Tha cho em, được không?

Chương 45


Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 45

 
Chương 44: Ba năm sau.
Tim tôi đập liên hồi, tay run run nhặt chiếc điện thoại của người kia lên. Ba năm nay, tay trái đã thuận hơn rất nhiều, nhưng hôm nay dường như lại rất khó khăn. Tôi ngẩng đầu nhìn người đó, gật đầu chào rồi nở nụ cười.
Không quá năm giây tôi quay người, bỏ chạy về phía nhà bà Génie, không dám nhìn, không nên nhìn. Đó là người đàn ông mà đã chạy trốn ba năm nay.
Đã ba năm, không dài cũng chẳng ngắn. Ba năm là khoảng thời gian anh yêu tôi mà tôi không hề hay biết, nay, ba năm lại là đoạn thời gian tôi yêu anh nhưng không ở cùng anh.
–          Mum! Come here!
Tôi nhanh chóng bình tĩnh, nở nụ cười rồi chạy về phía con trai tôi, Peter. Tôi đã đổi quốc tịch Mỹ và bây giờ, mọi người gọi tôi là Anastia Đoàn, theo họ của Jade.
Tôi đón thằng bé từ Alex. Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng tôi vẫn cảm nhận được người kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Tôi đưa tay nói với Alex.
“Chúng ta về thôi anh!”
–          Em sao thế? Sắc mặt không tốt lắm.
“Mua vé máy bay về gấp được không?”
–          Được, nhưng phải khai báo thành thật với anh.
“Ok”
–          Mẹ con muốn đi Disneyland! – Thằng bé ôm má tôi rồi hôn lên.
Tôi dở khóc dở cười, thật hết cách với thằng nhỏ. Mới tí tuổi đầu đã học anh nịnh hót kiểu này. Nhìn mái tóc vàng hoe của nó chẳng khác gì Alex, tôi buồn cười. Susan cứ nổi hứng lại đi phun màu cho thằng bé. Lúc là tóc nâu của Jade, lúc lại tóc vàng của Alex. Chị bảo, nó phải giống những ông “bố” của nó chứ. Nghe con vòi, tôi đưa mắt nhìn Alex.
–          Được rồi, Pete ngoan, về nhà cậu Jade, sẽ cho con đi. Về thôi nào. Sang đây! – Alex đưa hay rồi, ngay sau đó thằng bé vươn người về phía anh ấy.
 
Tôi mỉm cười, nhanh chóng kéo hai chú cháu vào nhà sửa soạn hành lí. Tôi liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đã không còn thấy người đó nữa rồi, lẽ nào khi nãy là ảo giác. Là ảo giác hay không, tôi không biết. Nhưng tôi biết, con tim nằm yên ba năm nay, lại lần nữa động đậy.
“Xong chưa anh?” – Tôi nói với Alex.
–          Đợi taxi nhé em! – Anh nháy mắt với tôi. – Nhưng sao lại đi sớm? Chúng ta chỉ mới đến vài hôm?
“Tháng sau, lại quay lại. Em có việc cần phải về Mỹ gấp!”
–          Được rồi! – Anh thở dài. – Đừng dùng thủ ngữ nữa, Jade thấy sẽ mắng cho đấy.
“Biết sao được! Không dùng sao anh hiểu?” – Tôi nhún vai.
–          Chỉ cần em muốn gì, anh đều hiểu. – Alex thấp giọng.
Tôi gượng gạo nhe răng cười, giả vờ không nghe anh nói, đến sô pha đợi taxi.
Đây là căn nhà của bà Génie, ba năm trước Jade đã mua cho tôi. Khi đó tôi mắc chừng trầm cảm khi mang thai, vì không còn cách nào Jade mua lại ngôi nhà này cho tôi và âm thầm nhờ bà Beck đến chăm sóc cho tôi. Anh không dám báo tin ẹ tôi vì sợ mẹ lo lắng.
Khi Jade đưa tôi đến Pháp, nhìn nhà Génie, nước mắt tôi tự động lăn dài. Đây đã một trong những kỉ niệm của tôi và anh. Rất nhớ anh, nhưng lại không dám nghĩ đến. Alex nói, nếu tôi càng suy nghĩ, thì bệnh sẽ trầm trọng hơn, ảnh hưởng đến thai nhi và cả tôi sau này. Tôi thương con, rất thương con nên rất cố gắng để thoát khỏi chứng trầm cảm quái ác này, nhưng không thể.
Lúc ở Boston, dù Susan đã giúp rất nhiều nhưng tôi vẫn không thể nào hoạt bát được như xưa. Chị dẫn tôi đi tham quan thành phố, đưa tôi học Yoga, nhưng vẫn không thể nào kéo tôi khỏi tâm trạng buồn chán, và tuyệt vọng. Tôi không buồn ăn, cũng chẳng cảm thấy thích thú hay hứng thú với tất cả điều gì cả. Ai cũng hiểu nguyên nhân tôi trầm cảm, nhưng không ai dám nói ra.

Cho đến khi tôi gặp bà Beck tại Provence, bà đã xé toạc tất cả.
–          Lam Anh, cháu yêu Long. Cứ yêu, hãy tiếp tục yêu! Sẽ chẳng ai làm gì cháu cả. Bà sẽ không cấm cháu, nhưng cháu phải vượt qua lần này. Bao nhiêu thử thách, cái nào cũng đã thử, cái nào cũng vượt qua, nhưng riêng lần này, nếu cháu không vượt qua, cháu sẽ mất đứa con của mình. Cháu đã cố gắng để có đứa bé, mang thai đứa bé, bây giờ gần sinh ra cháu lại bỏ cuộc sao?
Cháu có thấy mọi người hy sinh vì cháu nhiều lắm không? Vì sao bà lại ở đây? Là vì cháu, và vì cháu ngoại của bà. Đứa bé không phải của riêng cháu, mà là của tất cả mọi người. Cháu đã mất con một lần, bây giờ cháu nỡ mất nó lần nữa sao? Nếu đã không muốn sinh, không dám sinh vì sao lại mang thai nó? Cháu yêu trẻ con mà đúng không?
Cháu yêu Long, và đây là con của cậu ấy. Nếu cháu không muốn sinh con mình, thì cũng không thể giết con của Long được. Cháu hiểu không?
Lúc nghe bà, thì tôi chỉ thẩn thơ nhìn vườn hoa tàn úa của Génie, nhưng khi bà Beck hét lên với tôi, thì tôi giật mình. Quay sang nhìn bà, thì nước mắt bà đã giàn giụa. Tôi đưa tay lau nước mắt cho bà, đến khi thấy bà đưa lại lên má mình, tôi mới biết nước mắt mình cũng đã lã chã rơi.
Tôi ôm bà, thầm nói “Cháu sẽ sinh, sẽ sinh bà ạ. Đây là con của chúng cháu”.
Trước ngày sinh vài hôm, Jade bay sang Pháp thăm tôi. Câu đầu tiên nói với tôi, sau khi thấy tôi khỏe mạnh là:
–          Em làm cái quái gì đấy hả, Anas?
Tôi hướng phía cửa anh thấy anh, mỉm cười, nhanh chóng bỏ dở công việc đang làm chạy đến. Đang định đưa tay để ôm anh, thì người này tức giận hất tay ra, xông thẳng đến bàn tôi ngồi.
Tôi thở dài. Anh cầm quyển sách trên tay, lật lật vài trang, rồi đôi mạnh xuống đất.  
–          Em làm cái gì đây? Hả? Em có phải người câm đâu mà phải học thứ này? – Anh tức giận hét lớn với tôi.
Theo thói quen, tôi làm động tác tay với anh.
“Bình tĩnh nào Jade!”
–          Thôi đi! Dẹp kiểu múa tay chân với anh đi. Anh nói là anh cấm! Em không phải là người câm, anh cũng không phải kẻ điếc. Em học thứ này làm gì? Sau này sẽ nói được, chắc chắn sẽ nói được!
Đang định đưa tay lên “múa” với anh để cãi lại, nhưng lại thôi. Tôi lấy một tập giấy và một cây bút để viết.
“Sau này là bao giờ hả anh?”
–          Em muốn anh tức chết phải không? – Anh liếc tôi. – Anh đã nói sẽ chữa cho em, là sẽ chữa. Việc của em, là an tâm sinh cháu cho anh. Nếu không anh cho Alex sang đây chăm sóc em!
“Được rồi, tha em. Alex sang đây thì than tối ngày, em và bà không chịu nổi đâu!”
–          Nghe anh được không, Cenci? – Anh vỗ vỗ vai tôi. – Không cần học những thứ đó. Em không phải là người khuyết tật! Anh sẽ chữa cho em. Ok?
Tôi gật đầu, khi anh gọi tôi là Cenci tôi đã hiểu. Anh đã thay hộ tịch cho tôi, và lấy tên mới cho tôi với mong muốn tôi làm lại từ đầu. Đôi lúc mọi người vẫn lỡ mồm gọi tôi là Cenci thì anh đã tức giận thế nào. Anh chỉ gọi Cenci, những lúc dỗ dành tôi và bây giờ là lúc anh cảm thấy bất lực.
 
Hê hê, cho dù là anh cấm, nhưng tôi vẫn lén lút học. Người duy nhất không cấm tôi là Alex, nên lúc dùng thủ ngữ, tôi cũng chỉ dám dùng với anh và chỉ có mình anh hiểu.
Nhớ ngay đêm hôm vừa đến Boston, Jade đã đưa tôi đến bệnh viện mà người khám chẳng phải ai khác là Alex. Jade lúc đó giận dữ, không muốn giao tôi cho Alex nhưng sau khi mọi người khuyên bảo, anh cũng đồng ý.
–          Thực ra, tôi muốn cô nghỉ ngơi một giấc rồi mới tiến hành kiểm tra cho cô. Nhưng không ngờ, Jade lại phản ứng dữ dội như thế. – Alex khó hiểu nhìn tôi. – Tôi không hiểu, thông thường có hai nguyên nhân dẫn đến mất tiếng, nếu không phải là câm bẩm sinh.
Thứ nhất, là do bộ phận phát âm của cô bị thương. – Thấy tôi ngơ ngác, anh ta lại tiếp tục. – Có nghĩa là thanh đới của cô bị tổn thương, nhẹ sẽ khan tiếng, nặng … – Anh ta nhún vai. – Tắt tiếng!
 
Anh nhíu mày, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
–          Cô đã bị cúm trước khi nằm viện phải không?

 
Tôi xấu hổ, đưa tay che miệng tính ho, nhưng không ra tiếng.
–          Lây từ bố đứa trẻ à? Đừng ngại, ở đây, tôi là bác sĩ. Nhưng lỗi cũng nằm ở tôi, vì ở Việt Nam không đủ điều kiện để kiểm tra tổng quát cho cô nên tôi chỉ … xin lỗi, tôi chỉ tập trung khám thai cho cô, và những phần khác, nhưng lại không phát hiện ra cô cúm. Thực sự là nghe giọng cô lúc đó không có gì bất thường cả.
Lúc đó, thanh quản của cô có thể đã sưng, rồi thêm chuyện của Hải Linh, cô hét lớn như thế, khiến mép của hai dây thanh không còn rung linh hoạt nữa dẫn đến mất tiếng.
 
Tôi giật mình, khoát tay bảo anh ấy ngừng lại. Tôi nhìn quanh bàn làm việc của Alex, lấy bút và giấy, vội vàng ghi lên.
“Tại sao anh biết tôi gặp Hải Linh? Sao lại biết tôi hét với cô ấy?” – Tôi nghi ngờ, lúc đó tôi nhớ rất rõ, anh ta chạy vào và hỏi tôi làm sao thế. Làm sao có thể biết cô ta tên Hải Linh?
–          Haiz, không giấu được nữa rồi. Thực ra là Jade cố tình để cô ấy đến phòng bệnh của cô. Vì không có bằng chứng xác thực nên Jade đã làm cách đó, thật không ngờ đúng như dự định. Cô ấy nói tất cả!
“Vì sao các anh biết cô ấy nói tất cả?”
–          Có máy ghi âm!
 
Tôi không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Hy vọng là Jade sẽ không gửi đoạn ghi âm đó cho bất kì ai.
“Anh tiếp tục đi, nguyên nhân thứ hai?”
–          Nguyên nhân thứ hai là do tâm lí. – Anh ta nhìn tôi chằm chằm. – Chắc cô hiểu. Thực ra, chấn động tâm lí sẽ dẫn đến tê liệt một số chức năng, cô lại mắc chứng nói không thành tiếng. Nếu là nguyên nhân thứ nhất, thì cô chỉ mất tiếng nói tầm dăm ba ngày. Nhưng lần này, không đơn giản. Tôi đã nghe  đoạn hội thoại của cô và Hải Linh. – Anh ta ngại ngùng. – Thực sự là không phát hiện chỗ nào cả. Nếu có, có lẽ ở cô. Cộng với việc, cô lười không nói chuyện, và ít uống nước đã thành bệnh của ngày hôm nay. Tôi không dám chắc điều gì, vì nhanh hay muộn là ở cô. Cũng có thể, sau này cô gặp một cú shock nào khác, cô thể có được tiếng nói của mình, hoặc ngày mai cũng có thể nói được sau khi ngủ dậy … mà cũng có thể …
 
Nhìn ánh mắt nuối tiếc của anh ấy, tôi hiểu. Cũng có thể sẽ không bao giờ nói được.
Alex nói đúng, tôi lúc đó rất shock, rất hoảng loạn. Người ngoài nghe được sẽ không hiểu, nhưng tôi biết đã sai. Tôi sai vì đã không tin anh, tôi đã cay nghiệt thế nào khi rời khỏi nhà anh. Anh đã bao lần giải thích, vậy mà tôi đã xử tội chết cho anh. Anh yêu tôi, rất rất nhiều, nhưng tôi đã khiến anh đau, rất rất đau. Tình yêu của tôi, chính là một quả cầu gai vậy. Anh càng tiến tới, càng ôm lấy nó, thì ngược lại, nó sẽ đâm chích anh, sẽ khiến anh đau đớn.
Là tôi hoảng sợ, tôi không tha thứ cho bản thân mình được. Luôn miệng nói anh yêu, nói tin tưởng anh, nhưng lại hết lần này đến lần khác dùng cực hình để tra tấn anh. Vì thế, tôi lựa chọn rời bỏ anh.
 
Sau này, Jade có mua cho tôi một chiếc máy phát âm thanh chỉ cần bấm chữ vào đó thì nó sẽ phát ra tiếng nói. Tiện thì tiện thật, nhưng dĩ nhiên là cũng có mặt bất lợi của nó. Muốn giận, âm thanh cũng không lớn, muốn mắng con, giọng phát ra cũng chẳng gắt tẹo nào.
–          Mẹ ơi, không sang nhà ông bà ngoại hả mẹ? – Nhà ngoại thằng bé nói là nhà bà Beck. – Con muốn chơi với Anna, muốn ôm em Nicky!
–          Chúng ta phải về nhà cậu, mẹ có việc! – Tôi bấm bấm rồi cho con nghe.
 
Thấy bộ mặt trắng trắng tròn tròn gần như sắp khóc của con, tôi thở dài một hơi. Chỉ hơn hai tuổi mà nói rất nhiều. Từ lúc biết nói, thì ngày nào thằng bé cũng nói. Cứ như là nói thay cho tôi vậy, nhiều lúc nó thắc mắc, tôi chưa kịp trả lời thì nó cũng tự tìm lấy ình một đáp án. Đã có lúc thằng bé đã từng hỏi tôi:
–          Mẹ Anh ơi, sao mẹ không nói gì hết? – Tôi ngẩn người nhìn con. – Cậu nói mẹ đau họng, Pete muốn nghe giọng mẹ, khi nào mẹ mới hết đau họng? Để con xem – Cu cậu tỏ vẻ suy nghĩ. – Con sẽ liên hệ với chú Alex, mẹ Anh yên tâm có con đây.
 

Tôi buồn cười ôm con. Thằng bé rất thông minh, thông minh đến nỗi tôi cảm thấy buồn lòng. Bản thân là mẹ, lại chưa bao giờ mở giọng gọi con một tiếng, chưa bao giờ nhanh chóng hồi đáp những thắc mắc của con. Từ bé đến giờ, thứ mà con trai nghe được, chỉ là giọng ồm ồm khó nghe của máy móc.
 
Thằng bé biết nói tiếng Việt vì không ai dạy thằng bé cả. Jade và Susan thì di cư rất lâu, đến tiếng việt của bản thân còn nghi ngờ nên không ai dám xung phong dạy cho cu cậu. Ông bà ngoại ở Việt Nam, lâu lâu mới sang thăm một lần cũng không nói nhiều với thằng bé được nên đành chịu khó nghe thằng bé bi bô tiếng Anh.
Mẹ đã từng khóc rất nhiều khi gặp lại tôi, đó là sau khi sinh Peter. Bà đã ngất đi khi nghe bệnh tình của tôi. Bố chỉ vỗ vỗ vai tôi, chỉ khuyên tôi, nếu đã quyết bắt đầu lại thì phải sống thật tốt. Tôi đã muốn đưa ông bà sang đây sống từ lâu, nhưng ông bà không đồng ý, nơi này lạ nước lạ cái, chắc chắn ông bà sẽ không vui vẻ.
 
Tôi trở về Boston trong lo sợ. Không thấy ai theo mình, tôi càng nghi ngờ thị lực của mình, chẳng lẽ thực sự là ảo giác. Vậy mùi nước hoa từ người đó, mùi nước hoa do chính tay tôi tự chiết là của ai?
–          Em suy nghĩ gì vậy? – Alex cầm tay tôi vỗ vỗ. – Đến nhà rồi kìa.
Tôi cười cười rút nhẹ tay. Anh thở dài lại tiếp tục.
–          Định giả vờ đây? Em biết tình cảm của anh mà.
Tôi hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn Alex. Lâu nay vẫn biết là thế, như chưa bao giờ anh nói thẳng ra như hôm nay.
–          Vẫn là vì người đó sao? Hôm nay gặp lại người đó em cảm thấy thế nào?
 
Tôi không tin được, kinh ngạc nhìn anh. Anh thấy tất cả, cũng nhận ra người đó.
“Anh biết anh ấy?”
–          Đương nhiên! – Anh cười chua chát. – Tình địch mà không biết sao được?
 
Một Alex trầm tư, phiền muộn thế này, tôi thực sự không quen. Tôi cười cười, cầm tay anh lắc lắc. Vừa định đưa tay “múa” thủ ngữ thì đã nghe tiếng hét từ trong nhà vọng ra.
–          Anas, em thử “múa” hết câu xem!!
 
Tôi le lưỡi nhìn Alex, vội rút tay về. Quay sang nhìn người đang từ trong nhà bước ra, cười thật tươi.
–          Sao lần này về sớm thế? Cháu của mợ đâu nào? – Susan thò đầu ra khỏi cửa.
–          Su!!! Cháu nhớ mợ! – Thằng bé vọt đến trước cửa, nhảy lên người Susan rồi hôn lên mặt chị ấy. – Cháu nhớ mợ! Đưa cháu đi Disney land đi mợ. Mẹ Anh bận rồi, không dắt con đi được.
–          Oắt này, cháu học ai đấy? Hà hà, màu này hợp đấy. Trông giống bố cháu phết. – Nói xong đánh mắt về phía Alex.
–          Tóc trẻ con mà suốt ngày cứ nhuộm. Em có bị gì không đấy? – Jade hỏi Susan.
–          Em thích. Em thấy đẹp, với cả em mua loại tốt nhất rồi. – Chị hất hất tóc Peter. – Trông đẹp trai chết được! Mợ yêu con quá cơ.
 
Tôi bấm bấm rồi cho Susan nghe.
“Gọi con em là cháu, xưng mợ cũng thuận mồm quá cơ. Thế mà không đồng y cưới cậu nó là thế nào?”
–          Xời! – Chị liếc ngang Jade. – Nóng như núi lửa, ai thèm cưới. – Nói xong, xoay người ôm thằng bé vào nhà.
Tôi cười cười, nhìn Jade đầy thông cảm. Ba năm qua, anh ấy đã cầu hôn chị ấy biết bao nhiêu lần, nhưng Susan trẻ con kia không đồng ý. Jade cũng “già” lắm rồi, cũng tội nghiệp. Tôi nghĩ Susan cũng có lí do ình, không phải chị không yêu Jade nhưng chắc có lẽ chị chưa sẵn sang cho cuộc sống hôn nhân.
–          Sao về sớm vậy em? Không đi thăm John à? – Jade ôn tồn hỏi tôi.
–          Thăm thế nào được, gặp cố nhân. – Alex nhanh nhảu đáp.

 
Jade cau mày. Tôi lườm Alex, anh giơ hai tay tỏ vẻ vô tội.
–          Là Kelvin? – Tuy là một câu hỏi, nhưng giọng điệu anh đã chắc chắn người đó.
Tôi chậm rãi gật đầu. Lông mày anh càng lúc càng dính chặt lại với nhau.
–          Không thể nào! Anh đã chặn mọi tin tức đến cậu ta. Dù ai có thể tìm được em, riêng cậu ta không thể!
 
Tôi tỏ vẻ không quan tâm, nhún vai, đi thẳng vào nhà. Còn rất nhiều công việc cần làm, John mấy hôm trước vừa fax cho tôi một đống tài liệu cần phải dịch. Công việc vẫn thế, chỉ dịch Pháp – Anh. Ba năm qua tôi tự học tiếng Pháp, thực sự tiến bộ hơn rất nhiều.
–          Mẹ Anh ơi! – Con trai mếu máo. – Cậu với mợ lại cãi nhau rồi. Mợ không đưa con đi Disney được. Mai mẹ đưa Peter đi được không? Tối nay con sẽ tô màu hết những tranh cô giáo cho được không? Bài nhạc mới thầy Blake giao con cũng tập trôi chảy lắm rồi. Con đàn mẹ Anh nghe, rồi mai mẹ dắt con đi Disney được không?
“Vì sao lại muốn đi Disney Land? Đâu phải con chưa đi?”
–          Các bạn nói ngày mai có mở game mới, mẹ dắt con đi đi!
“Được rồi, vào đàn đi!”
 
Được đồng ý, thằng bé chạy ngay đến cây đàn, ngồi tọt vào cây đàn điện bé tí rồi bắt đầu đánh cho tôi nghe. Thực ra thằng bé chỉ mới gần ba tuổi, học đàn với nó có vẻ rất khó khăn. Nhưng cu cậu thực sự rất thích đàn, nên Jade đành phải nhờ thầy Blake về dạy cậu bé học đàn, nói đúng hơn là chỉ nhấn nhấn lên đàn.
 
Trong nhà còn một cây đàn dương cầm trắng nữa, nhưng cũng chỉ để trang trí. Jade tặng nó làm quà sinh nhật của tôi ở năm đầu tiên tôi sang đây. Tôi mỉm cười, cảm ơn anh, nhưng rồi cũng chưa bao giờ thực sự dùng nó. Lâu lâu ngồi vuốt ve, rồi cũng lau lau từng phím đàn. Tay phải của tôi đã tốt hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn cố gắng tập để thuận tay trái tốt nhất có thể.
 
Hôm sau, Alex đưa tôi cùng Peter đến Disney Land. Không nói được nên vô cùng bất tiện, thủ ngữ, đương nhiên không nhiều người biết, vì vậy tôi đành phải nhờ Alex đưa hai mẹ con đi.
Đang nhìn Peter đang chơi đu quay, tôi nghe Alex lên tiếng.
–          Em không định tìm người đó sao?
“Tìm làm gì hả anh? Bây giờ em rất hạnh phúc mà!” – Tôi dùng thủ ngữ với anh.
–          Em … thật là lúc nào cũng khiến người ta lo lắng! – Anh nhìn tôi lắc đầu.
“Alex, em xin lỗi. Hãy tìm một người tốt với anh được không. Bao năm qua, anh giúp đỡ em rất nhiều. Em vô cùng cảm kích. Em cũng nghe lời các anh, thay đổi rất nhiều, cố gắng rất nhiều, chỉ duy nhất một điều em không làm được, không thay đổi được, là yêu anh ấy”.
–          Được rồi, đừng áp lực. Anh thích em, nhưng em đã như vậy thì anh phải tìm người khác tốt hơn em mới được. Khi đó đừng có tiếc nhé! Anh đẹp trai như vậy mà nỡ bỏ qua. Ha ha.
 
Tôi chân thành mỉm cười.
“Anh là người tốt, anh sẽ hạnh phúc”.
–          Em cũng thế! Pete sắp chơi xong, để anh đi mua cho thằng bé nước uống, em ở đây, đừng đi đâu nhé!
 
Tôi gật đầu, tiếp tục đưa máy ảnh lên chụp con. Mỗi lần đu quay, quay sang hướng tôi, thằng bé lại hét lên và vẫy vẫy về phía tôi và tôi cũng vẫy tay lại với thằng bé.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng động bên cạnh, cứ ngỡ là Alex quay lại, còn định hỏi anh sao quay về sớm thế, thì đã nghe một giọng nói trầm, thấp:
–          Là con anh, đúng không?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.