Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 187: Phần Không Tên 187


Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 187: Phần Không Tên 187


Hoá ra y đã ẩn mình bấy lâu nay.

Ai mà ngờ được? Ai mà biết được?
Những nhón tay Phi Khanh gầy guộc như một xác ướp vừa bò ra khỏi hầm mộ.

Có lẽ vì ghì quá chặt để kìm nén cơn chấn động trong lòng, một bên tay vịn của xe lăn gãy ra, khiến y ngã nhào xuống đất.
Ám vệ đang định chạy đến đỡ Phi Khanh thì bị y đẩy ra, gần như dùng hết sức lực mà quát, “Ngăn đám Linh Hào lại.

Các ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất ! Hắn không thể chỉ dẫn theo một đám người cỏn con như thế.

Mau báo tin cho Lý Ngộ, bảo hắn thay đổi lộ trình, đến chi viện cho Linh Hào.

Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau đi đi !”
Bọn họ biết đi đâu tìm Lý Ngộ đại nhân bây giờ? Lý Ngộ nổi danh là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Hai mắt Phi Khanh tối sần, ho ra cả máu và vụn nội tạng.
Tử Vi vừa xuất hiện, khí thế bừng bừng, đâu phải thứ mà đám người Linh Hào có thể ứng phó được.

Thành Bảo Tuyên có kiếp nạn lớn !
Còn chưa kết thúc đâu.

Họ không thể rối trí lúc này được !
Đế vương tinh vẫn đang trong thời kỳ cường thịnh.

Bọn họ đã nung nấu kế hoạch suốt mấy thập niên, sao có thể dễ dàng thất bại như thế.

Một vị bá chủ như bệ hạ nhất định không thua.
Phi Khanh bò lên xa lăn, để thuộc hạ đẩy mình vào trong phòng.

Y múa bút thành văn.

Hiện giờ, đường liên lạc ở Tây Bắc đều đứt đoạn, không thể báo tin cho điện hạ.

Nhưng nếu sai người chạy thẳng một đường về Kích quốc thì sao? Tuy mất rất nhiều thời gian, nhưng phải làm thế mới chắc chắn đưa thư đến tay chủ công.
Thiệu Hoa Trì là Tử Vi Tinh, chắc chắn không sai.
Lúc này, Linh Hào vừa nhận được tin giả nói Thiệu Hoa Trì đã khỏi hẳn.

Để đảm bảo an toàn cho bản thân, hắn đổi tuyến đường tắt về thành Bảo Tuyên cho nên không gặp được ám vệ của Phi Khanh.
Không gặp ám vệ của Phi Khanh, nhưng lại bất ngờ gặp một nhóm người khác từ kinh thành đến.

Đó chính là đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn.

Sau khi quay về từ sa mạc Hốt Thạch, Thiệu Mộ Tiễn kể lại chuyện mình bị Thiệu Hoa Trì hãm hại, suýt rơi xuống cát lún, thêm mắm thêm muối một phen, cuối cùng chỉ có thể mang vài người sống sót quay về.
Y cáo trạng ầm ĩ, nhưng hoàng đế cũng không phải kẻ ngu xuẩn.

Lão thất hàng năm đều ở Tây Bắc giữ gìn ổn định biên cương, còn Thiệu Mộ Tiễn ngươi đến đó làm gì? Nếu ngươi không có ý đồ khác thường thì một đứa chưa bao giờ gây chuyện như lão thất việc gì phải đối phó với ngươi?
Nhưng dù sao cũng có sự thật là đại hoàng tử suýt nữa mất mạng.

Lúc này, đại dịch thiên hoa bùng nổ, vừa may lão thất lại ở gần đó, đế vương thuận tiện bảo y đến phụ trách.

Nhưng hắn không ngờ lão thất cũng nhiễm bệnh.

Sau khi biết thứ bệnh này kinh khủng thế nào, Tấn Thành đế áy máy không thôi.

Vậy mà Thiệu Mộ Tiễn lại cứ nghênh ngang rõ chướng mắt.

Không phải ngươi suốt ngày chê lão thất không có bản lĩnh sao? Được, ngươi giỏi thì cũng đi Tây Bắc đi.
Chuyện thế này đã là thói quen của Tấn Thành đế rồi.

Mỗi khi xảy ra chuyện thì tội lỗi là do người khác chứ không do hắn.
Thiệu Mộ Tiễn đương nhiên chối đây đẩy.

Bây giờ có bao nhiêu hoàng tử người thì chết, người thì bị phế, người thì quá nhỏ không đủ tuổi, người thì mất tư cách, còn mỗi lão cửu đủ khả năng đối đầu, hắn đang cần lập công tích, nhưng sao lại là cái chỗ đang bùng phát dịch bệnh cơ chứ.

Hữu tướng biết việc này, lại cực lực khuyên Thiệu Mộ Tiễn tiếp nhận công vụ.

Y không cần thật sự đến Duật Châu hay mấy chỗ đang có dịch nghiêm trọng khác, chỉ cần sai người đến an ủi, kiếm chút tiếng tăm là được.
Không ngờ vừa mới đủng đỉnh gần tới nơi thì lại gặp Linh Hào.
Từ trước đến nay, Thiệu Mộ Tiễn và Thiêu Hoa Dương đối đầu nhau bao phen.

Hai người có địa vị tương đương, thế lực trên triều tương đương, thế tộc của mẫu phi cũng tương đương.

Có thể nói, cuộc chiến tranh quyền đoạt thế năm năm trước là cuộc giằng co không hồi kết của họ, mãi cho đến khi chuyện Thiệu Hoa Dương tư thông với phi tần lộ ra, cục diện mới có chút thay đổi.
Sau khi Thiệu Hoa Dương hết hạn quyển cấm, Tấn Thành đế phái y đến Tây Bắc quản lý khai thác khoáng thạch.

Từ đó đến giờ, bọn họ không gặp lại nhau.
Linh Hào biết quan hệ giữa nhị hoàng tử và Thiệu Mộ Tiễn không tốt đẹp, nhưng kể từ khi được thả ra đến giờ, hai người không tiếp xúc nhiều.

Lần này gặp mặt, Thiệu Mộ Tiễn rất nhã nhặn mời hắn cùng đi đến thành Bảo Tuyên.

Thiệu Mộ Tiễn muốn đối phó với Thiệu Hoa Trì.

Lần trước ở sa mạc Hốt Thạch, y thất bại thảm hại như vậy, luôn nung nấu cơ hội trả thù.

Bây giờ nghe tin đối phương gặp nạn ở Tây Bắc, y sung sướng suốt dọc đường đi, kiểu gì cũng phải đến nhìn bộ dạng thê thảm của lão thất một lần mới được.
Linh Hào gặp y cũng rất ung dung, bình thản.

Hắn đóng giả Thiệu Hoa Dương mấy năm nay rồi, tự tin rằng không ai phát hiện được.

Hơn nữa, Thiệu Hoa Dương bị quyển cấm năm năm, nếu cử chỉ và hành vi có khác trước một chút thì cũng đâu lạ.

Cho nên Linh Hào vẫn bắt chước động tác và giọng nói của Thiệu Hoa Dương hệt như mọi khi.
Nhưng Thiệu Mộ Tiễn không như những người khác.

Y và Thiệu Hoa Dương đối đầu từ khi mới sinh ra tới giờ, người hiểu Thiệu Hoa Dương nhất không ai khác chính là y.
Hai người trò chuyện một hồi, ánh mắt Thiệu Mộ Tiễn càng lúc càng kỳ lạ.


Bất chợt, y đề nghị.
“Nhị đệ, đã lâu chúng ta không thi cưỡi ngựa.

Đấu lại một lần xem sao.”
“Đang có ý này.” Linh Hào đáp lại bằng đúng giọng điệu của Thiệu Hoa Dương, nghe hào khí vô cùng.
Hai người cưỡi ngựa một thi một đoạn đường thì dừng lại, tiếp tục hàn huyên.
Thiệu Mộ Tiễn ra vẻ quan tâm, “Ta nhớ ngày trước Đại Phúc và Nhị Phúc đi đâu cũng theo đệ, sao lần này không thấy.

Người bên cạnh đệ nhìn không quen thì phải.”
Sau lần truy sát Lý Biến Thiên và Phó Thần, thân tí của Thiệu Hoa Dương gần như chết hết, chỉ có một người sống sót, thoát khỏi thôn Thượng Thiện.
Khi ấy Phó Thần cũng không để ý có một con cá lọt lưới, con cá đó chính là Nhị Phúc mà Thiệu Mộ Tiễn nhắc đến.
Linh Hào đương nhiên không hiểu biết nhiều về những kẻ đi theo nhị hoàng tử trước kia.

Vì không phải nhân vật quan trọng nên nào có ai chú ý đến cử chỉ, động tác của họ mà bắt chước.

Mà kể cả Nhị Phúc và Đại Phúc còn sống đi nữa, hắn cũng không thể tha mạng cho bọn họ.
Hắn trả lời qua loa rằng đã phái bọn họ đi nơi khác làm nhiệm vụ.

Thiệu Mộ Tiễn dường như khẳng định được gì đó, ánh mắt nhìn Linh Hào như nhìn một người chết, gằn từng chữ vạch mặt hắn.

“Ngươi không phải nhị đệ của ta.”
“Đại ca, huynh nói gì vậy? Ta không phải ta thì còn là ai?” Nụ cười của Linh Hào hơi gượng gạo đôi chút.
Trong năm năm đóng giả, hắn chưa từng bị ai vạch trần, mọi chuyện vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.
“Từ trước đến nay, lão nhị lúc nào cũng mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ chịu nhận thua.

Y cũng xem như ưu tú, nếu không thì ngày xưa phụ hoàng đã chẳng sủng ái y đến vậy.

Nhưng chỉ duy có cưỡi ngựa là y chưa từng thắng ta.

Từ năm tám tuổi, y đã thề sẽ không bao giờ thi cưỡi ngựa với ta nữa.” Đó là bí mật riêng giữa Thiệu Mộ Tiễn và Thiệu Hoa Dương, người khác có điều tra kỹ đến mấy cũng chẳng biết được.
Cho nên từ ban nãy y đã biết người trước mặt mình là kẻ giả mạo rồi.
Nét tươi cười trên mặt Linh Hào biết mất.

Giờ y không có cớ gì để cãi lại, lập tức ra lệnh cho những hộ vệ đằnng sau, “Giết tất cả bọn họ, không để lại kẻ nào!”
Thiệu Mộ Tiễn còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã bổ tới.
Đó là hành vi đặc trưng của Lý phái, một khi đã bại lộ thì không cần lấp liếm, thẳng tay giết người diệt khẩu.

Người chết mới là kẻ kín miệng nhất, bọn họ sẽ không để phí thời giờ.
Không chuẩn bị mà đã vạch mặt hắn ! Nếu Thiệu Mộ Tiễn có gan như vậy thì đừng trách hắn ra tay độc ác.
Thiệu Mộ Tiễn còn tưởng ít nhất đối phương cũng phải chối quanh vài câu, không ngờ lại lập tức tấn công.
Y bị đâm trúng một nhát, cắn răng nhịn đau, rút bội kiếm trên người để đỡ đòn tấn công từ sao lưng.

Nhưng Linh Hào đã mở cơ quan trên cánh tay, bắn thẳng vào chân ngựa Thiệu Mộ Tiễn.
Con ngựa nâu đỏ quý hiếm bị dọa sợ, dựng thẳng người, hí vang một tiếng, hất văng Thiệu Mộ Tiễn từ trên yên cương xuống rồi chạy thục mạng.
Y rơi xuống đất, vừa ngẩng đầu lên thì đã muộn.

Thanh kiễm của Linh Hào đã lao thẳng một đường về phía y, xuyên qua lồng ngực.
Có lẽ cả đời này Thiệu Mộ Tiễn cũng không ngờ được mình lại chết một cách nực cười như thế, chưa kịp đánh đã thua.
Vì y quá yếu sao? Không phải, mà bởi đối phương phản ứng nhanh hơn, tàn ác hơn.
Đối thủ như thế mới chiếm được tiên cơ.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Thiệu Mộ Tiễn quỳ trên mặt đất, một thanh kiếm ghim vào lồng ngực.

Khoảnh khắc cuối cùng trước lúc chết, y chỉ muốn biết sự thật.
Linh Hào bật cười.

Hắn không có nghĩa vụ giải thích với một kẻ sắp chết.
Con người đúng là thứ sinh vật tò mò.
“Nhị đệ của ta cũng là do các ngươi giết sao?”
“Người giết hắn tên là Lý Ngộ, nhưng ta nghĩ ngươi không gặp được đâu.” Linh Hào thấy y có vẻ đáng thương nên bố thí cho một câu trả lời.
Nghe xong những lời này, Thiệu Mộ Tiễn trợn trừng hai mắt, tắt thở hoàn toàn.
Linh Hào nhìn về phía xa.

Những người Thiệu Mộ Tiễn mang theo đang điên cuồng chống trả, vài kẻ đào tẩu được.
“Bao nhiêu người chạy thoát?” Linh Hào nhìn Thiệu Mộ Tiễn đầm đìa máu tươi trên mặt đất, lạnh giọng hỏi Kền Kền.
“Ba người.” Kền Kền đầy vẻ tự trách.
Linh Hào vung tay tát hắn hai cái, “Đồ vô dụng, còn không mau dẫn người đuổi theo.

Không giết được chúng thì đừng hòng quay về đây.”
Mặt Kền Kền lập tức sưng vù.

Chuyện như vậy hắn đã nếm trải không biết bao nhiêu lần trong mấy năm nay, quen từ lâu rồi.

Hắn cúi đầu, che đi ánh mắt khó lường, đáp, “Vâng.”
Linh Hào lại quay đầu nhìn Thiệu Mộ Tiễn chết không nhắm mắt, cảm thấy thật may sao, ông trời đứng về phía họ.
Nếu mà bị vạch trần ngay tại hoàng cung Tấn quốc thì không biết phải làm sao.
Hắn không ngờ tên tứ tri phát triển này lại nhạy bén như vậy.

Thiệu Mộ Tiễn lúc nào cũng bị đám hoàng tử có địa vị thấp hơn mình dắt mũi chạy vòng quanh, vậy mà lại là người đầu tiên phát hiện ra thân phận hắn.
Tuy Tấn Thành Đế chỉ là một tên phế vật, nhưng đám con cái của hắn cũng lắm đứa thừa hưởng được tài nghệ của đế vương trong truyền thuyết Tấn Thái Tổ.
Một thân tín khác đi tới, là một thành viên trong đoàn hộ vệ của Lý Biến Thiên, gọi là Thập Tam.

Nhiệm vụ của hắn vừa là bảo vệ vừa là giám sát Linh Hào, “Lần này ngươi giết hắn thì giải thích với Tấn quốc ra sao?”
“Giải thích? Cần gì phải giải thích.”
“Có ý gì?”
“Người giết hắn là Thiệu Hoa Trì, đâu liên quan đến ta.” Vu oan giá họa mà nói đến đường hoàng.
Vừa hay lão thất và lão đại đã có mâu thuẫn từ trước do vụ việc ở sa mạc Hốt Thạch cách đâu không bao lâu.
“Nhưng chỉ e Thiệu Hoa Trì sắp chết, thời gian không khớp.” Người chết rồi thì làm sao giết được Thiệu Mộ Tiễn.

Thời gian chết của mỗi hoàng tử đều có người chuyên môn ghi chép, kể cả Thiệu Hoa Trì đột nhiên phát bệnh trong thành bị cô lập cũng sẽ có thành chủ bộ ghi chép thay.
“Vậy thì chúng ta cố hết sức kéo dài mạng sống cho y là được.” Linh Hào nhìn cánh đồng hoang vu phía xa, “Giúp y kéo dài chút hơi tàn đi vậy.”
.
Nhã Nhĩ Cáp quả thật vẫn luôn tìm cách liên hệ với thất hoàng tử.

Mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì thường xuyên qua lại giám sát biên phòng Tây Bắc, lão cũng đã tiếp xúc mấy lần.

Lão đoán mệnh lệnh thiêu hủy toàn thành không phải do đích thân vị hoàng tử này nói ra.


Hơn nữa, từ đầu đến cuối, lão chỉ nghe nhị hoàng tử ra lệnh.

Trừ lúc mới đến đến, lão vẫn chưa thấy bóng dáng Thiệu Hoa Trì thêm một lần nào.

Việc này chẳng phải hết sức kỳ quái hay sao?
Tất nhiên lão cũng nghĩ đến việc tới biệt trang, gặp tận mặt Thiệu Hoa Trì, nhưng ở đó lại có ba tầng trọng binh canh gác nghiêm ngặt.

Thị vệ thẳng tay đuổi lão về.
Nghe nói mấy năm nay, trận chiến tranh quyền đoạt vị ngày càng ác liệt, lão không nghĩ y sẽ dại dột dến mức làm chuyện gì khiến dân oán than.
Nhưng cuối cùng lão vẫn không dám cãi lệnh cấp trên.

Một nhà già trẻ lớn bé của lão còn đang ở trong thành, lão không thể bỏ người nhà để quan tâm đến một vị vương gia không rõ sống chết.
Dù Thiệu Hoa Trì có thực quyền cao hơn nhị hoàng tử, nhưng y phải còn sống mới có tác dụng.
“Không biết tướng quân có muốn người nhà, cứu bá tánh trong thành hay không?” Đối với Nhã Nhĩ Cáp vốn ưa nhanh gọn, Phó Thần cũng nói thẳng vào vấn đề.
Nhã Nhĩ Cáp nghe vậy, chợt sững sờ, trừng to mắt hổ, “Lão phu nói rồi, ta không có thời gian vòng vo với các ngươi.

Ngươi chỉ cần nói cha ta biết, muốn ta làm cái gì?”
“Ta chuẩn bị cứu Thụy Vương ra khỏi biệt trang.”
“Cái gì? Sao có thể !” Ngươi biết chúng có trọng binh canh gác không? Một tên hèn mọn như ngươi chẳng đủ chúng nhét kẽ răng đâu.
Ta đương nhiên không đồng ý.
“Ta có được lệnh bài của điện hạ, có nghĩa là ta có cách.

Nếu ngài tin tưởng con người thất điện hạ, vậy thì liệu có nguyện làm một việc bán trời không văn tự hay không?” Phó Thần đã điều tra toàn bộ quan văn võ tướng ở Tây Bắc từ rất lâu.

Trong những ngày ở ngoài thành, hắn đâu chỉ ngồi chơi không.

Thanh Nhiễm tìm hiểu rất kỹ về sự tích liên quan đến vị tướng quân này.

Lão đã khiến bao nhiêu tướng lãnh nể phục, về làm thủ hạ, cũng cứu giúp không biết bao nhiêu bá tánh.

Nếu hỏi trong thành này còn ai giúp được hắn thì chỉ có thể là vị tướng quân vẫn luôn kiên trì bảo vệ dân chúng này thôi.
Lúc Phó Thần bước vào phủ tướng quân, hắn đã mười phần chắc chín.

Vị tướng quân ấy nhất định sẽ cùng hắn tìm đường sống trong cảnh éo le.
Một lúc lâu sau, Nhã Nhĩ Cáp mới hạ quyết tâm với ý tưởng mà chính lão cũng cảm thấy điên rồ, “Ngươi định khi nào cứu?”
Đã dùng từ cứu có nghĩa là lão thừa nhận Thiệu Hoa Trì đang bị giam cầm.
“Ngay đêm nay.”
Đêm nay? Ngươi vừa mới đến tìm ta, ngươi nhìn cái bộ dạng nhàn hạ của ngươi xem có giống như đến cứu người không, hay là đến đùa cợt ta? Nhã Nhĩ Cáp thấy thân phận của Lý Ngộ giống như đến đây du ngoạn, hoăc thay thế nhị hoàng tử quản thành hơn.

Có phải ban nãy lão đã đồng ý quá vội không nhỉ? Tên nhóc này nhìn không đáng tin tí nào.
Nhưng mà lão cũng không biết chính dáng vẻ đó đã hình thành phong cách riêng của Phó Thần.

Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, hắn vẫn luôn thản nhiên, chính vì thế mới khiến người khác bị thu hút.
“Ngài có thể giao cho ta một đội binh không? Ta muốn bọn họ chỉ hoàn toàn nghe lệnh ta.” Ý nói Phó Thần yêu cầu họ phải trung thành tuyệt đối với Nhã Nhĩ Cáp, thế mới đảm bảo được không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc này, hầu hết tướng sĩ trong thành đều chia nhau đến những vị trí nhị hoàng chỉ đạo, người còn lại đều là thân tín của Nhã Nhĩ Cáp.
“Được, lát nữa ta sẽ để bọn họ theo ngươi.

Vậy ngươi muốn ta tiếp ứng ngươi ở đâu?” Lão cho rằng nhất định phải chuẩn bị kỹ càng từ trước.
“Ngài chỉ cần ở yên trong phủ là được.”
“….” Càng lúc càng cảm thấy người này không đáng tin.
“Ngài có cảm thấy bất ngờ khi ta đến gặp ngài hôm nay không, hơn nữa còn rất vội vàng, không cho ngài thời gian.” Phó Thần dường như đọc được suy nghĩ của đối phương.
Bị người ta vạch trần, Nhã Nhĩ Cáp cũng chẳng có gì xấu hổ.
“Tự ngươi cũng biết mà còn làm?” Nhã Nhĩ Cáp trừng mắt hổ.

Nếu tên này là lính của mình thì kiểu gì lão cũng bắt lại, đánh cho mấy chục quân côn, dạy hắn làm người cho đàng hoàng.
“Hôm qua ta đã giao lệnh bài cho ngài, cho nên thật ra ngài đã có chuẩn bị tinh thần từ trước, nếu không ta đã chẳng lẻn vào phủ của ngài dễ dàng như vậy.” Lúc tiến vào, Phó Thần đã phát hiện ra, cũng hiểu được ý vị tướng quân này đang cố tình mở đường cho hắn, “Ta đã cho ngài một ngày để chuẩn bị, vây mà lúc ta đến đây nói chuyện, ngài còn cảm thấy bất ngờ, huống chi là người khác.

Bọn họ làm sao mà đoán ra.”
Vì tính ổn định của lần hợp tác ngắn ngủ này, Phó Thần quyết định giải thích dài dòng vài câu với ông lão.
Nhã Nhĩ Cáp nhìn hắn hồi lâu, “Nếu như ta không đồng ý, chắc hẳn ngươi còn cách khác.”
Đến vội vàng như thế, ai dám đảm bảo chắc chắn sẽ thuyết phục thành công.
Phó Thần chỉ cười cười, nhưng cũng có thể đoán được, quả thật hắn đã có kế hoạch dự phòng.
Nhã Nhĩ Cáp biết mình xem như đã lỡ leo lên thuyền giặc này.

Không nghĩ thằng nhóc trẻ măng này lại suy nghĩ thấu đáo như thế.

Tuy vẫn còn chút tính nết ngông cuồng nhưng lại có tư duy sắc bén của người trẻ tuổi, đám lão tướng như họ không bì được.

Tuy lão chưa quá già, nhưng đôi mắt hổ đã từng duyệt vô số người.

Một lúc lâu sau, lão mới đánh giá Phó Thần bằng một câu ngắn gọn, “Tên điên khùng chuyên làm chuyện khác người.”
……….
Loan Kinh Tấn quốc.
Hữu tướng Quách Vĩnh Húc vừa ngả lưng được một lúc, miếng ngọc bội đeo bên hông bỗng nhiên vỡ vụn.

Ngày trước lão đã nhờ vu giả chế tác một đôi ngọc liền mệnh.

Nếu người đeo ngọc chết thì khối còn lại cũng vỡ theo.

Mà miếng ngọc đôi với miếng trong tay lão đang nằm trong ngực áp Thiệu Mộ Tiễn.
Sở dĩ lão bảo Thiệu Mộ Tiễn đến Tây Bắc là cho y cơ hội làm nên công tích, không muốn khiến y mất mạng.
Muội muội của Quác Vĩnh Húc là Thục phi, một trong tứ phi, cho nên lão chống lưng cho đại hoàng tử là lẽ thường tình, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Thân thể Thục phi càng ngày càng yếu, chăm dưỡng vài năm cũng chẳng khá hơn, cho nên suốt ngày chỉ ru rú trong cung điện của mình.

Nhưng mẫu tử liên tâm, nàng bỗng cảm thấy sốt ruột, phái người đến tìm hữu tướng thì nhận được tin này, khiến nàng ngã gục, không gượng dậy nổi.

Nàng chỉ có một nhi tử duy nhất mà phải liều cả mạng mới sinh được.
Vì vậy, nàng mời vu giả đến để làm một lễ tế chia tách hồn phách, đưa vào miếng ngọc liền mệnh này.

Ngọc này đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, chỉ khi người mang ngọc chết mới vỡ vụn.

Nàng chạy đến Phúc Hi cung của hoàng quý phi giữa đêm khuya.

Người nắm quyền quản lý cung vụ bây giờ là Mục Quân Ngưng, có chuyện gì quan trọng đều phải thông qua nàng.

Còn hoàng hậu nương nương thì hầu như mọi người đã quên mất vị này rồi.
Mục Quân Ngưng đã nghỉ ngơi được một lúc, nhưng lại bị vị Thục phi trước giờ luôn an phận đến mức chẳng ai nhớ đến đánh thức.
“Thục phi muội muội, có chuyện gì mà gấp vậy, đừng hành lễ nữa.

Có gì cứ nói, bổn cung chắc chắn sẽ làm chủ cho muội.” Mục Quân Ngưng khoác vội chiếc áo ngủ rồi vội bước tới, định nâng Thục phi dậy nhưng không sao kéo lên được.
Đối phương đau lòng thật hay đang giả vờ, nàng chỉ nhìn là biết ngay.

Mục Quân Ngưng cũng rất lo lắng, xem ra có chuyện nghiêm trọng rồi, không thì sao Thục phi trước giờ chẳng thích nhờ vả ai lại phải tìm đến nàng.
Thục phi mềm nhũn trên sàn, lệ rơi đầy mặt, khóc đến đứt từng khúc ruột, “Tỷ tỷ, mất rồi…..hài tử mất rồi.”
Mất rồi? Chẳng lẽ Thục phi mang thai? Nhưng mấy năm nay Tấn Thành đế rất ít khi lâm hạnh hậu cung mà.
Mục Quân Ngưng không hiểu đầu đuôi, còn Thục phi lại gần như không còn thần trí, luôn miệng lẩm bẩm, “Mộ Tiễn mất rồi…..”
Đại hoàng tử? Không phải y đã được phái đến Tây Bắc sao? Vẫn còn chưa nhận được tin tức gì, sao Thục phi đã biết?
Mục Quân Ngưng hỏi han vài câu mới hiểu vấn đề.

Nàng không ngờ Thục phi lại dùng phương thức cực đoan thế này để bảo vệ con.

Không ai biết rốt cuộc miếng ngọc vỡ này liên hệ thế nào với Thiệu Mộ Tiễn, nhưng đã là ngọc liền mệnh mà một miếng vỡ thì ắt có điềm chẳng lành.
Hoàng đế biến chuyện thì mắng mỏ một trận.

Thằng nhóc kia đáng lẽ phải yên ổn ở trong cung chứ sao bỗng dưng chạy mất được.

Hắn luôn miệng chỉ trích Thục phi yêu ngôn hoặc chúng.

Lại nói, người có ý định phái lão đại đến Tây Bắc lúc đầu chính là hắn, nếu thật có vấn đề gì thì chẳng phải lỗi tại hắn hay sao.
Hoàng đế sẽ không chịu thừa nhận chính mình đã hại chết nhi tử đâu.
Lão đại đến chỗ lão thất.

Nghĩ lại thì lúc trước, Thiệu Mộ Tiễn nói lão thất cố tình hãm hại y ở sa mạc Hốt Thạch, sao vừa đến đó đã xảy ra chuyện rồi.
Tuy ngoài miệng trách cứ Thục phi nói gở, nhưng nhìn vẻ mặt đau thương của nàng và hữu tướng, Tấn Thành đế cũng không nỡ nặng lời.
Chuyện quỷ thần thà rằng tin vẫn hơn không, cho nên hắn cũng hơi lo lắng.
Mai Giác cũng đi cùng Tấn Thành đế.

Mấy năm nay, nàng thường bầu bạn cùngTấn Thành đế như hình với bóng.

Nàng biết cặp vợ chồng mới quay về phủ Võ Linh hầu cũng là thủ hạ của Phó Thần, trong đó có vị nữ tử là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này, bèn đề nghị mời nàng vào cung.
Sau khi Ô Nhân Đồ Nhã tới, xem xét miếng ngọc liền mệnh thì gật đầu khẳng định.
Đôi mắt nàng lấp lánh linh động, bỗng nói trên miếng ngọc còn sót một phần hồn phách lưu lại nhân gian chưa tiêu tán.

Nếu có thể triệu hồi nó về cung thì sẽ nghe được lời nói cuối cùng của người chết, từ đó tìm ra hung thủ.
Thục phi không chút do dự, vội chạy đến quỳ lạy Ô Nhân Đồ Nhã, “Đại sư, cầu xin ngài giúp ta thấy mặt hài nhi lần cuối.”Nhô Nhân Đồ Nhận lời, nói cần thời gian để chuẩn bị.
Tấn Thành đế ban đầu bán tín bán nghi, nhưng nhìn mắt nàng thì lại thấy ngờ ngợ.

Tuy Phi Khanh luôn khiến cho người ta có cảm giác phiêu phiêu dục tiên, nhưng y cũng chưa từng thật sự nhìn thấy linh hồn.
Nếu chuyện này là thật thì có phải nữ tử này đạo hạnh còn cao hơn Phi Khanh không?
Ô Nhân Đồ Nhã chọn Điểm Giáng Đài làm nơi thi phát.

Lúc chuẩn bị, Mục Quân Ngưng và Mai Giác đến gần, nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi thật sự có thể khiến họ trông thấy linh hồn Thiệu Mộ Tiễn sao?”
Ô Nhân Đồ Nhã mỉm cười tinh nghịch, nháy mắt với hai người.
Nàng ghé sát vào tai họ, thì thầm, “Ta chỉ là vu giả chứ không phải Diêm Vương, sao có bản lĩnh này được, chẳng qua chỉ thuận tiện nghĩ ra thôi !”
Mục Quân Ngưng là người thôn minh, lập tức hiểu ra mưu kế của Ô Nhân Đồ Nhã, thầm cảm thán trí tuệ nàng ta thật xuất sắc.

“Ngươi quyết định chọn ai?” Nửa câu này không nói hết.

Cả ba nàng đều biết ý nói chọn ai làm hung thủ, dù rằng thật ra bọn họ cũng đâu biết ai giết Thiệu Mộ Tiễn.
Mai Giác nheo mắt nghĩ ngợi, nhị hoàng tử “chết đi sống lại” cùng kế hoạch tạo phản của hắn mà Phó Thần đã thông báo, “Hung thủ chắc chắn là kẻ biết bày mưu tính kế, có tinh binh hộ vệ mới lấy được thủ cấp Thiệu Mộ Tiễn.

Người như thế không nhiều, nhưng cũng chẳng quan trọng.

Quan trọng là Phó Thần muốn trừ khử kẻ nào.

Các ngươi nghĩ là ai?”
“Nhị hoàng tử.” Cả ba trăm miệng một lời.
Các nàng liếc mắt trao đổi vài cái.

Lúc trước, lão nhị đấu thua lão đại và lão cửu, bị giam cầm mấy năm.

Sau lão nhị được thả, người ngứa mắt nhất chính là lão đại.

Hai người sớm muộn gì cũng xung đột với nhau.

Lão nhị cũng sơ dẫm lên vết xe đổ, giết lão đại cũng là chuyện dễ hình dung.
Quan trọng nhất là không biết Phó Thần muốn nâng đỡ vị nào.

Ít nhất không phải những người đang nổi bật lúc này.

Hiện giờ, kẻ đang gây uy hiếp lớn nhất với lão thất, lão cửu, lão tam chính là nhị hoàng tử này đây, cho nên bọn họ đã quyết định chọn hắn.
“Hai vị hoàng phi nương nương, đành nhờ hai vị giúp tiểu nữ chuẩn bị ít đồ.” Tuy Ô Nhân Đồ Nhã đã là mẹ một con, nhưng cuộc sống hạnh phúc viên mãn khiến cho nàng vẫn tinh nghịch, hồn nhiên như thời thiếu nữ, “Hơi nước, tiếng kêu la thê thảm, ngoài ra, các vị có tạo được hiện tượng gì lạ lùng không?”
Mai Giác chợt nhớ đến chuyện lúc trước Phó Thần bày trò ma trơi để dọa Lý Tường Anh, “Có, cứ để cho ta,”
“Được, sau đó là bùa, ghế dựa….!Ta muốn nhờ Thục phi nương nương mang ít quần áo trước kia của Thọ vương tới.” Ô Nhân Đồ Nhã liệt kê đủ thứ đồ.

Nàng cũng ảnh hưởng từ Phó Thần, phải càng làm ra vẻ thần bí mới hiệu quả.
Phó Thần luôn yêu cầu một việc phải đạt hiệu quả mười phần, cộng thêm bối cảnh và tâm lý đối phương để tăng hiệu quả đến hai mươi phần.
Những thứ Ô Nhân Đồ Nhã yêu cầu không có gì khó.

Hai vị hoàng phi đều có địa vị cao, một vài thứ có thể kiếm được ngay trong cung của mình.
“Lát nữa chúng ta có thể công bố chân tướng.”
Mục Quân Ngưng và Mai Giác rời Điểm Giáng đài, định chia nhau đi chuẩn bị.

Lúc này còn chưa tới giờ Ô Nhân Đồ Nhã thực hiện nghi thức chiêu hồn, xung quanh vẫn tối tăm, tĩnh mịch.

Để không lộ bí mật hoàng gia, các hạ nhân cũng bị đuổi ra phía ngoài.
“Muội nói xem, hắn rốt cuộc muốn gì?” Mục Quân Ngưng quay đầu hỏi.
Quyền uy chí cao vô thượng, địa vị không ai với tới, hay tên tuổi đi vào sử sách, đều không giống lắm.
Cả hai đều tự hiểu hắn ở đây là người nào.
Mai Giác nhớ lần đầu mình trông thấy tiểu thái giám ấy, không chú ý quá nhiều.

Lúc đó, Phó Thần ngày nào cũng chỉ làm tròn bổn phận, không liếc ngang liếc dọc nhiều, hoàn toàn khác hẳn con người hiện tại.

Nhưng dù khác, hắn vẫn là hắn.

Nếu không vì Tiểu Ương và Vương Phú Quý, nàng sẽ không để ý đến tiểu thái giám ấy.

Nhưng nếu nghĩ lại sẽ thấy, từ lúc vào cung đến giờ, Phó Thần chưa một lần bị trách mắng hoặc xử phạt.

Thân là lão nhân trong cung, nàng biết rõ đây là chuyện khó cỡ nào.


Ngay cả bản thân nàng cũng từng chịu không ít đòn roi.

Ngoài may mắn ra thì còn nguyên nhân từ chính bản thân hắn nữa.
“Hắn rất ít khi nói về bản thân, càng khiến người ta không thể đoán ra hắn muốn gì.

Nhưng ta tin rằng có lẽ cái hắn mong đợi không phải cao xa như người ta nghĩ, không chừng chỉ là muốn sống sót mà thôi.
.
Địa Thử đang đào hầm cùng với những người thợ lành nghề nhất.

Sau lần hợp tác ở Kích quốc, bọn họ vẫn luôn đi theo Địa Thử chờ sai việc.

Nhóm thợ ngồi xung quanh một chiếc đèn dầu.

Địa Thử bốc một nhúm đất, vê tròn trong tay, vừa sờ vừa ngửi, cân nhắc hồi lâu.

Vẻ mặt đám thợ cũng vô cùng căng thẳng.
Thanh Nhiễm lo lắng hỏi, “Có phải ngươi phát hiện ra gì không?”
Thanh Nhiễm cùng những người khác phụ trách vận chuyển số đất đào được ra bên ngoài, cuối ngày sẽ họp mặt với Địa Thử dưới đường hầm.
“Ngửi mùi cua đất, ta phát hiện ra quanh đây có sông ngầm.

Con đường này không thể đào tiếp nữa, chúng ta phải thay đổi lộ tuyến thôi.” Người chuyên khai quật luôn có cảm giác về địa lý và thổ những nhạy bén hơn ai hết.
Sông ngầm là gì? Thanh Nhiễm nghe không hiểu nhưng cũng biết không phải chuyện tốt vào lúc này.

Nếu Phó Thần ở đây thì sẽ hiểu Địa Thử nói đến mạch nước ngầm hình thành trong lòng đất, khá phổ biến ở cách tỉnh Quảng Tây, Quý Châu.

Lưu lượng của mạch nước ngầm có dựa vào lượng nước mưa trong mùa mưa và mùa khô.

Giờ vừa qua mùa mưa, mạch nước ngầm chảy siết.

Một số nơi có mạch nước lớn còn có thể hình thành thác nước.
“Vậy nghĩa là ngươi không thể hoàn thành trong bảy ngày?” Thanh Nhiễm chợt nôn nóng.
“Ta có ý kiến này.” Địa Thử vẫy gọi Thanh Nhiễm, nhỏ tiếng thì thầm với nàng.

Mắt Thanh Nhiễm càng lúc càng sáng.
“Sao ngươi nghĩ ra được?” Thanh Nhiễm kinh ngạc nói.
“Từ khi ở kho vũ khí trong hang động kia, công tử có thuận miệng nói một câu, ta vẫn luôn nhỡ kỹ.

Ta thấy địa hình nơi này rất phù hợp.” Không ngờ ở Tây Bắc mà lại có sông ngầm.
“Con người công tử đúng là chẳng bao giờ chịu theo lẽ thường.” Thanh Nhiễm khẽ lắc đầu.
“Tiếp theo đều dựa vào việc ngài có liên hệ được với công tử hay không.”
————
Tối hôm đó, biệt trang giam giữ Thiệu Hoa Trì vẫn an tĩnh như thường.

Do Lý Ngộ nhắc nhở, các hộ vệ tăng cường canh gác, vây kín không kẽ hở.

Lão Lã cũng liên tục chạy lê tường thành xem xét kẻ khả nghi.
Thiệu Hoa Trì gượng dậy trong căn phòng, chống thân mình mệt mỏi mà đờ đẫn nhìn đủ thứ bẫy rập được chăng dây chằng chịt xung quanh phòng.
Lúc này Phó Thần đang ở đâu? Hắn còn đang giám sát tường thành, đồng thời tạo chứng cớ ngoại phạm.
Phó Thần đã dạy cho Thiệu Hoa Trì toàn bộ nguyên lý hoạt động của bẫy, bắt y nhớ hết những chi tiết quan trọng.
Nếu như Thiệu Hoa Trì còn đủ sức thì sẽ mắng Phó Thần một trận té tát.

Tạm thời không nhắc tới lúc khác, nhìn hoàn cảnh hiện tại cái đã.

Nếu y khỏe mạnh bình thường thì tránh những cái bẫy đó không thành vấn đề.

Nhưng giờ thân thể y thế này, một khi sơ sảy thì chính y cũng nằm gọn trong bẫy.
Rốt cuộc Phó Thần có nhớ y đang bệnh nặng gần chết hay không? Chắc có đấy, nhưng rốt cuộc hắn là ai chứ? Hắn là Phó Thần.
Một kẻ mà ngay cả với chính mình còn tàn nhẫn thì nói gì đến người khác.
Mỗi lần Phó Thần có kế hoạch gì thì dù có tính khả thi hay không, hắn luôn lấy bản thân làm tiêu chuẩn mà yêu cầu người khác vô cùng nghiêm khắc.

Hắn làm như ai cũng được như hắn vậy, chẳng thèm nghĩ đến năng lực người ta có hạn, có sánh được với hắn hay không.
Thiệu Hoa Trì thở dài một tiếng.

Sao y lại phải lòng một tên như thế, rõ là tự chuốc khổ vào mình.
Dựa vào tính toán của Phó Thần, khi thị vệ kịp phản ứng và chạy lại đây, y có chừng năm phút.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, y phải vượt qua mọi chướng ngại, rời khỏi giường, đến vị trí đã hẹn sẵn, khoảng cách tầm 30 thước.

Tuy rằng không xa, nhưng xét tình cảnh hiện tại, nhiêu đó thôi cũng là cực hạn của y rồi.
Thiệu Hoa Trì im lặng đếm đến ba.

Y mở trừng mắt, ý chí sát phạt, quyết đoán lóe bừng.
Bỗng nhiên, có tiếng la lớn trong phòng cùng tiếng cơ quan vỡ vụn.

Nóc nhà bỗng nhiên nổ tung.

Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, có chuyện rồi !
Họ lập tức mở cửa.

Những chiếc bẫy Lý Ngộ đặt sẵn hầu như đều bị phá hủy, còn Thiệu Hoa Trì vốn nằm trên giường, dở sống dở chết thì đã biến mất dạng.
Lúc này, Lý Ngộ và lão Lã còn đang quan sát nhân vật khả nghi, nghe thị vệ trong phủ đến bẩm báo Thiệu Hoa Trì đã bị bắt cóc thì thất kinh, vội vàng chạy đến.

Lúc này, các thị vệ đã tỏa đi khắp phía, lật tung cả biệt viện.
Lý Ngộ nghiến răng nghiến lợi, nhìn vết máu dính trên lưới sắt của cơ quan.

Hắn vê trên đầu ngón tay một chút, quay sang nói chuyện với lão Lã đang sợ xanh mặt, “Máu chưa khô, chắc chắn y còn chưa đi xa được đâu.

Mau phong tỏa cửa thành.

Tạm dừng thiêu người bệnh, tìm Thụy vương mới là quan trọng nhất.”
Lão Lã không ngừng lau mồ hôi, giọng nói cũng run rẩy, “Liệu….liệu có phải người kia đã đột nhập vào không?”
Lý Ngộ trầm ngâm một hồi, “Có thể bắt người khỏi tay ta khi trọng binh bao vây, ngoài hắn ra cũng chẳng còn ai khác.”
“Chết tiệt ! Chết tiệt ! Chết tiệt!” Lão Lã giơ chân đạp đổ bình hoa bên cạnh, tức muốn hộc máu, “Chúng ta đã tăng cường thủ vệ, sao hắn có thể…..”
“Giờ không phải lúc nói chuyện, tìm người là quan trọng nhất.

Ta phụ trách tìm kiếm trong phủ, ngươi lo tìm kiếm bên ngoài.” Lý Ngộ lại vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt lãnh khốc như băng giá, “Lục soát từng nhà một.

Bảo Nhã Nhĩ Cáp tướng quân phong tỏa hoàn toàn.

Ta không tin chúng có thể không cánh mà bay.”
“Đành vậy.

Các ngươi mau theo ta.” Lão Lã cũng bị thái độ bình tĩnh của Lý Ngộ làm ảnh hưởng, dần tỉnh táo hơn.

Lão chạy ra ngoài ,dẫn theo đa số thị vệ.
Phó Thần vòng qua những chiếc bẫy hỏng, đến cạnh một chiếc tủ bát đóng kín ngoài cửa.
Hắn mở tủ ra.

Bên trong là Thiệu Hoa Trì đang nằm thoi thóp, thương tích đầy mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.