhìn thấy viện trưởng, quả nhiên giống như trong ảnh, áo blouse màu trắng vô cùng lóa mắt.
Mặc dù viện trưởng chưa đến sáu mươi tuổi, nhưng tóc của ông đã hoa râm, nếp nhăn nơi khóe mắt rõ ràng.
“Cô là Hoắc Miên sao?” Viện trưởng chủđộng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Lại đây ngồi đi.” Thái độ của viện trưởng dễ gần một cách khác thường, làm cho trong lòng Hoắc Miên càng thêm thấp thỏm.
“Không cần, tôi đứng được rồi.” Hoắc Miên có chút gò bó.
“Đừng sợ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.” Viện trưởng khoát tay, cốý bảo Hoắc Miên ngồi xuống.
Hoắc Miên nghĩ từ chối mãi thì có vẻ làm kiêu quá. Vì vậy, côđi tới ghế sofa màu đen, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Là thế này, hôm nay tìm cô là vì có một nhiệm vụ quan trọng giao cho cô làm.”
“Vâng, viện trưởng cứ nói, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tôi, thì tôi nhất định sẽ làm hết sức.” Hoắc Miên gật đầu.
“Hôm qua, lãnh đạo thủđôđến thành phố C của chúng ta thị sát, nhưng lại đột phát xuất huyết não vào đêm qua, đãđược đưa đến phòng bệnh VIP cao cấp nhất của bệnh viện chúng ta. Nhưng mà, tổn thương của lãnh đạo quá nghiêm trọng, không thể nào chuyển viện được. Với tình huống hiện giờ, chỉ cần hơi động đậy thôi là có nguy cơ chảy máu nhiều. Cho nên, mấy người quản lý chúng tôi mở cuộc họp lâm thời, quyết định phẫu thuật mở sọ tại bệnh viện chúng ta, ba tiếng sau sẽ tiến hành phẫu thuật, do một vị giáo sư khoa ngoại thần kinh hàng đầu mổ chính.”
Nghe viện trưởng nói xong, Hoắc Miên gật đầu, cô cũng biết việc này rất khẩn cấp.
Hơn nữa, nếu là lãnh đạo đến từ thủđô, thì chức vị sẽ rất lớn, thảo nào viện trưởng coi trọng như thế.
“Viện trưởng, tôi có thể giúp được gì không?”
“Chuyện cô cần làm là trợ giúp ca phẫu thuật này, làm y tá trợ lý.”
Hoắc Miên lập tức từ chối: “Viện trưởng, không được đâu, tôi là y táđỡđẻ khoa sản, hoàn toàn không biết gì về khoa ngoại thần kinh. Hơn nữa, một ca phẫu thuật quan trọng như vậy, vẫn nên để y tá trưởng làm trợ lý, không nên dùng một y tá thực tập như tôi. Chắc là ngài cũng thấy lý lịch của tôi rồi, tôi không tốt nghiệp trường danh tiếng, chỉ tốt nghiệp từ một học viện y bình thường mà thôi.”
“Tôi biết những điều này.” Viện trưởng nói đầy thâm ý.
“Ngài đã biết rồi còn gọi tôi tới làm gì, đây… thật sự không phải là một quyết định sáng suốt.” Hoắc Miên thản nhiên nói.