Bạn đang đọc Thần Hi Chi Vụ – Chương 3: Sương Mù
Trần Tử Dữu có thói quen sinh hoạt lành mạnh, ngoại trừ hút thuốc và uống rượu.
Cô rất ít thức đêm, thường ăn chay, trang điểm nhạt, mỗi ngày đều chạy bộ lúc sáng sớm.
Tuy rằng đêm qua về nhà đã khuya nhưng khi ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vang lên thì cô vẫn dậy sớm rửa mặt, thay đồ thể thao rồi dọc theo đường nhỏ trong hoa viên xanh biếc của cư xá chạy chậm 20 phút, tiện đường mua bữa sáng sau đó về nhà tắm rửa, ăn cơm, trang điểm, thay quần áo và lái xe đi làm.
Mùa này vào sáng sớm, thành phố thường có sương mù âm u, hoa lá cây cỏ và những tượng điêu khắc trong vườn hoa nhỏ um tùm lúc ẩn lúc hiện trong dải sương mù mong manh, nhìn không rõ.
Trần Tử Dữu thích sáng sớm.
Khi cô còn bé, lúc đó bà ngoại còn sống, ông ngoại thân thể cũng khỏe mạnh, bọn họ ở trong một căn biệt thự giữa sườn núi.
Cô ngủ sớm dậy sớm, nếu thời tiết sáng sủa sẽ rời giường và kéo rèm cửa sổ ra, quỳ gối trên bệ cửa sổ xem mặt trời mọc.
Mới đầu bên ngoài còn âm u, phương đông là một mảnh trời mênh mông, thỉnh thoảng có một đường ánh sáng lóe lên rồi dần dần biến thành sáng lóa, mặt trời giống như một khối cầu, trải qua một hồi vùng vẫy gian nan đột nhiên hiện lên, tỏa ra vạn trượng hào quang chiếu sáng khắp cả bầu trời.
Trước kia, mỗi khi nhìn thấy cảnh sắc này thì cô cảm động đến nỗi nước mắt dâng lên. Lúc này quay lại thì trước mắt vẫn một màn tối đen, thật lâu sau mới nhìn rõ mọi vật. Ngày đó không khí chưa ô nhiễm, cứ sáng sớm là mặt trời cũng giống một người bạn, chờ đúng giờ mọc lên.
Ngày nay, chuyện bình thường như vậy lại thành một thứ xa xỉ. Nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, ngay cả trời xanh cũng bị che khuất chứ đừng nói đến việc tìm được đường chân trời thanh tĩnh.
Trần Tử Dữu thật ra là người dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Khi cô hồi tưởng chuyện ngày trước cảm động khi xem mặt trời mọc, phát hiện mong ước nhỏ nhoi ấy thật khó thực hiện thì cô dần dần cũng thích bầu trời đầy sương mù lúc sáng sớm này. Ban đầu mơ mơ màng màng, ngay cả tay mình cũng nhìn không rõ, sau lại mơ hồ thấy được hình dáng các tòa nhà và bóng cây lờ mờ rồi lại dần hóa ra trong suốt, biến thành hình dáng một tấm màn mỏng, càng ngày càng mỏng nhẹ, cuối cùng tiêu tán không còn thấy gì nữa.
Có lẽ cũng do tâm tình thay đổi. Khát vọng thời tuổi trẻ là một thứ tình cảm mỹ lệ lại rực rỡ như mặt trời mọc, mà nay, cô chỉ mong đời người giống như màn sương mù lúc bình minh này, tuy rằng ngắn ngủi mê mang nhưng cuối cùng có thể trong bình thản thấy lại trời quang mà không cần phải trải niết bàn mới có thể dục hỏa trùng sinh. (ý nói khổ tận cam lai)
Khi sương mù sắp tan hết, bên đường nhiều đóa hoa nở rất đẹp, màu sắc tươi thắm, thơm mát dịu lòng người.
Cô mang theo bữa sáng đến trước lầu thì gặp cặp vợ chồng già ở nhà đối diện đi tới. Cụ bà trong tay cầm một giỏ đồ ăn đầy, tay kia thì nắm chặt tay chồng.
Cụ ông mấy tháng trước vừa phẫu thuật tim, không thể làm việc nặng. Cụ bà đối với chồng như đồ sứ. Trần Tử Dữu thật là hâm mộ. Hơn 70 tuổi, con gái không ở cạnh bên, hai người như hình với bóng, một tấc cũng không rời, ra cửa thì nắm tay, nói chuyện với nhau thì nhỏ nhẹ, giống như những cặp đôi trẻ tuổi đang yêu.
Trần Tử Dữu mỉm cười chào hỏi hai ông bà, thuận tay cầm giỏ đồ trong tay cụ bà, chậm rãi đi cùng hai người lên lầu.
Cụ ông họ Triệu quay đầu nhìn Tử Dữu, cười thấy rõ nếp nhăn: “Ta đã thấy trong đám thanh niên ngày nay chỉ có Tiểu Dữu là có thói quen tốt, mỗi sáng sớm đều rèn luyện thân thể, ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, thật là một đứa nhỏ ngoan.”
Tử Dữu thẹn thùng cười.
Cụ bà họ Vương thần thần bí bí nói: “Chúng ta đêm qua trở về đã nhìn thấy bạn trai cháu. Thật tuấn tú, rất hợp với cháu đó.”
“Dạ?”
“Thường xuyên đưa cháu về nhà chính là…người đó đấy thôi. Trước kia chỉ thấy xe không gặp người, hôm qua vừa vặn gặp, thấy chúng ta cười anh ta còn hơi ngượng. Đúng rồi, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng.”
Thì ra là Giang Ly Thành. Trần Tử Dữu ngượng ngùng cười cười, thấy mình nên giải thích một chút: “Đó chỉ là một người bạn thôi ạ.”
——*——*——*——*——
Lúc nghỉ trưa Trần Tử Dữu nhận được một gói quà, hai nhân viên bảo vệ thận trọng tự tay giao cho cô.
Cô mở ra một lớp giấy gói và một chiếc hộp tinh xảo, đột nhiên hoa cả mắt. Đặt trên lớp vải tơ tằm màu xanh đậm là một viên ngọc lục bảo cực lớn, đế kiểu phục cổ (làm theo kiểu cổ xưa) khảm đầy kim cương, chính là chiếc vòng trang sức hôm qua cô nhìn thấy trên bức vẽ quảng cáo.
Trần Tử Dữu cảm thấy rất buồn cười. Nếu nói Giang Ly Thành vì muốn làm cô vui vẻ thì chẳng bằng nói anh và cô tiền trao cháo múc.
Anh vốn là vậy, nếu hai người ở cùng nhau thì hôm sau chắc chắn cô sẽ nhận được quà tặng của anh.
Từ thái độ nhất quán này của anh, cô khó tưởng tượng được nếu đem tiểu xảo vào giữa hai người. Cô chỉ có thể coi như anh đang trả phí qua đêm cho cô mà thôi.
Cô không nhận tiền, không nhận nhà của anh nên khiến anh không hài lòng. Vì vậy, anh cần nghĩ biện pháp khác để cân bằng chuyện này.
Bất quá, một đêm xuân mà đáng giá đến vậy, anh cũng quá xem trọng cô rồi.
Trần Tử Dữu đem chiếc vòng đeo lên cổ, gỡ cái cô đang đeo xuống. Vòng cổ quý giá phối với bộ y phục mấy trăm đồng này, cô cảm thấy hả giận.
Lúc ăn cơm trưa, Tạ Hoan nhìn chằm chằm cô “Dân mình kỹ năng làm hàng giả thật cao, cái vòng này mà cũng làm giả được.” Trần Tử Dữu gật đầu.
“Càng xem càng giống thật, tỉ lệ và công nghệ này.” Tạ Hoan cầm lên xem kỹ, “Cái này cũng không rẻ đâu.”
“Ừm.” Trần Tử Dữu mơ hồ nói.
“Cậu cái gì cũng ba ngày là chán, tiện tay là quăng. Lần này chờ cậu lại chán thì để cho tớ nhé.”
Trần Tử Dữu lắc đầu: “Lần này không được, đây là bạn tặng.”
Một chị gái bên công đoàn ngồi cạnh lập tức tiếp lời: “Bạn trai?”
“Bạn thân . . .nam giới.” Trần Tử Dữu cân nhắc chọn từ.
Chị gái không để ý đến lời giải thích của cô: “Thì ra Tiểu Dữu thật sự có bạn trai rồi? Chị vẫn cho là em không muốn thân thiết nên tìm cớ đó chớ.”
Trần Tử Dữu gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải, đành cười yếu ớt, hi vọng các cô coi là cam chịu.
Tạ Hoan nói: “Đừng nói xạo, khi nào thì cậu dẫn ra mắt tớ mới tin được.”
Đúng lúc này có người đổi kênh TV của nhà ăn, kênh giải trí đang phát lại cuộc thi hoa hậu. Quán quân chỉ mới 18 tuổi, nụ hoa chớm nở, cả tuổi tác và khuôn mặt như một đóa hoa, dáng người lại rất hoàn hảo. Cô gái tươi cười nhận hoa, tự tin nói vào micro, lần lượt cảm ơn cha mẹ, thầy cô, bạn bè, giám khảo, người xem, cuối cùng cô cảm ơn đơn vị tổ chức là tập đoàn Thịnh Thế rồi tới Giang Ly Thành. Vì Giang tiên sinh quyên góp món tiền khổng lồ xây cô nhi viện nên cô cũng muốn đem một nửa tiền thưởng quyên góp. Nhắc tới Giang tiên sinh của Thịnh Thế thì mỹ nhân trước mắt bỗng đỏ bừng mặt.
Tạ Hoan nói: “Hừ, còn tuổi nhỏ như vậy đã làm hoa hậu, cô ta cũng không sợ người khác cho rằng cô được Giang Ly Thành ngầm trợ giúp à.”
Chị gái công hội nói: “Nói không chừng cô ta cố ý nói dối mọi người, có Giang Ly Thành làm chỗ dựa, về sau con đường của cô ta sẽ thuận lợi hơn. Có khi sự thật là, chủ tài trợ cùng người mẫu đều có chuyện kia, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ.”
Tạ Hoan nói: “Giang Ly Thành thật là thần bí, chỉ cống hiến tên tuổi và tiền của còn người cũng không thấy xuất hiện. Tớ dám cá nếu anh ta nguyện ý lộ diện, hiệu quả còn tốt hơn so với tuyên truyền ấy chứ. Con nhỏ này rõ là lừa đảo, càng xem càng biết là cô ta cố ý . Giang tiên sinh nếu thật sự coi trọng cô ta, tớ nghĩ Giang tiên sinh đã chịu thiệt rồi.”
“Sao lại nói thế Tiểu Hoan?”
“Chị à, chị không biết Giang Ly Thành đẹp trai thế nào đâu. Rất đẹp là đằng khác. Phải không Tử Dữu?”
Trần Tử Dữu ậm ừ cho qua chuyện.
Thời gian nghỉ trưa rất dài, có một cửa hàng tổng hợp lớn mới khai trương, có khuyến mãi, các cô rủ nhau đi mua sắm.
Người khác đều nhìn quần áo, chỉ có Trần Tử Dữu vẫn loanh quanh ở quầy hàng nước hoa, cẩn thận thưởng thức từng chai.
Tạ Hoan lôi cô đi: “Thực chịu không nổi cậu. Cậu một năm muốn mua bao nhiêu nước hoa? Cũng có thể mở cửa hàng nước hoa rồi đấy.”
Trần Tử Dữu bị kéo đi, chỉ vào trong nó với người bán hàng nói: “Cho tôi hóa đơn, cám ơn.”
Tạ Hoan mắt trợn trắng: “Đó là nước hoa dành cho nam, hình dáng và nhãn hiệu đều kỳ quái. Cậu mua cho ai?”
“Cái chai đẹp mà, tớ thích sưu tập chai nước hoa.”
“Phá gia chi tử!” Tạ Hoan nói xong câu đó đột nhiên hối hận, lại liên tục nói, “xin lỗi Tiểu Dữu, tớ nói giỡn thôi.”
Trần Tử Dữu cầm tay cô ý bảo không sao. Nghĩ đến Tạ Hoan nhiều chuyện, từ tối qua đã bắt đầu đem của cải nhà cô điều tra triệt để.
Buổi chiều Trần Tử Dữu bị sếp gọi, nói gần đây có một hạng mục đầu tư bên ngoài cần thông dịch viên giỏi, công ty muốn điều cô đi một tháng.
Cô gật đầu. Công ty các cô là đơn vị trực thuộc tỉnh, lệnh cấp trên sao có thể không theo.
Buổi tối, cô dưới ánh đèn tinh tế thưởng thức chai nước hoa kia. Cái chai trong suốt rất nặng, hình dáng giống một chai Whisky, chất lỏng màu lam, ở dưới ánh đèn lóe lên thứ ánh sáng mê hoặc.
Cô mở cánh cửa thủy tinh, nơi đó sắp xếp các chai nước hoa đủ loại, đủ hình dạng, thủy tinh, gốm sứ, kim loại, cái gì cũng có, đã gần đầy ba hàng kệ. Có chai dùng được một nửa, có chai chưa từng được mở ra.
Cô mở nắp chai nước hoa, xịt lên khoảng không trong phòng.
Tuy rằng cô mua nhiều như vậy nhưng lại không nghiên cứu gì, cô có bệnh viêm mũi nên cũng rất ít dùng nước hoa, điều trước điều sau (thông thường nước hoa chia làm ba điều, giống như ba lớp mùi, khi mới xịt lên mùi ta ngửi thấy đầu tiên gọi là điều trước, các loại nước hoa có nhãn hiệu thường sẽ chú thích mùi của từng điều trên nhãn) cô cũng chia không rõ lắm, chỉ biết là mùi hương nào cô thích, mùi hương nào làm cô khó chịu mà thôi.
Trong phòng mùi nước hoa dần lan ra, cô bị ngộp liền ho khan, phải mở toang toàn bộ cửa sổ rồi ném chiếc vòng ngọc lục bảo vào trong hòm sắt. Nơi đó có đồ gia truyền của bà ngoại và mẹ để lại cho cô, đồ Giang Ly Thành tặng lại càng nhiều. Rốt cuộc có bao nhiêu, cô chưa từng cẩn thận xem qua. Cô không thích châu báu, hơn nữa rất ít khi tham gia yến tiệc nên cũng không có cơ hội đeo.
Đêm nay Giang Ly Thành sẽ không tìm cô. Nhớ tới mỹ nhân trẻ tuổi trên tivi hôm nay, cô chỉ mong Giang Ly Thành thật sự thấy hứng thú với cô ta, như vậy anh sẽ quên tìm đến gây phiền phức cho cô .
Cô mở ngăn kéo lấy một hộp thuốc đến gian phòng khác ngồi xuống, mở đĩa nhạc dương cầm lên rồi chậm rãi hút.
Giang Ly Thành không thích cô hút thuốc, năm đó cũng là anh dạy cô hút.
Khi đó anh còn là sinh viên, rất trẻ. Anh lễ phép mà khách khí hỏi: “Không ngại tôi hút thuốc chứ?”
Trần Tử Dữu gật đầu.
Anh đốt thuốc và hút, cử chỉ rất đẹp mắt. Trần Tử Dữu nói: “Cho tôi một điếu được không?”
Anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đưa lên một điếu, cúi đầu châm lửa dùm cô.
Khi đó Trần Tử Dữu dùng sức hút vài hơi, bị sặc, nước mắt nước mũi chảy ra còn ho muốn rớt cả phổi.
Anh cười rất thoải mái. Cười đủ mới đến vỗ lưng giúp cô, cho cô một ly nước, sau đó mới chỉ cô hút làm sao để không sặc, làm sao để nhả khói thành vòng.
Cô là học trò thông minh, chỉ một lần là hiểu. Nhưng anh nói: “Con gái đừng hút thuốc, không tốt cho thân thể, còn khó coi nữa.”
Những lời này cô nhớ rất rõ, cho nên sau này khi cô ra nước ngoài du học thì vì muốn trả thù ai đó mà liều mạng hút thuốc, cho đến khi phổi bị tổn thương phải nằm viện nửa tháng, lại nghỉ ngơi hơn một tháng, cuối cùng mới bớt phóng túng.
Cô lại châm một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ kẹp ở ngón giữa, thỉnh thoảng thổi một hơi để nó mau tàn, tay kia thì vuốt vuốt một chai nước hoa chỉ bằng một phần tư bàn tay, hình trái tim trong suốt, dễ thương vì được cô dùng nhiều nên hiện bên trong chỉ còn một chút chất lỏng hồng nhạt. Cô nhớ lại đây là chai nước hoa đầu tiên khi về nước, cô dùng chính tiền mình kiếm được để mua.
Khi đó cô đối với cuộc sống trong tương lai một lần nữa tràn ngập hi vọng. Cô dùng thời gian vài năm, cuối cùng cũng chiến thắng được chính mình, cô đã học được cách quên đi, bỏ qua, cũng học được cách mơ ước cho tương lai. Chẳng qua là khi ấy cô còn quá trẻ, cô nghĩ rằng, chỉ cần mình buông tay thì hết thảy đều sau cơn mưa trời lại sáng, cô không nghĩ tới, có người vẫn không muốn buông tha cho cô.
Trần Tử Dữu đốt đến một nửa điếu thì hít một hơi, sau đó dập tắt. Cô chán ghét bệnh viện, một ngày cũng không muốn ở đó nên tự giới hạn số lượng, mỗi ngày chỉ hút một điếu.
Cô nở nụ cười tự giễu. Cô ghét nhất là nhớ lại chuyện cũ nhưng hôm nay nhớ lại không chỉ một lần, cô không dám hồi tưởng lại thời thơ ấu khi xem mặt trời mọc, cũng như cô chưa bao giờ muốn hồi tưởng lại lúc mới quen Giang Ly Thành.
Mỗi khi cô đột nhiên nhớ đến chuyện cũ thì sẽ có một người quen cũ thình lình xuất hiện. Dự cảm này luôn luôn linh nghiệm.
Cô chưa từng muốn gặp lại cố nhân. Cho nên cô chán ghét loại dự cảm này.
Trong phòng, âm nhạc bỗng ngừng lại. Giác quan thứ sáu của cô càng mạnh mẽ.
Như sợ cô thất vọng, điện thoại của cô vang lên vài tiếng, cô cứng người, lấy đĩa ra, đổi thành nhịp điệu mạnh mẽ của nhạc rocknroll.
Di động lại liên tục vang lên, âm thanh đã bị nhiễu, tuôn ra một ít tạp âm.
Trần Tử Dữu miễn cưỡng nhìn di động, là một dãy số lạ, có ba cái tin nhắn.
“Tiểu Dữu, chào em. Anh là Kiều Lăng.”
“Anh không biết em còn ở trong nước cho đến khi anh họ nói với anh.”
“Tiểu Dữu, xin lỗi em.”
Cô nhìn chằm chằm mấy hàng chữ kia, lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, khóe môi nhếch lên, dứt khoát xóa hết sau đó tắt máy.
Cô cũng không hận Kiều Lăng. Tối hôm qua thấy Kiều Dập thì cô hơi mất tinh thần mới nhớ đến Kiều Lăng, hai người này đều cao lớn, khí thế như nhau.
Năm đó có lẽ ngã lòng tuyệt vọng nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, nghĩ lại thì chỉ cảm thấy buồn cười .
Năm tháng qua đi, lời xin lỗi đã trở thành vô nghĩa, đơn giản là cô cố gắng quên đi tất cả.
Kỳ thật sớm biết chung quy có trốn cũng không thoát, cô thật sự không cần phải cố gắng như vậy.
Trước kia người bảo mẫu già trong nhà nói: “Tiểu Dữu tiểu thư, không thể dùng hết sức lực để hận một người được. Lại nói người xấu cũng có điểm tốt. Khi người đó rời xa con, con sẽ nhớ rõ điểm tốt của người đó. Vì vậy, hãy chừa cho chính mình một lối thoát.”
Khi đó cô cùng các bạn cãi nhau, cô quỳ gối thành kính cầu nguyện ông trời trừng phạt bọn họ. Bảo mẫu già nghe được lời cầu nguyện của cô thì đã nói như thế.
Lúc ấy còn quá nhỏ, cô nghe không hiểu ý tứ của những lời này.
Mà nay, cô dĩ nhiên hiểu được, cũng nghiêm túc làm theo.
Thí dụ như, cô phải cố gắng lắm mới có thể nhớ được vì sao cô và Kiều Lăng lại đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng cô cũng nhớ rất rõ, cô và Kiều Lăng là bạn bè rất nhiều năm, xem cùng quyển sách, nghe cùng bản nhạc, mặc cùng loại quần áo.
Thói quen thu thập nước hoa có lẽ cũng bắt đầu từ đó. Thời trung học có lưu hành một quyển tiểu thuyết Internet, rất nhiều cô gái học tập bộ dạng nữ nhân vật chính trong sách, thích dạo bước trong màn sương mù. Hai người cũng không ngoại lệ.
Thời điểm đó, phần lớn bạn học đều dùng nước hoa, hai người dùng là nước hoa Pháp chính hiệu. Sau khi tự mình mê mải trong màn sương, cả đầu cả mặt đều là mùi hương lượn lờ, họ phải tới hồ bơi, nửa giờ sau mới có thể làm tan hết hương vị.
Cho đến hôm nay, cô vẫn cảm thấy cảnh tượng ấy thật đáng giá để cô trân quý nhớ lại.
Do đó, cô chưa từng muốn dùng hết sức lực để hận người khác.
Nhưng lại có người dùng hết sức lực không chịu buông tha cô. Chẳng hạn như Giang Ly Thành.
Có lẽ, “dùng hết sức lực” thì rất khoa trương.
Cô chỉ là một con kiến nhỏ bé, anh cần gì phải tốn công như vậy? Chỉ cần anh nhẹ nhàng nhúc nhích ngón tay cũng đủ khiến cô sống không yên rồi.