Editor: Ngọc Nguyệt
Trên trời đầy tuyết rơi, Bardon lảo đảo đi qua rừng cây đen tối.
Hắn mặc một cái áo lông, đeo kính, tuyết rơi trên tóc, ướt nhẹp, dính vào da đầu.
Hắn dừng lại bước chân chạy trối chết, tựa vào một gốc cây, liều mạng thở, ánh mắt kinh hoảng nhìn quanh bốn phía. Máu trên cánh tay trái nhỏ từng giọt, rơi trên nền tuyết trắng.
Đau đớn và rét lạnh khiến hắn biết không phải mơ, nhưng vô luận thế nào hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế. Mười phút trước, thế giới này vẫn tiếp diễn một cách tốt đẹp bình thường như thế.
Khi Bardon vẫn còn là một đứa trẻ, hắn đã mong ước trở thành quý tộc. Trong suy nghĩ của hắn, chỉ có quý tộc mới hoàn toàn xứng với chữ “con người”, họ có được phẩm chất tốt đẹp của nhân loại.
Vì thế hắn dùng công đọc sách, học tập các lễ nghi và những tri thức quan trọng, dù chúng buồn tẻ vô dụng thế nào. Nhưng cho dù hắn đã cố gắng hết sức, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Cho đến khi hắn đến làm một giáo sư ở học viện Trinity này.
Bỗng nhiên Bardon phát hiện ước mơ lâu dài của mình được thực hiện theo một cách mà hắn không tưởng tượng được. Đặt mình giữa một đám quý tộc tương lai, dạy dỗ chúng, làm gương, dùng tiêu chuẩn quý tộc, còn có gì kích động hơn thế? Đối với quy định nghiêm của học viện, hắn lại càng tán thành từ tận đáy lòng, cũng nghiêm túc chấp hành, sự thành kính còn vượt xa Moses.
Đáng tiếc không phải ai cũng có cùng suy nghĩ với hắn, trên thực tế ngay cả một vài học viên quý tộc không chịu nổi hắn, cho rằng hắn dối trá. Nhưng Bardon vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, dùng phương thức của hắn làm việc.
Hắn cũng nghe nói chuyện xảy ra ở học viện hôm nay. Hắn cho rằng có lẽ phương pháp giáo dục đã không chặt khiến chuyện bất hạnh xảy ra. Nếu trường học có thể càng nghiêm khắc dựa theo cấp bậc mà quản lý học viên, những bi kịch ấy hoàn toàn có thể tránh.
Hắn cảm thấy mình có trách nhiệm với học viện, bởi vậy một ngày sau khi chương trình học kết thúc, hắn nhớ tới bản báo cáo sáng nay ở phòng sáng tác. Câu từ như nước chảy, lưu loát, thậm chí không biết thời gian trôi qua. Chờ hắn sực tỉnh, văn phòng chỉ còn mỗi hắn.
Lửa trong lò sưởi đã tắt, chỉ còn vài đốm nhỏ, khí lạnh xuất hiện. Hắn kéo chuông, gọi người gác đêm thêm nhiên liệu nhưng chờ mãi không ai đến. Hắn bất mãn, hơn nữa còn đang lạnh, hắn quyết định đi tìm người hầu chậm trễ.
Hắn đi vào, bốn phía cực kì im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ. Hắn đi ra vài bước, bỗng nhiên ngoài hành lang lao ra một người đàn ông, nghiêng ngả chạy tới chỗ hắn.
Người đàn ông mặc trang phục người hầu, vẻ mặt hoàng sở, trong miệng hét: “Cứu mạng! Cứu, cứu tôi…”
Tiếng la hét lại biến thành tiếng kêu thảm thiết. Một người như dã thú xuất hiện, đánh ngã tên người hầu. Người đàn ông kia điên cuồng giãy dụa, vung tay nhưng không cản được lưỡi dao không ngừng xuyên qua người mình.
Bardon sợ ngây người. Bởi vì quá mức khiếp sợ, hắn không cảm thấy sợ hãi, một màn này như trong mộng. Điều khiến hắn cảm thấy bất khả tư nghị nhất là, hắn biết người hành hung. Đó là một học viên mà hắn từng dạy, một tên ngu dốt, không biết tự lượng sức mình, thiếu niên thường dân hạ lưu — Kalias.
Phát hiện này khiến hắn mừng thầm. Hắn cảm thấy suy nghĩ mà hắn kiên trì bấy lâu nay đã có một ví dụ rõ ràng. Nhìn đi, nhìn khuôn mặt dữ tợn kia, nhìn đôi mắt điên cuồng kia, còn nghi ngờ gì nữa? Chỉ có quý tộc mới có thể khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn, bình dân ư, chỉ biết mang đến bạo lực và biến động.
Bardon đứng tại chỗ, mang theo cảm giác đắc chí vừa lòng nhìn.
Tiếng cầu xin tha thứ và tiếng kêu rên của người đàn ông dần mỏng manh, tiếng lưỡi dao đâm vào cơ thể lại càng rõ ràng. Cuối cùng người đàn ông không còn hơi thở, thiếu niên tên Kalias đâm thêm vài lần nữa mới đứng lên, đem hai mắt đỏ ngầu nhìn Bardon.
Cho dù đến tận bây giờ, Bardon vẫn không có cảm giác chân thận. Chỉ là nhận ra được Kalias biến hắn thành mục tiêu khiến hắn cảm thấy bị mạo phạm. Hắn là giáo sư được người kính trọng nhất học viện, sao có thể đánh đồng với tên người hầu đê tiện chứ!
Hắn tức giận quở trách: “Kalias, em đang làm gì vậy? Còn không mau buông dao ra, đừng quên thân phận của mình!”
Kalias như nghe được chuyện rất buồn cười, cuồng tiếu.
Gã trừng Bardon, thở hổn hển: “Thân phận? Giáo sư Bardon thân mến, em sẽ cho thầy biết em có thân phận gì. Đi chết đi!”
Gã nhằm về phía Bardon, một dao chém xuống. Người kia theo bản năng nâng hai tay che mặt.
Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế khiến Bardon tỉnh táo. Trong nháy mắt hắn nghe thấy hơi thở tử vong lạnh như băng, hắn sợ hãi, cực kì sợ hãi, đã trúng Kalias lúc gã định chém nhát thứ hai, lập tức xoay người bỏ chạy.
Cửa thang, hắn suýt nữa dẫm vào một thi thể, cúi đầu nhìn, hóa ra là tên người hầu gác đêm. Trên cổ tên đó bị chém một nhát sâu đến mức gần như chặt cả cái đầu.
Bardon sợ hãi hồn phi phách tán, thét chói tai chạy ra ngoài. Hắn có một suy nghĩ đáng sợ: Lúc này trong tòa thành trừ hắn ra, những người khác đều đã bị giết.
Hắn liều mạng chạy dưới tuyết cho đến khi không chạy nổi nữa. Hắn dựa vào thân cây, thở phì phò. Cánh tay bị thương đau đến chết lặng, hắn không biết sau này có vì thế không mà tàn tận, đương nhiên điều kiện tiên quyết là còn sống. Hắn sợ hãi, cũng ủy khuất. Hắn không làm gì xấu, tại sao lại có một học viên cầm dao đuổi hắn, phải đưa hắn vào chỗ chết?
Đáp án duy nhất là: Người đó điên rồi, học viện này điên rồi, nếu muốn giữ mạng chỉ có thể chạy ra khỏi đây.
Bardon sờ túi quần, may mắn hắn mang theo chìa khóa. Hắn cảm thấy như có hy vọng. Hắn muốn tìm xe của mình, thoát khỏi cái nơi như địa ngục này, bỏ lại tất cả những chuyện chết tiệt không đâu ra sau.
Bardon cắn răn, tiếp tục chạy vào sâu trong rừng cây. Hắn đi vào gara, tìm được chiếc xe nhỏ. Ngồi vào ghế lái xa, không quên khóa cửa xe. Tay cực kì run giống như không thể tra chìa khóa vào ổ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn khởi động được xe.
Hắn vừa lái được xe, từ bên trái lại xuất hiện một người, lao ra bổ nhào vào xe. Khuôn mặt vặn vẹo của Kalias trong bóng đêm như ẩn như hiện, giống như ác quỷ.
Bardon sợ hãi, nặng nề nhấn chân ga, muốn gã tránh ra. Kalias lại lấy sức mạnh mà một thiếu niên không thể có, vẫn đứng sát bên trái xe, một tay cầm kính chiếu hậu, tay kia đập cửa xe.
Chưa được vài cái, cửa sổ xe thủy tinh liền vỡ. Kalias với một bàn tay vào bắt Bardon. Một tay Bardon tiếp tục lái, một tay còn lại bị thương miễn cưỡng đẩy Kalias.
Xe như người say, xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên đường.
Trong lúc hỗn loạn tay Kalias chạm đến mặt Bardon, ngón tay nhắm ngay mắt hắn mà dùng sức. Bardon cảm thấy mắt trái đau nhói, trước mắt tối đen. Đau đớn và sợ hãi khiến hắn phải phanh lại.
Lốp xe phát ra tiếng ma sát đáng sợ, đột nhiên dừng lại. Kalias bất ngờ không kịp đề phòng, cả người theo quán tính bị quăng ra ngoài.
Bardon thở hổn hển, che lấy mắt trái đang chảy máu đỏ sẫm, khuôn mặt hắn bây giờ nhìn qua có vài phần đáng sợ. Bởi vì bị thương, giờ phút này trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ và cừu hận.
— gã khiến mắt ta mù, phải giết gã, giết gã!
Mắt phải phẫn hận trừng bóng dáng đang đứng lên trước mặt, trong ngực như có lửa đốt. Hắn nhấn chân ga, cầm chắc tay lái, tiến về chỗ Kalias.
Kalias vừa đứng dậy, chưa kịp phản ứng đã bị xe tông vào. Cả người bị đâm bay lên, rơi xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại, quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Bardon vẫn cảm thấy sự căm thù khó hiểu. Hắn quay xe, nhắm chuẩn chỗ Kalias. Bánh xe nghiền trên người thiếu niên, thân xe được nâng lên, rồi lại hạ xuống đất.
Bardon quay đầu, nhìn Kalias trên đất. Đèn sau xe khiến hắn thấy rõ cơ thể gã chảy máu tươi nhiễm đỏ cả khuôn mặt.
Hắn cất tiếng cười to, chỉ cảm thấy sự hưng phấn, thỏa mãn chưa từng có.
“Đáng đời! Ai bảo mày làm thế với tao!”
Hắn đắc ý quay đầu, tươi cười đột nhiên cứng. Một cái cột phóng đại dần, hắn không kịp động tay lái, xe đè lên Kalias như cột đè lên xe.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài giây, có lẽ là mấy trăm năm, Bardon mới tỉnh táo, chậm rãi từ tay lái ngẩng đầu. Máu từ trên trán khiến tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhìn thấy cây cột đổ xuống người hắn.
“Không…”
Carlos nhìn đám mây trắng ngoài cửa sổ phòng cảnh vệ, bỗng nhiên nhớ tới quê hắn.
Đó là một thôn trang đẹp đẽ, chung quanh là rừng cây rậm rạp. Mấy đứa trẻ trong thôn chưa có súng săn thì đi theo người lớn vào rừng, đợi đến khi có thể dùng thương thì bắt đầu học tập săn thú.
Tuần lộc, chim trĩ, hươu nai… Trong rừng có rất nhiều đối tượng săn bắn. Đúng rồi, còn có hồ ly quý hiếm nữa. Loài vật ấy, giảo hoạt, nhưng cũng vì thế mới thú vị.
Carlos thu tầm mắt, nhìn cảnh vệ. Vài tên ngã trên đất, ánh mắt mở to, trên mặt còn biểu tình khiếp sợ. Thiết bị liên lạc hoàn toàn bị phá, điều khiển cửa lớn cũng bị phá hủy.
Hắn gật đầu, nhắc tới thương, nở nụ cười vừa lòng mà tự tin.
Khu vực săn bắn đã chuẩn bị xong, tiếp theo là thời gian biểu diễn!