Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 172


Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 172


Câu hỏi này là sự khẳng định Phi Khanh cũng tin tưởng Lý Ngộ, cũng có thể là một bước thử cao siêu hơn.
Nhận thấy ánh mắt Phi Khanh, vành tai Lý Ngộ khẽ giật, trái tim như bị ai đó siết lấy.

Trong thời gian một phần ngàn giây, hắn vừa phải tìm được nơi phát ra tiếng nói, dựa vào tiếng động từng người phát ra để xác định chướng ngại vật phía trước, địa hình mặt đất lồi lõm ra sao.

Khi Phi Khanh lên tiếng, y đứng rất gần Phó Thần.

Hắn phải cân nhắc chiều cao của đối phương để quay đầu lại, điều chỉnh cho tầm mắt mình “nhìn” thẳng vào y.

Hắn im lặng một hồi như thể cân nhắc câu chữ, sau đó nói, “Tùy cơ ứng biến, tìm kiếm thời cơ, đuổi tận….giết tuyệt.”
Đó chính là suy nghĩ chân thật nhất của Thất Sát.
Ý nói, Thất Sát cùng đồng bọn đang mai phục quanh đây để tìm ra nhược điểm của bọn họ, có thể ra tay đánh lén bất cứ lúc nào.
Những lời này rành mạch, rõ ràng như tiếng đá dội bên tai Phi Khanh.

Hai người cùng chung một suy nghĩ, Phi Khanh càng thêm thiện cảm với Lý Ngộ.

Tuy Lý Ngộ kiêu căng nhưng không ảo tưởng sức mạnh.
Phi Khanh đăm chiêu suy nghĩ, lại thấy vẻ mặt khinh khỉnh của Lý Ngộ.

Y cũng có thể đoán được Lý Ngộ đnag nghĩ gì.

Dù muốn đánh lén thì cũng chỉ là một đám ô hợp, sao có thể hạ được đội quân chính quy của họ lúc này.

Những vệ binh đi theo đều được Phi Khanh huấn luyện suốt mấy năm ròng cơ mà.
Khi Phi Khanh và Lý Ngộ quay lại vị trí đứng ban nãy, thấy những binh lính mất tích ban nãy ngã lăn trên mặt đất, chết thê thảm.

Nếu không phải họ còn mang áo giáp trên mình thì quả thật không thể nhận ra.

Máu đã bị hút cạn, chỉ còn trơ lại khung xương.
“Những con bướm kia không phải ảo giác.” Phi Khanh đâu đầu xoa thái dương.

Thất Sát cố tình quấy phá, khiến y hỗn loạn, không phân rõ thật giả.
Kẻ địch muốn nấp trong bóng tối, tiêu diệu từng bộ phận chăng?
“Hắn muốn trêu ngươi chúng ta, kéo dài thời gian để viện binh đến phản kích.” Lý Ngộ nghiến răng nghiến lợi.
Phi Khanh cảm thấy sống lưng lạnh toát như bị một khối băng vô hình đè nén.

Bất chợt, một bàn tay ấm nóng chợt đỡ y từ phía sau.

Thân nhiệt truyền qua lớp vải đó hóa ra đến từ Lý Ngộ.

Phi Khanh thả lỏng hơn một chút, sát khí trong mắt cũng vơi dần.
“Ta nhớ gần đây có một con sông.” Lý Ngộ lên tiếng.
“Không thể nào, phải băng qua vài ngọn núi.” Không đủ thời gian.

Con sông Lý Ngộ nói đến cách đây rất xa, phải mất mười mấy canh giờ di chuyển.
Khu vựa này là địa bàn của Ứng Hồng Loan, Phi Khanh chỉ ghé qua vài lần, không hiểu rõ lắm.

Y cũng không phải một cấp trên tự tay xử lý mọi việc.
Y vẫn còn mải quan sát xem Thất Sát có thể ẩn nấp đâu đó không.
“Nhưng ta biết có đường tắt….” Lý Ngộ nói với Phi Khanh.
Chuyện này phải kể đến công của Hận Điệp, chuyên ra vẽ bản đồ trong nhóm thuộc hạ của Phó Thần.

Nàng có thể coi là nữ tướng đắc lực nhất chỉ sau Thanh Nhiễm, đóng góp rất nhiều cho những kế hoạch của Phó Thần lâu nay.

Trước kia, gia đình Hận Điệp sinh sống gần vùng này, bị sơn tặc vào cướp bóc, giết hết cả nhà.

Nàng trốn vào hang đá mới may mắn sống sót, sau đó bám vào một cái bè gỗ, chịu đói chịu rét không biết bao lâu mới ra được khỏi thôn.

Mà khi ấy, những thôn làng xung quang đều chịu sự khống chế của thôn Thượng Thiện.
Thôn Thương Thiên đã thống trị các ngôi làng miền núi hơn mười năm.

Bọn họ duy trì phong tục ăn thịt người, mà thứ thịt ngon nhất, mềm nhất đương nhiên là thịt trẻ con.
Nhưng dù Tây Bắc có khó khăn cũng chẳng ai nỡ dâng con mình cho thông Thượng Thiện.

Những đứa trẻ lạc như Hận Điệp là lựa chọn tốt nhất.

Nàng tránh được vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, phải tìm đủ cách khốn khó để chạy trốn, sau đó bị người ta đưa đi, đào tạo thành tử sĩ, mới có một nữ cường nhân như ngày nay.
Lúc trong sơn động ban nãy, Hận Điệp đã mô tả địa hình quanh đây cho Phó Thần nắm được.
Phải có khả năng quan sát phi phàm mới phát hiện ra con đường tắt kia.
Phi Khanh lại để ý ánh mắt Lý Ngộ.

Lý Ngộ cũng ngờ vực nhìn lại y, như thể đang hỏi ngươi dòm ngó cái gì.
Ngay từ lúc mới trông thấy nhau, Phi Khanh đã bị Phó Thần khắc vào đầu cảnh tượng hắn đang ung dung ngồi nướng chim, rất khó quên.

Khi ấy, Phi Khanh đã nghĩ làm sao bắn được chim vào ban đêm.

Người này chắc hẳn phải có nhãn lực phi phàm, không thể nghi ngờ đôi mắt Phó Thần có vấn đề.

Nghe đề nghị của Phó Thần, y cử người đi thám thính.

Họ nói con đường đi xuyên qua hang động khá ngắn.

Nhưng phần cuối hang động không thể chứa quá nhiều người, chỉ đi thêm vài bước là rơi xuống vách núi, mà dưới đó chính là dòng sông Hắc Thủy chảy cuồn cuộn.
Nếu rơi từ độ cao này xuống thì dù là người luyện võ cũng bỏ mạng, huống chi là đám ô hợp của Thất Sát.

Nếu chúng muốn sống thì sẽ không ngu ngốc đến độ nhảy xuống đây.
Cuối hang động, họ trông thấy một chữ : Chiến !
Hai người cầm đuốc soi lại gần.
Chữ được viết lên cát, nét bút mạnh mẽ hữu lực, rồng bay phượng múa, chỉ nhìn cũng nhận ra người viết có ý chí kiên định.
“Có ý gì?” Lý Ngộ nghi hoặc hỏi.
“Nếu là ngươi, ngươi sẽ dẫn người trốn theo đường này sao?” Phi Khanh hỏi ngược lại.
Lý Ngộ thử đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương mà nghĩ, kiên định gật đầu, “Ta sẽ làm.”
Địch nhiều ta ít, trước tiên phải bỏ trốn đã rồi mới nghĩ tới việc giữ mạng.

“Đó là điểm khác nhau giữa ngươi và hắn.

Hắn là kẻ hết sức bốc đồng, nhất là khi ta đẩy hắn vào đường cùng.

Hơn nữa, hắn là kẻ có thù tất báo.

Nếu ta không làm mù mắt hắn, có khả năng hắn đã dẫn người rời đi.

Nhưng ta đã hủy thị lực của hắn, cho nên mối thù này….hắn sẽ trả bằng được.” Phi Khanh nói chắc nịch.
Đó cũng là lý do vì sao Thất Sát bố trí nhiều cạm bẫy trong rừng như thế.
“Báo thế nào được? Chẳng lẽ chúng cứ nấp ở đây, chơi trò trốn tìm với ta?”
“Không chừng là thế thật.

Ngươi cảm thấy tiếp theo hắn sẽ làm gì?”
“Có thể là tiêu diệt từng bộ phận, cũng có thể tiêu diệt toàn bộ.

Nhìn cách hắn gài bẫy chúng ta ban nãy, có thể đoán được hắn am hiểu cơ quan thuật.

Giờ chúng ta có hai lựa chọn.

Một là tách nhau ra, như vậy có thể yểm trợ lẫn nhau.

Nhưng không chừng làm thế lại đúng ý hắn.

Hai là tất cả mọi người cùng tụ tập một chỗ, như thế sức tấn công sẽ mạnh hơn.

Chúng ta đông như thế, còn chúng là lũ gián không dám thò mặt ra, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.” Lý Ngộ sờ cằm, dáng vẻ chơi bời lêu lổng lúc trước đã bay biến, trở nên sắc bén phi thường.

Đó mới là Lý Ngộ mà chủ công yêu thích.
Phi Khanh không nói gì, chỉ nhìn Lý Ngộ.

Lý Ngộ lại phát cáu, “Sao ngươi cứ nhìn ta mãi vậy?”
“Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao chủ công muốn ngươi hợp tác với ta rồi.”
“Tức là sao?” Lý Ngộ ngơ mặt
Phi Khanh không trả lời, sai người tìm kiếm dấu vết để lại quanh đây.
“Này này, đừng có nói nửa câu như vậy.

Bỏ ngay cái bộ dáng cao nhân thoát tục ấy đi, bực quá !”
Tiếng cáu gắt của Lý Ngộ lại văng vẳng.
……
Sau một canh giờ, họ tìm thấy vài cạm bẫy.
Phó Thần nghe báo cáo, gật gù tự cảm thán, những thứ hắn bố trí lúc nãy qua không uổng công.

Chuẩn bị chu đáo không bao giờ là thừa.
Khi đối đầu với Phi Khanh, hắn không thể đưa ý kiến quá nhiều, dễ để lộ sơ hở.

Nhưng hắn cũng không thể không làm gì, bởi hắn đang cần tỏ ra mình thông minh.
Cuộc tìm kiếm tiếp tục diễn ra, còn Phi Khanh và Lý Ngộ vẫn ở quanh chỗ cũ để tìm dấu vết Thất Sát để lại.

Có nhiều khi, đánh cờ là một trận so tài về mưu kế, dụng khí, khả năng quan sát thời cơ, nhưng thứ quan trọng nhất vẫn là sự kiên nhẫn.

Một cái khe núi như thế này, Thất Sát có tài cán đến đâu cũng không thể trốn mãi.
Đây là cơ hội để hai bên hợp tác, cải thiện quan hệ.

Lý Ngộ thoải mái trò chuyện với Phi Khanh.

Hai người thảo luận, câu được câu chăng, rồi lại cẩn thận nghe ngóng động tĩnh.
Trò chuyện một hồi, có một vệ binh chạy đến, khiên thứ gì đó trên nay.

Gã nhẹ nhàng buông xuống, mắt đầy bi thương.
“Ta muốn người sống.” Phi Khanh lẳng lặng nhìn những thứ đã được nhặt về.

Là hài cốt của các binh lính đã chết.
Trong tình cảnh bất lợi đến thế nhưng Thất Sát lại có thể phản kích trong đường cùng.

Hắn đúng là một tên điên, quả nhiên là Thiên hạ chi sĩ như lời đồn.

Phi Khanh ngước nhìn Thất Sát tinh sáng lấp lánh trên cao, bỗng biên bật cười.
“Bắt sống?” Lý Ngộ làm vẻ mặt đừng có đùa, “Hắn hút khô Ứng Hồng Loan, dẫn thủ hạ chạy trốn mất dạng, thậm chí còn phản đòn lại chúng ta, bắt được người chết là may lắm rồi.”
“Sao ta lại không biết cơ chứ.

Ngươi vẫn luôn ở cạnh chủ công bấy lâu nay, không hiểu những chuyện này.

Ta và hắn đối đầu đã lâu, dù chúng ta tìm được thi thể Thất Sát, ngươi có thể khẳng định đó đúng là Thất Sát hay không? Hắn rất biết thế nào là kim thiền thoát xác.

Thỏ khôn có ba hang, đừng nói là hắn.

Hắn không thua kém chủ công, dù về mặt tâm tính, ý chí hay mưu kế.

Nếu ngươi coi thường hắn thì sẽ thua trắng cả bàn cờ.”
Ánh mắt Lý Ngô chợt biến, lóe lên trong chốc lát nhưng không thể nhìn rõ trong đêm tối.

Hắn trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn Phi Khanh đã nhắc nhở.
“Thực ra hắn đâu phải không có nhược điểm.” Lý Ngộ là người học một biết mười, sau khi được Phi Khanh răn dạy cũng cảnh giác hơn.
Phi Khanh bảo hắn nói tiếp.
Lý Ngộ nói, “Tê tước.”
Chỉ hai chữ, mà giữa bọn họ cũng chỉ cần hai chữ đã hiểu rõ ý nhau, đó là cách nói chuyện của những người có đầu óc.

Trước kia, một tử sĩ đã vẩy tâm đầu huyết lên người Thất Sát.

Chỉ cần có tê tước thì sẽ xác định được vị trí của Thất Sát.
Thực ra chuyện này cũng đâu cần Lý Ngộ nhắc nhở.


Nghe xong, sắc mặt Phi Khanh còn khó coi hơn, “Chết sạch rồi….,
Toàn bộ số tê tước được nuôi ở Tây Bắc đã bị người của Thất Sát thiêu rụi, mà phía Loan Kinh thì chưa kịp đưa đến.
Suy cho cùng, bọn họ đều đứng chung chiến tuyến, dù không ưa nhau như Thẩm Kiêu và Tưởng Thần lúc trước thì vẫn hiểu thế nào là lấy đại cục làm trọng, thế nào là cùng chung mối thù.
“Rốt cuộc ngươi đến Tây Bắc để làm gì?” Lý Ngộ cau mày nhìn Phi Khanh.

Ngay cả công cụ truyền tin quan trọng như vậy mà còn không trông coi cẩn thận, rốt cuộc là Thất Sát tài giỏi hay ngươi vô năng?
Phi Khanh không nổi giận, bởi Lý Ngộ nói đúng, “Là ta quá khinh địch.”
“Thôi, ta biết gần đây ngươi cũng có khó khăn riêng.

Ngươi nên giữ gì thân thể trước.” Thấy sắc mặt tái nhợt của Phi Khanh, Lý Ngộ cũng không nỡ trách.
Lý Ngộ im lặng, giống như vứt bỏ chút thành kiến.

Hắn trầm giọng nói, “Không biết chúng dùng thứ thủ đoạn âm hiểm gì, hút sạch máu thịt người ta.

Ít nhất lúc ta còn ở với chủ công cũng chưa từng nghe nói đến, rợn hết cả người.

Hôm nay, hắn cố tình khiến ta thấy thi thể của Ứng Hồng Loan, làm tâm trí ta hỗn loạn.

Thậm chí việc ta tới đây cũng là tình cờ chứ không phải hẹn trước với ngươi.

Có lẽ Thất Sát phát hiện ra ta nên mới cố tình cho ta thấy, đánh một đòn tâm lý đầu tiên.

Điều này cho thấy, có lẽ Thất Sát đã biết thân phận của ta rồi.”
Nói tới đây, Lý Ngộ nghi hoặc nhìn Phi Khanh, lần này ta bí mật đến Tấn quốc giúp ngươi, chỉ có ngươi biết thân phận của ta.

Trong số thuộc hạ của ngươi chắc chắn có mật thám.
Bị ánh mắt của Lý Ngộ nhắc nhở, Phi Khanh cũng ngẫm nghĩ một lát.

Không loại trừ khả năng kẻ địch đang trà trộn vào người của y.
Lúc này y mới cảm thấy Lý Ngộ thật sáng suốt khi không bao giờ bỏ lớp dịch dung trước mặt người của mình, thậm chí còn liên tục thay gương mặt mới để đánh lừa kẻ địch.

Chiêu này thật cao minh.
“Khi quay về ta sẽ tiến hành chỉnh đốn.

Ngươi nói tiếp đi.” Trong lòng y kinh ngạc vô cùng, không ngờ Thất Sát đã xâm nhập được vào nội bộ của mình.

Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, y lại xem nhẹ điểm ấy.

Trong hoàn cảnh đâu đâu cũng có bóng dáng kẻ địch thì dủ cẩn thận đến mấy cũng có thể sai sót.
Dù Lý Ngộ không nhắc nhở thì có lẽ sau này Phi Khanh cũng sẽ nghĩ lại.

Chẳng qua Lý Ngộ đã lên tiếng trước, nên Phi Khanh xem như mắc nợ hắn.
Lý Ngộ hừ một tiếng, không phải là để biểu hiện sự bất mãn, mà bản thân cũng chẳng biết làm gì hơn.

“Điều thứ hai, hắn muốn ta mang thi thể Ứng Hồng Loan đến cho ngươi, dùng dược mê hoặc chúng ta, sau đó lại dụ chúng ta xuống đáy vực.

Càng tiến sâu, tâm lý càng bất ổn, khó kiểm soát.

Hắn tung hỏa mù tứ phía, khiến ta không biết đâu là thật là giả.

Giờ hắn trong tối ta ngoài sáng, đúng như ngươi nói, hắn đang tấn công chúng ta về mặt tinh thần.

Kẻ này biết lấy yếu địch mạnh, biến bất lợi thành thuận lợi, biết nắm bắt tâm lý.

Nhưng làm thế, hắn cũng đã bại lộ phần nào.

Nếu như hắn có thực lực cao hơn ngươi thì chắc chắn đã nhanh chóng rat ay tiêu diệt chúng ta.

Nhưng nãy giờ hắn chỉ vờn chúng ta như thế, chứng tỏ hắn không có nhiều người, chỉ có thể đánh lén chư không đối đầu trực tiếp được.”
Phi Khanh còn không biết có bao nhiêu người âm thầm mai phục quanh đây.

Không phải y không nghĩ đến những điều Lý Ngộ vừa phân tích.
Hai người đang bàn bạc, bỗng dưng Lý Ngộ chợt nhào về phía Phi Khanh.

“Cẩn thận !”
Trong tích tắc, ba mũi tên bắn thẳng vào chỗ Phi Khanh vừa ngồi, không có dự báo nào trước.

Một mũi cắm vào vai phải của Lý Ngộ.
Phi Khanh không nhìn thấy ngón tay Phó Thần khều nhẹ một cái sau lưng cùng với tơ mảnh dính vào thân cây, không thể nhìn thấy.

Sợi dây giật một cái, làm cơ quan chuyển động.

Đây là cái bẫy nhỏ của huynh đệ Thiền Vu Thiền Nhạc đưa cho Thanh Nhiễm cầm.

Khi còn ở địa cung của Mật Lai quốc, họ đã xông qua đủ thứ mê cung cạm bẫy, nên chế tác món đồ chơi nhỏ này dễ như ăn cháo.
Còn vị trí mà hai người ngồi nghỉ tạm là do Phó Thần cố tình dẫn dắt.
“Mau tìm chỗ mũi tên bắt ra.” Phi Khanh vừa thấp giọng quát, vừa quay nhìn thanh niên đang đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Mái tóc ướt dính vào bên má.

Những nơi không được mặt nạ dịch dung che phủ như môi và hốc mắt đều tím đen.
“Chết tiệt, vừa mới nói khỏi mồm đã linh nghiệm ngay.

Không cho người ta mặt mũi gì hết….” Hắn ngửa cổ kêu trời.
“Vào lúc này rồi, ngươi không thể yên lặng chút được sao?” Phi Khanh bực bội lấy một viên dược đan bảo mệnh trong áo ra.

Lý Ngộ vừa nhìn đã biết, lập tức cự tuyệt.


“Không được, ngươi chắc chắn chỉ có duy nhất một viên.

Ngươi giữ lấy mà dùng, đừng quên tình trạng thân thể ngươi thế nào.”
“Giờ không phải lúc nói chuyện đó.” Trong khoảng thời gian hợp tác ngắn ngủ này, Phi Khanh đã nhận ra giá trị của Lý Ngộ.

Y không thể để Lý Ngộ chết tại đây.
Y nắm cằm Lý Ngộ, nhét viên dược vào miệng, bắt hắn nuốt.
Dược này đương nhiên là thứ tốt.

Phó Thần bỏ nhiều công sức như vậy, nhận được phần thưởng này, đúng là may mắn ngoài sức tưởng tượng.
Viên bảo mệnh đan này chẳng những giải được độc của vết thương trên vai mà còn có lợi cho mắt hắn.

Có nó làm nền tảng thì sau này muốn chữa mắt cũng thêm năm phần xác suất thành công.
Suýt chút nữa là hắn đã cười mất rồi.
Thấy độc tố lan trên người Phó Thần có dấu hiệu tạm ngừng, Phi Khanh ngăn thuộc hạ đang định chạy đến, tự khoác vai dìu Phó Thần đứng dậy, thái độ có vẻ ôn hòa hơn, Ban nãy, hắn không hề do dự lao đến cứu y đã để lại ấn tượng sâu sắc.

Lúc ấy, người ngồi gần y nhất là Lý Ngộ.

Nếu Lý Ngộ chậm một bước thì hậu quả khó lường, “May nhờ có ngươi.”
“Ta cứu ngươi tại vì ngươi gần đất xa trời rồi, lỡ trúng phải một mũi thì có khi đi đời nhà ma tại chỗ luôn….!Hơn nữa, nếu ngươi gặp phải chuyện gì thì ta không muốn nghe chủ công mắng mỏ đâu.” Dù trúng tên nhưng chàng thanh niên này vẫn độc miệng như thế.

Trừ lúc nghiêm túc suy nghĩ, hầu như hắn đều mang dáng vẻ bất cần đời.

Hắn dựa vào Phi Khanh, hổn hển đứt quãng nói.
Mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Cơn phẫn nộ vì bị đánh lén trong lòng Phi Khanh cũng nhờ những lời chân thành này làm cho dở khóc dở cười.
Thấy Lý Ngộ càng lúc càng mệt mỏi, y định sai thuộc hạ đưa hắn đi trước, nhưng Lý Ngộ phản đối, “Bộ hạ của ngươi đâu phải đậu phụ, chẳng lẽ cõng một người sống sờ sờ như ta cũng không được sao?” Hắn muốn tiếp tục ở lại xem trò vui.
Phi Khanh dường như hiểu ý Lý Ngộ, cảm thấy bất đắc dĩ.
Chưa đi được mấy bước, Lý Ngộ đã hôn mê, gục xuống lưng thị vệ.
Hộ vệ cõng không được, thả cũng không xong.
Phi Khanh lác đầu, “Thôi, hắn muốn ở lại thì cho hắn ở, cứ cõng hắn đi.

Thêm một người cũng chẳng sao.”
Sau phi phóng tên xong, Phó Thần đã buông tay.

Sợi dây bị bắn văng lên, rút về gốc cây.
Bọn họ tìm quanh các bụi rậm, thấy những sợi cước mảnh cùng vài thiết bị bắn phi tiêu.

Nhưng quật ba thước đất lên vẫn không thấy Thất Sát đâu cả.
Cầm “công cụ gây án”,ánh mắt Phi Khanh lại càng thâm trầm.

“Dùng cạm bẫy phát động từ xa chứ không phải người bắn….!Thất Sát nhất định đang dẫn người trốn tránh ở sào huyệt nào đó quanh đây.”
Rốt cuộc là ở đâu chứ?
Khoan đã.

Hình như y đã bỏ sót điều gì.

Ban nãy, y có thể khẳng định, Thất Sát đã mù mắt nên mà còn cố gắng tạo ra một cái bẫy phức tạp như vậy để dụ y vào đây.

Hành động này không hẳn giống trả thù, mà giống kéo dài thời gian hơn.
Ngay từ đầu, suy nghĩ của y đã bị Thất Sát dẫn đi chệch hướng.

Kỳ thật, nếu suy nghĩ cẩn thận, Thất Sát làm bao nhiêu thứ như vậy mà không gây thương tích cho bọn họ bao nhiêu.

Là hắn không muốn hay không thể?
Nếu là kéo dài thời gian, thì kéo dài cho ai?
Chỉ một chút nữa thôi là có được đáp án rồi.
………
Một đoàn người ngựa tìm đến căn cứ của Ứng Hồng Loan thì trông thấy đống phế tích chìm trong ngọn lửa hừng hực.
Bọn họ nổi giận lôi đình, sai người dập lửa.

Đó chính là A Nhất và A Tứ đưa Đệ Bát quân đến Tấn quốc để hỗ trợ, khởi hành sau Lý Ngộ không lâu lắm.
Khi họ phái người tìm kiếm, đương nhiên đã gặp người của Phi Khanh và được dẫn đến đây.
Phó Thần gục vào người hộ vệ, ngủ quên cả trời đất, chẳng nhúc nhích tí nào.

Mọi người đến đông đủ rồi, có thể mở một bữa tiệc trà luôn ấy chứ.

Ngay cả Đệ Bát quân cũng có mặt.

Bọn họ là đội ngũ tinh nhuệ dưới trướng Lý Biến Thiên, chuyên môn ám sát.

Không nghi ngờ gì, họ đến để dọn dẹp những kẻ thiếu năng lực ở Tấn quốc.

Dẫn đầu là A Nhất, người luôn tìm các bắt thóp Phó Thần, và A Tứ, người có cảm tình với Phó Thần nhất.
“Thanh niên này là thuộc hạ của ngươi à?” Thấy thái độ thờ ơ của Phi Khanh, A Tứ cũng không lấy làm lạ, thuận miệng hỏi thăm.
“Lý Ngộ đấy.” Y giải thích ngắn gọn.
A Tứ lập tức biến sắc, vội kéo Lý Ngộ về phía mình, “Nơi này giao cho các ngươi, ta đứa hắn về trước chữa trị.”
“Đã giải độc rồi, hai canh giờ nữa là tỉnh thôi.” Phi Khanh biết Lý Ngộ rất được các thành viên trong đoàn hộ vệ yêu quý, nhưng cũng chỉ là nghe đồn thôi.

Hộ vệ của chủ công chính là một nhóm người không máu không lệ, sao có thể thân cận với người ngoài.
Nếu không tận mắt chứng kiến thì Phi Khanh cũng chẳng dám tin.
Nghe Phi Khanh giải thích, A Tứ mới chịu thôi.

Từ đầu, Lý Ngộ đã nói khi đến Tấn quốc hắn sẽ dịch dung để không một ai biết thân phận của mình, cho nên hắn cũng không hoài nghi gì hết.

Hắn nhéo nhéo gương mặt hôn mê của Lý Ngộ, nhìn trái nhìn phải, xác định hắn không sao mới lắc đầu chép miệng, oán giận nói, “Cái mặt rõ chán.

Tuấn tú như thế mà lại phải cải trang thành vầy, không tự cảm thấy tiếc hay sao….”
Phi Khanh nghe vậy lấy làm kinh ngạc nhìn A Tứ.

Tuy A Tứ không phải người khó gần nhất nhưng cũng xem là kẻ nham hiểm.

Nếu hắn đã nói ra một câu thân mật như vậy thì có lẽ đã coi Lý Ngộ là người thân của mình rồi.
Hả?
A Tứ rất giỏi dịch dung, có thể nói những tấm mặt nạ dịch dung của Lý hoàng đều nhờ công lao của hắn.
Cho nên khi nhìn thấy tấm mặt nạ thô kệch mà Lý Ngộ đang mang, hơn nữa nhìn cũng không giống đồ được chế tạo ở Tấn quốc, hắn có chút nghi ngờ.

Hắn nhớ chủ công đã sai họ đến đây để giám sát nhất cử nhất động của Lý Ngộ, bỗng có linh cảm chẳng lành.

Ngưng chút nghi ngờ nho nhỏ đó không tồn tại lâu đã bị một kẻ khác chen ngang.
A Nhất cười lạnh, “Thành việc thì ít, rách việc thì nhiều.

Nếu trúng độc thì mặc kệ hắn, bắt Thất Sát mới là chuyện quan trọng.”
“A Nhất!” A Tứ quát một tiếng, đầy vẻ cảnh cáo.

Hắn biết mấy năm nay, A Nhất luôn cố tình nhắm vào Lý Ngộ.
Con người ta luôn dễ đồng cảm với người yếu thế.


Giữa A Nhất luôn tìm cách công kích và Lý Ngộ lúc nào cũng nhường nhịn, đương nhiên Lý Ngộ dễ khiến người ta thương xót hơn.
Hắn còn từng ám sát Lý Ngộ mấy lần.

Nếu không phải Lý Ngộ không tính toán chuyện cũ thì A Nhất đã bị chủ công xử lý từ lâu rồi.

Không phải vì chủ công thiên vị, mà vì hắn không cần một kẻ gây rối.
Cho nên A Nhất càng thù ghét hơn.
Suy cho cùng, nếu không vì A Tam thì Lý Ngộ cũng không nhường nhịn A Nhất như vậy đâu.
A Tứ xoa xoa tấm mặt nạ cứng ngắc của Lý Ngộ.

A Tứ gần bốn mươi tuổi, cho nên đối xử với Lý Ngộ mới hai mươi tuổi như trưởng bối với con cháu trong nhà.

Hắn nói với các hộ vệ, “Để ta cõng hắn cho.”
Nghe vậy, Phó Thần thoáng đau xót.

Thực ra, năm năm ở chung với nhau, A Tứ là người dạy hắn võ thuật, đặt bẫy, ám sát.

Trên cương vị là người thấy, hắn hết sức nghiêm khắc.Những người trong đoàn hộ vệ sẽ biểu lộ tấm lòng chỉ với những người mình yêu mến, khi đối mặt với kẻ địch thì luôn là một cỗ máy chém giết vô tình, như lần đầu Phó Thần gặp họ.
Chắc chỉ có khi nhắm mắt bất động, A Tứ mới biểu hiện sự yêu thương với hắn rõ ràng thế.
Phó Thần gắng kiềm chế hốc mắt ươn ướt ửng đỏ, chỉ sợ mình nín nhịn quá mức mà run lên.
Dứt lời, A Tứ đỡ lấy thân hình cao lớn của Lý Ngộ.

Hộ vệ kia thở phào nhẹ nhõm, còn A Tứ lại cười khổ.

Nặng như hùm….
Thằng oắt này, mấy năm nay nuôi tốt quá hay sao mà cường tráng hẳn ra.
Bọn họ nói chuyện không lâu lắm.

Phi Khanh không quá thân với đám A Tứ.

Y còn đang mải ngẫm nghĩ xem mình đã bỏ sót điều gì.
Nếu muốn tìm một kẻ mất tích thì phải từ từ xem xét lại từ điểm bắt đầu.
Liệu có phải hắn đã tìm lầm chỗ rồi không.

Nếu….ngay từ đầu, kế hoạch của Thất Sát là đánh lạc hướng thì có lẽ chỉ cần vài người là lắp đặt được mấy cái bẫy nhỏ kia.

Thậm chí là….chỉ một người!
Y chưa từng nghĩ đến chuyện Thất Sát chỉ có một mình.

Hành động một mình là cách tốt nhất để không gây chú ý, mà với năng lực của Thất Sát thì không chừng thật sự có cách một mình thoát khỏi vòng vây.
Cho nên tìm lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa lần được tung tích của Thất Sát.
Vậy, thuộc hạ của Thất Sát đâu?
Nghĩ cách khác, bọn chúng biến mất từ lúc nào?
Sau khi cầu treo rơi xuống.
Chúng không ở dưới đáy vực, nên Phi Khanh đương nhiên cho rằng trong những thân thể bị đốt cháy kia cũng bao gồm cả người của Thất Sát.
Nhưng những bột phấn trắng rải quanh thi thể là chẳng phải để gài bẫy hại y sao? Không, có lẽ là vì hắn không muốn ai phát hiện ra trong số đó không có người của Thất Sát !
Nếu không rơi xuống dưới, thì nhiều người như vậy, có thể trốn ở đâu? Không ở dưới thì chẳng lẽ ở bên trên.
Phó trên cũng không thể nào.
Không, cũng không phải.
Chẳng lẽ……
Dường như để chứng minh suy đoán nào đó trong lòng, Phi Khanh không thèm chào hỏi đám A Tứ, chạy thẳng ra giữa đáy vực.
Phía trước vẫn tối đen như mực.

Y sai thuộc hạ đứng xếp hàng dài trên miệng vực, ném đuốc xuống.
Phi Khanh cũng không dám khẳng định, chỉ phỏng đoán thôi.
Không ai phát hiện ra, Phó Thần hơi hé mắt trên lưng A Tứ, tim nặng trĩu xuống.

Rốt cuộc vẫn bị lộ.
Mong sao Ẩn vương đã tranh thủ được thời gian tìm kiếm đường ra.
Nhìn những cây đuốc được ném xuống liên tục, mắt Phi Khanh sáng lên.
Trong lúc một cây đuốc rơi xuống, ánh lửa chiếu lên một cái hang đen ngòm.

Cửa hang không lớn, nhưng các cây cầu treo bị sập không quá xa.

Chính là chỗ đó.
Khóe miệng Phi Khanh khẽ nhếch, “Quả nhiên là vậy.”
A Nhất vẫn im lặng từ nãy đến giờ bỗng nhiên cất tiếng, “Ta nhớ Ứng Hồng Loan từng báo cáo với chủ công, chỗ của ả có một mật đạo.

Cửa ra của mật đạo đó là một hang động.”
Phó Thần toát mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng.

Không phải chứ !
Ở một nơi khác, Thiệu Hoa Trì dẫn người đi sâu vào trong hang động.

Dọc đường đi, thỉnh thoảng lại có đá vụn trên cao rơi xuống.

Đây không phải một cái hang quá vững trãi, cũng không biết đã tồn tại bao năm.

Ai nấy đều rất im lặng, hít thở dè chừng, chỉ sợ làm hang đá rung chuyển.

Ngay cả những người bị thương nặng cũng cố dựa nhờ đồng bạn dìu đỡ để bước đi.

Càng vào sâu, hang càng tối, dù có đuốc cũng không thể chiếu đến những góc khuất.

Nhất là khi lối đi càng lcus càng hẹp, ban đầu có thể hai người sóng vai đi nhưng dần dần chỉ vừa cho một người.

Mặt đất trơn ướt, phủ đầy rêu xanh, bên trong có nhiều ngóc ngách.

Nếu lựa chọn sai thì trước mặt họ có nguy hiểm nào rình rập cũng chẳng thể biết được.

Thiệu Hoa Trì không bước tiếp nữa.

Y có thể liều, nhưng không thể kéo quả nhiều người cùng mạo hiểm với mình được.

Y hỏi, “Bao lâu rồi?”
Người bên cạnh báo con số.

Đã qua một canh giờ, hết thời gian hắn và Phó Thần ước định.
Đúng lúc này, Thiệu Hoa Trì nghe thấy tiếng sắt thép chuyển động, có vẻ như vì cũ rỉ nên có chút nặng nề.

Thiệu Hoa Trì ném cây đuốc trong tay về phía phát ra âm thanh, nhìm chằm chằm vào đó.

“Trông chừng người bên cạnh, đừng hoảng.”
Vừa nói xong, căn hầm bỗng rung chuyển dữ dội nhưng thể toàn bộ mặt đất đang rít gào sống dậy.
Hang sắp sập xuống!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.