Bạn đang đọc Thần Hi Chi Vụ – Chương 4: Hồi Tưởng
Nếu đời người có thể dùng một đồ thị để biểu hiện thì đường cong cuộc đời của đại đa số mọi người đều giống một đường gợn sóng, có thể lên cũng có thể xuống nhưng liên tục không dứt.
Trần Tử Dữu mỗi khi nhớ tới những lời của người bảo mẫu già trước đây thì trong đầu lại hiện ra đồ thị của chính cô. Trước khi cô mười bảy tuổi, đó có lẽ là một đường cong hoàn mỹ nhất. Cô khi đó gần như có được toàn bộ thế giới.
Cô có gia thế tốt, khuôn mặt và dáng người xinh đẹp, duyên dáng, có cha mẹ, người thân yêu thương, có những người bạn thân thiết tri âm, người yêu là mối tình đầu và cũng là thanh mai trúc mã. Không chỉ có thế, cô còn thông minh hiếu học, thành tích nổi trội, xuất sắc, đa tài đa nghệ.
Khi đó bảo mẫu nói: “Lúc ông trời ban tặng sinh mệnh cho Tiểu Dữu tiểu thư nhất định là tâm tình rất vui vẻ và có thiện ý.”
Năm đó khi cô mười bảy tuổi, có lẽ ông trời đã khiến cho cái máy vẽ đồ thị của cô gặp trục trặc nên đường cong của cô bị đứt gãy rồi kéo thành một đường thẳng tắp như điện tâm đồ của bệnh nhân tim đã ngừng hô hấp.
Một năm khởi đầu kia có lẽ chính là điềm báo trước.
Giao thừa ngày đó, cô sảy tay đánh vỡ cái bình bằng ngọc lưu ly mà cô yêu thích nhất, đó là cha đưa cô đến xưởng chế tạo thủ công xa xôi, tự tay cô đã hoàn thành nó. Mấy giờ sau, người bảo mẫu già mà cô yêu thương như người thân, đi ra ngoài mua nguyên liệu làm điểm tâm cho cô, giữa đường bệnh tim phát tác, không còn tỉnh lại nữa.
Trần Tử Dữu bi thương xem chuyện này như một sự trùng hợp bất hạnh nhưng không ngờ, đây chỉ mới là bắt đầu.
Năm đó, cô tham gia kỳ thi đại học, cả nhà gửi gắm tất cả kỳ vọng vào cô.
Bài vở rất nặng, cô hơi bị suy nhược thần kinh và ức chế. Bởi vì trong vài tháng chuẩn bị cho kỳ thi, cô lại lần nữa trải qua tử vong, bà ngoại mất, ông ngoại bệnh nặng, cha bị tai nạn xe cộ mà trong nhà, cảnh tượng người đến người đi vội vội vàng vàng như sắp phát sinh chuyện lớn gì đó.
Vài năm sau, khi cô ở bên kia đại dương cùng các bạn tham dự một cuộc thi xếp domino thì lại lần nữa nhớ tới mùa hè năm đó, khi cô mười bảy tuổi.
Cô cố ý quên đi, trí nhớ của cô đã không còn hoàn chỉnh, tựa như một bức ảnh chụp bị xé ra thành mảnh nhỏ phiêu tán vô số, tuy nhiên mỗi một mảnh cũng có thể nhắc nhở cô rất nhiều chuyện.
Khi các quân bài mà cô tốn nhiều gian sắp xếp lần lượt đổ xuống thì cô nhớ ra cô cũng từng không cẩn thận chạm vào, làm đảo lộn một quân bài, kết quả làm rối loạn kế hoạch cuộc đời tốt đẹp của cô.
Năm ấy sau khi kết thúc kỳ thi, cha thu xếp đưa cô ra nước ngoài cho khuây khỏa. Cô thật sự không nên vì để người nhà bất ngờ mà trở về sớm.
Nếu cô không lén lút trở về thì cô cũng không phát hiện cha mẹ đều có tư tình (ngoại tình).
Cô vốn có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, để thời gian làm phai mờ một đoạn ký ức nhưng cô lại cứ cố chấp mà tuyên bố không bao giờ tha thứ cho cha mẹ nữa, vì thế cô biết được bí mật thân thế của mình. Thì ra cô cũng không phải con ruột của cha. Cha mẹ – phu thê tình thâm trong mắt cô – cuộc hôn nhân của họ cũng chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi, thậm chí đã giấu diếm được cả ông bà ngoại.
Nếu không phải bị đả kích như vậy, cô cũng sẽ không tùy tiện đêm khuya leo cửa sổ ra, đi tìm người bạn trai mà cô đã lâu không được gặp, để phải phát hiện một chuyện không thể chịu đựng nổi, người đã nói yêu cô một vạn năm không thay đổi cùng người bạn thân nhất lại phản bội cô.
Nếu không phải sự việc liên tục phát sinh như thế làm cô cảm thấy bị cả thế giới này vứt bỏ, cô cũng sẽ không có cơ hội gặp gỡ Giang Ly Thành, ít nhất sẽ không gặp gỡ sớm như vậy.
Cô cho là mình đã gặp được Đại Thiên sứ. Quanh thân anh bao phủ một tầng ánh sáng rực rỡ, vươn tay về phía cô, trong lúc trái tim cô đang chết dần lại tràn đầy sự tín nhiệm, gắt gao bắt lấy.
Khi Trần Tử Dữu đã có thể vân đạm phong khinh (thản nhiên) nhớ lại những chuyện này thì cô đột nhiên phát hiện, lúc ấy khi cô như đang chìm sâu trong địa ngục thì thật ra mỗi một chuyện đều không phải không vượt qua được, có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều sẽ gặp phải dăm ba cột mốc. Hơn nữa, chúng giống như từng con trong bộ búp bê Nga (1), sau này khi cô nhớ lại thì cảm thấy hết sức hài hước.
Cô nhớ tới một bức tranh liên hoàn hồi nhỏ có xem qua. Một con quỷ xui xẻo, trên đường gập ghềnh trốn chạy, càng trốn đường càng hẹp, rốt cục bị rơi xuống vách núi, trên có truy binh, dưới có sói, trong lúc cấp bách nó bắt lấy một sợi dây thừng và được cứu. Lát sau lại phát hiện, hóa ra dây thừng cứu tính mạng của nó lại là một con rắn độc.
Sau này cô tốn công đi tìm bức tranh đó làm kỷ niệm, không tiếc thứ gì nhưng cũng không tìm được, làm cô tiếc nuối không thôi. Thế nhưng vào lúc cô mười bảy tuổi, cái tuổi đẹp như hoa, đường đời thuận lợi, trước đó chưa bao giờ gặp chuyện gì khó khăn, cô bị những sự việc này liên tiếp đả kích, thương tích đầy mình, trong lòng đã từ bỏ tất cả, đồng thời cũng từ bỏ ý niệm điên cuồng của chính mình. Cô đi bar uống rượu, nhảy nhót, mặc sức trút hết những ký ức và thể lực dư thừa nhưng đến khi cô không còn sức để suy nghĩ nữa, cũng không còn sức bước đi, cô vẫn cảm thấy tuyệt vọng khôn cùng.
Cô không muốn về nhà, trước khi cô rời nhà đã để lại giấy nói cô muốn yên tĩnh vài ngày, xin họ không cần tìm cô.
Khi đó cô muốn đến chỗ bạn trai để tìm kiếm sự an ủi, lại không nghĩ rằng ý định này cũng chẳng thực hiện được. May mà cô có mang tiền, cũng đủ để ở lại khách sạn vài ngày.
Trần Tử Dữu là con ngoan trò giỏi lâu lắm rồi, lâu đến nỗi không biết thế gian hiểm ác thế nào, mặc dù cô cho rằng bản thân trong quãng thời gian ngắn ngủi đã trải qua khá nhiều chuyện.
Vừa bước ra khỏi quán bar, cô đã bị vài tên lưu manh chọc ghẹo, dồn cô đến góc tường.
Bọn họ muốn không phải chỉ là tiền mà cả cô nữa.
Trần Tử Dữu giãy dụa, tâm trí đã bay rất xa. Cô nghĩ, hóa ra tiểu thuyết cũng không phải đều là bịa đặt. Cái gọi là họa vô đơn chí, cô gái ngây thơ trong lúc đáng thương lại gặp chuyện càng đáng thương hơn.
Dưới tác dụng của cồn cộng thêm sức lực đã tiêu hao hết, phản kháng của cô cũng không mạnh hơn so với một con kiến.
Ngõ hẻm kia thỉnh thoảng có người đi qua nhưng thấy lạ cũng không nhìn, thậm chí cũng chẳng buồn liếc mắt sang bên này.
Có lẽ ông trời rốt cục cũng đoái thương cô một lần, ngay lúc cô đã tuyệt vọng, tay hai tên lưu manh đè cô kia thoáng nới lỏng, cô kinh hoảng thoáng thấy thân ảnh mặc áo màu trắng cao gầy xuất hiện ở khóe mắt.
Cô thậm chí không kịp suy nghĩ, chỉ bằng bản năng dùng hết khí lực toàn thân thoát khỏi hai kẻ kia, mà chúng cũng không hề ngăn cản cô.
Cô nghiêng ngả lảo đảo tiến về phía bóng trắng, ngay lúc bóng dáng ấy lóe lên một cái, cô đã ngã sấp xuống phía trước, ôm lấy chân anh, sau đó thì bất tỉnh.
Khi Trần Tử Dữu tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng, chiếu vào làm mắt của cô không mở ra được.
Đầu cô đau như muốn nứt ra, dần dần nhớ lại chuyện đêm qua, cô thoáng chốc khẩn trương, toàn thân tóc gáy đều dựng lên, thất kinh sờ soạng quần áo của mình, phát hiện vẫn nguyên vẹn trên người thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô chậm rãi ngồi xuống, kiểm tra chính mình.
Cô ngay cả giầy cũng chưa cởi, quần áo dính rất nhiều đất, quần bò bị rách một lỗ, trên khuỷu tay cũng có mấy vết trầy. Cô được đặt trên một chiếc giường đơn màu tuyết trắng bằng bông, trên người còn đắp một cái chăn. Trên giường có dính một ít bùn và máu.
Trần Tử Dữu đứng lên xem xét, căn phòng rất nhỏ, ngoài chiếc giường đơn này và một chiếc ghế trong góc tường thì không còn đồ dùng nào khác nhưng vô cùng sạch sẽ, nhìn sơ qua gần như tất cả đều là màu trắng.
Trong phòng im lặng ngay cả âm thanh của đồng hồ cũng không có, càng không có gương.
Cô dè dặt bước ra ngoài. Gian ngoài không lớn, đồ dùng cũng thiếu, chỉ có sô pha và một giá sách sát tường gần cửa sổ.
Trên sô pha có người đang nằm, dựa tay vịn, trên người cuốn nửa cái chăn đơn, đêm qua tám chín phần là ngủ ở nơi này.
Có khói lượn lờ bay lại, Trần Tử Dữu muốn nén cơn ho khan nhưng tiếng hít thở vẫn kinh động người đó.
Anh quay đầu nhìn về phía cô nhưng bị khuất bóng nên cô hoàn toàn không thấy rõ hình dáng của anh, chỉ nhìn được ánh nắng chiếu rọi xuống một khối màu đen.
Người nọ cũng không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn cô.
Trần Tử Dữu nuốt xuống, cô biết bộ dáng mình lúc này không hề đoan trang nhưng cô cố gắng dùng khẩu khí đoan trang nói với anh: “Cám ơn anh đã cứu tôi.”
Người nọ lại yên lặng trong chốc lát, dường như đang mỉm cười. Thanh âm của anh rất có cảm xúc, giọng nói êm tai, cho dù lạnh lùng nhưng cũng có một loại cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.
Người nọ nói: “Làm sao cô biết tôi không phải là đồng bọn của chúng?”
Trần Tử Dữu nhẹ nhàng nở nụ cười.
Người nọ có lẽ vốn định xem vẻ mặt hoảng sợ của cô nhưng không như nguyện, bèn mất hứng trêu chọc tiếp. Anh đứng lên, cũng không đến gần cô mà đi rót một ly nước, lưng hướng về phía cô: “Nếu cô đã tỉnh rồi thì về nhà đi.”
Vừa rồi khi gương mặt anh đối diện cô, Trần Tử Dữu không thấy rõ hình dáng của anh. Lúc này lưng anh hướng về phía cô, cô lại nhìn rõ hơn.
Người này vóc dáng rất cao, vai và lưng rất thẳng, mặc áo màu trắng cùng quần dài màu xanh đậm, khi anh hơi hơi quay mặt thì đường viền khuôn mặt và cằm kiên nghị rõ ràng.
Trần Tử Dữu nhỏ giọng nói: “Tôi có thể rửa mặt không?”
Anh không nói chuyện cũng không xoay người, chỉ một hướng khác. Trần Tử Dữu biết anh không nhìn thấy nhưng vẫn khom người, sau đó bước nhanh tìm toilet.
Trong toilet cũng là một mảnh trắng toát, không nhiễm một hạt bụi, có vẻ đã lâu không có ai ở, ngay cả đồ rửa mặt đều còn mới, chỉ có một bộ bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dầu gội đầu, xà phòng và một cái khăn mặt trắng tinh.
Bởi vì không có đồ dùng, cô chỉ đơn giản rửa tay và mặt cùng với vết trầy trên cánh tay, múc nước súc miệng, cuối cùng chần chờ một chút, dùng khăn mặt của anh lau mặt, soi gương vuốt lại tóc. So với bộ dáng hôm qua, lúc này cô cũng không quá khó coi, cô phát hiện ba cái nút cổ áo của mình đều bị đứt, khi đi ra ngoài cô dùng ngón tay giữ lấy vạt áo.
Cô rốt cục thấy rõ bộ dáng ân nhân cứu mạng của mình. Dáng người thon dài, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, bộ mặt góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt lạnh lùng, xem tuổi có vẻ giống sinh viên nhưng khí chất lại giống lãnh đạo.
Trần Tử Dữu nghĩ đến việc cùng một nam nhân trẻ tuổi xa lạ ở chung một đêm thì cảm thấy có chút xấu hổ, cô cúi đầu liếm ướt đôi môi khô, nắm chặt vạt áo. Cô nói lại một lần: “Cám ơn anh.”
Người nọ không phản ứng gì, quay trở vào phòng ngủ, một lát sau đi ra giơ tay ném cho cô một món đồ, Trần Tử Dữu bắt lấy, cầm vào thì phát hiện là một cái áo màu trắng, sau đó cô nghe được người đó nói: “Nếu cô muốn uống nước thì tự đi rót.”
Cô quay về phòng ngủ vội vàng thay áo sơ mi của anh. Chất liệu vải bông nhè nhẹ, đối với cô mà nói là quá dài, rộng. Cô cột vạt áo lại thành cái nơ.
Người này tuy rằng thái độ quá mức lãnh đạm nhưng tâm địa cũng rất tốt. Từ nhỏ Trần Tử Dữu chưa từng bị đối xử lạnh nhạt như vậy.
Cô đẩy cửa đi ra thì kinh ngạc phát hiện đây là một nhà trệt kiểu cũ, phòng ốc mặc dù nhỏ nhưng có một cái sân nho nhỏ, trong sân có một cái bàn đá và vài băng đá. Kiểu nhà ở như vậy ngày nay rất khó gặp.
Người thanh niên kia ngồi ở ghế đá, im lặng xem tạp chí, trên bàn hình như là túi xách mà cô nghĩ đã mất.
Anh nói: “Nhìn xem thiếu cái gì.”
Trần Tử Dữu theo bản năng sờ sờ cổ nhưng lắc lắc đầu, cung kính lấy lại túi xách.
Cô bị mất vòng cổ ông ngoại tặng nhưng dạng đồ riêng tư này cô không muốn nói ra.
Cô nói: “Tôi có thể cảm ơn anh thế nào đây?”
“Không cần.” Thần sắc anh lạnh nhạt.
“Tôi gọi là Trần Tử Dữu. Anh xưng hô thế nào?”
“Tôi họ Giang.” Khẩu khí của anh càng lạnh, hiển nhiên không có ý định kết giao cùng cô.
“Tôi làm sao để trả lại quần áo cho anh?”
“Không cần.”
Cô xấu hổ nửa ngày, rốt cục tìm được một đề tài mới: “Xin lỗi, tôi làm dơ giường của anh rồi.”
“Ý của cô là, cô sẽ giúp tôi giặt drap giường?” Người nọ bình tĩnh hỏi.
Trần Tử Dữu ngây ngốc một chút rồi bất chợt nhận ra ý chế nhạo trong lời nói của anh. Cô không phải là loại người chủ động, lại được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng bị cự tuyệt nhiều lần như vậy.
Mặt cô đỏ lên, không cần phải nhiều lời nữa, cúi chào anh một cái rồi vội vàng xoay người rời đi.
Nơi này có lẽ là một vùng nội thành xưa cũ, ngói màu đen trắng, cửa bằng gỗ kiểu cũ, ngõ nhỏ chật hẹp, từ trước tới giờ cô chưa từng tới đây.
Cô quay đầu nhìn biển số nhà, sau đó chạy chậm ra đầu hẻm, chạy thật lâu mới bắt được một chiếc taxi.
Trong túi xách không thiếu món nào, trước tiên cô đến một khách sạn cao cấp thay quần áo, quần bò mới, áo sơ mi dài tay có thể phủ hết cánh tay trầy trụa của cô, sau đó cẩn thận bọc áo sơ mi của anh lại, ôm vào lòng.
Cả nhà vì cô qua đêm không về mà rối tung cả lên, thấy cô im lặng bình yên trở về cũng không dám hỏi gì nữa.
Trần Tử Dữu cơm cũng không ăn, về phòng liền ngủ, ước chừng cô đã ngủ một ngày một đêm.
Tuổi còn quá trẻ, rất nhiều chuyện nghĩ không thông. Cô vẫn có cảm giác mình bị cả thế giới vứt bỏ, ngày hôm sau so với ngày hôm trước cảm giác càng mạnh mẽ hơn.
Cô ăn cơm rất ít, không để ý tới bất kỳ ai, rút dây cắm điện thoại phòng ngủ, tắt di động, ở trong phòng mấy ngày mấy đêm không ra khỏi cửa, ngay cả mặt cũng không rửa. Cô không khóc cũng không náo loạn, chỉ yên lặng. Không người nào dám khuyên cô.
Cuối cùng có một ngày, khi cô cảm thấy mình sắp mốc meo lên rồi thì đã đi tắm suốt hai giờ, thay đổi hoàn toàn, mặc quần áo mới một lần nữa đi dưới ánh mặt trời.
Để dứt khỏi những người bảo vệ phía sau cô đổi xe buýt nhiều lần đến nỗi suýt lạc hướng. Cô lớn như vậy nhưng cũng chưa từng ngồi xe buýt.
Cô cứ đi không mục đích như vậy, theo xe đến rồi lại đi trong thành phố, đến khi cô bị say xe mới chịu xuống.
Trùng hợp khi xuống xe cô vòng trái quẹo phải lại tiến vào con đường cũ hẹp, đột nhiên phát hiện, nơi này chính là con đường đêm đó cô say và gặp nạn. Tuy nhiên lúc này là ban ngày, nơi đây im ắng và thanh bình.
Cô cảm thấy khát nước nên định vào một quán cà phê thì kinh ngạc phát hiện, trong quán ánh sáng nhu hòa, có không ít người bộ dáng như là sinh viên đang đọc sách hoặc viết chữ.
Cô nhớ ra chung quanh đây có hai trường đại học, mặc dù là nghỉ hè nhưng có rất nhiều sinh viên không về nhà mà thích ở trong quán cà phê làm bài tập.
Cô cũng không muốn về nhà, vì thế đi đến tiệm sách cạnh bên mua một quyển tiểu thuyết tình yêu mỏng, tìm được một cái bàn, gọi một ly hồng trà rồi ở đó xem cuốn tiểu thuyết.
Trần Tử Dữu tính tiền chuẩn bị rời đi thì đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn ngoài cửa có một thân ảnh quen thuộc đi qua, ngay cả tiền thối lại cũng không cầm, cô vội vàng đuổi theo.
Nhất định là ân nhân cứu mạng của cô.
Kỳ thật cô không nhớ kỹ hình dáng của anh bởi vì cô vốn cũng không có cơ hội thấy rõ nhưng thân hình cùng khí chất kia đã khắc sâu trong ấn tượng của cô, còn có quần dài và áo sơ mi trắng ngắn tay cô càng nhớ rõ hơn.
Thời đại này các đồ vật của Hàn Quốc đang dần thịnh hành, các bạn học nam của cô đã bắt đầu mặc áo thung nhăn nhăn nhúm nhúm viết nguệch ngoạc và quần dài rộng, đầu tóc thì cắt kì quái. Cô đã lâu chưa gặp loại nam sinh giống như gió nhẹ đầu thu, tuy lành lạnh nhưng tạo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Người kia cách cô khoảng mười mét phía trước, đi không nhanh, cước bộ ổn định, cô chạy lên vài bước là có thể đuổi kịp.
Trần Tử Dữu nhớ lại vẻ mặt lãnh đạm của anh sớm hôm ấy nên lo ngại dừng bước, trong lòng do dự, nếu đuổi theo anh thì câu đầu tiên phải nói gì.
Cô cúi đầu phân vân một chút, ngẩng đầu lần nữa thì đã không thấy người đâu.
Vài ngày sau, Trần Tử Dữu như ma xui quỷ khiến, mỗi ngày đều đến con phố đó. Cô đến hiệu sách mua một quyển tiểu thuyết có thể xem hết trong hai giờ, sau đó đến quán cà phê bên cạnh gọi một ly hồng trà, tìm vị trí gần cửa sổ để đọc tiểu thuyết nhưng thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Con đường này ban ngày rất ít người, bất cứ lúc nào nhìn ra ngoài cảnh quan đều không khác biệt lắm.
Cô rốt cuộc đang nhìn cái gì, chính cô cũng không biết hoặc là không muốn thừa nhận.
Có khi sinh viên ngồi bàn bên cũng bị hành vi kỳ quái của cô quấy rầy, mỗi khi làm xong một bộ đề cũng nhìn theo hướng cô đang nhìn, sau đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cả hai đều phì cười.
Trần Tử Dữu không gặp lại người kia. Nhưng cô phát hiện, mỗi chiều cô ngồi trong quán cà phê này giết thời gian thì nỗi lòng của cô cũng trở nên yên tĩnh, thậm chí có chút chờ mong, phảng phất đã không còn chìm trong địa ngục vô vọng, rối loạn đã khiến cô hậm hực, khó có thể ngủ say, ý niệm trong đầu cũng đột nhiên biến mất.
Ngày đó cô đi chậm hơn một chút so với bình thường, phát hiện vị trí bên cửa sổ cô thường ngồi đã có người ngồi. Vì thế cô lẳng lặng nhìn chung quanh, nghĩ sẽ tìm một vị trí thoải mái khác, kết quả cô lại ngoài ý muốn thấy được người dù không muốn thừa nhận nhưng thật ra cô rất muốn gặp lại.
Người thanh niên đã cứu cô kia, lúc này đang ngồi bên một cái bàn khuất trong góc phòng, cắn khóe môi, đôi mắt buông xuống, đang chuyên chú đọc sách.
Trang phục của anh thực bình thường, thần sắc rất lãnh đạm, dáng vẻ an bình, cùng cảnh sắc tĩnh lặng nơi này vô cùng hòa hợp, lại có vẻ không giống người thường, có cảm giác rất mãnh liệt.Trần Tử Dữu chọn chỗ cách xa anh nhưng ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy góc anh đang ngồi.
Cô vẫn cúi đầu, chẳng dám ngẩng lên quan sát anh nhưng suốt nửa giờ, cô cũng không còn nhìn đến mấy trang sách nữa, tuy rằng sách trong tay cô là một câu chuyện thật oanh liệt, thật cảm động.
Có lẽ người này mấy ngày nay luôn đến đây, cô chỉ lo nhìn về phía cửa sổ mà chẳng thèm quan sát bên trong.
Tuy nhiên, cô lại cảm thấy không đúng. Người này khí thế bức người như thế, cho dù ngồi ở góc nào cũng rất khó để không bị phát hiện.
Cô suy nghĩ lung tung một lúc, tay xoay xoay ly hồng trà, khi đưa đến miệng mới phát hiện nước đã hết từ lâu, ngẩng đầu tính gọi thêm một ly thì lại thấy người nọ đang nhìn về phía cô, tuy rất xa, không thấy rõ vẻ mặt.
Trần Tử Dữu theo bản năng quay đầu nhìn nhìn bên cạnh, chung quanh cô không còn ai khác, như vậy là anh đang nhìn cô, vì thế cô nhìn anh ngượng ngùng mỉm cười.
Có lẽ anh cũng không thấy rõ vẻ mặt của cô, bởi vì anh lại cúi đầu tiếp tục xem sách của mình, hay là, anh căn bản không nhận ra cô.
Tối hôm đó bộ dáng của cô lúc sáng sớm rất chật vật, tóc tai rối bù, quần jean hơi bạc màu, chân mang giày du lịch. Nhưng lúc này, tóc cô đã được búi lên khéo léo, ngay ngắn, cô mặc một chiếc váy mềm mại, thùy mị cùng một đôi giày xăng đan nhỏ xinh, thật khác so với sáng hôm đó.
Trần Tử Dữu phát hiện hôm nay cô mua phải cuốn sách thật sự rất dở, bởi vì cô hoàn toàn đọc không vô, đành phải uống trà, rất nhanh cũng đã uống cạn ly Hồng Trà mới.
Cô lại muốn gọi thêm một ly nữa, thuận tiện nhìn lướt qua phía người nọ.
Chỉ liếc mắt một cái thôi mà người ấy lại như cảm giác được có người đang nhìn nên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn nhau.
Mặt Trần Tử Dữu bắt đầu nóng lên.
Cô lo lắng người nọ nhận không ra cô mà tưởng cô là nữ sinh vô duyên, tuy rằng gần đây cô đúng thật rất ngớ ngẩn. Cô lại lo lắng người nọ đã nhận ra cô, kể từ đó, hành vi của cô như vậy thì càng thất lễ.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi qua chào hỏi, mặc dù có thể lại bị lạnh nhạt lần nữa.
Vì thế cô thu thập đồ đạc của mình, trước ánh nhìn tò mò của anh, chậm rãi đi đến trước mặt anh.
Vài ngày trước, Trần Tử Dữu rất nhiều lần nghĩ tới, nếu có cơ hội lần nữa nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của ân nhân thì lời dạo đầu nên nói thế nào.
Đến giờ, tình huống đang bày ra trước mắt, cô vẫn chưa nghĩ được gì, chỉ có thể nói một câu tẻ ngắt: “Thật khéo, lại gặp mặt.” Sau đó cô sẽ cố gắng nở một nụ cười đi kèm.
Trần Tử Dữu bình thường không cười nhiều lắm. Trước đây hàm răng cô không ngay ngắn. Vì tránh để cho người khác thấy răng của mình, cho nên cô rất ít cười, dần dần thì thành thói quen.
Có khi cô nhìn gương tập mỉm cười, bộ dạng rụt rè, thật miễn cưỡng, chính mình cũng cảm thấy rất khó coi nên cô càng cười ít hơn.
Nụ cười của cô không đổi lấy được nụ cười lãnh đạm của ân nhân nhưng anh cũng không phải không để ý tới cô, chỉ khách khí nói: “chỗ này không có người.”
“Dạ?” Trần Tử Dữu nhất thời không kịp phản ứng với ý tứ trong lời nói của anh.
“Em đứng cao hơn tôi, khi tôi ngẩng đầu nhìn em thì cổ sẽ đau.” Người thanh niên dùng khẩu khí vô cùng hòa nhã nói.
Trần Tử Dữu lập tức ngồi vào cái ghế đối diện anh.
Cô không biết nên nói gì cho nên khi nhìn thấy quyển sách đang để trước mặt anh là một quyển sách nước ngoài thì cô liền hỏi: “Anh đang chuẩn bị thi sao? Toefl?” Nói xong cô lại hối hận, cô không muốn đối phương nghĩ cô là một cô nàng nhiều chuyện.
Người nọ khép trang sách lại, dùng ngón tay xoay cuốn sách 180 độ trên mặt bàn để bìa mặt sách đối diện cô, thì ra là một quyển tạp chí địa chất nguyên bản dày cộm.
Sau đó anh nhìn về phía cuốn sách trong tay cô, Trần Tử Dữu lập tức đem bìa mặt sách ôm vào trong lòng, không cho anh nhìn thấy tên sách của mình nhưng cô vẫn nghi ngờ anh đã thấy được, bởi vì trong mắt anh hiện lên một chút ý tứ không rõ.
Cô cảm thấy thật mất mặt, liền chuyển sang đề tài khác: “Em đoán anh vẫn còn đi học.”
“Phải”
“Chuyên ngành địa chất?”
“Đúng.”
“Chuyên ngành này khó không?”
“Tàm tạm.”
Trần Tử Dữu nghĩ không ra đề tài mới để nói rồi, hai người nhất thời đều im lặng.
“Tôi là Giang Ly Thành.” Người nọ đột nhiên phá vỡ trầm mặc.
“Dạ?”
“Lần trước em muốn biết.”
“A! Em là Trần Tử Dữu.”
“Tôi nhớ.”
“Tên của anh giống hiệp khách trong tiểu thuyết Cổ Long.” Cô thấy Giang Ly Thành có vẻ nghi hoặc, lại bổ sung, “Anh không xem tiểu thuyết Cổ Long sao?”
“Chưa xem. Nhưng tôi biết người đó. Nghe nói hắn là quỷ rượu.”
Trần Tử Dữu lúc này mới nở nụ cười, lúc cô cười thiệt tình, cũng chẳng quan tâm nghiên cứu độ cong nụ cười nên thoạt nhìn thật hồn nhiên, chân chất.
Giang Ly Thành nhìn cô một lát, chậm rãi từ trong túi tiền lấy ra một vật, đặt ở lòng bàn tay: “Đây có phải là của em?”
Ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay dày rộng. Trên đó, có một sợi dây chuyền, dây xích vàng tinh tế gắn một miếng ngọc bình an nạm vàng, dương chi bạch ngọc tính chất tốt nhất, chỗ nạm vàng tạo hình đặc biệt, giống một vật tổ cổ xưa. Năm ấy sinh nhật, ông ngoại đã tặng cô món quà này, nghe nói niên đại rất xa xưa.
Cô kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), mất mà tìm lại được, cô vươn tay muốn xác nhận xem có phải là thật hay không: “Anh tìm được ở đâu vậy?”
Giang Ly Thành không đợi cô chạm tới liền nhanh chóng khép tay lại, giữ sợi dây của cô trong lòng bàn tay.
Anh cười cười, nói: “Em mời tôi uống cà phê đi.”
——*——*——*——*——
Trần Tử Dữu hỏi: “Anh uống loại cà phê nào?” Cô ngay cả xưng hô cũng không tự chủ mà sửa lại. (lúc này Trần Tử Dữu xưng hô với Giang Ly Thành là 您nín – cách xưng hô thể hiện sự kính trọng với người khác)
“Loại nào cũng được.”
Trên bàn có menu, cô xem qua một lượt.
Tiệm cà phê này đối tượng chủ yếu là học sinh, giá cả thấp, chất lượng tự nhiên cũng không khá hơn chút nào. Cô lần lượt xem từng trang, cảm thấy cho dù chọn loại nào cũng đều không xứng với ân nhân của cô, không khéo lại bị nghĩ là không biết thưởng thức.
Lát sau cô nói: “Em biết một tiệm cà phê rất thú vị, cách nơi này không xa, anh có muốn đi không?”
Cô không ngờ Giang Ly Thành lại đồng ý thật sảng khoái.
Tiệm đó ở trên một con phố khác. Trước cửa tiệm có trạm xe buýt, cô nhớ rất rõ qua ba trạm là có thể tới đó.
Cô vốn định gọi taxi. Ngoài buổi chiều kia, từ trước đến nay cô đều đi bằng taxi nhưng cô cảm thấy Giang Ly Thành ăn mặc thật mộc mạc, khí chất tao nhã, cô lo tính tiểu thư của mình sẽ làm cho anh có ấn tượng xấu.
Vì thế cô lôi kéo anh lên xe buýt.
Sau khi lên xe, cô lật tới lật lui trong túi cũng không tìm được tiền lẻ, cuối cùng vẫn là Giang Ly Thành bỏ vào hai đồng tiền xu.
Trần Tử Dữu cảm thấy cực kỳ lung túng.
May mà rất nhanh đã đến nơi. Đó là một tiệm đồ gốm mới mở, có khu thủ công mỹ nghệ, có khu nghỉ ngơi, bầu không khí ấm áp.
Cà phê ở đây được pha chế thủ công, bà chủ trẻ tuổi xinh đẹp tự mình đổ cà phê không rõ chủng loại và sữa vào trong chiếc ly tinh xảo, tạo nên những hình vẽ hết sức kỳ diệu trong ly. Cô đưa cho Trần Tử Dữu cái ly có đầu một con mèo Kitty, cái ly đưa cho Giang Ly Thành lại mất nhiều thời gian hơn, cuối cùng cũng chỉ có một hình trái tim đơn giản, trước khi đi còn quăng cho anh ánh mắt đưa tình kín đáo nhưng Giang Ly Thành chỉ nhìn thẳng, chẳng buồn để tâm đến ánh mắt ẩn tình kia. Trần Tử Dữu nghẹn cười trong lòng. Trước đây cô đã cùng bạn học tới nơi này vài lần, mỗi lần đều phải đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của bà chủ. Hiện tại cô có chút vui vẻ đáng xấu hổ.
Giang Ly Thành cũng không cười nhạo tư tưởng tiểu nhân của cô mà chỉ cẩn thận nghiên cứu chén cà phê kia rồi mới uống ngụm đầu tiên. Anh nhìn quanh bốn phía một chút, nói: “Chỉ có nữ sinh mới có thể tìm được nơi này thôi.”
Trần Tử Dữu đánh giá mấy người phụ nữ chín chắn, thành thục ngồi tản mát chung quanh, nghiêm túc bổ sung: “Còn có phụ nữ và gái lỡ thì nữa chứ.”
Giang Ly Thành nhoẻn miệng giống nụ cười nhất từ khi hai người bọn họ biết nhau tới nay, vẫn còn rất nhạt, chỉ hơi hơi thay đổi một chút độ cong khóe môi nhưng Trần Tử Dữu cảm thấy nét cười của anh làm bốn phía đều sáng sủa hẳn.
Anh để ngọc bình an trên bàn trước mặt cô, nói thật bình thản: “Con gái buổi tối không nên đến những nơi này, lại càng không nên uống rượu.”
“Hôm đó là lần đầu tiên mà, cũng là lần đầu tiên em uống rượu đó.” Trần Tử Dữu giải thích.
Giang Ly nhìn thẳng cô, không nói lời nào. Ánh mắt của anh thâm trầm như biển, có một loại ma lực hấp dẫn người.
Cô vốn không phải loại người thích giải thích nhưng cô nhịn không được muốn tự bào chữa, sợ anh lại xem cô như một nữ sinh ngả ngớn. Cho nên khi bị anh nhìn chăm chú, cô lại kể cho anh về những gì bản thân đã trải qua trong một năm này, bà ngoại và bảo mẫu qua đời, bị mối tình đầu và bạn thân phản bội, nói đến cha mẹ thì cô không thổ lộ chi tiết, chỉ nói bọn họ là đại lừa gạt.
Trần Tử Dữu vẫn không nói nhiều lắm, trước kia người có thể thổ lộ tâm sự cũng chỉ có bảo mẫu, bà ngoại, Kiều Lăng – người bạn trai cùng cô lớn lên. Cha mẹ đều có rất ít thời gian nói chuyện với cô. Vậy mà mấy đối tượng để thổ lộ kia, tất cả đều đã mất đi rồi.
Cô bị đè nén bao lâu nay rốt cuộc cũng tìm được một người mà cô nguyện ý thổ lộ nỗi lòng mình, tuy rằng người này đối với cô mà nói gần như chỉ là người xa lạ nhưng có lẽ trời đã định, cô lựa chọn tín nhiệm anh vô điều kiện.
Hơn nữa Giang Ly Thành là một người biết lắng nghe, anh thật chuyên chú, không nói chen vào, cũng không lộ ra vẻ mất kiên nhẫn. Cô nói hàm hàm hồ hồ, không đầu không đuôi, trong mắt ngấn nước mà toàn bộ anh đều hiểu hết.
Sau dó anh nói: “Chờ qua hai năm nữa quay đầu nhìn lại, em sẽ phát hiện tất cả đều là việc nhỏ. Cha tôi lúc tôi lên tiểu học đã qua đời, mẹ tôi thì rời xa tôi khi tôi học cấp ba. Hai người họ đều là cô nhi, cho nên tôi không có thân nhân nào khác. Bạn gái trước của tôi cuối cùng lại thành sư mẫu. Những kẻ lừa đảo từ nhỏ đến lớn tôi gặp qua có thể tạo thành cả núi. Em xem, tôi không phải càng đáng thương hơn so với em sao?”
Khi anh nói lời này ngữ khí rất thoải mái, giống như đang chê cười, cô không biết là anh đang nói thật hay đang an ủi cô.
Cô nói: “Anh xem ra cũng không có vẻ cần người khác thương hại.”
Giang Ly Thành nói: “Đương nhiên không cần, hơn nữa bọn họ cũng không thể thương hại tôi. Cha tôi trước khi chết là tội phạm, mà mẹ tôi. . . . . . lúc còn sống có một ngoại hiệu kêu là ‘Trà Hoa Nữ’. Em có biết chuyện Trà Hoa Nữ không?”
Trần Tử Dữu mở to hai mắt không thể tin nhìn anh, cô kinh ngạc nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Anh đang trêu đùa em sao?”
“Em cảm thấy tôi không giống con trai của tội phạm và kỹ nữ à?” Anh hạ mắt xuống, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình của anh.
“Không phải. Ý của em là. . . ” Trần Tử Dữu lại một lần nữa phát hiện lời lẽ không hay của bản thân, bởi vì cô biểu đạt như thế nào cũng có vẻ không ổn, “Cha mẹ của anh nhất định là vô cùng tốt.” Cái khó ló cái khôn, rốt cuộc cô cũng tìm được lý do che lấp thỏa đáng nhất nhưng lại nhìn thấy Giang Ly Thành cười nhạt.
Khi tính tiền là Giang Ly Thành trả. Trần Tử Dữu nói: “Không được, là em mời mà.” Anh nói: “Coi như em mời.” Sau đó đưa ra một trăm đồng tiền mặt.
Anh đón một chiếc taxi, cùng cô lên xe. Anh nói: “Tôi đưa em về nhà. Em ở đâu?”
Trần Tử Dữu gần đây chưa từng về nhà sớm như vậy, cô luôn ở bên ngoài ăn cơm, đợi khi trời tối mới trở về, người nhà cũng quen rồi. Hơn nữa, nơi cô ở, tên nghe rất kêu. Trước mặt Giang Ly Thành, cô không muốn nói. Cô im lặng chốc lát, không biết nên trả lời thế nào.
“Không thể nói, vẫn không muốn về nhà sao?” Giang Ly Thành kiên nhẫn hỏi.
“Anh tùy ý để em lại chỗ nào cũng được, trễ tí nữa em mới về nhà.” Khi bị ánh mắt anh nhìn chăm chú, cô mới thành thật trả lời. Lúc này mới ba giờ chiều, cô ít nhất cần dạo ở bên ngoài năm sáu giờ nữa.
“Con gái không nên dễ dàng nói hai chữ ‘tùy ý’ này.” Giang Ly Thành nói với tài xế taxi vẫn đang chờ trả lời, chỉ chỉ phía trước, tài xế lái xe đi, “Nếu em không có gì làm thì đi giúp tôi giặt drap giường đi.”
“Hả?” Trần Tử Dữu giật mình nhìn anh, đột nhiên nhớ tới câu nói đùa của anh trước kia khi bọn họ chia tay, gương mặt của cô nóng bừng lên.
Nhưng khẩu khí Giang Ly Thành vô cùng đứng đắn, thần sắc cũng không có nửa điểm ngả ngớn. Khi cô quay đầu nhìn về phía anh thì anh vô tội vươn một bàn tay ra, không phải anh đang triển lãm dây chuyền của cô. Cái tay này năm ngón thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, trong lòng bàn tay có một vết thương rất dài, miệng vết thương còn mới, chưa hoàn toàn khép lại.
Trần Tử Dữu ít khi thấy người khác bị thương, nếu thấy vết thương và máu thì tay sẽ phát run. Lúc này, cả người cô đều run lên run xuống, không dám hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Được.”
Nhiều năm sau khi đã trưởng thành, khi Trần Tử Dữu rốt cục cũng có thể như thưởng thức chuyện người khác mà hồi tưởng một đoạn chuyện cũ này thì cô lại tự cười rộ lên.
Cô nghĩ, từ trước đến nay xem qua nhiều tiểu thuyết ngôn tình, trong truyện nữ nhân vật chính cho dù ngây thơ, đơn thuần cỡ nào cũng chưa bao giờ có người như cô, hoàn toàn bị một câu nói đơn giản như vậy lừa gạt.
Nếu cô là nữ nhân vật chính, khỏi nói cũng biết cô sẽ trở thành kẻ ngu xuẩn nhất.
Ngày đó cô và Giang Ly Thành lại một lần nữa đến cái nhà trong ngõ sâu kia.
Taxi chỉ có thể đứng ở đầu hẻm. Cô đi phía sau anh, từng bước một tiến về phía trước, trong lòng không phải là không lo lắng, sợ hãi và e lệ nhưng một loại ý niệm bốc đồng khác so với cảm giác phức tạp của cô lại mạnh hơn, làm cô càng thêm kiên định.
Ngõ nhỏ rất dài, Giang Ly Thành cách cô khoảng mười thước. Anh đi đường bộ dạng thật đặc biệt, vừa không giống đại đa số người có dáng người cao nhưng lưng hơi khòm, cũng không giống như nhiều người trẻ đi đường thường trái đung đưa phải lắc lư. Lưng anh thẳng tắp, bước chân thật ổn, giống như đang đi ngắm phong cảnh.
Anh đi thẳng chẳng quay đầu lại, mãi cho đến cửa nhà anh mới dừng bước, xoay người nhìn cô. Trần Tử Dữu cách anh sáu bảy thước, cũng dừng bước.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt của cô, anh lại bị khuất bóng nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe anh nói: “Em thật sự muốn tới?”
Trần Tử Dữu cắn môi.
Thanh âm của anh rất nhẹ, tựa hồ lẫn chút ý cười: “Em không sợ tôi sẽ đem em đi bán sao?”
“Anh là người tốt.” Trần Tử Dữu nói nghiêm túc.
“Người xấu trên mặt cũng không viết chữ.”
Kỳ thật Giang Ly Thành cũng không có lừa cô. Hình như ngày đó cô có hỏi Giang Ly Thành: “Anh kể cho em nghe chuyện kia, là nói giỡn đúng không?”
Giang Ly Thành nói: “Tôi cũng cảm thấy nghe qua rất giống chuyện đùa.”
Vì thế khi đó cô xem những lời lý giải này của anh là đồng ý với câu nói của cô.
Sau đó cô lại nghĩ, thật sự từ trước tới nay Giang Ly Thành chưa từng nói dối cô nửa câu.
Nếu cô cho rằng có, đây chẳng qua là cô ngây thơ tình nguyện.
Người kia, thanh cao kiêu ngạo, căn bản là khinh thường nói dối, hơn nữa đối tượng lại là cô.