Thầm Yêu Cậu

Chương 4: Thế nào là "Trái tim biết cảm"???


Đọc truyện Thầm Yêu Cậu – Chương 4: Thế nào là “Trái tim biết cảm”???

(Mình chỉ viết lúc rảnh nên chap lúc ngắn lúc dài, mà hình như toàn là ngắn… Dù sao cũng cảm ơn các bạn đã đọc bài viết khá lung tung của mình…)
****
Hai người cứ thế mà đi, 1 đứa nhỏ trông như bà la sát, đứa kia như coan mèo con có lỗi….
“Bà đây còn lâu mới mặc váy”….
Nó thầm nghĩ như vậy….

~10 năm trước~
-Ôi… Con gái mẹ mặc váy trông mới xinh làm sao….
-Thật không mẹ…
-Tất nhiên rồi con yêu…

Lúc ở trường..
-Cô ơi, bạn Jun đánh con…
-Ngoan nào, bạn Jun là bạn nữ, mình là bạn nam, mình phải nhường bạn chứ…
-Nhìn bạn ấy xấu hoắc, mặc váy cũng chẳng giống con gái đâu. Lại còn đánh ác nữa…. huhu :(((
~~
Sau khi nhớ lại Jun lại bừng tỉnh, càng quả quyết không muốn mặc váy hơn…. Trời sập cũng không…
Các bạn biết đấy, gieo nhân nào gặp quả ấy. Nút thắt ở đâu thì người thắt cũng sẽ là người phải mở nút… Kẻ gieo ác năm xưa khiến một “Hốt gơn” ghét váy, một phái nữ ghét váy như vậy không ai khác chính là Moo… :))))) Nên bây giờ có trách trời tại sao làm khó mình thì cũng phải hiểu không dưng trời lại làm vậy. haha….
….
Thời gian cứ thế trôi đi… Thấm thoắt đã đến cuối tuần có tiết sinh hoạt của cô Việt…
-Moo yêu quý….
Giọng nói nghe muốn sởn da gà luôn….
-Dạ..
-TẠI SAO TÔI CÒN CHƯA THẤY 1 SỐ NGƯỜI MẶC ĐỒNG PHỤC…
Moo(run run)
-Dạ…
Cô tiếp tục:
-JUN…
-Dạ…
-TẠI SAO? TẠI SAO EM KHÔNG MẶC ĐỒNG PHỤC??? Tôi biết các anh các chị đầu óc cao siêu, danh gia vọng tộc nhưng đừng nghĩ lời bày dạy của giáo viên là vô ích… Môi trường văn hóa được tạo dựng từ những ý thức nhỏ nhất… Bố mẹ các anh chị không nề hà gì nên đã bảo tôi toàn quyền xử lý…
-Dạ…
-YAN, JUN, MOO….
Yan ngạc nhiên:
-Em có làm gì đâu ạ…
-CÒN CÃI À…. SUỐT NGÀY KHÔNG LO HỌC, BỎ NHƯ CƠM BỮA, ĐI HỌC THÌ NGỦ….( dù cũng vài phần không ngăn được lòng xúc động cho cái đẹp nhưng cô thì vẫn là cô, giáo viên nghiêm túc)
-Dạ… em xin lỗi…
-Èm hèm… được rồi … Yan, Moo, Jun nghe tôi nói tiếp…. Vì tội nặng, nên các em sẽ phải tham gia vào tiết mục văn nghệ chào mừng ngày thành lập trường trong thời gian tới dưới sự chỉ đạo của phó văn nghệ Mimi… Tôi sẽ xem xét tha hay không .. :3 À. Khi đó Jun phải mặc váy :))))
“Thảm rồi. tai họa rồi…. Mình phải làm sao…”
Nó thầm nghĩ rồi run rẩy nói với cô…
-Cô ơi, văn nghệ em có thể tham gia nhưng từ giờ đến lúc văn nghệ em vẫn mặc như thế này được chứ…?
-Thôi được. Để cho tinh thần làm việc tốt. Tôi đồng ý….
“Phù, còn tránh được 2 tuần”…
-Cô ơi… Em có ý đóng góp…
Yan lên tiếng và cười rất tà gian…
-Sẽ có tiết mục em song ca với Jun…
-Được. Tôi đồng ý…
Jun hoa mắt…
-Cô ơi em cũng có ý kiến( Mi lên tiếng)
– Em nói đi
-Jun và Moo sẽ múa đương đại trong 1 tiết mục… Em sẽ biên đạo..
-Ok. Đưa yếu tố dân gian rất sáng tạo…
Nó muốn xỉu….
Cô tiếp:
-Ngoài giờ học ra các em có thể họp mặt và bàn luận với nhau lúc ở nhà…

Tuần qua sổ đầu bài rất tốt. Sinh hoạt lớp kết thúc, các em nghỉ 🙂
“Cô ơi em cũng có ý,kiến… em đi chết đây…” Nó bất lực tự oán trách….
Ra về. Jun và Moo được các bạn chào và hỏi thăm nhiệt tình. :))))
Không khác gì Jun. Moo không có khái niệm văn nghệ, múa máy lại càng không…
1 tuần sau
Chủ nhật….ngày … năm…. tại nhà Mi…
-LÀM LẠI!!! NHƯ QUE CỦI THẾ NÀY BẢO TỚ PHẢI LÀM THẾ NÀO!!!
Jun và Moo ngẩn người… Suốt cả tuần bọn họ tập mệt mỏi nhưng chẳng ăn thua… Mặc dù nhớ động tác nhưng cách thể hiện như những con rô bốt…
Yan và Mi quyết định làm mẫu…
Tiếng nhạc vang lên… 2 thân ảnh hòa quyện… Người con gái và người con trai tựa như đôi phượng múa rồng bay…
Moo: Oa… Ngưỡng mộ, đẹp quá đi mất
Jun: Thế này thì 2 cậu thi luôn đi. Bảo 2 que củi thi làm gì…
Mi: Bọn tớ đã từng đạt giải năm ngoái. Muốn cho lớp khác biết lớp mình không chỉ có tớ và Yan, mà ai cũng tài năng….
J: Ờ…
Mi: Mà tiết mục hát song ca như thế nào rồi Yan & Jun
-Mỗi người 1 hướng tự về tập…
(Yan trả lời)
Mi: Không được. Phải tập chung 1 lần. Các cậu thử biểu diễn xem… Như thế này, bể chương trình mất….
Yan: Bọn tớ sẽ tập riêng, cậu yên tâm đi
Moo: Tớ và Jun cũng sẽ tập riêng….
Jun: Gật… Gật…!
….
Sau mấy tuần học và tập văn nghệ với nhau, 4 người bọn họ cũng trở nên thân thiết hơn…
******
1 ngày sau… Tại nhà Jun…
-Bố mẹ cậu đi vắng hết à…
(Yan hỏi)
-Ừ. Đi làm hết rồi…
-Ờm…
-Tập ở đây à cậu.
Yan chỉ vào cái phòng be bé của Jun…
-Vâng. Có ý kiến gì à…
-Không có. Tớ sẽ dạo đàn và hát đoạn đầu, cậu vào đoạn sau… Ok…
( Yan lại ngồi bên chiếc piano đã khá cũ)
-Được rồi….( Nó trả lời)
Tiếng nhạc ngân lên…
~~ ^^
~~
-……Trái tim này dành hết cho em mà em không thấu.
Nhìn vào đôi mắt đó, anh cảm nhận vào một thế giới u tối lạnh lẽo không có bóng hình anh…
Em bảo rằng không nhìn thấy anh, không nhìn thấy anh….
Hãy để anh 1 lần cầm tay em và truyền hơi ấm…..
Giọng hát miên man truyền cảm ngọt ngào…. Khiến sắt đá cũng phải lay động….
“Cậu hát hay quá”….Nó ngẩn ngơ…
-Tiếp đến đoạn cậu…
-…………Em …. có thể…. nhì… nhìn…. thấy… ab…cdefgh……
– Làm lại đi…
-…………huhow… nhìn…. thấy…. abcdf….
-Lại nữa….!!!
-…………abc….def…..
-Dừng ngay…. cả nguyên buổi chiều vẫn thế…
-Tớ xin lỗi….
-Âm nhạc không phải là thứ trống rỗng… Phải biết cảm nhận và hát bằng trái tim, cậu hiểu chứ…. Nhìn rõ một ai đó… với cậu, khó vậy sao???
Không hiểu sao lúc này nó thấm đến kì lạ…

( Nhưng mà tim gan cật phổi là như nào…. mới được chứ…huhu )
-Tớ biết rồi….
-Thôi được rồi… hì hì…
Tên này thay đổi tâm trạng một cách nhanh chóng… Bó tay…
-Bing boong, Bing boong….
-Có lẽ bố mẹ tớ về. Tớ ra mở cửa…
-Ờm….Tớ ra cùng….
….
-Cháu chào 2 bác!
-Ô chào cháu…
-Đây là cậu bé xấu xí con nói á. Sáng sủa đẹp trai thế này cơ mà…
-Cháu ở lại ăn cơm với 2 bác và Jun nhé….
-Bố mẹ….
Chưa kịp nói hết câu đã bị chen ngang…
-Dạ! 2 bác cho cháu ăn cơm với ạ. hì hì….
….
7p.m
Giờ ăn cơm….
-Hô hô. Thế ra con nhỏ này phải tập văn nghệ cơ đấy. Không chịu nói sớm. Nó nói là có bạn học siêu “giỏi” đến kèm học cháu à…
– O.O” (Yan)
-Bố này….( Nó chữa cháy)
-Đây đây, cháu ăn miếng này đi….
Mẹ nó gắp miếng đùi gà to tướng vào bát Yan….
-Dạ, cháu cảm ơn…
-Không, không, bà này… Con trai phải ăn cái này này….
Yan nuốt nước bọt… (Trời ạ….huhu)
Nó thì phì cười….
… Hôm nay với Yan là một ngày đặc biệt. Gia đình họ thật ấm áp :3…
**********
Chiều hôm sau….
Hôm nay, theo như lịch đã định. Jun và Mi phải đến tập tại nhà Moo….
-Alo, sao cậu còn chưa đến hả Mi…
-Sorry tình yêu, hôm nay thần tượng về nước tớ không thể bỏ lỡ…. HÚ HÚ, ÔI ÔI DƠ BĂNG RÔN LÊN CÁC CẬU, OPPA, OPPA….Tút…. Tút …. Tút….
-Này, Này…. Alo…Alo….!!!
Vâng. Bây giờ nó đang đứng trước cổng nhà Moo. Nhìn cái cổng đã thấy độ tầm cỡ kinh dị đến mức nào….
-Cậu đến rồi à…. Hí … hí … hí…
(Điệu bộ của Moo lúc nào nhìn cũng ngu, mỗi tội vẫn đáng yêu)
-Ừm…
***
-Cậu vào đi…
– Đây là phòng khách.Tiếp đến phòng nhạc….. bla… bla…
-Còn đây là phòng tập…! @@
Nó hoa mắt vì nhà rộng và hoa lệ quá mức ….
-Cậu nói đúng rồi… hí… hí…
Nó thầm nghĩ( Nhà giàu mà thằng nhỏ này chả có chút phong thái nào là sao….)
-Ờm… Nhà cậu xây luôn chỗ tập ba lê này à…
-Ừ… hihi.. Mẹ tớ xây để tiện tập luôn…
-Sao cậu còn múa như robot thế…
-Ơ… Tớ là con trai, suốt ngày học nên cũng không quan tâm mấy cái này…
-Ừm… èm hèm.. Tập cái đoạn dễ nhất trước đi…

-Vâng. Mà cậu ơi. Hay là mỗi đứa múa 1mình 1 lúc trước rồi múa chung….
-Okie… Mà cậu làm trước tớ xem…
Nhạc “Con đường Xa Xăm” dâng lên (Bài này tác giả bịa… :3)… là lúc Moo hòa mình theo nhạc….
Trước mắt nó không phải là Moo ngờ nghệch nữa mà là 1 nghệ nhân… Thứ ánh sáng tỏa ra từ con người kia là gì chứ…. Xoạc chân, uốn mình, xoay vòng…. cậu ta làm thuần thục đến kì lạ….Lần đầu nó cảm thấy xúc động trước một bài múa, con người kia, như sống và uyển chuyển theo âm nhạc…. Có người nói “Con trai múa sẽ mất đi vẻ nam tính”… Moo thì không, điêu luyện nhưng vẫn rất mạnh mẽ…
Nhạc dừng…
-Thế nào cậu… Hì… hì?
Giọt mồ hôi lăn trên trán cậu ta, long lanh đến kì lạ. Moo vừa tháo kính vừa lau mồ hôi. Khoảnh khắc đó, cậu ta trong mắt nó đẹp kỳ lạ… Sao cậu ta chưa từng tháo kính để người khác biết mình đẹp nhường này chứ… Ánh mắt chân thật đó.. Quả thật rất đẹp… Hình như có chút rung động….
-Ừ… Đẹp…
Nó tự nhiên đỏ mặt trả lời theo phản xạ ……
-Hí. hí… Tớ tập cả mấy ngày đó…
-Sao tự nhiên có sự thay đổi kỳ lạ thế???
– Mẹ tớ bảo phải có trái tim, và sự tâm huyết cậu à…. hì… hì…. Đến lượt cậu rồi đấy…
Nó phát giác… Trái tim…. Nghe quen quá….Nhưng đưa vào bằng cách nào…
Tiếng nhạc ngân lên….Nó như que củi biết phản xạ…. Trái, phải,…., lên xuống, xoay, xoạc….
Nhạc dừng…
-Cậu ơi…
-Cái gì???
-Hì… hì… Khăn…. Lau đi( Moo chìa tay ra)
Nó lau mồ hôi trên trán rồi nói:
-Thế nào cậu?
-Thiếu cái gì đó…Hihi. Nhưng mà cậu mệt lắm phải không? :3
(Ôi cái tên này, sao không nói thẳng là nó chẳng khác gì con robot múa chứ)
-Ờm… Bây giờ bọn mình tập chung….
~~
Hai người ban đầu ngượng ngùng… Sau cũng quen…
Có lúc Moo ôm nhẹ vào eo nó, bê nhẹ nó lên, nó cũng làm động tác của mình… Xoay, đi qua đi lại theo nhịp nhạc, mắt nhìn nhau… Bốn mắt nhìn nhau, nên sự cảm nhận về đối phương hình như tăng lên gấp đôi. hê hê ( Có trách thì trách biên đạo Mimi đã tạo ra những đoạn nhảy cảm như vậy. hé hé)
Sau ngày hôm nay, tình cảm trong 2 kẻ ngờ nghệch hình như tăng lên….

Tạm thời gác việc học ở lớp, vì mọi việc vẫn suôn sẻ bình thường. Yan không vắng buổi nào. Kỳ tích từ trước tới nay…
Hôm nay, Jun được Yan chở đến nhà. Lần trước lúc Mi kể với Jun thì mọi người cũng tưởng tượng ra rồi đấy…. Rất giàu, rất rất giầu….
Một ngôi biệt thự sầm uất, tương đương nhà Moo. Mọi thứ như 1 viễn cảnh mơ mộng…. Họ bước vào phòng nhạc…. Nó thì ngơ ngác vì sự tráng lệ này….
-Hôm nay, học tiếp thôi….
Yan phá suy nghĩ đang dở của Jun….
-Ừm… Học thôi…
-Cậu đã biết nhìn bằng trái tim…. Đưa âm nhạc vào trái tim người khác chưa….?
-Tôi biết rồi…
-Vậy thì hát đi….
Nhạc lên….
-Em đã nhìn…. rõ …. Trái… ái… tim….
Nhạc tắt.
-Cậu đang hát mà cứ nhìn áo tôi làm gì thế hả….????
-Tôi đang nhìn tim cậu để hát… hê hê
-Ôi bà cố của tôi ơi…. không phải như thế….!
Vừa dứt lời. Yan gạt phăng chiếc kính của Jun xuống đất….
-Cậu làm gì thế. Kính của tôi… Huhu. Mới thay có 2 tuần thôi đấy…
Nó vừa mò mẫm vừa nói…
Yan lôi nó đứng dậy và nói:
-Vứt kính của cậu, để cậu thấy. Nhìn rõ người khác không chỉ bằng mắt mà còn bằng thứ khác….!
-Nhưng kính….
-Tim tôi đây, cậu có cảm nhận được không?
Yan vừa nói vừa đặt tay nó vào lồng ngực mình….
“Hồi hộp quá, bắt mình làm cái gì đây chứ, tim, chẳng phải là thứ đập từng nhịp để duy trì sự sống sao.. ” Nó thầm nghĩ…
-Cậu có bao giờ cậu hát mà nghĩ đến một người… Có bao giờ cậu hát mà nghĩ rằng…. Chỉ cần cất tiếng hát sẽ nhìn thấy người đó đang bên cạnh mình không???
-Không….
-Tớ biết mà… Hát mà chỉ như cho qua chuyện cậu nghĩ là hay à…
-Tớ xin lỗi…
Rồi… bất chợt… 1 cái ôm siết chặt…. Yan dành cho nó… Hơi ấm này, nó cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết….
-Hãy hát mà nghĩ về tớ nhé….
-Ừm…. Sẽ hát vì cậu….
( Qua thứ ánh sáng mờ nhạt… Người con trai này… Nó đã từng gặp….
-Em đã nhìn thấy trái tim anh….
Chỉ là anh không biết…

Hãy đưa tay ra, em sẽ dẫn lối…
Cho dù khó khăn, em vẫn sẽ đợi…
Vì em tin rằng, có anh là hạnh phúc….
Giọng hát trong vắt.. Lần đầu tiên nó hát hay đến như vậy… Yan cũng thầm vui mừng…
-Tốt lắm… Cậu đã làm được…
Hai người say sưa tập đến cuối chiều trong vui vẻ…
Sau đó. Yan đem 1 chiếc kính rất vừa độ cho Jun…
-Chiếc kính vừa quá. Cảm ơn cậu!
-Không có gì… Chỉ là trả lại thôi mà.
-Cảm ơn cậu lần trước nữa, bây giờ mới nhận ra. Đúng là mắt tớ nhìn không rõ thật…
-Cậu nhớ ra rồi à…
-Uh… hì….
~
(Khi hát, tôi đã nghĩ đến cậu… và tình bạn ) Nó thầm nghĩ…
Lúc ra về, Yan nói sẽ chở về nhưng nó bảo muốn đi bộ… Thế là nó tung tăng đi 1 mình về….
Đến trước cổng nhà… Jun ngạc nhiên…. Moo đã đợi ở đó từ lúc nào….
-Hi. Cậu về rồi à…
-Ủa. sao cậu lại đợi ở đây. cậu đợi tớ lâu chưa…?
-Mới có 30phút thôi. Cậu cho tớ vào nhà chứ???
-Okie.. Vào ăn cơm với nhà tớ luôn….
-Ừ. hì hì…
-Hoho. Cậu bé này đáng yêu quá. Vậy ra cháu là lớp trưởng, ta đã nghe con bé kể qua rồi. Rất xuất sắc!
-Dạ, cháu cảm ơn ạ!
– Đã giỏi lại còn ngoan ngoãn. Chốc nữa hai đưá biểu diễn cho 2 bác xem nhé…
-Dạ… 2 bác làm giám khảo…
….1tiếng sau….
-Aiza… Coan nhỏ này, mày nhìn con người ta kìa….
– Bà nói cái gì vậy, tôi thấy nó múa tốt thế còn gì….
– Hic… bố mẹ làm con mất tập trung…
-Thôi để bố mẹ biểu diễn cho mà xem…!
Nói đoạn, bố mẹ nó nhảy múa trêu đùa 2 đứa trẻ khiến chúng rất phấn chấn…
Một ngôi nhà nô nức tiếng cười vui vẻ…
*****
Làm một việc gì đó, muốn lấy trái tim người khác…. Trái tim mình cũng phải chân thật… Chẳng phải vậy sao….
******
-Cháu đi đêm như vậy không sợ bố mẹ lo sao?
-Không sao ạ, bố mẹ cháu đi công tác nước ngoài, cháu ở một mình ở nhà cũng chán…
-Vậy à, thế tối nay cháu ngủ với bố Jun, sáng mai hai đứa cùng đi học…
-Dạ! Cháu cảm ơn bác….
-Bây giờ hai đứa đi làm bài tập. Lúc nào đi ngủ gọi bố mẹ…
-Dạ…!
~~
-Này, A ha… Tớ làm ra trước…
-Chẳng qua cậu may mắn thôi. Phần này tớ không hứng thú lắm….(Nó chữa thẹn)
-Ờ. Chắc tớ may mắn…
-À. Moo này… Tớ có chuyện muốn hỏi!
-Cậu hỏi đi. Hí.. hí… Đang vui :))))
-Sao nhà cậu giàu thế mà cậu vẫn học giỏi? Nhà tớ mà giàu tớ sẽ lười..
-hihi. Cậu đang khen tớ à? Nhà tớ đúng là không phải lo về chuyện tiền bạc… Thế nhưng học đâu chỉ là kiếm tiền… Tớ muốn cho bố mẹ thấy, tớ đang cố gắng. Và chứng minh cho mọi người thấy tớ xứng đáng là con bố mẹ… hihihi
-Woa, khâm phục cậu thật! Tớ thì khác…. Bố mẹ suốt ngày làm việc để kiếm tiền… Tớ muốn học thật giỏi để tìm một việc gì đó kiếm ra nhiều tiền cho bố mẹ đỡ vất vả… Hoặc ít nhất, là tạo động lực cho bố mẹ vui vẻ làm việc… hì…
– TT^TT
-Thằng khùng này. Cậu đang làm gì vậy. Khóc à. Tớ làm gì đâu???
-Tớ xúc…úc… động… huhu…
Ôi. bó tay!!!
-À .. Jun ơi… Tớ tặng cậu cái này…hihihi
-Cái gì thế…
-Ting… ting …Ting… Kính áp tròng đôi… Cậu và tớ sẽ dùng 2 cái giống nhau… Đeo như thế này, nhảy sẽ không sợ bị rơi kính….
-Hihi. Cậu cũng thông minh đấy. Tớ nhận….
****
Những ngày sau….
Hôm nay đã đến ngày thi văn nghệ….
Sẽ có sự thay đổi không hề nhỏ của 1 số người… :>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.