Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh

Chương 248: Kính chào


Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 248: Kính chào

Editor: Nguyetmai

Bởi vì có Tần Sở lái xe đưa đi, nên chỉ năm phút sau, Hoắc Miên đã tới bệnh viện.

Cô không kịp nhiều lời mà thay đồ phẫu thuật, vào phòng phẫu thuật luôn.

Thấy Hoắc Miên, bác sĩ mổ chính kích động nói: “Hoắc Miên, cuối cùng cô cũng tới rồi.”

“Đưa tôi.” Hoắc Miên cầm dao phẫu thuật, vừa nghe bác sĩ nói sơ qua về tình huống của bệnh nhân, vừa xem các chỉ số.

Tình huống của Ngô Hiểu Tuyết còn khó hơn sản phụ kia một chút. Bởi vì sản phụ kia đã chuyển dạ rồi nên có thể sinh mổ, còn con của Ngô Hiểu Tuyết thì chưa đến bốn tháng.

Nếu bỏ thai thì đứa bé sẽ không được cứu, còn nếu giữ thai thì việc phải sử dụng thuốc gì cho ca phẫu thuật lần này cũng là một vấn đề khó.

“Làm sao bây giờ? Viện trưởng Ngô vừa gọi điện thoại nói, nếu phải chọn một trong hai thì giữ mẹ.”

“Đứa trẻ đã được bốn tháng, tay chân đã thành hình, nếu bỏ thai thì không chỉ gây tổn thương lớn cho bệnh nhân mà còn giảm tỷ lệ mang thai sau này.”


“Đúng vậy, chúng tôi đều biết điều này, nhưng vấn đề quan trọng nhất là hiện giờ cả đứa trẻ và người mẹ đều khó giữ được. Bác sĩ Ngô bị thương nặng ở đầu, gãy ba xương sườn bên trái, ca phẫu thuật này vô cùng khó khăn.”

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, Hoắc Miên tổng hợp các loại khả năng lại, sau đó quyết định: “Trưởng khoa Vương phẫu thuật chỉnh hình, giúp bệnh nhân nối xương sườn. Còn tôi sẽ cố gắng dùng phương pháp vật lý để khống chế não, giữ vững cân bằng. Tôi lựa chọn giữ thai trước, xem có thể cứu được đứa trẻ hay không. Đợi đến khi tất cả số liệu ổn định, chúng ta lại xem thử có nên phẫu thuật não hay không. Xem tình hình hiện giờ, hình như não không có vấn đề gì lớn, chắc là bị chấn động não, chỉ cần không phải xuất huyết não thì dễ xử lý rồi.”

“Làm như vậy… có được không?” Trước nay chưa từng có kiểu sắp xếp trình tự phẫu thuật như thế bao giờ. Các bác sĩ khác cũng chẳng có ý nào khác hay hơn.

“Tôi chỉ đưa ra đề nghị của tôi, các vị là bác sĩ mổ chính, là người quyết định cuối cùng.” Hoắc Miên nói.

Cuối cùng, mấy bác sĩ khác gật đầu, quyết định thử một lần.

Hoắc Miên muốn cố gắng hết sức để cứu Ngô Hiểu Tuyết, đồng thời bảo vệ đứa trẻ.

Thật sự khó có thể tưởng tượng, một cô gái bị Ngô Hiểu Tuyết gây khó dễ khắp nơi, cuối cùng vào giây phút quan trọng nhất lại có thể cố gắng vì cô ta như vậy.

Ca phẫu thuật kéo dài bốn tiếng rưỡi. Tần Sở vẫn ngồi trong xe đợi.

Hoắc Miên mệt mỏi rã rời bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Trong hành lang chật kín người, đứng đầu là cha mẹ Ngô Hiểu Tuyết và viện trưởng Ngô.

“Hoắc Miên, sao rồi?”

“Coi như là thành công rồi. Có điều, còn phải đợi tiếp tục quan sát. Chỉ cần não không xảy ra vấn đề gì lớn, thì chỉ bị gãy ba cái xương sườn, mọi thứ đều ổn. Chủ yếu là giữ được đứa trẻ, ba tháng tới, bệnh nhân cần nằm trên giường để dưỡng thai, bởi vì hôm nay dùng rất nhiều thuốc giữ thai.”

“Hoắc Miên, cảm ơn cô.” Viện trưởng Ngô nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt biết ơn.

“Không cần, đây là điều tôi nên làm.”

“Không phải, đây không phải là điều cô nên làm. Trước đây Hiểu Tuyết luôn gây khó dễ cho cô, vậy mà bây giờ cô lại không so đo xích mích lúc trước, thật sự rất hiếm thấy.”


“Trước mạng sống, không có kẻ thù hay bạn bè. Tôi tôn trọng quyền lợi được sống của mỗi một sinh mạng.” Hoắc Miên mượn câu nói của Tần Sở để trả lời.

Viện trưởng Ngô và cha mẹ Ngô Hiểu Tuyết cúi mình kính chào Hoắc Miên và các bác sĩ phẫu thuật.

Ninh Trí Viễn đứng ở cuối hành lang nhìn Hoắc Miên. Giờ phút này, anh ta đột nhiên cảm thấy quanh người cô là ánh hào quang rực rỡ. Dường như số phận đã định trước là anh ta không xứng với một Hoắc Miên có tư duy vượt trội và y đức đáng kính như thế.

“Vất vả rồi, tôi cho người đưa cô về.” Viện trưởng Ngô chủ động đề nghị.

“Không cần, người nhà đưa tôi tới.” Hoắc Miên mỉm cười, uyển chuyển từ chối ý tốt của viện trưởng Ngô.

Hoắc Miên rửa tay, thay đồ, mệt mỏi đi xuống lầu, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ.

“Thế nào rồi?”

“Tất cả đều okổn.”

“Thần y Hoắc, cực khổ rồi.” Tần Sở cưng chiều nhéo cằm Hoắc Miên.

“Không cực khổ, chồng của thần y Hoắc mới cực khổ. Chúng ta về nhà thôi, mệt mỏi quá.” Nói xong câu đó, Hoắc Miên dựa vào ghế mơ màng ngủ.

Ai cũng biết lúc phẫu thuật phải tập trung cao độ. Ca phẫu thuật hơn bốn tiếng còn mệt mỏi hơn cả một ngày chơi cầu lông.


Tần Sở lái xe ra khỏi bệnh viện. Anh sợ đánh thức Hoắc Miên nên chỉnh nhạc xuống mức nhỏ nhất.

Từng có không ít người thắc mắc tại sao một người ưu tú như Tần Sở lại chỉ yêu tha thiết một người bình thường như Hoắc Miên.

Thật ra, anh rất muốn nói Hoắc Miên không hề bình thường.

Khoảnh khắc cô nở rộ hào quang vĩnh viễn là sự tồn tại có một không hai chẳng ai sánh bằng ở trong lòng anh.

Ngày hôm sau.

Giờ làm việc, Hoắc Miên đi kiểm tra phòng, câu nói đầu tiên mà Tô Ngự nói là: “Nghe nói tối qua cô thật vĩ đại, cứu một bác sĩ từng có xích mích với cô?”

“Tin tức của anh thật nhanh nhạy.”

“Cả khu điều dưỡng phía nam Nam đều nói chuyện này. Cô đang làm y tá, sao không lo chăm sóc cho bệnh nhân lại chạy đi phẫu thuật ra vẻ cao thượng làm gì. Sao vậy? Cô thật sự coi mình là Hoa Đà cứu vớt muôn dân à?” Tô Ngự chỉ vào Hoắc Miên, cười nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.