Thần Hi Chi Vụ

Chương 2: Chiếu Tướng


Bạn đang đọc Thần Hi Chi Vụ – Chương 2: Chiếu Tướng

Khi Trần Tử Dữu từ từ tỉnh lại thì xung quanh một mảnh tối đen.
Cô có chứng bệnh quáng gà, ánh sáng kém sẽ thấy không rõ. Hơn nữa cô sợ tối, trong bóng đêm thần kinh của cô luôn thắt chặt lại. Bình thường khi ngủ một mình cô sẽ bật một chiếc đèn ngủ.
Trong phòng không có chút ánh sáng, lúc này hô hấp của cô như bị kiềm chế, toàn thân vô lực giống như bị bóng đè.
Trong tiếng tim đập rối loạn của chính mình, cô nghe thấy một tiếng hít thở rất nhỏ ngay bên cạnh. Nhờ vậy cô đột nhiên an tâm, đứng dậy chậm rãi bật công tắc đèn.
Khi ánh sáng nhu hòa chiếu lên mắt cô, thân thể của cô cũng một lần nữa khôi phục sức sống.
Giang Ly Thành nằm ở một bên giường, hô hấp an tĩnh, có vẻ ngủ rất sâu.
Khi anh ngủ bộ dạng thập phần vô hại, mày rậm, lông mi dài, mũi rất thẳng, môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dáng người kiện mỹ rắn chắc nhưng cũng không có cơ bắp rối rắm, như mỹ nam ngủ trong thần thoại anh hùng, so với lúc tỉnh thì đẹp hơn nhiều.
Lúc anh thanh tỉnh khí thế rất bức người, cô không có tâm tình nào để thưởng thức.
Trần Tử Dữu ở trên cổ anh nhẹ nhàng làm một tư thế chém đầu.
Cô vẫn rất muốn biết, nếu giờ phút này cô đối với anh có tâm tư muốn ám hại, như lấy dao kề cổ thì anh có thể lập tức cảnh giác mà tỉnh lại hay không.
Nhưng cô cũng không dám thử. Vạn nhất anh tỉnh thật thì trò chơi này cũng không hay để đùa giỡn.
Cô lại lấy tay nắm lại thành hình một khẩu súng rồi cách huyệt thái dương của anh mấy centimet, khoa tay múa chân một hồi.
Sau đó, cô nhẹ nhàng xuống giường đi tắm.
Trần Tử Dữu tắm rất lâu. Nước nóng làm đau nhức toàn thân cô dần dịu bớt.
Cô nhìn sương mờ mông lung trong kính, đánh giá chính mình, trên lồng ngực và xương quai xanh có vết xanh tím rất rõ ràng, trên vai cũng có dấu hôn hoặc vết cắn.
Da cô trắng nõn non mịn nên thoạt nhìn các vết xanh tím càng ghê người.
Là Giang Ly Thành cố ý. Có một lần anh bảo cô không được mặc đồ thấp ngực hở vai. Nếu cô không nghe, anh sẽ có biện pháp làm cô phải phục tùng.
Tổ tiên Giang Ly Thành nhất định không phải loài khỉ mà là loài mãnh thú ăn thịt. Khi ở dưới thân anh, cô thường có một loại ảo giác, dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể mất kiểm soát mà biến thân thành sói, đem cô ngay cả da lẫn thịt đều ăn không còn một mảnh.
Sau màn dạo đầu dịu dàng kéo dài khiến cô tan chảy như nước, khi thật sự ở bên trong cô, anh lại đem cô vắt đi vặn lại như khăn lau, mỗi lần đều áp cô đến cực hạn cho đến khi cô khóc lóc, cầu xin mới bằng lòng bỏ qua.

Trước kia, khi dũng khí và tự tôn của cô còn ngoan cường, cô cắn chặt răng không lên tiếng, kiên quyết không để anh đắc ý. Nếu anh ép cô, cô liền cắn anh, cào anh, làm cho anh cũng đau. Nhưng cô phát hiện, bất luận như thế nào luôn là chính cô chịu thiệt. Sau này cô học được rằng đối với sự việc này phải cực độ thuận theo, tận lực chiều chuộng tâm ý của anh. Thuận theo tuy rằng không có khí phách nhưng lại có thể được săn sóc trong chốc lát, được quyền hậu đãi bản thân.
Vừa rồi, quả thật chính cô cũng không thể xác định, là cô mệt mỏi đến cực điểm mà ngủ hay dưới kích tình cực lớn mà ngất đi.
——*——*——*——*——
Trần Tử Dữu vẫn chậm rãi kỳ cọ đến khi độ ẩm quá lớn mà không thở nổi, mới quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm.
Cô hít sâu khi thấy Giang Ly Thành đã tỉnh lại, khoác áo ngủ bằng lụa ngồi trên sô pha xem một chồng giấy tờ, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Anh cũng thấy cô, dùng ngón tay kẹp thuốc chỉ bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
Anh ngồi chính giữa một cái sô pha đơn bằng da to rộng. Trần Tử Dữu nghe theo, đi đến bên cạnh anh ngồi trên tay vịn mềm mại.
Giang Ly Thành dịch qua bên cạnh chừa ra một khoảng trống, cô theo tay vịn trượt xuống ngồi cạnh anh.
Cánh tay kẹp thuốc của Giang Ly Thành ban đầu khoác lên chỗ tựa lưng của sô pha, sau lại khoác lên đôi vai trần của cô. Anh muốn hút thuốc, liền ôm lấy cổ của cô kéo tới trước người, cánh tay vòng qua cô thì có khi đụng đến mặt, có khi áp đến môi của cô.
Trần Tử Dữu nhịn xuống cảm giác muốn hung hăng cắn cánh tay anh. Cô hơi mệt, giống con mèo dán lên người anh, không buồn nhúc nhích. Như vậy, ít nhất cô sẽ không bị động tác hút thuốc của anh kéo tới kéo lui, hơn nữa cô rất sợ nếu cô nhúc nhích thì tàn thuốc sẽ rơi xuống người. Nếu cô bị phỏng, anh cũng không áy náy đâu.
Giang Ly Thành rốt cục cũng xem hết giấy tờ và như Trần Tử Dữu mong muốn, anh đã dập luôn điếu thuốc.
——*——*——*——*——
Anh đang xem một xấp mẫu quảng cáo miêu tả trang sức quý giá, mỗi một trang đều long lanh, rực rỡ. Mỗi khi anh lật qua thì Trần Tử Dữu cũng thuận tiện ngắm nhìn.
Giang Ly Thành đột nhiên hỏi: “Thích kiểu nào?”
Trần Tử Dữu khẽ tách ra, lãnh đạm nói: “Không đẹp.”
Anh rút ra một tờ trong đó đưa cho Trần Tử Dữu: “Cái này thế nào?”
Mẫu trang sức đó có khảm một viên ngọc lục bảo lớn hình vuông, óng ánh trong suốt, hoa lệ thanh lịch, điểm trên đôi vai trần như bạch ngọc của một mỹ nhân trẻ tuổi.
Trần Tử Dữu nói: “Người mẫu này bộ dạng không tồi. Bạn gái mới của anh à?”
Giang Ly Thành cười khẽ một tiếng: “Đề nghị này không tệ, có thể xem xét.”

Trần Tử Dữu không lên tiếng, tâm tình Giang Ly Thành cũng rất tốt: “Thích cái này? Vừa rồi cô nhìn qua vài lần.”
Anh không phải chỉ có một cặp mắt! “Tôi nhìn vài lần là vì cái này cùng người mẫu khí chất không hợp chút nào, sợ sẽ tổn hại đến gu thưởng thức tao nhã của anh.”
“Ừm, người mẫu này không đủ gợi cảm, không đủ thanh thuần, nếu đổi là cô thì tốt hơn nhiều.” Anh quay đầu nhìn về phía vẻ mặt thất vọng của cô, “Trần Tử Dữu, cô có biết tôi thích nhất ở cô bề ngoài dáng vẻ ngây thơ nhưng lại ngầm lộ móng vuốt nên cô cố ý muốn chọc tôi vui sao?”
Trần Tử Dữu giả bộ không nghe thấy, dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giang Ly Thành đem xấp quảng cáo vừa mới xem gấp đôi lại, giơ tay ném vào ngăn đựng đồ linh tinh, dùng remote mở TV, từ hộp thuốc lá trên chiếc bàn thấp cạnh sô pha lại lấy một điếu, châm lửa và thong thả hút.
Khói thuốc bay vào chóp mũi Trần Tử Dữu, cô lại có chút uể oải: “Cho tôi một điếu.” Không đợi anh đồng ý, cô liền nhoài người ra lấy hộp thuốc lá của anh. Cô với qua người anh, duỗi thẳng cánh tay, khoảng cách chỉ thiếu một chút, cô lại dán chặt lên người anh nhưng cũng với không tới.
Giang Ly Thành dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp hộp thuốc lá lên, giơ tay vứt hộp thuốc ra xa hơn. “Phụ nữ hút thuốc không hay.”
Trần Tử Dữu lui về nhưng thuận tay rút điếu thuốc trong tay anh, sau khi dùng sức hút hai cái, một lần nữa lại để lại trong ngón tay anh.
Cô chầm chậm phun ra vòng khói, từ từ nói: “Bộ dáng này rất khó coi? Trước kia anh không phải nói thích nhất nhìn tôi bộ dạng ‘khó coi’ sao? A, tôi sai rồi, là ‘xấu hổ’.”
Giang Ly Thành lui về sau, con mắt híp lại nhìn cô như đang nhìn một người xa lạ.
Trần Tử Dữu không ngại nhìn về phía anh, ánh mắt trong suốt.
Hai người bọn họ như cao thủ đấu nội lực, giằng co một lúc, mặt ngoài không có sóng nhưng nước ngầm bắt đầu dâng lên. Cuối cùng, Trần Tử Dữu chịu thua, khí thế bị đánh bại trước.
Cô đứng lên tính rời đi, Giang Ly Thành cũng không ngăn cản cô.
Nhưng khi Trần Tử Dữu vừa đứng thẳng, liền phát hiện vạt khăn tắm của cô bị người nào đó kéo lại đã lỏng ra, cô đi về phía trước từng bước, khăn tắm cũng sẽ bị anh kéo rớt xuống.
Cô bắt lấy vạt khăn thử tránh anh nhưng lại bị anh dùng sức kéo cả người chật vật ngã vào ngực anh.
Anh xoay người áp đảo cô, kéo khăn tắm che đậy thân thể cô ra. Môi của anh lại một lần nữa hướng chỗ da thịt đã muốn bị thương trên ngực cô mà cắn khiến cô đau, nhẹ kêu một tiếng.
Có lẽ không gian sô pha có hạn, lại đặc biệt mềm mại, cô như con côn trùng sa vào mạng nhện không chỗ giãy dụa. Cô chỉ về phía giường, yếu ớt nói “Đến bên kia”, Giang Ly Thành căn bản không để ý tới thỉnh cầu của cô.
Anh đặc biệt biết cách làm thế nào khiến cô khuất nhục, làm thế nào đem tôn nghiêm của cô quét sạch, lại còn lấy thế làm vui.
——*——*——*——*——*——

Lúc Giang Ly Thành đang lau tóc từ phòng tắm đi ra thì Trần Tử Dữu đã ăn mặc chỉnh tề.
Cô mặc áo bông sáng màu cùng quần bò, tóc cột đuôi ngựa, không trang điểm, thoạt nhìn giống như một học sinh.
Bộ quần áo này cô cũng quên tại sao lại ở đây, mới vừa từ góc tủ của anh lấy ra.
Cô rất ít khi qua đêm ở nơi này, cũng ít để lại đồ vật riêng tư của mình, khi rời đi hoặc là đóng gói mang đi hoặc là vứt bỏ. Nếu ngẫu nhiên ở một đêm thì đồ cô dùng từ trước đến nay đều là đồ mới được đưa đến.
Cô luôn biết Giang Ly Thành có nữ nhân khác, thậm chí lúc anh cùng cô ở trên giường cũng nhận điện thoại của nữ nhân khác. Tuy rằng anh luôn có thói quen trả lời lãnh đạm, không kiên nhẫn nhưng từ câu trả lời của anh cùng tiếng nói thấp thoáng trong điện thoại cũng biết đối phương đang làm nũng, làm duyên.
Bất quá vừa rồi thật may mắn, cô không phát hiện đồ của những nữ nhân đó.
Tuy rằng cô không định để ý nhưng nếu mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Quần áo hẳn là của vài năm trước, cô thường không mặc y phục bó sát người nhưng cái áo này ôm sát ngực cô.
Cô nhớ rõ năm đó cô rất gầy, Giang Ly Thành thường nắm mắt cá chân của cô nói cô gầy như con gà con, cũng không thèm bận tâm cô quen ăn nhẹ, mỗi lần cùng cô đi ăn đều kêu đầy bàn thịt cá, muốn cô tăng cân.
Sau đó cô như anh mong muốn đã mập rất nhiều nhưng như vậy lại ảnh hưởng đến khẩu vị. Bây giờ cô vừa thấy đồ ăn đầy mỡ liền buồn nôn, gần như trở thành người ăn chay.
Trần Tử Dữu thấy Giang Ly Thành đến gần thì thân thể đang thu giãn lại trở nên căng thẳng.
Giang Ly Thành đánh giá cô vài lần, đáy mắt như có ý cười: “Bộ dạng này của cô cũng thật thanh xuân tràn đầy, như thời điểm tôi mới quen cô.”
Trần Tử Dữu sắc mặt khẽ biến nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ trấn tĩnh. Cô xoay người nhặt chiếc váy màu trắng ngà mặc lúc đến lên, quay ra ánh sáng xem xét một chút, cổ áo và làn váy đã bị anh xé rách, cô đành vò thành một cục, vứt xuống chỗ anh vừa quăng xấp quảng cáo.
“Xa xỉ.” Giang Ly Thành thản nhiên nói.
“Cũng không phải tôi xé nát.”
Giang Ly Thành mập mờ nói: “Đêm nay phải quay về? gần đây thể lực cô không tệ.”
Đề tài mẫn cảm. Trần Tử Dữu cẩn thận trả lời: “Sáng mai có phần tài liệu cần dùng đến, tôi chưa chuẩn bị tốt.”
“Để Giang Lưu đưa cô về.”
“Để lái xe đưa tôi đến sườn núi là được rồi.”
“Để Giang Lưu đưa cô về nhà.”
——*——*——*——*——

Giang Lưu là bảo tiêu kiêm lái xe của Giang Ly Thành, so với Trần Tử Dữu trẻ hơn mấy tuổi, dung mạo thanh tú, dáng người cao gầy, khí chất lãnh đạm, biểu tình đơn bạc, rõ ràng là bị Giang Ly Thành đồng hóa.
Giang Lưu vốn cũng không phải là tên của anh ta. Nghe nói anh ta là cô nhi, Giang Ly Thành tạo điều kiện cho anh ta đi học, ẹ anh ta tiền chữa bệnh, sau anh ta đổi tên, ngay cả họ cũng theo anh.
Trần Tử Dữu quen ngồi phía sau, thân mình ngồi thật thẳng. Cô nói một câu “Đưa tôi đến sườn núi” rồi lâm vào trầm mặc.
Giang Lưu như thường lệ không hề liếc mắt, lái xe rất ổn định, cũng không nói chuyện.
Xe dừng lại, Giang Lưu thay Trần Tử Dữu mở cửa xe. Xe của cô đậu ở bên cạnh, đi vài bước về phía trước là mở được cửa xe.
Trần Tử Dữu nói: “Tôi đi Spa. Anh có thể đi rồi.” Tiếp theo lái một đường thẳng trở lại hội sở, cô rất nhanh thích ứng lại với đèn đuốc sáng trưng.
Cô là khách quen của nơi này. Vừa đến lập tức đã có tiếng chào cô rồi nhân viên có kinh nghiệm nhất đến phục vụ cô nhưng cô không muốn mát xa vật lý trị liệu, chỉ bảo họ chuẩn bị nước ấm rồi rời đi.
Trần Tử Dữu ngâm gần một giờ, trong bầu không khí thơm mát cùng âm nhạc nhè nhẹ, tinh thần và cơ bắp của cô cũng dần thả lỏng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cô tìm quần áo đã để lại chỗ này mặc vào, trở về xe của mình thì phát hiện Giang Lưu vẫn ngồi trong xe đợi cô. Thấy cô mở khóa xe, lập tức mở cửa đi ra.
Trần Tử Dữu nói: “Nếu tôi ngủ luôn ở đây, anh tính ở chỗ này chờ suốt đêm?”
“Giang tiên sinh dặn tôi phải đưa cô về nhà.” Giang Lưu từ tốn đáp, “Cô cần tôi lái xe không?”
Trần Tử Dữu không để ý tới anh, ngồi vào ghế lái khởi động xe.
Cô thích sạch sẽ, không thích người khác chạm vào đồ đạc của mình. Vì vậy, xe của cô rất ít khi chở người khác, nhà của cô ngay cả Giang Ly Thành cũng chưa từng đến.
Nhưng Giang Lưu vẫn đang lái xe, không nhanh không chậm đi theo phía sau, cách khoảng hơn 10m.
Rất nhanh đã đến nhà cô. Trần Tử Dữu thuần thục chuyển xe vào gara.
Giang Lưu cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng xuống xe, châm một điếu thuốc lẳng lặng hút, đợi cô dừng xe liền dụi thuốc, đi theo phía sau cô lên lầu, đến khi cô vào cửa, mở đèn, anh mới im lặng rời đi.
Hồi lâu Trần Tử Dữu không nghe thấy thanh âm động cơ dưới lầu, tò mò từ cửa sổ nhìn xuống. Giang Lưu còn chưa đi, đang dựa vào cửa xe tiếp tục hút thuốc giống như đang cúi đầu xem bóng dáng của mình.
Trần Tử Dữu vừa ngó xuống, anh liền lập tức cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy cô vẫy tay thì xoay người vào xe rời khỏi.
Trần Tử Dữu lui về, thấy trời đã khuya mà hành động như vậy rất không văn nhã.
Cô kiểm tra cửa sổ, chuẩn bị đồ dùng ngày mai, theo thói quen lại tắm trước khi đi ngủ.
Khi dòng nước ấm áp chảy xuống toàn thân thì cô nhớ ra hôm nay đã tắm rất nhiều lần, làn da đều nhăn lại như tờ giấy.
Từ nhỏ cô thích nghịch nước, ở trong hồ bơi ngâm nửa ngày, tắm rửa một cái cũng cần đến một hai tiếng đồng hồ. Mà vài năm nay, bơi lội và tắm rửa đối với cô càng lúc càng giống một nghi thức nào đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.