Tham lam sự ngọt ngào

Chương 37


Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 37:

Hoắc Tư Niên cũng đã nói như vậy rồi, Mạnh Ninh đành phải tin anh thêm một lần nữa, thế là hai người ngồi chung một chỗ.
Cáp treo chậm rãi đi xuyên qua giữa làn sương trắng lượn lờ, vừa cúi đầu là nhìn thấy trọn vẹn cảnh tuyết, còn có khu trượt tuyết liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Trong tuyết có rất nhiều bóng người mặc đồ trượt tuyết, chân đạp ván trượt tuyết, cầm gậy trượt từ trên cao nhảy xuống, dáng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn, giây phút họ rơi xuống tuyết như cá bơi vào nước, vô cùng linh hoạt lưu loát.
Mạnh Ninh kéo cửa sổ, ánh mắt hướng thẳng về phía đó, tưởng tượng mình cũng có thể trượt xuống đường tuyết nhanh như tia chớp giống bọn họ. Nhưng trên thực tế thì cô chính là người còn không dám chạy trên tuyết vào mùa đông, bởi sợ không để ý là sẽ bị ngã nhào.
Thấy cô gái bên cạnh nhìn chăm chú, Hoắc Tư Niên lạnh nhạt nói: “Hằng năm có không ít vận động viên chuyên nghiệp đến đây huấn luyện.”
Nhìn vào hành động chuyên nghiệp của nhóm người phía dưới, tám chín phần mười là vận động viên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, bảo sao họ có thể dễ dàng xoay ngược trên sân trượt tuyết dài mấy chục mét, ván trượt tuyết dưới chân và người dường như cũng đã hòa làm một.
Rốt cuộc cáp treo cũng đã lên đến đỉnh núi, hai người đi ra ngoài, ngay phía trước chính là đài quan sát trên đỉnh núi, ở nơi đây có không ít du khách đang chụp hình.
Nhiệt độ trên đỉnh núi thấp hơn chân núi một chút, gió lạnh thấu xương, giống như mùa đông ở thủ đô. Mạnh Ninh đi theo Hoắc Tư Niên, cái đầu lông xù không nhịn được mà rụt vào trong áo gió, cố gắng ngăn cản một ít hơi lạnh.
Đương nhiên Hoắc Tư Niên cũng chú ý tới động tác nhỏ của cô gái, lập tức đưa tay ra, để bàn tay lạnh lẽo của Mạnh Ninh nằm trong lòng bàn tay mình một cách tự nhiên, nhẹ nhàng nắm lại, dịu dàng an ủi: “Đợi lát nữa đi thay quần áo trượt tuyết thì sẽ không lạnh nữa.”
Mạnh Ninh “À” một tiếng, Hoắc Tư Niên dắt cô qua trung tâm thể dục, bên trong không chỉ có chỗ thay trang phục trượt tuyết mà còn có một khu thương mại lớn, trong đó có khách sạn nghỉ dưỡng.
Hai người liền muốn tách nhau ra hay quần áo trượt tuyết, chân mày Hoắc Tư Niên hơi nhíu lại, không yên tâm để Mạnh Ninh đi một mình. Dù sao cô bé này cũng còn nhỏ tuổi, lại không biết tiếng Đức, cho nên anh dặn dò như một bà già: “Đợi lát nữa nếu gặp vấn đề gì thì nhất định phải nói cho anh biết.”
“Anh sẽ qua giúp em.”

Giọng điệu của Hoắc Tư Niên không giống đùa giỡn chút nào, anh thật sự lo lắng khi cô phải ở một mình. Mạnh Ninh mím môi, khẽ ấp úng: “Nhưng mà đó là phòng thay đồ nữ mà.”
“Anh, cũng muốn đi vào à?”
“…”
Hoắc Tư Niên bật cười, lần này bị một cô gái nhỏ hỏi, anh bất đắc dĩ nhếch khóe môi, “Được rồi, anh ở bên ngoài chờ em, gặp phải vấn đề gì thì phải lập tức gọi cho anh đấy.”
“Vâng.”
Mạnh Ninh thay bộ quần áo trượt tuyết màu trắng, bởi vì nhiệt độ của khu trượt tuyết rất thấp nên quần áo trượt tuyết có hơi dày, không khác gì quần áo bông mùa đông. Hoắc Tư Niên chọn cho cô rất nhiều trang phục trượt tuyết, từ áo nhanh khô, vớ trượt tuyết đến mặt nạ giữ ấm, cực kỳ sợ cô bị rét.
Thay xong quần áo trên người, Mạnh Ninh sửa sang lại chùm tóc đuôi ngựa có hơi lộn xộn, sau đó mới đi ra khỏi phòng thay đồ.
Ngoài phòng thay đồ là khu trang bị nam nữ hỗn hợp, người qua lại rất nhiều, đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, rất ít khi nhìn thấy người châu Á da vàng tóc đen. Mạnh Ninh cầm hai ván trượt tuyết lên thay vào, như mang một đôi giày cực lớn vào chân. So với những người trượt tuyết qua lại một cách tự nhiên bên cạnh, Mạnh Ninh chống hai cây gậy trượt tuyết, đi lại cũng vô cùng cồng kềnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới nãy Mạnh Ninh nghe Hoắc Tư Niên nói muốn dẫn cô đến khu trượt tuyết để trượt nên đã có lòng xem rất nhiều video hướng dẫn trượt tuyết, hơn nữa còn nóng lòng muốn thử. Nhưng bây giờ thay trang bị rồi mới cảm thấy nửa bước thôi cũng khó đi, có lẽ ra sân trượt tuyết sẽ dễ dàng hơn bây giờ một chút nhỉ?
Mạnh Ninh nghĩ như thế để tự an ủi mình, định đi tìm Hoắc Tư Niên. Cô chậm chạp đứng dậy nhìn bốn phía, rốt cục cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc: cao gầy, giống như một cây tùng bách đứng trong gió tuyết mùa đông, đang đứng ở quầy hàng.
Hoắc Tư Niên đưa lưng về phía cô, hình như đang trao đổi với nhân viên quầy điều gì đó. Ánh mắt Mạnh Ninh sáng lên, vội vàng đi về phía anh, thế nhưng cơ thể sốt ruột cũng không thể làm gì được, bởi hai chân chỉ có thể di chuyển về phía trước với tốc độ rùa bò.
Thấy sắp tới nơi thì Mạnh Ninh chợt thấy hai mái tóc xoăn vàng, có một cô gái xa lạ cao gầy đi đến bên cạnh Hoắc Tư Niên, trong đó có một người phụ nữ tóc dài xõa vai cười đến sáng sủa hào phóng, vỗ nhẹ lên cánh tay của anh. Người đàn ông nghiêng đầu rũ mắt, nửa bên mặt lộ ra được ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào, phác họa ra đường nét sâu sắc đẹp đẽ, chân mày anh tuấn nối liền với sống mũi cao thẳng, kéo dài đến chiếc cằm góc cạnh rõ ràng, thon gầy gọn gàng.

Mạnh Ninh chớp chớp mắt, bất giác dừng bước, bỗng nhiên đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, cả người tựa như bất động, chỉ có ánh mắt trong vắt không chút gợn sóng lẳng lặng nhìn Hoắc Tư Niên.
Người phụ nữ nói chuyện với Hoắc Tư Niên vài câu thì lập tức lấy điện thoại di động ra, không biết là muốn lấy phương thức liên lạc hay là chụp ảnh chung.
Bây giờ hai người đang ở nước ngoài, Hoắc Tư Niên ra ngoài đi lại không có quá nhiều hạn chế, suôn sẻ suốt chặng đường từ khách sạn đến khu trượt tuyết chứ không giống như ở trong nước, lúc ra ngoài phải đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, che chắn mình kín mít.
Mạnh Ninh nhịn không được mà suy đoán, là bị fan nước ngoài nhận ra sao?
Không thể không nói, cho dù là ở nơi đất khách quê người, gương mặt phương Đông đẹp trai xuất sắc của Hoắc Tư Niên vẫn rất được người khác phái hoan nghênh.
Khoảng cách quá xa nên Mạnh Ninh không nghe thấy đối phương nói gì, song cho dù nghe được cũng chưa chắc đã hiểu được, cô chỉ thấy Hoắc Tư Niên lắc đầu, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng không chút cảm xúc gì rõ ràng, vô cùng lạnh nhạt, sắc mặt của người phụ nữ có chút kỳ lạ, nhìn bạn mình, cùng cười rồi lại lập tức nói gì đó với Hoắc Tư Niên.
Cũng không biết bao giờ bọn họ mới nói chuyện xong, Mạnh Ninh khẽ cắn môi dưới, đang do dự xem giờ có nên đi qua đó hay không thì trùng hợp thấy Hoắc Tư Niên quay đầu lại, nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy bóng dáng tròn vo như một cái bánh trôi nhỏ ở phía sau, ánh mắt người đàn ông đột nhiên trở nên mềm mại, chân mày nhíu lại dần giãn ra rõ rệt.
Ánh mắt đang nhìn trộm chăm chăm của Mạnh Ninh va phải Hoắc Tư Niên, người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ của cô thì đuôi mắt hẹp dài khẽ nhướng lên, nhanh chóng nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, hai tròng mắt đen nhánh giấu ý cười nhàn nhạt. Anh không để ý đến việc bên cạnh còn có hai nữ sinh đang đứng đòi phương thức liên lạc, chân dài cứ thế sải bước đi về phía Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh hoàn hồn lại, vội vàng bước lên, đáng tiếc cô quên mất trên chân mình còn đang giẫm lên hai ván trượt tuyết nặng nề, thế là hai chân hơi loạng choạng, trọng tâm không ổn định ngã về phía trước. Hoắc Tư Niên thót tim một cái, đưa tay ra ôm lấy cô theo bản năng, đáng tiếc chưa kịp ôm đã thấy cẳng chân cô gái nhỏ tách ra, hai chân đạp lên ván trượt tuyết lật ra ngoài, dùng một tư thế cực kỳ xấu hổ, “bộp” một tiếng quỳ gối trước mặt Hoắc Tư Niên.
“…”
Mũ bảo hiểm không được buộc cẩn thận, lỏng lẻo trên đầu cô bé cũng “rầm” một tiếng, trượt xuống trước trán.
Mạnh Ninh sửng sốt, hô hấp chợt ngừng lại. Đã tới cái tuổi này rồi mà cô còn chưa bao giờ xấu hổ chật vật như thế này, cũng chưa từng ngồi quỳ với Hoắc Tư Niên trước mặt nhiều người như vậy. Lúc này mặt cô đã đỏ tới mang tai, cô ngồi trên mặt đất, cầm gậy trượt tuyết chống đẩy lên hai cái, muốn đứng dậy nhưng không đứng được.
Hiện tại Mạnh Ninh chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, sau đó chui hầm dưới đất mà về khách sạn, không gặp bất kỳ ai.

Hoắc Tư Niên vội vàng tiến lên, khom lưng cúi người, nhẹ nhàng ôm cô bé dưới đất lên. Đợi đến khi Mạnh Ninh đứng vững, anh mới cẩn thận kiểm tra người cô từ đầu đến chân, cau mày trầm giọng hỏi: “Ngã đau không?”
Hai má Mạnh Ninh đỏ bừng, cô lắc đầu, hơi thở cũng nóng lên, khớp quan trọng có dụng cụ bảo hộ che chở nên không đau chút nào.
Nếu như xấu hổ được xem như là một kiểu bị thương, vậy bây giờ cô chỉ muốn ngã xuống đất không dậy nổi nữa.
Chắc chắn được cô bé không làm sao hết, Hoắc Tư Niên mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng pha “anh hùng cứu mỹ nhân” này của anh vẫn chậm một bước.
Vì che giấu sự xấu hổ của mình, Mạnh Ninh cúi đầu, kéo dụng cụ bảo hộ trên người mình ra, không chịu nhìn Hoắc Tư Niên.
Nhìn bánh trôi nhỏ tròn vo mềm mại trước mặt, trái tim Hoắc Tư Niên bỗng dưng mềm nhũn, anh đưa tay giúp cô gái nhỏ đội lại mũ bảo hiểm đang tuột xuống một cách vô cùng kiên nhẫn, giọng nói sang sảng dịu dàng dễ nghe bất giác hạ thấp hơn một chút: “Đến rồi sao không gọi anh?”
Mạnh Ninh nắm chặt cây gậy trượt tuyết trong tay, khẽ ngửa đầu nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía hai cô gái còn đứng phía sau Hoắc Tư Niên mà chưa chịu đi, vừa nhìn hai cô gái đó vừa bĩu đôi môi đỏ hồng, nhỏ giọng hừ hừ: “Không phải anh đang bận sao…”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên nhướng mày, theo tầm mắt của cô bé quay đầu lại liếc một cái, mà cái liếc mắt lơ đãng này lại làm cho hai người qua đường nãy giờ vẫn chậm chạp chưa đi qua cứ thế lao thẳng về phía bọn họ.
Cô gái ban nãy chủ động bắt chuyện với Hoắc Tư Niên vừa nhìn thấy Mạnh Ninh thì ánh mắt khẽ tỏ ý đánh giá, lập tức dùng tiếng Anh nói gì đó với Hoắc Tư Niên. Đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên nhếch lên, lập tức đưa tay ra, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai Mạnh Ninh, lòng bàn tay nắm lấy bả vai gầy gò yếu đuối của cô gái, giọng điệu lười biếng bổ sung thêm một câu.
Nghe thấy Hoắc Tư Niên giới thiệu mối quan hệ của hai người, hai cô gái suy nghĩ điều gì đó, lúc này mới từ bỏ, cười tủm tỉm nói lời tạm biệt với hai người.
Rốt cuộc cũng đuổi được hai người đi đường khó chơi đi, Hoắc Tư Niên nắm tay Mạnh Ninh đi tới quầy, vừa rồi anh mua một con rùa nhỏ bảo vệ eo, đợi lát nữa buộc lại cho cô bé này.
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, hành động bất tiện, chỉ có thể để Hoắc Tư Niên dắt đi, cô há hốc miệng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, vành tai mềm nhũn đỏ như sắp rỉ máu. Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hoắc Tư Niên, cuối cùng cô cũng không nhịn được, lông mi dày cong vút rũ xuống giống như hai bàn chải nhỏ xù lông, làm cho lòng người ta ngứa ngáy.
Mạnh Ninh nhìn bàn tay bị Hoắc Tư Niên nắm chặt của mình, giãy dụa mãi không thoát được nên đành phải từ bỏ, buồn bực hỏi: “… Vừa rồi anh và cô gái đó nói gì vậy?”
Hoắc Tư Niên nhận lấy con rùa nhỏ màu xanh lá cây từ cô gái trên quầy, nghĩ xem nên đeo cho Mạnh Ninh như thế nào, lạnh nhạt trả lời: “Cô ta hỏi anh, em có phải là bạn gái của anh không.”
“Anh nói không phải, em là em gái.”

Mạnh Ninh: “…”
Quả nhiên tên này lại bắt đầu lừa gạt con nít.
Mạnh Ninh nhìn Hoắc Tư Niên, lại nhìn con rùa nhỏ trên tay anh, lúc ở trên cáp treo không nên tin tưởng anh, đáng lẽ nên để anh làm con rùa đen luôn đi.
Mạnh Ninh hít sâu một hơi, vừa mở miệng thì trong giọng nói đã tràn đầy cảm xúc ưu tư: “Anh ơi, có phải anh cho rằng em không hiểu tiếng Anh không?”
Hoắc Tư Niên nắm lấy đuôi rùa, khóe miệng đầy ý cười cứng đờ, lúc này mới ý thức được cô bé bên cạnh chính là thủ khoa khoa văn, tiếng Anh tốt, mấy câu nói đơn giản này đâu có dễ lừa gạt như câu tiếng Đức tối hôm qua.
Anh ôm con rùa vào trong ngực, rũ mắt nhìn về phía Mạnh Ninh, trong con ngươi đen nhánh thâm thúy đầy ý cười, giọng nói dịu dàng hỏi: “Chanh Nhỏ cảm thấy lời vừa rồi của anh là có ý gì?”
Mạnh Ninh: “…”
Da mặt của người này thực sự còn dày hơn cả tường thành!
Rõ ràng cô gái kia hỏi anh: “Cô gái này là em gái của anh sao?” 
Hoắc Tư Niên khoác vẻ mặt hiền lành, cố ý kề sát vai cô, đôi mắt hồ ly hẹp dài kia cũng tỏa sáng, chậm rãi ung dung nói: “Không, đây là bạn gái của tôi.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.