Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 247: Tai nạn xe cộ
Editor: Nguyetmai
Buổi tối, Hoắc Miên và Tần Sở làm ổ trên ghế sofa xem tin tức.
Bất chợt, một mẩu tin thu hút sự chú ý của Hoắc Miên.
“Vừa qua, tại ngã tư đường Thiên Hải và đường số 17 xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Một chiếc BMW và một chiếc Emgrand màu đen đâm vào nhau, hai chiếc xe đều bị thiệt hại nặng. Chủ chiếc Emgrand bỏ trốn. Chủ chiếc BMW được đưa đến Bệnh bệnh viện Số 1 cấp cứu, cảnh sát giao thông đã bắt đầu điều tra vụ tai nạn. Xin nhắc nhở người dân, lái xe vào ban đêm phải thắt dây an toàn và tuân thủ quy định giao thông.”
Sau đó, tivi phát hình ảnh hiện trường tai nạn xe.
Hoắc Miên chỉ vào tiviTV, ngạc nhiên nói: “Hình như là xe của Ngô Hiểu Tuyết.”
“Ngô Hiểu Tuyết là ai?” Tần Sở lại bắt đầu mất trí nhớ mang tính chọn lọc.
“Là vợ mới cưới của Ninh Trí Viễn, nữ bác sĩ nữ có mối quan hệ không tốt với em.”
“Ồ.” Tần Sở chẳng có phản ứng gì lớn.
Trí nhớ của Hoắc Miên khá tốt. Lúc còn làm việc ở Bệnh bệnh viện Số 1, cô đã thấy Ngô Hiểu Tuyết lái chiếc xe này đi làm. Biển số xe khá khoe khoang, nên Hoắc Miên vừa nhìn là đã nhận ra ngay.
Không phải hôm nay là đám cưới của cô ta sao? Sao lại xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy? Hoắc Miên đang suy nghĩ thì lại nhận được tin nhắn wechat Wechat của đàn em Hoàng Duyệt.
“Đàn chị, báo cho chị nghe một tin tức tốt, Ngô Hiểu Tuyết bị tai nạn xe, phải nằm viện.”
“Thật sự là cô ta à?”
“Chị biết chuyện này sao?”
“Chị vừa thấy trên tivi.” Hoắc Miên trả lời.
“Vâng, ngày vui mà không ở nhà, đi ra ngoài làm gì không biết! Xe của cô ta và một chiếc xe khác đâm nhau, đối phương bỏ chạy. Nghe nói người này không để lại dấu vết gì, rất khó điều tra. Bây giờ cô ta còn đang ở trong phòng cấp cứu, không biết có thể giữ được đứa bé không nữa.”
Nghe vậy, lòng Hoắc Miên rất xót xa…
Đúng là cô ghét Ngô Hiểu Tuyết, nhưng đứa bé không có tội. Nếu vì vậy mà khiến một đứa trẻ thiệt mạng thì thật sự là một bi kịch.
Cô đang gửi tin nhắn wechat Wechat cho Hoàng Duyệt thì Ninh Trí Viễn gọi điện thoại tới. Hoắc Miên hơi do dự, nhưng vẫn nghe máy.
“Hoắc Miên, anh cầu xin em cứu Hiểu Tuyết.”
“Không phải cô ta đang được phẫu thuật sao?” Hoắc Miên hỏi ngược lại.
“Vừa rồi y tá trưởng nói ca phẫu thuật này rất khó, bây giờ Hiểu Tuyết đang bị rong huyết, giống sản phụ lần trước em cứu đó. Có mấy bác sĩ không nắm chắc là sẽ phẫu thuật thành công, nên trưởng khoa Vương mong em có thể giúp phẫu thuật.”
“Xin lỗi, tôi chỉ là một cô y tá, tôi không giúp được.” Hoắc Miên từ chối lời cầu xin của Ninh Trí Viễn.
Lần trước chịu thiệt thòi như vậy mà lần này còn dám phẫu thuật nữa thì cô đúng là kẻ ngu.
“Anh biết em lo lắng điều gì, anh sẽ không truy cứu chuyện em không có bằng cấp bác sĩ.”
“Tôi không tin anh, cũng không giúp được anh, anh hãy bỏ suy nghĩ này đi.”
“Chẳng lẽ em thấy chết mà không cứu sao?” Ninh Trí Viễn quát lên.
“Tôi không phải là bác sĩ.” Hoắc Miên tỉnh táo trả lời.
“Tiểu Miên…” Hình như Ninh Trí Viễn còn muốn nói điều gì đó, nhưng Hoắc Miên đã cúp điện thoại.
“Chuyện gì vậy?” Tần Sở hỏi.
“Ngô Hiểu Tuyết đang cấp cứu, vì cô ta là phụ nữ có thai nên ca phẫu thuật rất khó. Bác sĩ ở Bệnh bệnh viện Số 1 mong em trợ giúp phẫu thuật. Ninh Trí Viễn gọi đến cầu xin em cứu người.”
“Em thấy sao?”
“Em từ chối rồi. Em không phải là bác sĩ, không có nghĩa vụ cứu người. Có điều…” Hoắc Miên nói đến đây thì lại do dự…
“Có điều nếu em không ra tay, chẳng may Ngô Hiểu Tuyết xảy ra chuyện thì em sẽ bị cắn rứt lương tâm.”
“Chuyện đó mà anh cũng biết? Anh đúng là đi guốc trong bụng em mà.” Hoắc Miên cảm khái.
“Thôi, anh chỉ cần làm chồng em là được rồi.”
Hoắc Miên thở dài, gối đầu lên đùi Tần Sở,: “Anh nói xem, Ngô Hiểu Tuyết cũng quá xui xẻo, đêm tân hôn lại gặp tai nạn xe cộ, lỡ như không giữ được đứa bé thì không biết cô ta có chịu đựng được không nữa.”
“Nếu muốn cứu người thì em cứ đi đi.”
“Anh sẽ không cho rằng em không có lòng tự trọng khi cứu kẻ thù của mình chứ?” Hoắc Miên ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Tần Sở.
“Trước mạng sống, nào có kẻ thù hay bạn bè gì. Nếu ngay cả lòng thương hại tối thiểu nhất cũng không có thì đâu có tư cách làm bác sĩ.”
“Nhưng em không phải là bác sĩ, em chưa từng là bác sĩ.” Hoắc Miên cười khổ.
“Trong lòng anh, em đã là bác sĩ rồi.” Đối với Tần Sở mà nói, Hoắc Miên là bác sĩ, là y tá cứu vớt cả đời anh.
“Vậy bây giờ em nên đi sao?”
“Anh lái xe đưa em đi.” Nói rồi, Tần Sở mở cửa xuống lầu.
Nhìn theo bóng lưng Tần Sở, mắt Hoắc Miên ươn ướt. Tại sao anh lại tốt như vậy?