Đọc truyện Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh – Chương 249: Phát sốt
Editor: Nguyetmai
“Tôi là Hoa Đà hay là Biển Thước thì có quan hệ gì với anh? Có phải anh quản hơi nhiều rồi không?”
“Tôi có lòng tốt dạy cho cô biết thế nào là phạm vi nghề nghiệp.”
“Tôi cũng có lòng tốt dạy cho anh biết thế nào là phẩm chất cá nhân.”
Tô Ngự nghẹn họng.
Lại một lần thua trận tranh cãi, Tô Ngự đã rất bình tĩnh.
Hình như anh ta xem chuyện cãi nhau với Hoắc Miên là một loại thú vui trong cuộc sống. Nếu một ngày không ầm ĩ thì anh ta cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Hoắc Miên nhìn các chỉ số sức khỏe của Tô Ngự, đặt thuốc lên khay, dặn dò: “Uống thuốc đúng giờ, anh khôi phục tốt lắm, khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện.”
“Nhanh vậy sao?” Tô Ngự hơi bất ngờ.
“Làm sao vậy? Không muốn đi à?”
“Đương nhiên là không phải, tôi ở cái chỗ chết tiệt này lâu đến mức sắp chết ngộp rồi, không thể uống rượu không thể tán gái, ông đây đã sớm chán chết rồi.”
“Vậy thì tốt. Anh mau cút về đi, sau này ít để tôi thấy anh. Mấy ngày nay chăm sóc đại gia anh, tôi cũng chán lắm rồi.” Nói xong, Hoắc Miên ôm sổ ghi chép xoay người đi.
Tô Ngự tính toán, còn một tuần nữa là có thể đi, thật là nhanh. Nhưng tại sao trong lòng anh ta lại có chút khó chịu thế này…
Nghe nói con trai sắp xuất viện, bà Tô dẫn theo đám nữ giúp việc tới, chuẩn bị cho con trai một bữa tiệc hải sản phong phú. Ngay cả vệ sĩ và đám y tá cũng được hưởng ké, nếm cái gọi là bữa tiệc hải sản xa xỉ.
“Hoắc Miên, sao cô không đi, người nào cũng có phần đấy. Bà Tô thật sự rất tốt, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Có vài con tôm hùm Úc nặng 2kghai ký, bột tỏi, cá kho, canh hầm, đúng là xa xỉ mà, còn có cháo hải sản cũng ngon lắm.” Y tá Đình Đình hưng phấn nói.
“Không muốn ăn, ăn không vô.” Có thể là tối qua Hoắc Miên không nghỉ ngơi tốt, cho nên hôm nay cả người cô vẫn còn trong trạng thái mệt mỏi rã rời.
Tô Ngự nhìn một vòng trong phòng, giả vờ lơ đãng hỏi: “Hoắc Miên đâu?”
“Hình như cô ấy hơi mệt, đang ở bàn trực nghỉ ngơi. Cậu Tô muốn gọi cô ấy đến sao?”
“Không cần, không ăn đỡ tốn.” Tô Ngự miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Nửa đêm.
Có thể là do ăn nhiều hải sản có tính hàn, cho nên Tô Ngự cảm thấy đầu óc hơi mê man, cả người lành lạnh.
“Mở điều hòa lên.” Tô Ngự sai bảo.
Vệ sĩ lập tức mở điều hòa. Mười phút sau, Tô Ngự cảm thấy càng ngày càng lạnh.
“Mở điều hòa lên mức cao nhất.” Tô Ngự bực mình.
“Cậu chủ, đã mở mức cao nhất rồi, ba mươi độ.” Vệ sĩ dè dặt trả lời.
“Tại sao còn lạnh như vậy?” Tô Ngự kéo chăn bọc kín cả người mình lại.
Vệ sĩ thấy tình huống không đúng lắm, lập tức chạy đến bàn trực.
Hôm nay Hoắc Miên trực đêm. Cô đang nhàm chán ngồi xem bộ phim Hàn “Hậu duệ mặt trời” đang nổi gần đây. Sau đó, cô giống như phần lớn phụ nữ, say mê Song Joong Ki.
Cô đang xem phim mê mẩn thì nghe vệ sĩ chạy tới nói: “Cô mau đến xem cậu chủ nhà tôi, hình như không ổn lắm.”
Hoắc Miên lập tức đứng dậy, theo vệ sĩ đến phòng bệnh số 1.
Mặc dù là đầu thu, ban đêm khá lạnh, nhưng mở điều hòa đến mức ba mươi độ mà còn muốn trùm chăn thì thật là ba chấm.
Hiếm khi thấy Tô Ngự không có tâm trạng cãi nhau với Hoắc Miên. Cô đi tới nhìn anh ta, đưa tay sờ trán. Nóng đáng sợ…
“Anh ta phát sốt.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Không sao, tôi có thể giải quyết.” Nói xong, Hoắc Miên lấy nhiệt kế từ trong túi áo blouse ra.
“Mở miệng.”
“Làm gì?” Tô Ngự mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Hoắc Miên.
“Đo nhiệt độ cơ thể.”
“Không muốn.” Tô Ngự quyết đoán từ chối, lớn thế này mà còn đo nhiệt độ cơ thể, nói ra sẽ bị người ta chê cười chết.
Không đợi Tô Ngự nói gì, Hoắc Miên trực tiếp nắm cằm anh ta, sau đó không khách sáo nhét nhiệt kế vào trong miệng anh ta.
Tô Ngự vừa định nhả ra thì Hoắc Miên khoanh tay trước ngực, hung dữ uy hiếp: “Không cho phép nhả ra, ngậm vào cho tôi! Nếu không thì tôi… sẽ ghim kim.”