Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 189
Ra khỏi phòng lão Lã, Phó Thần thấy Lã Thượng vẫn đang chờ bên ngoài.
Nghĩ cũng phải, những ngời này đều do Phi Khanh đào tạo, đâu dễ dàng qua mắt bọn họ được.
“Không phải lão Lã bị lây bệnh rồi chứ?” Lã Thượng có thể đoán được phần nào.
Không nhiễm bệnh thì việc gì phải giam mình trong phòng, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
Lý Ngộ bất đắc dĩ cười.
Không ngờ ngay lúc nước sôi lửa bỏng này lão Lã lạy xảy ra chuyện.
Hắn không phủ nhận hoàn toàn, ” Giờ chưa dám chắc.
Tạm thời ta bảo lão ở trong phòng theo dõi xem rốt cuộc bị làm sao.
Ngươi sai người ở bên ngoài canh chừng cẩn thận chút.”
Lã Thượng có ý muốn xách đao đi giải quyết lão Lã cho xong chuyện, nhưng bị Lý Ngộ ngăn cản.
Đang lúc bận truy tìm Thất Sát, bọn họ đã hỗn loạn lắm rồi.
Giờ lại giết lão Lã thì chẳng phải tặng không món quà cho Thất Sát.
Bọn họ không được tổn thất nhân lực, nhất là người phụ trách.
Cuối cùng, Lã Thượng vẫn bị thuyết phục.
Bây giờ Linh Hào vẫn chưa về, mà có về cũng không thể chỉ huy tốt hơn Lý Ngộ.
Hắn cảm thán một câu, “Thật ra ngài không giống những người bên cạnh chủ công lắm.”
“Hả?” Lý Ngộ quay đầu, mí mắt khẽ giật.
“Tuy ngài nói có lý, nhưng thật ra mục đích của ngài chẳng qua chỉ là giữ mạng cho lão Lã thôi.
Từ đó có thể thấy, thật ra ngài không đành lòng.
Mới chỉ ở cùng lão lã mấy, điều gì có thể khiến ngài làm thế? Ngoài mềm lòng ra thì đâu có lý do nào khác?” Lã Thượng không phải một người lắm lời.
Phó Thần đi cùng hắn mấy ngày nay, vẫn luôn giữ mức độ quan hệ giữa thượng cấp và thuộc hạ, lần đầu tiên nghe hắn nói một câu dài như thế.
Lý Ngộ quay đầu, nhìn thoáng qua Lã Thượng, dường như có chốt bối rối.
Cuối cùng, hắn buộc phải thú nhận, “Ta quả thật không đành lòng.
Chắc bởi ta cũng là người, đương nhiên có cảm xúc.
Như vậy cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng đến quyết định.
Chủ công cũng nói ta bao nhiêu lần.”
Thấy Lý Ngộ âu sầu, hẳn là tự bản thân cũng không ưa tính nết này của mình.
Lã Thượng cảm thấy thế mới là dáng vẻ mà thiếu niên ở tầm tuổi này nên có, “Dù ta biết như vậy không tốt cho đại cục, nhưng thân là thuộc hạ, ta mong có một vị chủ soái như ngài.”
Ai mà thích một chủ tử sẵn sàng hy sinh thuộc hạ.
Dù trung thành đến mấy cũng phải biết tiếc mạng.
Vài câu ngắn ngủi đã khiến hai kẻ chỉ đơn thuần là chỉ huy và thuộc cấp bất giác gần gũi hơn nhiều.
Lã Thượng và Lý Ngộ lại cùng nhau điều tra một lần nữa trong thành, nhưng vẫn không có một chút tin tức.
Rõ ràng người sống sờ sờ không thể bốc hơi, thậm chí bọn họ còn không mở cửa thành, chúng làm sao chạy thoát được.
Thuỵ vương chắc chắn còn trong thành, chẳng qua không biết đang trốn ở đâu.
Lý Ngộ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng một ngày nọ, hắn nói với Lã Thượng, “Hay là y dịch dung?”
Nghe cũng có lý.
Y có thể cải trang thành người bình thường, không nhiễm bệnh, sau đó lẩn vào dân chúng, rất giống với cách làm của Thất Sát.
“Ngài có vẻ rất hiểu Thất Sát.”
Lý Ngộ mỉm cười, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Lã Thượng sai thị vệ phân nhóm dân chúng để kiểm tra, không bỏ sót một lỗ hổng nào.
Nếu là dịch dung thì ít nhiều cũng sẽ có vài điểm khác biệt.
Lã Thượng chợt nhớ đến vị thân tín của Lý Ngộ, cảm thấy ngờ vực, “Vị mật thám ở trong thành của ngài đâu?”
“Ta sai y ra ngoài thành rồi, sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.” Lý Ngộ ra vẻ cao thâm bí hiểm.
Ngoài thành? Có thể là tin gì vào lúc này được? Lẽ nào Linh Hào sắp về?
Quả nhiên không lâu sau, có một tin tức khiến Lã Thượng kinh hãi : có kẻ dám ngang nhiên đào hầm để vào thành.
Khi Lý Ngộ báo cho hắn biết, hắn còn không dám tin.
Nhưng nhớ đến lời đồn kho báu Khiển tộc đang ở Kích quốc đã gây xôn xao lúc trước cùng những đường hầm bỗng dưng xuất hiện, khiến các quốc gia khác lần lượt gửi người đến thăm dò hoàng ô Kích quốc, bọn họ đã biết trò này Thất Sát đã quen làm.
Hắn nhanh chóng xâu chuỗi sự việc, lập tức hiểu ra ngay.
Không nghi ngờ gì nữa, trong đám thủ hạ của Thất Sát chắc hẳn có một cao thủ đào hầm.
Nhưng muốn đào một đường hầm đâu phải nói là được.
Dù có đào được hầm trong thời gian ngắn như thế thì cũng rất dễ sập.
Lã Thượng thầm cảm ơn trời, nếu không nhờ Lý Ngộ phái vị thân tín kia ra ngoài điều tra thì chắc bọn họ sẽ lại bị Thất Sát dắt mũi.
Hắn càng lúc càm chắc chắn, vị Lý Ngộ này có năng lực quan sát siêu phàm, hầu như chưa bao giờ quyết định sai, là một nhân tài hiếm thấy.
Trước giờ hắn đều nghĩ những lời đồn đại chẳng qua chỉ nói quá lên thôi, giờ chứng kiến tận mắt thì quả nhiên lời như đồn.
“Nếu nói những đường hầm kia đều là tác phẩm của Thất Sát thì giờ hắn lại đào hầm vào thành cứu người cũng chẳng có gì lạ.” Đã thành công một lần thì đương nhiên sẽ tiếp tục áp dụng, Thất Sát rõ là một tê đê tiện, “Ngài nói xem chúng ta nên làm gì đây?”
“Phái người đến phá đường hầm.
Muốn vào thành cũng phải hỏi xem Lý Ngộ ta có đồng ý hay không!” Mắt Lý Ngộ sáng rực, sắc bén, toàn thân tỏa đầy không khí nguy hiểm như một quả bom hẹn giờ.
Lã Thượng cũng đồng ý, việc này đã định.
Lúc này, Lý Ngộ đang cầm lệnh bài của lão Lã trong tay, có quyền điều động binh lực.
Vì thế, hắn chọn ra một vài thị vệ, chính là những người trung tín của Linh Hào.
Chỉ bó bọn họ mới biết truyền ám hiệu cho nhau để phối hợp hành động cho chuẩn xác.
Ngoài ra, hắn lựa thêm trong số những thị vệ và binh lính bình thường đóng quân trong thành một nhóm nữa, tạm xem là tinh nhuệ.
Có đội quân này trong tay, ắt hẳn không cần phải lo ngại.
Nhã Nhĩ Cáp cũng bí mật tìm gặp Lý Ngộ, “Ngươi muốn đưa binh lính của ta ra ngoài cùng đám phản đồ kia sao?”
“Đúng….Vừa lúc giải quyết cả hai việc.” Để yên cũng chướng mắt, chẳng bằng tận dụng cho xong, “Nếu chúng đã theo phe nhị hoàng tử thì chẳng thế trách ta.
Thành Bảo Tuyên này đã chịu nhiều đau thương rồi, ta không muốn tăng thêm tổn hại, cần phải dọn dẹp một chút.”
“Nếu Lã tặc mà biết ngươi có bộ dạng nham hiểm này thì chắc tức hộc máu mũi.” Nhã Nhĩ Cáp tự nhận bản thân không phải người tốt lành gì, nhưng thấy kẻ địch sắp chịu hậu quả, lão cũng thoáng có chút cảm thông.
Cái đám người này đã bị lừa bán còn giúp người ta đếm tiền.
Quả là hậu sinh khả úy!
Nếu bên cạnh Thụy vương có một mưu sĩ như thế thì phần thắng thuộc về ai….Khó mà nói được.
Ai bảo đời này Thụy vương không thể với đến vị trí kia.
Cửa thành đóng kín suốt bảy ngày đã được mở ra.
“Chuyện trong thành trông cậy vào ngươi.” Lý Ngộ dẫn theo hai đội nhân mã.
Trước lúc lên đường, hắn trịnh trọng nói với Lã Thương.
Lã Thượng cũng từ tốn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Chỉ mong lần này chúng có thể chặn được đường lui của Thất Sát.
Lý Ngộ cũng mang theo không ít thuốc nổ.
Không phải các ngươi đào hầm để vào thành sao? Vậy cho các ngươi có đi mà không có về.
Thật ra, mìn và thuốc nổ vốn không ít ỏi như thế.
Nếu không phải nơi này gần với căn cứ của Ứng Hồng Loan vừa mới tổn thất nghiêm trọng, lại bị Thất Sát cướp mất kho vũ khí thì bọn họ cũng không đến nỗi phải đắn đo gì.
Đúng là sai một ly đi một dặm.
Hàng loạt sự cố liên tiếp xảy ra, không biết khi nào ngừng.
Giờ chỉ mới nghĩ đến Thất Sát là Lã Thượng lại giật thon thót.
Cái tên này là ác mộng đối với hắn.
Bọn họ di chuyển đến nơi mà vị “thân tín” của Lý Ngộ đã điều tra được, cách khu vực hỏa thiêu người bệnh không xa lắm.
Vì Thiệu Hoa Trì bị bắt cóc nên mấy ngày nay bọn họ chẳng có tâm trí đâu mà quản việc này.
Hơn nữa, lỡ mở cửa đưa dân chúng ra ngoài, ai biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Cho nên mấy ngày gần đây, dân chúng thành Bảo Tuyên tương đối thoải mái.
Trừ những người chết vì bệnh thì không có quá nhiều thương vong.
Mà tất cả đều bắt đầu thay đổi từ khi Lý Ngộ vào thành.
Cửa hang nằm ở một mảnh đất hoang vắng, không cách quá xa cổng thành Bảo Tuyên.
Lối vào được ngụy trang bằng bùn đất, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra.
Lý Ngộ sai người gỡ bùn đất ra, nhìn xuống hang động đen ngòm bên dưới.
Lúc hắn chuẩn bị đi xuống, các thị vệ vội vàng ngăn cản.
Sao có thể để Lý Ngộ đi trước được, quá nguy hiểm.
Không ai biết có gì đang chờ phía trước, cho nên phải để vài binh lính võ nghệ cao cường đi trước dò đường, rồi cả đám mới nối nhau đi xuống.
Cuối cùng, Lý Ngộ đành nghe bọn họ khuyên can, đi ở sau cùng.
Lối vào hẹp và sâu hơn nhiều so với họ tưởng, chỉ có thể cuống hai tay lên vách, từ từ khom người chui xuống.
Sao mà sâu thế nhỉ? Mọi người đều âm thầm nghi hoặc, cảm thấy mãi vẫn chưa đến đáy.
Người đi đầu lỡ đặt chân vào chỗ đất mềm dễ lở, ngã xuống bị thương nhẹ.
Hố này có độ sâu không bình thường, dù rằng ai cũng để ý thấy nhưng không suy xét quá nhiều.
Lúc đi vào bên trong, con đường càng lúc càng mở rộng.
Bọn họ đốt đuốc soi đường đi.
Binh sĩ phía trước giơ tay ám hiệu, không có nguy hiểm.
Lúc này, không ai phát hiện ra một nhóm lính đi phía trước Lý Ngộ đang lặng lẽ quay về, chuẩn bị rời khỏi hang.
Họ chính là những thân binh của Nhã Nhĩ Cáp, đã nhận lệnh từ trước.
Chỉ cần tạo cảm giác là tất cả mọi người đã cùng nhau vào hầm, đánh lừa những kẻ đi đầu.
Giờ họ đã xong một nửa nhiệm vụ.
Bọn họ lách qua Lý Ngộ mà đi, Lý Ngộ xem như không thấy.
Lý Ngộ cũng không lo lắng những kẻ phía trước sẽ quay lại nhìn.
Hang động rất tốt, không có ai nhận ra bỗng nhiên biến mất một nhóm nhỏ.
Chỉ cần hắn đi cuối để tạo ảo giác rằng vẫn đủ số người thì bọn họ sẽ không đếm lại.
Lính tiên phong không hề lơi lỏng cảnh giác.
Bọn họ rất cẩn thận, dọc đường đi không gặp mai phục lần nào, di chuyển khá thuận lợi.
Nơi này mới chỉ đào được một nửa, đất đai gồ ghề, thi thoảng còn có vài cây xẻng hoặc thùng gỗ vứt loanh quanh.
Binh lính dẫn đầu chợt lên tiếng.
“Sao lại cụt đường rồi?”
“Chúng chỉ đào một nửa thôi sao?” Chẳng lẽ đối phương nghe được tin gì nên bỏ dở giữa chừng? Nhưng việc bọn họ đuổi đến đây là quyết định mới đưa ra thôi mà, được tiến hành cấp bách.
Thất Sát sao có thể nhận được tin? Chuyện này không thể xảy ra được.
“Nhìn tình trạng ở đây thì có lẽ chúng đã rời khỏi nơi này.” Nếu như vậy thì bọn họ không cần đi tiếp nữa, chỉ cần quay về phục mệnh là được.
Nhưng không bắt được người, bóng dáng cũng chẳng thấy, tự nhiên có cảm giác mình vô dụng.
Những người khác đành nhìn Lý Ngộ đứng cuối hàng.
Mọi quyết định đều do hắn.
Lý Ngộ gọi đám thủ hạ của Lã Thượng đến, “Các ngươi xem lại đi, ta cảm thấy không đơn giản vậy đâu.”
Những thủ hạ của Phi Khanh cũng tương đối có đầu óc.
Họ không cho rằng đối phương vất vả đào hầm như thế mà tự dưng bỏ dở, thế chẳng phải là thất bại trong gang tác sao?
Lần này, Lý Ngộ để ý nhất là những thị vệ chủ chốt này.
Bề ngoài thì họ nghe lệnh hắn, nhưng chỉ cần hắn có hành vi nào đáng ngờ thì bọn họ sẽ là kẻ đầu tiên không nghe.
Phía trước không có đường đi, các công cụ đào bới đều lăn lắc trên đất, giống như chỉ mới đây thôi vẫn còn người trong này.
Nhưng suốt dọc đường, bọn họ không gặp bất cứ ai.
Nếu đây là một cái bẫy thì có vẻ quá sơ sài.
Bọn thị vệ cẩn thận nghiên cứu đường hầm đang đào dở.
Những người khác cũng kiểm tra đồ vật xung quanh.
Ai cũng tập trung để ý những thứ trước mặt mà không biết ở phía sau lưng, trên trần hang có một cái hốc.
Cửa ngụy trang từ từ kéo ra, để lộ một gương mặt thanh lệ.
Đó là Thanh Nhiễm.
Lý Ngộ đứng ngay bên dưới, làm khẩu hình với nàng, dùng ánh mắt trao đổi, sau đó nàng lại nhanh chóng kéo cửa che lại nơi mình ẩn nấp.
Trong hang động tối om, chẳng có ai lại đi soi đuốc để nhìn lên trên đầu mình.
Trong số các thị vệ, có một người tương đối thông minh, Phó Thần cũng có chút ấn tượng với hắn.
Người này rất được Lã Thượng coi trong.
Hắn kiểm tra một hồi rồi nêu ý kiến, “Chắc chắn phía sau bức tường này trống rỗng.
Chúng cố ý làm cho chúng ta tưởng đường hầm chỉ kéo dài đến đây rồi bị bỏ dở, nhưng thật ra chúng chỉ đắp đất dày lên để ngụy trang, khiến cho chúng ta lầm tưởng.”
Ý nói thực ra đường hầm này đã được đào thông, nhưng kẻ địch dựng lên một bức tường đất bịt kín.
Ai không phát hiện ra thì tưởng đường hầm chỉ đến đây là cụt.
Phỏng đoán ngày nghe ra rất phù hợp với tác phong của kẻ địch.
Những kẻ tự phụ luôn nghĩ mình thông minh, mà ấn tượng của Phó Thần về tên thị vệ này đúng là như thế.
Nếu không ai nghĩ ra thì Phó Thần sẽ dẫn dắt, nhưng giờ có kẻ tranh phần thể hiện thì hắn không phải phí công.
Những người khác đều làm vẻ mặt “hóa ra là vậy”.
Người bày ra mưu kế này đúng là xảo quyệt, dám đánh lừa bọn họ.
Suýt chút nữa là cả đám đã dắt tay nhau về rồi.
“Đại nhân, chúng ta chỉ còn cách đập vỡ bức tường này thôi.” Thị vệ kia nói với Lý Ngộ, tuy đầy vẻ tôn trọng nhưng thật ra có chút không phục.
Ngay từ đầu, Lý Ngộ chưa từng có ý định khiến cho người người đều tin phục.
Nói cách khác, chính vì biết đối phương không phục nên mới lựa chọn.
“Cứ theo ý ngươi.” Lúc này, Lý Ngộ lại cực kỳ thiếu chính kiến.
Tuy họ mang thuốc nổ, nhưng nếu dùng ở đây thì không chừng sẽ đánh sập cả hang, cho nên vẫn nên chọn cách an toàn hơn chút.
Lý Ngộ không có ý kiến gì, im lặng lạ thường.
Không chỉ đám thuộc hạ của Lã Thượng coi thường mà cả những binh sĩ trong thành cũng bực bội.
Tên Lý Ngộ này chỉ là huynh đệ kết nghĩa của nhị hoàng tử, không có chức không có quyền thì lấy đâu ra tư cách chỉ huy bọn họ.
Những người khác cũng tán đồng cách giải quyết này.
Sẵn tiện trong hang vẫn còn dụng cụ.
Họ lại bàn nhau xem bắt đầu đào từ đâu.
Trong lúc đó, từ cái hốc trên trần hang, một sợi dây thừng từ từ thả xuống.
Không ai để ý thấy Lý Ngộ đã nắm lấy sợi dây, nhanh chóng được kéo lên trên.
Hắn biến mất khỏi hang chỉ trong một tích tắc, không gây tiếng động nào.
Thời gian được sắp xếp hoàn hảo.
Không thể biến mất trước khi họ bắt đầu đào, như vậy sẽ bị phát hiện.
Nhưng cũng không thể biến mấy sau khi họ đào, bởi Phó Thần cũng sẽ bị liên lụy theo.
Những binh lính nghe theo sự chỉ dẫn của thị vệ, chọn nơi đào bới, lần lượt cầm dụng cụ lên.
Bọn họ đào khá lâu.
Bức tường đất dày hơn họ tưởng, đành phải thay nhau đào.
Người nào người nấy đều ra sức phá từng lớp đất.
Đường hầm bỗng hơi rung chuyển.
Chợt có tiếng nước ùng ục bên tai.
Tiếng nước rất kỳ quái, ai cũng nghe được.
Trong lúc bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, một vài dòng nước len qua khe nứt trên tường đất, càng lúc càng nhiều.
Bấy giờ, đám thị vệ mới phát hiện ra có vấn đề.
Ban đầu chỉ là một khe nhỏ, bỗng nhiên nứt toác thành lỗ thủng lớn, nước ào ào phun ra.
“May quay lại!” Người cầm đầu kinh hãi hô lên.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.
Từ nơi họ vừa đục phá ban nãy, một cột nước xiết phun ra khắp hang động.
Những người kia chưa kịp đề phòng đã bị sức nước đẩy ngã.
Tiếng kêu cứu vang vọng khắp đường hầm.
Nước phun quá đột ngột, bọn họ chỉ biết vùng vẫy cầu sinh.
Có người cố gắng bám lên trần hang, nhưng chất đất quá mềm, lại ơi xuống dưới.
Có người không giỏi bơi lội, vội vàng bám lấy người bên cạnh, mong được cứu, nhưng lại bị chính người đó hốt hoảng dìm xuống, không bao lâu sau đã chết chìm.
Có người cố gắng bơi về, nhưng nước lại dâng cao, sắp ngập trần hang.
Lúc đến được cửa ra, họ ngẩng đầu lên, bất ngờ trông thấy một vài gương mặt quen thuộc.
Đó không phải các bộ hạ của Nhã Nhĩ Cáp tướng quân sao? Nhưng còn chưa kịp nghĩ, nhưng người phía trên đã hất đất xuống, như muốn chôn vùi hang động này.
“Không!” Thấy dòng nước cuồn chộn ập đến, bọn họ chỉ biết tuyệt vọng hét lên.
Sức nước của mạch ngầm còn dữ dội hơn dự đoán.
Vừa qua mùa mưa, lượng nước được tích dưới lòng đất vô cùng dồi dào.
Nước nhanh chóng dâng ngập đường hầm.
Còn cái hốc trên trần hang đã được Thanh Nhiễm bịt lại, thàng một không gian kín dưới lòng đất.
Đám tinh binh còn sót lại, cố gắng chồi lên trên mặt nước, hít thở chút không khí ít ỏi.
Nhưng mạch nước ngầm sắp bao phủ cả đỉnh hang, cướp không gian sinh tồn cuối cùng của họ, biến thành những oan hồn trong lòng đất.
Một nhóm tinh binh cứ thế bị diệt gọn.
Lúc Phó Thần nhận được tin tức từ ngoài thành, biết Địa Thử đã dò được một mạch nước ngầm.
Bọn họ tương kế tựu kế, không bỏ dở nơi đang đào bới mà đào một đường khác phía trên, đó mới là đường vào thành thực sự.
Phó Thần gọi đường hầm đó là hầm đóng quân.
Vào thời chiến, người ta đào vô số đường hầm để tránh bom mìn.
Tùy phong tục và thổ địa từng vùng, hầm sẽ có hình dạng khác nhau.
Có loại được xây theo hình bậc thang, có thể thông lên pháo đài trên mặt đất.
Có loại nằm thật sâu dưới đất, đào thành năm ba gian để quân lính sinh hoạt.
Đó là một loại đường hầm toàn vẹn cả công lẫn thủ.
Tuy bọn họ và đám tinh binh kia ở trong cùng một hệ thống đường hầm, nhưng vị trí cao thấp khác nhau.
Bọn họ ở bên trên, nước không thể dâng đến.
Trong thành Bảo Tuyên, trừ binh lính của Nhã Nhĩ Cáp, còn có cả những tướng lãnh đã theo phe nhị hoàng tử.
Phó Thần gom bọn họ cùng với những thị vệ chủ chốt của Linh Hào, giải quyết một lần dứt điểm.
Hoàn thành bước này, kế hoạch cơ bản đã thành công.
Sau khi nghe những tiếng kêu la kia tắt lịm, mạch nước ngầm cũng từ từ chậm lại, hắn mới phái người đi xuống vớt xác.
Một nhóm người bình tĩnh vớt những cái xác chết trong trạng thái kinh hoảng kia lên, cởi khải giáp và áo quần của họ.
Ở đây, ngay cả một đứa bé như Thanh Tửu cũng mặt không đổi sắc.
Trong thời đại này, người chết đầy đường, ngay cả trẻ con cũng nhìn lâu thành quen.
Những người đót hay quần áo của người chết.
Trừ những người đóng vai tướng lãnh thì các thân binh của Thiệu Hoa Trì và các thuộc hạ của Phó Thần đều không dùng mặt nạ dịch dung, cứ thế lẩn vào trong quân thủ thành.
Dù Tùng Dịch có lợi hại đến mấy cũng không thể tìm đủ vật liệu để làm ra mấy tấm mặt nạ da.
Mọi chuyện được thuận lợi như vậy là nhờ có Thanh Tửu.
Phó Thần cố ý bảo Thanh Nhiễm thử đưa thằng bé theo.
Hắn chỉ mới có linh cảm thôi, cần xác minh mới được.
Một lần là trùng hợp, còn hai ba lần thì sao.
Phó Thần phần nào khẳng định, bản thân Thanh Tử có vận may hơn người.
Lúc trước hắn chỉ nói đùa nó là phúc tinh, không chừng lại là thật.
Còn những tinh binh mà Linh Hào để lại, họ rất quen thuộc với lão Lã và Lã Thượng, không thể đóng giả được.
Phó Thần chọn vài thuộc hạ giỏi ứng biến, cải trang thành những nhân vật vô danh tiểu tốt, còn những người khác thì xem như đã bỏ mạng.
Nhìn những xác chết không mảnh vải che thân, Phó Thần chẳng chút thương xót.
Có lẽ những kẻ này khi thấy bách tính bị thiêu đốt ngoài thành cũng chẳng cảm thấy tính mạng những người đó có gì đáng giá.
Hắn thậm chí còn nghĩ chết thế này là quá hời rồi.
Một nhóm thuộc hạ không cải trang, thông qua đường hầm đóng quân để vào thảnh, trở thành bách tính vô tội.
Phó Thần mang những “người lính sống sót” đến tập hợp với quân của Nhã Nhĩ Cáp ở bên trên.
Đương nhiên hắn cũng chỉ đạo vài người biến thành “người chết”, nhưng thật ra là ở ngoài thành chờ lệnh.
Lúc này, kế hoạch đi đánh sập đường hầm của Thất sát đã hoàn thành.
Nhìn tổng thể, ba nhóm người Phó Thần dẫn đi đều có kẻ thương vong kẻ sống sót.
Nhưng trên thực tế, người của Linh Hào : 0, binh lính tướng lãnh trong thành theo phe nhị hoàng tử : 0, chỉ có lính của Nhã Nhĩ Cáp vẫn bảo toàn quân số.
Hắn quay đầu nhìn đường hầm đã bị lấp kín.
Nếu cho nổ thì cả hang sẽ sập xuống, căn hầm bên trên cũng hu hại theo.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã không có ý định dùng chỗ thuốc nổ mang theo.
Mặt đất nơi này không khác mặt đất thông thường bao nhiêu.
Kể cả sau này có người đên kiểm tra cũng không thấy lối vào.
Lã Thượng đang thong thả bước trên tường thành, chờ Lý Ngộ khải hoàn trở về.
Khi thấy một đám người toàn thân ướt đẫm, khổ sở chật vật chạy từ ngoài thành về đây, lòng hắn như bị đá tảng ngàn cân đè nặng.
Lý Ngộ hồng hộc chạy đến nơi là ngã lăn ra đất, không động đậy nổi, những người còn lại cũng như vừa thoát chết.
Lã Thượng lập tức lo sợ.
Hắn chưa từng bị tổn thất thảm trọng như thế.
Tính tổng số quân còn sống chỉ có mấy người.
Lý Ngộ hình như trúng độc, cả khuôn mặt tím bầm.
Điều khiến hắn lo lắng nhất là nếu không có Lý Ngô chỉ huy thì làm sao bọn họ chống lại được Thất Sát.
Trong ba nhóm lính, phe họ tổn thất nhiều nhất.
Lã Thượng nhìn quân của Nhã Nhĩ Cáp và lính hộ thành, số lượng vẫn còn tương đối.
Có khi hai phe này từ đầu đã âm thầm liên kết với nhau rồi cũng nên.
Nghĩ lại càng cảm thấy chuyện này rất có lý.
Dù lính trong thành đã đầu quân cho họ nhưng hắn cũng không dám tín nhiệm.
Nếu thật như vậy, có phải lão già Nhã Nhĩ Cáp kia cũng giả heo ăn thịt hổi không? Quá đáng sợ, chúng đã che mắt bao nhiêu người.
Thế thì quả thật lần này hắn đã hại Lý Ngộ rồi.
Lý Ngộ chẳng qua chỉ đến đây báo tin, nhưng vì Linh Hào chạy trốn nên hắn mới đành phải thay thế.
Không có Lý Ngộ, họ sẽ không biết mưu đồ của Thất Sát.
Tình hình trong thành đều là hắn và lão Lã tóm tắm rồi báo cáo lại.
Giờ xảy ra tình trạng toàn quân bị diệt thế này, cũng tại bọn họ thông tin sai.
Nhìn Lý Ngộ vừa vào đến cửa thành là ngã vật ra, Lã Thượng áy náy vô cùng.”Còn không mau gọi đại phu đến đây!” Lã Thượng quát.
Bọn họ cũng có đại phu trong thành để chữa trị cho người của mình.
Nhưng nhìn sắc mặt của Lý Ngộ thì hình như trúng độc nặng lắm.
Người phối giải dược tài giỏi nhất chỉ có Phi Khanh, nhưng hiện giờ thì không được.
Đừng nói Phi Khanh nước xa không cứu được lửa gần, dù y có ở ngay tại đây thì với thân thể như vậy cũng không giúp ích được gì.
Nhã Nhĩ Cáp vừa tới thì bị Lã Thượng nhìn chằm chằm, tự nhiên phát run.
Sao hắn lại nhìn ta như thế?
Lão thấy người của mình cũng thiệt hại không ít, đùng đùng nổi giận.
Nhưng giờ phe Lã Thượng không ở thế áp đảo như lúc đầu.
Để có thể tiếp tục khống chế được thành Bảo Tuyên, bọn họ không thể đối phó với lão mãng phu này một cách không kiêng nể như lúc trước.
Nhưng bị một lão tướng lĩnh quê mùa như Nhã Nhĩ Cáp chơi xỏ, hắn cũng tức không biết để đâu cho hết.
Nhã Nhĩ Cáp nói vài câu khó nghe, Lã Thượng cũng không nhẫn nhịn, hai người cứ thế văng tục chửi thề trước mặt công chúng.
Thành Bảo Tuyên vốn đã căng thẳng lại càng sôi sục hơn.
Người đầu tiên cắt ngang cuộc tranh cãi lại chính là Lý Ngộ đang nằm trên đất, không rõ sống chết.
Toàn thân hắn bỗng nhiên run rẩy.
Khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên dữ tợn, máu đen từ trong miệng chảy ra.
Lúc này Lã Thượng mới hoảng hốt, tình trạng của Lý Ngộ nghiêm trọng hơn hắn tưởng nhiều.
Người kinh tài tuyệt diễm như Lý Ngộ mà Thất Sát cũng làm hai được.
Lã Thượng đoán có lẽ Thất Sát đã biết người đang chỉ huy ở đây là ai, cho nên mới nhắm vào Lý Ngộ như thế.
Lúc này, Lã Thượng cũng không muốn phí lời vô ích với Nhã Nhĩ Cáp.
Kế hoạch sắp tới phải tiến hành nhanh hơn.
Những tính toán trước kia không thể bỏ dở được.
Dù sau này kinh thành có phái người đến điều tra thì chỉ có nước cố hết sức che giấu thôi.
Chỉ cần hạ được thành Bảo Tuyên thì xem như đã phá một lỗ hổng hớn ở phía Tây Bắc.
Chuyện có nặng có nhẹ, hắn biết cái gì cần ưu tiên trước.
Nhà dột còn gặp đêm mưa.
Ngoài thành bỗng xuất hiện một đội nhân mã đến đưa vật tư.
Đó là lương thảo và thuốc thang được chủ thành Duật Châu vận chuyển đến.
Nhưng cửa thành vẫn kiên quyết đóng chặt.
Nhã Nhĩ Cáp muốn ra mở cổng, nhưng Lã Thượng dùng tính mạng dân chúng trong thành uy hiếp, lão chỉ đành án binh bất động.
Những vật tư này quan trọng với thành Bảo Tuyên đến mức nào? Không có nó thì dân chúng không bị giết cũng chết vì đói.
Nhưng mà người nắm quyền ở đây lại là quân lính của Linh Hào.
Lã Thượng đưa Lý Ngộ về biệt trang.
Sau khi kiểm tra, kết quả lại không tốt chút nào.
Lý Ngộ trúng một loại độc lạ, y sưu thông thường không thể cứu chữa được.
Lý Ngộ liên tục nôn ra máu, đầu óc lại mơ hồ.
Phó Thần thực ra chỉ đang đánh cuộc.
Hắn biết rõ nếu lần này, mình mang người ra ngoài, toàn quân bị diệt mà hắn lại còn sống thì sẽ trở thành tâm điểm nghi ngờ.
Nếu hắn đúng là Thất Sát như Ô Nhân Đồ Nhã nói thì không ai hiểu hắn hơn chính bản thân mình.
Nếu Thất Sát biết Lý Ngộ là chủ soái thì đương nhiên không thể nào hạ thủ lưu tình, sẽ tìm mọi cách giải quyết đối phương.
Sau khi xác định như vậy, hắn mới quyết định tự hạ độc chính mình.
Còn lỡ chết thật thì sao? Âu cũng là số mệnh.
Quyết định nào của hắn cũng đi kèm rủi ro.
Không có một sách lược nào là hoàn mỹ hết.
Dù là hắn, Phi Khanh hay Lý Biến Thiên đều có những chuyện không thể nắm chắc.
Nhưng mà vận may của hắn về vấn đề sống chết thường khá tốt.
Hiện giờ, phúc tinh Thanh Tửu của hắn cũng đã vào thành Bảo Tuyên, hắn không tin mình sẽ mất mạng.
Hơn nữa, hắn tin Lã Thượng xét về cả tính lẫn lý, sẽ tìm mọi cách cứu hắn.
Còn vạn nhất Lã Thượng bỏ mặc hắn thì sao? Không vấn đề gì.
Mấy thuộc hạ tinh nhuệ vẫn đang dịch dung đi theo bên cạnh hắn.
Vào lúc quan trọng nhất, bọn họ sẽ ra tay.
Chỉ cần có tám phần khả năng thắng thì sẽ đặt cược, không cược không phải Phó Thần.
Trên thực tế, nếu người nằm đây lúc này là lão Lã thì chắc Lã Thượng sẽ giải quyết luôn cho xong, đỡ liên lụy bọn họ.
Nhưng mà trước mặt hắn lại là Lý Ngộ.
Khoan xét đến thời đại này chế độ cấp bậc hà khắc ra sao, mưu hại chủ soái bị xử phạt nặng thế nào.
Chỉ nguyên việc lão Lã đang không biết có nhiễm bệnh hay không, lính chủ lực bị diệt hết, chỉ còn binh lính thông thường, không có người nào chỉ huy, hắn không thể ra tay với Lý Ngộ lúc này được.
Giả sử người lãnh đạo lúc này vẫn là Linh Hào, có khi hắn sẽ đem hết thuộc hạ ra làm tốt thí để tránh bị truy cứu trách nhiệm cho lần hành động thất bại này.
Với bằng ấy lí do, Lã Thương nhất định sẽ muốn cứu hắn.
Hắn không chút nào nghi ngờ Lý Ngộ, đương nhiên không thể nghĩ đến khả năng Lý Ngộ chính là chủ mưu.
Nhất là khi Lý Ngộ đã trúng độc thê thảm thế này.
“Lý đại nhân, ngài còn tỉnh không?”
Lã Thượng vỗ mặt Lý Ngộ.
Lý Ngộ gắng mở mắt, nhưng dường như vẫn không có ý thức.
“Ngài có thấy mặt Thất Sát không?” Đây là vấn đề quan trọng nhất.
Lý Ngộ chưa nói được câu nào đã lại hộc máu.
Vị y sư kia thấy vẻ mặt hung tợn của Lã Thượng, sợ bị bổ cho một đao chết tại chỗ, vội run rẩy nói, “Thật ra có một người chắc sẽ cứu được Lý đại nhân.”
“Nói mau, đừng có phí thời giờ.” Lý Ngộ không chờ được ngươi dông dài đâu.
“Chính là vị thần y hoàng triều Lương Thành Văn đó.”
Nhưng sau khi hắn đã chạy đến khu Hắc Huyết, bọn họ đã quyết định bỏ cuộc, không truy bắt đám thái y này.
Dù họ có cứu sống được người trong đó thì rồi tất cả sẽ đều bị bắt đi hỏa thiêu thôi.
Lũ thái y kia rõ là không biết tốt xấu.
Giờ hắn không nghĩ được nhiều như vậy, phải nhân lúc Lương Thành Văn chưa bị lây bệnh, “Tìm hai người từng mắc thiên hoa, đến khu Hắc Huyết, bắt Lương Thành Văn về đây cho ta.”
Đám thị vệ đi một lúc, rồi lại tay trắng quay về.
Lã Thượng suýt nữa thì tức đến không thở nổi.
Lính tinh nhuệ chết cả rồi, giờ chỉ còn một lũ phế vật, “Người đâu?”
Bọn thị vệ cũng khó xử.
“Vị thái y kia còn sống, chưa lây bệnh, nhưng hắn nói nếu ta cứ ép hắn đi thì hắn sẽ tự sát.”
Một thần y như vậy, lại là người chuyên nghiên cứu về độc, nếu muốn tư sát thì bọn họ ngăn làm sao nổi.
“Được lắm.
Cậy mình có tí tài mọn mà lên mặt !”
Nhưng giờ biết làm thế nào, bọn họ đang cầu người ta mà.
Hắn sai đám lính lúc trước cùng Lý Ngộ quay về, “Các ngươi mau khiêng Lý Ngộ đến đó, ở lại canh chừng.
Nếu Lương Thành Văn không cứu hắn thì giết hết cả lũ.”
Đương nhiên khi đó Lý Ngộ cũng xem như mất mạng.
Ba người lính này đều là thủ hạ của Thanh Nhiễm đóng giả.
Nghe vậy, hai mắt chợt lóe sáng, “Nếu Lý Ngộ đại nhân lây bệnh thì sao….”
Lã Thượng cũng sốt ruột lắm, nhưng hắn chẳng có cách nào.
Xử lý xong chuyện Lý Ngộ, hắn còn trăm công nghìn việc khác, chỉ có thể mong sao Lý Ngộ gặp được phép màu thôi, “Nếu hắn ở trong thành lâu như vậy mà còn chưa lây thì chắc không dễ lây đâu.”
Lý Ngộ không phải lão Lã.
Lã Thượng từng tận mắt thấy hắn tiếp xúc với người bị thiên hoa mà không bị làm sao.
Tuy nói vậy chứ Lã Thượng cũng không dám chắc.
Vì thế, Lý Ngộ bị người ta khiêng đến khu Hắc Huyết.
Dọc đường đi, hắn trở thành trung tâm của sự chú ý.
Bởi vị vụ hỏa hoạn lúc trước, khắp nẻo đường chật kín người.
Thấy Lý Ngộ được đưa ra từ biệt trang, bọn họ đứng vây quanh chỉ trỏ.
Thiệu Hoa Trì đang ở khu Hắc Huyết, ngẩng đầu nhìn đám đông đằng kia..