Bạn đang đọc Tham lam sự ngọt ngào – Chương 35:
Nghe Hoắc Tư Niên nói thế, Mạnh Ninh ngây người, hai má ửng đỏ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, tại sao người này…càng ngày càng không đứng đắn thế?
Mạnh Ninh khẽ mím môi, quay ngoắt đi không thèm nhìn anh, khẽ lầu bầu: “Không phải em đã nói người trong nhà sẽ đi cùng chúng ta sao?”
Hoắc Tư Niên vô tội chớp mắt, giọng điệu vừa chân thành vừa nghiêm túc: “Anh cũng hy vọng mọi người có thể tụ họp cùng nhau nhưng sức khỏe ba anh không tốt, Tiểu Sâm phải đi xem thi đấu, không có thời gian đi cùng chúng ta.”
Mạnh Ninh im lặng một lúc, dường như còn muốn hỏi gì đó nhưng cô không thể tìm ra sai sót nào trong lời nói của người kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã nói rõ là cả nhà cùng đi du lịch, cuối cùng lại thành buổi hẹn riêng của cô và Hoắc Tư Niên. Mạnh Ninh nhớ lại câu ‘thế giới của hai người’ của Tiểu Sâm trước khi xuống xe, cô không tin lời giải thích của Hoắc Tư Niên.
Cuối cùng cũng vượt qua cổng kiểm tra an ninh, lên máy bay một cách suôn sẻ. Sau khi máy bay chạy trên đường băng và cất cánh thì Mạnh Ninh mới nhận ra Hoắc Tư Niên nói anh phải ra nước ngoài công tác nhưng bên cạnh anh không có nhân viên nào chứ đừng nói là trợ lý.
Nhận ra điều đó, Mạnh Ninh giật ống tay áo của người nào đó, khẽ hỏi: “Chẳng phải anh nói phải ra nước ngoài quay phim à? Sao không thấy trợ lý của anh đâu thế?”
Hoắc Tư Niên cúi đầu, lật xem cuốn tạp chí trong tay, anh nghe cô nói thế thì yết hầu cứng đờ, đầu óc của cô gái nhỏ thông minh thật đấy.
Anh mặt không đổi sắc trả lời cô: “Cậu ta có việc nhà, xin nghỉ phép rồi.”
Lúc đầu Mạnh Ninh còn nửa tin nửa ngờ nhưng sau khi nghe những lời này, cuối cùng thì cô cũng nhìn thấu tâm tư của người nào đó. Cô cau mày, không biết nên giận hay nên trách, yên tĩnh một lúc rồi tức giận nói: “Trùng hợp nhỉ?”
Người đàn ông trước mắt không nhanh không chậm khép cuốn tạp chí trong tay, ý cười ở đuôi mắt đã biến mất, tiếc nuối mím môi, nhỏ giọng phụ họa cô: “Đúng thế, rất trùng hợp.”
Lời giải thích gì thế này?
Mạnh Ninh cắn môi, đôi mắt long lanh trong vắt mở to, kiềm giọng lại, vừa thẹn vừa giận nói: “Anh cố ý đúng không!”
Mạnh Ninh bỗng có cảm giác bản thân đã lên nhầm thuyền giặc, bây giờ xuống máy bay còn kịp không?
Sau khi quỷ kế bị vạch trần, Hoắc Tư Niên không chỉ không cảm thấy chột dạ khi bị phát hiện mà còn bày ra vẻ mặt vô tội. Bờ môi mỏng khẽ mấp máy, lầu bầu nói: “Ai theo đuổi con gái mà dắt theo bóng đèn không.”
Anh nói rất nhỏ, Mạnh Ninh không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”
Hoắc Tư Niên chớp mắt, khẽ nắm bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô gái nhỏ trong lòng bàn tay, hàng lông mi rậm rạp che đi con ngươi đen như mực, hoàn toàn không còn vẻ bất cần đời ngày trước, vô cùng thành khẩn nói: “Anh xin lỗi, lần sau không dám nữa.”
Mạnh Ninh còn đang định giận anh, muốn nghiêm khắc nói với anh rằng việc lừa gạt người ta là không tốt, hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng mà cô còn chưa kịp nổi giận thì người đàn ông trước mặt lại như một con mèo lớn ngoan ngoãn, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng chủ động xin lỗi cô.
Mạnh Ninh dễ xấu hổ, tính tình cũng tốt, thấy Hoắc Tư Niên chủ động xin lỗi thì lời đến bên miệng đành phải lặng lẽ nuốt về. Nhìn ánh mắt của người nào đó hàm chứa sự bất đắc dĩ và hờn giận, cuối cùng cô vẫn buông tay đầu hàng. Bả vai buông thõng, nhả bờ môi hồng, giọng nói mềm mại như buông tay chịu trận, lúng túng nói: “Anh…lần sau không được như thế nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Tư Niên nghiêm túc lắng nghe, con ngươi tĩnh lặng như mực không thể hòa tan, chăm chú ngắm nhìn Mạnh Ninh trước mặt.
Cô gái nhỏ nhắn mềm mại, đôi môi hồng nhuận không ngừng khép mở, hàng lông mày vừa nhăn lại lúc nãy đã giãn ra, hai má trắng nõn phồng lên như một con hamster. Phía sau cô là cửa sổ, ánh nắng sáng ngời hòa cùng bầu trời màu xanh lam nhạt chiếu lên những tóc con lù xù trên đỉnh đầu cô gái như được nhuộm một vầng sáng nhàn nhạt.
Hoắc Tư Niên rung động, không nhịn được mà cong môi cười thầm, sao cô gái nhỏ nhà anh lại đáng yêu thế này.
Anh liếm môi, lông mi đen như lông quạ buông xuống, anh thưởng thức từng đầu ngón tay mềm mại tinh tế của cô gái rồi mân mê nó, hạ giọng nói: “Được, đều nghe theo em.”
Mạnh Ninh nhìn xuống bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau mới nhận ra hành động của Hoắc Tư Niên thân mật biết bao. Cô giật mình rút tay lại như phản xạ có điều kiện, khẽ nắm lại đặt lên đùi, đôi môi hồng hào hùng hồn nói: “Cũng không được mân mê tay em như thế.”
Lòng bàn tay chợt trống rỗng, Hoắc Tư Niên đã nếm được ngon ngọt, tự dưng lại bị cấm đoán, anh mím môi hỏi: “Vậy thì khi nào mới có thể?”
Mạnh Ninh lắc đầu: “Không biết.” Khẽ lầu bầu: “Nhưng không phải hiện tại.”
Hoắc Tư Niên khẽ nhíu mày, ung dung gật đầu rồi trầm giọng nói: “Được.”
Từ Kinh Đông bay đến Thụy Sĩ mất mười ba tiếng đồng hồ, anh sợ cô gái nhỏ sẽ nhàm chán nên cố ý mang theo một cái máy tính bảng đưa cho Mạnh Ninh. Bên trong máy tính bảng có trò chơi và phim ảnh trợ lý đã tải xuống, đều là những thứ con gái thích, Mạnh Ninh có thể chơi để giết thời gian. Cô gật gà gật gù ngủ, Hoắc Tư Niên bảo tiếp viên hàng không mang một cái chăn đến, nhẹ nhàng đắp lên người Mạnh Ninh.
Trong khoảng thời gian đó, có tiếp viên hàng không đến xin ký tặng nhưng Hoắc Tư Niên đã lịch sự từ chối chỉ vì một lý do duy nhất, anh không muốn quấy rầy giấc ngủ của Mạnh Ninh.
Sau khoảng thời gian dài lặn lội đường xa, cuối cùng chuyến bay cũng hạ cánh ở sân bay quốc tế Zurich.
Trên đường đến khách sạn đã đặt trước, hai người đi trên một chiếc xe bảo mẫu màu trắng, Hoắc Tư Niên cảm nhận rất rõ cô gái nhỏ bên cạnh như được sống lại, đầu nhỏ nhìn ra cảnh đường phố nhộn nhịp lướt qua cửa kính.
Zurich là thành phố lớn nhất nước Thụy Sĩ. Trên những con phố, đâu đâu cũng là những tòa kiến trúc mang đậm phong cách nơi đây, nhà thờ lãng mạn thời Trung cổ, quán bar xa hoa trụy lạc, những cửa hàng hiện đại và câu lạc bộ hiện hữu ở khắp mọi nơi. Văn hóa cổ đại và nghệ thuật hiện đại dung hợp với nhau lại không có cảm giác sai lệch.
Mạnh Ninh vui vẻ tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, còn người đàn ông ở bên cạnh lại im lặng ngắm nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng.
Hoắc Tư Niên ấn cửa xe xuống, gió đêm thổi thẳng vào mặt giống như một bàn tay lô hình vén gọn tóc tai lòa xòa trên trán cô. Cô không nhịn được mà nhắm mắt lại, cảm nhận sự mát mẻ và vui vẻ.
Khí hậu nơi này rất dễ chịu, mặc dù là tháng bảy nhưng nhiệt độ cao nhất cũng chỉ hai mươi mấy độ, thoải mái hơn lò lửa thủ đô rất nhiều.
Đốm sáng mờ ảo in lên giữa hai hàng lông mày thanh tú của cô gái, Mạnh Ninh nhắm mắt lại, những đốm sáng vây quanh cô vẽ thành một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp. Ngay khoảnh khắc cô mở mắt ra lần nữa, bức tranh như có linh hồn.
Nhìn nụ cười bên môi cô, khóe môi của Hoắc Tư Niên cũng bất giác cong lên thành một nụ cười: “Thích nơi này không?”
Mạnh Ninh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, mắt cô trong suốt như suối, gật như gà mổ thóc: “Thích lắm.”
Hoắc Tư Niên cười khẽ: “Thích là được.”
Giờ phút này anh cảm thấy bản thân đến đúng chỗ rồi.
–
Nửa đêm, cuối cùng xe cũng tới cổng khách sạn Park Hyatt, Hoắc Tư Niên xách hành lý xuống xe, một người phục vụ ăn mặc chỉnh tề dần đường cho hai người, vừa đi vừa nói chuyện với Hoắc Tư Niên.
Tốc độ nói chuyện của người phục vụ rất nhanh, Mạnh Ninh nghe mấy lần cũng không nghe ra có phải đối phương đang nói tiếng Anh hay không. Ngược lại là Hoắc Tư Niên không chút gợn sóng, thi thoảng đáp lời người kia mấy câu, khẩu ngữ tiêu chuẩn và lưu loát không có chướng ngại ngôn ngữ gì.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, người phục vụ lập tức đưa hai người đến khu dùng bữa gần nhất. Dù đã là nửa đêm nhưng nơi này vẫn có người đến người đi, gái trai hẹn hò.
Hoắc Tư Niên bình tĩnh nói: “Chúng ta ăn khuya đi, lấp đầy bụng đã.”
Mạnh Ninh gật đầu, thật ra từ lúc xuống máy bay, bụng cô đã bắt đầu biểu tình rồi. Hoắc Tư Niên rất săn sóc, chuyện ăn mặc ở đi lại đều xử lý rất chu đáo.
“Anh, vừa nãy hai người nói tiếng Đức à?” Mạnh Ninh hỏi.
Nghe cô hỏi thế, Hoắc Tư Niên nâng mi nhìn cô, kinh ngạc mỉm cười: “Em hiểu à?”
Hai má Mạnh Ninh ửng hồng, lắc đầu: “Không hiểu nhưng nghe rất giống tiếng Đức.”
Lúc trước cô từng xem mấy bộ phim của Đức, lúc đầu không hiểu bọn họ nói gì nhưng dần dà thì cũng nhận ra.
Hoắc Tư Niên cong môi: “Đúng là tiếng Đức thật, vậy em nghĩ sao về cách phát âm của anh?”
Mạnh Ninh suy nghĩ một lúc, nhớ lại cuộc trò chuyện của anh và người phục vụ kia. Cô nhìn anh bằng ánh mắt kiên định, nói: “Rất chuẩn.”
Thậm chí còn có chút…gợi cảm không thể tả.
Nhưng Mạnh Ninh không nói ra câu này, chỉ âm thầm giấu ở trong lòng.
Hoắc Tư Niên mỉm cười, tuy anh không nói gì nhưng một lời khẳng định của cô đã khiến tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều.
Hai người cơm nước xong xuôi, cuối cùng cũng có thể về phòng nghỉ ngơi.
Trên đường về phòng, Mạnh Ninh bồn chồn lo lắng nhỡ đâu Hoắc Tư Niên đột nhiên nói với cô rằng khách sạn không đủ phòng, đêm nay hai người chỉ có thể ở chung một phòng.
Nghĩ đến đây, Mạnh Ninh khẽ mím môi, trí tưởng tượng bắt đầu bay xa.
Sự thật chứng minh, Hoắc Tư Niên chỉ hay nói lời cợt nhả nhưng vẫn là quý ông cẩn trọng, hai người ở hai phòng đối diện nhau.
Mạnh Ninh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn chúc Hoắc Tư Niên ngủ ngon. Lúc cô định đẩy cửa bước vào thì giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên sau lưng cô: “Chanh Nhỏ.”
Bàn tay Mạnh Ninh nắm chặt tay cầm ổ khóa, quay đầu nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: “Anh, còn có chuyện gì ạ?”
Hoắc Tư Niên không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, sau đó dừng lại. Lông mi rậm rạp đều đều rũ xuống, nghiêm túc hỏi: “Anh dạy em một câu tiếng Đức, em có muốn học không?”
Mạnh Ninh chớp mắt, vừa vui mừng vừa kinh ngạc, hai mắt cong cong thành hình trăng khuyết, giọng nói mềm mại như được bọc một lớp đường: “Được ạ.”
Thậm chí còn có một chút…. sexy không thể tả.
Nhìn thấy ánh sáng chạy qua chạy lại trong mắt cô gái, trái tim của Hoắc Tư Niên mất kiểm soát đập thình thịch. Anh chậm rãi khống chế hơi thở của chính mình, từ từ nghiêng người đến, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, lại gần vành tai trắng nõn của cô gái.
Mạnh Ninh còn tưởng Hoắc Tư Niên sẽ dạy cô một câu thực dụng như xin chào, tạm biệt hay cảm ơn gì đó. Mãi đến khi hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, giọng nói trầm thấp kề bên tai cô.
Cơ thể Mạnh Ninh cứng đờ, cảm nhận hơi thở vừa ẩn nhẫn vừa bạo ngược của người đàn ông, Khi làn môi khẽ mở, giọng nói khàn khàn quyến rũ kích thích màng nhĩ của cô: “Als ich dich traf, war ich von dir fasziniert.”