Đọc truyện Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL – Chương 153
Thiệu Hoa Trì sắp xếp thân binh canh gác ở các góc tối bên ngoài căn phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
Những tiếng ồn ào đều bị chặn ngoài tai, chỉ còn bóng tối phủ kín căn phòng.
Y đứng đó, môi khẽ nhoẻn một nụ cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn người đang nằm trên giường.
Phó Thần không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Thứ thuốc kìm hãm tranh đấu cùng chất độc trong người như băng và lửa thay phiên nhau dày vò.
Hắn làm bộ như không hề nhận ra có người bước vào, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào việc xoa dịu cơn đau trong cơ thể, cất lên tiếng rên rỉ.
Nhưng người kia vẫn đứng yên trong góc tường tăm tối, không hề có ý định lại gần.
Người này có lòng nhẫn nại cao, dường như chỉ muốn đến để nhìn bộ dạng khổ sở của hắn thì phải.
Phó Thần đề cao cảnh giác nhưng lại không thể phản kích, cảm thấy thật bực bội.
Không đến gần thì hắn làm gì được người ta.
Phó Thần khó nhọc thở hổn hển, một tay nắm chặt đệm giường, một tay nắm lấy gói thuốc bột trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, cảm giác như máu toàn thân chảy ngược.
Hắn lẳng lặng nghe động tĩnh của đối phương, nhưng kẻ kia còn kiên nhẫn hơn cả hắn.
Cuối cùng, lúc Phó Thần bắt đầu ho khan, người đó mới đi tới, bước chân nhẹ nhàng, động tác thong thả, như thể đang ngắm nhìn một con rối nhảy múa trong lòng bàn tay mình.
Thiệu Hoa Trì quả thật đang thưởng thức.
Y thích nhất là dáng vẻ hung hăng, không chịu khuất phục này của Phó Thần.
Chỉ có một mình người này mới khiến y nhiệt huyết sôi trào, giống như gặp một đối thủ xứng tầm, mọi dây thần kinh đều bừng bừng rung động.
Chỉ còn vài bước nữa.
Ngay lúc này !
Phó Thần gượng chống thân dậy, tạt gói thuốc bột để trước ngực về phía trước.
Nam nhân kia không hề tránh né, cứ thế thản nhiên tiếp nhận.
Phó Thần còn nghe đối phương khẽ cười lạnh một tiếng, khiến Phó Thần cực kỳ sửng sốt.
Đối phương hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào.
Đây là thuốc do Lương Thành Văn pha chế, đủ để khiến một con voi ngủ say như chết.
Nếu đối phương không hề phòng bị mà hít một hơi, tuy không ngất xỉu ngay lập tức nhưng động tác cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vậy mà người này vẫn tỉnh như sáo, tốc độ không hề thay đổi.
Khi phát hiện ra thuốc mê không có hiệu quả, Phó Thần không có thời gian suy nghĩ nữa.
Hắn nhảy xuống giường, lao thẳng về phía nam nhân kia, cầm chủy thủ đâm y.
Nhưng tất cả những gì hắn nhận được là một cú bổ mạnh vào mu bàn tay.
Phó Thần bị đau, thanh chủy thủ bị nam nhân lấy đi, ném xuống đất.
Giờ mà phải cận chiến thì hắn là người chịu thiệt ! Phó Thần nghiêng mình, tấn công vào eo đối phương.
Nam nhân hình như đã có phòng bị từ đầu, vung chân đánh trả.
Phó Thần lại tung một quyền khác vào mặt y, bị nam nhân tóm lấy, nhanh tay phản kích, vặn ngược cánh tay y ra sau lưng.
Đầu óc Phó Thần choáng váng, đối phương định đè hắn lên tường để khống chế.
Trong tích tắc, Phó Thần xoay lại vị trí, đè đầu nam nhân kia lên vách tường.
Đầu y va vào lớp gạch, kêu ầm một tiếng.
Nam nhân bị choáng váng trong giây lát, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại càng phóng túng.
Y tóm lấy eo Phó Thần, siết chặt.
Phó Thần bị tấn công vào đúng điểm yếu.
Hắn đang định ấn đầu đối phương vào tường thêm lần nữa để khiến y bất tỉnh, nhưng lại bị một đòn này làm cho đau đớn.
Nam nhân nhanh như cắt, vươn tay tóm lấy cổ Phó Thần, dừng sức như muốn siết hắn ngạt thở, tay kia xoẹt một cái xé nát quần áo hắn.
Đồng thời, một tay nắm tay của Phó Thần đã đánh thẳng vào dạ dày của nam nhân.
Thiệu Hoa Trì bị đau đến tái xanh mặt mày như nắm tay vẫn không hề buông lỏng một chút nào.
Lúc ghé sát lại gần đôi môi đỏ mềm mại của người kai, mọi tế bào trong thân thể y đều gào thét như mãnh thú muốn xổng chuồng.
Da có thể làm giả, nhưng ngươi không bao giờ hóa trang được cả hàm răng.
Đây là điều y vẫn luôn muốn làm lúc còn ở trong hang động kia, nhưng Phó Thần lại bất ngờ tỉnh lại nên kế hoạch sẹp đổ.
Thực ra, từ lâu y đã muốn….nếm thử hương vị của người này.
Nghe nói chỉ cần nếm một ít nha phiến là có thể khiến người ta phát nghiện.
Nam nhân này cũng cho y cảm giác như thế, khiến mọi bộ phận trên thân thể y đều phát run, khiến thần trí y điên cuồng.
Đối với y, người trước mắt còn hấp dẫn hơn cả nha phiến, y muốn dừng mà không được.
Nỗi khao khát được tiếp xúc với người này tựa như từng tia điện nhỏ len lỏi trong cơ hể Thiệu Hoa Trì, dường như muốn năm năm nhung nhớ của y bùng phát tại đây.
Động tác của Thiệu Hoa Trì quá đột ngột, Phó Thần không kịp phản ứng gì, ngay cả đầu óc cũng không kịp suy nghĩ, động tác phản công trên tay cũng ngưng lại một giây.
Tới khi hắn phản ứng được, thì cảm giác ghê tởm đã cuộn trào trong dạ dày, nhất là khi đầu lưỡi đối phương len vào miệng.
Gân xanh hai bên thái dương lồi ra.
Khi Phó Thần chuẩn bi bùng phát cơn thịnh nộ, đối phương đã nhân dịp hắn chưa kịp phản ứng để đẩy một viên hình tròn vào miệng hắn.
Đó là một viên dược hoàn.
Mọi mạch máu trong người Thiệu Hoa Trì đều đang kêu gào như muốn phá tan gông xiềng, nhưng khi cảm nhận thấy thân thể lạnh ngắt của Phó Thần, ngọn lửa bừng bừng trong lồng ngực bỗng bị dội một xô nước lạnh.
Y giật mình như bị sét đánh, lập tức bình tĩnh lại.
Suy nghĩ bay bổng trong đầu đều tan biến, nhớ ra mục đích mình đến đây.
Khi Phó Thần định đẩy ra, y dùng tay giữ chặt hắn.
Có lẽ Phó Thần chỉ bị bất ngờ vài giây thôi, khi hắn tỉnh táo lại nhất định sẽ dùng hết sức phản kích, nên y phải nhân lúc này.
Thiệu Hoa Trì dùng lưỡi đẩy viên thuốc vào cổ họng Phó Thần, cảm thấy hắn đã nuốt xuống theo bản năng mới bình tĩnh lại.
Sau đó, quả nhiên y bị Phó Thần đẩy mạnh ra.
Trong nháy mắt, y trúng phải một đòn tấn công chưa từng có.
Sức lực kia có lẽ là toàn bộ nội lực của một người luyện võ lâu năm đang muốn liều chết phản kích.
Y cảm thấy nửa thân dưới bị Phó Thần đánh cho đau đến tê dại.
Hắn đúng là tàn nhẫn.
Cho tới khi Phó Thần thật sự muốn xuống tay hạ sát chiêu, định bóp chặt mệnh mạch của mình, y mới ngăn cản, nắm lấy tay hắn, “Đó là thuốc giải.”
Giọng nói của Thiệu Hoa Trì trầm trầm, chắc chắn là giọng gỉa.
Phó Thần không nhận ra là tiếng nói của ai.
Lúc này, Phó Thần đã bắt đầu cảm thấy cơn đau đớn trên người được xoa dịu.
Đối phương quả thật đã mang thuốc giải cho hắn.
Nhưng Phó Thần vẫn không làm xoa xua đi được cảm giác ghê tởm, chỉ có thể an ủi bản thân rằng ban nãy chẳng qua chỉ giống như hô hấp nhân tạo mà thôi.
“Vì sao, ngươi là ai?”
Dù ta trúng độc cũng liên quan gì đến ngươi?
“Nếu ta đã hại ngươi trúng độc thì đương nhiên sẽ không bỏ mặc ngươi như thế.” Đến đưa thuốc giải mà làm thế này thì đúng là kỳ cục, nhưng với một kẻ đa nghi như Phó Thần thì chẳng có cách nào khác.
Chất độc này do Lương Thành Văn mới chế tạo ra, trên đời này chỉ có mình Thiệu Hoa Trì có thuốc giải.
Nếu y công khai xuất hiện trước mặt Phó Thần, thì với quan hệ giữa hai người hiện tại, Phó Thần an tâm uống thuốc mới là chuyện nực cười.
Đương nhiên y cũng không thừa nhận là mình có tâm tư khác đâu.
Chợt có ba tiếng gõ đều đặn vang lên ngoài cửa.
Thiệu Hoa Trì miễn cưỡng hít sâu, kiềm chế cơn sóng ngần cuồn cuộn trong lòng, tiện tay ném một thứ, “Cho ngươi.
Việc này là do ta đuối lý.
Nếu có vấn đề gì thì đến tìm ta.”
Phó Thần nhận lấy, không ngăn cản nam nhân rời đi.
Hắn biết ngay cả lúc bản thân dồi dào sức lực nhất thì nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang cơ người này.
Ban nãy, nam nhân kia chẳng qua chỉ mặc cho hắn ra tay.
Hơn nữa hắn cũng đoán được bên ngoài cửa đều là người của y.
Thực ra, nếu quả thật y ngộ thương hắn rồi tự mình đến đưa thuốc giải, có thể thấy đây là người tương đối nhân hậu.
Hôm nay hắn còn kế hoạch phải thực hiện, đương nhiên không thể ở cùng với tên điên này cho thêm phiền toái.
Là nam nhân, hắn cũng không đến nỗi phải làm ầm lên vì một việc không vừa ý.
Chẳng qua là bị đút thuốc thôi mà, xem như chó cắn một miếng, có gì thì sau này tính sổ.
Xúc động trả thù là hành vi của lũ non nít.
Phó Thần đương nhiên không như vậy, hắn chẳng qua chỉ ghi nợ trong lòng.
Đặc biệt, trên người nam nhân kia còn có khí tức lạ lùng, cứng rắn, lãnh lệ, nghiêm nghị.
Không hiểu sao hắn lại cảm thấy quen thuộc.
Phó Thần nhìn nam nhân kia đi ra ngoài, cánh cửa lại một lần nữa khép chặt.
Nhìn động tác thì có vẻ những đòn tấn công ban nãy của hắn chẳng hề ảnh hưởng đến nam nhân này, xem ra cũng là người có thực lực.
Lúc này, Phó Thần mới nhìn tấm lệnh bài trên tay.
Bề mặt chỉ khắc một chữ rất rõ ràng, ngay cả trong bóng tối cũng có thể thấp thoáng thấy được : Ẩn.
Ẩn….!là Ẩn vương Tây Bắc, người bỗng vùng lên vài năm gần dây, hành tung bí hiểm.
Thế mà hắn lại vô tình trúng một độc tiêu của y!
Phó Thần nắm chặt tấm lệnh bài.
Dựa vào tin tức của Thanh Nhiễm, chỉ có ba loại người mới được cầm trong tay lệnh bài của Ẩn vương : thân tín, ân nhân, bằng hữu.
Hắn thì chẳng là người nào trong số đó, nhưng ít ra là giờ đã có cách để tìm được Ẩn vương rồi.
Phó Thần nhíu mày, bỏ lệnh bài vào trong áo.
Nhớ đến cảnh đút thuốc lúc nãy, Phó Thần nhíu mày, nuốt xuống vài đợt nôn khan.
“Nam nhân ghê tởm.” Hắn chậm rãi nhắm mắt, thả mình nằm xuống giường.
Còn về Thiệu Hoa Trì, sau khi ra khỏi phòng, y vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao lãnh.
Đầu tiên, y sờ sờ môi dưới của mình, gắng đè nén trái tim đang nhảy nhót mãnh liệt.
Y liếm môi, sau đó mới đeo tấm mặt nạ bạc lên.
Nếu ban nãy tiếp xúc mà đeo mặt nạ, người kia chắc chắn sẽ nhận ra.
Sau đó, cả người y cuộn lại, hình tượng cao thủ tan tành trong nháy mắt.
Đau quá !
Phó Thần thật sự muốn đánh chết y.
Sau khi Thiệu Hoa Trì được thủ hạ đưa đi, Phì Hổ tìm đến phòng Phó Thần.
Vốn dĩ, hắn định mang thuốc giải tới, nhưng không ngờ lại thấy chủ tử nhà mình không hề trúng độc.
Cơ mà sao bộ dạng hắn như ăn phải thức ăn thiu vậy? Di chứng của độc dược à?
“Ngài yên tâm, Thanh Nhiễm đại nhân đã điều tra rõ lai lịch của chất độc trên mũi phi tiêu, sẽ có cách giải độc ngay thôi.”
Sắc mặt Phó Thần cực kỳ khó chịu, cứ như đang phải nén cơn buồn nôn.
Hắn chán nản xua tay.
“Ta không sao, giải độc xong rồi.
Chỗ các ngươi thế nào?” Phó Thần cũng không muốn nói nhiều, lập tức chuyển đề tài.
“Sau khi Tiết Duệ biểu diễn xong, hắn bị người ở hậu đài đánh ngất, sau đó bí mật đưa tới tầng cao nhất của tòa lầu.
“Tầng cao nhất?”
“Vâng, chỉ có vài người đủ tư cách đi vào, quản lý vô cùng nghiêm ngặt.”
Phì Hổ, mau trốn đi! Phó Thần làm động tác ra hiệu.
Phì Hổ hiểu ý, vội vàng chui xuống gầm giường.
Hắn vốn mang vóc dáng mập mạp, vậy mà phải nấp trong chỗ đó, chèn hắn sắp nghẹt thở rồi.
Cánh cửa khẽ mở.
Một người mang nến bước vào phòng, là Phi Khanh.
Lúc trông thấy Phó Thần, y mỉm cười.
Dù có gương mặt anh tuấn đến mấy mà mỉm cười với mình trong ánh sáng leo lét của ngọn đến đặt dưới cằm, nhìn cũng cực kỳ sởn gai ốc.
“Còn đau không? Chỗ này của ta có vài thứ tốt, chắc có thể tạm thời xoa dịu thân thể ngươi.” Phi Khanh mỉm cười đến nhu hòa, vẫn mang phong thái như tắm trong gió xuân đặc trưng của y.
Phó Thần thấy đối phương cầm trên tay một cái ống bằng trúc, giống như thứ mà Lý Diệp Tổ đã dùng để đâm Lý Biến Thiên, loại ống tiêm cổ đại.
Có lẽ sau này Lý Biến Thiên đã để ý tới nó nên tiến hành cải thiện.
Không ai biết lúc trước Lý Biến Thiên bị thương như thế nào.
Ngay cả Lý Ngộ cũng chỉ chăm sóc Lý hoàng sau khi phát bệnh.
Chuyện ống tiêm chỉ có A Tứ và A Ngũ biết, những thân tín còn lại đều chưa từng nhìn thấy.
Phi Khanh đương nhiên sẽ không giết Lý Ngộ.
Hắn là đại hồng nhân bên cạnh Lý hoàng, cũng là một trong những chủ soái của công cuộc phá hủy Tấn quốc.
Nhưng Lý Ngộ rất không nghe lời.
Dựa vào những việc Lý Ngộ làm năm năm nay, Phi Khanh chưa một lúc nào thôi nghi ngờ.
Dù rằng nghi ngờ này chỉ có một phần trăm xác xuất, y cũng phải hạ quyết tâm.
Hơn nữa, giờ y sắp là đèn cạn dầu.
Ai có thể cam đoan thuật hoàn hồn nhất định thành công.
Trước khi y bị Lý hoàng vứt bỏ, y cần hạn chế Lý Ngộ có suy nghĩ và hành động tùy tiện.
Y phải tìm cách khống chế, buộc Lý Ngộ dùng cái đầu thông minh quỷ quyệt của hắn để cống hiến cho Lý hoàng, còn người giám sát sẽ là hai phục tá đắc lực của y là Hưu Hàn Học và Lục Minh.
Ống tiêm này được chế tạo bí mật, không quá năm người biến đến sự tồn tại của nó.
Lý Ngộ biết không thể dùng nha phiến, nhưng hắn không biết gì về một cái ống tiêm.
Dùng cách này gài người, giờ người ta gài lại chính mình, Phó Thần chẳng hiểu sao lại có cảm giác gieo nhân nào gặp quả nấy.
Hắn nhìn thứ chất lỏng trông suốt rỉ ra trên đầu mũi kim đang hướng tới gần mình..