Tham lam sự ngọt ngào

Chương 41


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 41:

Trong vòng bạn bè, Mạnh Ninh thấy Hoắc Tư Niên là người da mặt dày nên cô dứt khoát phớt lờ anh. Cô ném điện thoại sang một bên rồi tức giận đi thu dọn quần áo vào vali.
Sau khi bận rộn đến tận buổi chiều, Mạnh Ninh mới dành thời gian nhìn điện thoại. Cô không ngờ rằng trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, trên màn hình hiện lên hơn mười mấy tin nhắn chưa đọc.
Cô vội vàng mở nó ra, mới nhận ra đó là của Hứa Dữu Dữu.
Một quả bưởi ngọt ngào: “Ninh Ninh, Hoắc Tư Niên của cậu lại lên hot search rồi.”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Hai người đi ăn nhà hàng ca nhạc ở Thụy Sĩ à? Một số cư dân mạng đã đăng video rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một quả bưởi ngọt ngào: “Chết tiệt, dáng vẻ chơi đàn dương cầm của Hoắc Tư Niên cũng thật đẹp trai. Giá như lúc đó tớ cũng có mặt ở đấy, cậu mau nói cho tớ biết đi, lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Có video dài hơn không?”
Nhìn những tin nhắn bạn bè gửi đến, đặc biệt là dòng chữ “Nhà hàng âm nhạc Thụy Sỹ”, mắt Mạnh Ninh mở to và tim cô như loạn nhịp.
Nghĩ đến cảnh tượng với Hoắc Tư Niên, Mạnh Ninh lập tức hoảng sợ, vội vàng gõ: “Hot search gì?”
Một quả bưởi ngọt ngào: “Đang hot search trên Weibo, mấy ngày nay ai cũng biết Hoắc Tư Niên đi Thụy Sĩ nghỉ dưỡng, ha ha ha.”
Mạnh Ninh không thể nào cười nổi, trước tiên cô vào hot search trên Weibo, quả nhiên thấy những lượt tìm kiếm hàng đầu trên hot search đều liên quan đến Hoắc Tư Niên:
# Hoắc Tư Niên nghỉ phép, xuất hiện tại khu trượt tuyết Titlis #
# Cư dân mạng tình cờ bắt gặp Hoắc Tư Niên đang chơi đàn ở một nhà hàng âm nhạc và video bị lộ #
# Hoắc Tư Niên lý tưởng của thế giới #
Nhìn thấy những chủ đề có liên quan, trái tim đang lên xuống thất thường của Mạnh Ninh cũng từ từ bình tĩnh lại một chút, may mà không có giả thuyết nghi ngờ về chuyện tình cảm.
Cô lần lượt nhấp vào hot search và thấy dáng vẻ Hoắc Tư Niên mặc bộ đồ trượt tuyết màu đen ở khu trượt tuyết, còn có cả video chơi piano trên sân khấu trong nhà hàng âm nhạc. Tất cả đều là do người qua đường chụp lén nên may mắn là những hình ảnh và video bị lộ đều chỉ có một mình hình ảnh của Hoắc Tư Niên.
Mà đoạn video chơi đàn của Hoắc Tư Niên đã có tới 500.000 lượt thích và chia sẻ, khu vực bình luận cũng đang rất sôi nổi:
“A a a, người chơi đàn trên sân khấu đích thực là nam thần của tôi. Đây là trình diễn ngẫu hứng sao? Đột nhiên, tôi nhớ đến bài hát then chốt trong lễ trao giải lần trước, quá đỉnh!!!”
“Chờ một chút, đây có vẻ không phải là một màn biểu diễn ngẫu hứng. Theo một số cư dân mạng, đây là một hoạt động thử thách của nhà hàng âm nhạc, nghe bài hát gốc ba lần và diễn lại ngay tại chỗ. Người có độ hoàn thành cao nhất có thể nhận được món quà bí ẩn, khi đó Hoắc Tư Niên là người duy nhất làm được, người này thật quá lợi hại đúng không?”
“Không hổ danh là thần tượng của tôi, tôi thực sự khuỵu xuống sau khi nghe anh ấy chơi. Đây có phải là sơ hở không? Chắc chủ nhà hàng còn không nghĩ đến, ha ha ha.”
“Các bạn đã xem những bức ảnh Hoắc Tư Niên đến khu trượt tuyết chưa? Nếu có video thì quá đã luôn. Tôi rất muốn xem anh ấy trượt tuyết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi chỉ muốn hỏi là còn có cái gì mà Hoắc Tư Niên không biết không? Mẹ nó, quá đa năng! [Chảy máu mũi]”
“Huhuhu, tôi cũng đang ở Thụy Sĩ, tại sao người khác có thể tình cờ gặp Hoắc Tư Niên, còn tôi thì không! [Khóc lớn]”

Trong khu vực bình luận vẫn còn rất sôi nổi, trái tim của Mạnh Ninh từ từ trở lại bình thường. Cô không khỏi vui mừng khi thấy người khác khen ngợi Hoắc Tư Niên.
Mạnh Ninh nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc thì không lâu sau, Hứa Dữu Dữu đã chia sẻ một liên kết Weibo cho cô.
“Cậu mau xem cái này, có phải cậu và Hoắc Tư Niên không?”
Mạnh Ninh nhấp vào, cô cau mày khi thấy tin tức của cư dân mạng lạ.

XXXXX: “Nhân tiện, tôi cũng tình cờ gặp Hoắc Tư Niên, nhưng không giống với trên hot search. Lúc đó tôi thấy anh ấy dắt một cô gái xinh đẹp, không biết là trợ lý hay bạn gái [nghi ngờ] “
Động thái này đã được đăng nửa giờ trước với mức độ liên quan theo thời gian thực của chủ đề và nhận được chưa đến 300 lượt thích, nhưng khu vực bình luận đã vượt xa 300. Nó đã bị quần chúng thích ăn dưa và người hâm mộ tấn công / vùi lấp.
“Cái quái gì vậy, ngay cả một tấm hình cũng không có mà còn mở miệng? Nhưng mà thật sự sẽ hot đó [cười]”
“Cô gái đó trông như thế nào? Có bức ảnh nào không? Tôi thực sự muốn xem nó. [Giơ tay]”
“Có bằng chứng thì hãy đưa ra, còn nếu tung tin vịt thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý đó. [cười]”
Mạnh Ninh dùng ngón tay kéo màn hình, cô đọc kỹ gần như mọi bình luận cho đến bài viết trả lời của blogger: “Trước hết phải nói là tôi không phải là fan của Hoắc Tư Niên, tôi thực sự chỉ là một người qua đường, đúng lúc đi trượt tuyết thì vô tình nhìn thấy, cũng tiện tay chụp một tấm hình.”
Trong bức ảnh, Hoắc Tư Niên đang mặc một bộ đồ trượt tuyết, anh thực sự đang dắt theo một người cao gầy, người đó mặc một bộ đồ trượt tuyết màu trắng, sau mông có miếng đệm rùa, nhìn có vẻ là phụ nữ.
Mạnh Ninh trợn mắt, không ngờ lại có người chụp được bức ảnh này. Cảm xúc của cô vừa được buông lỏng đã căng thẳng trở lại. Cô cắn chặt môi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Sau khi làm mới vài lần, một số cư dân mạng đã trả lời:
“Không nhìn thấy mặt, giới tính thì tùy ý đoán, bạn gọi đây là một cô gái xinh đẹp sao ??? [xem thường]”
“Cười chết đi được, thật sự còn tưởng rằng đó là bạn gái bí ẩn của Hoắc Tư Niên. Chuyện này quá bí hiểm, ha ha ha, có chắc đó là phụ nữ không?”
“Tại sao tôi lại cảm thấy nhiều khả năng đó là trợ lý? Dù sao Hoắc Tư Niên cũng không có người khác giới ở bên cạnh. Với cách làm việc của anh ấy, cô gái này cũng bị làm cho khiếp sợ chứ?”
“Các chị em, càng những dưa không đáng tin thì càng đúng. Làn sóng của blogger đang lên hot search.”
“…”
Mạnh Ninh lo lắng về chuyện người ta có thể nói bất kỳ điều gì bên dưới bài đăng này. Khi cô làm mới lại thì hệ thống cho biết rằng bài viết đã bị xóa bởi blogger.
Mạnh Ninh: ? ? ?
Ngay sau đó, một tin nhắn từ Hứa Dữu Dữu hiện lên trên đầu điện thoại: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy, tớ vừa kích vào liên kết đã gửi cho cậu, nhưng blogger kia đã xóa bài đăng đó rồi.”
Mạnh Ninh: “…”
Mạnh Ninh mím môi, chậm rãi gõ: “Ừm, tớ cũng thấy rồi.”
Hứa Dữu Dữu sửng sốt: “Không phải là Hoắc Tư Niên nhà ta đã làm chứ?”
Nghĩ đến suy đoán này, Hứa Dữu Dữu nhập các từ ngữ và từ có liên quan vào hộp tìm kiếm, nhưng không có tin tức gì về Mạnh Ninh, khu vực siêu đàm thoại thậm chí còn yên tĩnh hơn.
Chậc chậc, có vẻ như cô ấy đã đoán đúng.
Tâm trạng của Mạnh Ninh không còn hồi hộp như trước, chỉ là nhìn thấy tin nhắn từ Hứa Dữu Dữu, Mạnh Ninh chạm vào má mình, tự nhủ thầm: Cái gì mà Hoắc Tư Niên nhà ta, Dữu Dữu sao có thể giống như người đó vậy, mở miệng ra là nói…
Mạnh Ninh vốn dĩ muốn hỏi Hoắc Tư Niên xem lượt hot search trên Weibo có liên quan đến anh hay không, nhưng khi cô nghĩ đến lời nói ngông cuồng của ai đó trong vòng bạn bè, Mạnh Ninh lập tức không muốn nói chuyện với anh.

Phòng thu âm HAZ
Trương Khiêm nhìn những bức ảnh và video được các nhà truyền thông gửi tới, anh ấy chạy tới chạy lui trong phòng làm việc, trên trán lo lắng đổ mồ hôi: “Cậu nói xem, nếu chúng ta không kịp dập tắt, chắc chắn chuyện yêu đương của cậu sẽ rầm rộ trên mạng rồi.”
“Giải trí Mars này thật sự là đòi hỏi quá nhiều, chỉ có ba bức ảnh mà muốn năm triệu tệ, sao không tới đây cướp tiền luôn đi.”

So với sự lo lắng và kích động của Trương Khiêm, Hoắc Tư Niên đang ngồi trên ghế sô pha mềm mại, anh nhìn xuống lá thư phán quyết do luật sư vừa gửi, đôi mắt trong veo không hề gợn sóng, giọng nói ổn định và bình tĩnh: “Số tiền này hãy trừ từ tài khoản của tôi.”
Cổ họng của Trương Khiêm nghẹn lại, trợ lý ở bên cạnh không dám nói. Biết làm sao được, người có tiền muôn bạc biển thì sẽ chẳng để tâm đến chút tiền này.
Mặc dù từ khi gia nhập đến này, Hoắc Tư Niên chưa bao giờ đề cập đến xuất thân và gia đình của mình, nhưng trong một lần ăn cơm, Trương Khiêm tình cờ biết được rằng Hoắc Tư Niên và Hoắc Đình Ân giám đốc điều hành tập đoàn Hoắc Thị là anh em ruột, mà nhà họ Hoắc là danh môn vọng tộc ở thủ đô.
Trương Khiêm từng nghĩ rằng cậu con trai nhỏ của nhà họ Hoắc gia nhập làng giải trí để trải nghiệm cuộc sống, đến lúc không chịu được khổ sẽ quay về nhà thừa kế gia sản, nhưng sự thật đã chứng minh, các tác phẩm và tài năng âm nhạc mà Hoắc Tư Niên thể hiện không liên quan gì đến hào quang của nhà họ Hoắc, thực lực của anh không cần phụ thuộc vào ai cả.
Thấy Hoắc Tư Niên nhìn lướt qua phán quyết với vẻ mặt nhẹ nhàng, 20 triệu tiền vi phạm hợp đồng còn được thông qua không thèm chớp mắt thì năm triệu dường như không là gì đối với anh.
Nghe trợ lý nói 20 triệu tiền vi phạm hợp đồng đó có liên quan đến cô bạn gái nhỏ phía sau Hoắc Tư Niên, Trương Khiêm cảm thấy đau thấu da thịt, anh ấy bất lực thở dài, kiềm chế cảm xúc: “Bây giờ tôi không thể quản được cậu nữa rồi, cuối cùng lại phải đi bưng bít thay cậu.”
Anh ấy dừng lại và nghiêm nghị nói: “Nhưng tôi lấy kinh nghiệm của một người đã từng trải qua, nhắc nhở cậu, nếu muốn công khai mối quan hệ của mình thì bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất.”
“Bây giờ, cậu đang nổi tiếng và có hơn 40 triệu người theo dõi trên Weibo. Nếu cậu công khai, chưa chắc cư dân mạng và người hâm mộ có thể hiểu được.”
Từ trước đến nay, Hoắc Tư Niên luôn làm mọi thứ theo ý mình. Một người dám tỏ ra lạnh lùng với các nhà đầu tư đương nhiên sẽ không sợ phản ứng dữ dội từ người hâm mộ. Trương Khiêm chậm rãi mở miệng: “Cậu có chắc cô bạn gái nhỏ của mình có thể chịu nổi bắt nạt trên mạng không?”
Tiếng nói vừa dứt, cuối cùng giữa đôi lông mày bình tĩnh và tự chủ của người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha cũng có một dấu vết dao động.
Hoắc Tư Niên ngước mắt nhìn Trương Thiên, đôi mắt đen láy của anh không rõ ưu tư, rất lâu sau anh mới trầm giọng nói “ừm”.

Sau lần hot search trên mạng, Mạnh Ninh trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều và giảm số lần cô và Hoắc Tư Niên đi chơi cùng nhau. Hai người thoải mái hơn khi ở nhà một mình mà không bị vô số cặp mắt soi mói.
Gần một tuần trước khi khai giảng, Mạnh Ninh đã thêm thông tin liên lạc của lớp phó, đồng thời tham gia nhóm lớp của mình và gặp gỡ nhiều bạn mới.
Dù chưa gặp nhau nhưng nhóm lớp rất sôi nổi, mọi người thường gửi phong bì đỏ bất cứ khi nào họ không đồng ý. Mặc dù Mạnh Ninh rất ít khi nói chuyện trong nhóm, nhưng cô ấy dần nhớ được một số người năng động hơn trong nhóm.
Đại học A cách biệt thự của gia đình họ Hoắc khoảng một giờ lái xe, Mạnh Ninh vẫn chọn sống trong khu nội trú. Một ngày trước khi khai giảng, Mạnh Ninh đã sắp xếp một chiếc vali lớn, ngoại trừ quần áo hàng ngày thì đều là những thứ đồ dùng cần thiết.
Mạnh Ninh đang kiểm tra những thứ mình định mang theo, cô sợ mình bỏ sót thứ gì đó, điện thoại trên bàn rung lên, cô đưa tay ra lấy lên xem, đó là cuộc gọi của Hoắc Tư Niên.
Rõ ràng chỉ là một cuộc điện thoại, nhưng Mạnh Ninh đã vội vàng đứng dậy, chỉnh lại tóc và quần áo, sau đó trịnh trọng ấn nút trả lời.
“Anh?” Cô nhỏ giọng trả lời.
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc của cô gái, Hoắc Tư Niên nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mím môi: “Ừm, là anh.”
Mạnh Ninh ngồi ở mép giường, ôm con thỏ tai dài mà Hoắc Tư Niên đã cho cô, ngón tay cô véo tai con thỏ, cô hỏi: “Gần đây anh có bận không?”
Hoắc Tư Niên vốn muốn ra vẻ nói là không mệt nhưng lời ra đến miệng lại đổi thành: “Bận đến mức chân không chạm đất, không có cả thời gian để ăn cơm.”
Nghe vậy Mạnh Ninh không khỏi nhíu mày, cô cảm thấy hơi xót xa: “Anh rất mệt phải không? Trò chuyện như thế này có làm mất thời gian của anh không?”
Nghe giọng điệu quan tâm của cô gái, nụ cười trên mặt của Hoắc Tư Niên càng lớn, như thể trái tim anh được một bàn tay vô hình xoa nhẹ.
Hoắc Tư Niên mừng thầm khi cảm thấy Mạnh Ninh đang đau lòng vì mình, anh hơi mím khóe miệng nhếch lên, ấm áp nói: “Không biết nữa, giá như bây giờ có thể ôm em một cái.”
Một cái ôm của Mạnh Ninh cũng đủ để xóa tan mọi mệt mỏi của anh.
Giọng điệu của Hoắc Tư Niên đang rất biết điều, Mạnh Ninh không thể không tưởng tượng xem hiện giờ trông anh như thế nào, không hiểu sao trong đầu cô hiện ra một chú chó săn lông vàng đang vẫy đuôi điên cuồng. Cô mím môi, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì… ôm em đi nào.”
Giọng điệu của cô gái nhỏ nghiêm túc khác thường khiến Hoắc Tư Niên bật cười thành tiếng, anh nhẹ nhàng lười biếng nói: “Ôm xa cách thế này không tính, cho em nợ lần này.”

“Lần sau gặp mặt, ôm một cái được không?”
Giọng người đàn ông trầm thấp truyền đến từ đầu điện thoại bên kia, vang vọng trong màn đêm yên tĩnh và dày đặc, ủi phẳng màng nhĩ của Mạnh Ninh, cô đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, khẽ ngâm nga, trả lời: “Được.”
Hai người trò chuyện với nhau, trong đêm tối, khi không ai quấy rầy họ, mọi thứ dường như đều là những lời yêu đương.
Hoắc Tư Niên liếc nhìn thời gian: “Ngày mai tựu trường rồi, em đã chuẩn bị xong đồ đạc chưa?”
Mạnh Ninh: “Vâng, xong hết cả rồi.”
Hoắc Luật: “Ngày mai anh không thể đi được nên chỉ có thể để Hoắc Sâm và trợ lý đưa em tới đó.”
Hoắc Tư Niên đã lên kế hoạch từ trước, anh sẽ đưa Mạnh Ninh đến trường vào ngày đầu tiên nhập học, nhưng kế hoạch thay đổi bất ngờ, gần đây anh có quá nhiều lịch trình, thực sự không thể thu xếp được thời gian.
Mạnh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó do dự nó: “Anh để trợ lý đến giúp em vậy lúc bận việc có phải sẽ thiếu người không?”
Hoắc Tư Niên cười trẻ trung: “Đừng lo, anh có rất nhiều nhân viên.”
Mạnh Ninh cười híp mắt nói “cảm ơn”, Hoắc Tư Niên vội vàng nói: “Sao lại phải cám ơn? Bạn gái mình tựu trường, nhưng mình lại không đi được phải người người khác đi thay.”
Không biết có phải Mạnh Ninh bị ảo giác hay không mà cô nghe thấy trong giọng nói của người này có chút ai oán?
Hoắc Tư Niên: “Anh muốn xem chỗ em học nhưng tiếc là không đi được.”
Mạnh Ninh nhéo đôi tai thỏ, đôi môi hồng của cô mím thành một nụ cười nhàn nhạt, cô mỉm cười chúm chím: “Lần này không đi cũng không sao, sau này còn rất nhiều cơ hội.”
Mạnh Ninh càng nói chuyện càng vui vẻ, cô cười híp mắt an ủi anh: “Khi nào rảnh anh qua đây, em sẽ dẫn anh đi dạo quanh khuôn viên trường được không?”
Tốc độ nói của cô gái rất chậm, âm cuối hơi cao lên, cô an ủi anh rất nghiêm túc, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhưng Hoắc Tư Niên lại thích kiểu này của Mạnh Ninh. Khi nghe giọng cô trên điện thoại, anh ước mình có thể chạy như bay đến bên Mạnh Ninh, ôm cô và hôn cô.
Hoắc Tư Niên điều chỉnh lại hơi thở, kiềm chế sự thiêu đốt trong lòng, mặt không chút thay đổi: “Được rồi, thỏa thuận như vậy nhé.”
Mạnh Ninh nín cười, bắt chước giọng điệu mà Hoắc Tư Niên thường dùng để dỗ dành cô, chậm rãi nói: “Ai nói dối người đó là một con chó con.”
Hoắc Tư Niên bật cười, cô bé này thật là “thù dai”.
Sau khi hai người nói lời chúc ngủ ngon với nhau, Mạnh Ninh nhìn giao diện cuộc gọi đã cúp máy, bàng hoàng một hồi lâu, cô không biết lần sau hai người gặp nhau sẽ là khi nào.
Cô đang mong chờ một cuộc sống mới ở đại học, cũng rất nóng lòng được gặp Hoắc Tư Niên.

Sáng sớm hôm sau, trợ lý Viên Dịch của Hoắc Tư Niên đã lái xe tới từ sớm để đón Mạnh Ninh và Hoắc Sâm đến trường.
Viên Dịch nhiệt tình giúp Mạnh Ninh xách hành lý, trong khi Hoắc Sâm có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, đeo ba lô của Mạnh Ninh lên đôi vai gầy và thẳng tắp, uể oải đi theo sau Mạnh Ninh.
Sau kỳ nghỉ hè, chiều cao của Hoắc Sâm đã tăng thẳng từ 175cm lên 185cm. Cậu dường như cao hơn ngay cả khi đang ngủ, còn chiều cao của Mạnh Ninh không hề thay đổi. Không hiểu sao đôi khi đứng cùng với Hoắc Sâm và cậu nhìn từ trên cao xuống khiến Mạnh Ninh cảm thấy mình như một chú lùn.
Đại học A ở phía đông thành phố, nhà họ Hoắc ở phía tây. Sau gần một giờ lái xe, chiếc xe thương mại màu trắng cuối cùng cũng dừng lại trước cổng trường đại học A, nơi có dòng người như nước thủy triều, xe cộ chặn nước chảy không lọt.
May mà có mấy nhân viên bảo vệ hướng dẫn khai thông đường nên Viên Dịch đã đậu được xe ở một điểm đỗ tạm thời gần cổng trường.
Hoắc Sâm và Viên Dịch xuống xe lấy hành lý, Mạnh Ninh cũng xuống xe lấy đồ cùng với hộ nhưng Hoắc Sâm đã đeo cặp sách lên vai một cách dễ dàng, giọng điệu của cậu lạnh lùng và kiêu ngạo: “Chú đã nói không để chị phải mang hàng lý.”
Lời nói đầy đủ của anh là: “Giúp Mạnh Ninh xách hành lý, đừng để cô ấy mệt.”
Mạnh Ninh “à” một tiếng, nhìn Viên Dịch và Hoắc Sâm đang xách hành lý, cô cảm thấy rất ngại ngùng: “Vậy thì tôi phải làm gì?”
Hoắc Sâm nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô, nói một cách ngắn gọn: “Dẫn đường.”
Mạnh Ninh mím môi không nói nữa, cậu bé này luôn giúp đỡ cô, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ “Tôi rất cao quý, chị không thể với tới được.”
Có chuyện gì đã xảy ra ở trường cấp hai?

Mặc dù bọn Mạnh Ninh đã đến sớm nhưng cổng trường vẫn còn rất nhiều tân sinh viên đang tụ tập, còn có một số đàn anh đàn chị mặc áo đỏ tình nguyện, một số thì dẫn đường cho tân sinh viên, một số thì bán thẻ điện thoại di động.
Các sinh viên năm nhất được thông báo là phải đến lớp phó để đăng ký. Mạnh Ninh liếc nhìn bản đồ trường đã tải trước trên điện thoại di động, sau đó đi về phía nơi có dãy lều nhỏ dưới bóng cây trước mặt mình.
Khi ba người vừa xuất hiện ở cổng trường đại học A, họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh. Một cô gái với khuôn mặt thần tiên, duyên dáng yêu kiều trong chiếc váy trắng, một chàng trai trẻ mảnh khảnh đẹp trai với áo sơ-mi trắng và quần đen. Hình ảnh hai người đi cạnh nhau rất bắt mắt, một số nhìn Mạnh Ninh, một số nhìn Hoắc Sâm, đó chỉ đơn giản là một may mắn / lợi ích của những người yêu cái đẹp
Mạnh Ninh chỉ nhìn đường mà không để ý đến ánh mắt của những người qua đường. Cuối cùng, cô nhìn thấy tấm biển chỉ dẫn chuyên viên phiên dịch dưới một căn lều nhỏ màu hồng, đôi mắt đen trắng của cô ngay lập tức sáng lên, cô nói với Hoắc Sâm và Viên Dịch đang đứng bên cạnh: “Chính là nó.”
Hoắc Sâm “ừ” một tiếng, khuôn mặt trắng nõn đẹp trai không có cảm xúc thừa, nhưng hơi khó chịu với cái nắng trên đầu.
Mạnh Ninh thấy gần đó có khu cung cấp nước, vì vậy cô đến gặp tiền bối mua ba chai nước khoáng, sau đó chạy lon ton về, đưa cho Hoắc Sâm và Viên Dịch, bảo họ đợi cô trong bóng râm trước, chờ cô qua đó đăng ký xong sẽ ngay lập tức quay lại.
Viên Dịch mỉm cười để cô đi, Hoắc Sâm không nói gì, cậu để ý thấy xung quanh có mấy cô gái đang nhìn mình, đôi môi mỏng của cậu khẽ mím lại, cảm xúc giữa hai lông mày càng lạnh nhạt.
Mạnh Ninh bước đến lều của chuyên viên phiên dịch và nói tên của mình với một đàn chị đang ngồi cùng bàn.
“Vậy ra em là Mạnh Ninh?” Một cô gái trắng nõn sạch sẽ mỉm cười, nhìn Mạnh Ninh với vẻ mặt ngạc nhiên và thân thiện.
Chị ta vừa dứt lời, nhóm người xung quanh đều quay đầu nhìn Mạnh Ninh.
Bất ngờ bị nhiều người nhìn như vậy khiến Mạnh Ninh không kịp phản ứng, ngơ ngác gật đầu.
Đàn chị cười dịu dàng: “Đừng căng thẳng, chị cũng là nghe giáo viên chủ nhiệm nói rằng ban của các em sắp có một sinh viên đỗ trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học, không ngờ em vừa đạt điểm cao lại xinh đẹp như vậy.”
“Thôi, em ký tên và điền thông tin liên lạc vào đây, sau đó cầm thẻ sinh viên này đến gặp dì quản lý ký túc lấy chìa khóa ký túc xá.”
“Sắp xếp cụ thể trong thời gian tới sẽ được thông báo trong nhóm lớp.”
Cô hơi đỏ mặt ngượng ngùng sau khi vừa gặp lớp phó đã được khen ngợi, cô gật đầu và nói “cảm ơn”.
Vừa dứt lời, một nam sinh mặc áo tình nguyện đi tới, ân cần nói: “Đàn em có mang nhiều hành lý không? Để anh đưa em về ký túc xá.”
“Từ đây đến ký túc xá nữ còn khá xa.”
Vị học trưởng trước mặt đeo một cặp kính gọng đen, đường nét nhẹ nhàng thanh tú, khi cười lộ ra một hàng răng trắng, thần thái rất nhiệt tình.
Mạnh Ninh lịch sự từ chối: “Cảm ơn học trưởng, người nhà em đang ở gần đây, họ sẽ giúp em mang hành lý.”
Học trưởng cười cười, không để ý chút nào: “Không sao, anh có thể dẫn đường cho em.”

Đúng lúc này, Hoắc Sâm người đang lặng lẽ đứng tại chỗ, tận hưởng không khí mát mẻ cách đó không xa. Khuôn mặt trắng nõn của cậu đang nóng dần lên vì thời tiết, trên má cậu thoáng hiện lên một vệt ửng hồng. Cậu cau mày sốt ruột, mặt mệt mỏi nhìn về phía Mạnh Ninh, sau đó đôi mắt cậu hơi sáng lên.
Dáng người nhẹ nhàng và mảnh mai đó đang nói chuyện với một người mặc áo tình nguyện, có vẻ như anh ta là học trưởng.
Hoắc Sâm nghiêng đầu liếc mắt một cái, nụ cười tha thiết của học trưởng cũng gần như lọt vào lỗ tai cậu.
Hoắc Sâm hơi nhướng mày, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Sau đó, cậu thong thả lấy điện thoại di động trong túi ra, bật máy ảnh lên, hướng ống kính vào Mạnh Ninh và vị học trường đó, chụp ảnh hai người bọn họ đang nhìn nhau trong một khung hình.
Tất nhiên Viên Dịch ở bên cạnh cũng nhìn thấy cảnh này, cậu ta hết nhìn Mạnh Ninh rồi lại nhìn Hoắc Sâm ở bên cạnh, trong lòng chợt lóe lên một tia khó hiểu.
Hoắc Sâm đè nén khóe miệng đang giương lên, dùng đầu ngón tay bấm vào WeChat, tìm ảnh đại diện quen thuộc trong danh sách liên lạc, sau đó dứt khoát gửi tấm ảnh đó đi.
Có lẽ cậu cảm thấy chỉ một tấm ảnh là không đủ, nên chậm rãi gõ chữ, sau khi xác nhận đã chỉnh sửa xong nội dung, Hoắc Sâm mỉm cười vô hại rồi ấn gửi đi.
Nội dung chỉ vỏn vẹn một dòng ngắn ngủi: “Chú, chị Mạnh Ninh hình như rất nổi tiếng trong trường.”
Tác giả đã nói:
Đừng quên, Hoắc Sâm con chó sói nhỏ này cũng là một con chó → _ →

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.