Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 152
Thời đại này, chợ búa cũng có đủ mọi chủng loại, đặc biệt là ở một thành biên thùy như thành Mộ Dương, là nơi thương nhân tứ xứ tới để buôn bán, cho nên sẽ có chợ thị, chợ rau, chợ đồ khô, chợ cá, chợ sáng, chợ đêm, chợ lớn, chợ nhỏ…Mỗi thứ chợ mở vào thời gian khác nhau.
Năm ngoái, lễ đốt đuốc chỉ là lễ hội nhỏ của các dân tộc thiểu số, nhưng năm nay lại có đủ thứ hạng mục, thậm chí còn có cả chợ đêm đã lâu không tổ chức.
Điều này suy cho cùng cũng bị ảnh hưởng bởi Thụy vương.
Vị sát thần nọ chưa bao giờ tham gia những hoạt động như thế, nhưng năm nay có y đến dự, lễ đốt đước được tổ chức cực kỳ hoành tráng.
Đặc biệt là các tiểu thương, bọn họ tự bỏ tiền ra tổ chức một buổi đốt lửa trại.
Tri phủ, tri châu cũng đưa các gánh hát tới đây biểu diễn, góp thêm phần náo nhiệt.
Phó Thần đã tính toán thời gian để ra khỏi quán trọ.
Hắn quay đầu, đưa mắt nhìn quanh, không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy có một cặp mắt đang dõi theo mình không xa không gần, dường như sợ bị hắn phát hiện nên mới cẩn thận dè chừng như thế.
Đó chắc chắn cũng là người hiểu cách bám đuôi.
Cảm giác này đã xuất hiện từ lúc hắn đặt chân tới thành Mộ DƯơng.
Đây là nơi ngu long hỗn tạp, loại người nào cũng có.
Ít nhất, hắn chắc chắn, sau khi báo tin bình an về cho Lý hoàng thì hiện giờ đang có người của Lý hoàng và Thanh Nhiễm đang quan sát hắn.
Nhưng sau khi hắn đã đổi khuôn mặt mới rồi mà vẫn có người theo dõi thì đúng là kỳ lạ.
Sau khi luyện võ, hắn trở nên tai thính mắt tinh hơn trước.
Tạm thời, hắn không nghĩ tới chuyện lôi kẻ này ra.
Thứ nhất là vì, hiện giờ toàn bộ thành Mộ Dương đều chìm trong không khí tươi vui của lễ hội.
Có lẽ dân chúng nơi này đã không có dịp vui vẻ như vậy trong mấy năm gần đây.
Muốn tìm kẻ theo dõi mình, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Thứ hai, hắn muốn biết đối phương có lai lịch gì, mục đích ra sao, hiện giờ vẫn còn quá sớm để động tới gã.
Trên đường đi, hắn chạm mặt một người đi từ hướng ngược lại.
Phó Thần ngẩng đầu lên, bị choáng ngợp trong chốc lát.
Người đẹp như thế này, chẳng khác nào vì sao lấp lánh trên bầu trời Thiên Sơn, có cảm giác xa xôi mờ mịt khó mà với tới.
“Xin lỗi.” Cảnh Dật nhìn nam nhân mũi củ tỏi xấu xí này, ngây ra một lúc.
Hình như y đã nghe ai đó nhắc đến mũi củ tỏi ở đâu đó rồi.
Nhưng mà thôi, có lẽ chẳng phải nhân vật quan trọng.
Phó Thần cũng không biết y, hai người ai đi đường nấy.
Lúc tới được Viêm Trung Các, hắn ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc cao nhất Tây Bắc, có thể nhân ra phần nào sự huy hoàng của Tấn quốc dưới thời Tấn Thái Tổ.
Nhưng mà những năm tháng hoàng kim ấy chỉ kéo dài được mấy chục năm.
Nếu Tấn Thái Tổ biết rằng giờ đây Tấn quốc đã thành cái bộ dạng này, chắc sẽ tức đến độ bật nắp quan tài sống dậy.
Hắn chìa thư mời ra.
Người canh gác quét mắt nhìn Phó Thần từ đầu đến chân, lại quan sát trang phục trên người hắn, hình như đang hoài nghi thư mời này do hắn ăn trộm được, tuy nhiên vẫn phải giữ lễ nghĩa, “Chờ ở ngoài một lát, ta vào trong hỏi.”
Trong phòng, Phi Khanh ngồi cạnh một bàn cờ vây, một tay đặt trên ghế vịn, đầu ngả ra sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Ngón tay gõ nhịp nhàng trên tay ghế, nghe như bước chân tử thần, tỏa ra bầu không khí đầy áp lực.
Có lẽ kẻ nào thần kinh không vững mà trông thấy cảnh tượng này, sẽ không lạnh mà run.
Vài người trung niên bị đẩy vào, bước đi không vững, ngã lăn xuống chân Phi Khanh.
Đằng sau bọn họ là một đoàn hắc y vệ.
Những người này áp giải đám thương nhân nước mắt giàn giụa, vừa lắc đầu phân trần, vừa rối rít xin tha, “Vị đai nhân này, ngài có muốn hỏi gì, chúng ta nhất định sẽ nói, không thiếu một lời.
Xin các ngài đừng giết chúng ta.”
Rốt cuộc bọn họ đã đụng phải ai? Sớm biết như vậy thì vừa đến thành Mộ Dương là đi luôn rồi.
Bọn họ từng là những đồng bạn cũ của Phó Thần, xuất phát từ Kích quốc, băng qua sa mạc Hốt Thạch, may mắn còn sống sót.
Sau khi Thiệu Hoa Trì đưa họ đến thành Mộ Dương, trừ Nghiêu Lục ra thì đều thả cho mấy người còn lại tự sinh tự diệt.
Nhưng còn chưa kịp buôn bán được miếng nào ở thành Mộ Dương thì đã bị đưa đến Viêm Trung các, nơi chỉ có thư mời mới được bước vào.
“Mau nói xem, các ngươi đã trải qua những gì trên đường, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Vương Đại.”
Những người đó run như cầy sấy, nhanh chóng kể hết mọi chuyện xảy ra thời gian vừa rồi, ví dụ như những ngày đầu bình an vô sự, sau đó gặp sói dữ tấn công, Thụy vương xuất hiện, Vương Đại mất tích.
Nói hết mọi thứ mình biết lẫn không biết.
“Đại nhân, đó là tất cả những thông tin về Vương Đại mà bọn ta biết!”
“Dọc đường đi, hắn có biểu hiện gì bất thường hay không? Ví dụ như đặc biệt thông minh, không giống một thương nhân bình thường chút nào?” Phi Khanh đặt chén trà trên tay xuống, đi một nước cờ, thuận miệng hỏi.
Không giống thương nhân?
Không nói thì thôi, chứ nói lại nhớ, “Có có có, sau khi bọn ta bị bầy sói tấn công, hắn là người phản ứng nhanh nhất.
Hơn nữa, sau đó hắn còn một mình giết hai con sói trưởng thành, bị bốn con đuổi giết mà vẫn thoát.
“Đúng là như thế.
Hắn rất ít nói, lúc bình thường cũng không mở miệng lần nào, chỉ khi chúng ta hỏi mới chịu trả lời.” Một người khác bổ sung.
“Vậy hắn làm sao quen được Thụy vương?”
“Lúc đầu thì không quen, nhưng khi ấy hắn bị đuổi giết, Thụy vương ra tay cứu hắn.
Hình như ban đầu Thụy vương rất thích Nghiêu Lục, sau đó Nghiêu Lục bảo hắn đến gặp Thụy vương để cảm ơn, Thụy vương tiện tay mang hắn theo luôn.
Chẳng qua là hắn gặp may.”
“Nghiêu Lục? Là nam nhân phải không? Các ngươi có biết nói xấu hoàng tộc bị tội gì không?” Phi Khanh cười ha hả.
Bả người kia dập đầu như gĩa tỏi, cầu xin Phi Khanh tha cho bọn họ, “Ta lỡ lời, thật sự là hiểu lầm thôi.
Những chuyện khác ta không biết gì cả, cái gì ta nói được đều đã nói rồi.”
“Xin các người hãy thả ta đi!”
Đúng lúc này, ở góc tối, một ánh đao lóe lên, bổ thẳng về phía họ.
Trong nháy mắt, ba cái đầu rơi xuống, trên mặt vẫn còn biểu cảm kinh sợ, lăn lông lốc đến bên chân Phi Khanh.
Một nam nhân nhợt nhạt, nhã nhặn bước ra, chính là người vừa ra tay giết ba thương nhân nọ.
Gã xoa xoa lưỡi đao, mặt không biết sắc, đi tới phía đối diện Phi Khanh trên bàn cờ, nhìn cục diện ván cờ ngang nhau.
Gã vừa định thò tay chạm vào thì bị cây quạt của Phi Khanh chặn lại.
“Chẳng qua muốn thử phản ứng của ngài thôi, không ngờ ngài lại để tâm đến vậy.” Bàn cờ này là của Lý Biến Thiên ban cho Phi Khanh.
Y vô cùng quý trọng, chỉ những lúc băn khoăn mới lấy ra.
“Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, Hàn Học.” Y nhìn nam nhân văn nhã trước mắt.
“Đùa chút thôi mà, chúng ta đều là người của chủ công, đương nhiên phải đồng lòng nhất trí.
Nhưng cục diện hiện giờ sắp bị phá vỡ rồi.
Ngài vẫn hoài nghi Lý Ngộ sao? Nhưng hắn là người được chủ công sủng hạnh nhất vài năm nay, ngài tốt nhất là….” Kiềm chế một chút.
Với biểu hiện của ngươi thời gian gần đây, nếu không có ta ở bên cạnh hỗ trợ thì e chủ công đã dẹp bỏ con ma ốm là ngươi rồi.
Ngươi lấy tư cách gì mà so đo với đại hồng nhân của chủ công, ngay tuổi trẻ, sức khỏe cũng chẳng bì được.
Nhưng Hưu Hàn Học lại vẫn tỏ vẻ đã hiểu.
Phi Khanh ăn trên ngồi chốc suốt hai mươi năm, giờ bỗng nhiên việc gì cũng phải cùng bàn bạc với một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, dù gì cũng phải chạnh lòng.
Phi Khanh cũng từng là thủ hạ mạnh nhất của Lý Biến Thiên.
Nhưng những nhiệm vụ y chỉ huy ở Loan Kinh đều lần lượt thất bại, lại thêm bị Tấn Thành đế đề phòng, bị Thụy vương gài bẫy, những lần bói toán rút cạn sinh mệnh, khiến y như cái đèn cạn dầu.
Lần này Lý Biến Thiên phái Lý Ngộ tới, trong lòng bọn họ cũng hiểu được phần nào.
Nếu như thuật hoàn hồn của Phi Khanh thất bại thì sau này người lãnh đạo bọn họ nhiều khả năng sẽ đổi thành Lý Ngộ.
Chỉ nghe tên đã biết, họ Lý là quốc tính của Kích quốc, được hoàng đế đích thân ban cho.
Phi Khanh họ Phi, hai bên đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.
“Ta tính ra, thời gian Thất Sát ở gần chủ công cũng cùng lúc Lý Ngộ xuất hiện, điều này hết sức đáng ngờ.” Y không tìm được Thất Sát.
Hắn không có động tĩnh gì suốt năm năm, nhưng vừa lúc có động, cũng là khi Lý Ngộ mất tích.
Chẳng phải quá tình cờ sao?
“Ngươi thấy đáng ngờ, thì chủ công phải tin ngươi mới nói tiếp được.” Hưu Hàn Học cười cười.
Có thể khiến Lý hoàng tin tưởng đến thế thì sao có thể là người có vấn đề được.
Gã cầm bình rượu nho bên cạnh, uống cạn trong một hơi.
Ám vệ từ ngoài cửa bước vào, đưa thư mời cho Phi Khanh.
Phi Khanh nhấc mắt lên, nói, “Hàn Học, ngươi và Lục Minh thông báo đi.
Có thể bắt đầy tiết mục, thuận tiện cùng đám quan viên kia tiếp đón một chút.”
“Hắn đến rồi sao?”
Đương nhiên là đến rồi.
Phi Khanh cũng rất ngạc nhiên, Lý Ngộ đích thân tới.
Trong lúc chờ đợi, Phó Thần trông thấy một cô bé hết sức quen thuộc đang nhảy nhót chạy theo một đoàn múa địa phương.
Theo sau nó còn có vài người, trông rất giống tam tỷ tỷ Phó Liễu của hắn.
Nhưng nhiều năm nay không gặp lại người nhà, chỉ thoáng qua như vậy, hắn cũng không thể nhận ra được.
“Này, được rồi, theo ta đi vào thôi!” Người canh cửa lên tiếng, khiến Phó Thần giật mình.
Phó Thần quay nhìn lại lần nữa, nhưng không còn thấy ai.
Hắn được người ta đưa tới tầng năm.
Từ nơi này nhìn ra xa có thể thấy được những đám lửa trại, cùng pháo hoa được nhập khẩu từ Kích quốc bắn lên không trung.
Trên tầng năm có vũ đài lớn, thính phòng cũng được chia thành lầu trên lầu dưới.
Người thân phận thì đương nhiên được ở riêng một gian kéo mành che.
Phó Thần nhìn lướt qua vũ đài, sau đó theo người hầu vào phòng.
Vừa bước vào, mùi máu tươi đã xộc ngay vào mũi.
Phó Thần không nhịn được, khẽ cau mày.
Hắn nhìn thấy ở trong góc tối là những cặp mắt mở to đầy kinh hãi nằm trên mấy cái đầu đã rời khỏi cổ.
Mí mắt hắn khẽ giật.
Cảnh tượng này đã từng chứng kiến trước kia, là lúc A Tam qua đời.
Chỉ cần có chút hiềm nghi, dù là thật hay giả, đều phải hành hạ một phen, sau đó giết chết.
Phó Thần vẫn nhớ rõ, chỉ bằng vài câu đơn giản của Lý hoàng, một cái đầu đã bị chặt xuống, máu nóng bắn lên mặt, ấm áp nhưng đau đớn.
Đó là lý do hắn vĩnh viễn không thể nào đồng cảm được với cách làm việc của Lý hoàng.
Ép mình không nhìn vào góc tối đó.
Hắn không thể nghi hoặc, cũng không thể nhặt xác họ về, nhất định phải làm bộ như không thấy gì, cũng không để ý.
Trong phòng chỉ có một ngọn nến chập chờn sáng tối.
Phi Khanh nhàn nhã giơ quân cờ.
Bên cạnh y là một nhóm hắc y vệ.
Sau khi thấy Phó Thần, bọn họ lần lượt cúi đầu.
Xét về địa vị, hắn chỉ thấp hơn mình Phi Khanh thôi.
“Đến làm một ván, thế nào?” Phi Khanh mỉm cười, nói.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phó Thần, khóe miệng y khẽ giật.
Mũi củ tỏi, môi xúc xích, còn trước đó là mặt rỗ tổ ong bầu.
Bệ hạ, gu thẩm mỹ của ngài thật là….đặc biệt.
Thực ra là chơi ác với Lý Ngộ thì đúng hơn.
Điều này cũng có nghĩa, Lý hoàng đối với Lý Ngộ rất đặc biệt.
Bệ hạ sẽ không bao giờ vui đùa với thuộc hạ, dù cho là huynh đệ Thẩm gia rất được sủng ái trước kia.
“Người ở đây đều có thể tin tưởng.
Ngươi có thể bỏ mặt nạ xuống rồi.”
“Không được, Phi đại nhân.
Lần này ta tới đây làm việc, để nguyên như vậy là được rồi.”
“Chúng ta đồng nghiệp, cùng làm việc cho chủ nhân.
Ngươi cứ gọi ta là Phi Khanh được rồi.
Chủ công sai ngươi chuyển lời gì cho ta sao?” Ánh mắt Phi Khanh lộ một tia nguy hiểm.
Nhưng Phó Thần vẫn lạnh nhạt uống trà, đều đều kể ra những nhiệm vụ Lý hoàng sai phái.
“Thứ nhất, chủ công muốn ta chú ý tình trạng thân thể ngươi dể còn chuẩn bị…..!Thứ hai, tìm ra Thất Sát và những người bên cạnh hắn.” Phó Thần rất thoải mái.
Hắn tin dù mình không nói ra thì Phi Khanh cũng biết, cho nên chẳng bằng thẳng thắn chút, tranh thủ tạo ấn tượng.
Cuộc gặp gỡ của hai người hoàn bình hơn dự kiến, chẳng hề giương cung bạt kiếm chút nào.
Phi Khanh còn tự tay rót trà cho hắn mấy lần.
Pho Khanh phát hiện ra tên Lý Ngộ này, tuy nói là mới theo chủ công vài năm, tuổi cũng không lớn, nhưng biết tiến biết lùi, nói năng lễ nghĩa, tuy rằng có chút kiêu căng nhưng chắc chắn thông minh hơn huynh đệ Thẩm gia năm đó.
Nếu bỏ đi lớp dịch dung, chắc chắn cũng là môt thanh niên phong độ, nho nhã như lời đồn.
Hai người trò chuyện khá ổn thỏa.
Lúc Hưu Hàn Học bước vào, buổi biểu diễn đã bắt đầu.
“Đi thôi, buổi diễn hôm nay chủ yếu là để chào đón ngươi.
Sau này quay về Loan Kinh còn nhiều việc chờ chúng ta, chắc chắn sẽ mệt nhọc.
Nhân lúc này, thả lỏng một chút.” Phi Khanh đứng dậy, đưa tay mời.
Hưu Hàn Học khẽ liếc Phó Thần.
Từ lâu gã vẫn nghe, Lý Ngô là một thanh niên cực phẩm, vẻ ngoài đẹp, địa vị cao, ngay cả một tên điên như Lý Diệp Tổ còn không dám đụng đến hắn.
Gã bỏ qua gương mặt chán ngấy, trộm nhìn thân thể, có thể đoán ra dưới lớp quần áo kia là cơ thịt săn chắc đầy sức mạnh, tự nhiên cảm thấy sôi trào.
Nếu được uống máu một kẻ như thế…..
Lúc Phó Thần được người hầu dẫn đi trước, Hưu Hàn Học hỏi Phi Khanh.
“Ban nãy ngươi không thử hắn sao?”
“Trước lúc hắn vào phòng đã tẩm Bách Hồn Truy trên người.” Bách Hồn Truy có công dụng trong sáu canh giờ, là một trong mười loại dược vật quý hiếm nhất.
Trong thời gian ấy, nếu có kẻ ra tay giết hắn thì sẽ dính mùi hương này lên người, dễ dàng bị lần ra.
Đương nhiên Phi Khanh cũng không thể nào động tới Lý Ngộ.
Cùng chung mục đích thì phải hợp tác với nhau.
Nhưng mà muốn hợp tác thì trước đó phải thăm dò cái đã, sau đó mới dám giao việc.
Vậy mà Lý Ngộ này dám ra oai phủ đầu.
Bách Hồn Truy là thứ ngàn vàng khó mua.
Lý Biến Thiên cho Lý Ngộ thứ này, đủ thấy hắn được sủng ái thế nào.
Chẳng trách sao hắn kiêu ngạo như vậy.
Nếu bây giờ hắn tẩm thứ hương liệu này trên người thì rõ ràng đang có ý uy hiếp Phi Khanh : ngươi tốt nhất là đừng có làm gì thiếu suy nghĩ.
“Lẽ nào !” Hưu Hàn Học trợn mắt nhìn thanh niên đi trước bọn họ một quãng, “Vậy chẳng phải nếu chúng ta ra tay với hắn thì sẽ bị chủ công tiêu diệt ngay tức thì.”
“Hàn Học, dừng ở đây thôi.
Ban nãy ngươi giết ba kẻ kia mà hắn không hề dao động, chứng tỏ hắn không phải loại lòng dạ đàn bà.
Sau này không cần phải gây thù chuốc oán nữa, cũng không nên kiếm chuyện với hắn làm gì, cứ đối xử như đám Thẩm Kiêu là được.” Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng nếu giờ Lý Ngộ đã đến thì chẳng tội gì không mượn sức hắn để hủy diệt Tấn quốc.
“…..Hiểu rồi.” Hưu Hàn học vẫn có chút không cam lòng.
Gã đã làm tới chức lão nhị, đương nhiên sẽ không muốn có thể người nào nhảy lên đầu mình.
Mà khó chịu nhất là bọn họ còn chưa kịp ra oai phủ đầu thì đối phương đã quăng một nắm Bách Hồn truy vào mặt.
Ha ha, không hổ danh là kẻ tung hoàng ở hoàng cung Kích quốc suốt năm năm, không chừa cho bọn họ lấy một cơ hội để phách lối.
Phó Thần xác định Phi Khanh không phát hiện ra sơ hở gì mới nhẹ nhõm thở phào.
Bây giờ hắn đã thay đổi rất nhiều, dù có là Phi Khanh cũng không thể nào nhận ra được một thái giám tầm thường đã biến mất năm năm.
Hắn vừa bước vào đại đường, nến bên trong lụi tắt, chỉ có những đốm sáng trên sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người.
Trò này đã từng được bày ra ở hoàng cung Tấn quốc trước kia, lúc Mai phi nương nương múa điệu Nghê Thường.
Cảnh tượng đó được dân gian thần thánh hóa, sau này vận dụng ở đủ loại vũ đài.
Một nam tử mặc áo sa mỏng trong suốt, mang mặt nạ dã thú, vặn vẹo thân mình.
Trên người gã lóng lánh mồ hôi, cùng các vũ nữ ăn mặc hở hang biểu diễn những vũ điệu nóng bỏng của hoang mạc Tây Bắc.
Nam nữ dưới đài thi nhau hò hét, trong đó còn có cả những người thuộc dòng dõi có thế lực.
“Ngươi cũng thấy hắn đẹp sao?” Một giọng nói chợt vang bên tai Phó Thần.
Hưu Hàn Học chẳng biết đã đứng sau lưng hắn từ bao giờ.
“Hở hang quá.” Phó Thần nhận xét, nhìn nam tử kia uốn éo thân thể, nở nụ cười quyến rũ.
Làm khá lắm, Tiểu Duệ Tử.
“Không phải thế chứ.
Trước giờ ngươi sống ở đâu mà bảo thủ vậy?” Hưu Hàn Học vừa nhìn vừa liếm mép, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiết Duệ đang nhảy múa trên đài, không thể rời đi.
“Ta luôn ở cạnh chủ tử.” Ý nói ta chẳng qua ảnh hưởng từ Lý hoàng thôi, lúc trước có muốn xem đám vũ nữ hở hang nhảy múa cũng chẳng có cơ hội.
Thấy Phó Thần nhìn mình kỳ quái, Hưu Hàn Học mới nhặt lại liêm sỉ, “Nhìn cái gì, chẳng qua mỗi người có hứng thú khác nhau thôi mà.
Ngươi không thấy hắn cực kỳ đẹp à, một nam nhân đầy dã tính, sức mạnh, mồ hôi….!Gợi cảm làm sao chứ….”
Không cảm thấy ! Phó Thần chỉ biết tên biến thái này khác Lý Biến Thiên một trời một vực.
“Nhưng mà….” Hưu Hàn Học ghé sát vào tai Phó Thần, gần như môi chạm vành tai, “Ta cảm thấy, nếu ngươi lên đó nhảy múa thì hiệu quả còn hơn gấp trăm lần….Hả?”
Hưa Hàn Học vội rời khỏi Phó Thần, lỗ tai khẽ động, vung tay bắt được một mũi độc tiêu bay đến.
Phó Thần cũng lập tức lui lại, tìm nơi phi tiêu được phóng ra.
Hắn nhìn quanh hội trường, nhưng trong này quá tối, không nhận ra kẻ đánh lén là ai.
“Thú vị thật.
Sao lại có một kẻ nhàn hạ thoải mái thế, dám ra tay trước mắt bao nhiêu người.”
“Ai vậy?” Phó Thần cũng thoáng run sợ.
Dám phóng tiêu độc ở nơi này, đối phương đúng là gan to bằng trời.
Hưu Hàn Học nhún vai, “Không biết.” Tuy không xác định được đối tượng, nhưng có thể chắc chắn là khách quý trên tầng hai.
Hưu Hàn Học gọi người tới, chính là những hắc y vệ Phó Thần thấy lúc trước, nghe gã phân phó vài câu rồi lui xuống.
Đây chính là sự khác biệt giữa lính tốt và xe pháo.
Lý Biến Thiên chỉ cho gã một chức vị, còn về sau gã làm thế nào dể khiến bọn chúng phục tùng, làm thế nào để khiến chúng nghe mình răm rắp thì chẳng phải một vài câu là nói hết được.
Suy cho cùng, nguời chỉ huy của bọn họ chỉ có một mình Phi Khanh.
Nếu như không có bản lĩnh thì chỉ có thể như Thẩm Kiêu, vĩnh viễn là một thuộc hạ của Phi Khanh mà thôi.
“Bớt gây chú ý đi.
Ta không muốn chúng ta vô cớ gây thù ở Tây Bắc.
Chủ công sẽ không muốn thấy vậy đâu.” Phó Thần nhẹ nhàng cảnh cáo.
“Sao ngươi lại dạy bảo ta? Ai là nạn nhân? Ta đi gây chuyện sao?” Còn chưa nhận chức đã muốn ra oai.
Tiểu tử này dù thông minh nhưng không biết cư xử như Thẩm Kiêu, chẳng đáng yêu chút nào.
“Ngươi muốn nói sao cũng được.” Phó Thần không buồn rời mắt khỏi đám nam nữ nhảy múa điên cuồng trên vũ đài.
Hưu Hàn Học nhìn Lý Ngộ.
Môt kẻ tùy hứng, kiêu ngạo, ương bước, quả như lời đồn !
Một mũi tiêu độc nữa lại bay tới.
Gã vốn bực mình sẵn vì bị đánh lén, giờ vừa may lại có thêm cơ hội.
Hưu Hàn Học mỉm cười.
Không cho ngươi nếm mùi lợi hại của ta, chắc sau này ngươi không thèm để bọn ta vào mắt.
Ngay cả lúc Thẩm Kiêu và ta, lúc đầu đến đây cũng phải lấy lòng từng người một.
Đâu có ai như ngươi, mới tới đã lên mặt.
Ngay từ đầu, Hưu Hàn Học đã có ý định bắt nạt Lý Ngộ một phen, dạy cho hắn biết chí ít cũng phải biết tôn trọng là gì.
Gã vung tay bắt được mũi tiêu.
Ngay lúc Phó Thần lách người né tráng, gã vung tiêu nhọn, xẹt qua cánh tay Phó Thần, xé bỏ một mảng quần áo.
Phó Thần rất nhanh nhẹn, nhưng đối phương võ nghệ cao cường, trước cũng là cao thủ bên cạnh Lý hoàng, hắn không thể so bì được.
Quần áo rách ra, để lộ một vết thương trên da thịt.
Nếu tiêu không có độc thì chẳng sao, nhưng nếu có độc, lại không biết là độc gì, càng tùy tiện uống thuốc giải càng dễ gặp nguy.
Một nam nhân ngồi trên ghế lô thuộc lầu hai, chẳng hề để ý đến vũ đài náo nhiệt bên dưới, lặng lẽ nhìn hai người kia.
Thấy bọn họ trò chuyện thân mật, sắc mặt y càng âm trầm.
Tới khi trông thấy Phó Thần bị thương, y tung một chưởng vào thân vệ bên cạnh mình, giọng nói lạnh như băng vỡ, “Làm tốt lắm.”
Các người đúng là một lũ lợn !
“Vương….vương gia, thuộc hạ thất trách.” Tối như thế, hai người kia còn ở xa, vậy mà bảo gã phải phóng tiêu qua khe hở chỗ bọn họ nói chuyện thì có là thần xạ thủ cũng không phóng chuẩn được.
Đương nhiên, giờ Thụy vương chẳng thèm nghe giải thích.
“Ai bảo ngươi phóng tiêu về phía người môi dày kia?” Bảo ngươi khiến bọn họ tách ra, chứ ai nói các ngươi phải tấn công người đó.
Thiệu Hoa Trì tức đến phát run, đứng bật dậy.
Lời này khiến thị vệ phóng tiêu lạnh toát sống lưng.
“Ban nãy phi tiêu đến nhanh quá, ta không nhận ra.
Ngươi ổn chứ?”
Phó Thần nhanh tay móc một viên dược, nhét vào miệng.
Sắc mặt hắn trắng bệch nhưng cũng không nhìn rõ, “Cho ta một căn phòng, ta cần thời gian giải độc.”
“Được, ta sẽ sắp xếp cho ngươi ngay.” Hưu Hàn Học nhanh chóng gọi người tới đưa Phó Thần về.
Phó Thần nhìn gã, lại nhìn Phi Khanh vừa đi tới, trông vẫn rất bình thường, khiến cho Hưu Hàn Học còn tưởng là hắn chẳng hề trúng độc.
“Phi đại nhân, ngài cũng thấy rồi.
E là lát nữa ta không thể cùng ngài đi gặp các quan viên kia rồi.””Ta sẽ thay ngươi giải thích.
Chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đòi công bằng cho ngươi.”
Phó Thần mỉm cười thay câu trả lời.
Cả hắn và Phi Khanh đều biết những trò thị uy này nghĩa là gì.
Suy cho cùng chỉ là tranh giành quyền lãnh đạo mà thôi.
Lý hoàng ban cho bọn họ chức vụ không khác nhau là mấy, chỉ có Phi Khanh nhỉnh hơn.
Ai mạnh thì có thể khiến kẻ khác phục tùng, trở thành đầu lĩnh.
Phó Thần quay nhìn Hưu Hàn Học, nói, “Ngươi đã làm gì thì tự mình biết, đừng kêu oan hay nói lời vô nghĩa.
Ta hy vọng các ngươi sẽ cho ta câu trả lời thuyết phục về việc này.”
Trước khi đi khỏi, Phó Thần như có như không liếc nhìn sân khấu.
Tiết mục thực sự của đêm nay giờ mới bắt đầu.
Phó Thần được được đưa tới một gian phòng trống.
Hắn đuổi những người hầu hạ do Phi Khanh sắp xếp đi.
Bây giờ hắn làm sao có thể yên tâm để những kẻ này chăm sóc được.
Phi Khanh đương nhiên biết điều đó, đoán trước được tình cảnh này.
Đợi người hầu lui xuống rồi, hắn mới thả lỏng thân thể.
Dù từ nãy đến giờ vẫn tỏ vẻ thản nhiên như không nhưng thật ra hắn đã trúng độc, độc tố cũng bắt đầu khuếch tán trong thân thể rồi.
Dù có thuốc giải nhưng cũng không phải thuốc trị bách bệnh.
Độc gì cũng phải có cách phối chế thích hợp, chứ không có thứ gì gọi là thuốc giải cho mọi thứ độc.
Cho nên dược hắn mới uống chẳng qua chỉ để trì hoãn mà thôi.
Phải tra được nguồn gốc chất độc mới có thể kê đơn thuốc tương ứng.
Nếu vậy thì hành động đêm nay nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu không có hắn, hai huynh đệ Thiền Vu Thiền Nhạc không dám khởi động cơ quan, mà thiếu bọn họ thì cũng không thể thả Huyết Lân điệp ra được.
Cũng không một ai có thể thực hiện kế hoạch sau đó một cách hoàn hảo.
Độc tố bắt đầu phát tác.
Phó Thần cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng lại lạnh như bị nhốt trong hầm băng.
Tầm mắt mờ mịt, đầu óc cũng chậm chạp hơn nhiều.
Phi Khanh nhất định sẽ không dám trở mặt với hắn lúc này.
Hơn nữa, trên người hắn có Bách Hồn Truy, chúng sẽ không thể ra tay được.
Vậy thì phải làm thế nào để sai bọn Tiết Duệ đi tìm thuốc giải đây.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa mở ra.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào căn phòng tăm tối.
Một nam nhân tuyệt thế tao nhã đẩy cửa đi vào.
Ánh sáng chiếu ngược sau lưng, không thấy rõ dung mạo.
Chỉ biết đó không phải người phe mình.
Nếu là người của hắn thì nhất định sẽ làm ám hiệu trước.
Phó Thần cười lạnh, cầm lấy thanh thủy thủ bên hông, lại lần tìm thuốc bột trong người.
Ngươi thật sự nghĩ, tùy tiện mò vào lúc này là có thể đối phó được với ta sao? Người muốn giết ta nhiều lắm, nhưng chưa có ai thành công, trái lại còn một đi không trở về.
Két một tiếng, cánh cửa khép lại..