Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 173
Tiếng nổ vang dội khiến người ta có cảm giác như trời long đất lở.
Thiệu Hoa Trì đã không còn là tiểu hoàng tử bị nhốt trong cung như trước nữa.
Chỉ sau một giây hoảng hốt, y đã mau chóng bình tĩnh lại.
Khi ở trong không gian tối tăm chật hẹp, tâm lý dễ bị kích động, khó kiểm soát, cho dù có là người cao lớn vạm vỡ đến đâu, nhất là những người còn mang thương tích trên mình, “Mau dựa sát vách.”
Những người bị thương được Thiệu Hoa Trì nhắc nhở, vội nép vào vách.
Những người khỏe mạnh liền vung kiếm cản đá vụn trên cao rơi xuống.
Những nhũ đá nhọn hoắt, gồ ghề phi thẳng xuống, tạo thành những hố lớn nhỏ trên mặt đất.
Tiếng nổ vang ầm ầm bốn phía.
Không biết qua bao lâu, cơn chấn đọng cuối cùng cũng từ từ lắng xuống, không có ai thương vong.
Thiệu Hoa Trì cầm lấy cây đuốc của người bên cạnh, chiếu vào hai con đường vừa mới lộ ra.
Y vươn tay, cẩn thận cảm nhận sự khác biệt giữa hai bên.
Cho đến khi nhận thấy một bên có gió nhè nhẹ, y nói, “Ta đi trước dò đường.
Các ngươi chờ ở đây.”
Có gió tức là không phải đường cụt.
Đầu kia hẳn phải có lối ra mới khiến không khí lưu thông.
“Chủ tử, ngài không thể tự mình mạo hiểm được.
Xin hãy thu hồi mệnh lệnh, thuộc hạ nguyện xung phong.”
“Lú ta đánh nhau cũng cùng tướng sĩ lên núi đao, xuống biến lửa, vượt hầm chông, băng đèo dốc.
Đừng có lôi mấy lời lẽ đàn bà ấy ra với ta.
Chúng ta là nam tử hán, là những người bảo vệ Tấn quốc.” Thiệu Hoa Trì vỗ vai thuộc hạ thân tín.
Thân làm chủ soái, y không thể rút đầu sợ sệt.
Một câu nói ấy của Thiệu Hoa Trì có tác dụng cổ vũ tinh thần to lớn.
Những binh lính kia đều kinh ngạc vô cùng, ngọn lửa hừng hực trong đáy mắt.
Uy vọng của Thiệu Hoa Trì trong quân rất cao, ngay cả những tướng lĩnh từng dìu dắt y bây giờ cũng phải kính nể.
Chính bởi Thiệu Hoa Trì không chỉ dùng lời nói suông bằng nước bọt thuyết phục mọi người, mà ngay cả hành động cũng đồng cam cộng khổ với tướng sĩ, luôn tự mình xông pha.
Một chủ soái như thế mới khiến quân lính tình nguyện đi theo.
Phó Thần đã từng dạy vào một buổi chiều, hai người đến thăm các thương binh.
Y hơi đói bụng, hai người kéo nhau vào một quán nhỏ ven đường nói chuyện phiếm.
Có lẽ đó là khoảng thời gian Phó Thần cư xử với y tự nhiên nhất.
Trong đó, có người nhà của một thương binh dùng tiền trợ cấp được phát để mua bột làm bánh dày.
Đương nhiên bánh cũng không có mùi vị gì cả.
Đường là thứ xa xỉ mà người dân nghèo không bao giờ với tới.
Nhìn bóng dáng bà lão kia rời đi, trời chiều ngả về tây, Phó Thần chợt nói, “Ngài xem, ngài chẳng qua chỉ làm nhiều hơn nhị điện hạ vài việc nho nhỏ nhưng phản ứng của dân chúng lại khác nhau một trời một vực.”
Phát tiền trợ cấp đúng hạn, an ủi thương binh, hỏi han trò chuyện….Thực ra, những việc đó đối với Thiệu Hoa Trì đều chẳng có gì lớn cả.
Thế mà không ngờ lại tạo nên thanh danh.
“Vì sao lại thế?” Thiệu Hoa Trì cũng như đám thiên hoàng quý trụ khác, không sao hiểu nổi.
“Bởi vì có đôi khi, không chỉ phải làm mà còn phải nói, ví dụ như an ủi.” Phó Thần rất hiểu tâm lý dân chúng.
Những người thương binh đều hết sức cảm động khi nhận được sự động viên của thất điện hạ.
Đó là điểm đặc biệt của thời đại này, “Không nói ra thì đâu ai biết ngài đã làm gì cho họ.”
Tài ăn nói cũng rất cần thiết đối với một chính trị gia.
Và Lý Biến Thiên đã làm rất tốt phương diện này.
Ai nói gây dựng thời thế chỉ là một trận đấu tranh bằng vũ lực, năng lực cai trị cũng quan trọng vô cùng.
Sau khi có được nền tảng rồi thì phải tìm mọi cách củng cố những gì đã lập ra.
Phó Thần không muốn dạy một đứa trẻ ngây ngô không hiểu chuyện đời.
Đương nhiên Phó Thần cũng không muốn đào tạo Thiệu Hoa Trì thành kiểu lãnh tụ chỉ biết ba hoa nói mồm như các chính khách hắn thấy trên ti vi kiếp trước.
Cho nên hắn mới yêu cầu y làm trước, sau đó mới dùng công phu ba tấc lưỡi.
Thiệu Hoa Trì đăm chiêu hồi lâu.
Y học hỏi mọi thứ như miếng bông thấm nước, không nhận ra ánh mắt mình lúc này háo hức đến mức nào.
Đó là dã tâm mà một đế vương phải có, không phải rèn luyện mà là bẩm sinh.
Phó Thần âm thầm kinh ngạc, cũng lần đầu tiên hoài nghi, có khi hắn chẳng cần phải dựa vào Đức phi mà theo Thiệu Hoa Trì ngay từ đầu cũng được.
“Thất điện hạ, nếu ngài có hùng tâm tráng chí, sao không ra chiến trường?” Đã có dã tâm thì phải có cả thực lực mới không dẫn đến bi kịch về sau.
“Tức là sao?”
“Tấn quốc là thiên hạ giành được trên yên ngựa.
Tuy trước kia bệ hạ từng cử nhị hoàng tử làm đốc quân, nhưng chẳng qua chỉ là bề ngoài thôi.
Chắc hẳn bệ hạ cũng rất hy vọng con cháu mình có tiền đồ thừa kế uy phong của tổ tông.
Nếu ngài trổ hết tài năng, khiến bệ hạ không chỉ sủng ái mà còn yêu thương, thì biết đâu….Ngài phải nắm trong tay quân quyền mới có được sức mạnh của quân chủ.”
Những lời này, Phó Thần nói rất khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe, nhưng lại vô cùng rõ ràng, mãnh liệt.
Thiệu Hoa Trì nhìn hai mắt nhuộm đỏ tịch dương của hắn, có chút thất thần, tim đập dồn trong ngực, “Ngươi có biết những lời này có thể xem như đại nghịch bất đạo hay không?”
Chuyện hoàng gia sao có thể để ngươi nói huyên thuyên, còn xúi giục hoàng tử tham gia quân sự.
Phó Thần đã làm quá nhiều chuyện đại nghịch bất đạo, đương nhiên chẳng thèm để tâm.
Hắn nói vậy chẳng qua vì hắn công nhận Thiệu Hoa Tì, chứ không thì đừng hòng.
Hắn mỉm cười, “Nhưng, ngài động tâm đó thôi.”
Nụ cười rạng rỡ ấy khiến hai mắt Thiệu Hoa Trì chói lòa.
Có lẽ không một thành viên hoàng tộc nào muốn bị một “kẻ thông minh” moi hết mọi suy nghĩ trong lòng ra, nhưng y vẫn nhẫn nhịn.
Y không những biết, Phó Thần đang cố tình khiêu khích sự khoan nhượng của y, mà còn biết bản thân mình đang cảm thấy xúc động khó nói nên lời.
Cơn xúc động không nỡ làm tắt nụ cười rạng ngời kia, cơn xúc động không kiềm chế được, muốn chạm vào người trước mắt.
Cho đến khi Phó Thần hồn nhiên quay đi, cúi mặt xuống ăn, Thiệu Hoa Trì mới dằn xuống được.
Y nhìn dáng vẻ cúi đầu nho nhã của Phó Thần, hàng mi vừa dài vừa đậm như sợi lông vũ phất qua tim, “Tiên sinh nói phải.”
Đúng thế.
Ta động tâm….
……
Thiệu Hoa Trì không nghĩ vài câu nói ngắn ngủi với thân tín lại khiến y nhớ đến chuyện xảy ra nhiều năm trước kia.
Y còn tưởng mình đã sớm quên sự việc mờ nhạt chẳng có gì quan trọng ấy.
Hóa ra y chưa từng quên, dù là lời nói, hay là …người nói.
Chiến trường không có mắt, dù ta có là hoàng tử cũng luôn phải đối mặt với nguy cơ, hay đúng ra là chính bởi ta là hoàng tử nên mới gặp nhiều hiểm nguy hơn người khác.
Nhưng Phó Thần đã nói rồi, nếu không trả giá, ta làm sao tới gần vị trí kia được.
Thiệu Hoa Trì cởi áo giáp nặng nề trên người, quay đầu nhìn đường về đã bị vùi lấp.
Giờ bọn họ không có đường ra nào khác nữa.
Y cũng vô tình lướt qua đám Thanh Nhiễm đang căng thẳng bàn bạc.
Thanh Nhiễm nghe những lời Thiệu Hoa Trì nói ban nãy thì đổ mồ hôi như tắm.
Ẩn vương này rốt cuộc có thân phận gì? Nghe cách nói thì có lẽ là nhân vật địa vị cao trong quân đội.
Nàng sởn cả tóc áy, cảm thấy mình như con rối bị giật dây.
Những thân tín khác của Phó Thần đứng cạnh nàng cũng chung suy nghĩ.
Chuẩn bị xong, Thiệu Hoa Trì đi vào trước tiên.
Đường tương đối hẹp, một tay y vịn vào vách đá, tay kia lần mò khúc quanh.
Phía trước có vẻ bằng phẳng.
Y nhìn lên, cảm thấy không có dấu hiệu nguy hiểm, liền nói với những người phía sau, “Mọi người, từ từ tiến lên, để những người bị thương đi trước.”
Trong số đó có một vị thân tín dù đã được băng bó đơn giản nhưng từ miệng vết thương, máu vẫn chảy cuồn cuộn không ngừng.
Hắn cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, không muốn liên lụy đến người khác, bèn nói, “Chủ tử, vết thương của ta nặng quá.
Mọi người hãy đi trước đi.”
Thiệu Hoa Trì vẫn đưa tay dò đường, không thèm quay đầu lại, “Chỉ cần ngươi còn một hơi thở, ta sẽ không bỏ lại.
Đừng mang tinh thần hy sinh anh dũng ra dùng ở đây.”
Thiệu Hoa Trì không nhìn thấy khóe mắt ướt át của người lính kia.
Dù là kẻ thân kinh bách chiến, vào lúc bị thương cũng sẽ hoảng sợ, cũng mong không bị bỏ lại, chết cô độc một mình.
Bọn họ đi được gần hai canh giờ.
Quãng đường thực tế không dài như vậy, nhưng trong hang tối đen như mực, có nhiều chỗ lồi lõm mấp mô, địa hình gập ghềnh, không thể bước quá nhanh.
Qua được con đường hẹp, một lối đi khô ráo, bằng phẳng hiện ra, giống như được con người kiến tạo.
Con đường này rất dài, xung quanh không có nhũ đá thi thoảng rơi xuống như lúc nãy mà có vẻ rất kiên cố.
Nhưng điều khiến người ta sợ hãi nhất là khi họ vừa đi tới thì một ngọn đuốc bỗng dưng bùng cháy.
Đuốc này được tẩm nhựa thông cùng một vài trang bị đặc biệt có liên quan đến âm thanh.
Khi xung quanh phát ra tiếng động, nó sẽ phát lửa.
Ban nãy, để đi qua được con đường cực kỳ chận hẹp kia, họ đã bỏ hết áo giáp và vũ khí nặng nề, lúc di chuyển cũng không dám phát ra âm thanh lớn.
Vậy mà vẫn khởi động được cơ quan.
Cơ quan này làm Thiệu Hoa Trì nhớ đến tiếng máy móc rỉ sét chuyển động trước khi hang sập xuống.
Quả nhiên không phải ảo giác, mà có người điều khiển.
Thiệu Hoa Trì cảm giác họ đã bước vào nơi không nên tới, nhưng giờ thì không còn đường lui nữa rồi.
Giờ y chỉ mong, Phó Thần đừng vì lời hứa với y ban nãy mà vào đây tìm.
Nhưng với tính cẩn thận của Phó Thần, chắc hắn không xúc động thế đâu.
Không, cái y lo chính là vì Phó Thần không xúc động, hắn quá bình tĩnh.
Mà một kẻ vừa thông mình vừa bình tĩnh còn nguy hiểm hơn khi xúc động nhiều.
Cả đội có chút hoảng loạn, ban đầu còn kinh hãi kêu lên, nhưng sau đó lại im lặng, bởi Thiệu Hoa Trì giơ tay gia hiệu.
Y lo sợ nếu còn lên tiếng nữa thì sẽ phát động các cơ quan khác.
Thanh Nhiễm cảm thấy hối hận vì đã không đưa huynh đệ Thiền gia đến đây.
Hai người họ phải theo Tiết Duệ đi làm nhiệm vụ, không thể ở chỗ này.
Đám Thanh nhiễm đã từng trông thấy đủ loại hầm ngầm do Địa Thử, nhân vật thần thông địa đạo từng ở chung với họ tại Kích quốc, cho nên không quá kinh ngạc.
Biểu hiện này khiến Thiệu Hoa Trì cũng phải nhìn bằng cặp mắt khác.
Họ xuất thân là thuộc hạ của Thiệu Hoa Trì, thân phận và đãi ngộ cũng được chia giống như quân đội.
Trong đoàn của y lúc này có nhiều lính tráng giàu kinh nghiệm mà còn cảm thấy lo lắng.
Ấy thế mà nhóm người nhỏ ở Tây Bắc này lại có được sự điềm tĩnh đáng nể.
Có đồng bọn như thế, chẳng những không phải lo bị vướng chân, mà còn có thể giúp sức bảo toàn lực lượng.
Không biết từ lúc nào, hai đội đã hợp tác ngày càng ăn ý, tuy hai mà một.
Phe nào cũng có người bị thương tích, nhưng họ cùng chung tay giúp đỡ, không phân biệt người đội nào.
Đây đương nhiên là cảnh tượng Thiệu Hoa Trì mong đợi.
Khắp thiên hạ này, y không tin đội ngũ nào cả, chỉ có những người Phó Thần mang đến, dù y có thích họ hay không cũng vẫn vui mừng đón nhận.
Con đường rất dài, dọc lối đi không có gì cản trở, không chuyện bất ngờ nào xảy ra.
Nhưng họ cũng nhận thấy, sự yên bình này là do con người tạo ra.
Hai bên lối đi có một vài bình hoa như ở trong hoàng cung, trên vách treo tranh, vừa nhìn đã biết là tác phẩm vô giá.
Những thứ đó đều được các danh gia từ nhiều nước họa thành.
Nếu là một tên trộm mộ, chắc hẳn ai cũng động lòng, lập tức muốn cầm lấy, không dùng cũng mang về.
Nhưng mà nhóm người này thì không phải.
Chẳng một ai dám tùy ý sờ lung tung.
Tuy nhìn giống như một hành lang thông thường trong hoàng cung, nhưng bọn họ đều biết nguy hiểm đang rình rập tứ phía.
Đi đến gần cuối con đường, họ chợt cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, không kiềm chế nổi mà run lên.
Đó là một cánh cửa.
Ngoài của có một dáng người, cũng là “người” đầu tiên mà đám Thiệu Hoa Trì trông thấy kể từ khi bước vào trong hang động.
Người đó mặc một thân giáp sắt, tựa như đứng canh gác.
Dù không thấy rõ dung mạo, dù biết đó là một cái xác đã chết từ lâu, nhưng vẫn cảm nhận được uy phong tỏa ra lẫm liệt, cùng với khí tức hoàng giả bừng bừng.
Người này chắc hẳn là đã đứng ở vị trí cao trong thiện hạ nhiều năm, đến nỗi sau khi chết đi vẫn không mất khí thế.
Áo giáp kẻ đó mặc làm người ta nhớ đến thi thể của binh lính Tấn quốc tìm thấy trong hầm mộ Khiển tộc, nhưng lại có điểm khác.
Ít nhất từ thủ pháp chế tạo cùng hoa văn có thể khẳng định họ thuộc hai đoàn khác nhau, chỉ có chút ít liên hệ.
Thiệu Hoa Trì đến gần, càng lúc càng kinh hãi, nhìn chằm chằm người trước mắt.
Toàn thân y run rẩy, cảm thấy một sự quen thuộc mạnh mẽ.
Y nhớ khi còn nhỏ, Lệ phi còn được sủng ái, y từng đến Ngự Thư Phòng.
Tấn Thành đến bế y, dẫn đến trước một pho tượng bằng đồng xanh vừa mới đúc, kéo màn che phủ xuống.
Đó là lần đầu y trông thấy hoàng tổ phụ, cao lớn, cường hãn, như một bức tường thành không gì phá hủy được.
Bức tượng đồng kia được đưa vào thành, để cho dân chúng tới cúng bái, cầu nguyện trước vị Tấn Thái Tổ họ yêu kính, để cho mọi người dân Tấn quốc đều biết tổ sư mình trông như thế nào.
Đám Thanh Nhiễm đi loanh quanh vài bước, thấy không có động tĩnh gì mới quay nhìn Thiệu Hoa Trì đang từ từ đến gần thi thể kia.
Thiệu Hoa Trì cởi mũ giáp ra.
Sắt thép nặng nề loảng xoảng rơi xuống.
Thiệu Hoa Trì chậm rãi quỳ xuống, nhìn thi thể chỉ còn có thể nhận ra vài đường nét mơ hồ của dung mạo lúc sống.
Nước mắt y chảy dài, nghẹn ngào khóc, nhưng vì quá phẫn nộ và đau khổ mà không thể phát ra âm thanh, “Hoàng tổ phụ…”
Ánh mắt Thanh Nhiễm dừng sững trên người Thiệu Hoa Trì, trầm tư suy nghĩ.
Mọi người đều thấy diện mạo của thi thể, tuy đã chết từ lâu nhưng vẫn nhận ra đó là khai quốc hoàng đế Tấn thái tổ.
Không một người dân Tấn quốc nào không biết tới.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống sau lưng Thiệu Hoa Trì.
Tuy lời này này đại bất kính, nhưng sao thi thể Tấn Thái Tổ lại ở đây? Hơn nữa, vì sao đã qua vài thập nhiên mà cũng không hoàn toàn thối rữa?
Thiệu Hoa Trì đau khổ ôm mặt.
Trong lòng mỗi người đều có một tín ngưỡng, nhất là những ấn tượng khắc sâu khi còn nhỏ.
Vì phu thân y không thể khiến y sùng bái, nên khi Thiệu Hoa Trì nghe những sự tích về hoàng tổ phụ, luôn xem ngài là thần thánh trong lòng.
Dù bây giờ đã lớn, nhưng khi thấy vị thánh mình tôn thờ bị đặt ở một nơi âm u thế này, dùng như một tên lính gác, y không sao cầm lòng được.
Ngón tay Thiệu Hoa Trì bấm sâu vào mặt đất, vì dùng sức quá mạnh, khiến máu tươi bật ra.
Y cắn răng ngăn nước mắt tiếp tục chảy.
Rốt cuộc là căm hận nhường nào mới để người ta đến chết cũng không yên.
Y nhớ tới một chuyện xảy ra đã lâu, trước cả khi y chào đời.
Lúc hoàng tổ phụ vừa được hạ táng một thời gian thì hoàng lăng bị đột nhập.
Về sau, kết quả điều tra nói không mất thứ gì.
Nhưng Tấn Thành đế yêu tích hòa bình giả tạo.
Đúng vậy, đó là thứ phụ hoàng y làm tốt nhất.
Một lần nọ, Lệ phi đến thị tẩm, nghe được một bí mật ghê gớm.
Bình thường, phi tần thị tẩm không được ngủ lại, nhưng Lệ phi là sủng phi, một khi đã được sủng thì nào có giới hạn gì, cho nên buổi tối nàng ngủ cùng hoàng đế.
Đêm ấy, Tấn Thành đế nằm mơ gặp ác mộng, nói thì thầm vài câu.
Lệ phi mới biết, hóa ra mộ Tấn Thái Tổ đã bị trộm, còn mất thứ gì đó rất quý giá.
Nhưng Lệ phi là nữ nhân hiểu rõ tình thế, biết rằng mình càng biết nhiều thì càng khó sống, nên nàng cũng chỉ kể việc này với nhi tử của mình, nhắc đứa con thông minh hơn người tuyệt đối không được để lộ sự việc.
Bây giờ, cuối cùng Thiệu Hoa Trì đã biết, thứ bị trộm không phải đồ quý giá, mà là báu vật vô giá nhất Tấn quốc.
Ngay cả hiện giờ, khắp Tấn quốc vẫn còn ngàn vạn dân chúng sùng bái thân thể vị chiến thần bất bại này.
Tấn Thành đế không dám nói ra sự thật.
Nếu lộ ra rằng có một chuyện như vậy phát sinh thì ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ gặp bao nhiêu áp lực.
Cho nên chuyện này đã bị giấu kín vài thập niên.
Bi thương qua đi rồi, Thiệu Hoa Trì còn phải tìm đường ra ngoài, để tổ phụ được an nghỉ.
Y đang chuẩn bị cõng thi thể kia lên lưng thì bỗng….
Dường như nhận ra điều gì đó, y không thèm để tâm đến lễ nghi, vội vàng cởi áo giáp trên mình thi thể.
Phần đầu và thân có thể thấy rõ là không tương xứng với nhau, ở cổ còn có một vết khâu dài.
Y lập tức nhận ra, chỉ phần đầu là của hoàng tổ phụ, được khâu vào một cái thân khác.
Hóa ra những kẻ trộm mộ năm xưa đã cắt thi thể thành hai nửa, chỉ lấy đi phần đầu.
Bảo sao mà chúng có thể đưa thi thể to lớn như thế của hoàng tổ phụ ra khỏi hoàng lăng.
Nếu chỉ là một cái đầu thì dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn đường khâu trên cổ, Thiệu Hoa Trì cũng để ý thấy những dấu vết khác, ví dụ như tóc sau ót hoàng tổ phụ đã bị cạo, bên trong hình như còn chứa gì đó.
Y run rẩy, cầm lấy thanh đao bên cạnh, cắt chỉ khâu ra, để lộ những thứ lẽ ra không có trong hộp sọ.
Thủy ngân….
Trong thế giới của Phó Thần, từ thời Tần đã có nhiều phương pháp bảo tồn thi thể.
Thời đó, bảo tồn thi thể được coi là hình thức tôn trọng người chết, được gọi là “khiết thân”.
Bởi thế, hậu nhân luôn cố hết sức giữ gì di thể để không mang danh bất hiếu.
Lúc ấy, bên cạnh Tần Thủy Hoàng có một vị ngự y cực kỳ tài giỏi tên là Hạ Vô Thả.
Hắn rót đầy thủy ngân vào trong thi thể để diệt khuẩn và chống phân hủy.
Ngoài ra, các bậc thầy luyện đan thời đó cũng gọi thủy ngân là thầ vật “không thối rữa”, cho nên người bị rót vào cũng không phân hủy.
Ở thế giới này cũng có những kiến thức tương tự, nhưng sau này nhiều người phát hiện ra, nhiều kẻ đã đánh cắp thi thể để lấy thứ này đem bán, lâu dần bị coi là bật không lành.
Sau này, không gia đình nào dùng thủy ngân ướp xác nữa.
Những người phía sau thấy Thiệu Hoa Trì đứng không vững, vội vàng đỡ y.
Thiệu Hoa Trì hít một hơi thật sâu, sau đó mới tách đầu ra khỏi thân.
Vừa mới tách ra, y chợt cảm thấy mặt đất từ từ chấn động.
Tiếng bánh răng bằng thép quen thuộc lại vang lên, phía trên lần nữa sụp xuống.
Thiệu Hoa Trì ôm đầu tổ phụ, chỉ vào cánh cửa đằng trước.
“Mau chạy qua cánh cửa kia.”
Khi bọn họ kéo nhau vượt qua thì con đường mới đi ban nãy đã hoàn toàn sụp đổ.
Mọi người thở hổn hển, nhất là những người bị thương, ai nấy đều tự cảm thán bản thân mình phúc lớn mạng lớn.
Nhưng mạng lớn đâu ra, Thiệu Hoa Trì biết rõ ràng không phải thế.
Hai lần liên tục rồi, nhất định có kẻ cố ý gây ra.
Nhưng lần thứ hai khác với lần đầu.
Lần thứ hai nhìn như không có cạm bẫy gì, nhưng chỉ vừa động vào cái đầu kia là cái bẫy chết người xuất hiện.
Nếu không phải cơ quan đã cũ kỹ rỉ sét thì có lẽ bọn họ bị chôn sống rồi.
Cẩn thận ngẫm lại, Thiệu Hoa Trì thật sự sợ hãi mưu mô của kẻ đứng sau.
Những cạm bẫy nhìn như không có bẫy này mới là cao chiêu.
Nếu là người nước khác thì chẳng ai nghĩ đến chuyện vặt đầu xác chết, nhưng chỉ cần là người Tấn quốc bước vào đây, trông thấy thi thể người mà họ sùng bái nhất bị đối xử như thế, lòng còn có chút lương tri thì sẽ nghĩ tới việc mang đi.
Khi đó, cơ quan nhất định sẽ khởi động.
Một tên trộm mộ chặt đầu, cùng lúc thực hiện được bao nhiêu mục đích.
Một là để đế vương canh giữ hang động này.
Khai quốc hoàng đế là nhân vật có long khí thịnh.
Các truyền thuyết từ xưa đến nay đều nói, chí khí hoàng giả có thể trấn áp bọn trộm cướp.
Thứ hai, cắt đầu có thể dễ dàng vận chuyển ra khỏi hoàng lăng.
Thứ ba, cố ý tìm một thân thể không tương xứng với đầu, để người ta phát hiển ra rằng đầu và thân không liên quan đến nhau.
Thứ tư, một khi phát hiện ra rồi, người ta sẽ giận đến mất lý trí, dễ dàng rơi vào bẫy.
Thứ năm, để thi thể Tấn Thái tổ ở đây có thể ngăn người Tấn quốc.
Bất cứ người dân Tấn quốc nào thấy thi thể Thái Tổ bị xúc phạm, sẽ tìm mọi cách đem ra, phát động cơ quan, chôn sống bọn họ.
Thứ sáu, có lẽ bản thân đối phương cũng căm hận chủ nhân thi thể này.
Thứu bảy, cũng là điều Thiệu Hoa Trì không muốn thừa nhận nhất, nếu cả sáu điều trên đều không có tác dụng, nếu có kẻ vẫn lấy được đầu của Tấn Thái Tổ ra ngoài, thì có lẽ sẽ dẫn đến một cuộc chiến tranh.
Mà danh dự của tổ phụ sau khi chết sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Sử sách cũng không thiên vị một ai.
Tính toán đủ mọi đường, không lộ chút sơ hở.
Ngay cả bản thân y cũng suýt nữa dính bẫy.
Nếu Phó Thần ở đây, có khi hắn đã phát hiện sớm hơn một chút.
Thiệu Hoa Trì có chút tự coi thường mình.
Nếu người thiết kế cạm bẫy là Lý Biến Thiên ở đây thì chắc cũng vỗ tay khen ngợi Thiệu Hoa Trì.
Mục đích của hắn bị y đoán trúng chín mười phần rồi.
Khi Thiệu Hoa Trì nhìn đồ đạc bày bố trong phòng, y cũng vô cùng kinh ngạc, không khác những người còn lại.
Khắp phòng đầy những quả mìn, địa lôi, pháo đốt….Ngay cả kho vũ khí ở hoàng cung Tấn quốc cũng không có nhiều như vậy.
Đây là một kho thuốc nổ.
Phó Thần vẫn nằm trên lưng A Tứ.
Một lúc trước, khi họ đến cứ điểm đã được dập lửa ban đầu, ở đó vẫn còn mùi cháy gay mũi.
Hầu như toàn bộ căn cứ đều cháy thành than đen, ngoài sân và trong sảnh còn cả trăm xác chết không phân rõ lai lịch, không biết là địch hay ta.May thay, cánh cửa cơ quan được xây dựng bằng loại đá đặc biệt nên không ảnh hưởng gì.
Phó Thần vẫn nhắm mắt, điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim hệt như một người đang hôn mê.
Phi Khanh nhìn kiểm tra những cơ quan cũ kỹ, quan sát cả gian hầm ngầm, nhận xét, “Dù sao cũng được xây hơn mười năm trước, hơi rỉ sét rồi.”
“Còn dùng được không?” A Nhất hỏi.
“Hẳn và vẫn còn.
Một nơi kín đáo thế này, ngay cả chúng ta cũng không dễ dàng phát hiện, đừng nói là quân địch.
Mấy năm nay không có ai đến thăm, cho nên mới rỉ sét như thế.”
Phi Khanh ngồi vào ghế, bắt đầu xoay một trong hai bên tay ghế, trái mười lần, phải mười lần, sau đó ấn xuống.
Không lâu sau, mặt đất rung chuyển chút ít.
“Mở ra rồi.
Không biết chúng còn sống được mấy người?” Phi Khanh có phần hứng trí hỏi.
Ngay cả Phó Thần trên lưng A Tứ cũng cảm giác được cơn chấn động đằng xa.
Tai hắn khẽ giật.
Nghe hướng phát ra âm thanh, quả nhiên là từ phía hang động ban nãy họ trốn.
Xem ra hang đó thật sự dẫn đến nơi bí mật nhất trong căn cứ.
Thế thì chẳng trách sao.
Ngay từ đầu hắn đã thấy lạ, giữa một vách núi hoàn toàn bình thường lại có hang động.
Nói cách khác, đây vừa là đường thoát thân, vừa là nơi che giấu bí mật.
Phó Thần suýt chút nữa là không kiềm chế nổi trái tim đập thình thịch.
Quanh đây toàn cao thủ, chỉ cần hắn kích động một chút là lộ tẩy ngay.
Không biết Ẩn vương và Thanh Nhiễm sao rồi?
“Ha ha, thể mà cũng tới được tận đây.” Phi Khanh nhìn một nút đỏ khẽ chuyển động, cho thấy có người đã xông vào đến tận trung tâm.
Nhưng cũng không quá bất ngờ, vì một nhóm người do Thất Sát cầm đầu, đương nhiên sẽ khó đối phó hơn hẳn.
Phó Thần càng sốt sắng, hắn nhất định phải tỉnh lại.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, tuy không mãnh liệt như lần đầu nhưng cũng gây chấn động lớn.
Tránh được một lần, còn hai lần thì sao?
May lúc này không ai để ý đến Phó Thần nên hắn vẫn che giấu được.
“Phi Khanh, ngươi làm gì vậy, để cho chúng đến được kho thuốc nổ quan trọng nhất của chúng ta.” A Nhất trách cứ.
“Thì sao? Chúng chi có một đường ra mà thôi.” Mọi người đều nhìn về hướng Phi Khanh chỉ..