Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 36:
Người đàn ông trước mặt nói tiếng Đức rất chuẩn và lưu loát, đôi môi mỏng cử động, nói bằng giọng nhẹ nhàng lưu luyến, như thể đang nói những lời ái ân dịu dàng nhất trên đời.
Sống lưng của Mạnh Ninh cứng đờ, hai má thầm nóng lên, các ngón tay đang buông thõng hai bên người cũng vô thức co lại, tiếng tim đập dồn dập như sấm át đi tiếng thở dốc nặng nề.
Cô ngước mắt nhìn Hoắc Tư Niên, cánh môi hồng nhạt hé mở, cổ họng đã lâu không nói chuyện có chút nghẹn, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Đôi môi của Hoắc Tư Niên chầm chậm cong lên, ngọn đèn tường ngoài hành lang tỏa ra ánh sáng vàng mờ nhạt, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông. Bóng dáng một cao một thấp của hai người hắt lên tấm thảm mềm mại, từ từ dài ra rồi hòa vào làm một.
“Có ý là chúc ngủ ngon.” Sắc mặt của Hoắc Tư Niên không chút thay đổi, đáp lời nhìn nghiêm túc hết biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Ninh mở miệng, nhưng lời nói lần nữa trôi tuột vào trong, thầm oán trách trong lòng, làm gì có chữ chúc ngủ ngon nào mà lại phát âm dài đến vậy, gạt con nít chắc.
Mạnh Ninh mím môi không nói gì, không tỏ ý kiến gì với lời giải thích của Hoắc Tư Niên mà chỉ đỏ mặt ấp úng: “Anh ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoắc Tư Niên rũ mắt xuống, nhìn cô rồi “ừm” nhẹ một tiếng, đáy mắt đen láy chợt lóe lên dòng suy nghĩ, nhìn cô gái trước mặt mình chạy vào phòng với khuôn mặt ửng đỏ xong anh mới thu ánh mắt rồi quay trở về phòng của mình.
Cùng lúc đó, Mạnh Ninh dựa lưng vào sau cánh cửa, đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa rất khẽ ở phía đối diện, cô mới từ từ định thần lại, đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận rõ ràng nhịp tim bất thường của mình.
Mạnh Ninh quả thật không hiểu tiếng Đức cho lắm, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô không hiểu một chữ nào.
Câu tiếng Đức mà Hoắc Tư Niên nói với cô lúc nãy chẳng phải chúc ngủ ngon gì mà là lời thoại trong bộ phim được chuyển thể từ một tác phẩm văn học lãng mạn rất kinh điển mang tên “Kiêu hãnh và định kiến”. Mạnh Ninh không chỉ đã xem qua bản gốc, mà còn xem đi xem lại bộ phim ấy nhiều lần.
Cuối phim, vì muốn bày tỏ tấm lòng của mình với nữ chính, nam chính với dáng người cao lớn bước ra trong làn sương mỏng dưới ánh ban mai, đồng thời nói với cô ấy: “Als ich dich traf, war ich von dir fasziniert.”
Có nghĩa là: “Khi gặp em, anh đã bị em hớp hồn.”
Rõ là Hoắc Tư Niên muốn ức hiếp người không biết tiếng Đức như cô nên mới nói chúc ngủ ngon gì đó.
Mạnh Ninh phồng má nhớ lại những trích đoạn mà cô đã trích dẫn ra trước đó, hình như cô có chụp một tấm có trích đoạn này, khi ấy còn gửi cho Hứa Dữu Dữu. Cô lập tức mở album ảnh ra, đầu ngón tay lướt nhanh trên màn hình.
Một lúc sau, mắt cô sáng lên, cô đã tìm thấy bức ảnh của trích đoạn ấy.
So với bản trong phim thì câu mà Hoắc Tư Niên nói với cô trong bản bản gốc của “Kiêu hãnh và định kiến” được diễn đạt cụ thể và chính xác hơn: “Anh không ngừng đấu tranh với chính mình, nhưng anh đã thất bại, sau này có lẽ vẫn sẽ thất bại, bởi anh không thể kiểm soát được tình cảm của mình. Hãy cho phép anh được nói với em rằng, anh đã cảm mến và yêu em mãnh nhiệt đến độ nào.” (Chú thích)
Buổi tối, Mạnh Ninh gột rửa hết tất cả mệt mỏi, cuối cùng ngả người lên chiếc giường êm ái, cô cầm điện thoại lên, vốn dĩ định gửi bức ảnh trích đoạn ấy cho Hoắc Tư Niên, nhưng khi định ấn nút gửi thì lại thôi. Nếu Hoắc Tư Niên biết cô biết câu tiếng Đức đó, nói không chừng đuôi cáo sẽ lại vểnh lên cao lắm.
Mạnh Ninh cau chóp mũi lại, dứt khoát ấn nút Delete.
…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những khu trượt tuyết thường mở cửa vào mùa hè ở Thụy Sĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Rất ít người đi trượt tuyết vào mùa này, nhưng đối với Hoắc Tư Niên và Mạnh Ninh mà nói, đây chính là nơi nghỉ mát.
Nơi mà hai người họ đến là núi Titlis ở miền trung Thụy Sĩ, đỉnh núi quanh năm đều bị băng tuyết bao phủ. Vừa bước xuống xe, Mạnh Ninh đã cảm nhận được không khí lạnh lẽo dưới chân ngọn núi tuyết, cơn gió thổi tới có hơi lạnh giá, bất ngờ len lỏi vào cổ áo hơi hở của Mạnh Ninh, khiến cô bất giác run lên.
Hôm nay ra ngoài, Mạnh Ninh chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng, lúc này mới âm thầm kéo dây khóa cao lên đến cùng. Hoắc Tư Niên bên cạnh nhìn sang, dịu dàng nói: “Lạnh lắm à?”
Mạnh Ninh khịt mũi: “Hơi hơi.”
Vừa dứt lời, trên vai cô lại có thêm một chiếc áo gió màu đen, trên đó vẫn còn sót lại hơi ấm cùng mùi hương khô ráo dễ chịu của chủ nhân. Hoắc Tư Niên cởi áo gió của mình ra, chỉ chừa lại một chiếc áo hoodie đen tuyền, nhanh chóng khoác lên vai của Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, đối mặt với ánh mắt dịu dàng của người đàn ông thì cô khẽ mím môi, trong lòng khẽ rung động, ngoan ngoãn duỗi tay ra mặc lại đàng hoàng.
Hoắc Tư Niên rũ hàng lông mi rậm rạp và thẳng tắp xuống, vừa kiên nhẫn vừa tỉ mỉ giúp cô bé kéo dây khóa áo, tựa như đang chăm sóc một đứa trẻ.
Mạnh Ninh vô thức muốn nói lời cảm ơn, nhưng nghĩ lại thì nhớ ra Hoắc Tư Niên không thích nghe cô nói lời cảm ơn, thế là cười híp mắt nói: “Ấm quá đi.” Chiếc áo gió quả thật ấm hơn áo khoác của cô rất nhiều.
Nghe thấy ý cười cảm kích của cô gái, Hoắc Tư Niên khẽ nhướng hàng lông mày tuấn tú, nhìn thấy Mạnh Ninh chớp chớp mắt, cong khóe miệng lên cười với mình thì trái tim anh bỗng chốc mềm nhũn.
Anh chậm rãi chỉnh lại mép cổ áo gió, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, lười biếng nói: “Anh ôm em sẽ ấm hơn nhiều, có muốn thử không?”
Mạnh Ninh: “…”
Dường như người này đã quen với việc trêu chọc cô như vậy, mở miệng chỉ toàn là lời lẽ cợt nhả, Mạnh Ninh nén lại vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt mình, cau mày rồi lẩm bẩm: “Trước đây anh cũng thường trêu chọc những cô gái khác như vậy sao?”
Nếu không sao lại thành thạo đến vậy?
Lồng ngực của Hoắc Tư Niên chợt nghẹn lại, đáy mắt lóe lên một chút ngạc nhiên, anh vô tội chớp mắt: “Anh chưa từng cư xử với các cô gái khác như thế bao giờ.”
Anh nói: “Em là người duy nhất.”
Có lẽ bởi ánh mắt của Hoắc Tư Niên vừa kiên định vừa nóng bỏng, nên chỉ vừa nhìn nhau hai giây thôi cũng đủ làm Mạnh Ninh bối rối, cô vô thức nuốt nước bọt, rồi từ từ dời tầm mắt sang chỗ khác, bình tĩnh “Ồ” một tiếng.
Bị cô bé nghi ngờ như vậy, Hoắc Tư Niên cảm thấy có chút oan ức, những lời cợt nhả trong lòng bỗng lắng xuống rất nhiều.
Khu trượt tuyết nằm trên đỉnh núi, du khách chỉ có thể đi cáp treo để đi lên. Những chiếc cáp treo với nhiều màu sắc khác nhau đan vào làn sương trắng mù mịt, như những chiếc đèn lồng nhỏ nhiều màu sắc, di chuyển chậm rãi dọc theo đường cáp dài, theo độ cao tăng dần, cáp treo cũng biến mất trong màn sương trắng mờ ảo, không thể nhìn thấy điểm đích.
Một chiếc cáp treo màu đỏ từ từ dừng lại trước mặt hai người, Hoắc Tư Niên đỡ tay Mạnh Ninh cùng nhau bước lên, không gian bên trong cáp treo rất rộng, sau khi đóng cửa lại thì khắp nơi đều kín mít, xung quanh đều là cửa sổ kính trong suốt, cảnh vật bên ngoài cửa sổ đều được thu hết vào tầm mắt.
Mạnh Ninh ngồi sát bên cửa sổ, Hoắc Tư Niên theo sau, cứ thể thản nhiên ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt của Mạnh Ninh chú ý đến bóng hình của người nào đó, lập tức đứng dậy ngồi sang phía đối diện.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Tư Niên khẽ mở to mắt ra, ánh mắt của một anh giai đường đường chính chính thế mà lại có hơi… hờn tủi? Như một con chó lớn bị bỏ rơi, vô tội bơ vơ, tội nghiệp gì đâu.
Mạnh Ninh: “…” Sao lại nhìn cô như vậy, ánh nhìn đó khiến cô cảm thấy mình như đã làm ra chuyện xấu xa gì đó.
Mạnh Ninh khẽ thì thầm trong lòng, mông không hề nhúc nhích chút nào, yên lặng ngồi đấy, bất luận Hoắc Tư Niên nhìn cô bằng vẻ đáng thương thế nào, cô vẫn không nhúc nhích. Mãi đến tận khi người đối diện đứng lên, lần nữa ngồi xuống bên cạnh cô.
Trong tầm mắt của Mạnh Ninh, cô phát hiện người nào đó đang từ từ, thận trọng tiến lại gần cô thêm một chút.
Hành động trắng trợn của người nào đó khiến cô không thể nhắm mắt làm ngơ, Mạnh Ninh khẽ nhíu mày, giọng điệu có chút bất lực, dùng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ thương lượng với Hoắc Tư Niên: “Anh ơi, chúng ta ngồi tách ra, anh ngồi ở đối diện sẽ tốt hơn.”
Hoắc Tư Niên dùng khuôn mặt đẹp trai vô hại mà hỏi như thật: “Tại sao?”
Mạnh Ninh chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Đi cáp treo ngồi đối diện nhau, lực mới phân tán đều được, sẽ không xảy ra nguy hiểm.”
Nghe vậy, Hoắc Tư Niên nhướng mày, gật đầu trầm ngâm. Vốn dĩ Mạnh Ninh tưởng rằng anh đã hiểu lời từ chối khéo của cô, nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt lại cười tủm tỉm nói: “Thân hình nhỏ bé này của em chưa tới 45 kg, còn muốn phân tán lực với anh hử?”
Mạnh Ninh: “…”
Rốt cuộc cái người này có hiểu thế nào là từ chối khéo không hả!
Mạnh Ninh tức đến phồng mang trợn má, tựa như một con cá nóc vừa hít một hơi. Rốt cuộc cô vẫn quyết định ngồi ở đối diện, giữ khoảng cách với tên này, ngay khi cô vừa định đứng dậy thì lòng bàn tay to lớn ấm áp bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay phải cô, kéo cô ngồi xuống. Ngay sau đó, bên tai vọng lại giọng nói của Hoắc Tư Niên: “Đừng đi.”
Nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông suýt làm bỏng da mu bàn tay cô, lẳng lặng lan tỏa đến tận sâu bên trong, trái tim Mạnh Ninh đập loạn nhịp, cô định rút tay về thì Hoắc Tư Niên hạ giọng, cúi người tới mức thấp nhất rồi nói: “Chanh Nhỏ à, anh sợ độ cao, cáp treo càng lên cao, chân anh càng nhũn ra, tim cũng đập rất nhanh.”
Mạnh Ninh kinh ngạc nhìn anh, nhất thời quên rút tay về mà cau mày bán tín bán nghi.
Hoắc Tư Niên khẽ thở dài: “Không tin em sờ thử xem?”
Nói rồi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Ninh, Hoắc Tư Niên nắm lấy bàn tay trắng nõn nà và mảnh khảnh của cô bé rồi nhẹ nhàng áp vào lồng ngực ấm áp và rắn chắc của mình, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chăm chú và điềm tĩnh, dịu dàng hỏi: “Em cảm nhận được chưa?”
Ánh mắt của người đàn ông dịu dàng và kiềm chế, nghiêm túc lại lưu luyến, hơi thở của Mạnh Ninh hơi nghẹn lại, tim cô đột ngột thắt chặt, các đầu ngón tay đang bị bàn tay của Hoắc Tư Niên nắm chặt bỗng không kìm được mà run rẩy.
Cô từ từ điều chỉnh hơi thở, cố gắng khiến bản thân tập trung một chút, cảm nhận kỹ nhịp tim của Hoắc Tư Niên, hình như… có hơi nhanh?
Mạnh Ninh đỏ mặt giãy giụa một lúc, cảm giác được lòng bàn tay của người đàn ông nới lỏng hơn, cô bối rối rút tay về, đầu ngón tay nóng bỏng như thể vừa chạm phải một ngọn lửa.
Đầu óc của Mạnh Ninh choáng váng, hoàn toàn không tài nào suy nghĩ bình thường được, nhất thời không biết nên nói nhịp tim của anh nhanh quá, hay là hỏi chứng sợ độ cao của anh có nghiêm trọng không.
Hoắc Tư Niên khựng lại, bàn tay khẽ nắm, chủ động phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng nói: “Có người ngồi bên cạnh anh, anh sẽ thấy yên tâm hơn.”
Lý trí của Mạnh Ninh mách bảo rằng lúc này cô nên thẳng thừng từ chối, nhưng khi mở miệng lại thành: “Thật vậy sao?”
Hoắc Tư Niên: “Ừ.”
Vẻ mặt của Mạnh Ninh có chút do dự, dường như đang nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đó rồi thầm nói linh tinh: “Nhưng mà, anh luôn gạt em.”
“Sao em tin anh được nữa đây…”
Hoắc Tư Niên mỉm cười, khóe môi không thể kiểm soát được nữa mà từ từ cong lên: “Nếu anh còn gạt em thì anh chính là chó con.”