Tham lam sự ngọt ngào

Chương 40


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 40:

Mạnh Ninh dừng lại, hàng mi đang rũ xuống khẽ run lên. Cô không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, nhưng chua xót trong lòng đã giảm bớt, cô càng ôm chặt lấy anh hơn.
Cô hơi cúi người, nhẹ nhàng đưa đôi môi hồng tới gần. Cô nhắm mắt lại, cẩn thận hôn lên khuôn mặt thon gầy và tuấn tú của người đàn ông. Chuyển động không dễ nhận thấy, lướt qua nhẹ nhàng tựa như lông chim, không để lại dấu vết.
Hoắc Tư Niên rõ ràng cảm nhận được một cách rõ ràng và chính xác, bước chân vững vàng dừng lại một chút, sống lưng thẳng tắp cứng đờ, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Cái chạm nhẹ mềm mại kia thoáng qua trong giây lát, nhưng toàn thân anh như có luồng điện chạy qua, vừa tê dại vừa nóng bỏng.
Khóe môi Hoắc Tư Niên mím chặt, không nói lời nào nhưng đôi mắt đen láy lại phủ lên một bóng dáng mờ mờ ảo. Anh từ từ điều chỉnh hô hấp, kiềm chế sự khác lạ đang nổi lên trong lòng, sải bước đi nhanh về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài phút sau, hai người cuối cùng cũng đến nhà trọ, Mạnh Ninh nhẹ nhàng nhảy ra khỏi người Hoắc Tư Niên, người bên cạnh đúng lúc đưa tay về phía cô. Mạnh Ninh mím môi cười duyên, đôi mắt sạch sẽ ẩm ướt cong lên thành hai vầng trăng khuyết, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
Hoắc Tư Niên dẫn Mạnh Ninh lên lầu, bước đi vội vàng. Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của anh trầm tĩnh, cảm xúc khó phân biệt, nhưng không thể giải thích được lại lộ ra cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Mạnh Ninh cũng phải bước càng lúc càng nhanh mới theo kịp anh, hai bóng người một cao một thấp lướt qua hành lang tối tăm, cái bóng trên tường dường như đang dồn dập đuổi theo thứ gì đó. Mạnh Ninh nhìn bóng lưng của Hoắc Tư Niên, trái tim đập thình thịch theo bước chân càng ngày càng nhanh, như thể trái tim đang bị một bàn tay vô hình giữ chặt.
Căn phòng thứ ba trên lầu hai là phòng ngủ của Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên đi phía trước. Lúc đẩy cửa bước vào, sức lực trên tay của người đàn ông cũng tăng lên. Thân thể Mạnh Ninh bất thình lình bị ép về phía trước, bước chân loạng choạng rồi ngã xuống. Ngay giây tiếp theo, một cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ ôm lấy eo cô.
Sau một trận long trời lở đất, Mạnh Ninh bị người đàn ông trước mặt đẩy thẳng đến bức tường lạnh lẽo cứng rắn ở phía sau. Tay của Hoắc Tư Niên để sát vào lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau cũng bị áp lên tường.
Cửa phòng ngủ đóng sầm lại, trong không gian yên tĩnh đèn cũng không được bật. Trong tầm nhìn tối tăm, Mạnh Ninh bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông. Cô hơi giật mình, rõ ràng vẫn chưa hiểu được tình huống, đôi mắt nai con ngấn nước mở to, đôi môi hồng mềm mại mấp máy: “Anh…”
Hàm dưới thon gầy nghiêm nghị của Hoắc Tư Niên siết chặt, anh không nói lời nào, chỉ cúi đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của cô gái, mười ngón tay đan vào nhau cũng dùng sức theo.
Khí thế của Hoắc Tư Niên vô cùng mạnh mẽ, ngay cả hơi thở cũng vô cùng gấp gáp, hoàn toàn khác với nụ hôn trong nhà ăn. Lần này, anh càng mạnh mẽ và cuồng nhiệt hơn, dường như đang đáp lại điều gì đó.
Mạnh Ninh từ từ tỉnh táo lại, ngón tay buông thõng bên người cong lại. Cô cảm nhận được nụ hôn quyến luyến của Hoắc Tư Niên. Cô hơi sợ hãi, không còn thụ động tiếp nhận nữa mà ngẩng đầu lên đón nhận. Cô run rẩy vươn bàn tay còn lại ra, cẩn thận ôm lấy vòng eo chắc nịch của người đàn ông.
Cảm nhận được sự hồi đáp của cô gái, dã thú đang lặng lẽ thức tỉnh trong lòng Hoắc Tư Niên rục rịch ngóc đầu dậy, máu đang chảy đều sôi trào, anh hôn cô một cách mãnh liệt.
Trong màn đêm dày đặc và tĩnh lặng, chỉ có hai người họ trao nhau hơi thở giữa môi và răng dồn dập gấp gáp.
Ánh trăng lành lạnh như nước dịu dàng xuyên qua rèm cửa đung đưa chiếu vào khuôn mặt hai người đang mơ hồ chạm vào nhau, nửa sáng nửa tối, lan ra sàn nhà tạo ra một vùng ánh sáng loang lổ.
Nụ hôn của Hoắc Tư Niên càng lúc càng sâu. Lúc đầu, Mạnh Ninh còn kịp đáp lại, hơi thở vụng về, nhưng theo thời gian càng dài, hơi thở Mạnh Ninh chậm lại. Khi không thể thở nổi nữa, Mạnh Ninh chống hai tay vào ngực Hoắc Tư Niên, vội vàng đẩy ra.
Nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ mềm mại của cô gái, lý trí của Hoắc Tư Niên lập tức bị kéo về. Anh kiềm chế mà dừng lại, thân thể hơi cong lui về phía sau một chút, khống chế được hơi thở của mình.
Mạnh Ninh hít sâu một hơi, khuôn mặt trắng như ngọc đỏ bừng bừng, lồng ngực lúc lên lúc xuống. Hoắc Tư Niên cụp mắt, an tĩnh nhìn cô, lòng bàn tay rộng lớn vuốt ve tấm lưng gầy gò của cô gái, giúp cô bình tĩnh lại hơi thở của mình. Cảm xúc trong đôi mắt anh tối tăm không phân biệt được, yết hầu trượt lên trượt xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đèn trong phòng ngủ cuối cùng cũng được bật lên, tầm nhìn đen như mực được ánh đèn chiếu vào. Mạnh Ninh im lặng một lúc lâu, vẫn chưa quen với ánh sáng chói mắt, cô vô thức vùi cái đầu lông xù xù vào trước ngực Hoắc Tư Niên.
Hai người dựa vào rất gần.
Cảm nhận được động tác nhỏ của Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên thở phào nhẹ nhõm. Anh hơi cúi đầu xuống, chiếc cằm thon gầy rắn chắc nhẹ nàng cọ cọ mái tóc đen mềm mại của cô gái, đặt lòng bàn tay ấm áp lên vai cô, vừa dịu dàng vừa thân mật.
Sau một hồi im lặng, Hoắc Tư Niên khàn giọng mở miệng, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Em ngoan như vậy, anh không kìm được mà muốn bắt nạt em, phải làm sao đây?” Vừa nãy khi cõng Mạnh Ninh về, Hoắc Tư Niên đã nhẫn nhịn cả đường. Kể từ khi cô lén lút hôn anh, anh đã muốn làm như vậy. May mắn thay, anh vẫn còn lý trí.
Nghe anh nói xong, Mạnh Ninh chậm rãi chui ra khỏi lồng ngực anh, hai mắt đẫm nước nhìn anh, chóp mũi nhỏ ửng đỏ, đôi môi mềm mại cũng ửng hồng ngọt ngào.
Trái tim Hoắc Tư Niên lại đập thật mạnh một chút. Sau đó, anh cúi người hôn nhẹ lên gương mặt của cô gái, hơi ngứa ngáy. Đôi mắt Mạnh Ninh có chút lơ đễnh, cô theo bản năng co rụt vai lại, lông mi dày nhẹ run lên.
Hoắc Tư Niên nuốt xuống cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng tràn ra, mang theo nụ cười lười biếng, gian xảo: “Có phải anh rất xấu xa không?”
Đôi môi mỏng của người đàn ông ở gần trong gang tấc, từ từ di chuyển. Ánh mắt Mạnh Ninh dừng lại ở chiếc cổ thon dài trắng nõn lạnh lẽo của anh, suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng hơn, cô mím chặt đôi môi tê dại. Cô liếc nhìn Hoắc Tư Niên, muốn nói anh không xấu xa, nhưng cô cảm thấy nói như vậy là quá xấu hổ, vì vậy cô đỏ mặt lắc đầu.
Hoắc Tư Niên mỉm cười, giữa môi và răng tràn ra một giọng trầm thấp: “Vậy là thích?”
“…”
Đối mặt với đôi mắt hồ ly đen láy sâu thẳm của người đàn ông, gương mặt Mạnh Ninh nóng rực lên, cô muốn hét lên vì cảm thấy quá xấu hổ, nhưng lại không thể rút lui, cô chỉ đơn giản cúi đầu xuống như con chim nhỏ nhào vào trong lòng Hoắc Tư Niên, không nhìn anh nữa.
Cuối cùng, Hoắc Tư Niên cũng không nhịn được, tiếng cười ấm áp tràn ra. Mạnh Ninh nằm trong lòng anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy trong lồng ngực của người đàn ông, cũng như nhịp tim đều đặn mạnh mẽ.
Mạnh Ninh âm thầm thở dài, trong mắt hiện lên vẻ oán hờn, mặt của tên này so với cô còn dày hơn nhiều, thích cười thì cười đi.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tư Niên mới nhân từ dừng lại, giơ tay xoa xoa đầu nhỏ của bạn gái, nhẹ giọng nói: “Anh không trêu em nữa.”
Có lẽ là lương tâm thức tỉnh, anh cúi xuống nhìn thời gian, xem ra cô bé trước mặt này đi trượt tuyết đã mệt mỏi lâu rồi, lưu luyến nói: “Hôm nay em mệt mỏi cũng lâu rồi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Gương mặt Mạnh Ninh đỏ bừng, cái đầu phối hợp gật điên cuồng, sợ Hoắc Tư Niên đổi ý.
Cô gần như viết dòng chữ “anh cũng nghỉ ngơi nhanh đi” trên khuôn mặt của mình.
Hoắc Tư Niên cố nén cười, cả hai nói lời chúc ngủ ngon với nhau rồi mới rời đi.
Bóng lưng của người đàn ông từ từ biến mất cùng với cánh cửa đóng chặt, Mạnh Ninh yên lặng quan sát, tim cô vẫn đập loạn xạ, đôi chân cũng hơi nhũn ra. Cô chậm rãi đi đến bên giường, vùi hai gò má nóng hổi vào chiếc gối mềm mại. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô đã hiện lên cảnh hôn Hoắc Tư Niên trong bóng tối, nhiệt độ đôi môi của người đàn ông vô cùng chân thật.
Mạnh Ninh mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, cô trở mình, hai mắt đen trắng rõ ràng nhìn trần nhà trên đầu không chớp mắt.
Cô và Hoắc Tư Niên thật sự đã ở bên nhau.

Những điều mà trước đây cô không bao giờ dám nghĩ đến giờ đây đã trở thành sự thật. Mạnh Ninh hít một hơi thật sâu, đưa tay lấy điện thoại, định nói với Dữu Dữu nhưng khi soạn tin nhắn lại phân vân. Có lẽ khi về nước rồi nói với cô ấy sẽ thích hợp hơn.

Trong hai tuần tiếp theo, Hoắc Tư Niên đã đưa Mạnh Ninh đến tất cả những địa điểm thú vị ở Thụy Sĩ.
Vào ngày về nước, cả hai đang ngồi trong phòng chờ sân bay, Mạnh Ninh đang xem phim trên máy tính bảng để tiêu khiển, Hoắc Tư Niên ở bên cạnh khẽ cúi đầu, một tay lướt trên điện thoại nhìn những tấm ảnh chụp chung mấy ngày nay của hai người, tay kia đang nắm tay Mạnh Ninh, véo véo chơi đùa.
Thật ra Hoắc Tư Niên không thích chụp ảnh lắm, ngoại trừ chụp tạp chí, trong cuộc sống hàng ngày anh rất ít đăng ảnh tự sướng. Chỉ khi người đại diện nhắc nhở, thỉnh thoảng anh mới đăng vài tấm ảnh làm kinh doanh trên Weibo.
Mạnh Ninh thì khác hẳn anh, mỗi khi đến một nơi nào đó cô đều thích chụp ảnh lưu niệm, chụp phong cảnh, chụp ảnh các công trình kiến ​​trúc, đôi khi còn lôi cả Hoắc Tư Niên đi cùng. Trong chuyến du lịch này có rất nhiều tấm ảnh của hai người là nhờ người qua đường chụp giúp. Hoắc Tư Niên đồng ý mọi yêu cầu của Mạnh Ninh, nhưng anh không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn rất hứng thú.
Khi từng tấm ảnh lướt qua, ánh mắt của Hoắc Tư Niên hơi dừng lại, đầu ngón tay đang lướt của anh cũng dừng lại. Trên màn hình là tấm ảnh chụp chung của hai người họ bên Hồ Zurich. Trong tấm ảnh, Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Niên nở nụ cười tươi, còn Hoắc Tư Niên hơi cúi đầu, khóe môi hơi mỏng lười biếng cong lên.
Bối cảnh của tấm ảnh là ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ cam, ngoài ra còn có nước hồ trong xanh lấp lánh, tấm ảnh chụp chung của hai người trong cùng một khung hình còn đẹp hơn bất kỳ bức tranh nào.
Hoắc Tư Niên nhìn một cách rất nghiêm túc, một nụ cười nhạt nhoà dịu dàng hiện ra trong mắt anh. Trước đây khi nhìn thấy Mạnh Ninh và những người khác trong cùng một khung hình, anh sẽ ghen tị, nhưng bây giờ cuối cùng anh cũng được như mơ ước.
Hoắc Tư Niên nghĩ đến gì đó, hàng lông mày đẹp hơi nâng lên, sau đó anh đưa điện thoại cho Mạnh Ninh, ấm áp nói: “Em cảm thấy tấm ảnh nào đẹp?”
Mạnh Ninh nhìn qua, chú ý đến tấm ảnh trên điện thoại của Hoắc Tư Niên, hai mắt cô sáng lên, vội vàng đưa đầu nhỏ lại gần, dùng đầu ngón tay trắng sáng gõ nhẹ lên màn hình, vuốt qua từng bức một, cười lanh lảnh nói: “Thật ra tấm nào cũng đẹp, nhưng em thích tấm này nhất.”
Vừa nói xong lại quay về, đúng lúc dừng lại ở tấm ảnh chụp hai người họ bên hồ Zurich.
Hoắc Tư Niên mỉm cười, hóa ra cô bé này cũng thích tấm ảnh này giống anh.
Chọn xong ảnh, Mạnh Ninh ngồi trở lại chỗ tiếp tục xem phim. Vẻ mặt Hoắc Tư Niên không chút thay đổi mở vòng bạn bè, dùng ngón tay mảnh khảnh rõ ràng gõ lên màn hình, sau đó bình tĩnh bấm nút đăng.
Sau một chuyến bay dài, cuối cùng cả hai đã từ Thụy Sĩ về đến sân bay Quốc tế Thủ Đô.
Không lâu sau khi xuống máy bay, Hoắc Tư Niên nhận được cuộc gọi từ người đại diện Trương Khiêm.
Vừa bấm nút trả lời, giọng nói lo lắng của người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia: “Tư Niên, tấm ảnh trong vòng bạn bè của cậu là sao vậy?!”
“Không phải cậu nói nghỉ ngơi sao? Tại sao còn đi nước ngoài? Còn đi cùng một cô gái nữa!”
Trước đó, Trương Khiêm đã gọi rất nhiều cuộc nhưng không may luôn bị nhắc nhở bên kia đã tắt máy, thật vất vả mới liên hệ được với Hoắc Tư Niên. Anh ấy vừa nói vừa thở dốc.
“Cô gái đó là ai?! Đừng nói với tôi đó là bạn gái của cậu!”
“Ảnh thân mật như vậy, cậu không sợ những nghệ sĩ trong vòng bạn bè của cậu truyền ra à?!”

Giọng điệu khi nói chuyện của người đàn ông vô cùng lo lắng, những lời này dường như đã bị nghẹn lại rất lâu, nghe được tiếng gầm rít gào của Trương Khiêm, Hoắc Tư Niên hơi nhíu mày, sau đó đưa điện thoại ra xa một chút.
Đợi khi bên kia dừng lại, Hoắc Tư Niên bình thản nói: “Nói xong rồi à?”
Trương Khiêm: “Nói xong rồi, cậu nhanh chóng cho tôi một lời giải thích. Cậu tốt nhất nên xóa ngay tấm ảnh chụp chung trong vòng bạn bè đi!”
Hoắc Tư Niên điềm tĩnh đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên, anh lấy ra một chiếc nón trắng từ trong ba lô, giúp Mạnh Ninh đội lên đầu, gương mặt anh tuấn và lạnh lùng không có cảm xúc dư thừa nào, giọng nói rất nhẹ: “Không có gì phải giải thích, tôi đang yêu đương.”
Nghe vậy, hai mắt Trương Khiêm lập tức mở to, anh ấy cho rằng mình gặp ảo giác, tay cầm điện thoại rung lên, anh ấy cảm thấy khó có thể tin: “Cậu nói cái gì?!”
Một tay Hoắc Tư Niên đẩy hành lý, một tay cầm điện thoại, còn phải luôn chú ý đến cô gái nhỏ bên cạnh không bị lạc, giọng anh đều đặn trầm thấp: “Hơn nữa, tôi sẽ không xóa tấm ảnh đó.”
Đầu dây bên kia nói cái gì cũng không truyền vào tai Trương Khiêm, anh ta đảo mắt, suýt chút nữa đã bấm huyệt nhân trung: “Hoắc Tư Niên, cậu điên rồi sao?!”
Trương Khiêm bị kích động đến mức nước miếng bay loạn xạ: “Cậu có biết sau khi cậu đề nghị chấm dứt hợp đồng, công ty đã gửi thông báo cho người bôi đen cậu! Sao vào lúc quan trọng như này cậu lại có thể yêu đương vậy chứ?!”
Nếu chuyện này bị đối thủ hoặc người trong công ty biết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của anh.
Vẻ mặt Hoắc Tư Niên không thay đổi khi nghe Trương Khiêm nói xong, anh mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng cứng ngắc, sau đó nói: “Đây là việc riêng của tôi, tôi không cảm thấy là có gì không đúng.”
Giọng điệu của Hoắc Tư Niên càng bình tĩnh, Trương Khiêm càng khủng hoảng. Anh ấy nhớ lại trước đây khi quyết định chọn Hoắc Tư Niên đó là bởi vì anh có tài năng, rất có năng khiếu âm nhạc, quan hệ nam nữ trong sạch, còn đỡ rắc rối hơn so với những thần tượng trong công ty ngày nào cũng dựa vào lăng xê, không ngờ đột nhiên lại xuất hiện một cô bạn gái!
Trương Khiêm cau mày, do dự nói: “Cậu không phải là nghiêm túc đấy chứ?”
Hoắc Tư Niên: “Tôi rất nghiêm túc.”
Hình như Trương Khiêm có chuyện muốn nói, nhưng Hoắc Tư Niên hiển nhiên không kiên nhẫn như vậy: “Nếu không có vấn đề gì khác thì tôi cúp máy trước đây.”
Trương Khiêm nóng nảy: “Buổi chiều cậu nên đến phòng làm việc một chuyến để bàn về album mới.”
“Ừ.”
Cúp điện thoại, Hoắc Tư Niên dành ít thời gian nhìn vòng bạn bè, nhưng anh không ngờ trong vài giờ trên chuyến bay, vòng bạn bè đã bùng nổ vì dòng trạng thái của anh.
Thật ra WeChat của Hoắc Tư Niên không có nhiều bạn bè lắm, ngoài những người thân trong gia đình và bạn bè thân thiết, hầu hết những người trong vòng bạn bè đều là tài khoản của văn phòng làm việc.
Tại thời điểm này, có vô số lượt thích dưới ảnh chụp chung, nhưng phong cách dưới khu bình luận hơi độc lạ:
Trương Khiêm: “Điên rồi điên rồi điên rồi! Vui đùa cá tháng tư kiểu gì vậy!”
Lương Gia Ngộ: “Tôi đang nói cái gì đây, cậu thật sự là cầm thú!”
Hoắc Đình Ân: “Nghe nói cô gái nhỏ vừa tròn 18 tuổi? [Mỉm cười]”
Trợ lý: “Chúc mừng đại ca!”
XXXX: “Đây là nữ chính MV? Hay là… bạn gái??”
XXXX: “… Sao tôi lại cảm thấy… thật sự giống?”

“…”
Hoắc Tư Niên cụp mắt nhìn xuống dưới, không quan tâm tới mấy tin nhắn gửi lời chúc mừng, sau đó bình tĩnh nhét lại điện thoại vào túi, đưa tay dắt lấy Mạnh Ninh ở bên cạnh.
Trong khi anh đang trả lời điện thoại, Mạnh Ninh vẫn giữ im lặng không nói lời nào. Cô cố gắng khiến cảm giác tồn tại của cô giảm xuống mức thấp nhất. Lúc này, nhìn thấy bàn tay đang vươn qua của Hoắc Tư Niên, cô chớp mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn hiện ra vẻ do dự.
Trở về nước đồng nghĩa với việc mọi lời nói và việc làm của Hoắc Tư Niên sẽ bị các phóng viên truyền thông ghi lại, anh không thể liều lĩnh như ở nước ngoài nữa. Mạnh Ninh ngoan ngoãn đội mũ lên nhìn những người qua đường đang đẩy hành lý, cuối cùng cô cũng không đưa tay qua mà hạ thấp giọng nói: “Anh à, anh đi trước đi, em đi theo phía sau anh.”
Hoắc Tư Niên rơi vào khoảng không, hàng lông mày đẹp hơi nhướng lên, nhẹ nhàng kiên nhẫn hỏi: “Tại sao?”
Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt nai trong veo sáng ngời như được gột rửa bằng nước, đôi mày cau lại ẩn chứa lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nhỡ bị người khác chụp lén thì sao?”
Mạnh Ninh không quan tâm đến việc bị chụp lén, cô quan tâm đến Hoắc Tư Niên nhiều hơn.
Nếu anh bị paparazzi chụp được ảnh ở cùng với một cô gái, có thể sẽ có một ‘cuộc chiến đẫm máu’ ở trên mạng.
Vẻ mặt Hoắc Tư Niên hơi giật mình, đôi mắt đen láy lóe lên vẻ kinh ngạc, lông mi rũ xuống, chậm rãi thu tay về, nhẹ giọng hỏi: “Cuộc trò chuyện vừa nãy em nghe hết rồi à?”
Mạnh Ninh nắm lại bàn tay đang đưa ở bên cạnh, hàng mi dày cong vút rào rạt rung động, thành thật trả lời: “Em nghe được một phần.”
Cô vẫn luôn ở bên Hoắc Tư Niên nên những gì anh nói cô đều có thể nghe rất rõ ràng, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của đầu dây bên kia. Cho dù như vậy, Mạnh Ninh cũng mơ hồ đoán được một chút từ câu trả lời của Hoắc Tư Niên.
Chuyện yêu đương của họ bị người khác phản đối.
Bước chân Hoắc Tư Niên dừng lại, lông mi dài hội tụ trên con ngươi đen nhánh trong veo, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc: “Nếu như bị người khác nhận ra, em có sợ không?”
Mạnh Ninh vừa gật đầu vừa lắc đầu, khẽ nhấp cánh môi, vẻ mặt cô hơi uể oải, đôi môi hồng nhạt khi đóng khi mở: “Em chỉ là một người bình thường, bị chụp cũng không sợ, nhưng anh khác với em.”
Mạnh Ninh dừng lại một lát, nhẹ nhàng nói: “Anh là người của công chúng, lời nói và việc làm của anh đều bị vô số cặp mắt dòm ngó.”
“Em không muốn anh vì em mà phải chịu đựng mấy tin tức tiêu cực.”
Trái tim của Hoắc Tư Niên thắt lại, nhìn mái tóc lõa xỏa ở một bên mặt của cô gái. Anh không kìm được đưa tay nhẹ nhàng vén qua sau tai cô, giọng điệu dịu dàng như xoa dịu sự lo lắng của cô, trầm giọng đáp: “Em biết đấy, anh không bận tâm.”
Từ trước đến nay Hoắc Tư Niên luôn làm mọi việc một cách tùy tiện, chỉ làm theo ý mình, đối với những lý luận của quần chúng, đối với anh mà nói không quan trọng.
Anh đúng là người của công chúng, hành vi của anh cũng bị kiềm chế, nhưng điều này không có nghĩa anh không làm chủ được chuyện tình cảm của mình.
Nghe được lời nói của Hoắc Tư Niên, giọng điệu của Mạnh Ninh có hơi vội vã, giữa lông mày cô thoáng hiện lên một nếp nhăn, suýt chút nữa cô đã thốt lên: “Nhưng em bận tâm!”
Có lẽ là do lo lắng, giọng nói luôn nhẹ nhàng của Mạnh Ninh đã thay đổi nhịp điệu.
Nhìn dòng cảm xúc tuôn trào trong mắt cô gái, hơi thở của Hoắc Tư Niên hơi ngừng lại, ánh mắt sâu thẳm chợt dịu lại. Trái tim mềm mại đến mức hóa thành một vũng nước, gương mặt sâu thẳm dịu dàng nhìn cô, ngón tay mảnh khảnh uốn cong, xoa nhẹ chóp mũi nhỏ nhắn và thanh tú của Mạnh Ninh. Giọng nói trong trẻo tràn ra từ cổ họng bất giác dịu lại: “Đừng lo lắng, anh biết phải làm gì.”
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên, thì thầm lẩm bẩm: “Anh không nỡ làm bạn gái mình lo lắng.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.