Tham lam sự ngọt ngào

Chương 39


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 39:

Mạnh Ninh còn chưa kịp phản ứng, đôi môi hồng nhạt của cô đã đột nhiên bị người ta nghiêng người qua chặn lại. Tầm mắt cô mờ mịt, chỉ có hơi thở gấp gáp của Hoắc Tư Niên bao vây lấy cô. Hơi thở trầm thấp mạnh bạo truyền qua môi và răng vào trong miệng cô. Mạnh Ninh không có cách nào để rút lui, cô vô thức im lặng.
Mạnh Ninh không có kinh nghiệm trong chuyện hôn, sau giây phút bất ngờ và hoảng sợ, cô hơi lơ đãng và im lặng một lúc rồi dần dần nhắm mắt lại, để mặc cho anh liếm và hôn thật sâu.
Vì hai người đang ở vị trí một trên một dưới, Mạnh Ninh chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên. Trong bóng tối, chiếc cổ thon thả của cô khẽ ngửa lên. Hoắc Tư Niên rõ ràng không quen, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô gái, tay kia đặt ở bên tai Mạnh Ninh, chặn lấy cô gái nhỏ ở dưới người mình.
Mạnh Ninh từ từ điều chỉnh lại hơi thở của mình, cẩn thận và vụng về, nhưng vai và ngón tay cô lại càng run lên, cô không thể kiểm soát được bản thân. Thật ra, cô đã thầm mơ mộng về nụ hôn đầu tiên của mình, nhưng mỗi khi nghĩ đến điều đó, mặt cô lại đỏ bừng, tim như ngừng đập, cô xấu hổ và hoảng sợ vùi đầu vào trong chăn.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng sau này mình sẽ hôn ở nơi nào, càng không nghĩ tới là mình sẽ hôn trong một nhà hàng âm nhạc như vậy, mà người hôn cô lại là Hoắc Tư Niên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trò chơi hôn nhau vẫn tiếp tục trong nhà hàng ồn ào ấy, ánh đèn trên sân khấu thỉnh thoảng lướt qua đỉnh đầu họ, nhưng Hoắc Tư Niên không quan tâm.
Nhận thấy đôi tay mềm mại và mảnh mai của cô gái nhỏ đang bấu vào vai anh như đang kêu cứu, nửa phần tỉnh táo duy nhất còn lại trong tâm trí Hoắc Tư Niên cũng đang bị đe dọa, ý thức của anh đang run rẩy. Đôi môi mỏng và ấm áp của anh khẽ hé mở, nhẹ nhàng lưu luyến ngậm lấy môi cô và cắn nhẹ.
Hơi thở hừng hực của hai người hòa quyện, hô hấp sai lệch.
Mạnh Ninh cảm nhận được sự mềm mại và ẩm ướt kỳ lạ trên môi cô, ý thức hỗn loạn của cô lập tức bị kéo trở lại, cô kinh ngạc mở to mắt và không thể tin được. Hai má vốn đã nóng bỏng của cô càng thêm bỏng rát.
Anh, sao anh có thể hôn như vậy…
Trong đầu Minh Ninh nổ “ầm” một tiếng như pháo hoa, hơi thở và nhịp tim đều hỗn loạn. Khóe mắt cô nhận ra trong bóng tối có một người phục vụ của nhà hàng đi ngang qua, Mạnh Ninh rất xấu hổ muốn hét lên một tiếng chói tai. Cô đặt hai tay lên lồng ngực rắn chắc và ấm áp của người đàn ông, lặng lẽ vùng vẫy vài cái.
Hoắc Tư Niên nghĩ là do anh đã hôn quá mạnh nên hơi rụt người lại, nhưng cô gái nhỏ trong tay anh lại như một con thỏ đang chạy trốn, Hoắc Tư Niên không kịp phản ứng, chỉ bật cười.
Anh từ từ tiến lại gần, hơi thở thâm trầm và ấm nóng của anh quanh quẩn bên tai Mạnh Ninh. Qua ánh sáng và bóng tối thay đổi luân hồi xung quanh, anh nhìn thấy vành tai trắng như ngọc của cô gái lúc này đang đỏ như máu, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng làm dịu đi hơi thở.
Bị hơi thở giữa môi và răng của người đàn ông khiêu khích, Mạnh Ninh chỉ cảm thấy lỗ tai nóng rực và ngứa ngáy. Cô mím chặt đôi môi có chút tê dại, quay đầu đi chỗ khác, lồng ngực của cô vẫn đang nhấp nhô kịch liệt.
Mạnh Ninh không dám nói lời nào, nụ hôn vừa rồi là do cô chủ động. Đó là việc táo bạo và thái quá nhất mà cô từng làm, nhưng Hoắc Tư Niên rõ ràng còn dũng cảm hơn cô.
Chính xác mà nói, anh phải là con cáo đuôi lớn mới thể hiện đúng màu sắc của mình.

Có lẽ anh cảm thấy cảm xúc của cô gái nhỏ vẫn còn dao động, Hoắc Tư Niên kiềm chế nụ cười nơi khóe miệng, dùng lòng bàn tay rộng và ấm áp vỗ nhẹ lên tấm lưng mảnh mai của Mạnh Ninh để an ủi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Mạnh Ninh cúi đầu không chịu nhìn anh, Hoắc Tư Niên nhìn xuống gò má của cô, trong đôi mắt đen như mực của anh ẩn hiện một tia lửa sâu thẳm, ngón tay mảnh mai trong trẻo chậm rãi xoa, lướt qua vành xinh xắn của cô gái.
Toàn thân Mạnh Ninh nóng rực, cơ thể mềm nhũn, cô không thể ngồi yên, quay đầu trốn đi.
Hoắc Tư Niên nhíu mày, khóe miệng mỏng cong lên một nụ cười xấu xa. Lúc này anh không khác gì so với lúc chung sống hòa bình, nhưng vẫn không thể che giấu tâm tư trong lòng, giọng anh trầm khàn: “Chanh Nhỏ nhà ta thật ngoan.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh mím môi, lúc này môi cô vẫn còn có chút tê dại. Cô mở to hai mắt ngấn nước, khóe mắt đều đỏ lên, nhỏ giọng than thở: “Sao anh có thể cắn em…”
Hoắc Tư Niên giơ tay ôm cô vào lòng, chóp mũi cao của anh chạm nhẹ vào chóp mũi nhỏ của cô gái, giọng nói tràn ra từ cổ họng có chút khàn khàn: “Xin lỗi, anh không thể kìm được.”
Mạnh Ninh chớp mắt, có vài giọt nước nhỏ đọng trên hàng mi rậm rạp của cô, giống như cô đã bị bắt nạt thê thảm. Hoắc Tư Niên cụp mắt xuống, trái tim anh như bị búa đập. Anh thận trọng giơ tay lên, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng xoa đi tia nước mơ hồ tràn ra nơi đáy mắt cô gái: “Là anh sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng, được không?”
Hoắc Tư Niên nói chuyện rất chậm rãi, từng chữ rõ ràng mềm mỏng, kết thúc nhẹ nhàng êm ái.
Mạnh Ninh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó trịnh trọng lắc đầu: “Không được, lời nói của anh đều là không tính.”
Hoắc Tư Niên nhếch môi, kiên quyết ôm lấy cô, không thể không hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô gái nhỏ một lần nữa: “Thử lại lần nữa được không?”
Mạnh Ninh: “…”
Người này sao lại như thế này?
Có lẽ Mạnh Ninh sợ Hoắc Tư Niên sẽ hôn mình thật nên cô vội lấy tay che miệng lại. Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, vừa ngượng ngùng vừa khó chịu quay đi.
Hoắc Tư Niên ‘hừ’ một tiếng, chớp mắt một cách vô tội.Cuối cùng, anh cười nhẹ, xoa mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ: “Được rồi, không chọc em nữa.”
“Để anh đưa em về nhà nghỉ được không?”

Lúc này Mạnh Ninh mới buông tay ra, cô gật đầu.
Nhà nghỉ mà hai người ở là gần khu trượt tuyết, cách nhà hàng ca nhạc gần hai cây số, hai người không đợi được xe buýt đến nhà nghỉ nên quyết định đi bộ về.
Dọc đường có rất nhiều nhà nghỉ, hai bên đường đèn điện sáng choang. Những cây tuyết tùng đứng chắn gió được tô điểm bởi những ngọn đèn nhỏ như những vì sao, tỏa sáng trong màn đêm tĩnh mịch.
Tuyết hơi trơn, Mạnh Ninh sợ trượt chân nên bước đi rất chậm. Hoắc Tư Niên dắt tay cô, hai người giống như đang tản bộ, vừa vặn với tốc độ của cô gái.
Thỉnh thoảng trên đường đi họ bắt gặp những một đứa trẻ đang chơi trò ném tuyết, những quả cầu tuyết tròn bị ném bay trong không trung. Người qua đường không kịp tránh, trong trường hợp không may đó đã bị buộc phải tham gia vào khiến khung cảnh hơi hỗn loạn.
Mạnh Ninh ban đầu tưởng vui vẻ, cho đến khi một quả cầu tuyết đập thẳng vào người cô, lúc cô đang định tránh thì Hoắc Tư Nam ở bên cạnh đã phản ứng nhanh hơn, anh nắm chặt cổ tay cô rồi ôm vào lòng.
Hai người bất ngờ ôm lấy nhau, má của Mạnh Ninh áp vào chiếc áo khoác bông màu đen của người đàn ông, hơi thở của anh phả vào chóp mũi vừa lạnh vừa sạch khiến người ta cảm thấy an lòng không thể giải thích được.
Và quả cầu tuyết bay tới vừa rồi chính xác đã rơi vào cổ áo của Hoắc Tư Niên, nó chia năm sẻ bảy thành những mảnh vụn tuyết lạnh như băng, một nửa thì rơi ra ngoài, một nửa thì theo cổ áo trượt xuống, còn có một ít bắn vào tai Mạnh Ninh.
“Anh, anh không sao chứ?”
Mạnh Ninh vội vàng rời khỏi ngực anh, hơi nghiêng đầu, lo lắng nhìn Hoắc Tư Niên.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cô gái, hơi thở của Hoắc Tư Niên trở nên nhẹ hơn, như có một luồng điện yếu ớt đánh trúng trái tim anh rồi lan ra khắp tứ chi.
Anh khẽ liếm môi một cái, lông mày đen và rậm hơi nhướng lên ý cười, anh nghiêm túc nói: “Không ổn lắm.”
Hoắc Tư Niên hơi nghiêng người về phía Mạnh Ninh, nhỏ giọng nói: “Tuyết rơi vào quần áo của anh.”
Mạnh Ninh “à” một tiếng, rồi vội vàng lấy một khăn giấy từ trong túi xách của mình ra đưa cho anh. Hoắc Tư Niên liếc nhìn ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của cô gái, chậm rãi chớp mi nói: “Em giúp anh.”
Nói xong, anh hơi nghiêng đầu đi tới trước mặt Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh không hề nghi ngờ, sự chú ý của cô tập trung cổ áo bị thấm ướt do tuyết của Hoắc Tư Niên. Cô cẩn thận lấy tuyết ra khỏi quần áo của người đàn ông, rồi lại dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn trên cổ áo anh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hoắc Tư Niên cụp mắt xuống, đôi mắt dưới mái tóc ngắn đẹp đẽ sâu thẳm, trầm tĩnh như nước trong hồ, chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
“Sao em lại tốt như vậy?” Hoắc Tư Niên nghiêng người nhìn đôi mắt trong veo của Mạnh Ninh, môi anh chậm rãi cong lên.
Mạnh Ninh ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt hồ ly cười như không cười của người đàn ông, cô lặng lẽ nắm chặt khăn giấy trong tay, cảm thấy có chút ngại ngùng và hơi không được tự nhiên.
“Có để em lau hay không…” Cô mím môi, tránh ánh mắt tối đen như mực của ai đó.
Hoắc Tư Niên hơi nhướng mày, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai anh, ánh mắt anh nhẹ nhàng mà chăm chú, anh chậm rãi cười tủm tỉm: “Để anh nói cho em một bí mật được không?”
“Bí mật gì?” Mạnh Ninh dừng tay, vừa nghi ngờ vừa tò mò.
Nụ cười trong mắt Hoắc Tư Niên tản ra, tâm trạng anh có vẻ đang rất tốt, giống như đứa trẻ có mong ước đã thành hiện thực. Anh hơi cúi người từ từ ghé vào tai Mạnh Ninh, hơi thở của anh rất nặng và kéo dài, vương vấn quẩn quanh.
“Mỗi lần nhìn em như thế này, anh đều rất muốn hôn em.” Hoắc Tư Niên nghiêm túc nói, giọng nói trầm thấp ngọt ngào, nói rõ ràng từng chữ một.
Mạnh Ninh cảm thấy trong lòng hơi lúng túng không biết phải làm sao, cô mím môi “ừ” một tiếng.
Nhìn thấy những cục tuyết trên cổ Hoắc Tư Niên gần như đã được xử lý xong, Mạnh Ninh cố làm ra vẻ bình tĩnh rút tay về, nhưng cô không biết rằng chóp tai đỏ bừng đã sớm bán đứng mình.
Đường về nhà nghỉ chưa đến hai cây số, nhưng Mạnh Ninh càng đi càng chậm. Buổi chiều, ở khu trượt tuyết, cô đã dùng quá nhiều sức lực, lúc này chân tay vừa đau vừa mềm nhũn, không biết có phải gót chân của cô đã bị trầy hay không.
Cảm nhận được bước chân di chuyển với tốc độ con rùa của Mạnh Ninh, Hoặc Tư Niêm chớp mắt, liếc nhìn chân của Mạnh Ninh, anh trầm giọng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Mạnh Ninh mím môi: “Chân em hơi đau.”
Hoắc Tư Niên hơi nhíu mày, có lẽ anh ta đoán được nguyên nhân là do buổi trượt tuyết lúc chiều. Anh dừng lại trước mặt Mạnh Ninh, cúi người ngồi xổm xuống: “Lên đi, anh cõng em.”
Nhìn Hoắc Tư Niên trước mặt, Mạnh Ninh sững sờ trong giây lát, lưng của người đàn ông rộng lớn thẳng tắp, cái cổ thon dài trắng lạnh chìm vào trong cổ áo đen, yết hầu nhô ra sắc nhọn.
Mạnh Ninh suy nghĩ một chút, sau đó bước lên trước, ôm vai Hoắc Tư Niên, chậm rãi dựa vào sau lưng anh.
Hoắc Tư Niên đỡ lấy đôi chân mảnh mai của cô gái nhỏ, anh dễ dàng đứng lên, bước đi vững vàng, tựa như trên lưng không có gì nặng nề, cô gái nhỏ thực sự quá gầy.
Khi người đàn ông bước đi, cơ thể Mạnh Ninh nhẹ nhàng lắc lư theo chuyển động của anh. Có lẽ vì lo sợ sẽ bị ngã, cánh tay của cô không còn chỉ bám vào vai anh mà từ từ tiến về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Hoắc Tư Niên. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của người đàn ông xuyên qua lớp quần áo dày.
Vì hành động này mà hai người xích lại gần nhau hơn, cái đầu hơi nghiêng của Mạnh Ninh tựa vào bờ vai gầy và thẳng của người đàn ông. Từ góc độ của mình, cô có thể nhìn thấy đường nét lập thể tuấn tú của người đàn ông, hốc mắt sâu và sống mũi cao.

Một khuôn mặt khiến người ta gặp là không thể quên, cho dù cô có nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn sẽ rung động, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô sẽ gục ngã.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra trước đây, cô dường như đã trì hoãn rất lâu mới chịu đồng ý với anh chuyện này.
Hoắc Tư Niên thẳng thắn, nhiệt tình còn cô thì luôn phải kiềm chế sự rụt rè, mặc cảm thường xuyên quấy phá mình.
Đôi mắt Mạnh Ninh hơi sáng lên, trong lòng cô cảm thấy chua xót không giải thích được. Lúc này, cô mới thực sự nhận ra không có nơi nào trên thế giới này an toàn hơn cái ôm và bờ vai của Hoắc Tư Niên.
Đêm càng lúc càng khuya, một vài ngôi sao sáng xuất hiện trong màn đêm rộng lớn và tĩnh lặng. Gió đêm thổi tới kèm theo từng đợt giá lạnh, tất cả đều bị Hoắc Tư Niên chặn lại. Đôi môi hồng của Mạnh Ninh khẽ động đậy, cô chậm rãi nói: “Anh à, đây là lần đầu tiên em làm bạn gái của ai đó. “
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng và nghiêm túc, từ từ bị gió thổi bay, tan vào trong màn đêm vô tận.
Mạnh Ninh dừng lại: “Nếu sau này có chuyện gì em làm không tốt, anh có thể chỉ bảo cho em được không?”
Hơi thở ấm áp qua đôi môi và hàm răng của cô gái nhẹ nhàng phả vào tai anh, tựa như một chiếc lông vũ lướt nhẹ cọ xát vào da cổ anh.
Chỉ trong vài câu nói ngắn gọn, cô gái nhỏ đặt mình vào tư thế thấp nhất, nhưng lại thận trọng để lộ ra chút quyết tâm và tình cảm của mình. Hơi thở của Hoắc Tư Niên cũng trở nên nhẹ hơn, trái tim anh nhảy dựng lên.
Mạnh Ninh không để ý đến người đàn ông trước mặt sững người trong chốc lát, yết hầu của anh từ từ trượt lên trượt xuống.
Hoắc Tư Niên thận trọng cõng cô trên lưng, khóe môi chậm rãi mím chặt, lông mi dài của anh nhướng lên, anh trầm giọng nói: “Em không cần phải sửa đổi gì cả.”
“Cứ là chính em là được.”
Hoắc Tư Niên nhướng mắt, tấm lưng rộng của anh rắn chắc và thẳng tắp. Anh chăm chú nhìn con đường phía trước. Những cảm xúc nhẹ nhàng và kiềm chế chảy trong mắt, nơi Mạnh Ninh không thể nhìn thấy
“Bất kể em có làm gì, em vẫn là Mạnh Ninh.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông dường như đang nói những lời tỏ tình đẹp đẽ nhất trên đời, phảng phất trong gió rồi rơi vào tai cô một cách rõ ràng không gì sánh được.
Anh nói: “Hoắc Tư Niên sẽ chỉ yêu Mạnh Ninh.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.