Thân Ái Hắc Quản Gia

Chương 31: William giải thích...


Editor: Ngọc Nguyệt

Tia đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.

Mặc dù mặt trời đã lên nhưng ánh sáng trong phòng vẫn ảm đạm khiến người ta không biết giờ là lúc nào.

Tia hít thở sâu vài cái, bình ổn lại trái tim đang đập nhanh trong lồng ngực. Nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, nàng biết nàng dậy muộn, khóa học buổi sáng hơn một nửa là muộn. 

Nàng xoa xoa trán. Ngủ nhiều hơn ngày thường một chút, nàng lại cảm thấy cực kì mệt mỏi. Cả đêm đều gặp ác mộng, tuy nàng không nhớ nổi mơ thấy gì nhưng cũng mang máng nhớ trong mộng đều là cảnh giết chóc và máu tươi.

Tiếng động nhỏ từ bên ngoài khiến nàng sực tỉnh. Tiếng động nghe như tiếng ô tô, lại làm nàng có dự cảm không tốt.

Nàng đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Tuyết vẫn còn rơi, bầu trời xám xịt, dưới đất trắng xóa, thoạt nhìn rất áp lực. Mọi khi vườn trường cũng cực kì tĩnh lặng, nhưng sáng sớm hôm nay sự yên tĩnh này lộ ra vài điềm xấu.

Trực giác của nàng cho biết đã xảy ra chuyện.

Tia lập tức thay quần áo, đang muốn ra ngoài, nhìn điện thoại trên bàn tròn, lại đổi ý. Nàng bước đến nhấc điện thoại, không có tiếng quay số, ấn vài nút, điện thoại không hoạt động. Dường như lại càng chứng minh dự cảm không tốt của nàng.

Nàng ra khỏi ký túc xá. Đã không còn sớm, tuyết rơi trên đường không được dọn sạch, đi trên đường không thuận tiện. Nàng bước từng bước đến tòa thành, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Năm phút sau, bỗng nhiên nàng nghe được tiếng động lạ truyền ra từ rừng cây. Nghĩ nghĩ, vẫn bước nhanh đến đó.

Trong rừng cây, hai thiếu niên như bị kích thích quơ quơ gậy gôn, chẳng qua mục tiêu của họ không phải quả gôn nho nhỏ hay thứ gì khác mà là con người!

Thiếu niên bị đánh nằm trên đất, khuôn mặt biến dạng, cánh tay để ở góc độ không tự nhiên, những nơi khác trên người cũng có vết máu loang lổ. Thoạt nhìn  đã mất năng lực chống cự, chỉ có khi cây gậy đập lên người mới đau đớn mà co rúm lại.

Một màn máu me khiến Tia khiếp sợ và ghê tởm, khiến nàng càng thấy sợ hãi là vẻ mặt của hai thiếu niên đánh thiếu niên kia, khoái trá hưng phấn đến tàn nhẫn, không có nửa sự sợ hãi hay áy náy khi tổn thương người khác.

Trong ngực như có thứ gì khiến nàng không thở nổi. Nàng lén lùi lại rời đi, mãi cho đến khi xác định hai thiếu niên không phát hiện, nàng mới dừng lại thở dốc liên tục. Nàng cảm thấy thật may mắn vì chưa ăn sáng nếu không sẽ nôn ra hết.

Nhất thời Tia không biết nên làm gì, tiếp tục đi hiển nhiên không phải ý kiến hay, nhưng không vào tòa thành cũng không biết rõ đang có chuyện gì xảy ra, và mọi chuyện đã nghiêm trọng đến mức độ nào. Nàng suy nghĩ trong chốc lát, quyết định vẫn mạo hiểm đi đến tìm hiểu. Chỉ có biết được chuyện đã xảy ra mới có thể quyết định tiếp theo nên hành động thế nào.

Nàng vừa đến gần tòa thành liền thấy rất nhiều người kinh hoảng từ trong tòa thành chạy ra. Nàng nhanh chóng giữ một người lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Người nọ như sắp khóc, lắp bắp nói: “Giết người! Có kẻ điên giết người!”

Nói xong, hắn liền vội vàng chạy đi.

Tia nghi ngờ đứng lại trong chốc lát nhưng không thấy hung đồ nào từ trong tòa thành đi ra. Nàng bước qua cổng vòm cao lớn.

Trong tòa thành u ám, trần nhà cao cao khiến người ta có cảm giác áp lực. Nhìn xung quanh, không có một bóng người, cũng không nghe thấy tiếng gì.

Nàng do dự trong chốc lát, chạy lên lầu. Vừa đến đại sảnh lầu hai, chợt nghe thấy tiếng bước chân chạy đến. Nàng vội vàng trốn ở một góc.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tia nhìn thoáng qua, bước ra khỏi chỗ trốn. Người đến là Luciaster, Ian và Joel.


Thấy Tia đột nhiên xuất hiện, ba người hoảng sợ.

“Hóa ra là em! Tiểu thư Damien, em ở đây làm gì?” Luciaster hỏi.

Tia không giấu diễm, nói qua về việc nàng dậy muộn và cảnh đã thấy.

“Giáo sư Luciaster, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Luciaster cười khổ. “Nói thật thầy cũng không rõ, chỉ biết là có vài người điên đang giết người trong học viện.”

Joel không kiên nhẫn xen vào: “Bây giờ nói thế có ích gì! Vẫn nên nghĩ xem có cách gì để thoát đi!”

“Chỉ có thể gọi đến cảnh vệ, hoặc là cầu cứu bên ngoài.” Luciaster nói.

“Chỉ sợ điện thoại không dùng được. Em đã thử, không gọi được, có lẽ đường dẫn xảy ra vấn đề.” Tia nói thêm.

Nghe vậy, ba người Luciaster không khỏi lộ ra vài phần ưu phiền.

“Nói vậy chỉ có thể tự mình cầu cứu.” Luciaster nghĩ nghĩ. “Các em tìm chỗ trốn, thầy đi tìm người.”

Joel nhíu mày: “Nếu kẻ điên phát hiện thì sao? Tình huống hiện tại hỗn loạn, trời mới biết nơi nào trong học viện mới an toàn! Bọn em vẫn nên đi cùng thầy.”

“Cậu nói đúng. Tiểu thư Damien, cậu ở lại hay đi cùng chúng tôi?”

Joel bất mãn, đang định nói gì tiếp, Ian giữ chặt tay anh. Cậu nhìn Tia, nở nụ cười tươi rói.

“Đương nhiên tiểu thư Damien đi cùng chúng tôi, phải không?”

Joel nghiêm khắc nói: “Ian, đừng tự tiện quyết định thay người khác!”

“Đâu có đâu! Tiểu thư Damien đi cùng chúng ta có vẻ an toàn, không phải sao?” Cậu nhìn Joel, trong mắt lộ ra chút mong chờ kỳ lạ.

Joel giật giật môi, dường như muốn nói gì, lại nuốt vào. Anh miễn cưỡng nói: “Nếu tiểu thư Damien thật sự muốn…”

Hai người nhìn Tia, chờ câu trả lời của nàng. Đáng tiếc nàng còn chưa kịp nói gì đã bị tiếng nổ đánh gãy. Họ mờ mịt nhìn hướng truyền đến tiếng nổ, không biết lại xảy ra chuyện gì.

Luciaster nhẹ giọng nói: “Ở lại đây, thầy đi xem.”

Ba người nhìn Luciaster rời đi. Sau trận nổ, bốn phía lại yên tĩnh, sự im lặng này nhìn có vẻ bình thường lại áp lực như trước cơn bão.

Joel nhìn bốn phía, chú ý tới thanh kiếm trang trí trên vách tường. Anh đi đến lấy làm vũ khí phòng thân.

Tia và Ian vẫn đứng tại chỗ bỗng nghe thấy tiếng động lạ, xoay người, phát hiện một nữ sinh cao gầy vẻ mặt tươi cười quái dị đi đến chỗ họ. Trên tay cô cầm con dao dài có răng cưa, trên quần áo có vết máu lớn, ánh mắt phẫn hận nhìn khuôn mặt còn đẹp hơn con gái của Ian.

Ánh mắt đáng sợ của cô khiến Ian hoảng sợ, cậu hét: “Joel!”


Joel nghe thấy tiếng gọi, đang muốn chạy về, bỗng cảm nhận tiếng gió có người đánh úp, né qua một bên. Một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp cầm dao thái thịt, hùng hổ bổ tới chỗ anh.

Bên kia, nữ sinh cầm dao vẫn tiếp tục bước tới chỗ Tia, nhất thời hai phía đều gặp nạn.

Luciaster nhìn chuyện xảy ra sau lưng, không chút do dự chạy đến chỗ Joel.

Nữ sinh vung dao xuống, Tia và Ian né trái né phải. Nữ sinh chuyển ánh mắt đỏ đỏ ngầu từ  Tia chuyện lên người Ian, lại hướng về chỗ cậu chém. Ian kinh hãi, vội vàng lùi lại. Không ngờ nữ sinh dùng động tác giả, bước ra một bước lại dừng lại, xoay nửa người bổ dao về phía Tia.

Tia định tránh nhưng đã không kịp.

Bỗng thiếu nữ dừng lại, khó hiểu nâng tay chạm vào cổ. Hình như cô vừa đụng phải cái gì đó kì lạ cắm trên gáy. Cô rút ra nhìn, hóa ra là một con dao bạc.

Tia máu phụt ra, phun tung tóe lên mặt Ian. Cậu kinh ngạc lau lau, cúi đầu nhìn thứ màu đỏ trên tay. Vẻ mặt cậu hơi kì dị, khẽ liếm máu trên tay, dường như muốn xác định xem có phải máu thật không.

Tiếng súng vang lên khiến mọi người đang thất thần sực tỉnh. Cuối hành lang xuất hiện vài bóng người chạy đến, miệng hét “Cứu mạng”.

Sau lưng bọn họ là một cảnh vệ, gã không nhanh không chậm đi tới, lững thững bước, khi có người xuất hiện trong tầm mắt mới nâng súng bắn.

“Chạy mau!”

Luciaster hét lớn, đánh một quyền khiến tên đầu bếp lùi lại, kéo Joel chạy.

Tia và Ian cũng vội vàng chạy trốn.

Cho đến khi không nghe thấy tiếng đuổi theo, Tia mới dừng lại. Bỗng phát hiện trong lúc hỗn loạn đã lạc mất những người khác. Nàng nhìn xung quanh, nàng đang đứng sâu trong tòa thành, xung quanh là hành lang như mê cung.

Hô hấp bình thường lại, ánh mắt nàng dừng tại góc tối bên phải.

“Xuất hiện đi, Sebastian.”

Vị quản gia từ bóng tối chậm rãi đi ra. Hắn vẫn mặc bộ áo đuôi tôm đen, găng tay trắng muốt không nhiễm một hạt bụi, vài sợi tóc đen rơi trên trán, khóe miệng mang theo mỉm cười nhìn như cung kính nhưng thực ra lại đùa cợt.

“Ngài có gì phân phó?” Một tay đặt lên ngực, hành lễ, hắn hỏi.

Nhìn thấy Sebastian, tâm tình Tia phức tạp. Lúc nàng ký khế ước với ác ma vẫn thấy phản cảm và mâu thuẫn, nhưng mặt khác nàng không thể không thừa nhận hắn rất có năng lực, khiến nàng an tâm không ít.

Trầm mặc một lúc lâu, nàng lại mở miệng: “Từ lúc nào mà ngươi biết?”

“Biết gì ạ?”

Tia trừng hắn. “Đừng giả ngu! Ngươi biết rõ ta đang hỏi gì!”

Sebastian mở hai tay. “Bởi vì vấn đề trên cơ thể ngài, tôi khó mà trả lời được. Tôi nghĩ dù chẳng phải quản gia vĩ đại cũng không thể không biết chủ nhân của mình là ai!”


Hắn cúi đầu, ánh mắt chân thật.

“Đừng quên, thứ chúng ta đã ký kết là khế ước linh hồn, không cần biết ngài ở đâu, không cần biết ngài biến thành bộ dạng nào, tôi đều có thể tìm được ngài.”

Tia không được tự nhiên lùi về sau vài bước, có chút không cam lòng. “Đã như vậy, tại sao lúc trước không chủ động tìm ta? Còn giả bộ không biết ta.”

Sebastian tỏ vẻ ủy khuất. “Đây không phải mong muốn của ngài sao? Tôi nói rồi, mong muốn của ngài, tôi đều thực hiện.”

Tia nghi ngờ nhìn hắn. “Vậy à? Thật ra ta cảm thấy ngươi rất thích nhìn ta xấu mặt.”

Nghĩ đến lúc ấy tâm tình nàng mâu thuẫn rối rắm, vì che dấu thân phận làm ra đủ loại hành động khiến nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Chuyện đấy thì…” Sebastian cười. “Ngài không thể hoài nghi sự trung thành của tôi với ngài.”

Tia hừ lạnh một tiếng, cuối cùng nhớ tới bây giờ không phải lúc truy cứu vấn đề này.

Nàng nghiêm mặt. “Ta muốn biết học viên này đã xảy ra chuyện gì.”

Trong mắt Sebastian hiện lên sự tiếc nuối.

Hắn đang muốn trả lời, một giọng nói khác đã giành trước: “Vấn đề này để tôi nói có vẻ thích hợp hơn.”

Hai người quay đầu nhìn lại, tử thần William nghiêm túc chậm rãi bước đến. Hắn nhìn Tia, hơi nghi hoặc.

“Linh hồn bị đổi à? Cho đến bây giờ chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Không phải anh đến giải đáp vấn đề của tôi sao?”

Thấy William bất tri bất giác trầm tư, Tia lên tiếng nhắc nhở.

William tỉnh táo lại, đẩy đẩy kính.

“Nói thẳng ra, bây giờ không phải lúc nói chuyện. Thực tế, chuyện xảy ra ở học viện này có liên quan đến ngày các người tiến hành nghi thức dưới giáo đường.”

Tia nhíu mày: “Có ý gì?”

“Vốn dĩ chuyện này không được phép tiết lộ cho hai người, nhưng tình huống khẩn cấp cũng chỉ có thể phá lệ.” William mặt không chút thay đổi, nhưng cũng để đề người ta hiểu anh không tình nguyện thế nào. “Dưới giáo đường phong ấn một khe nứt không gian, có thể nói là một cửa.”

Nghe thấy vài từ “khe nứt không gian”, Tia có cảm giác không ổn.

“Dẫn đến đâu?”

“Địa ngục, hoàng tuyền, thế giới bên kia… Tùy con người thích gọi thế nào, nhưng đều chỉ cùng một nơi.”

Tia liếc quản gia của mình. “Cũng chính là nơi các ngươi đến.”

“Đúng vậy.”

“Thì sao? Ta tin cái khe đó hoặc nên nói là cửa, hẳn là không chỉ có một lối? Bằng không các ngươi cũng không thể từ nơi đó đến đây.”

William có chút ngạc nhiên nhìn nàng.


“Cô nói đúng, nhưng có chút sai lệch. Cho đến nay những khe nứt xuất hiện không cố định, trừ lối này. Mấy trăm năm trước đột nhiên xuất hiện, lí do hình thành còn chưa rõ.”

“Nó tồn tại có điều gì nguy hiểm? Các anh lo lắng cư dân địa ngục qua khe nứt chạy đến nhân gian à?”

Tia không khỏi bi ai nghĩ không ngờ có ngày mình lại dính phải mấy chuyện như thế này.

“Nói thế không hơn nói là phiền phức lớn. Với bọn ác quỷ tùy tiện lên nhân gian, chúng tôi đương nhiên có người đối phó.”

Nói đến đây, William cảnh cáo nhìn qua Sebastian.

“So với phiền phức rõ ràng, khó giải quyết hơn là uy hiếp vô hình… dần dần ngấm sâu khếch tán mở ra hơi thở từ thế giới kia. Hơi thở chứa đựng năng lượng tiêu cực, sẽ ô uế thân thể, thậm chí linh hồn con người, phóng đại cảm xúc tiêu cực của họ, ví dụ như ghen tị, phẫn nộ, cừu hận.”

Tia đã hiểu. “Anh nói lúc trước người dân phát cuồng tự giết nhau cũng vì lí do này?”

“Đúng. Lúc ấy số lượng tử vong khiến chúng tôi để ý, sau khi điều tra mới phát hiện khe nứt ấy. Nhưng tử thần không có khả năng hủy nó, chỉ có thể liên hệ với giáo đình. Hoàn toàn phong ấn nó, tạo dấu hiệu trên giáo đường. Vì giữ bí mật này, việc giám thị để bọn tôi nhận. Cách một khoảng thời gian sẽ có tử thần được phái tới xem xét tình hình phong ấn, tiêu trừ nhân tố bất lợi với phong ấn. Nhưng nhiều năm qua đều không có chuyện gì lớn xảy ra, công việc này cũng vốn không cần phái chuyên gia. Lần này trùng hợp tôi bị phái đến gần đây mới để tôi đến xem xét chút.”

Nói đến câu cuối, trong lời William có chút oán giận.

“Anh vừa nói chuyện xảy ra trong học viện có liên quan đến chuyện Kathy tiến hành nghi thức, tôi không hiểu sao một phong ấn không bình thường lại bị một nghi thức gọi hồn nho nhỏ phá?”

“Đây cũng là chuyện tôi không hiểu.” William mặt nghiêm trọng.

Hóa ra anh cũng không tin cái gọi là nghi thức đó sẽ thành công, cũng không định ngăn cản, kết quả lại ngoài ý muốn.

“Tôi chỉ có thể đoán cô gái kia quả thật có huyết thống phù thủy, hơn nữa linh hồn lực đặt biệt của cô, cùng với trận ma pháp kia…” William dừng một chút, không biết nghĩ tới cái gì. “Tóm lại, rất nhiều yếu tố tập hợp lại phá hủy phong ấn.”

Tia gật đầu, dường như không còn lời giải thích nào tốt hơn.

“Vậy anh tìm đến tôi là vì chuyện gì? Hẳn không phải chỉ vì đến nói ngọn nguồn mọi việc cho tôi.”

“Đương nhiên không phải. Tuy không muốn chút nào, nhưng tôi phải nói các người có khả năng hủy phong ấn, chắc cũng có khả năng phong ấn lại lần nữa.”

Tia có chút đăm chiêu. “Tôi hiểu ý anh. Bây giờ tìm người ở giáo đình rất tốn thời gian, ai biết trong lúc đó có thể xảy ra chuyện gì.”

Ánh mắt nàng nghiêm túc nhìn William. “Nhưng anh đã sớm biết hậu quả sau khi phong ấn bị hủy, vì sao đến bây giờ mới hành động?!”

Trên mặt William hiện lên vẻ tức giận.

“Điều này phải hỏi cậu ta!”

Tia nhìn Sebastian.

Người kia mỉm cười trả lời: “Ý muốn của ngài quan trọng hơn tất cả, không có sự đồng ý của ngài, tôi tuyệt đối sẽ không cho bất kì ai quấy rầy ngài.”

Tia hết chỗ nói rồi. William hừ lạnh, khó khăn lắm mới kiềm chế cảm giác muốn động thủ đánh người.

Tia xoa xoa thái dương, ánh mắt bình tĩnh nhìn William.

“Được rồi, tôi sẽ cùng anh tìm Kathy, thuyết phục cô ấy, cùng cô ấy thử phong ấn lại. Nếu tôi không làm được, dù thế nào tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”

Thẳng đến lúc này, khinh miệt ẩn sâu trong mắt William mới giảm bớt vài phần.

“A, xin đợi một chút. Trước đó còn có một chuyện phải làm.” Sebastian bỗng nhiên xen vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.