Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 188
“Điện hạ vất vả rồi.”
Y trừng mắt nhìn Phó Thần: Ta thấy điệu bộ của ngươi chẳng có tí áy náy nào cả.
Trong tất cả mọi biện pháp, cách này dã là các nhẹ nhất rồi, chẳng qua chỉ khiến Thiệu Hoa Trì chịu khổ về thân xác chút thôi.
Muốn thoát ra đương nhiên phải trả giá, trên đời này đâu có bữa cơm nào miễn phí.
Vết máu dính trên những cơ quan kia đều của Thiệu Hoa Trì.
Y đang bệnh nặng, đầu óc chậm chạp, thân thể nặng nề, không thể tránh thoát được tất cả, suýt chút nữa thì không kịp chui vào tủ âm tường trước khi thị vệ mở cửa.
Sau khoảnh khắc chỉ mành treo chuông kia, Thiệu Hoa Trì thật sự cảm thấy mình vừa quay về từ quỷ môn quan
Mắt y vốn xếch, giờ lại mềm nhũn lườm nguýt thế này lại có cảm giác mị nhãn như tơ.
Chỉ tiếc người trước mặt y lại là một tên chẳng hiểu phong tình.
“Ngài phải bị thương mới khiến các cơ quan hoạt động có vẻ chân thật.
Nếu ta nói cho ngài từ trước thì nhìn sẽ rất giả tạo, hiệu quả không được như vậy.” Phó Thần để y dựa vào người mình, giọng nói thanh lãnh cũng có phần ấm áp hơn.
Suy cho cùng cũng là vị hoàng tử hắn chăm sóc thời niên thiếu, vẫn nên trấn an y vài câu.
Nói rồi, hắn bế người ra khỏi tủ.
Giữa biệt viện bị canh giữ từng tầng, đương nhiên không thể nào mọc cánh bay ra.
Những người khác chẳng qua chỉ suy nghĩ theo quán tính, cơ quan bị động, mái nhà thủng toác, đương nhiên là có cao thủ đột nhập.
Những người bình thường thấy hiện trường đều sẽ nghĩ vậy.
Chưa kể, suốt nhiều ngày nay, Phó Thần đã tiến hành ám thị bằng ngôn từ, ví dụ như “Ta sẽ dựng vài có quan để phòng ngừa kẻ đột nhập bắt Thiệu Hoa Trì đi”, “Nếu trong nhà có tiếng động thì rất có khả năng có kẻ xông vào”, “Thiệu Hoa Trì có quen biết thất sát, hắn sẽ nhân lúc chúng ta không kịp đề phòng để đến cứu người”…..Hắn dựng nên một câu chuyện ly kỳ rằng Thất Sát sẽ đến cứu người.
Khi con người ta đã suy nghĩ theo lối mòn thì khi thật sự xảy ra chuyện, họ sẽ bất giác đi theo hướng tư duy đã vạch sẵn ấy và cho rằng “ồ, quả nhiên như thế”, từ phỏng đoán biến thành khẳng định.
Mà không hề nghĩ đến một khả năng khác.
Bọn họ luôn chăm chăm đề phòng cao thủ đột nhập, mà không nghĩ rằng kẻ nên coi chừng chính là Thiệu Hoa Trì đang ốm liệt giường.
Thiệu Hoa Trì uất ức lắm.
Khi bị Phó Thần bế lên, y hậm hực cắn một miếng lên vai hắn.
Nhưng vì không còn sức nên trừ nước bọt ra thì cả dấu răng cũng không để lại.
“Ngài là chó con đấy à?” Phó Thần bất đắc dĩ nói.
Sao lần nào cắn cũng cắn đúng chỗ đó.
Ban đầu chỉ bị Lý Biến Thiên cắn mất một miếng nhỏ, giờ bị Thiệu Hoa Trì gặm hết lần này đến lần khác, Phó Thần cảm giác hình như chỗ lõm sắp lớn hơn rồi.
“Ngươi to gán lắm, dám châm chọc bản điện !” Dù ta có là chó cũng là giống cao quý nhất nhé!
Thiệu Hoa Trì trút giận xong rồi, giờ lại hơi buồn ngủ, “Ta đói…….”
Không biết có phải Phó Thần ảo giác hay không, chẳng hiểu sao cứ thấy hình như y đang làm nũng.
Chắc hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Thiệu Hoa Trì sao có thể có những hành vi và lời nói yếu ớt như thế.
Trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh lúc họ mới gặp lại nhau ở sa mạc Hốt Thạch.
Một vị thống soái hiên ngang lừng lững như vậy mà làm nũng, chẳng phải chuyện cười hay sao.
“Đợi một lát sẽ có đồ ăn.”
“Ta chỉ muốn ăn đào hoa cao ngươi làm.” Thiệu Hoa Trì tựa vào ngực Phó Thần, lầu bầu đòi hỏi, làm người ta nhớ đến vị thất hoàng kiêu ngạo, tùy hứng trước kia.
Đào hoa cao? Lại còn do ta làm?
Chưa nói đến chuyện nam nhân xa nhà bếp, dù lúc trước Phó Thần có là thái giám đi nữa cũng chẳng phải người của Ngự Thiện phòng, làm sao biết nấu ăn.
Tất nhiên Phó Thần biết nấu ăn chứ.
Kiếp trước, tay nghề bếp núc của hắn rất cao.
Tuy không biết làm đào hoa cao cũng không quen nồi niêu xong chảo thời cổ đại, nhưng cơ bản thì vẫn xử lý được.
Chỉ là, việc gì hắn phải làm cho Thiệu Hoa Trì?
Nghe nhắc đến đào hoa cao, Phó Thần cảm thấy có chút khác thường.
Hắn đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt sáng tỏ.
Điện hạ nhà hắn thật nham hiểm, luôn tìm cơ hội nhắc đến khoảng thời gian tốt đẹp trước kia của bọn họ.
Sau khi những nghi ngờ được xua tan, mối quan hệ giữa họ đã lộ ra diện mạo vốn có.
“Được, nếu có dịp.” Hắn thuận miệng đáp.
Dù gì lúc này họ cũng không có thời gian nghĩ tới việc đó.
Thiệu Hoa Trì tươi cười, khoe lúm đồng tiền, làm như không phát hiện ra Phó Thần chỉ nói cho có lệ, “Ngươi nói là phải làm đấy nhé.
Phó đại nhân nhà ta nói được làm được.”
“Ngài lầm.
Ta nói một đàng làm một nẻo.”
Phó Thần đến dở khóc dở cười với việc Thiệu Hoa Trì lợi dụng mình bị bệnh thiên hoa mà kì kèo.
Thất hoảng tử muốn ăn gì thì đâu cần phải đòi hỏi.
Nhưng chỉ những lúc hai người ở cạnh nhau, Thiệu Hoa Trì mới thôi cẩn thận dè chường, đầu óc lơ đễnh một chút, khiến hắn không nhịn được, muốn đối xử tốt với y một chút.
Y chẳng qua chỉ là một hoàng tử cô độc, thiếu thốn tình thương mà thôi.
Hắn băng bó đơn giản cho Thiệu Hoa Trì, lại đút cho y một viên dược để khôi phục khí huyết.
Thiệu Hoa Trì bị giam ở đây, những thứ dược bảo mệnh của y bị thu sạch.
Phó Thần nhân lúc vào ngục đưa cơm cho Lương Thành Văn, lén lút trao đổi dưới bát cơm.
Hắn chỉ có một viên duy nhất, là viên tục mệnh hoàn được chế biến dựa vào mấy mẩu vụn từ viên thuốc Phó Thần nhận từ Lý hoàng.
Nó không có hiệu lực như bản gốc, nhưng chí ít có thể kích thích sức lực của Thiệu Hoa Trì, đảm bảo y tự mình ra ngoài được.
Khí huyết khôi phục được phần nào.
Dù sắc mặt vẫn rất tệ nhưng Thiệu Hoa Trì đã cử động, đi lại được.
Nhưng sau khi có sức trở lại, y không muốn xuống khỏi tay Phó Thần chút nào hết, trái lại còn nghĩ nếu không phải bên ngoài đang tranh thủ từng giây thì y muốn giữ yên thế này càng lâu càng tốt.
Phó Thần dịch dung cho Thiệu Hoa Trì.
Thứ mặt nạ này không thể bám quá lâu.
Mặt y còn vết đậu mùa đang lên vảy, nếu dán mặt nạ lâu quá sẽ khiến vết thương nát ra.
Ban đầu, Phó Thần dự định cải trang cho y thành hộ vệ ở đây để đạt được xác suất thành công cao nhất, nhưng không có đủ nguyên liệu lẫn người chế tác, hắn chỉ có thể dùng một tấm thông thường.
Nhìn Phó Thần nhẹ nhàng, cẩn thận, dán mặt nạ không hề làm đau những nốt đậu trên mặt mình, Thiệu Hoa Trì nói, “Mỗi người một lần, chúng ta hòa nhau.”
Y nói đến lần giúp Phó Thần dịch dung trong hang động đá vôi.
Quả vậy, lần ấy cũng cách đây không lâu lắm, Phó Thần còn nhớ rõ.
“Ta chỉ biết lúc ấy người dịch dung cho ta là Ẩn vương.” Hắn thản nhiên đáp.
Ẩn vương chẳng phải ta sao? Ngươi nhắc đến làm cái gì !
Phó Thần cố ý đây mà.
Thiệu Hoa Trì nhìn kỹ nét mặt hắn, cảm thấy chẳng có gì thay đổi.
Nhưng suy cho cùng, y cũng hiểu Phó Thần, có thể cảm thấy chút tức giận trong giọng điệu của hắn.
Hắn giận mình sao?
Phó Thần mà cũng có cảm xúc này à?
Một việc nhỏ như thế, có nhất thiết phải canh cánh trong lòng cho đến bây giờ? Ta còn tưởng mấy ngày nay ngươi đã quên phứt rồi, hóa ra là ghim từ lâu.
Thực ra Phó Thần chính là loại người thù dai vậy đấy.
Thiệu Hoa Trì cũng có chút đuối lý.
Phó Thần không thích bị lừa gạt, đối với y như vậy đã là khoan dung lắm rồi.
Nghĩ lại cũng thấy có chút ngọt ngào.
Thực ra, Phó Thần luôn đối xử với y rất tốt.
Lần này phát hiện ra y là Ẩn vương, tuy ngoài miệng thì bực bội nhưng hắn không hề bỏ đá xuống giếng, còn tìm cách vào đây cứu y.
Phó Thần, nếu ngươi đã đối xử với ta đặc biệt thì sao không cho ta nhiều thêm một chút.
Đừng trách ta lòng tham không đáy.
Muốn trách thì hãy trách ngươi vì sao lại xuất hiện bên cạnh ta.
Nếu ngươi không cho, ta sẽ là mấy việc ngươi không vui thích đâu.
Cho nên sao ngươi không hy sinh thêm một chút.
Cứ sau một khoảng thời gian nhất định, thị vệ trong phủ sẽ đổi ám hiệu một lần, người nào cũng biết rõ mặt nhau.
Nếu bỗng nhiên có một người lạ xuất hiện bên cạnh Lý Ngộ thì sẽ bị nghi ngờ ngay.
Nhưng Lý Ngộ không hề giấu diếm, nói người này là nội ứng của hắn ở trong thành.
Thành Bảo Tuyên là nơi có vị trí trọng yếu, Lý hoàng đương nhiên không yên lòng.
Cho nên ắt hẳn Linh Hào cũng không biết đến sự tồn tại của người này.
Lý Biến Thiên là người cẩn thận kín kẽ, có nhiều chuyện tiến hành bí mật, cho nên Lý Ngộ không nói ra cũng hợp lý.
“Việc này là cơ mật, mong các vị giữ kín cho Lý mỗ.”
“Đại nhân khách khí.
Xin ngài yên tâm, chúng ta sẽ giữ kín như bưng.” Lý Ngộ là thân tín của Lý Biến Thiên mà lại giải thích chi tiết với đám thuộc hạ như bọn họ, rõ ràng là đang bày tỏ lòng tín nhiệm.
Bọn họ đều mừng thầm.
“Tình nghĩa của các vị, Lý mỗ ghi tạch trong lòng.
Lúc này, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực dể bắt người về.” Lý Ngộ cảm động nói.
“Lý đại nhân nói phải.”
Bọn họ tìm kiếm khắp biệt trang, có đôi lúc phát hiện bóng người lần trốn, nhưng không thể nào bắt được.
Thiệu Hoa Trì giả làm thân tín của Lý Ngộ, nhìn những bóng người kia, gắng kiềm chế cảm xúc kinh ngạc.
Y cúi đầu xuống, thầm nghĩ không biết Phó Thần tìm đâu được những người này.
Trong biệt trang bỗng nhiên có vài chỗ bốc khói mù mịt, lửa nổi lên bốn phía.
Phó Thần sát khí bừng bừng, nói với đám thị vệ.
“Đối phương đang cố tình gây rối đó.
CHúng ta mà đi dập lửa thì người sẽ bị phân tán.
Không được dập.”
Thị vệ cũng hiểu điều Lý Ngộ nói, nhưng thấy lửa càng lúc càng bén cao, không dám bỏ mặc nữa, “Đại nhân, nếu cứ để yên thì không khống chế được ngọn lửa, cả biệt trang sẽ cháy hết.”
Trán Lý Ngộ lấm tấm mồ hôi, dường như cũng hoang mang lo sợ.
Lúc này, mọi quyết sách trong phủ đều do hắn, không thể đưa ra mệnh lệnh sai lầm.
“Các ngươi chia ra một nhóm đi dập lửa, còn lại tiếp tục tìm kiếm.
Sao bọn chúng lại phóng hỏa? Chắc chắn muốn chúng ta rối trí.
Chúng ta không được sập bẫy chúng.”
Ánh lửa chiếu rọi gương mặt Lý Ngộ, hết sức trang nghiêm.
Nhưng lúc này, tin xấu lại dồn dập đến.
Một vài nhà dân cũng bắt đầu bốc lửa.
Dân chúng vốn sợ hãi dịch bệnh, đóng cửa ở trong nhà cũng vội vàng chạy ra, cùng nhau dập lửa.
Khắp đường xá không yên tĩnh như trước mà náo động hết cả.
Như vậy có nghĩ việc tìm tung tích thích khách bắt Thiệu Hoa Trì càng gặp khó khăn.
Cứ dập được một chỗ thì chỗ khác lại bốc lửa.
Bảo Tuyên thành từ vắng lặng như thành hoang lại trở nên náo nhiệt.
Dân chúng chạy tới chạy lui, múc nước sông để dập lửa.
Có lẽ mục đích của kẻ địch là khiến cho tình hình càng hỗn loạn càng tốt.
Dù bọn họ biết nhưng không có cách nào giải quyết cả.
Cục diện lâm vào bế tắc chưa từng thấy.
Đang lúc Lý Ngộ bận đến sứt đầu mẻ trán thì nhận được tin lão Lã đang tranh cãi với Nhã Nhĩ Cáp.
Lý Ngộ thật sự không chịu nổi nữa, quát một tiếng với thị vệ bên cạnh, “Lão thấy ta còn chưa đủ việc à?”
Nhưng rồi dường như lại nhận ra mình có chút mất bình tĩnh, lại quay lại dặn thị vệ đứng đầu trong biệt trang, cũng là người Linh Hào để lại nhằm chỉ huy mọi việc, “Ngươi dẫn người tiếp tục tìm kiếm kẻ khả nghi.
Lão Lã này thật sự không khiến cho người ta bớt lo được tí nào.”
Thị vệ kia thưa vâng, nhìn Lý Ngộ đầy thông cảm.
Lý đại nhân hẳn là không dễ dàng gì, mấy ngày nay hắn là người mệt nhọc nhất.
Lúc Lý Ngộ đến phủ tướng quân thì thấy hai phe đứng đối đầu nhau, bầu không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm.
Hắn vội đến cạnh lão Lã, hỏi nhỏ, “Có chuyện gì thế này?”
Tuy Lý Ngộ không có chức tước gì, nhưng hắn đang là người đại diện của nhị hoàng tử ở trong thành.
Lão Lã là người phụ trách do đích thân nhị hoàng tử giao quyền, địa vị ngang hàng với thủ thành tướng quân Nhã Nhĩ Cáp, mà còn cung kính với hắn.
Nếu chuyện này đồn ra thì rõ là sỉ nhục với Nhã Nhĩ Cáp.
Phó Thần chẳng là cái thá gì cả, nhưng miễn là lão Lã kính nể hắn thì không ai dám khinh nhờn hắn.
Lão Lã nhìn trừng trừng Nhã Nhĩ Cáp như đang bới móc, không quay đầu sang nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lý Ngộ.
“Người của ta phát hiện hình như lão đang điều động người.
Ta nghi ngờ việc Thụy vương bị bắt đi có liên quan đến lão.”
Lý Ngộ không ủng hộ lão Lã tự nhiên lại dồn hết nghi ngờ vào một người, chẳng khác gì bỏ trứng chung một rổ, “Có nhiều nơi để trốn như vậy, lão ta việc gì phải hành động lộ liễu để bị phát hiện như thế?”
Thiệu Hoa Trì biến mất, người nào sáng suốt đều sẽ nghi ngờ Nhã Nhĩ Cáp.
Nhưng nếu lão biết rõ bản thân đang gặp bất lợi mà còn để một nhà cả già lẫn trẻ ở lại đây?
Lão Lã bị thuyết phục một chút, nhưng không muốn từ bỏ.
Khắp thành này toàn là người của Nhã Nhĩ Cáp, rõ ràng trốn ở đây là an toàn nhất.
Lý Ngộ còn nói thêm, “Giờ khắp nơi trong thành bốc cháy, có phải lúc để bàn chuyện này không?”
“Ta đã sai người đi dập lửa rồi.” Lão Lã quyết tâm được ăn cả ngã về không, “Ta tin rằng Thụy vương đang bị giấu trong phủ của lão ta.
Đại nhân, ta phải tra xét mới yên tâm được.”
Nhưng muốn xét nhà một võ tướng chính nhị phẩm thì cần có lệnh của hoàng đế, không thể tự ý xông vào.
Nhã Nhĩ Cáp tai rất thính, nghe vậy đương nhiên cảm thấy bị xúc phạm.
Lão cười ha hả, “Ta nói ngươi nghe, Lã tặc.
Ngươi lo bản tướng cướp Thụy vương, chắc là bởi ngươi đã làm việc gì không thể cho người khác biết, bằng không ngươi việc gì phải nóng vội như thế.
Ngươi cho là lão phu cũng giấu đầu lòi đuôi như ngươi sao? Rốt cuộc Thụy vương có ban lệnh kia hay không, ngươi cứ để tay lên ngực tự hỏi bản thân đi.
Muốn tra thì cứ việc tra.
Ta cũng muốn thử xem ngươi tìm ra được cái gì?”
Có lẽ đây là lời nói dối đầu tiên của Nhã Nhĩ Cáp một đời quang minh chính đại.
Lão Lã đương nhiên mừng húm.
Ban nãy, hai người tranh cãi hồi lâu mà không ai chịu nhường ai, sao bây giờ lão ta tự dưng biết điều vậy.
Nhưng lão cũng không thừa hơi nghĩ nhiều.
Đối phương đã cho lão tra xét thì quá đúng ý rồi.
Mọi nơi khác trong thành đều đã phái người lục tung rồi.
Chỉ có duy nhất nơi này, vô cùng đáng nghi mà không sao vào được.
Tên Nhã Nhĩ Cáp rõ là không biết tốt xấu.
Gia quyết trong phủ tướng quân đều sợ hãi, lui vào một góc, hoảng sợ nhìn đám người hùng hùng hổ hổ xông vào nhà mình, khóc cũng không dám khóc.
Nhã Nhĩ Cáp lên tiếng trấn an, “Sợ cái gì mà sợ, chẳng lẽ chúng còn dám ăn thịt lão phu? Lão phu tám tuổi tòng quân, lấy mạng bao nhiêu người Mông Hương, ba lần đẩy lui Khương Vu, vượt núi thây sông máu, từng chặt chân móc mắt kẻ khác.
Vậy mà giờ, ngay cả một con chó săn cũng dám leo lên đầu lão phu, không nhìn xem thân phận mình ! Nếu tìm không thấy người thì quỳ xuống dập đầu ba cái cho lão phu.”
Tuy Nhã Nhĩ Cáp ra vẻ trấn an, nhưng thực chất là uy hiếp lão Lã.
Lão lập được nhiều công tích như giờ lại bị chôn cùng dân chúng trong thành này, đương nhiên cảm thấy phẫn uất.
Nhị hoàng tử giữ lại mạng lão là vì lão còn tác dụng.
Nhưng đến lúc diệt cả thành thì tội này ai gánh? Đương nhiên là tướng thủ thành.
Mạng lão không quan trọng, nhưng còn một nhà già trẻ lớn bé nữa, nếu không thì lão việc gì phải hợp tác với một thanh niên trẻ.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đó chính là lời nhị hoàng tử đã nói với lão trước khi đi.
“Lão thất phu này!” Tuy nói vậy nhưng lão Lã cũng bị dáng vẻ hung tợn của Nhã Nhĩ Cáp doạ sợ, vội vàng đứng sát lại chỗ Phó Thần để tránh sát khí.
Lục soát khắp phủ tướng quân nhưng chẳng thấy một nhân vật nào khả nghi, lão Lã cũng á khẩu, không nói được câu nào.
Phủ tướng quân không lớn.
Nhã Nhĩ Cáp không phải tham quan ô lại, đương nhiên không xây nhà lớn xa hoa.
Bi Nhã Nhĩ Cáp chèn ép, lão Lã tuy không dập đầu nhưng cũng biểu hiện thái độ biết lỗi.
Không ai phát hiện ra, lúc Lý Ngộ rời đi thì một thị vệ cũng lặng lẽ lẩn vào đám thân vệ trong phủ tướng quân.
Nhã Nhĩ Cáp bảo những người khác lui xuống, chỉ chừa lại hai thân vệ.
Lão tự mình bước đến, đỡ người lão cho là Thiệu Hoa Trì.
Y đang dịch dung nên lão không dám chắc, chỉ dò hỏi thưa, “Thuỵ vương?”
Sau khi những kẻ kia bỏ đi, Thiệu Hoa Trì đã không chống đỡ nổi nữa.
Mồ hôi rơi cả xuống mắt, nhưng eo lưng y vẫn thẳng tắp, đường đường uy nghiêm, “Đỡ ta một chút.”
Nghe giọng nói này, Nhã Nhĩ Cáp ngẩn cả người.
Quả thật là điện hạ ! Tên nhãi ranh miệng hôi sữa kia thế mà thật sự cứu được người ra.
Lão cẩn thận dìu Thiệu Hoa Trì lên giường, giúp y gỡ mặt nạ dịch dung.
Vài nốt mủ bị vỡ ra.
Suy cho cùng lão chỉ là một tên quân nhân thô kệch, đâu có khéo léo như Phó Thần.
Thiệu Hoa Trì vẫy tay bảo lão lui sang, tự mình xử lý.
Sau khi nghỉ ngơi, y cũng khá hơn chút ít.
Ban nãy, Nhã Nhĩ Cáp nghe Lý Ngộ bảo điện hạ muốn ăn đào hoa cao.
Thứ này vốn rất hiếm thấy trong thành Bảo Tuyên, nhưng mà khéo quá, nữ nhi nhà lão thích ăn món này nên trong bếp vẫn còn chút hoa đào khô lão mua từ đám thương nhân.
“Ngài muốn ăn đào hoa cao phải không? Để ta sai nhà bếp làm cho ngài.” Nhã Nhĩ Cáp cố gắng nhỏ giọng, nhưng nhỏ với lão cũng là sang sảng bên tai người khác rồi.
Một vài thân vệ của Thiệu Hoa Trì được Nhã Nhĩ Cáp cứu, vội vàng chạy đến đây.
Dù biết trong thành có bệnh truyền nhiễm rất nguy hiểm nhưng vẫn muốn tận mắt thấy điện hạ nhà mình an toàn.
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, bọn họ tròn mắt kinh ngạc.
Ngay cả họ cũng không biết điện hạ thích ăn thứ này đâu.
Thiệu Hoa Trì thấy họ, khẽ mím môi, dùng ánh mắt kiên định để trấn an các thuộc hạ.
Những người đó vui mừng khôn xiết.
Họ đều nghĩ Thuỵ vương chắc không qua được kiếp nạn này, cho nên đã quyết liều cả tính mạng cũng phải đưa được thi thể y về kinh thành.
Giơ thấy Thiệu Hoa Trì bình an, họ vẫn chưa dám tin vào mắt mình.
Lúc bệnh nặng, Thiệu Hoa Trì tuy sốt mê man nhưng không hoàn toàn mất tri giác.
Y vẫn biết những chuyện xảy ra bên ngoài, ví dụ như vài thuộc hạ của y đã làm phản để thoát ra, vài người khác ở lại, cũng biết bách tính hiện giờ đang sục sôi căm hận mình.
Y lạnh lùng vẫy tay, ” Không cần, ta không muốn ăn gì hết.
Bảo bọn họ lui ra đi.
Dù bây giờ ta đã đỡ hơn nhưng vẫn có khả năng lây bệnh.”
Thiệu Hoa Trì làm bộ như đã quên ban nãy mình nằng nặc đòi ăn.
Chuyện này là bí mật giữa y và Phó Thần, y không muốn cho ai biết.
Phó Thần nói y đã qua cơn nguy kịch, như vậy việc quan trọng nhất của y hiện giờ là tĩnh dưỡng.
Nhã Nhĩ Cáp cho rằng Thuỵ vương bị bệnh nặng như lời đồn thì hẳn phải hôn mê bất tỉnh, không ngờ tuy nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng y có thể nói chuyện rành mạch như thế.
Dù lúc này, y chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường, nhưng chỉ cần liếc mắt khẽ một cái là có thể cảm nhận khí chất vương giả chói loà.
Một con sói dẫu bệnh thì móng vuốt vẫn sắc bén như thường.
“Dù bọn họ đã đến tra xét một lần rồi nhưng vẫn chưa từ bỏ đâu, nhất định sẽ lại đến thăm dò lần nữa.
Chỗ của ngươi không thể ở lâu.”
Nhã Nhĩ Cáp tuy là kẻ lỗ mãng nhưng cũng biết nếu không phải chỉ tra xét một lần là xong.
Phủ tướng quân của lão không thực sự an toàn, đâu có gì đảm bảo chúng sẽ không đột kích.
“Ta dự định đến khu Hắc Huyết.”
Khu Hắc Huyết, nghĩa như tên.
Nghe đồn ở xuất hiện thứ bệnh lạ, người nhiễm bệnh lúc chết, thân thể sẽ nát rữa, máu biến thành màu đen, bởi vậy mới gọi là Hắc Huyết.
Đương nhiên đó có lẽ chỉ là câu chuyện mỉa mai, châm chọc đám cầm quyền tâm can đen tối mà thôi.
Nới đó thật ra là nơi nhị hoàng tử hạ lệnh tập trung những người mắc thiên hoa.
Ai bị đưa đến đó thì xem như đã bị vứt bỏ, một thời gian sau thì đưa ra ngoài thành thiêu sống để cồng nguyện cho Thụy vương khỏi bệnh.
Nếu Thụy vương chết rồi thì bọn họ cũng bị tuẫn táng theo.
“Đó là nơi toàn bệnh nhân, người ta tránh còn không kịp.” Ngay cả là Nhã Nhĩ Cáp, e là cũng chẳng dám đặt chân đến khu vực đó.
Lão chỉ muốn cứu càng nhiều càng tốt, chứ không đặt cảm xúc lên trên lý trí.
Mà Thụy vương cũng đâu phải thanh niên xốc nổi.
“Không phải ta cũng vậy sao? Điểm duy nhất khác biệt giữa ta và họ là, ta là hoàng tử, họ là thường dân.
Nhưng ngươi nhìn đi, bệnh thiên hoa đâu có phân biệt thân phận của ngươi.
Bệnh này có thể khỏi, ta chính là vì dụ.
Trong những người đó, chắc chắn có những người lành bệnh được, tại sao lại bỏ rơi họ.
Hơn nữa, dù không thể qua được bệnh tật thì ít nhất cũng khiến bọn họ được đối xử tốt hơn.
Hắn đã nói với ta, bệnh này nhiễm một lần là không bao giờ tái phát nữa, chẳng phải ta đi là vừa hợp hay sao?”
“Nếu giờ ngài lại đi, lão phu nhất định phải nhắc nhở ngài rằng, họ không cảm kích ngài đâu.” Bây giờ trong mắt bách tính, ngài chỉ là một tên bạo quân thôi.
“Ta biết….” Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng khẳng định.
Biết nhưng vẫn muốn đi, nhất định phải đi.
Y biết, làm theo cách của lão nhị có lẽ sẽ đạt được kết quả tốt nhất.
Nếu những người chứng kiến bọ họ bị thiêu đều chết cả thì chuyện này cũng dần trôi qua theo thời gian, trở thành cát bụi, không ai nhắc đến.
Người chết mới là kẻ kín miệng nhất.
Như vậy thì y sẽ không phải trực tiếp ra tay.
Dù sau này có mang tiếng xấu nhưng không có nghĩa đã hết đường cứu vãn.
Nhưng y không thể làm được.
Suy cho cùng, y không phải lão nhị, không quên được ánh mắt đầy cảm kích, khát khao, tin cậy của bách tính.
Nếu chính y cũng bỏ rơi bọn họ thì y có khác gì lão đại và lão nhị đâu?”Thụy vương điện hạ, Tấn quốc thật may mắn khi có được ngài.” Lần đầu tiên, Nhã Nhĩ Cáp nhìn thẳng vào vị vương gia tiếng tăm lẫy lừng mấy năm nay.
Lúc đầu, lão cho rằng y chỉ là hạng mua chuộc danh tiếng, cùng lắm chỉ khá hơn Thọ vương và Duệ vương một chút thôi.
Y thật sự làm việc chứ không chỉ làm giả công tích.
Nhưng bây giờ nhìn xem, có vẻ như vị vương gia này thật sự biết nghĩ cho lê dân bá tánh.
Lời này cũng tỏ rõ lập trường, lão đứng về phía Thụy vương.
Thiệu Hoa Trì lấy làm kinh ngạc.
Vị tướng quân Nhã Nhĩ Cáp này bởi vì quá mức ngay thẳng, đắc tội nhiều thế lực cho nên dù công lao vang dội nhưng vẫn bị Tấn Thành đế phái đến nơi này trấn thủ biên cương, không có chuyện gấp thì không được quay về kinh thành, cho nên cả nhà già trẻ của lão đều sống ở đây.
Không ngờ lại có lúc lão biểu hiện khuynh hướng chính trị của mình như vậy.
Tỏ rõ thái độ rồi, Nhã Nhĩ Cáp vẫn chưa rời đi.
Thiệu Hoa Trì hỏi, “Còn gì muốn nói sao?”
“Thụy vương điện hạ, lão phu chỉ muốn hỏi, người kia có tin được không?” Lão nói đến Lý Ngộ.
Nhã Nhĩ Cáp không thể quên được tác phong đáng ngờ của hắn.
Thiệu Hoa Trì ngừng một lát, khóe môi khẽ cong lên, “Nếu ngay cả hắn mà còn không tin được thì ta chẳng còn ai để tin.”
Lúc này, lão Lã đang cuống cuồng gọi người dập lửa.
Hỏa hoạn nổi lên bốn phía khiến cho tòa thành sáng như ban ngày.
Khắp nơi đều có những đám người hoảng loạn, binh lính cũng không trấn áp nổi.
Lão Lã bận rộn đến chân không chạm đất.
Lý Ngộ cũng dẫn người tìm kiếm khắp nơi, lục soát từng nhà nhưng không phát hiện được gì.
Thích khác và thất hoàng tử cứ như không cánh mà bay, nhưng họ biết, chúng chỉ trốn đâu đây thôi.
Tìm kiếm suốt hai ngày, đang lúc Lý Ngộ định về biệt trang nghỉ ngơi thì một đám người chạy đến bẩm báo.
Không biết ai đã mở xích cho các thái y, để bọn họ trốn mất.
Lúc truy đuổi, quân lính phát hiện họ chạy đến khu Hắc Huyết.
Ở đó toàn những người mang mầm bệnh, cứ một khoảng thời gian lại có một nhóm bị tha ra ngoài đốt, số còn lại thì bỏ mặc đó cho tự sinh tư diệt.
Đám thái y này trốn vào đó thì có khác gì đâm đầu vào chỗ chết, “Nếu chúng đã muốn chết thì mặc kệ, quan tâm làm gì.”
Lão Lã ngăn người truy đuổi.
Lão chỉ cảm thấy đám người này rõ dở hơi, muốn yên ổn sống còn không được, tự nhiên lại chạy đến tâm dịch, thế thì cần gì phải bắt.
Mất đi một thần y như Lương Thành Văn cũng thật đáng tiếc, nhưng dù sao cũng chẳng phải người phe mình.
“Nếu hắn cứu được bọn họ thì sao?” Lý Ngộ lo lắng.
“Trước khi cứu được thì cũng lây bệnh chết hết rồi, đại nhân không cần lo.” Lão biết rất rõ tính truyền nhiễm của thiên hoa, nói chắc như đinh đóng cột.
Nhưng lão không biết, sau khi Lương Thành Văn được Phó Thần nói cho cách phòng bệnh, hắn đã lấy được mầm bệnh đậu mùa trên người một con trâu bệnh.
Chủng này yếu hơn loại nhiễm trên cơ thể người, càng thích hợp cho những thái y có thể chất yếu đuối.
Lúc họ đến tâm dịch, những người khác đều cho rằng họ đến địa ngục trần gian.
Một nơi không lớn lắm, có một khu nhà đóng kính, bên ngoài còn vô số lều trại đơn sơ, nhưng thứ nhiều nhất vẫn là người chết, chất kín cả trong lẫn ngoài lều.
Những người bệnh nặng chi có thể sống trong những nông trại bỏ hoang, lặng lẽ chờ chết.
Không có ai đến đây chăm sóc.
Người nào người nấy đều đã tuyệt vọng.
Một vài kẻ nằm im, người phủ đầy nốt đậu, không ai biết còn sống hay chết.
Lúc trông thấy đám người Lương Thành Văn, một vài người bệnh không nặng lắm ngước lên, mắt chứa đầy thâm thù đại hận, nhưng lại biết căm hận nữa cũng chỉ khiến mình chết nhanh hơn, thảm hơn.
Lúc trước không phải như vậy, nhưng gần đây, cứ một khoảng thời gian, binh lính lại đến bắt những người bệnh nặng ra ngoài thiêu sống, không xem họ là người, cả súc sinh cũng không bằng.
Bọn chỉ biết cúi đầu trầm mặc, gặm nhấm mối thù.
“Mở hết cửa sổ phòng ra, bọn họ cần nơi thông thoáng.” Lương Thành Văn không nhận ra giọng mình cũng phát run.
Những y sư khác chợt bừng tỉnh.
Họ cũng không biết phương thức chủng đậu của Lương Thành Văn có thực sự phòng được bệnh không, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đã trốn ra khỏi ngục rồi thì phải liều thôi.
Đêm đến, Phó Thần nhận được chim đưa thư trên tường thành, mở ống trúc ra xem.
Đọc xong, mắt hắn chợt sáng lên.
Hắn nhanh chóng cuộn thư lại.
Phó Thần ngẫm nghĩ một chút rồi viết thư hồi âm.
Thư này viết cho Phi Khanh.
Mấy ngày nay không liên lạc, hẳn là y cũng sốt ruột rồi.
Lúc hắn quay về biệt trang, đi thẳng vào viện, không một binh lính nào dám ngăn, bởi hắn là chỉ huy còn cao hơn Linh Hào.
Thị vệ dẫn đầu bước đến chào hỏi hắn là Lã Thượng.
“Vẫn chưa chịu mở cửa à?” Lý Ngộ nhướn mày.
“Chưa, lão ta nói muốn chờ ngài đến.” Gần đây, Lã Thượng cũng bị Thất Sát làm cho lao lực quá độ.
Tuy rằng đã dập được lửa nhưng có rất nhiều nhà dân trong thành bị đốt cháy.
Bách tính không có nơi ở, đành kéo nhau ra đường, sống trong sợ hãi.
Để tìm Thất Sát và Thiệu Hoa Trì, bọn họ cũng không có dư nhân lực quản lý đám thường dân này.
Chẳng hiểu sao chỉ mới qua vài ngày mà đã hỗn loạn hết cả.
Đúng lúc này, Linh Hào lại đi vắn.
Nếu như Lý Ngộ không đến đây tiếp quản thì bọn họ chẳng biết phải nghe ai chỉ huy.
Không hiểu sao, ngay cả đám thị vệ cũng có cảm giác sau này, Lý Ngộ sẽ thật sự thay chỗ Phi Khanh.
Bọn họ ai chẳng muốn trèo đến chỗ cao hơn.
Lúc sang, chẳng hiểu sao lão Lã lại khăng khăng nhốt mình trong phòng, không muốn đi ra.
Phó Thần cũng mặc kệ lão.
Hắn còn bật điều tra tung tích Thụy vương, làm gì có thời giờ thăm hỏi.
Phó Thần gõ cửa, xưng tên.
Lão Lã có vẻ như đã uống say mèm, đến mở cửa cho hắn xong rồi lại tiếp tục nốc rượu như nước.
Lão làm như không thấy Lý Ngộ, cứ thế thản nhiên uống.
Lý Ngộ cũng nhẹ nhàng ngồi xuống, cầm lấy bình rượu đối phương đang định rót, chuẩn bị kề lên miệng.
Lão Lã bất chợt vung tay, hất bình rượu rơi xuống đất.
“Ngươi làm gì vậy?”
“……Lý đại nhân…”Lão Lã gục đầu khóc nức nở.
“Ta nghe đây.
Ta ở bên ngoài bôn ba mệt mỏi, ngươi thì sướng rồi, ở đây tranh thủ nhậu nhẹt à?”
“Xong rồi….Lý đại nhân, hình như ta bị lây rồi!” Vì Thiệu Hoa Trì bị Thất Sát bắt cóc cho nên mấy ngày nay, lão cũng quên mất bệnh thiên hoa lây lan ác liệt như thế nào, cứ vậy chạy khắp nơi tìm người.
Đến hôm nay lão mới phát hiện ra mình hơi phát sốt, đau đầu, đau gáy, mệt mỏi…..!Chẳng phải bệnh trạng này giống như Lương thái y đã mô tả trước đó hay sao?
Lão sợ phát điên, tự nhốt mình trong phòng.
“Đưa tay đây ta xem.” Phó Thần chìa tay ra.
“Không, không, không được, nếu mà ngài cũng…”
Phó Thần mỉa mai nhìn lão, “Nếu ngươi thật sự lo sẽ lây bệnh cho ta thì sao lúc nãy còn mở cửa?”
Lão Lã đành vén ống tay áo bó chặt lên cho Phó Thần nhìn.
Thời gian ủ bệnh của thiên hoa kéo dài từ bảy đến hai mươi ngày.
Tình trạng của lão Lã giống với cảm mạo, phát sốt thông thường.
Phó Thần kiểm tra, phát hiện lão không xuất hiện vết mẩn đỏ đặc thù của bệnh.
Có khẳ năng lão chỉ thần hồn nát thần tính thôi, ít nhất lúc này vẫn chưa việc gì.
Phó Thần thì thầm : tiếc thật.
“Ngài nói gì?” Lý Ngộ chỉ mấp máy môi, lão Lã nhìn không rõ.
“Tình trạng của ngươi lúc này vẫn chưa chắc chắn.
Đẻ đảm bảo an toàn, ngươi không nên tự ý ra ngoài.
Quyền quản lý ở đây tạm thời cứ giao cho ta đi.
Bảo Lã Thượng đi theo ta là được.” Lã Thượng chính là tên thị vệ đứng đầu, có họ hàng với lão Lã.
“Ngài….Ngài không giết ta sao?” Việc này sớm muộn cũng phải nói ra, lão không thể cứ trốn trong phòng mãi.
Nếu là Linh Hào hoặc Lã Thượng thì lão đã bị giết chết đẻ tránh nguy hại đến người mình rồi.
Tuy rằng đa số binh lính đều từng nhiễm thiên hoa, nhưng các tướng lãnh không ai dám mạo hiểm.
Ai mà biết mình có thể sống sót hay không, cho nên ban nãy lão không dám để Lã Thượng vào.
Lão chỉ có thể trông cậy vào lòng khoan dung của Lý Ngộ mà thôi.
Không ngờ Lý Ngộ thật sự là người có tình có nghĩa.
Lão cảm động không biết nói gì hơn, vội vàng quỳ rạp xuống, “Đội ơn Lý Ngộ đại nhân….”
Lý Ngộ đưa tay đỡ lão dậy, “Người một phe cả, đừng khách khí như vậy.”
Đương nhiên là chưa giết ngươi rồi, ta đã dùng xong đâu.
Hơn nữa, còn nhiều âm hồn chết oan dưới Địa Phủ đang nhìn ngươi đó.
* Bonus một ảnh của hai bạn chẻ, nhặt được trên weibo tác giả.