Tham lam sự ngọt ngào

Chương 38


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 38:

Giọng nói của Hoắc Tư Niên trầm thấp, từng câu từng chữ rơi vào tai Mạnh Ninh một cách rõ ràng, đôi mắt sạch sẽ và ẩm ướt của cô đột nhiên mở to, khuôn mặt trắng như ngọc đỏ ửng lên.
Cô không nghe nhầm đúng không?
Hoắc Tư Niên nói muốn hôn cô.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt càng ngày càng gần, lông mi của Mạnh Ninh khẽ run, cô vội vàng đưa tay che miệng lại, đầu óc như trống rỗng, ngoài miệng hoảng sợ lẩm bẩm: “Bây giờ không thể…!”
Hoắc Tư Niên giống như cố ý, cúi người càng gần, anh đơn thuần chỉ muốn nhìn thấy Mạnh Ninh đỏ mặt, không ngờ cô bé này bị anh dọa không nhẹ, vành tai đều đỏ rực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy lời từ chối của cô gái, cái cúi đầu của Hoắc Tư Niên khựng lại, mí mắt như lông quạ giấu đi con ngươi đen nhánh, sâu không lường được. Đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, lặp đi lặp lại lời cô gái như đang lẩm bẩm một mình: “Bây giờ thì không thể…?”
Nói xong, anh cụp mắt xuống nhìn Mạnh Ninh, ánh mắt rực lửa khóa chặt lấy cô, không phân biệt được cảm xúc trong đôi mắt đen láy, Mạnh Ninh chớp mắt, gật đầu như gà mổ thóc, tim đập thình thịch.
Hoắc Tư Niên từ từ cong môi lên, nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt tuấn tú của anh, giọng điệu mơ hồ và thoáng chút suy tư, nhẹ giọng hỏi: “Vậy… tương lai có thể không?”
“…”
Mạnh Ninh sững sờ nói “ơ”, cô vội vàng lắc đầu: “Em, em không có ý đó…!”
Hoắc Tư Niên nghiêng đầu nhìn cô, chiếc đệm rùa xanh còn treo trên cánh tay mảnh khảnh: “Sao cơ?”
Mạnh Ninh nóng nảy, hình như dù cô nói cái gì thì người trước mặt luôn có thể bình tĩnh phản bác, trả lời. Cô rũ vai, rõ ràng là có chút nản lòng, rầu rĩ thanh minh cho chính mình: “Em muốn nói là hôn môi là chuyện nam nữ mới có thể làm, chúng ta không thể làm như vậy. “
Khi cô nói, giọng nói của Mạnh Ninh càng ngày càng nhỏ. Đến khi cô nói xong, bầu không khí cũng dần trở nên im lặng. Người đàn ông trước mặt chỉ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu trầm tĩnh, im lặng không nói gì. Mạnh Ninh cắn môi dưới, không hiểu vì sao cô cảm thấy có chút xấu hổ không thể giải thích được, lặng lẽ nghiêng đầu.
Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên hơi mím lại thành một đường thẳng, vẻ mặt im lặng, bóng dáng Mạnh Ninh hoàn toàn hiện lên trong đôi mắt nhuốm màu mực của anh. Một lúc sau, anh mới từ từ cất lời, giọng nói trầm thấp và dịu dàng, lưu loát nói: “Chẳng lẽ em còn chưa nhận ra anh đang theo đuổi em sao?”

Hơi thở của Mạnh Ninh hơi dừng lại, nhất thời không biết nói gì.
Sao mà cô không nhận ra được chứ? Kể từ lần đầu tiên hai người bày tỏ tình cảm với nhau, hầu như ngày nào Hoắc Tư Niên cũng bày tỏ tình yêu của mình. Mạnh Ninh càng trốn tránh, anh càng kiên quyết, như thể đang nói cho Mạnh Ninh biết rằng anh thích không chỉ là lời nói suông, tất cả đều là nghiêm túc.
Nếu Mạnh Ninh sẵn sàng đối mặt với trái tim mình, tiến tới phía trước thêm một bước, vậy chín mươi chín bước còn lại giữa hai người Hoắc Tư Niên tình nguyện tự bước tiếp.
Mạnh Ninh vô thức liếm đôi môi khô khốc, hơi thở nóng rực.
Ánh hoàng hôn ấm áp và chói lọi trải dài trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, đường nét góc cạnh dường như được mạ một lớp ánh sáng màu vàng. Ánh sáng mờ ảo lặng lẽ lan đến ngực Mạnh Ninh, giống như một con dao nhỏ, cứa một vết nứt sâu vào tim cô, ánh sáng len lén chui vào.
Mặc dù ngoài miệng Hoắc Tư Niên nói rằng sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ về điều đó, nhưng cơ thể anh lại phản ứng theo bản năng, dường như là rất háo hức muốn biết câu trả lời, mà tất cả những gì anh làm cô đều nhìn thấy hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên trong lòng Mạnh Ninh trở nên mềm nhũn, từ từ nhận ra có gì đó đang lặng lẽ thay đổi, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô im lặng thở dài, đang do dự không biết nên trả lời như thế nào thì trong bụng đột nhiên phát ra một tiếng động, trực tiếp phá vỡ dòng suy nghĩ của cô.
Vẻ mặt Mạnh Ninh hơi thay đổi, xấu hổ cào ngón chân xuống đất. Hoắc Tư Niên cho rằng cô không muốn trả lời, cũng không cố ý làm cho cô khó xử, lặng lẽ cong môi cười cười, xoa đầu cô hóa giải xấu hổ, dịu dàng nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cái gì đó ngon ngon. “
Trái tim đang siết chặt của Mạnh Ninh đột nhiên được thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm đồng thời ngoan ngoãn nói một tiếng: “Dạ.”
Hai người thay đồ xong, cùng nhau đi đến một nhà hàng âm nhạc gần khu trượt tuyết. Nội thất của nhà hàng trang trí rất có phong cách, kết hợp nhiều yếu tố như âm nhạc, ẩm thực, biểu diễn, trên bức tường được vẽ tranh phun sơn về nhạc cụ đầy màu sắc. Phía trước bàn ăn còn có một sân khấu rất lớn, trên sân khấu có một cây đàn dương cầm màu đen, một bộ trống kệ, micro bị rơi xuống đất.
Lúc này, đang có người diễn tấu ở trên đó. Tiếng đàn guitar và tiếng đàn dương cầm hòa quyện hoàn hảo với nhau, giai điệu du dương nhẹ nhàng. Qua cửa sổ bằng kính trong suốt ở sát mặt đất còn có thể nhìn thấy cảnh tuyết tĩnh lặng bên ngoài.
Một bên là ánh đèn rực rỡ, một bên là ánh trăng như bạc, rất thoải mái.
Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh ngồi gần cửa sổ sát đất, không chỉ dễ dàng nhìn thấy cảnh tuyết mà còn có thể nhìn thấy màn trình diễn trên sân khấu, tầm nhìn cực kỳ tốt.
Món ăn đặc sắc của nhà hàng là nước sốt phô mai được người dân địa phương ưa chuộng nhất, phô mai tan chảy trong nồi gốm truyền thống được bao quanh bởi các viên bánh mì. Mạnh Ninh nếm thử một miếng, không quen với hương vị này. Cũng may trong nhà hàng ngoài đồ ăn phương Tây, còn có đồ ăn Trung Quốc. Hoắc Tư Niên đặc biệt quan tâm đến khẩu vị của  Mạnh Ninh, gọi một ít hải sản.

Hôm nay Mạnh Ninh tiêu hao rất nhiều năng lượng ở khu trượt tuyết, lúc này đã đói đến mức ngực dính vào lưng. Cô im lặng ăn, Hoắc Tư Niên ở bên cạnh ngược lại không đói lắm, anh đeo găng tay từ từ bóc vỏ tôm, thậm chí ngay cả xương cá cũng cẩn thận nhặt ra. Sau đó, anh đẩy đĩa hải sản đến bên Mạnh Ninh, ôn tồn nói: “Muốn ăn gì để anh bóc cho em?”
Mạnh Ninh chớp mắt nhìn ngọn đồi nhỏ đầy ắp trên đĩa cơm trước mặt, hơi xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi, nhiều hơn nữa sẽ ăn không hết.”
“Cảm ơn anh.”
Người đàn ông bên cạnh ‘ừm’ một tiếng, từ từ tháo găng tay ra, cầm lấy khăn nóng cẩn thận lau sạch ngón tay.
Một lúc sau, bầu không khí trong phòng ăn bỗng trở nên náo động, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng xì xào của khách. Sân khấu vừa rồi không có ai, lúc này đèn sân khấu đột nhiên sáng lên, một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, tóc vàng mắt xanh đứng trước micro được dựng sẵn, đang nói chuyện với một nụ cười trên môi.
Một giọng Đức lưu loát, còn pha chút giọng địa phương. Hoắc Tư Niên ngước mắt lên nhìn, nghe một lúc lâu, gương mặt trong trẻo và cứng rắn khẽ nâng lên, vẻ mặt như có điều suy tư.
Mạnh Ninh ăn no bụng, đặt dao nĩa xuống, nhìn thấy những người xung quanh xôn xao, mặt mũi ai cũng tràn đầy hưng phấn, chỉ có Hoắc Tư Niên là bình tĩnh, còn cô thì chưa hiểu gì cả.
“Anh, lát nữa có biểu diễn gì phải không? Trông mọi người rất hào hứng.” Mạnh Ninh tò mò nhìn xung quanh suy đoán.
Hoắc Tư Niên từ từ nhếch môi, ‘ừm’ một tiếng, giải thích: “Nhà hàng tổ chức sự kiện âm nhạc, người thắng cuộc sẽ nhận được một vé miễn phí và một món quà bí ẩn.”
Thì ra là có hoạt động, hai mắt Mạnh Ninh sáng lên: “Là hoạt động gì vậy?”
Cô gái nhỏ trước mặt giống như một đứa trẻ tò mò, mặc dù không hiểu được tiếng Đức, nhưng điều đó không ngăn cản được cô xem trò vui.
Hoắc Tư Niên cười nhẹ, giọng điệu kiên nhẫn và nhẹ nhàng: “Đợi lát nữa nghệ sĩ dương cầm của nhà hàng sẽ lên sân khấu chơi một bản nhạc gốc, hơn nữa còn diễn tấu ba lần, sau đó để cho khán giả trong phòng chơi lại, nếu tỷ lệ hoàn thành vượt quá 50 % sẽ xem như là người chiến thắng. “
Mạnh Ninh chăm chú lắng nghe, khẽ cau mày: “Vậy lỡ giữa chừng đàn sai thì sao?”
Mặt Hoắc Tư Niên không thay đổi: “Nếu có sai sót thì thử thách sẽ thất bại.”

Vậy xem ra, người thử thách không chỉ phải nhớ cầm phổ lúc đối phương đàn, còn phải không được xảy ra sai sót lúc diễn tấu. Mạnh Ninh nghe thấy thì kinh ngạc, khẽ thương cảm nói: “Chuyện này quá khó, phải không?”
Hoắc Tư Noãn mím môi, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, cười nhưng không nói.
Ngay khi Mạnh Ninh vừa nói xong, một nữ nghệ sĩ dương cầm bước lên sân khấu, ngồi xuống chiếc ghế êm ái bên cạnh đàn dương cầm, dáng vẻ tự tin.
Những vị khách có mặt ngẩng đầu, đồng loạt đưa mắt nhìn nghệ sĩ dương cầm kia, cho đến khi giai điệu du dương vang lên, nhiều người cầm điện thoại di động lên và bắt đầu quay phim, hiển nhiên là đang chuẩn bị cho thử thách phía sau.
Mạnh Ninh ngạc nhiên, quay lại bằng điện thoại di động chẳng phải là phạm quy sao?
Theo bản năng, cô nhìn về phía Hoắc Tư Niên, người đàn ông trước mặt hơi kiềm chế, vẻ mặt chăm chú nhìn nghệ sĩ dương cầm trên sân khấu, không hề để ý những người xung quanh đang làm gì.
Nghệ sĩ dương cầm trên sân khấu chơi càng lúc càng nhanh hơn, đầu ngón tay linh hoạt nhảy múa trên các phím đàn đen trắng, giai điệu chuyển từ du dưỡng ban đầu dần trở nên mãnh liệt hơn. Dù Mạnh Minh rất ít khi nghe đàn dương cầm, nhưng lúc này cũng không khỏi đắm chìm trong những giai điệu đó. Nhưng không ít khán giả trong khán phòng lại nhíu mày, dần dần nhận ra rằng thử thách ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Sau khi nghệ sĩ dương cầm diễn tấu ba lần theo quy tắc, thời gian còn lại được giao cho những người đang háo hức thử thách.
Mặc dù Mạnh Ninh là một người mới, nhưng điều đó không ngăn cản cô trở thành một khán giả nhiệt tình. Khi người thử thách đầu tiên bước lên sân khấu, cô và những người khác trong nhà hàng vỗ tay, cổ vũ cho những người trên sân khấu.
Hoắc Tư Niên nghe thấy tiếng động, liếc mắt nhìn sang Mạnh Ninh bên cạnh, khóe môi cô gái nhỏ nở nụ cười, đôi mắt đen trắng nhìn chằm chằm sân khấu không chớp, như thể đang mong chờ thử thách tiếp theo.
Nhìn thấy Mạnh Ninh vui vẻ như vậy, ánh mắt của Hoắc Tư Niên lơ đãng trở nên dịu dàng.
Có thể thấy rằng, hầu hết khách hàng của nhà hàng âm nhạc này đều có thể chơi nhạc cụ, đặc biệt là đàn dương cầm, có nhiều người đã thử thách trên sân khấu, nhưng rất ít người có thể chơi lại bài hát vừa rồi đến 50%. Cho dù có, lại bởi vì xuất hiện sai sót ở giữa nên thành tích cuối cùng không được tính.
Mỗi lần thấy một người đi lên thử thách, Mạnh Ninh không khỏi toát mồ hôi hột thay đối phương, có thể nói là dùng tình cảm chân thực xem thử thách. Cho tới khi người thử thách thất bại ngày càng nhiều, người lên sân khấu ngày càng ít. Khu vực ăn uống nhiệt tình vừa rồi, lúc này yên tĩnh đi không ít.
Thấy không có ai lên sân khấu thử thách nữa, quản lý nhà hàng lại lên sân khấu, hỏi khán giả ở dưới xem có muốn lên sân khấu không, hoặc là có muốn thử thách nhiều lần hay không, nhưng đáng tiếc chỉ có vài  người trả lời.
Mạnh Ninh đang nghiêm túc quan sát, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, tốc độ không nhanh không chậm nói: “Chanh nhỏ, có muốn xem anh lên sân khấu thử thách không?”
Nghe thấy âm thanh, Mạnh Ninh nhìn sang, ngây người nhìn Hoắc Tư Niên đang hỏi cô, đôi mắt cáo dài và hẹp của người đàn ông hơi nhướng lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Không biết vì sao, mặc dù đối phương không nói nhiều, nhưng cô lập tức hiểu ý của Hoắc Tư Niên, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu nói: “Em muốn.”

Ý cười trong mắt Hoắc Tư Niên càng đậm. Sau đó, anh vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Mạnh Ninh, môi mỏng mấp máy, giọng điệu thương lượng với cô: “Vậy nếu thử thách thành công, có thể đồng ý một thỉnh cầu của anh được không?”
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt bỗng trở nên nghiêm túc, tuy rằng đang cười nhưng không có vẻ gì là đang nói đùa hay nói giỡn chút nào.
Khoảng cách giữa hai người dường như được thu hẹp lại, hơi thở thuộc về Hoắc Tư Niên cũng theo đó mà vây quanh lấy cô, đó là mùi bạc hà thanh mát sau khi tắm, sạch sẽ dễ ngửi, nó âm thầm khuếch đại kích thích các cảm quan* của Mạnh Ninh.
Cảm quan: nhận thức, cảm nhận trực tiếp bằng các giác quan.
Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, lông mi của cô khẽ run, ánh mắt có chút mất tập trung, dường như đã đoán được điều Hoắc Tư Niên muốn là gì.
Đây là lần thứ bao nhiêu Hoắc Tư Niên thổ lộ lòng mình với cô một cách chân thành và thẳng thắn như vậy?
Hết lần này đến lần khác, dũng cảm, kiên định, vô tình làm cho nội tâm tự ti của Mạnh Ninh mở ra từng chút một.
Giờ phút này, có một giọng nói đang gào thét trong đáy lòng cô, vượt xa lý trí của cô.
Cô ngước lên nhìn anh, cổ họng khô khốc, nhịp tim như tiếng sấm mùa hạ ẩn hiện sau đám mây đen, hắng giọng, nhẹ nhàng lặp lại: “Chỉ cần thử thách thành công, em sẽ đồng ý với anh.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên hơi mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh kiềm chế, nhưng chỉ có anh biết tâm trạng của mình lúc này so với bên ngoài còn kém bình tĩnh tự chủ hơn rất nhiều, chỉ có ý muốn sôi trào. 
Yết hầu của anh chậm rãi lên xuống, cẩn thận xác nhận: “Bất kể yêu cầu gì đều có thể chứ?”
Mạnh Ninh: “Vâng.”
Hoắc Tư Niên cong môi nở nụ cười, chậm rãi kiềm chế hơi thở, trong lòng nắm chắc phần thắng, không che đậy tất cả sự chiếm đoạt trong mắt. 
Anh hạ giọng, dùng đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào cô, nói rõ ràng từng chữ một: “Em đã nói, không được đổi ý.”
Mạnh Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh lại được. Cô gật đầu, đôi mắt trong trẻo như sáng lên, nói: “Một lời đã định.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.