Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 171
Lý Ngộ đến quá đúng lúc, đúng lúc đến mức khiến người ta cảm thấy được an ủi, cũng đồng thời sởn da gà.
Sao hắn có thể chọn thời cơ khéo đến thế.
Theo như điều tra, lúc ở Kích quốc, hắn cũng đối đãi với chủ công như vậy.
Tâm tư chủ công đâu mấy người đoán được, không chỉ vì hắn không ti ai, mà cũng vì chẳng ai đủ trình độ lý giải.
Thế mà Lý Ngộ luôn nắm chắc, lúc nào nên xuất hiện lúc nào đên đi, lúc nào nên cất tiếng lúc nào nên im lặng, không bao giờ chạm đến giới hạn của chủ công.
Phi Khanh nheo mắt đầy nguy hiểm, ngực như thắt lại.
Y dừng một chút, hơi khom lưng, lấy tay che miệng.
Máu tươi chảy ra, cực kỳ khổ sở.
Tóc bạc bết mồ hôi, dính vào hai bên thái dương.
Nhìn y như thể đã già đi mấy tuổi.
“Đại nhân!” Vệ binh vội chạy đến dìu đỡ.
Gắng gượng một lát mới đứng vững, Phi Khanh lau máu trên khóe miệng.
Thân thể này đã gần đất xa trời.
Y mím môi, “Dẫn đường đi.”
Khi Phi Khanh đến nơi, y thấy một người nhàn nhã đang ngồi bên đống lửa, quay miếng thịt xiên trên cái giá gỗ.
Mũi thịt nướng tỏa ra thơm lừng.
Vây quanh hắn là một đám người như sắp lâm đại địch, còn hắn vẫn cực kỳ thong thả.
Giống như chẳng thèm để ý tới ai khác, toàn bộ đầu óc chỉ dồn vào miếng thịt đang nướng dở trên tay.
Vẫn kiêu ngạo như lúc đầu, giống như lần gặp gở ở Viêm Trung Các.
Tuy câu nào câu nấy đều rất tôn kính Phi Khanh, nhưng lại bôi Bách Hồn Truy lên người, chẳng hề có tình nghĩa mà ra oai phủ đầu luôn.
Lý Ngộ rất kiêu ngạo.
Ban đầu, Phi Khanh cũng chỉ coi hắn là đứa trẻ ngông cuồng, nhưng khi đối mặt với Thẩm Kiêu và Hưu Hàn Học, hắn lại không như thế.
Có thể nhận thấy Lý Ngộ không giống người thường, không thể cư xử với hắn một cách tùy tiện.
Tuy cảm giác này vô căn cứ, nhưng có lẽ Lý Ngộ và chủ công là cùng một loại người.
Lúc này, Lý Ngộ đang ngang nhiên nướng thịt chim.
Đêm hôm thế này, tìm đâu ra chim.
Cho dù tìm thấy thì mấy ai bắn được chính xác.
Chủ công đã từng nói, người này giỏi kỵ xạ, chắc là không sai.
Phi Khanh nhìn gương mặt xa lạ kia, nhưng dàng vẻ ngông cuồng, ngờ vực rất giống với người y từng gặp ở Viêm Trung Các.
Hắn dùng một tấm da mặt khác sao? Lý Ngộ là bậc kỳ nhân không lộ mặt, nhưng nhìn thần thái cũng có thể nhận ra thân phận.
Ánh mắt Lý Ngộ được ngọn lửa bập bùng soi chiếu, sáng rực khác thường.
Phi Khanh nâng tay, ngăn các vệ binh tấn công.
Lúc Phi Khanh đến gần, người kia cũng ngẩng đầu, ném một thứ màu đỏ về phía y.
“Phi đại nhân, đừng có nói ta không giúp ngài nhé.” Lý Ngộ cười nhạt, dáng vẻ thản nhiên.
Đầu ngón tay hắn khẽ run, nhưng chỉ nhanh như chớp, sự khác thường ấy đã bị ống tay áo che phủ.
Xác định được thân phận người trước mặt, Phi Khanh cũng không trốn tránh, nhận thứ hắn ném đến.
Bây giờ, cả Hưu Hàn Học và Lục Minh đều đã bị giết, người hữu dụng càng lúc càng ít ỏi.
Nỗi hoài nghi vô căn cứ lúc trước, y đành giấu xuống đáy lòng.
Hoàn thành công việc để báo cáo với chủ công mới là điều quan trọng.
Lúc này y mới cúi đầu nhìn thứ hắn quăng cho mình.
! !
Đó là một cái xác chỉ còn ba bám dính vào xương, còn mặc nguyên bộ quần áo lúc sống.
Hồng nhan khô cốt, nếu không nhờ xiêm y này thì ai mà nhận ra được đây từng là Ứng Hồng Loan phong tình vạn chủng.
Phi Khang muốn buông tay, không phải vì kinh sợ mà vì phẫn nộ.
Y đã trông thấy đủ thứ người chết, có những dược nhân thử thuốc chết còn thê thảm hơn thế này nhiều.
Y tức giận vì biết Ứng Hồng Loan là người thế nào.
Nữ nhân này chẳng những cẩn thận mà còn biết lợi dụng dung mạo để đạt được mục đích, không một nam nhân nào có thể thoát khỏi ả.
Nhiều năm nay, ả vẫn luôn làm việc đàng hoàng, dù phạm phải chuyện cấm kỵ khi còn ở Kích quốc nhưng vẫn được phái đến Tấn quốc yên ổn.
Nhiều năm nay, ả chưa bao giờ bị Thất Sát phát hiện ra.
Mất Ứng Hồng Loan tương đương với chém đứt một cánh tay đắc lực của y ở Tấn quốc, sao có thể kiềm chế cơn giận.
Y quắc mặt trừng trừng nhìn Lý Ngộ, lạnh lùng nói.
“Thế này là thế nào?”
Y cần biết nguyên nhân hậu quả.
Lý Ngộ đứng dậy, mỉm cười cực kỳ phong lưu phóng khoáng.
Dù dung mạo đã được hóa trang thành một khuôn mặt rất bình thường nhưng không thể che lấp dáng vẻ tiêu sái, tao nhã.
Không thể phủ nhận, hắn là một thiếu niên lang có sức hấp dẫn còn hơn cả Thẩm Kiêu.
Hắn “nhìn” Phi Khanh, điệu bộ như trêu tức, “Ngài không nên hỏi ta.
Lúc ta đến thì đã thành thế này rồi.
Chắc là kẻ địch cố tình để lại cho ta.”
Vừa dứt lời, đám hộ vệ đã trợn mắt nhìn nhau.
Chưa một ai ở Tấn quốc dám có thái độ như thế với Phi Khanh.
Lý Ngộ chẳng buồn để ý, nhẹ nhàng nhún vai.
Ta biết các ngươi là người của Phi Khanh, nhưng Lý Ngộ ta chỉ làm theo ý mình.
Các ngươi có thể làm gì ta?
Tính cách Lý Ngộ là như thế, Phi Khanh không có gì bất ngờ.
Y lướt mắt qua đám thuộc hạ, bọn chúng đương nhiên cũng hiểu Lý Ngộ là cấp trên của mình, không được tỏ thái độ bất kính.
Lý Ngộ cũng lười trách tội.
Hắn không định lấy trứng trọi đá, chỉ lườm một cái, hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn nhìn Phi Khanh, “Trừng mắt với ta thì ích gì, đâu phải ta ra tay giết ả? Ngươi muốn tìm kẻ biến ả thành thế này thì đừng có ở đây bới móc ta.
Nếu không phải ta đến đó nhặt xác thì thi thể ả các ngươi cũng chẳng tìm được.
Lẽ ra nên cảm ơn ta mới đúng.”
Phi Khanh đương nhiên biết điều này.
Y quan sát Lý Ngộ lần nữa.
Ngoài tấm da mặt đã đổi thì hình như hắn cũng có gì đó khác thường ngày, nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra là khác chỗ nào.
Lòng bàn tay Phó Thần dính đầy mồ hôi.
Hắn liên tục tự nhắc nhở bản thân, “ta chính là Lý Ngộ, ta chính là Lý Ngộ, ta chính là Lý Ngộ”, giống như khi hắn phải đối mặt với Lý Biến Thiên.
Một hồi lâu vẫn không nhận ra Lý Ngộ có gì khác thường, Phi Khanh mới chậm rãi gật đầu, “Cùng đi thôi, hỗ trợ nhóm kia tìm người.
Bọn họ chắc chắn còn ở nơi này.”
“Được, dù sao bổn thiếu gia cũng đang nhàn rỗi.” Hắn ăn con chim nướng trong tay, giọng điệu nhàn nhã cực kỳ.
Con chim không lớn, cắn hai miếng đã ăn xong.
Hắn liếm mỡ trên ngón tay, còn hỏi Phi Khanh có muốn ăn một con hay không.
Phi Khanh cũng có thể hiểu được đôi chút, vì sao chủ công lại thường lắc đầu than thở về Lý Ngộ, chắc bởi hắn còn chưa hết tính cách trẻ con.
Y phất tay từ chối, “Ngươi cũng nên làm việc một chút đi.”
“Ôi giời, có mất mấy thời gian đâu.
Cổ hủ, y như chủ công vậy, rõ chán.” Lý Ngộ lẩm bẩm nói thầm, nhưng quanh đây toàn cao thủ, chẳng ai không nghe thấy.
Những tin tức về Lý Ngộ đều nói hắn hành động khác người, theo chữ của người hiện đại là lắm tài nhiều tật.
Kẻ có tài cán hơn người bao giờ cũng có mấy tính nến kỳ quái.
Chẳng phải Thẩm Bân trước kia cũng vậy hay sao.
Phi Khanh nghe vậy cũng không tỏ thái độ, nhưng thuộc hạ của y không nghĩ thế.
Bảo bọ họ sau này phải nghe lời một thằng nhóc thì sao mà chịu phục.
Trong bóng tối âm trầm, Phó Thần mỉm cười nguy hiểm.
Không ai nhận ra, ban nãy hắn đã bỏ vào đống lửa một ít mê huyễn, khiến người khác nóng tính, dễ nổi giận hơn thường ngày, có thể xuất hiện chút ảo giác nhưng không nghiêm trọng, vẫn suy nghĩ được bình thường.
Chỉ một chút khác biệt nhỏ, không dễ dàng phát hiện ra.
Ngay cả người nhạy bén nhất là Phi Khanh cũng không cảm thấy gì.
Nhưng Lý Ngộ bỗng nhiên xuất hiện, Phi Khanh còn chưa kịp bình tĩnh, hắn đã ném cho y cái xác của Ứng Hồng Loan.
Suy nghĩ trong đầu Phi Khanh bị quấy rối không ngừng, không có tâm tư nào mà để ý đến đống lửa kia.
Đến khi bình tĩnh lại thì đã hít no một bụng, không nhận ra gì nữa.
Tất cả những chuyện nãy giờ, không có gì là vô nghĩa hết.
Từ lúc gặp mặt, bọn họ chỉ trò chuyện vài câu, nhưng hắn đã phải căng hết đầu óc để đoán vị trí đứng của đối phương, chỉ như thế thôi đã muốn kiệt sức rồi.
Giờ hắn cũng như ngàn vạn chúng sinh bình thường khác, chuyện liên quan dến tính mạng thì dù có là diễn viên chuyên nghiệp cũng chẳng dám chủ quan.
Chỉ cần ánh mắt của hắn có một giây không nhìn trúng vào Phi Khanh, hoặc liếc nhầm sang người khác, hoặc nét mặt có gì khác thường, Phi Khanh sẽ nghi ngờ ngay.
Hắn không nắm chắc mười phần, nhất là khi đối mặt với địch thủ lâu năm như Phi Khanh.
Một chút sai lầm nhỏ sẽ dẫn đến thất bại trong gang tấc.
Đây là pha cận chiến chỉ được phép thành công.
Vậy hắn nên làm gì đây.
Trong cảnh đường cùng, hắn lại nghĩ ra vài cách hầu như không có tính khả thi.
Hắn từng là cố vấn tâm lý tội phạm quốc tế, từng tiếp xúc với không ít kẻ gian trá.
Hắn đã dành nhiều năm quan sát nên biết rằng từng động tác nhỏ, từ âm thanh, ánh mắt, hầu kết di chuyển, cử động của ngón tay, bước đi, dáng đứng, đều có thể để lộ điểm đáng ngờ.
Công việc của hắn chính là khiến phạm nhân khai ra những tin tức chúng che giấu, điều đó cũng từng mang cho hắn không ít áp lực.
Hắn dùng những biểu cảm gương mặt cùng chuyển động thân thể để đánh lạc hướng chú ý của Phi Khanh.
Những hành động này giống biểu diễn ảo thuật.
Khi khán giả đang dồn hết sự chú ý vào một điểm thì sẽ hình thành điểm mù về thị giác, không để ý tới thứ thật sự đáng quan tâm.
Ánh mắt, tuyệt đối không được để chúng chú ý tới ánh mắt.
May sao, trong đêm tối, nhờ đám lửa lách tách cháy trước mặt Phó Thần, cùng tác phong và thần thái, cộng với những ấn tượng hắn từng tạo ra trước đó, thoát được sự hoài nghi của Phi Khanh.
Sau đây mới là thử thách nhất.
Đó là làm sao đi theo bọn họ đến đáy vực.
Khắp dọc đường đi đều có đá tảng, cây cối, xác người.
Hắn không thể vao vào bất cứ thứ gì mà phải đi lại tự nhiên như một người bình thường.
Lúc này, Phó Thần đang bám sát Phi Khanh.
Bên tai hắn có đủ thứ âm thanh như tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng bước chân của vệ binh, tiếng nọ chồng lên tiếng kia.
Phó Thần bắt đầu thử nghiệm một việc chưa từng có, nghe tất cả các âm thanh, phân tích thành từng loại một, nhanh chóng hình dung địa hình phía trước phải đi, đồng thời vẫn duy trì gương mặt điềm tĩnh.
Đầu óc Phó Thần chạy ù ù như tàu cao tốc, cùng lúc nghe mấy chục tiếng bước chân đạp lên mặt đất để xác định phương hướng.
Tay hắn đặt ở ngực, cầm lấy một thứ, lặng lẽ mở ra.
Sau đó lại đi tiếp với mọi người.
Soạt một tiếng.
Bỗng nhiên có những sinh vật lao ra từ trung bóng đêm.
Đám vệ binh có chút rối loạn.
Bình thường, bọn họ không dễ hoảng sợ như thế, nhưng nhờ có mê huyễn mà Phó Thần rắc vào lửa, tinh thần trở nên bất ổn định.
Ban nãy, để xác định thân phận “Lý Ngộ”, bọn họ vây quanh đống lửa một lúc khá lâu, hít vào khá nhiều.
Họ rút kiếm, định ngăn những “con quỷ” đang lao đến.
Nhưng thấy đồng bọn bị những con bướm sáng lấp lánh huỳnh quang bu kín, hút cạn máu, để lại một cái xác khô đét, ai nấy đều sợ đến bay cả hồn vía.
Phó Thần cũng nghe thấy tiếng bướm đập cánh xung quanh, nhưng hắn không bôi sẵn thuốc giải lên người.
Để không bị nghi ngờ, hắn phải bị tấn công y như những người khác.
Tiếng người ngã xuống dưới chân liên tiếp vang lên, nhưng bị những âm thanh khác che lấp.
Phi Khanh chỉ huy bọn họ vừa chạy trốn vừa chém Huyết Lân điệp.
Cái bẫy đơn giản này do Phó Thần bố trí.
Hắn đương nhiên không phải cao thủ cơ quan, nhưng lại quen biết Thiện gia huynh đệ.
Hắn cầm chai đựng Huyết Lân điệp mà Thanh Nhiễm mang theo.
Chỉ cần hắn rải bột phấn xuống đất, Huyết Lân điệp sẽ bay ra, quấy nhiễu đám người Phi Khanh.
“A a –“
“Cứu với ! ! !”
“Thứ này là gì vậy!!!”
Rất nhiều người bị Huyết Lân điệp bu vào hút máu, cả Phi Khanh cũng bị.
Nhưng y đã từng đến bộ lạc của người Ô Ưởng, tự có biện pháp phòng ngừa, không gặp khó khăn gì.
Lúc bọn họ đến được đáy vực thì ai nấy đều đã tả tơi.
Một đội ngũ hùng tráng như vậy mà bị những bọn bướm nho nhỏ phá tan, đúng là chuyện chưa từng có.
Phi Khanh kiểm tra xung quanh một chút, xác định không có mai phục mới bảo mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Y bắt lấy thi thể của một con Huyết Lân điệp.
Đó là loài sinh vật trong truyền thuyết xa xưa, là biểu tượng của Khiển tộc.
Người Khiển tộc cuối cùng đã chết, sao lại còn loài bướm này.
Y nghi hoặc nhìn Lý Ngộ.
Lý Ngộ từng bị cho là người Khiển tộc cuối cùng, nhưng hắn sinh sống ở Loan kinh từ nhỏ, không biết thân phận của chính mình, thì tìm Huyết Lân điệp ở đâu ra? Mà không nhìn thì thôi, nhìn lại mới thấy Lý Ngộ đang trốn đông trốn tây, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng lúc nãy đều bay sạch, giờ còn đang nhảy nhót ngoài kia, nhìn rõ buồn cười.
Phi Khanh sực tỉnh, nhìn Lý Ngộ, lại nhìn chính tay mình.
Con Huyết Lân điệp kia đã biến mất !
Đâu rồi !
Sao lại không có gì, chẳng lẽ đều là ảo giác?
“Các ngươi kiểm tra xem có bị thương không.” Phi Khanh nói.
Lúc này, mọi người mới nhận ra không một ai có thương tích gì.
Phi Khanh đau đầu che trán, rốt cuộc là ảo giác hay là thật?
Đương nhiên là thật, nhưng Phó Thần muốn Phi Khanh nghĩ rằng đây là ảo giác, không tự tin vào phán đoán của bản thân.
Kẻ càng tự cho mình là mưu kế vô song thì càng không dễ dàng nhận thất bại hay chịu sự sai khiến.
Đặc biệt là người chuyên có suy nghĩ khác lạ.
Khi kế hoạch bị phá vỡ, đương nhiên sẽ hoảng loạn trong chốc lát.
Thứ dược ban nãy sẽ làm tăng cảm giác lo âu.
Một chút sợ hãi phát sinh cũng quyết định thành bại.
Lúc này, Lý Ngộ đang khoa chân múa tay.
Phi Khanh không nhìn nổi nữa, bảo những người còn lại ra lôi hắn vào.
Lý Ngộ nghe Phi Khanh phân tích, tức giận hét, “Cái gì, ngươi nói toàn bộ chỉ là ảo giác.”
Lý Ngộ nghi hoặc “nhìn” quanh bốn phía, “thấy” đám lính không thương tích gì, cố tình không nhắc Phi Khanh là đã thiếu mất vài người.
Khó khăn lắm mới thoát ra được, ai mà đi kiểm kê nhân số trong cái chỗ tối om này.
Với tính cách của Phi Khanh, y luôn cho mình là kẻ ít ai bì được, danh hiệu đệ nhất nhân chỉ sau Lý hoàng cũng không phải gọi cho kêu.
Trước khi Thất Sát xuất hiện, bao năm qua y vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, càng thêm tin tưởng phán đoán của bản thân, thậm chí sẽ luôn chắc chắn phán đoán của mình là chính xác.
“Chúng ta trúng kế kẻ địch, không biết hắn đã hạ dược ta từ khi nào.” Phi Khanh có chút khó chịu.
Thường ngày y không phải kẻ dễ nóng vội, nhưng y đã trúng dược hai lần, mỗi lần đều tăng thêm số lượng.
Nếu bỏ dược trong một lần, Phi Khanh sẽ nhận ra, cho nên Phó Thần mới rắc từng ít một, y hít vào lúc nào không hay.
“Dược….chẳng lẽ là….” Lý Ngộ tròn mắt nhìn Phi Khanh.
Phi Khanh cũng nghĩ thế, có lẽ Thất Sát đã bôi nó lên thi thể Ứng Hồng Loan.
Cả y và Lý Ngộ đều chạm vào nó.
Thất Sát biết bọn họ sẽ mang thi thể Ứng Hồng Loan theo, nên đã động chân động tay vào đó.
Quả thật đã đọc thấu tâm tư bọn họ.
Lý Ngộ cực kỳ phẫn nộ, “Thằng nhãi này, nhất định….!Tức chết đi được, từ bé đến giờ ta chưa từng bị ai giỡn mặt như thế.
Hắn cứ chống mắt lên mà xem.”
Lý Ngộ trừng mắt nhìn bốn phía như muốn lôi Thất Sát ra ăn tươi nuốt sống.
“Bình tĩnh một chút, ngươi càng kích động càng đúng ý hắn.” Nghe Phi Khanh khuyên nhủ, Lý Ngộ mới nuốt cơn giận xuống.
Tuy không cam tâm, nhưng đã có vẻ điềm đạm hơn rồi.
Phi Khanh âm thầm đánh giá cao.
Phải khống chế được cảm xúc mới có dấu hiệu của sự trưởng thành, biểu hiện của Lý Ngộ khá là đáng khen.
Những người khác bắt đầu tìm kiếm dưới đáy vực.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc là tất cả những cái xác, bao gồm cả người phe mình đều đã biến mất, chỉ còn vết máu lẫn lộn trên đất.
Nhưng Phi Khanh đương nhiên không nghĩ họ biến mất mà có kẻ mang đi.
Thất Sát còn sống, hơn nữa còn cho người tới dọn xác.
“Chia nhau tìm.
Chỉ là chút thủ đoạn đánh lừa thôi, quá tự tin rồi đó.” Tuy Phi Khanh nói vậy nhưng càng e sợ hơn.
Không ai muốn để một kẻ địch như vậy ngày càng lớn mạnh.
So với năm năm trước, Thất Sát giờ đây càng trưởng thành, giỏi nắm bắt nhân tâm hơn.
Quả nhiên Thất Sát chính là vật cản lớn nhất trong đại nghiệp của chủ công.
Làm cho thi thể biến mất, lại là một đòn tâm lý nữa, liên tục hạ chiến thư ngay trên địa bàn của Phi Khanh.
Ngay từ đầu, Phi Khanh đã hỗn loạn, giờ lại càng thêm nôn nóng.
Vừa bị phản kích vừa mất sạch chứng cớ, dù có là người thông minh như Phi Khanh cũng không thể bình tĩnh được.
Đó là kết quả Phó Thần mong muốn, biết rõ có thể là cạm bẫy nhưng vẫn muốn cắm đầu vào, bởi Phi Khanh nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội nào để tiêu diệt Thất Sát.
Y là kẻ đã nhổ cỏ phải nhổ đến tận gốc.
Chính tính cách này của Phi Khanh đã khiến y tự chui đầu vào bẫy.
Không sai, đến thời điểm này, Phi Khanh làm sao mà nghĩ được Thất Sát đang đứng ngay cạnh y.
Mọi người tách nhau ra.
Phó Thần phán đoán thật nhanh, đi về phía binh lính to béo nhất, tiếng bước chân phát ra rõ ràng nhất.
Phó Thần nhín vai, quay sang phất tay với Phi Khanh, “Ta cũng đi tìm với bọn họ.”
Phi Khanh nhìn bóng lưng Lý Ngộ, có chút nghi hoặc, nhưng lại nuốt trở về.
Thấy Lý Ngộ ung dung tránh được cành cây phía trước, y lại tự nhắc mình nghĩ quá nhiều rồi.
Mấy năm nay, tuy không đối đầu trực tiếp với Thất Sát, nhưng Thất Sát lại âm thầm bày trò, gây cho y không ít phiền toái.
Bực mình nhất là mỗi lần hắn ra tay đều là liên hoàn kế.
Đa số đều chỉ là những rắc rối nho nhỏ, nhưng không để người ta có cơ hội nghỉ ngơi, không có luôn cả thời gian động não.
Ở một mảnh đất hoang, họ tìm thấy một đám xác chết chồng chất, vừa mới bị thiêu, mùi khét còn chưa hết.
Quá nhiều thi thể xếp chồng lên nhau, không biết là ta hay địch, phải kéo ra để kiểm tra từng cái.
Thật biết tính toán thời gian, cứ như đã đoán được đám Phi Khanh mất bao lâu để tìm đến được đây.
Lúc các vệ binh đinh tới gần, Lý Ngộ và Phi Khanh đồng thời lên tiếng ngăn cản, “Đừng đụng vào họ.”
Vừa mới dính đòn ở thi thể của Ứng Hồng Loan, không ai dám coi thường.
Lý Ngộ và Phi Khanh cúi xuống nhìn, nhìn kỹ một chút sẽ thấy xung quanh những cái xác này có rải ít bột trắng.
Tuy không biết đó là gì nhưng đủ khiến Phi Khanh ngăn người của mình tiếp cận.
Thất Sát đã đoán trước được họ sẽ đến.
Nếu thấy xác chết bị đốt, nhất định sẽ lôi từng cái xác ra nhìn xem những kẻ đã chết là ai.
Nhưng việc này lại gãi đúng chỗ ngứa.
Phi Khanh chợt có cảm giác mình đang bị đối phương điều khiển như con rối, còn không theo kịp tính toán của kẻ địch, vừa ức chế vừa mặc cảm.
Lúc trước y gài bẫy Thất Sát trên cầu treo, giờ bị ăn miếng trả miếng, đúng là không chịu thiệt tí nào.
Còn về phục kích trên cầu treo thì như Phó Thần đã đoán từ trước, dù bọn họ chọn đường ra nào cũng sẽ rơi vào thiên la địa võng của Phi Khanh thôi, thế thì chẳng bằng cứ đi đường ngắn nhất.
“Khoan đã, ngươi có thấy có điểm gì khác thường không?” Lý Ngộ bỗng nhiên ngăn Phi Khanh, bắt đầu nói ra nghi hoặc mình vừa phát hiện được, “Ta cảm thấy hình như người phe mình…..”
Việc này chưa xong việc khác đã tới.
Phi Khanh cũng cảm giác được.
Một vài người trong số họ đã biến mất.
Những người này đều là các vệ binh đã được huấn luyện, sao lại bỗng dưng mất tích được.
Nửa canh giờ trước, lúc Phó Thần đặt chân xuống đến đáy vực, xử lý xong các thi thể, sau đó chờ thời cơ thích hợp để rắc ít mê hương khiến người ta bất tỉnh nhân sự.
Tiếng người ngã xuống ban nãy chính là những kẻ trúng dược.
Trong tiếng bầy Huyết Lân điệp tấn công ào ào, không có ai phát hiện ra.
Thứ dược này được Lương Thành Văn chế ra khi ở cách hoàng thành vạn dặm, được Thanh Nhiễm mang bên người.
Hắn rải mê dược này lên cánh bướm huyết lân điệp.
Quả nhiên ai nấy đều sợ bị hút khô máu, không chú ý đến cạm bẫy rình rập.
Những con Huyết Lân điệp đã được Thiện gia huynh đệ cho ăn no từ trước.
Trừ người Khiển tộc, không ai biết một khi Huyết Lân điệp đã ăn no thì sẽ không động vào thứ gì nữa, trong đó chi lẫn vài con đói.
Hai tầng cạm bẫy chồng chất, sự kết hợp của Lương Thành Văn và Thiền gia huynh đệ tạo tên hiệu quả kinh người, cũng tăng sức mạnh của Phó Thần lên tầm cao mới.
Trên không trung, Toàn Cơ tinh và Thiện Ngự Song Tử tinh đang sáng rực rỡ, tôn vinh hào quang của Thất Sát.
Thất Sát không hề xuất hiện, giống như chưa từng tồn tại.
Nỗi sợ hãi bao trùm bọn họ như một bóng ma.
Quả nhiên chỉ có Thất Sát mới xứng là đối thủ duy nhất mà y và chủ công phải dè chừng sau bao nhiêu năm qua.
Sơ với sợ hãi, sự chờ đợi trong nguy hiểm còn đáng sợ hơn.
“Quay về đường cũ tìm xem.
Ta hy vọng suy nghĩ của ta lúc này là sai lầm.” Lý Ngộ cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn bình tĩnh nói với Phi Khanh.
Hắn nói chúng ta chứ không phải các ngươi.
Từ này nghe rất tự nhiên, không có cảm các miễn cưỡng nào.
Phi Khanh vốn rất đề phòng Lý Ngộ, nhưng sau vài lần quan sát cách đối mặt với nguy hiểm của Lý Ngộ cũng dần cảm thấy hắn là kẻ trung thực.
Tuy tính cách ngang tàng khó kiểm soát nhưng cũng là nhân vật đáng nể.
Y từ tốn gật đầu, lần đầu tiên thừa nhận sự tồn tại của Lý Ngộ.
“Nếu ngươi là hắn, giờ ngươi sẽ làm gì?” Phi Khanh hỏi.