Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 151


Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 151


Thiệu Hoa Trì không đời nào lại để mắt đến sự sống chết của một thương nhân.

Hơn nữa, khi ấy hắn biến mất không tăm tích, người bình thường sẽ nghĩ hắn chết rồi.

Trong một hang động đầy rẫy cơ quan, sống được mới khó.

Cho nên Thiệu Hoa Trì hẳn là vì đã đánh lui được đợt ba mặt vây công của Thiệu Mộ Tiễn, Phi Khanh và tri châu nên mới thuận đường quay về thành Mộ Dương, nghỉ xả hơi một chút.

Suy cho cùng, ngủ ngoài doanh trướng cũng không thoải mái được.

Y cũng cự tuyệt lời mời của tri phủ, lần đầu tiên trong năm năm nay, tới ở trọ trong khách điếm, khiến dân chúng thụ sủng nhược kinh.
Nghe nói Thụy vương đang ở trên đường phố, những người nghỉ trong quán trọ vừa thấy nhắc đến danh hào của y thì đều thò cổ ra ngoài nhìn, cả hiếu kì lẫn kính sợ.

Đương nhiên, họ cũng muốn khấu kiến, nếu may mắn thì kết giao được với vị vương gia đỉnh đỉnh đại danh ở Tấn quốc này.

Đám hỏa kế không trò chuyện với khách nữa, vội vàng chạy xuống nghênh đón Thụy vương gia.

Mặt người nào người nấy đều như sắp lâm đại địch, bày hết đồ tốt trong quán ra.
Ngay cả tầng hai chỗ Phó Thần ở cũng có hỏa kế hì hục lau dọn sàn nhà, cánh cửa.

Phó Thần quay về phòng mình, thu dọn những đồ vật trên bàn.

Một lát sau, đám Thanh Nhiễm cũng tới.

Phó Thần nhìn thấy bọn họ thì nỗi bất an cũng vơi đi phần nào, “Ngươi và Tiết Duệ cứ đi trước, ở một đêm tại điểm nghỉ chân.

Bảo những người khác tạm dừng mọi việc, vài hôm nữa ta sẽ tới.”
Thanh Nhiễm gật đầu.

Nàng và Tiết Duệ đang định quay về chỗ ở của mình thì bắt gặp Thụy vương ăn vận nhẹ nhàng đi tới.

Khi khoác một thân cẩm bảo, nổi bật dáng vẻ phong thần tuấn lãng.

Khí tức thiên hoàng quý trụ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thanh Nhiễm vội vàng cúi đầu, lướt qua y.

Bên cạnh y là một nữ nhân choàng khăn kín mít từ đầu đến chân.
“Chờ đã.” Ngay lúc vừa ngang qua, Thiệu Hoa Trì gọi hai người lại.
Đỉnh đầu Thanh Nhiễm chợt tê dại, cúi càng thấp hơn.

Nếu biết Thụy vương đến sớm như vậy thì kiểu gì nàng cũng cải trang rồi mới tới.

Nhưng mấy năm nay, dù Thụy vương có đến Tây Bắc cũng rất ít khi vào thành.

Y không bao giờ quấy nhiễu dân chúng, nếu có công vụ cần làm cũng chỉ ở tạm một lúc.

Ai mà ngờ nàng lại xui xẻo như thế, chỉ ở thành Mộ Dương có mấy ngày để đón chủ tử quay về, thế mà lại gặp phải y.
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Tiết Duệ chợt lóe lên.

Trên đời này lại có việc trùng hợp đến thế sao?
Hai người vừa xoay lại, làm như vừa mới nhận ra Thiệu Hoa Trì, “Thụy vương vạn an, thảo dân có mắt không thấy Thái Sơn.”
“Chỉ là đi ngang qua thôi, người không biết thì vô tội, không cần giữ lễ.” Thiệu Hoa Trì quan sát bọn họ một hồi, vẻ mặt lãnh đạm thoáng chút ý cười, như một cây vạn tuế nở hoa đẹp đến kinh động, “Vừa rồi bổn vương bỗng thấy ngươi quen quen, hóa ra là người quen thật.

Tiết tam công tử, không ngờ ngươi cũng ở thành Mộ Dương.”
“Tiểu nhân giờ cũng chỉ là một người áo vải, thật không dám nhận một tiếng Tiết tam công tử của vương gia.” Tiết Duệ vừa hành lễ vừa nói.

Lúc trước y người của nhị hoàng tử, là phe đối đầu với thất hoàng tử.

Còn giờ lại càng không cần nói, từ những tin tức vụn vặt của Thanh Nhiễm, y cũng có thể phân tích ra vài chuyện.
Thiệu Hoa Trì mỉm cười, tựa như không để ý đến dáng vẻ có chút kiêu căng của Tiết Duệ.

Sau khi người này quay lại kinh thành thì đã không còn bộ dạng công tử ăn chơi như trước nữa, ngay cả phụ hoàng cũng tán thưởng không ngớt.

Có lẽ việc nhị hoàng tử thất thế đã ảnh hưởng lớn đến Tiết gia.

Y liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh, “Vị này là….?”
Thanh Nhiễm còn đang nghĩ cách ứng phó, chẳng ngờ Tiết Duệ đã lên tiếng trước, “Là thê tử chưa cưới về của ta.”
Tiết Duệ: Quá ngon, cơ hội ngay trước mắt !
Thanh Nhiễm tức đến độ cả người phát run, nhưng lại chẳng dám phản bác một lời.
Tiết Duệ, đầu ngươi hôm nay bị nhúng nước rồi à?
Thiệu Hoa Trì cũng nghe tiếng Tiết Duệ là kẻ si tình, mê mẩn một kỹ nữ đầu bài, lại còn Thanh Nhiễm, thuộc hạ cũ của y.


Nếu Thanh Nhiễm thật sự đã chết, y cũng không cho rằng người trước mắt là nàng.

Nhưng năm năm trước, Thiệu Hoa Trì đã biết Thanh Nhiễm chỉ giả chết để đưa nhóm người mạnh nhất của y đi.
Thanh…Nhiễm? Tuy không nhận ra có phải là người trước mặt hay không, nhưng có thể khiến một người tháng trước còn ở Loan kinh, tháng này đã ở thành Mộ Dương thì chắc đúng là nàng rồi.

Thiệu Hoa Trì nghĩ vậy thì vui như mở cờ.

Thanh Nhiễm, nhiều năm không gặp, nhưng ngươi chẳng hề có một chút hổ thẹn nào vì sự phản bội năm xưa.

Nếu không nhờ có ngươi yểm hộ thì sao ta lại mất tung tích hắn lâu như thế?
Y mỉm cười, ý vị thâm trường, “Ra là vậy, bổn vương thất lễ rồi.

Nếu sau này có tiệc hỉ, nhớ đưa cho bổn vương một tấm thiệp cưới.”
“Nhất định rồi, vương gia khách khí.”
Tuy chỉ là vài câu đưa đẩy xã giao, nhưng cả Thanh Nhiễm và Tiết Duệ đều cảm thấy không thể đơn giản như thế được.
Khi đi tới chỗ Thiệu Hoa Trì không trông thấy nữa, Tiết Duệ nhẹ giọng hỏi, “Ban nãy nàng có thấy Thụy vương hơi….kỳ lạ không?”
“Ai bảo ngươi nói thế khiến người ta hiểu lầm.

Ngươi muốn hại chết chủ tử hay sao? Đầu óc ngươi đúng là hồ đồ thật rồi, may lắm mới được chủ tử coi trọng.”
“Ban nãy, ta cảm thấy ánh mắt của Thụy vương cứ như đang cố tình dẫn dắt ta nói những lời này.” Y rõ ràng có cảm giác như vậy.
“Sao có thể thế được.

Chẳng lẽ Thụy vương đã phát hiện ra gì rồi? Không được, nếu lộ tẩy thì Thụy vương chắc chắn sẽ giết chủ tử.”
“Tiểu Nhiễm, bình tĩnh đã nào, như thế này không giống nàng chút nào cả.” Y biết Thanh Nhiễm không phải không áy náy.

Nếu có thể, nàng không muốn phải đối mặt với Thụy vương.
“Làm sao đây?” Chủ cũ và chủ mới đối đầu, Thanh Nhiễm có chút hoang mang lo sợ.
Tiết Duệ cũng biết ban nãy mình quá xúc động, vội nắm lấy tay nàng, “Đừng sốt ruột, ta vừa nghĩ ra một cách.”
Dù hai người lo lắng thế nào thì bây giờ Phó Thần cũng không thể ra khỏi khách sạn.

Nguyên nhân là vì Thụy vương đã tới, nói rằng hôm nay muốn chung vui cùng dân chúng, giờ lại dọn ra ngoài thì không ổn.
Thân là hoàng tộc, chỉ cần người trong tiệm nghe đến danh hào là phải tới tận cửa lễ bái, đó là luật bất thành văn.
Một đám người đông nghịt đang quỳ ở đó, thậm chí còn xí sẵn chỗ, sợ bị người ta cướp mất.

Phó Thần quỳ ở một góc nhỏ không mấy ai chú ý, cũng không cách quá xa những người còn lại.
Hắn sờ sờ tấm mặt nạ vừa dán lên, xác định không có bất cứ sơ hở nào.

Thụy vương bước vào, nheo mắt nhìn.

Phó Thần giữ nguyên bộ dạng quỳ rạp, cúi đầu sát đất.
Hàn huyên vài câu với chủ quán xong, Thụy vương thuận tiện nhìn quanh đám người quỳ khắp đại đường, thầm hồi tưởng lại vóc dáng người kia.

Suy cho cùng, dịch dung thì chỉ có thể tha đổi khuôn mặt, còn y thì đã từng quan sát dáng người thật sự của Phó Thần, phòng khi hắn lại thay đổi bộ dạng.
Đó cũng là lý do, y bí quá hóa liều, bày ra trò bỏ thuốc vào nước tắm.
Người đó đã không còn là một thiếu niên nữa, mà là một nam nhân trưởng thành thật sự rồi.
Chỉ liếc mắt sơ qua một lượt, y nhận thấy có ba người mang dáng vóc xấp xỉ.
Thiệu Hoa Trì nâng bàn tay của nữ quyến mang khăn che mặt đứng cạnh mình.

Chủ quán vội vàng tạ lỗi, nói không kịp sơ tán người đúng lúc, khiến Thụy vương chịu thiệt thòi.
Thiệu Hoa Trì nói không sao, cho tất cả mọi người đứng dậy.

Sắc mặt Thụy vương tuy rằng lạnh lùng nhưng thái độ lại cực kỳ ôn hòa, khiến người ta thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.

Không hổ là Thụy vương có tiếng bao dung, quả nhiên là người khiêm nhường lễ độ.

Thiệu Hoa Trì bảo chủ quán không cần đuổi khác đi.

Y đến đây là để hòa vào bầu không khí vui vẻ, náo nhiệt cùng dân chúng trong lễ đốt đước, sao có thể đối xử đặc biệt, cứ bình thường như các khách nhân khác là được rồi.
Chủ quá vâng dạ cuống quýt.
Y dẫn theo nữ quyến dến cầu thang, lúc đi ngang ba người khả nghi, lại quan sát thêm một lần từ góc độ khác.
Ở góc cầu thang có một người cuối cùng.
Khi liếc thấy những ngón tay gầy gầy, đốt xương, móng tay giống người kia như đúc, khóe mộ Thiệu Hoa Trì khẽ nhướn lên.
Trên đời này có rất nhiều kẻ mang bàn tay hao hao nhau, nhưng cùng một dáng người dó, cùng một bàn tay đó thì chẳng có bao nhiêu.

Dù ngươi có thể thay đổi hành đồng, cử chỉ, thì cũng phải thay đổi luôn cả mấy thứ này.

Mà quan trọng nhất là, một khi ta đã có cảm giác đó là ngươi, thì ta nhất định phải có được câu trả lời.
Đám lính đi theo Thụy vương cũng không mặc trang bị như khi vương gia xuất hành, mà lại vô cùng đơn giản.

Nghe nói bản thân Thụy vương võ nghệ cao cường, ở Tây Bắc không thiếu người muốn động đến vị vương gia này, nhưng chẳng có mấy ai chạm được vào sợi tóc.
Phó Thần thấy đối phương không chú ý đến mình, nhẹ nhàng thở phào một tiếng.

Sau khi về phòng, hắn nói với đám Phì Hổ, “Mau liên lạc với Thanh Nhiễm, bảo bọn họ ẩn nấp cho kỹ, không được làm gì cả.

Mấy người các ngươi cũng đi trước đi, chỉ để Thanh Nhiễm và những người có nhiệm vụ ở lại thôi.”
Chắc hẳn là việc rất gấp rồi, chí ít trong mắt người khác là vậy.

Phó Thần là người rất quả quyết, không mấy khi thay đổi ý định của mình.
“Nhưng chúng ta đi rồi, còn ngài thì sao?”
“Ta phải ở đây để gặp một người.” Phó Thần cũng biết, sau khi họp mặt với đám thuộc hạ, hắn cần nghỉ xả hơi một thời gian, “Thụy vương không quay lại đây thì thôi, nhưng giờ đã quay lại rồi thì tòa thành này sẽ bị canh gác cẩn mật thêm vài phần, không tiên hành động.

Trái lại, càng phải thận trọng hơn.

Mấy năm nay, hoạt động của chúng ta không nằm ở trung tâm Tấn quốc, không xung đột gì với Thụy vương, cho nên đừng đối đầu bọn họ, kẻo lãng phí công sức lâu nay.”
Dựa vào tin tức của Thanh Nhiễm, Phó Thần đưa ra phán đoán này.

Thành Mộ Dương là thành lũy biên thùy, tình hình phức tạp hơn nhiều.

Người ngựa đi lại khắp nơi, chỉ có khi Thụy vương tới thì thế lực các phương mới bị trấn áp.

Mỗi năm, mỗi khi y đi khỏi là tình hình lại thay dổi.

Năm vừa rồi, Thanh Nhiễm thừa dịp loạn lạc để cắm rễ trong tòa thành này.

Phải nói, Thụy vương đi đến các nơi khác thì chỉ có cái danh thôi, còn ở Tây Bắc thì như sấm rền bên tai.

Những sự việc liên tiếp xảy ra gần đây chắc hẳn có liên quan đến y.
Trước khi Phì Hổ rời đi, Phó Thần còn không quên căn dặn, “Không được thu hút sự chú ý của Thụy vương.

Chúng ta cứ án binh bất động thì đối phương sẽ không phát hiện ra.”
Suy cho cùng, trong thành lúc này còn có cả Thọ vương, Phi Khanh, cùng cả bầy rắn rết khác, không thiếu gì kẻ muốn lấy mạng Thiệu Hoa Trì.
Hắn sẽ không đổ thêm dầu vào lửa, chỉ mong đối phương đừng có quấy phá mình.

Còn nếu như y cản đường hắn, thì đừng trách hắn ra tay.
.
Vừa vào phòng, Thiệu Hoa Trì lập tức buông tay người kia ra, “Hôm nay làm rất tốt, lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Người mang mũ che mặt được La Hằng đưa đi, chẳng có cơ hội để nói một câu nào.

Sau khi về tới nơi ở của mình, kẻ đó mới hạ mũ, để lộ khuôn mặt.

Đó chính là người Phó Thần quen biết, được cứu ra khỏi hố cát sa mạc, Nghiêu Lục.

Thiệu Hoa Trì chẳng qua chỉ tận dụng mà thôi, y không tiện tìm một nữ nhân nên liền cải trang cho một kẻ vóc người không quá cường tráng.
Nghiêu Lục trải qua một phen suýt nữa mất mạng ở sa mạc, sau đó lại chứng kiến sự tàn nhẫn của kẻ vương giả như Thiệu Hoa Trì, tâm tư mơ mộng trước kia đều biến mấy sạch.

Giờ chỉ cần trông thấy Thiệu Hoa Trì là y đã run như cầy sấy.
La Hằng sắp xếp ổn thỏa cho y xong, vừa quay về thì thấy vẻ mặt cau có của chủ tử nhà mình, đang bực bội nhìn lòng bàn tay.

Quả nhiên không lâu sau, hắn nhận được mệnh lệnh, “Mang nước tới đây, bổn vương muốn rửa tay.”
Chà tay vài lần, xác định không còn sót lại mùi vị gì khiến mình ghê tởm nữa, Thiệu Hoa Trì mới nói với người bên cạnh, “Ngươi đã sai tai mắt trong thành điều tra Vương Đại xem hắn ở chỗ nào rồi à?”
“Vâng, chúng ta đang điều tra.”
“Thế thì không cần nữa, hắn đang ở đây, cùng tầng lầu này.

Khả năng dịch dung của hắn rất cao siêu, các ngươi chưa chắc đã tra được.

Giờ thân phận của hắn chắc hẳn là….” Thiệu Hoa Trì nói ra vài đặc điểm, sau đó căn dặn, “Chuẩn bị tốt mọi thứ, ta muốn biết toàn bộ hướng đi của hắn.

Ngoài ra, việc Chúc Lương Bằng đưa người từ Cao Châu, làm đến đâu rồi?”
Một lát sau, người Thiệu Hoa Trì muốn đã được La Hằng đưa tới.

Đó là một cô bé có làn da ngăm đen, dáng người gầy teo, chỉ có đôi mắt cực kỳ lớn, còn có chút lúng túng.

Khi thấy nửa gương mặt tuấn mỹ cửa Thiệu Hoa Trì thì mới cười tươi, chạy đến, “Hoa Trì ca ca.”
Đó là thành quả năm năm của Thiệu Hoa Trì, khiến những người trong nhà này xưng hô với y thật thân mật.

Vốn dĩ, với tính cách câu nệ của họ thì chắc chắn sẽ không dám gọi thất hoàng tử như thế.

Dù bọn họ vẫn luôn rụt rè nhưng lòng yêu mến dàng cho Thiệu Hoa Trì là thật, chỉ có tăng không có giảm.

Ai cũng có thể nhận ra được lòng tốt của người khác dành cho mình là chân thành hay giả dối, chỉ cần tiếp xúc đủ lâu dài.


Cho nên một gia đình lương thiện như thế, sao có thể không cảm động được.
Vẻ mặt Thiệu Hoa Trì nhu hòa hơn hẳn.

Chỉ cần y muốn, y có thể khiến tất cả những người xung quanh đều cảm thấy thoải mái.
Y luồn tay qua nách, nâng cô bé lên cao, xoay tròn mấy vòng.

Bé con vui sướng cười khanh khách.

Nó có hai ca ca, một người rất hiền lành chất phác, một người thì đã vào cung.

Chỉ có mình Thiệu Hoa Trì chơi với nó dù không có quan hệ máu mủ.
Chơi đùa với cô bé một láy, Thiệu Hoa Trì mới rầu rĩ nói, “Tiểu Dung, bây giờ Hoa Trì ca ca đang gặp chuyện phiền lòng, muội có thể giúp ta không? Dù có lẽ sẽ khiến muội chịu thiệt thòi một chút, nhưng ca ca cam đoan sẽ không để muội gặp nguy hiểm đâu.”
Phó Dung nghe vậy, gật đầu cái rụp.

Nó vỗ ngực, vẻ mặt rõ ràng viết chữ “cứ giao cho ta.”
Mẫu thân và các ca ca tỷ tỷ trong nhà đều muốn báo đáp ơn nghĩa.

Năm năm nay, nếu không nhờ có Thụy vương thì nhà bọn họ đã chết đói.

Thụy vương là ân nhân của họ.

Dù phải giúp việc gì, phải đổi cả tính mạng, họ đều muốn báo đáp Thiệu Hoa Trì.
Đương nhiên, người nhà Phó Thần cũng không biết những người Thanh Nhiễm phái đến chăm sóc và bảo vệ họ đều bị Thiệu Hoa Trì âm thầm xử lý hết.

Y hiểu rõ cách làm việc của Thanh Nhiễm, bởi nàng từng dùng chính những kỹ năng đó để phục vụ y.
Nhưng dù vậy, Thanh Nhiễm vẫn có thể giấu bặt mọi tin tức về người kia, khiến y không sao tìm ra được.
Thiệu Hoa Trì thu hồi ánh mắt, nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu cô bé.

Nhóc này đã lớn hơn nhiều rồi, dung mạo không quá giống người kia nhưng thần thái lại có chút tương tự.

Nó cũng là người trưởng thành sớm, rất hiểu chuyện.

Thiệu Hoa Trì giả vờ thở phào nhẹ nhõm, khiến cho Phó Dung cũng cảm thấy mình sắp phải làm việc gì lớn lắm, càng căng thẳng hơn, chỉ lo mình làm hỏng chuyện.
“Đến lúc đó, muội cứ làm thế này…….”
.
Biết Phó Thần vẫn bình yên, Thanh Nhiễm thở phào, nhưng vẻ mặt người bên cạnh lại càng căng thẳng.
“Sao vậy, ngươi đang lo lắng chuyện gì?” Thanh Nhiễm và Tiết Duệ đã nội ứng ngoại hợp với nhau nhiều năm, chỉ liếc sơ là phát hiện ra trạng thái của người kia bất ổn.
“Ban nãy ta nghĩ không thấu.” Để có thể ở lại kinh thành một cách hợp lý, y đã dùng Thanh Nhiễm làm lý do.

Sau cuộc trò chuyện ban nãy, y vẫn nghĩ mãi về nụ cười bí hiểm của Thụy vương.

“Tiểu Nhiễm, ta cho là Thụy vương đã hoài nghi thân phận của nàng rồi.”
“Nhưng hành động của y ban nãy có vẻ vẫn bình thường mà.”
“Bình thường mới lạ.

Tuy rằng ta và y chẳng quen biết sâu sắc gì, nhưng dù sao cũng là một tài tử có tiếng tăm trước mặt hoàng thượng.

Vậy mà khi trông thấy nàng, y rất giữ lễ nghĩa, không nhìn nhiều, chẳng hề tỏ vẻ hiếu kỳ chút nào.

Ở kinh thành ai cũng nói ta nhất quyết chỉ muốn cưới nàng, không phải nàng thì thà rằng thủ tiết trọn đời, cho nên bất cứ người nào từng nghe chuyện này mà thấy có một nữ tử ở cạnh ta thì phải tò mò mới đúng.

Vậy mà y chẳng hề biến sắc chút nào, lại còn cười bí hiểm, chỉ có một khả năng, y đã có suy đoán nhất định về thân phận của nàng.

Chỉ tại ta khó khăn lắm mới gặp lại được nàng nên vênh váo đắc ý quá trớn.” Tiết Duệ ôm đầu hối hận bản thân quá lỗ mãng, phạm phải sai lầm không đáng có.

Chỉ tại Thiệu Hoa Trì nhìn y bằng ánh mắt như thể ngưỡng mộ, khiến y nóng lòng muốn khoe khoang.

(anh có chắc anh đang hối hận chứ không phải ba hoa tán gái không???)
Giờ ngẫm lại, nhìn Thụy vương có vẻ lơ đãng, nhưng dưới diện mạo bình tĩnh kia chính là khả năng diễn xuất đỉnh cao, quả là kẻ vô cùng đáng sợ.

Chẳng trách công tử nhà mình lúc nào cũng dặn tuyệt đối không được đánh giá thấp Thụy vương.
Lúc này Thanh Nhiễm cũng không quở trách Tiết Duệ.

Chẳng có ai lúc đảm bảo được từng câu từng chữ, từng hành động cử chỉ nhỏ nhặt của mình lúc nào cũng hoàn hảo, không sơ sót.

Nàng học được từ Phó Thần, phải nghĩ làm thế nào để giải quyết khó khăn trong cảnh nguy khốn, chứ không phải trách móc đổ lỗi cho ai, “Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như……chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”
“Lần này quốc sư còn dẫn phụ tá đắc lực của mình theo.

Công tử bảo ta đi trước sắp xếp, ngài muốn giải quyết hai người kia.” Sau khi Thẩm Kiêu và Tưởng Thần, một văn một võ bị Thất Sát giết chết, Lý Biến Thiên phái người đến hỗ trợ Phi Khanh.

Hai người này cũng tinh thông thuật kỳ môn độ giáp.

Lúc ở kinh thành, họ cũng cống hiến rất nhiều cho việc luyện tiên đan của Tấn Thành đế.

Nghe nói thân phận bọn họ có chút liên quan đến Lý Biến Thiên.

Nếu không loại bỏ hai người này thì hậu hoạn khó lường.
Chỉ cần là người, nhất định sẽ có điểm yếu.
Một trong hai thuộc hạ đó có tật xấu bí mật.

Hắn sẽ tận dụng triệt để chi tiết này.
.
Không ai chủ động rời khỏi quán trọ, không chỉ vì Thụy vương ra lệnh phải đối xử bình đẳng, mà còn vì họ muốn ở lại chiêm ngưỡng phong tư của Thụy vương.


Thấy không người nào có ý định dọn ra ngoài, giờ mà Phó Thần bỏ đi thì lại thu hút sự chú ý.

Hắn cũng bắt chước những người khác, ngoan ngoãn ở lại trong quán trọ.
Phòng hắn và phòng Thụy vương cách nhau ba gian.

Lúc ra ngoài ngắm lễ đốt đuốc, hắn tình cờ bắt gặp Thụy vương vừa bước ra.
Phó Thần khom mình hành lễ, “Thụy vương vạn phúc.”
Thiệu Hoa Trì quét mắt nhìn hắn một lúc, không lên tiếng.
Phó Thần tự giác lách mình tránh đường cho vương gia đi trước, nhưng không ngờ Thụy vương chẳng cử động gì, còn nói với giọng điệu nghi hoặc, “Lúc ta mới trông thấy ngươi, cảm giác quen quen.

Hình như trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi thì phải?”
“Tiểu nhân vừa tới thành Mộ Dương, hôm nay là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng Thụy vương điện hạ.”
“Ồ…….Vậy sao?” Khuôn mặt Thụy vương lạnh băng, không thể nhìn ra cảm xúc, “Bổn vương thấy vóc dáng ngươi rất giống một thuộc hạ mới qua đời của ta, tên là Vương Đại.

Trên đời này đúng là rất nhiều chuyện trùng hợp, lúc thấy ngươi, bổn vương lại nhớ tới người cũ.”
“Từ bé, tiểu nhân đã làm việc nặng cho nên vóc dáng cũng cao lớn hơn người thường một chút, khiến vương gia chê cười rồi.” Dù có la Vương Đại cũng chẳng ở cạnh ngươi bao lâu, nhớ tới người cũ cái con khỉ !
“Cũng không có gì, rèn luyện nhiều là việc tốt.

Vậy bổn vương đi trước đây.” Thụy vương thuận miệng nói, tựa hồ như tán gẫu đôi câu với một người qua đường, chẳng hề giữ giá của một vương gia.
Khóe mắt La Hằng khẽ giật, nhìn cánh cửa phòng của chủ tử nhà mình.

Y rõ ràng đã cố ý canh chuẩn thời gian người này bước ra.

Lần này vương gia lại nhìn trúng tên khỉ đột nào nữa? Cặp mắt không phải lác nữa, mà là mù luôn rồi?
Thấy Thụy vương cất bước, Phó Thần khom người tiễn đưa, “Thụy vương đi thong thả.”
Thấy Thụy vương bước xuống lầu, vẻ mặt Phó Thần chìm trong góc tối, không thể nhìn rõ.
Tiết Duệ xuất hiện phía sau lưng hắn, “Công tử, có cần ta gài bẫy Thụy vương không?”
“Chỉ cần y không cản dường thì chúng ta không phải để mắt tới.

Thân phận Thụy vương cũng không phải thứ chúng ta tùy ý gài bẫy được.

Thân binh bên cạnh cùng quân đội đóng bên ngoài không phải đám bất tài.

Tạm thời không nói việc này nữa.

Ta nhờ các ngươi điều tra về Ẩn vương Tây Bắc, có tin tức chưa?” Ẩn vương Tây Bắc là một thế lực mới xuất hiện ở địa phận Tây Bắc bộ của Tấn quốc mấy năm gần đây.

Bọn họ vô cùng thần bí, tài lực hùng hậu, hình như có xuất thân từ hoàng tộc.
“Người này rất bí ẩn, muốn điều tra mà không đánh rắn động cỏ thì phải tốn chút thời gian.”
“Tiến hành tiếp đi, có phải việc chuẩn bị xảy ra vấn đề rồi không?” Nếu không phải thế thì Tiết Duệ đã chẳng xuất hiện ở đây.

Y đã tới có nghĩa là vấn đề nghiêm trọng rồi.
Tiết Duệ chưa từng nghi ngờ khả năng phán đoán, phân tích của Phó Thần, quả nhiên hắn lúc nào cũng nhận ra ngay.
Phi Khanh có hai thuộc hạ đắc lực nhất, một trong hai người đó có một tật xấu không thể nói cho người ngoài biết.

Kẻ này tên là Hưu Hàn Học, vị trí cũng tương đương với Thẩm Kiêu trước kia, gần như là người nắm quyền chỉ huy những kẻ còn lại.

Hưu Hàn Học cũng từng là người trong hậu viện của Lý Diệp Tổ.

Sau khi bị ép dùng thuốc quá độ, không những dục vọng quá mức hung hãn, mà cứ một khoảng thời gian lại phải giết một nam nhân trẻ trung khỏe mạnh để uống máu mới giảm bớt được sát khí trong lòng.Đây là một loại bệnh trạng hiếm thấy.

Trước kia, gã bị Lý Diệp Tổ áp bức nên cũng rất khiêm nhường, không xuất hiện bao giờ.

Gã chẳng những tinh thông kỳ môn độn giáp mà còn học vấn phong phú, ngay cả Lý Biến Thiên cũng rất tán thưởng.

Có thể nói, so với đám Thẩm Kiêu, gã còn nguy hiểm hơn.

Phó Thần không muốn bọn họ có cơ hội quay lại kinh thành.

Đợi đến khi Lý hoàng khôi phục ký ức, vừa có Phi Khanh, vừa có hai kẻ như thế hỗ trợ thì mình hắn khó lòng ứng phó được.
Hắn không có nhiều thời gian, cũng không xác định được khi nào Lý hoàng phục hồi trí nhớ.

Trước đó, hắn nhất định phải giải quyết từng mối nguy.
Nếu Phó Thần không phải người bên cạnh Lý hoàng thì cũng chẳng thể biết, một kẻ hào hoa phong nhã như Hưu Hàn Học lại có đam mê biến thái như thế.

Kẻ này quá mức kiêu ngạo, không phải nam nhân cực phẩm thì gã còn chê máu bẩn không thèm liếc mắt.
“……Ta điều tra được, trong đoàn ca múa có vấn đề.

Nửa canh giờ trước, có mật thám trà trộn vào, không phải người phe mình, bị người của quốc sư phát hiện ra, giết hết ở Viêm Trung các.

Hiện giờ, họ đang tìm một đoàn ca múa khác thay thế.

Thuộc hạ đang xem xét chọn người, nhưng cũng mất chút thời gian.” Tiệc mời lần này có không ít quan viên địa phương tới dự.

Thiệu Hoa Trì không thích tiệc tùng, không có nghĩa là Phi Khanh sẽ không tham dự, cho nên quan viên nào cũng ôm hy vọng được nhân dịp này biểu hiện tài năng, không chừng sẽ được tiến cử thăng chức.
“Rất giống chuyện Phi Khanh sẽ làm.” Cũng là tác phong của Lý gia, chỉ cần có một vấn đề nhỏ thì phải trừ tận gốc, “Xem ra không ít kẻ đang nhăm vào bọn họ đâu.

Có điều…..Cái chúng ta thiếu nhất bây giờ là thời gian.

Tìm đâu ra được một nam nhân có đủ mị lực để hấp dẫn Hưu Hàn Học đây? Gã đâu phải loại người dễ thu hút.”
Phó Thần còn đang ngẫm nghĩ thì thấy Tiết Duệ nhìn mình chằm chằm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.