Editor: Ngọc Nguyệt
Tia và William khó hiểu nhìn hắn.
Sebastian nghiêm túc nói: “Tiểu thư, ngài còn chưa dùng bữa sáng!”
Gân xanh trên trán William giật giật, Tia cũng hiểu đang trong tình thế liên quan đến sống chết của người khác mà nói đến bữa sáng thật sự có chút quá phận.
Sebastian như không biết suy nghĩ của họ, không chút hoang mang nói: “Không ăn sáng sẽ có hại tới cơ thể ngài.”
Hắn hơi nâng cằm, tầm mắt hơi thấp, đôi mắt màu đen chỉ có lạnh lùng và miệt thị.
“Còn những người khác, sống chết của họ, sao quan trọng bằng chuyện sức khỏe của ngài!”
Tia luôn biết ác ma ích kỉ, lạnh lùng, nhưng đến tận lúc này, nàng mới chính thức cảm nhận được sự khác nhau giữa ác ma và con ngời. Nàng nhớ tới Sebastian từng ôn nhu tươi cười với nữ hầu trong lâu đài, nhớ tới sự kính trọng khiêm nhường với chị em nhà Roderick… Tất cả đều là giả, chỉ là sự bắt chước cao siêu tình cảm của con người. Nghĩ vậy, nàng không biết nên cảm thấy phẫn nộ, đồng tình hay thở dài.
Bởi Sebastian kiên quyết, ba người không thể không chia hai đường tìm Kathy, hẹn nhau dù tìm được hay không, ba giờ sau gặp mặt.
Ác ma cũng được, tử thân cũng vậy, với sinh vật không phải đồng loại của mình, nàng cũng không có nhiều thiện cảm.
Cho dù bây giờ tòa thành đầy người điên cuồng sát, nhưng có Sebastian ở đây, một đường đi vẫn như chốn không người. Bọn họ không bị ngăn trở, vào phòng bếp nhỏ trong tòa thành. Sebastian làm như những gì đã nói, sử dụng nguyên liệu hữu hạn tìm được, nấu một bữa sáng phong phú.
Tia cảm thấy rất kì quái, bên ngoài sinh mệnh những người khác đang gặp nguy hiểm, nàng vẫn nhàn nhã ngồi ở đây uống cà phê, ăn trứng chim, hơn nữa khẩu vị của nàng không tệ.
Nghỉ ngơi xong, Tia và Sebastian xuất phát đi tìm Kathy. Sau khi xảy ra hỗn loạn lớn như vậy, họ không thể đoán được vị trí của cô, chỉ có thể tìm từng tầng một.
Dọc theo đường đi, Tia nhìn thấy vài thi thể, có học viên, có giáo sư, phần lớn thi thể đều không lành lặn. Từ vẻ mặt của họ, có thể tưởng tượng ra giây phút sinh mệnh chấm dứt kia tuyệt vọng và không cam lòng cỡ nào. Có lẽ “hắc ám” sâu trong nội tâm con người mới là thứ đen tối nhất trên đời, con người lạnh lùng tàn nhẫn, có lẽ ngay cả ác ma cũng muốn than thở, mà nàng cũng là một con người.
“Ngài sợ hãi sao?” Giọng nói trầm thấp của Sebastian ở ngay bên tai.
Tia nhẹ nhàng hít vào một hơi. “Nói không sợ hãi là không thể, không biết chừng một ngày nào đó ta cũng sẽ biến thành một trong số họ.”
“Xin hãy yên tâm, có tôi ở đây, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.”
“Ta đang nói về chuyện giết người.”
Sebastian nhíu mày. “Tôi phải nói là đôi khi suy nghĩ của ngài thật kì lạ. Nhưng cũng không sao, nếu thực sự có một ngày như vậy, đôi tay của ngài cũng sẽ không bị bẩn!”
Tia nhìn hắn một cái. Không thể không thừa nhận, cho dù biết rõ không thể tin tưởng lời nói của hắn, nhưng nghe rồi vẫn thấy hưởng thụ.
Lúc này hai người đi đến trước hành lang, Sebastian nhìn ngoài cửa sổ một cái, bỗng nhiên nói: “Tôi nghĩ chúng ta đã tìm được tiểu thư Belle.”
Kathy và Alex khó khăn chạy qua đống tuyết dày. Kathy cảm thấy hai chân nặng dần, rốt cuộc không chạy được nữa.
“A, Alex, nghỉ một chút, chị không chạy được nữa!”
Alex dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy kẻ nào, cậu gật đầu. “Được rồi, nghỉ ngơi một lát.”
Kathy bất chấp lễ nghi khí chất tiểu thư quý tộc, trực tiếp ngồi lên tuyết. Số bước chạy cộng thêm số lần đứng lên cũng không nhiều hơn ngày hôm nay.
Alex cũng hiểu thể lực hai người dễ tiêu hao, dù sao mỗi ngày chạy bộ để khỏe mạnh hoàn toàn khác với việc chạy trối chết.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Kathy mới có sức mà nói chuyện. “Không biết bạn cùng lớp thế nào rồi.”
Ánh mắt Alex ảm đảm, không trả lời. Mọi việc xảy ra đột ngột, nhớ lại vẫn thấy khó tin. Một giay trước vẫn còn đứng cạnh nhau, một giây sau thế giới này bị đảo lộn. Mấy người kia mượn đao đại khai sát giới, giáo sư Dick chết, vài người khác bị thương. Nhưng người khác như ruồi bọ mất đầu chạy tán loạn, tiếng thét và tiếng cầu cứu như có thể phá thủng màng tai người ta.
Trong hỗn loạn, việc duy nhất cậu làm được là tìm Kathy, kéo cô chạy trốn. Nhưng ác mộng vẫn chưa chấm dứt, cậu thấy những người hành hung, cùng với càng nhiều người chạy trốn, cả học viện đã lâm vào thảm cảnh đáng sợ.
Hai người trốn trốn tránh tránh, vất vả lắm mới thoát ra tòa thành. Họ không biết họ đã an toàn hay là vẫn còn điều nguy hiểm hơn nữa chờ họ.
Bất lực trầm mặc, hai người nghe thấy tiếng đạp tuyết. Alex lập tức nhảy dựng lên.
“Ai?”
“Là tôi.”
Từ giọng nói sợ hãi, một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp từ lùm cây đi ra. Trên khuôn mặt xinh đẹp có vài phần ngượng ngùng, dễ dàng khiến người khác muốn bảo vệ.
“Là cậu à, Macus, làm tôi giật cả mình!” Alex thở phào.
Cậu đi đến, ôn nhu thân thiết hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao chỉ có mỗi cậu, như vậy rất nguy hiểm!”
Macus chực khóc. “Tôi tìm cậu. Tôi sợ lắm!”
Alex vỗ nhẹ vai cô. “Tôi biết, không sao rồi, ba chúng ta cùng rời khỏi đây.”
“Cậu sẽ bảo vệ tôi, đúng không? Chỉ bảo vệ tôi thôi!” Macus rưng rưng hi vọng nhìn Alex.
“Đương nhiên, cả Kathy nữa.”
“Không, không cần lo cho chị ta! Chỉ cần hai chúng ta, được không?”
Bình thường vẻ làm nũng quấn quýt si mê như vậy có thể khiến Alex cảm thấy thú vị, nhưng lúc này, cậu chỉ cảm thấy phiền phức.
“Đừng làm loạn. Macus, cậu biết rõ chuyện đấy là không thể nào!”
Macus gục đầu xuống, có vẻ rất thất vọng. Sau đó cô bỗng nhiễn nhào vào trong lòng Alex.
Alex chỉ cảm thấy ngực đau đớn, phản xạ có điều kiện đẩy cô. Cậu vừa cúi đầu liền thấy vết máu lan rộng trên quần áo. Trong tay Macus cầm một con dao nhỏ.
“Cậu…”
Alex mở to hai mắt, quả thực không thể tin.
Macus ngẩng đầu, vẻ e lệ ngọt ngào trên mặt bỗng biến mất, ghen tị, sát ý vặn vẹo xuất hiện.
“Tôi yêu cậu như vậy, tại sao cậu không thể thuộc về tôi, thuộc về mỗi mình tôi!”
Không chỉ có Alex, ngay cả Kathy đang đỡ lấy cậu cũng sợ ngây người.
Một bóng người vút qua từ trên trời giáng xuống, lưu loát đánh ngất Macus.
Kathy kinh ngạc gọi tên người nọ: “Sebastian?!”
Sebastian không đến một mình, một thiếu nữ dung mạo bình thường đi cùng hắn. Điều này khiến Kathy cảm thấy kỳ quái, trong trí nhớ của cô, vị quản gia trẻ tuổi này một tấc cũng không rời chủ nhân nhà hắn — nữ bá tước Phantomhive.
Sebastian xem xét vết thương của Alex. “Đừng lo, vết dao này cũng không sâu.”
Sau đó hắn bắt đầu thuần thục băng bó miệng vết thương.
Thiếu nữ xa lạ không thể giúp gì nói với Kathy: “Xin lỗi, có thể nói chuyện với cậu không?”
Không biết tại sao, tuy rõ ràng là người chưa từng gặp, Kathy lại thấy có cảm giác quen thuộc với thiếu nữ kia.
“Cậu là ai? Tôi quen cậu à?” Cô cảnh giác hỏi.
Thiếu nữ bất đắc dĩ mỉm cười, tư thái cao quý bình thản.
“Bộ dáng bây giờ của tôi đúng là cậu không nhận ra, thực ra tôi là Tia Phantomhive.”
Kathy mở miệng chẳng biết nói gì, định nói thì Tia đã giơ tay ngăn cô.
“Tôi biết nhất định cậu cảm thấy tôi nói linh tinh, đừng sốt ruột, nghe tôi giải thích đã.”
Tia nói hết tiền căn hậu quả.
Nghe xong lời của nàng, Kathy hoảng hốt, tất cả chuyện này thất quá mức không thể tưởng tượng. Linh hồn một người từ thân thể của mình sang cơ thể của người khác, chuyện này có khả năng sao?
“Tôi biết chuyện này rất khó khiến người ta tin tưởng, tôi mong có thêm thời gian để cậu tiếp nhận sự việc, đáng tiếc là không còn thời gian.”
Kathy bỗng cảm thấy bất an. “Có ý gì?”
“Thật không may, chuyện đang xảy ra ở học viện có liên quan đến nghi thức kia.” Nàng lại thuật lại lời William nói cho nàng biết.
Suy nghĩ của Kathy lại càng rối, cô muốn nói ra câu không thể nào nhưng trong lòng lại nói cho cô biết đây đều là sự thật, nếu không sao lại có chuyện hôm nay? Đột nhiên một người phát điên là có thể, nhưng một đám người? Cùng thời gian, cùng địa điểm, cùng không có dấu hiện gì? Không, thật vớ vẩn! Chắc chắn có nguyên nhân, chẳng sợ nguyên nhân này nghe qua là khó tin cỡ nào!
Trong lòng cô có quyết định, ánh mắt cũng kiên định lên.
“Vậy tôi cần làm gì?”
Tia lặng lẽ thở nhẹ ra, khiến nàng cảm thấy khó khăn nhất là làm thế nào để thuyết phục Kathy tin tưởng.
“Tiến hành nghi thức một lần nữa, phá như thế nào, phong ấn như thế ấy.”
“Hiểu rồi, tôi không có vấn đề gì.”
Kathy có chút lo lắng nhìn Alex. Khi nói chuyện, hai người đều không hạ giọng, cậu cũng nghe thấy được.
Alex cười khổ. “Tôi đi cùng mọi người. Tuy rằng nói thật ra, tôi không hoàn toàn tin tưởng với chuyện hai người vừa nói, nhưng…”
Cậu nhìn Macus đã mất ý thức, thiếu nữ hắn làm quen ở học viện, cô là người hướng nội, ngượng ngùng nhất, thiếu nữ ngay cả con kiến cũng không dám thương tổn, cuối cùng lại suýt chút nữa lấy mạng cậu. Khiến cậu không thể hoài nghi sự tin tưởng trong quá khứ của mình, hoài nghi cái gì đó gọi là sự thật.
“Vậy…”
Tia vừa mở miệng đã bị đánh gãy. Đột nhiên Sebastian lắc mình vọt vào một bên lùm cây, lát sau đi ra, trong tay hắn kéo theo một người.
“Tôi vừa bắt được một kẻ nghe lén.”
Nói xong, hắn buông tay, người kia mất thăng bằng, ngã trên đất.
Tia nhận ra người nghe lén, kinh ngạc.
“Là cậu!”
Kathy tò mò hỏi: “Cậu biết cô ấy à?”
Tia lắc đầu: “Không tính là quen biết, chẳng qua quan hệ với chủ nhân thân thể này có chút không hòa thuận.”
Maia ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn nàng. Ánh mắt Tia bình tĩnh mà lạnh nhạt, như đang nhìn một người không quan hệ. Cô nhớ tới vừa nãy tình cờ nhìn thấy Hilia đi cùng với quản gia của nữ bá tước Phantomhive, tò mò đi theo, không ngờ lại nghe được bí mật kinh người như thế. Hilia chính là Tia Phantomhive, sao có thể như thế!
“Rốt cuộc cậu là ai?!” Cô hét chói tai.
Tia khẽ nhíu mày. Sebastian lập tức che miệng Maia.
“Cô rất ồn ào, sẽ khiến người khác chú ý.” Hắn nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn Tia. “Phải xử lí cô ta thế nào đây? Cô ta khác với ngài Lucis Tarik và tiểu thư Belle, sẽ không giữ bí mật vì ngài. Chuyện này truyền ra ngoài không tốt với ngài, nhưng tôi biết một cách khiến cô ta giữ bí mật.”
Hắn nhìn Maia, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhưng ánh mắt lạnh như băng.
Yết hầu Maia giật giật, cô bỗng nhận ra vị quản gia tuấn mỹ này, chỉ cần Tia gật đầu, hắn sẽ thật sự giết cô, không khó khăn như bóp chết một người, đơn giản là người chết sẽ không tiết lộ bí mật.
Cô sợ hãi, nước mắt chảy xuống, miệng bị bịt chặt, chỉ có thể kêu vài tiếng không rõ.
— Không, đừng làm vậy! Tôi không muốn chết! Xin cậu!
Tia thản nhiên liếc cô một cái, không mang theo cảm xúc gì nói: “Quên đi, để cho cậu ta đi. Cho dù có nói ra chuyện này, cũng sẽ không có người tin tưởng.”
Sebastian thả tay. Maia quỳ rạp trên mặt đất, một chút sức lực cũng không có. Sebastian nhìn găng tay dính nước mắt của cô, từ trong áo lấy một đôi khác thay.
“Vậy, ngài Lucis Tarik, ngài có thể đi ra chưa?”
Một hàng bốn người đến giáo đường. Trên đường thập phần im lặng, không nghe thấy tiếng động gì từ vật sống, chỉ có tiếng gió thổi qua cành cây và tiếng tuyết bị họ dẫm lên, giống như nơi họ đi không phải là trong học viện mà là ở nghĩa địa vị vứt bỏ.
Trong không khí có một loại áp lực vô hình, đè ép suy nghĩ của họ, càng tới gần giáo đường, cảm giác này càng mãnh liệt.
Tất cả mọi người đều không nói chuyện, trầm mặc đi đến, giống như đều cô độc hành tẩu giữa trời đất. Đại khái chỉ có Sebastian không bị ảnh hưởng, vẻ mặt vẫn như trước, đi bên cạnh Tia.
Có lẽ cũng vì bị vây trong trạng thái này, William xuất hiện cũng không đáng kinh ngạc bao nhiêu. Ngược lại khi anh nhìn Alex, có chút bất mãn.
“Tôi tưởng các người biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, nhưng xem ra tôi đánh giá quá cao rồi, lại còn đem người không liên quan đến!…Quên đi, để cậu nhóc ở lại đây đi.”
Kathy mất hứng hỏi: “Tại sao Alex không thể đi cùng?”
“Tôi không biết hai người kia đã giải thích với cô thế nào, nhưng chẳng sợ chỉ có một phần mười là thuật lại chính xác, cô cũng nên hiểu càng tới gần khe nứt không gian, năng lượng tiêu cực càng cao. Cô có huyết thống vu nữ, có thể chống cự, nhưng người thường thì hoàn toàn không được. Nếu cô không sợ cậu ta biến thành người chỉ biết giết chóc, có thể dẫn theo.” William bình thản nói.
“Anh…”
Alex giữ Kathy. “Anh ta nói đúng. Từ lúc bắt đầu em đã thấy bản thân không ổn, cứ tiếp tục đi tiếp, chỉ sợ không thể khống chế bản thân.”
Kathy nghe vậy, lo lắng nhìn cậu.
Alex miễn cưỡng cười, khó coi hơn cả khóc. Trong đầu cậu không ngừng có cảm giác muốn phát hủy tất cả mọi thứ trước mắt. Cậu dùng ý chí lớn nhất mới có thể ngăn lại bản thân, sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi cũng không phải do vết thương.
“Ba người đi đi, đừng vì em mà chậm trễ chuyện quan trọng.”
“Được rồi. Alex, em phải cẩn thận!” Kathy bất đắc dĩ nói.
“Chị cũng thế.”
Alex dặn vài câu, nhìn bốn người đã đi xa, mới tập tễnh quay về.
Bốn người đi chưa xa, bỗng nhiên Tia lảo đảo, suýt nữa té ngã, Sebastian vội đỡ lấy nàng.
“Tia, cậu không sao chứ?” Kathy lo lắng hỏi.
Tia lắc đầu. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn không có chút nào là tốt. Nàng cảm thấy khó thở, ngực như bị đá đè, mỗi nhịp tim lại một lần đau đớn.
“Nếu không chịu được, cậu cũng…”
Kathy nói đến một nửa liền dừng lại, cô nhớ đến Tia cũng là yếu tố quan trọng của nghi thức, không thể không đi.
Tia hít sâu một hơi, trấn an cười với Kathy.
“Không cần lo, tình huống của tôi khác với Alex.”
Nàng cũng có khả năng kháng cự tầm ảnh hưởng của năng lượng tiêu cực này, đáng tiếc cơ thể này không như linh hồn nàng, linh hồn mạnh mẽ ngược lại khiến cơ thể có áp lực cực lớn.
Sebastian xoay người ôm hờ nàng từ phía sau, ý bảo nàng đi trước.
Trước mặt họ, giáo đường to lớn sừng sững dưới ánh mặt trời ảm đạm.