Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 43:
“6:20 tối nay họp lớp ở phòng 304, tòa nhà Đức Dục, giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ đến. Những sinh viên sẵn sàng ứng cử vào vị trí lớp trưởng hãy chuẩn bị trước bài phát biểu của mình.”
Tưởng Ý Hoan đọc thông báo trong nhóm cho Mạnh Ninh nghe, khi đề cập đến việc bầu lớp trưởng, cô ấy hỏi: “Mạnh Ninh, cậu có muốn ứng cử làm lớp trưởng không?”
Mạnh Ninh lắc đầu, cô đã quen với việc giảm thiểu sự hiện diện của mình trong đám đông, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ có ý định trở thành lớp trưởng.
Tưởng Ý Hoan gật đầu đồng ý: “Tớ cũng không muốn.”
“6.20 họp, vậy chúng ta ăn tối xong rồi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.”
Ăn trưa xong, hai người trở về ký túc xá, cửa ký túc xá mở toang, dưới đất có ba bốn cái va li đang mở và đầy đồ đạc lộn xộn, tạm thời Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan không còn chỗ để đặt chân, chỉ có thể kiễng chân len qua khe hở để về chỗ của mình.
Bàn của hai người bạn cùng phòng kia đầy ắp đồ, có lẽ họ mới vừa đến. Sau đó, trong phòng tắm vang lên tiếng bồn cầu xả nước, một cô gái với mái tóc bồng bềnh nhanh chóng bước ra.
Nhìn thấy Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan đang ngồi trong ký túc xá, cô gái rõ ràng sửng sốt, lúc này cô ấy mới nhận ra mình chỉ tập trung thu dọn hành lý mà quên đóng cửa.
Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan chào hỏi cô ta một cách thân thiện, cô gái cũng mỉm cười: “Xin chào, tôi tên là Tiêu Như Vũ.”
Nói xong, Tiêu Như Vũ tiếp tục thu dọn hành lý, cô ta lấy ra nhiều thứ hơn, nhìn kỹ lại, trên mặt đất đầy quần áo, túi xách và giày dép của cô ta.
Mạnh Ninh cụp mắt xuống, cầm điện thoại nhắn tin cho Hứa Dữu Dữu.
Tưởng Ý Hoan ở bên cạnh đang chuẩn bị đi ngủ trưa, cô ấy vô tình nhìn thoáng qua thấy thùng rác con vịt màu vàng bên cạnh bậc thềm, ánh mắt cô ấy dừng lại một chút, sắc mặt hơi khó coi.
Trong ký túc xá có hai cái thùng rác, con vịt nhỏ màu vàng là do cô mua, cái kia là của Mạnh Ninh. Sáng nay cô ấy vừa thay một túi rác mới nhưng hiện giờ trong túi rác sạch sẽ đó là hộp dâu tây của cô ấy.
Tưởng Ý Hoan nhìn Tiêu Như Vũ ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý, nghiêm giọng hỏi: “Bạn ném hộp dâu tây này đi à?”
Tiêu Như Vũ gật đầu: “Đúng vậy, là tớ đã ném, có chuyện gì sao?”
Tiêu Như Vũ trông có vẻ không hề hay biết, Tưởng Ý Hoan giải thích: “Hộp dâu tây này là do nhà tớ mang đến cho bạn cùng phòng mỗi người một hộp.”
Nghe vậy, Tiêu Như Vũ chợt hiểu ra, mặt mày thoáng lúng túng: “Xin lỗi, tớ lại tưởng là của chị tiền bối trước để lại nên mới ném đi.”
Tưởng Ý Hoan nghe vậy trong lòng khó chịu nhưng không tiện nói ra, cô ấy đợt một lát cũng không thấy Tiêu Như Vũ nhặt lại hộp dâu tây đó, cô ấy hít một hơi thật sâu hỏi: “Bạn không thích ăn dâu tây đóng hộp à?”
Tiêu Như Vũ “ừ” một tiếng, ôn tồn nói: “Tớ không thích đồ hộp lắm, nhưng dù sao cũng cảm ơn lòng tốt của bạn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Ý Hoan lắc đầu: “Không sao, nếu bạn không thích thì cứ để cho tớ.” Vừa nói, cô ấy vừa nhặt hộp dâu tây được gói kỹ trong thùng rác, rồi đặt lên bàn.”
Tiêu Như Vũ mơ hồ cảm thấy Tưởng Ý Hoan giận nhưng cô ta cũng không thèm để ý, cô ta nhớ tới bộ mỹ phẩm dưỡng da trên bàn lúc trước, sau đó nhìn Mạnh Ninh, cười khẽ nói: “Mạnh Ninh, cảm ơn cậu đã tặng tớ mỹ phẩm dưỡng da, tớ rất thích.”
Mạnh Ninh nhìn sang, nhẹ nhàng nói: “Không có gì.”
Nghe thấy lời cảm ơn của Tiêu Như Vũ với Mạnh Ninh, Tưởng Ý Hoan chậm rãi leo lên giường, không có tâm trạng ngủ trưa nữa.
–
Lúc này tại tòa nhà JA.
Hoắc Tư Niên ra khỏi phòng thu âm lúc một giờ chiều, những nhân viên cùng bận rộn với anh từ nãy đến giờ cuối cùng cũng có thời gian ăn trưa.
Hoắc Tư Niên cầm điện thoại di động trợ lý đưa, vừa đi tới căng tin của công ty vừa xem điện thoại di động.
Cả buổi sáng anh không kiểm tra điện thoại, trên màn hình toàn tin nhắn chưa đọc. Đầu tiên anh bấm vào ảnh đại diện trên cùng, đọc tin nhắn Mạnh Ninh gửi. Hoắc Tư Niên đọc kỹ từng câu từng chữ rồi từ từ mỉm cười.
Mặc dù có người không đến nhưng vẫn được khen ngợi.
Hoắc Tư Niên trả lời: “Chúc Chanh Nhỏ nhà chúng ta khai giảng vui vẻ, chờ mấy ngày nữa xong việc anh sẽ đến thăm em.”
Sau khi trả lời Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên thoát ra khỏi hộp thoại, trả lời tin nhắn của người khác, khi đến lượt Hoắc Sâm, anh chậm rãi nhấp vào, khi nhìn thấy bức ảnh, khóe miệng hơi nhếch lên của anh đột nhiên đông cứng lại.
Hoắc Sâm: “Chú, chị Mạnh Ninh hình như rất nổi tiếng trong trường.”
Gì chứ?
Hoắc Tư Niên mím môi mỏng, tiếp tục phóng to bức ảnh, khi nhìn thấy vị tiền bối bên cạnh Mạnh Ninh, giữa hai hàng mày xuất hiện một nếp nhăn mờ.
Hoắc Tư Niên biết Hoắc Sâm cố ý chọc tức mình, nhưng anh không thể phủ nhận có lẽ thằng nhóc nói đúng.
Hoắc Tư Niên đảo mắt suy nghĩ, sau đó cất điện thoại vào túi, hỏi trợ lý bên cạnh: “Hôm nay lịch trình của tôi còn bao nhiêu việc?”
Trợ lý: “Có một cuộc họp vào lúc 2:30 và một bài hát cần được thu âm.”
Hoắc Tư Niên: “Nhanh nhất là mấy giờ có thể hoàn thành?”
Trợ lý: “Chắc khoảng trước sáu giờ là xong.”
Hoắc Tư Niên: “Được.”
…
Buổi tối, Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan xuống căng tin ăn tối, Tiêu Như Vũ và một người bạn cùng phòng khác tên là Tôn Dĩnh, chọn gọi đồ ăn về ăn.
Tính cách của Tưởng Ý Hoan thực ra khá sôi nổi nhưng chiều nay cô ấy hơi trầm xuống, Mạnh Ninh nhớ tới cuộc trao đổi giữa Tưởng Ý Hoan và Tiêu Như Vũ lúc trưa, có lẽ cô cũng đoán được tại sao Tưởng Ý Hoan lại có tâm trạng tồi tệ như vậy.
Cô không giỏi an ủi người khác lắm, vì vậy đã cố ý gọi hai suất sườn xào chua ngọt, cô gắp vào đĩa của Tưởng Ý Hoan, cười nói: “Không phải cậu thích ăn ngọt sao, món sườn xào chua ngọt này siêu ngon, cậu ăn thử đi.”
Nghe vậy, Tưởng Ý Hoan nhìn Mạnh Ninh, sau đó nhìn miếng sườn xào chua ngọt trên đĩa, vẻ mặt hơi khựng lại, sau đó cô ấy mím môi cười: “Làm sao cậu biết tớ thích ăn ngọt?”
Mạnh Ninh: “Hôm nay tớ tình cờ nghe được khi cậu nói chuyện với mẹ cậu.”
Cảm nhận được lòng tốt của bạn cùng phòng, Tưởng Ý Hoan gật đầu cười và nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Hai người tránh không nhắc đến chuyện ở ký túc xá, nhưng Tưởng Ý Hoan biết Tiêu Như Vũ không phải vô tình ném hộp dâu tây của cô ấy, mà chỉ là cô ta không coi trọng nó.
Buổi trưa khi họ đi ăn cơm, hộp dâu tây của cô ấy và bộ mỹ phẩm dưỡng da của Mạnh Nịnh được đặt chung một chỗ, Tôn Dĩnh biết đó là hộp mới, vậy tại sao Tiêu Như Vũ lại không biết?
Sau khi ra khỏi nhà ăn, hai người cùng nhau đi họp lớp, họ đến phòng học sớm mười phút, thấy rất nhiều bạn học đã đến. Mọi người tản ra ngồi cùng bạn cùng phòng, Mạnh Ninh và Tưởng Ý Hoan ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Đến 6.20, sinh viên trong lớp lần lượt đến đông đủ, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, trên người cô giáo mặc áo sơ mi lụa màu trắng và chân váy voan, tóc cắt ngắn, trông rất trẻ trung.
Cô chủ nhiệm nhìn quanh lớp một vòng và chào mọi người. Sau vài câu chào hỏi, cô giáo yêu cầu mọi người đứng lên và giới thiệu về bản thân, bắt đầu từ sinh viên đầu tiên ở hàng đầu tiên bên phải.
Sau đó là cuộc bầu cử ban cán sự lớp, mọi người rõ ràng không mấy mặn mà với các vị trí trong lớp, kết thúc cuộc bầu cử vẫn có vài vị trí chưa có ai đảm nhiệm. Cô giáo chủ nhiệm không còn cách nào khác là chọn ngẫu nhiên một vài sinh viên.
Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm nói về đợt huấn luyện quân sự ba hôm nữa, Mạnh Ninh cẩn thận lắng nghe, đột nhiên điện thoại trong túi cô rung lên. Sau khi cô giáo sắp xếp các vị trí xong, Mạnh Ninh mới lặng lẽ lấy điện thoại ra xem thử.
Nhìn thấy người gửi, Mạnh Ninh chớp mắt, đôi môi hồng mím lại thành một nụ cười cong cong.
Gâu Gâu Gâu: “Bây giờ em có rảnh không? Anh đến gặp em.”
Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, vui mừng khôn xiết: “Không phải anh nói mấy ngày nữa mới có thể xong việc sao? Sao bây giờ lại có thời gian rảnh rỗi?”
Gâu Gâu Gâu: “Đột nhiên anh thấy rất nhớ em nên muốn được gặp em.”
Về biệt danh của Hoắc Tư Niên, trước đây là “Anh Tư Niên”, nhưng khi cả hai đến khu trượt tuyết, Mạnh Ninh đã đổi biệt danh của đối phương thành “Gâu Gâu Gâu”, sau khi về nước cô quên đổi lại.
Bây giờ nhìn lại, cô thấy biệt danh này rất dễ thương.
Ngay sau đó, “Gâu Gâu Gâu” gửi cho cô một bức ảnh, Mạnh Ninh nhận ra đó là cổng nam của trường Đại học A nơi hôm nay cô đến báo danh.
Gâu Gâu Gâu: “Anh ở đây.”
Mạnh Ninh sững sờ, ba giây trước người này mới nói sẽ đến chỗ cô, ba giây sau đã xuất hiện ở cổng trường rồi sao?
Mạnh Ninh liếc nhìn cô giáo chủ nhiệm đang trò chuyện với bạn học cách chỗ cô không xa, sau đó liếc xem giờ, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Niên: “Em đang họp lớp, không biết khi nào sẽ xong [buồn].”
Gâu Gâu Gâu: “Gửi vị trí cho anh, anh qua đó chờ em.”
Mạnh Ninh: “Được.”
Nhìn thấy vị trí mà Mạnh Ninh chia sẻ, Hoắc Tư Niên cụp mắt, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang rồi xuống xe, đi về phía tòa nhà Đức Dục.
Mạnh Ninh chăm chú nhìn khung chat của hai người một hồi, sau đó ngẩn người một lúc, nghĩ tới chuyện ra khỏi phòng học có thể gặp được Hoắc Tư Niên ngay, trong lòng cô lập tức thấy rất mong chờ.
Tưởng Ý Hoan ngồi bên cạnh đương nhiên nhận ra sự thay đổi tâm trạng của bạn cùng phòng, cô ấy nghiêng đầu nhìn Mạnh Ninh, khẽ trêu: “Mạnh Ninh, cậu trò chuyện với ai mà cười vui vẻ vậy?”
Mạnh Ninh mím môi cười: “Đoán đi.”
Tưởng Ý Hoan trầm ngâm nhìn, sau đó giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Chẳng lẽ là bạn trai của cậu?”
“…”
Sao cô ấy có thể đoán đúng luôn như vậy?
Mạnh Ninh có chút kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại đoán được?”
Tưởng Ý Hoan: “Này, cậu cười tươi như hoa đào, nhìn một cái đã biết là đang yêu, nhất định là do bạn trai gửi tới.”
Mặt Mạnh Ninh hơi nóng lên, cô ngượng ngùng cười: “Lát nữa họp xong, cậu cứ về ký túc xá trước đi, tớ về sau.”
Tưởng Ý Hoan ngạc nhiên: “Bạn trai của cậu không phải là sinh viên trường chúng ta à?”
Mạnh Ninh: “Không, anh ấy chỉ đến đây gặp tớ.”
Về danh tính của bạn trai, Mạnh Ninh không nói nhiều, Tưởng Ý Hoan cũng rất biết ý không hỏi thêm.
Khoảng mười phút sau, cuộc họp lớp cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng học, Mạnh Ninh là người cuối cùng rời khỏi lớp học, cô vừa gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Niên vừa nhanh chóng đi xuống dưới tầng.
“Anh à, buổi họp lớp của em xong rồi, bây giờ anh đang ở đâu, để em đi tìm anh.”
Mạnh Ninh đi xuống đến tầng một, cô liếc nhìn xung quanh, trời đã khuya, ánh hoàng hôn rực rỡ đã biến mất, chỉ còn lại một bầu trời xanh đen.
Bên ngoài phòng dạy học hoàn toàn yên tĩnh, lúc này chỉ có lớp bọn họ họp lớp, xung quanh không có ai.
Mạnh Ninh đi vài bước, cầm điện thoại đang định gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Niên thì một cuộc gọi thoại đột nhiên xuất hiện trong hộp thoại.
Điện thoại trong lòng bàn tay cô rung lên, Mạnh Ninh dừng lại, sau đó nhấn nút trả lời.
Điện thoại được kết nối, xung quanh dường như im lặng trong giây lát, ngay cả tiếng ve kêu liên tục cũng có thể bị bỏ qua.
“Ninh Ninh.”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang vọng giữa đêm hè, ấm áp và dễ nghe.
Mạnh Ninh dường như ngừng thở, bàn tay cầm điện thoại bất giác siết chặt, yết hầu khô khốc nuốt ực một tiếng: “Anh Tư Niên, anh đang ở đâu?”
Mạnh Ninh nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Có lẽ là nhìn thấy phản ứng của cô, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười dịu dàng vui thích, tiếng cười nhẹ nhàng lướt qua như một chiếc lông vũ mềm mại.
Hoắc Tư Niên đi từ phía đầm sen tới, ngước mắt nhìn cô, tầm mắt của anh có thể thấy được bóng lưng mảnh mai quen thuộc của người con gái, làn gió buổi tối mát mẻ nhẹ nhàng thổi bay làn váy của cô.
Ánh đèn đằng trước tòa nhà giảng đường chiếu đến chân cô, phác họa nên đường nét dáng người của cô, cơ thể cô như được mạ một lớp bạc lạnh lẽo như nước.
Hoắc Tư Niên chậm rãi nhếch môi, cười thầm, con ngươi đen trong veo của anh ánh lên tia sáng, giọng nói trầm xuống hơi khàn, anh nói với cô gái ở đầu kia điện thoại: “Ninh Ninh quay lại đây.”