Tham lam sự ngọt ngào

Chương 42


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 42:

Tin nhắn được gửi đi nhưng một lúc lâu vẫn không thấy bên kia trả lời, chắc là đang bận. Hoắc Sâm thờ ơ nhét điện thoại vào trong túi, khi cậu ngẩng đầu nhìn lên, Mạnh Ninh đã cầm thẻ sinh viên đi tới.
“Đăng ký xong rồi, chúng ta về ký túc xá thôi.” Nói xong Mạnh Ninh chủ động cầm chai nước cho hai người.
Hoắc Sâm tỉnh bơ liếc nhìn phía sau Mạnh Ninh, không có ai, nhưng trong chiếc lều nhỏ cô vừa đến đăng ký, có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.
Hoắc Sâm sờ chóp mũi, đúng là cô rất được hoan nghênh.
Mạnh Ninh lấy điện thoại ra bấm vào bản đồ xác định đường đi, Hoắc Sâm liếc mắt nhìn xuống, giọng lười biếng, vờ như lơ đãng hỏi một câu: “Không phải có tình nguyện viên sao, không có ai dẫn đường cho chị à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh nhìn bản đồ xong, nắm được phương hướng đại khái trong đầu, cô ôn tồn nói: “Trời nóng thế này không nên làm phiền người ta, hơn nữa trên điện thoại của chị cũng có bản đồ rồi.”
Cô gái trước mặt mỉm cười, đọc xong bản đồ lại càng thêm tự tin, Hoắc Sâm bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, không hỏi thêm câu nào.
Từ bàn làm thủ tục đến kí túc xá nữ mất khoảng mười lăm phút phút đi bộ, dọc đường đi có thư viện và khá nhiều tòa nhà giảng đường, càng gần kí túc xá thì càng có nhiều siêu thị và quán trà sữa.
Ở dưới ký túc xá nữ có rất nhiều sinh viên và phụ huynh, Mạnh Ninh đến gặp dì quản lý ký túc lấy chìa khóa, sau đó ba người cùng đi lên tầng năm.
Tất cả quần áo của Mạnh Ninh đều được gói gọn trong một chiếc va li, chiếc cặp vải bố đựng một số tài liệu quan trọng. Ngoài việc giúp Mạnh Ninh xách va li, Viên Dịch còn mang theo một chiếc va li khi đến đây vào buổi sáng.
Mạnh Ninh thấy Viên Dịch đang trầy trật với hai chiếc va li nên vội vàng nói: “Anh Viên Dịch, cái này cứ để cho tôi.”
Viên Dịch xua tay: “Không cần đâu, va li này chỉ đựng đồ ăn, không nặng chút nào.”
Vừa nói Viên Dịch vừa dễ dàng xách va li đi lên bậc thang, Mạnh Ninh chớp mắt nhìn về phía Hoắc Sâm. Thiếu niên lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi đi theo Viên Dịch lên lầu.
Khi ba người đến phòng ký túc xá 504, rõ ràng đã có người đến trước họ, cửa ký túc xá đã mở sẵn. Mạnh Ninh vừa bước vào đã thấy ngay một người phụ nữ trung niên gầy gò, búi tóc, đang trải ga cho giường trong cùng. Nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ quay lại và gật đầu vui vẻ với Mạnh Ninh như một lời chào.
Bà ấy chắc là người nhà của bạn cùng phòng mới, Mạnh Ninh lịch sự chào dì rồi lập tức sắp xếp hành lý. Viên Dịch đưa Hoắc Sâm đến một siêu thị gần đó mua đồ dùng cần thiết hàng ngày.

Mạnh Ninh đặt cặp sách xuống bàn mới phát hiện ra mặt bàn hơi ướt, ngoài ra còn có mùi thơm thoang thoảng, rõ ràng là có ai đó mới lau giúp cô.
Trong phòng chỉ có mình cô và người bạn cùng phòng ở giường đối diện, cô nghĩ chắc là bạn ấy làm giúp cô, Mạnh Ninh đang định lại cảm ơn dì đang trải giường kia thì cửa phòng phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, một cô gái trắng trẻo, nhỏ nhắn xinh xắn bưng một chậu nước bước ra, trên tay còn cầm một chiếc giẻ lau.
Sau khi nhìn thấy Mạnh Ninh, đôi mắt của cô gái sáng lên, cô ấy vui vẻ nói: “Lúc sáng tớ còn tưởng rằng mình là người duy nhất ở đây, không ngờ lại có một người bạn cùng phòng nữa.”
Trước ánh mắt vui mừng niềm nở của cô gái, cảm xúc dường như dễ lây lan, Mạnh Ninh cũng bất giác mỉm cười, ôn tồn chào hỏi: “Xin chào, tớ là Mạnh Ninh, bạn tên là gì?”
Cô gái trước mặt có khuôn mặt trái xoan rất xinh đẹp và dễ thương, đôi mắt to tròn, khi cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhòn nhọn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ tên là Tưởng Ý Hoan, còn đây là mẹ tớ.” Sau khi giới thiệu bản thân, Tưởng Ý Hoan đặt chậu nước trên tay xuống, đi giặt lại giẻ lau.
Mạnh Ninh lấy quần áo ra khỏi va li cất vào tủ, sau đó đi tới giúp một tay, cùng lau sàn nhà và cọ bể nước ngoài ban công với Tưởng Ý Hoan.
Mạnh Ninh đổ rác vào thùng rác, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu đã lau bàn giúp tớ.”
Tưởng Ý Hoan cười vui vẻ nháy mắt với Mạnh Ninh: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo như vậy.”
Khi hai người tám chuyện với nhau, Mạnh Ninh mới biết thực ra Tưởng Ý Hoan nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay cô ấy mới mười bảy tuổi, đôi lông mày đẹp dịu dàng của cô ấy vẫn còn nét ngây thơ.
Trước khi dì Tưởng đi, bà ấy còn đưa cho Mạnh Ninh một hộp dâu tây do mình tự làm, hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa đến nên bà ấy đặt hộp dâu tây lên bàn của họ rồi quay lại dặn dò Tưởng Ý Hoan hãy chung sống hòa thuận với các bạn cùng phòng.
Nhìn thấy cảnh Tưởng Ý Hoan và mẹ nói chuyện với nhau, Mạnh Ninh chưa bao giờ được cảm nhận tình cảm mẹ con như vậy, nên cô chỉ nghĩ đến ông nội Mạnh, sau đó trong đầu cô lại hiện lên hình bóng của Hoắc Tư Niên.
Lúc Tưởng Ý Hoan tiễn mẹ xuống dưới ký túc xá xong quay lại, Mạnh Ninh đang cất va li, vừa quay đầu lại thì thấy Tưởng Ý Hoan vui vẻ vẫy tay gọi cô.
“Mạnh Ninh, cậu đoán xem vừa rồi tớ nhìn thấy gì?” Hai mắt Tưởng Ý Hoan sáng lấp lánh, mặt cô rất phấn khích.
Mạnh Ninh cảm thấy tò mò: “Cậu nhìn thấy gì?”

Tưởng Ý Hoan hưng phấn nói: “Một anh chàng đẹp trai, một anh chàng siêu đẹp trai.”
Mạnh Ninh “à” một tiếng, hóa ra bạn cùng phòng phản ứng dữ dội như vậy là vì nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, cô nín cười hỏi: “Cậu ấy đẹp trai cỡ nào?”
Tưởng Ý Hoan ngẩng đầu, cô ấy nhớ lại cái nhìn thoáng qua ở cầu thang vừa rồi, miêu tả rất chi tiết: “Da của cậu ấy đó rất đẹp, hơn nữa còn rất trắng, không có một nốt mụn nào, các đường nét cũng rất đẹp, cậu ấy mặc áo phông trắng, quần thường ngày màu đen và phải cao trên 180.”
Sau khi nghe bạn cùng phòng miêu tả, Mạnh Ninh dần cau mày, cô có cảm giác mình đã nhìn thấy người này ở đâu đó rồi, cô hỏi: “Cậu ấy mắt một mí hay hai mí?”
Tưởng Ý Hoan chớp chớp mắt: “Chuyện đó tớ không để ý lắm, dù sao cậu ấy cũng rất đẹp trai.”
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, Tưởng Ý Hoan đi ra mở, lập tức bắt gặp một ánh mắt thờ ơ.
Nhìn thấy chàng trai trước mặt, Tưởng Ý Hoan tròn mắt, sững người trong giây lát.
Trên tay Hoắc Sâm còn đang xách theo một bộ chăn ga gối đệm vừa mang lên tầng. Khi nhìn thấy cô gái trước mặt cản đường, cậu cúi đầu nhìn cô ấy và mấp máy môi: “Xin cho đi nhờ, cảm ơn.”
Ngay khi đối phương vừa mở miệng, Tưởng Ý Hoan lập tức tỉnh táo lại, sau đó cô ấy hơi đỏ mặt né người sang một bên nhường đường cho Hoắc Sâm. Viên Dịch đi ở đằng sau còn mang theo hai cái túi lớn đựng đầy các đồ dùng cần thiết, chẳng hạn như ổ cắm, ấm đun nước, khăn tắm, một số đồ dùng hàng ngày khác.
Sự chú ý của Mạnh Ninh chuyển sang người Hoắc Sâm, cô chú ý chiếc áo phông trắng, quần thường ngày màu đen của cậu cũng như ánh mắt mà Tưởng Ý Hoan ra hiệu với cô.
Mạnh Ninh chớp mắt, cô chợt nhận ra Hoắc Sâm chính là anh chàng siêu đẹp trai mà bạn cùng phòng vừa nhắc đến.
Hoắc Sâm xách chăn đệm đến trước mặt Mạnh Ninh, nói khẽ: “Chắc là chị biết tự trải giường chứ?”
Mạnh Ninh bĩu môi: “Đương nhiên rồi.” Cô đâu phải là trẻ lên ba.
Hoắc Sâm “ừ” một tiếng, lười biếng nói: “Vậy chuyện trải giường chị tự làm nhé.”
“Được.”

Vì vậy Mạnh Ninh tự mình đi trải giường, Tưởng Ý Hoan lại giúp cô, tuy ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô ấy lại rất kinh ngạc, Mạnh Ninh thực sự quen biết anh chàng đẹp trai kia.
Viên Dịch sắp xếp gọn gàng những thứ cần thiết hàng ngày trong túi, sau đó cậu ta từ từ mở chiếc va li ban nãy để qua một bên, trong đó đầy ắp những món ăn vặt mà con gái thích ăn và một số mỹ phẩm hàng ngày.
Hoắc Sâm cụp mắt xuống, liếc sơ qua rồi hừ khẽ một tiếng, nhướng nhẹ mày.
Viên Dịch lần lượt để bốn phần quà vặt trong va li lên bốn chiếc bàn, tiếp đó là bốn bộ mỹ phẩm chăm sóc da, sau khi Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan trải giường xong, họ vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy thứ trên bàn.
Mạnh Ninh nhìn từng món trên bàn, không khỏi thắc mắc: “Những thứ này đều là quà cho bạn cùng phòng sao?”
Viên Dịch mỉm cười gật đầu: “Anh Niên nói mỗi người được tặng một phần quà. Nếu như chị không được khỏe hoặc gặp phải chuyện gì thì người đầu tiên giúp chị có lẽ là bạn cùng phòng.”
Hoắc Tư Niên không giỏi chọn quà, nhưng anh cũng hy vọng Mạnh Ninh có thể chung sống hòa thuận với bạn cùng phòng, vì vậy việc mua và chuyển quà được giao cho Viên Dịch.
Mạnh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cảm động, những điều này ngay cả bản thân cô còn chưa nghĩ tới nhưng Hoắc Tư Niêm đã nghĩ thay cho cô.
Ngược lại, Hoắc Sâm có thể nhận ra những mỹ phẩm dưỡng da này, chỉ cần tìm kiếm một chút là sẽ biết giá cả của chúng đều trên bốn con số. Để làm Mạnh Ninh vui, ông chú cũng rất hào phóng với bạn cùng phòng của cô.
Bình thường Mạnh Ninh hầu như không sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, vì vậy tất nhiên cô không nhận ra đó là nhãn hiệu gì. Mặc dù Tưởng Ý Hoan thường sử dụng đồ rẻ tiền, nhưng những mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền như thế này cô ấy đã thấy rất nhiều lần trong quầy.
Chờ đến khi ký túc xá của Mạnh Ninh gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, Hoắc Sâm và Viên Dịch cũng chuẩn bị rời đi.
Mạnh Ninh tiễn hai người xuống tầng dưới của ký túc xá, cô nhìn theo bóng lưng hai người đi xa dần rồi mới trở về ký túc xá.
Cô vừa về tới phòng, Tưởng Ý Hoan không nhịn được nữa, tò mò hỏi: “Mạnh Ninh, cậu thực sự quen biết anh chàng đẹp trai đó à?”
“Đúng vậy.”
Tưởng Ý Hoan suy nghĩ một chút rồi đoán: “Chẳng lẽ cậu ấy là bạn trai của cậu sao?”
Nhìn cậu cũng trạc tuổi cô nhưng cao hơn nhiều.
Tất nhiên là Tưởng Ý Hoan đã hiểu lầm, Mạnh Ninh vội vàng lắc đầu: “Cậu ấy không phải bạn trai tớ, mà là em trai tớ.”
“Thì ra là em trai cậu, thật đẹp trai, gen nhà cậu tốt thật.”

Chị gái và em trai, một người thì xinh gái, một người thì đẹp trai, gen tốt cỡ này khiến người ta thật ghen tỵ.
Mạnh Ninh mím môi cười, cô mở nắp hộp dâu tây và nếm thử một miếng, vị dâu tây chua chua ngọt ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi và trong miệng. Nó có nhiều thịt hơn và ngon hơn trái cây đóng hộp bán trong siêu thị.
“Dì thật tuyệt vời, hộp dâu tây này rất ngon.” Mạnh Ninh liếm mép, cười híp mắt, thỏa mãn ra mặt.
Tưởng Ý Hoan gật đầu, giọng điệu có chút tự hào: “Mẹ tớ rất giỏi giang, hầu như thứ gì bà ấy cũng làm được. Nếu cậu thích, tớ sẽ dặn mẹ lần sau gửi thêm nhiều hơn.”
Nói xong, Tưởng Ý Hoan hơi ngượng ngùng khi nhìn hộp đồ ăn vặt và mỹ phẩm dưỡng da mới tinh trên bàn: “Thật ra hộp dâu tây này không đáng bao nhiêu nhưng đồ của bạn thì quá đắt.”
Một bộ bộ mỹ phẩm dưỡng da còn đắt hơn cả tiền sinh hoạt hàng tháng của cô ấy.
Mạnh Ninh sờ chóp mũi của mình, nói khẽ: “Không sao, chỉ cần cậu thích là được.”
Tưởng Ý Hoan cảm ơn cô một lần nữa, sau đó đi làm việc riêng của mình, Mạnh Ninh ngồi vào bàn đọc sách, nhìn lướt qua bộ ga trải giường hoa màu xanh nhạt cô vừa trải, bàn ghế và tủ sách sạch sẽ, cô bắt đầu thấy mong chờ cuộc sống đại học của mình.
Nghĩ đến những mỹ phẩm dưỡng da đó, Mạnh Ninh bèn đi tìm kiếm trên mạng, sau khi nhìn thấy giá cả, cô sửng sốt một hồi, không ngờ giá lại cao như vậy.
Tuy nhiên, dù giá cao hay thấp, tất cả những món quà này đều là tấm lòng của Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh chỉ có thể lặng lẽ cảm thấy xót ruột.
Cô nhấp vào danh sách trò chuyện, nhìn thấy ảnh đại diện của Hoắc Tư Niên. Cô nhấp nhẹ vào màn hình, soạn nội dung rồi gửi đi.
“Ký túc xá đã được sắp xếp xong, may mà có Viên Dịch và Hoắc Sâm giúp đỡ.”
“Ngoài ra, cảm ơn anh vì món quà, bạn cùng phòng nói rằng cậu ấy rất thích nó [thưởng một bông hoa].”
Mạnh Ninh gửi tin nhắn đi nhưng không đợi Hoắc Tư Niên trả lời, cô đoán hiện giờ anh đang rất bận. Cô liếc xem giờ, hỏi Tưởng Ý Hoan có muốn cùng xuống căng tin ăn cơm trưa với cô không. Tưởng Ý Hoan cười híp mắt gật đầu, xoa bụng: “Được đấy, tớ cũng vừa định hỏi cậu có muốn xuống căng tin không, tớ sắp chết đói rồi đây.”
Gần ký túc xá nhất là căng tin số ba, hai người xuống đúng vào giờ ăn trưa, trong nhà ăn có rất nhiều sinh viên và phụ huynh đứng xếp hàng dài ở cửa lấy cơm.
Sau khi lấy cơm xong, hai người tìm một chỗ trống bên cửa sổ để ngồi. Mạnh Ninh vừa ăn vừa chậm rãi nhìn màn hình điện thoại di động tối đen, chờ tin nhắn trả lời của người đó. Bên phía đối diện, Tưởng Ý Hoan đang lướt tin nhắn trong nhóm của lớp thì thấy lớp phó có thông báo.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.