Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 46
CHƯƠNG 45: Cha con.
Tôi trợn mắt, kinh ngạc nhìn anh.
– Không đúng. – Anh nhếch môi, chăm chăm nhìn tôi. – Là con của chúng ta?
Tôi hoảng sợ, lùi về sau vài bước. Anh nhanh tiến cầm chặt tay tôi.
– Bây giờ nên gọi em là gì? Anastia, Cenci hay Lam Anh? Em nói đi! – Anh hét lên.
Tôi vùng vẫy cố gắng lùi về sau.
– Em muốn bỏ trốn, muốn tiếp tục bỏ anh sao? Em không thấy mình ác độc lắm sao Lam Anh? Anh đã từng giận em, giận em không cho anh lấy một lần giải thích, giận em dù biết sự thật nhưng vẫn không lựa chọn anh … và bây giờ, anh hận em, giấu anh nuôi con lớn gần ba tuổi.
Nước mắt tôi lã chã rơi, tôi đứng lại liên tục lắc đầu.
– Vì sao không nói? Vì sao không lên tiếng? – Anh tiếp tục hét lên. – Em muốn cả đời giấu anh bệnh tình của em sao? Vì sao em lại không nói được?
Nhưng anh hận bản thân mình hơn. Yêu em, nhưng một chút thông tin về em cũng không biết. Ba năm qua, anh không ngừng nghĩ, khi em ốm đau liệu có chăm sóc? Em không thích ăn nóng, có ai giúp em hâm thức ăn không? Liệu có ai cản em đi hiến máu nữa không? Nhưng, bây giờ anh còn hận hơn nữa, khi ba năm qua em khó khăn sống như vậy mà người bên cạnh không phải là anh!!!!!!!
Cuối cùng anh đã thực sự tức giận. Chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi thấy anh giận dữ như vậy.
Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm chúng tôi, bởi vì chúng tôi không những to tiếng mà còn dùng Tiếng Việt nữa.
– Mẹ Anh, ai vậy?
Bỗng một giọng trẻ con trong trẻo vang lên. Cảm giác bàn tay mình được nắm, tôi nhìn hướng xuống.
– Mẹ Anh, sao mẹ lại khóc? Chú đó bắt nạt mẹ à? – Thằng bé âu yếm nhìn tôi, rồi quay sang trừng mắt với anh. – Chú là ai?
– Chú … – Anh dùng tiếng Anh. Tôi nhìn trong mắt anh sự đau khổ và xót xa. – Chú là bạn của mẹ con.
Anh đưa tay đến, thằng bé lại lùi về sau một bước. Bao nhiêu sự cô đơn lại chìm trong mắt anh. Tôi nhìn anh lại đau lòng, muốn nói với con gì đó, nhưng lại thôi.
– Em tính sao? – Anh nói lại tiếng Việt, nắm nhẹ tay tôi. – Em còn yêu anh không? Lam Anh, về bên anh được không?
Tôi rưng rưng nhìn anh, chậm chậm lắc đầu. Yêu anh? Trước giờ vẫn thế. Về bên anh? Đã không thể. Ba năm qua, đó đã là giấc mơ xa xỉ của tôi. Nếu là tôi của trước kia, thì đã nhanh chóng nhận lời anh. Nhưng bây giờ, tôi không những khuyết tật mà còn tàn tật. Không những chẳng nói được, mà cánh tay phải cũng không thể dùng được.
– Vì sao? – Anh đau đớn thốt lên.
Tôi lại lắc đầu, tính đưa con đi lại nghe giọng của Alex.
– Gì vậy Anas?
Tôi nhanh chóng dùng thủ ngữ với anh.
“Đưa em đi khỏi đây, làm ơn!”
Alex liếc mắt nhìn Long rồi đến bế Peter lên, rồi nằm tay tôi đi. Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh. Lúc đi ngang anh giật mạnh tay tôi, kéo về phía anh. Tôi hoảng hốt, đưa mắt nhìn anh.
– Buông cô ấy ra! Ngay! – Alex tức giận nói.
– Nếu không thì sao…
Nhìn hai người căng thẳng, tôi lo lắng. Muốn nói lại không thể. Đột nhiên Peter khóc lớn lên, tôi vội vàng hất tay anh, chạy đến đón con từ tay Alex.
– Mẹ Anh, con muốn về, con muốn về.
Tôi quay đầu nhìn anh, sau ba năm chúng tôi không nên gặp nhau như thế này, sau ba năm, anh không nên xuất hiện trước mặt con thế này. Có người cha nào chịu nổi khi thấy con ruột mình sợ hãi chính mình. Tôi thở dài, ôm con bước nhanh về phía cổng.
Thực ra gặp lại anh lòng có chút nhộn nhạo, có chút vui mừng. Mấy hôm trước khi gặp anh ở Provence, cứ nghĩ anh sẽ tìm tôi sớm nhất có thể, nhưng lại chẳng hề thấy bóng dáng, thực sự là có chút thất vọng.
Hôm nay gặp anh, anh nói chuyện của Peter, tôi biết anh đã biết trước về bé, có lẽ, là bệnh tình tôi anh vẫn không điều tra được. Thầm khen ngợi khả năng của Jade.
Tôi không còn xứng với anh nữa. Anh vẫn như thế, vẫn đẹp trai và vẫn thành công. Nhưng còn tôi? Bệnh tật đầy người, ngoài việc dịch ít tài liệu cho John thì cũng chẳng có công việc nào chính thức.
Tôi lắc đầu, ba năm qua, anh nói anh luôn lo lắng cho tôi. Còn tôi thì sao? Tôi đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Với tính cách của anh, tôi rời đi, anh càng có lí do để không ở cùng Hải Linh. Ai đã chăm sóc anh từng ngày? Ai là áo quần cho anh? Chuẩn bị cơm nước cho anh? Nhắc nhở anh đừng làm việc kia? Tôi cũng từng rất ghen tị khi người đó cũng không phải là tôi.
– Sao về sớm thế con? – Vào đến nhà, Jade ôm Peter lên hỏi.
– Mẹ bị bắt nạt cậu ạ. – Thằng bé lủi thủi vào phòng.
Tôi ngớ người, con trai tôi hôm nay bị sao vậy. Bình thường đi chơi về sẽ nói rất nhiều, nhưng hôm nay, dù có một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng không như vậy chứ.
Đón ánh nhìn của Jade, tôi ngượng ngùng trả lời.
“Là anh ấy!”
– Kelvin? – Anh nhíu mày.
Tôi gật đầu.
– Vậy em tính thế nào? Cậu ấy đã đến tận đây, đã tìm thấy em.
Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh nhất, nhún vai rồi ngao ngán lắc đầu.
“Chúng em đã không thể anh ạ!”
Nói rồi, tôi vào phòng con. Thằng bé lẳng lặng úp mặt trên giường trông rất buồn cười. Tôi đến bên giường con, vuốt vuốt tóc nó.
“Sao vậy con?”
Không nghe tiếng trả lời, tôi vặn lớn volume của máy lên.
“Pete, sao vậy con?”
Thằng bé ngẩng đầu, đưa bộ mặt mếu máo nhìn tôi. Tôi nín cười, nhướn mắt ý bảo nó nói.
– Mẹ quen chú đó sao?
Tôi giật mình, tôi biết “chú” đó mà nó nói là ai, nhưng không hiểu vì sao con lại thắc mắc như vậy. Tôi nghĩ nghĩ một chút:
“Chú đó là bạn cũ của mẹ. Sao hả con?”
– Mẹ thích chú đó hả mẹ?
Tôi dở khóc dở cười. Sống ở nước Mỹ thì đầu óc đó “đạt đến cảnh giới” này cũng không phải là lạ, nhưng từ miệng thằng bé ba tuổi lại còn là con trai của mình, tôi có chút khó chấp nhận.
“Sao Pete nghĩ thế?”
– Con thấy thế! Juvie với Amie lớp con cũng thế mà. Juvie hay dữ dằn với Amie lắm, nhưng bạn ấy thích Amie.
“Con còn nhỏ, mấy chuyện này không nên nói đến, con phải học cho ngoan mới được”
Có phải đưa con đi nhà trẻ là không ổn không? Phải nói chuyện với Jade để tìm cách mới được. Trẻ con lớn nhanh quá, thực sự cũng không tốt. Dù nói vậy, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi tò mò muốn hỏi con.
“Mẹ nói là nếu, nếu thực vậy thì sao?”
Thằng bé đưa to mắt tội nghiệp nhìn tôi, tôi cũng đưa mắt nhìn con. Chưa được vài giây, môi nó xệch xuống, nước mắt nước mũi lại tự động chảy xuống. Tôi rất muốn khuyên con đàn ông không nên khóc nhiều như con vậy nhưng sợ nói rồi nó còn khóc nhiều hơn. Dặn lòng, sau này không nên cho con chơi với Susan nhiều, để khỏi lây bản tính hay khóc của mợ nó.
Chưa kịp nói gì, thằng bé đã nhảy lên vai tôi, dúi mặt vào cổ áo tôi. Hành động này có chút giống … bố nó. Thằng bé từ mũi “phì” một tiếng tôi giật mình. Con à, áo mẹ mới giặt chưa muốn phải thay đâu, không cần lau hết lên áo mẹ vậy chứ.
Tôi đưa tay vỗ vỗ lưng con. Không còn tay nào để bấm máy, nên đành phải đợi con nín đã.
Một hồi lâu thằng bé nín khóc, rồi nâng đầu hôn má tôi. Tôi cười cười. Chỉ có những lúc oắt con này nịnh người ta thì mới hôn má thôi.
– Mẹ Anh! Mẹ Anh đừng thích chú đó!
“Vì sao? Con không thích chú đó à?”
– Không phải! Nhưng vì con thích mẹ, nên mẹ đừng thích chú đó.
Nếu không phải bây giờ tôi không nói thành tiếng, thì có lẽ tôi đã không nhịn được mà cười phá lên. Tiểu quỷ này, còn trò gì nữa không.
Ba năm, con luôn là niềm vui của tôi, là ánh mặt trời soi sáng tôi. Tôi đã từng nói với anh, anh đã không còn là người tôi yêu nhất, đã có người là hy vọng của cuộc đời tôi, đó chính là cậu nhóc đẹp trai nhưng nước mắt nước mũi dầm dìa trước mặt. Khuôn mặt thằng bé, tuy không ai dám thừa nhận, nhưng nó ràng là phiên bản nhỏ của anh. Tôi yêu anh, và rất yêu con. Kìm lòng không đậu, tôi hôn thật kêu lên má con.
“Mẹ hứa!”
– Chụt! – Peter đáp lại nụ hôn của tôi. – Yeah, con yêu mẹ Anh nhất trần đời, con sẽ bảo vệ mẹ.
Tôi lắc đầu, cười khổ. Hai cha con, không chỉ khuôn mặt ngay cả tính tình cũng giống nhau đặc biệt là tính chiếm hữu.
Tôi nhớ lại lời Alex trên xe, anh nói:
– Anas, thằng bé không thể không có bố. Em vẫn còn yêu anh ta, mà anh ta lại rất yêu em. Quan trọng là Pete là con trai của anh ta. Anh ta có quyền nuôi con bất cứ lúc nào.
Lúc nghe Alex nói, đầu tôi như có một tiếng sét đánh qua. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc này, tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Peter sẽ không ở bên tôi. Nhưng bây giờ, tôi vô cùng hoảng loạn.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi hỏi con:
“Pete, con có muốn biết bố không?”
– Không ạ! Mẹ đã bảo là con không có bố cơ mà. Con muốn biết cũng không được.
Tôi thầm lắc đầu, thằng bé này quá già dặn. Lại còn biết bắt bẻ tôi cơ đấy.
“Vậy con có từng ganh tị với những bạn khác trong lớp có bố không?”
– Không ạ. – Nó nghĩ nghĩ rồi lắc đầu. – Các bạn khác cũng không có mẹ tốt như mẹ Anh! Với cả con còn cậu Jade nữa mà. Mấy bạn khác làm gì có!
“Được rồi, vậy con đi rửa mặt đi rồi lấy tập ra tô màu. Lát xuống ăn cơm!”
Nếu lần trước anh không tìm tôi đã kì lạ, thì lần này thực sự rất kì lạ, vô cùng kì lạ. Đã một tuần kể từ lần tôi gặp anh ở công viên. Bề ngoài, thì không muốn gặp anh, không muốn tiếp tục nhưng khi đã lâu thế này anh không đến tìm tôi lại cảm thấy hụt hẫng. Phụ nữ đúng là nhiều chuyện mà. Khi có được lại không muốn, khi không có được lại luôn nghĩ tại sao lại không có.
Đến một ngày như bao ngày, Peter đi học về thưa tôi nhưng lần này thằng bé lại không về phòng cất cặp sách trước. Nó nhìn nhìn tôi, muốn nói gì đó. Đợi một hồi lâu vẫn không thấy cu cậu nói gì, tôi khoanh đứng trước mặt, trừng mắt với con. Thằng bé nhướn người, ôm chân tôi kéo kéo. Tôi ngồi xổm trước mặt con đưa tai lắng nghe.
Nó nhìn nhìn mọi người trong nhà tôi lại ghé sát tai tôi.
– Mẹ vào phòng con nhé. Con muốn nói chuyện nghiêm túc với mẹ.
Tôi nhếch môi. Hôm nay con trai tôi học được thêm từ “nghiêm túc” rồi.
Đến khi nó mở cửa phòng cho tôi vào trước, sau đó khóa cửa lại, ngồi xếp bằng, nghiêm túc nhìn tôi.
– Mẹ Anh! Mẹ muốn cưới chồng không? Con sẽ cưới chồng ẹ?
Tôi búng nhẹ lên trán thằng bé.
– Đau mẹ! – Thằng bé ôm trán. – Con thực sự nghiêm túc!
“Nói mau, ai dạy? Chú Alex?”
– Không ạ! Không ai dạy con cả.
Tôi không nói gì, chỉ đứng dậy tính ra khỏi phòng. Con trai tôi lật đật chạy theo kéo lại.
– Được rồi! – Nó thở dài. – Con sẽ nói thật với mẹ. Nhưng mẹ đừng giận, con mới nói.
Lại học được trò mới, tôi gật đầu, quay về giường ngồi.
– Chú nói phải tìm cách nói không được để mẹ giận.
Tôi giật thốt. Chú? Chú nào? Nhìn vẻ ngạc nhiên của tôi, con trai lại tiếp tục.
– Là chú Long mẹ ạ!
Chú Long, có lẽ đó là cái tên Việt Nam thứ hai nó biết và nó gọi. Peter chưa từng gọi tôi là Cenci, hay là Anas. Từ lúc biết nói, thằng bé chỉ gọi tôi là mẹ Anh. Tôi chưa từng hỏi con vì sao gọi tôi như thế, tôi nghĩ có lẽ là do cậu mợ nó dạy.
“Con gặp chú bao lâu rồi?” – Tôi nghiêm mặt nhìn con.
– Một … – Peter đưa một ngón tay. – Một tuần ạ. Thấy tôi trừng mắt, con sợ hãi nói tiếp. – Ngay sau hôm con gặp chú Long ở Disney land, con gặp chú ở trường ạ.
“Con kể hết đi! Mẹ đang nghe”
– Con rất thích chú Long mẹ ạ! – Thật ra, tôi nghĩ, lúc tôi nghe câu này tôi còn vui hơn con trai tôi nhiều. – Chú Long đưa con đi ăn nhiều thứ ngon lắm. Mỗi lần chú Long đón con, bạn bè đều hâm mộ con cả.
“Cậu không đón con sao?”
– Hôm đầu tiên thì có. – Thằng bé thành thật. – Nhưng cậu gặp chú Long nói chuyện một chút, về sau chú Long đón con.
Cả một tuần này, con tôi được người khác đón mà tôi không hề hay biết gì sao. Người làm mẹ như tôi cũng thật tệ mà. Còn Jade, anh chết chắc rồi.
– Chú nói chú rất thích mẹ, nhưng chú sẽ không giành mẹ của con. Chú bảo nếu con cho chú ở cùng, chú sẽ giúp con bảo vệ mẹ. Ban đầu con không đồng ý, nhưng sau… con đã đồng ý với chú ấy. Con thực sự thích chú ấy, mẹ ơi!
“Một tuần qua con và chú đã nói những gì?”
– Chú hỏi về mẹ, hỏi nhiều lắm, mẹ Anh. Chú hỏi, mẹ có ai theo đuổi không? – Vậy là con trai hôm nay hiểu thêm nghĩa “theo đuổi”, tên này dạy con cũng thật là. – Vì sao mẹ không dạy đàn cho con? Vì sao mẹ không đi làm?
Sau đó lại hỏi rất nhiều về con. Hỏi con có thích chú Alex không? Giữa chú Long và chú Alex ai đẹp trai hơn? Con thích ai hơn? – Thằng bé hé hé mắt nhìn tôi rồi nhanh chóng cụp xuống. – Hôm qua chú hỏi con, con có muốn chú làm chồng của mẹ không? Nếu không muốn, chú có thể làm bố của con. Chú đảm bảo sẽ không lừa con, giành mất mẹ. Con suy nghĩ rất nhiều. Con không cho chú ấy làm chồng mẹ đâu, nhưng con đồng ý chú ấy là bố con. Chiều nay con nói với chú ấy, chú ấy bảo, chú ấy sẽ không làm chồng của mẹ, nhưng muốn làm bố con chú ấy phải cưới mẹ. Mẹ ơi, mẹ cưới chú Long nhé?
Tôi dở khóc dở cười. Ôi đứa con trai, đứa con mà tôi tự hào, dù chỉ có ba tuổi nhưng rất thông minh hôm nay lại ngố thế này. Con đã bị một tên cáo già lừa trắng trợn, mà tên cáo đó lại là chính là bố của con.
Thằng bé lay lay tay tôi, năn nỉ. Thấy cha con đồng lòng thế này tôi không nỡ, nhưng tôi lại không thể đồng ý với thằng bé được. Tôi vỗ vỗ vai con bảo mà sẽ suy nghĩ sau.
“Jade! Vì sao lại cho Pete gặp Long?”
– Kelvin là bố nó không phải sao em?
Tôi muốn cãi anh nhưng anh đã nói trước.
– Đừng ngoan cố nữa Lam Anh! Cũng đừng nói với anh là em không xứng với cậu ta. Nếu có, cũng là cậu ta không xứng với em. Vả lại, Pete nó cần một người cha, bây giờ nó còn nhỏ, sau này nó lớn, em tính giải thích thế nào? – Anh vỗ vỗ vai tôi. – Anh biết em nghĩ gì, lần này không nên bỏ lỡ nữa em ạ. Có lẽ, anh đã sai khi ba năm qua không để cậu ấy tìm thấy em. Em thiếu tình yêu, và Pete thiếu tình thương của cha. Em hiểu anh chứ?
Muốn mở miệng nói với anh, một tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Jade nhếch môi, ánh mắt nham hiểm.
– Mở cửa đi em!
Tôi khó chịu đến mở cửa, chưa kịp làm gì thì một đóa hoa ngay trước mặt.
– Cho anh vào nhà nhé! – Một câu nói bằng tiếng Việt phát ra ngay bó hoa được hạ xuống.