Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 170
Nếu biết thanh niên khả nghi kia là Ẩn vương thì chuyện dịch dung cũng không lừa được.
Phó Thần đã hỏi, Thiệu Hoa Trì cũng không cần giấu.
“Ngươi có thấy bề ngoài của ta vẫn như bình thường không?” Phó Thần hỏi, nhấn mạnh một chữ, “Đôi mắt.”
Họ đang ngồi cạnh đám lửa trong hang sâu, không để ánh sáng phát ra bên ngoài hang động.
Thiệu Hoa Trì nhìn thật kỹ khuôn mặt Phó Thần.
Tuy đôi mắt đã bị chất độc phá hỏng, nhưng chỉ chút vẻ ngây dại thì những vết thương khác đều không thấy rõ, “Không khác lắm.”
Không ai biết Phó Thần nghĩ gì.
Những người trong hang chỉ biết nhìn hắn, chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Phó Thần hỏi vài câu không liên quan, phân tích từng thứ một, tìm cách khả thi nhất.
Hắn chợt nghĩ đến một việc, “Ngươi có mang theo tấm mặt nạ dịch dung nào đề phòng không?”
Phó Thần không quá kỳ vọng, chắc là không ai mang theo đâu.
Chẳng qua, nếu may mắn có thì hắn đỡ phải nghĩ cách khác.
Nhưng không ngờ Thiệu Hoa Trì lại đáp có.
Trong số thuộc hạ của y có một cao thủ dịch dung.
Y không biết trước Phó Thần sẽ mù nên để đề phòng hắn phát hiện ra thân phận, y mang theo một tấm da khác để đề phòng.
“Có thể cho ta mượn không?”
“Ngươi đã yêu cầu, ta lý nào lại từ chối.” Sau khi biết Phó Thần còn sống, Thiệu Hoa Trì rất kiên nhẫn đọc những loại thoại bản diễm tình dành cho các thiếu nữ phòng khuê.
Bỏ qua mấy chi tiết sến chảy nước lẫn nội dung nhạt nhẽo về mối tình tài tử gia nhân, tiểu thư khuê các với học trò nghèo, thì cũng thu hoạch được không ít câu từ ong bướm.
Nếu có cơ hội thốt ra vài lời với Phó Thần, y cũng có thể ôm ảo tưởng mấy ngày.
Vì sao khi xưa Phó Thần lại dịu dàng chăm sóc một hoàng tử thất thế, nhưng khi y đã trở thành thất hoàng tử đầy danh vọng, được sủng ái thì hắn lại quay lưng? Đó là vì y đã lừa gạt hắn.
“Ẩn vương, ta là nam nhân.” Phó Thần nói rành mạch.
“Ta biết rất rõ, ta nghĩ những người khác cũng thấy.” Nhưng ngươi cũng không hoàn toàn là nam nhân, mà từng là thái giám.
Có điều, Thiệu Hoa Trì sẽ không nói ra câu này.
Thiệu Hoa Trì không muốn nghe Phó Thần nói tiếp, tất nhiên không phải y không thích nghe.
Y lập tức đổi đề tài, “Ngươi định dịch dung để làm gì.
Đương nhiên là để thực hiện kế hoạch đối phó mà hắn mới nghĩ ra.
Phó Thần không có ý định ngồi trong hang chờ chết.
Tùng Dịch chính là cao thủ dịch dung mà Thiệu Hoa Trì nói.
Khi hắn đến cạnh Phó Thần, Thiệu Hoa Trì lại kéo Phó Thần một chút.
Phó Thần nghi hoặc quay đầu lại.
Khuôn mặt hắn không khác gì thường ngày, dù chỉ quay đầu liếc mắt, đôi con ngươi nhìn vẫn trong veo như không hề bị thương.
Nếu không phải y đã kiểm chứng Phó Thần hoàn toàn không nhìn thấy thì có khi đã lầm tưởng mắt hắn vẫn bình thường.
Thiệu Hoa Trì im lặng một hồi, cầm lấy dụng cụ trên tay Tùng Dịch, “Ta làm giúp ngươi.”
Nói rồi, Thiệu Hoa Trì kéo Phó Thần ngồi xuống bên cạnh mình.
Ngươi muốn làm gì, ta sẽ không thắc mắc.
Nhưng chuyện gì có thể, ta đều muốn tự tay làm cho ngươi.
Với Phó Thần thì ai hóa trang cho hắn cũng vậy cả, không cần phải cự tuyệt.
Động tác của Thiệu Hoa Trì cực kỳ cẩn thân, lúc đắp da lên mặt Phó Thần cũng nhẹ nhàng như sợ làm đau đối phương.
Thực ra, tay y không như không chạm vào Phó Thần, mà giống như cái vuốt ve hờ hững của tình nhân.
Không biết có phải y cố tình làm ra bầu không khí này không, mà Thanh Nhiễm nhìn một lúc, tự dưng nóng bừng cả mặt.
Tùng Dịch bị Thiệu Hoa Trì hắt hủi đang ngồi cạnh nàng, nhỏ giọng nói, “Cô có thấy gì là lạ không, hay là ta hoa mắt?”
Thủ lĩnh hai nhóm người đã không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa mà trò chuyện khá thân mật.
Thanh Nhiễm im lặng một hồi, “….Ta cũng hoa mắt.”
Thời gian chừng một nén hương ngắn ngủi này thôi cũng khiến Phó Thần như đứng đống lửa ngồi đống than.
Lúc này hắn không thể.
Ít có khi nào hắn lại nóng vội như lúc này.
Dịch dung xong, dung nhan anh tuấn của Phó Thần bị che đi lần nữa, trở thành một khuôn mặt rất đỗi bình thường.
Thiệu Hoa Trì từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ bộ dạng cực kỳ đứng đắn, không làm gì khác thường, khiến người ta muốn từ chối cũng khó.
“Được rồi.” Thiệu Hoa Trì nói, vừa thu dọn những thứ bừa bãi.
“Ừ.” Phó Thần thở phào.
Vẻ mặt hắn có chút thả lỏng.
khiến Thiệu Hoa Trì cũng thầm đoán được chút suy nghĩ của hắn.
Y cảm thấy Phó Thần hiếm khi nào lại đáng yêu một cách chân thật như vậy.
Hóa ra ngươi cũng biết sợ, sợ bị nam nhân dính lấy.
Tiếc là không được như ngươi mong muốn rồi.
Không ép buộc thì sao có thể khiến ta và ngươi một khắc không rời.
“Các ngươi đổi quần áo cho ta.” Phó Thần cắt ngang sự tĩnh lặng, xua sạch bầu không khí ái muội họ vừa tạo ra, quay sang hỏi mọi người.
Bộ quần áo của Ứng Hồng Loan đưa cho, hắn đương nhiên không thể mặc để đi ra ngoài.
Thiệu Hoa Trì hiểu ý, yêu cầu vài người cởi đồ ra cho Phó Thần chọn.
Phó Thần sờ sờ chất vải, hỏi màu sắc, chọn lấy lài tấm.
Thiệu Hoa Trì không bỏ qua cơ hội tốt, vẻ mặt lại rất chính trực, nghiêm túc nói.
“Ta giúp ngươi thay đồ.
Giờ ngươi không nhìn thấy, làm không tiện.”
Phó Thần đương nhiên không đồng ý.
Vốn chỉ cần động tay vài cái, tránh được Ẩn vương tí nào thì tránh.
Thiệu Hoa Trì thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng hiểu đó là đương nhiên thôi.
Hôm nay, y đã đụng đến giới hạn của Phó Thần nhiều lần lắm rồi, phải biết đường mà thu lại, không thể quá ép hắn.
Phó Thần thay áo trong bóng đêm, không thấy ánh mắt sáng quắc kia đang nhìn mình.
Sau đó, hắn mới bắt đầu trình bày kế hoạch.
“Ta không đồng ý, ngươi định tự đi lên chịu chết hay sao? Thế có khác gì bảo hổ lột da.” Thiệu Hoa Trì quắc mắt trừng trừng.
Y biết lần nào Phó Thần nghĩ ra cái kế hoạch gì cũng hết sức khác người, chưa bao giờ che giấu bản tính khác người từ trong xương cốt.
Chỉ cần đạt được mục đích, cái gì hắn cũng làm.
Thiệu Hoa Trì kìm nén cơn giận, lạnh lùng phản đối.
“Chuyện này nguy hiểm lắm, công tử.” Thanh Nhiễm cũng đứng về phía Thiệu Hoa Trì.
Kế hoạch của Phó Thần thật quá sức tưởng tượng.
Phó Thần đương nhiên không phải nhất thời xúc động mới nghĩ ra cách đó.
Sau khi bọn họ trốn được vào hang động đá vôi, hắn đã bắt đầu cân nhắc rồi.
Có tất cả năm cách, nhưng cách nào cũng rất mao hiểm.
Ban nãy hắn tính toán, từ hang động này đến đáy vực còn khoảng tám mươi mét.
Ban nãy, hắn sai thuộc hạ nhặt được rất nhiều dây thừng, dài từ mười đến ba mươi mét.
Nếu nối chúng lại với nhau thì có thể giúp hắn tiếp đất an toàn.
Nguyên nhân Phó Thần định xuống đáy vực là vì hắn đoán Phi Khanh sẽ mang người xuống.
Với tính cách của Phi Khanh, y nhất định sẽ phải tận mắt xác nhận số tử thi và thân phận của chúng.
“Vậy các ngươi có cách nào tốt hơn không?” Lần này, Phi Khanh dẫn theo khá nhiều người.
Nếu bọn họ muốn phá vòng vây thì phải làm những việc kẻ địch không ngờ đến.
“Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể dụ chúng đi?” Một khi Phó Thần đã quyết định thì không có cách nào lay chuyển.
Nếu đã không thể khuyên can, Thiệu Hoa Trì chỉ mong có thể hạ mức nguy hiểm xuống thấp nhất.
Ánh mắt y trầm mặc nhìn Phó Thần, nói thẳng điểm quan trọng nhất.
Nếu đôi mắt Phó Thần vẫn còn nguyên vẹn thì y cũng không quá lo lắng, đằng này….!”Chúng là những kẻ bị bắt giam đã mù hai mắt.
Ngươi chỉ cần xuất hiện trước mặt chúng thì sẽ bị đâm nát như tương tàu.”
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không biết Phó Thần còn có thân phận khác, nhưng đám Thanh Nhiễm lại biết.
Thanh Nhiễm bỗng nhiên nhìn về phía Phó Thần.
Chẳng lẽ công tử định….
Tim nàng muốn vọt ra khỏi cổ họng, nhưng thấy gương mặt không hề biến sắc của Phó Thần, chỉ đành cúi đầu.
“Ta biết.” Phó Thần nói thật, “Ta tham sống hơn bất cứ ai, sẽ không tự lấy tính mạng ra đùa, nhất định sẽ không để chúng phát hiện ra.”
Không phát hiện ra ngươi là người bỏ trốn, hay mắt ngươi mù?
Phó Thần không nói rõ.
“Ta đi cùng ngươi.
Có nhiều mục tiêu, chúng sẽ phân tán sự chú ý.” Y không thể để Phó Thần đi một mình.
Mỗi lần nhớ đến bài học năm năm trước, y đều gặp ác mộng.
Phó Thần nhận ra bàn tay đang nắm lấy tay mình đang run rẩy, không hề bình tĩnh như lời nói.
Dù mắt không nhìn được, cũng không biết người này được bao lâu, nhưng hắn vẫn có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.
Phó Thần chậm rãi, kiên định lắc đầu, “Không được, người kia am hiểu thiên la địa vọng, chỉ có một mình ta mới là an toàn nhất.
Ta có cách tự mình thoát thân.
Các ngươi chờ ta dụ người đi rồi thì thử tìm trong động đá vôi xem có đường ra hay không.
Nếu không có thì dùng dây thừng để di chuyển xuống đáy vực, tìm đường đi từ chỗ này.”
Thấy dáng vẻ kiên quyết của Phó Thần, lòng Thiệu Hoa Trì sục sôi như thiêu đốt, nhưng lại chẳng nói được lời nào.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất, Phó Thần luôn có cách thoát thân, không phải vài câu là thuyết phục được hắn.
Y bỗng nhớ lời hắn nói với mình khi còn ở trong cung, “Điện hạ, càng là những nhân vật hèn mọn thì càng tham sống sợ chết.
Họ hiểu sống sót là chuyện khó khăn như thế nào, cho nên sẽ là kẻ sống dai nhất, dám liều mạng để sống.”
Y còn nhớ, khi nghe những lời này, lòng y đau xót đến tận tâm can.
Giờ trông thấy Phó Thần, từng câu từng chữ lại vang vọng bên tai.
Sau đó, Phó Thần sai người nối dây lại thật chặt, từ từ thả xuống đáy vực.
Hắn chọn quần áo màu đen.
Chỉ cần không phát ra ánh sáng thì người đứng bên kia bờ vực sẽ không nhìn thấy.
Nhưng vẫn phải rất cẩn thận, không được phát ra âm thanh khiến lính canh chú ý.
Lúc này, đợt bắn tên đã tạm thời kết thúc, bốn bề yên lặng như tờ.
Là sự im lặng trước cơn bão.
Thiệu Hoa Trì tự mình quấn dây quanh người Phó Thần, trầm mặc mà kiên định.
Phó Thần vỗ bả vai Phó Thần, những người kia đều phó thác cho ngươi.
Cuối cùng, hắn trịnh trọng nói, “Cảm ơn.”
Hôm nay, nếu Ẩn vương không dẫn người đến cứu thì chỉ cần Ứng Hồng Loan dưa Phi Khanh tới, câu chuyện tiểu thái giám Tấn quốc Phó Thần, Lý Ngộ chính là Thất Sát sẽ bị vạch trần.
“Ta vĩnh viễn không muốn ngươi nói những lời này với ta.” Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng đáp, “Ta cho ngươi một canh giờ.
Nếu ngươi không thể dụ chúng ta, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi.”
Một canh giờ là đủ.
“Được.” Phó Thần cũng nghiêm túc đáp lời.
Lúc chuẩn bị hạ dây xuống, Phó Thần chi vào Phì Hổ, lúc này đang cõng một cái xác khô trên lưng.
“Đưa thứ kia cho ta.”
Công tử, sao ngài biết ta ở chỗ này???
Trong hang động tối om, hai mắt sáng rõ cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được người bên cạnh, chứ đừng nói người mù.
Mù không đáng sợ, ít nhất Phó Thần đã chứng minh điều này.
Xúc giác, thính giác, thần kinh không có vấn đề thì chỉ từ hơi thở, bước chân cũng đoán được vị trí của Phì Hổ.
Phì Hổ im lặng đưa cái xác khô cho hắn, mặt như nuốt phải ruồi bọ.
Bắt hắn cõng một cái thây khô mà còn vui vẻ được mới là chuyện lạ.
Nếu công tử không đích thân sai bảo thì đánh chết hắn cũng không rờ vào.
Cái gì mà hồng nhan mỹ nữ, bị hút khô thì cũng như nhau.
Hắn cảm thấy cảnh giới về mặt quan điểm thẩm mỹ của mình sắp thăng hoa rồi.
Sau khi Ứng Hồng Loan bị hút sạch sinh khí, nữ nhân này đương nhiên là chết quắt queo, nhưng Phó Thần vẫn sai người cõng ả.
Nếu để ả lại đó, đương nhiên Phi Khanh sẽ phát hiện ra.
Phó Thần không hề e ngại.
Hồi nhỏ hắn còn từng đi ngang bãi tha ma, thấy người ta đào xác lên ăn thịt, cảm thấy người chết không đáng sợ, đói gần chết mới là kinh khủng nhất.
Cõng Ứng Hồng Loan lên lưng, Phó Thần liếc mắt qua từng người.
Dù biết hắn mù nhưng ai nấy đề cảm nhận được một thứ sức mạnh vô hình.
Lúc này, những người đứng đây đều đồng tâm nhất chí.
Thiệu Hoa Trì nhìn Phó Thần từ từ được thả xuống vách núi, run rẩy nhắm mắt lại.
Cách của ngươi là tự mình xông về phía trước, cứu những người khác ư? Dù lý do là gì cũng không thể che giấu được bản tính vốn có của ngươi.
Sao ta có thể không yêu ngươi chứ? Ngoài ngươi ra thì còn ai đáng nữa đây?
Phó Thần bị dây thừng buộc quanh hông, từ từ thả xuống.
Thân thể hắn ma sát với vách đá, cố hết sức giảm bớt tiếp xúc.
Chiều dài dây thừng cũng không khác dự tính của hắn bao nhiêu.
Lúc đáp được xuống lùm cây mọc dưới đáy vực, hắn mới cởi dây thừng, giật hai cái để người bên trên thu lại.
Thiệu Hoa Trì lẳng lặng nhìn đáy vực mênh mông thăm thẳm.
Thấy Thanh Nhiễm không giấu được sự lo lắng, Thiệu Hoa Trì có chút xúc động nói.
“Phó Thần không phải chim hoàng yến được nuôi trong lồng son, mà là một con hùng ưng không thể trói buộc.” Y không muốn thả, nhưng cũng không nỡ bẻ gãy cánh chim ưng, dù biết bản thân phải chịu đau khổ.
“Ngài….” Lời này cứ như thể y đã biết chủ tử nhà nàng rất lâu rồi.
Cách nói chuyện với nàng cũng hết sức quen thuộc.
Nhưng chỉ trong tích tắc như cánh bướm phất nhẹ mà thôi.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không muốn nhiều lờ với một nữ thuộc hạ đã từng phản bội mình như thanh nhiễm.
Năm đó, Thanh Nhiễm trốn đi cùng đám Địa Thử, Phì Hổ, những thuộc hạ rất hữu dụng của y, gây cho y tổn thất không nhỏ.
Dù y có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng cũng sẽ không có mấy hảo cảo với những người này.
“Các ngươi nghỉ ngơi thế nào rồi.
Chúng ta cũng nên hành động thôi.” Thiệu Hoa Trì nhìn góc sâu trong hang động tối om.
Y cũng không muốn ngồi một nơi chờ chết.
Phải tìm việc gì đó để làm với giảm bớt sự nôn nóng trong lòng.
Phó Thần đạp lên cành cây, im lặng chờ đợi.
Hắn nghe thấy một tiếng kêu gần đó, lần theo âm thanh, tìm thấy một tổ chim.
Hắn cầm lấy tổ chim, chậm rãi bò từ trên cây xuống.
Quả như hắn nghĩ, người của Phi Khanh không thể xuống đến đáy vực nhanh như thế.
Hắn dỏng tai nghe ngóng, lòng bàn chân đạp lên vài cái xác.
Lúc dẫm lên một người, kẻ đó phát ra tiếng kêu la, Phó Thần nhận ra đó là người của Phi Khanh.
Hắn không hề do dự, móc thanh chủy thủ lấy được của Thiệu Hoa Trì, đâm thẳng vào yếu hầu người kia.
“Cơn đau của ngươi kết thúc rồi.”
Hắn nhanh chóng đi lại xung quanh, dùng tay kiểm tra vị trí những cái xác rơi xuống, suy nghĩ một lát.
Phó Khanh tìm đường xuống dưới.
Y xác định, những người đến cứu viện kẻ bị tình nghi là Thất Sát đã mất tích trên cầu treo.
Y ngẩng đầu nhìn trời đêm bị mây đen che phủ.
“Lý Ngộ còn chưa đến sao?” Mấy ngày trước, y đã sai người báo tin cho Lý Ngộ tới đây.
Muốn bắt được tên Thất Sát giảo hoạt thì phải hợp tác.
Chủ công rất sủng ái Lý Ngộ, phái không ít người theo âm thầm bảo vệ hắn, thậm chí còn có một đội ngũ chuyên nghe theo sự sai khiến của Lý Ngộ.
Lý hoàng hết sức kỳ vọng vào hắn, vượt xa cả đám Thẩm Kiêu năm xưa.
“Còn chưa có tin tức của Lý Ngộ đại nhân.
Sau khi rời thành Mộ Dương thì mất dấu hắn.” Hộ vệ đáp.
Phi Khanh nhớ tới lời đánh giá của chủ công về Lý Ngộ, “Trẫm nhìn nó lớn lên cho nên không khỏi quá buông thả.
Đứa bé này bị trẫm chiều hư, tính tình rất hiếu động.
Ngươi hãy dành chút công sức dạy bảo nó.”
Không nghi ngờ gì, Lý Ngộ là người mà chủ công hài lòng nhất.
Đầu óc, năng lực đều hoàn hảo, là người duy nhất có thể thay thế vị trí của Phi Khanh.
Dù hắn vẫn có chút khuyết điểm nhưng không đáng kể.
Người tài giỏi như thế mà ở cạnh Lý hòang lâu năm, trừ huấn luyện ra cũng có chút đối đãi thật lòng, không dễ dàng để hắn đi.
Lý Ngộ đương nhiên được nuông chiều đến ngang tàng khó kiểm soát.
Sau vài lần bị Thất Sát phản kích, Phi Khanh có chút hoang mang.
Y tự hỏi có phải mình nghi kị Lý Ngộ một cách không cần thiết, có phải chăng? Chưa chắc hắn đã giả dối.
Người này thông minh tuyệt đỉnh, chẳng qua chỉ là bụng dạ con nít mà thôi, “Đành vậy, khi nào liên hệ được thì đưa hắn đến gặp ta.”
Đám người kia lại tiếp tục đi xuống.
Lúc hàng đuốc đến được gần đáy lực, lại có lính báo cáo.
Trong khu rừng phía trước có người.
Không bắt lại trước mà lại báo cáo trước, Phi Khanh nhanh chóng nhận ra lai lịch kẻ đó không tầm thường, “Là người phương nào?”
Nếu không phải đối phương có thân phận đặc biệt thì thuộc hạ của y cũng không phí thời gian.
“Hắn tự xưng là….Lý Ngộ, Lý đại nhân.”.