Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 47
Chương 46: Cha con (2)
Tôi còn muốn đóng cửa thì người đó đã một tay chặn lại.
– Anh không thăm em! Thăm con! – Tên kia mặt hí hửng nói.
– Cậu đang ở Mỹ, nói tiếng Anh đi! – Jade ở nhà bếp nói lớn ra.
– Dạ! Em hiểu. – Anh cười cười, nhanh chóng dùng tiếng Anh.
Thật bất ngờ, hai người này thân đến mức này từ bao giờ. Tôi tránh người cho anh vào nhà, nhìn anh chằm chằm.
– Anh đặt ở đâu? – Anh hỏi tôi.
Tôi hất cằm hướng nhà bếp, ý bảo đem hoa vào cho Jade tự tính. Không đến thăm tôi, thì chắc hoa cũng chẳng phải tặng tôi, tôi không quan tâm lắm. Sau đó, tôi đi thẳng lên phòng của mình.
Anh đúng là ngang ngược mà. Bây giờ cả anh trai lẫn con trai đã về phía đó, tôi phải làm sao bây giờ? Còn Susan, đúng rồi! Còn Susan. Tôi nhanh chóng lấy máy nhắn tin cho chị.
“Chị đang ở đâu?”
“Chị đi chợ, Jade bảo tối nay có khách.”
“Em nói chị đừng shock. Người đó là bố của Pete!”
“Em đùa à?”
“Em không đùa, Jade đã bán đứng chị em chúng ta rồi. Chị phải ở cùng phe với em.”
“Đương nhiên, chị đây còn không muốn cậu ta vào nhà”
“Anh ấy vào nhà rồi đấy ạ. Chị về đuổi đi!”
“Đợi chị!”
Tôi cười nham hiểm. Susan trước giờ vẫn không thích Long, chị vẫn luôn nghĩ tôi như vậy là do anh. Mặc dù trước giờ tôi vẫn ra sức giải thích, nhưng bây giờ … cảm thấy không cần lắm. Tôi nằm trên giường, nhắm mắt nghe nhạc và đợi Susan về.
Đột nhiên cảm giác môi ấm ấm, tôi giật mình mở to mắt. Trước mặt tôi là khuôn mặt phóng đại của Long. Nếu nói được, có lẽ tôi đã hét lên với tần số lớn nhất. Tôi bực bội cắn môi anh. Anh mở mắt nhìn tôi rồi cười cười. Tôi trừng mắt với anh. Liền sau đó, anh đỡ tôi dậy rồi ôm tôi vào lòng.
– Anh nhớ em! Nhớ nhớ nhớ!
Tôi vùng vằng đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm chặt hơn.
– Yên nào! Con đang nhìn. – Anh thì thầm vào tai tôi.
Tôi lén đưa mắt về phía cửa nhìn thấy một dáng người nhỏ nhỏ. Tôi rất giận anh, con còn nhỏ lại cho nó thấy những cảnh như thế này. Nhìn con trai cười mãn nguyện rồi bỏ đi, tôi thở dài dùng tay đấm mạnh lên lưng anh.
– Đau anh! – Anh thốt lên.
Tôi xô mạnh anh ra, vơ bút giấy ở đầu giường. Đang muốn viết cho anh hiểu thì anh cản lại.
– Đừng viết, em nói miệng đi, anh hiểu cả!
Tôi có chút bất ngờ, cũng có chút cảm động. Tôi nhìn anh rồi nháy môi.
– Hì hì, anh nghĩ, em nên … viết giấy thì hơn.
Tôi lườm anh, có chút buồn cười.
“Vì sao lừa con?”
– Lừa gì cơ? – Anh tỏ vẻ vô tôi.
“Cái gì mà không làm chồng nhưng phải cưới? Anh coi thằng bé như kẻ ngốc à?”
– Hì hì! Nếu thông minh thì nó đã không tin anh.
Tôi trợn mắt nhìn anh. Có ai coi thường con mình như anh không.
– Anh đùa đấy. Em tưởng nó vừa à? Nó cũng lém lắm đấy. Có con nào đi giành mẹ với bố như nó không? Cái gì mà cho phép làm bố, không cho làm chồng? Em biết nó nói với anh thế nào lần đầu gặp lại ở nhà trẻ không? – Anh khó chịu, nhăn mày. – Cháu yêu mẹ cháu, nên chú hãy rút lui đi.
Tôi ôm bụng cười nắc nẻ. Anh lườm lại tôi, tiếp tục than vãn.
– Em xem, có đứa trẻ nào ba tuổi mà nguy hiểm như nó, già đời như nó không? – Anh trừng to mắt. – Anh không chấp nhận con trai yêu mẹ đâu. Em lo mà giải quyết với nó trước, không thì đừng trách anh.
Tôi viết viết rồi đưa anh.
“Em và con yêu nhau, anh không có phần đâu! Anh về đi kẻo Susan đuổi anh ra khỏi nhà đấy.”
– Em dám?
Anh hét lên một tiếng rồi cuối đầu hôn mạnh tôi. Môi anh va vào môi tôi đau chết được. Tôi cau mày nhìn anh, anh nhanh chóng dịu dàng. Một lúc sau, anh buông môi tôi, lại thì thầm.
– Em nhìn ở cửa xem!
Tôi hoảng hốt, không phải lại để con trai chứng kiến cảnh này chứ? Tôi chầm chậm quay đầu thì nụ cười mãn nguyện khi nãy của con trai đã thay bằng nụ cười nham hiểm của Susan. Thôi xong, bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì Susan cũng không tin tôi như thế này là vì tên trước mặt.
Tôi xấu hổ, cuối gầm mặt xuống. Anh hôn trán, rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
– Xấu hổ cái gì? Hử? Đã là mẹ một con rồi! – Tôi bĩu môi. – Em tính thế nào đây? Bao nhiêu người phía em, anh đã mua chuộc cả rồi. Anh đã là người của em, con anh cũng là con em rồi. Em còn định bỏ mặc anh đến bao giờ?
Thấy gớm, cái gì mà anh là người của tôi. Tôi rầu rĩ không đáp.
– Anh không hiểu, bây giờ giữa chúng ta không còn gì ngăn trở nữa, vì sao em lại không đồng ý?
Anh hôn lên mắt tôi, mũi rồi xuống đến môi.
– Anh yêu em! 11 năm trước cũng thế, bây giờ cũng thế.
Trong lòng thực sự ấm áp, tôi nhìn ánh mắt chân thành của anh, mắt cũng nhỏ lệ.
“Em không xứng! Em không những tàn tật mà còn khuyết tật, em không thể làm gì được cả. Anh có thể tìm được người tốt hơn em!”
Anh xé nát mẩu giấy trên tay, rồi hôn lấy những giọt nước mắt của tôi.
– Trong mắt anh, em hoàn hảo nhất. Nếu không có em, anh cũng như một kẻ khiếm khuyết, không trọn vẹn. Em là tình yêu của anh, là mạng sống của anh, là linh hồn anh. Anh đã từng nói, nếu không có em, anh sẽ không sống nổi. Nhưng bây giờ, không nhìn thấy em, anh cũng không muốn sống nữa. Đừng nghĩ ngợi gì cả, chỉ như thế mà yêu anh được không? Anh cần em, và con chúng ta cần bố nó. Em phải yêu anh, để thằng oắt đó dập tắt ý tưởng điên rồ đó đi.
Cảm giác ngón tay được lồng vào một vật gì đó, tôi ngẩng đầu nhìn anh.
– Em có biết em độc ác lắm không? Em đi rồi, để lại mọi thứ cho anh. Nào là nhẫn, nào là ngôi nhà nhỏ của chúng ta, một hộp ảnh của em dưới gầm giường … Em đi thì khỏe rồi. Còn anh, anh phải làm gì với chúng đây? Bỏ đi lại không nỡ, nhưng ngày nào cũng nhìn thì chẳng khác nào là dày vò anh. Cuối cùng, anh cũng vượt qua nó, vì anh phải giữ gìn mọi thứ tốt nhất để chờ em trở về.
Tôi nhìn chiếc nhẫn, lòng lại run run. Anh đã nhìn nó bao lâu? Ba năm? Ba năm qua anh ngắm nhìn nó như thế nào? Phải chăng một lần ngắm là một lần nhớ đến tôi? Một lần đau nhói?
Tôi vướn người ôm chầm lấy anh. Đúng vậy, đây là cảm giác mà tôi thèm khát ba năm qua. Chỉ cần một lần ôm anh, một lần là đủ. Bao lần trong đêm tôi đã khóc vì mơ thấy anh, được ôm và hôn anh. Nay anh người thật đứng trước mặt tôi vì sao tôi không thể dẹp đi cái sỉ diện nhỏ nhen của mình để tiếp tục yêu anh?
Anh kéo tôi ra, nhìn mặt tôi rồi lau nước mắt. Tôi nháy môi với anh, vừa kết thúc anh liền áp môi lên môi tôi.
– Anh cũng vậy! Anh cũng yêu em!
Chẳng đưa bao lâu thì một tiếng hét cắt ngang chúng tôi.
– Buông mẹ cháu ra! Ai cho chú hôn mẹ cháu? Cháu chỉ cho phép chú ôm thôi.
Thằng bé vọt lên giường rồi đẩy anh ra, quay người ôm lấy cổ tôi, hôn lên má tôi liên tục. Tôi cười khổ, hai bố con nhà này thật là …
– Con thôi ngay! – Anh kéo áo thằng bé. – Bố không cho phép con hôn mẹ, à không, hôn nhiều thế này. Ra khỏi phòng đi.
– Cháu ghét chú Long rồi. – Thằng bé dẫu môi với anh, rồi quay sang tôi. – Con sẽ không cưới chồng ẹ Anh nữa. Chú Long không giữ lời, con không cần chú ấy làm bố. – Nói rồi, lại hôn má tôi.
– Pete, con buông ra ngay nghe không. – Anh bế hẳn thằng bé ra khỏi người tôi. – Không làm bố con cũng không sao. Bố đã được mẹ đồng ý cho làm chồng rồi. Hê hê.
– Chú nói dối! – Thằng bé hét ầm lên rồi khóc. – Hu hu, trả mẹ cháu đây, trả mẹ cháu đây.
Tôi vội vàng chạy đến đỡ con từ tay anh. Người này cũng thật là, ai lại đi ghen với con rồi lại chọc cho con khóc thế này cơ chứ. Tôi đánh mắt bảo anh ra ngoài, anh vô cùng nhưng rồi cũng không tình nguyện mà ra phòng. Trước khi ra khỏi phòng còn không quên chạy vào hôn lên má tôi. Peter thấy vậy vừa nín liền khóc ầm lên, anh le lưỡi rồi ra ngoài.
Lần này không ngờ thằng bé khóc dữ dội như vậy, tôi phải dỗ một hồi lâu, con mới mệt rồi ngủ thiếp đi. Tôi nhẹ nhàng rời phòng, vào nhà ăn liền thấy anh ngồi ngay ngắn trên bàn ăn. Tôi cười cười, chắc chắn là bị “chú rể già” và “cô dâu nhỏ” giáo huấn rồi.
Thấy tôi đến gần bàn ăn, anh liền đưa mắt kêu cứu. Tôi nhún vai, ngồi xuống chỗ bên cạnh anh. Không phải là tôi không nói gì để giúp anh, mà là tôi không nói được.
– Cậu tính sao đấy? – Susan chua chát lên tiếng. – Cenci nó sống thế này ba năm rồi, cậu muốn đến là đến à?
– Tôi cũng không phải muốn thế chị biết mà. Nếu không phải có người ra tay … – Anh liếc Jade. – thì tôi đã không phải đến bây giờ mới gặp cô ấy.
– Cái gì mà có người ra tay, nếu thực sự có người ra tay, bây giờ cậu có thể ngồi đây sao? – Susan ra sức bao che cho Jade.
Tôi cũng thắc mắc, nếu có thể tìm được, có lẽ ngay lúc tôi mới đi anh đã có thể tìm thấy. Rốt cuộc là làm thế nào mà anh biết được? Tôi cảm giác chắc chắn không phải là do anh theo tôi ở Pháp.
– Thực ra có người đã gặp cô ấy nói lại cho tôi. Tôi chuẩn bị sang đây thì lại gặp cô ấy ở Provence trước. Cũng không biết tại ai nhuộm tóc con trai tôi, làm tôi khổ tâm một đêm. – Anh lườm Susan.
Tôi kéo kéo tay anh, muốn hỏi, người đó là ai.
– Em nhớ người lần ở St Kilda anh nhờ làm vợ chưa cưới không? Cô ấy đã vô tình gặp em ở siêu thị nên điện thoại hỏi anh.
Anh kể lại thì tôi mới nhớ. Hôm đó, đúng là tôi đi siêu thị đã va phải một cô gái. Trông nhìn rất quen, nhưng không tài nào nhớ ra được. Trái đất thật tròn!
Anh quay người, nghiêm mặt nhìn tôi.
– Nếu không phải cô ấy vô tình gặp em, em tính trốn anh đến bao giờ?
Tôi cúi đầu vào chén cơm, giả vờ nuốt nuốt, nhai nhai.
– Đến khi nào tôi cảm thấy thích hợp! – Lúc này, Jade mới lên tiếng. – Nãy giờ cậu bắt bẻ vợ tôi đủ chưa?
– Ai là vợ anh? – Susan phản bác.
– Đừng để anh phải nói nhiều. Chuẩn bị làm cô dâu của anh đi!
– Xì! Mới cầu hôn hai lần đã thế rồi! – Susan bĩu môi.
Tôi há mồm nhìn hai người. Tôi biết Jade đã cầu hôn Susan, nhưng không biết là chị ấy đã cực tuyệt hai lần. Tôi đưa ngón cái với Susan, chị liền nháy mắt lại.
Hai người đàn ông ngồi trên bàn ăn, thi nhau trừng chúng tôi.
– Anh như thế có là gì. – Long lên tiếng. – Em đã cầu hôn cô gái bên cạnh hơn ba lần, nhưng chưa một lần đồng ý để giữ mặt mũi cho em cả.
Susan đưa ngón cái với tôi, tôi thở dài. Chuyện đã qua lâu lắm rồi, mà cứ thích nhắc lại.
– Cenci ăn xong đi tái khám. Alex vừa gọi đấy! – Jade nhắc nhở tôi, tôi gật gật.
– Bây giờ có thể gọi cô ấy là Cenci được chưa ạ? Em không thích cái tên Anastia đó tẹo này, tên gì mà dở thế.
Tôi và Susan nhìn nhau, rồi hoảng hốt nhìn Jade. Lúc này, mặt anh đã đen đi không ít. Đấy là tên anh đã nghĩ cho tôi, và giấy tờ giả của tôi cũng do anh làm. Susan đang định nói gì đó, thì Long lại tiếp lời.
– Vì sao lại để tên tóc vàng đó khám cho vợ em? Chuyên ngành anh ta nghiên cứu hình như không liên quan đến bệnh tình của Lam Anh thì phải!
Mặt Jade lúc này phải nói là không thể đen hơn. Tôi trong lòng lắc đầu, ai bảo anh dắt sói về nhà. Anh vừa dứt lời, Susan đã đáp.
– Alex tuy là bác sĩ khoa thần kinh nhưng những khoa khác cũng không phải là kém. Anh ấy chỉ là không hứng thú với những khoa đó, chứ không phải là không có khả năng khám bệnh. Ba năm qua, cậu ấy rất tích cực chữa bệnh cho Cenci và trị liệu cho tay cô ấy nữa.
Long im lặng không nói nữa, chúng tôi nhẹ nhàng thở phào. Hai người đàn ông cực kì nóng tính này, chỉ nên ngồi cùng nhau trong phạm vi cho phép, xảy ra chuyện gì, không ai biết được.
– Em sẽ đưa cô ấy đi! – Long lại lên tiếng.
– Cậu lấy gì đưa con bé đi? – Jade vặn hỏi. – Cậu vừa đến đây, chẳng phải suốt ngày chỉ đi taxi thôi sao.
Long á khẩu. Tôi mỉm cười, trên đất Mỹ này, thì Long nên nhịn Jade thì hơn.
—–
Tại bệnh viện, tôi vẫn khám theo thường lệ, rồi vào phòng khám riêng của anh. Anh nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười. Ngay sau đó điện thoại anh lại reo, anh nghe máy nói gì đó rồi sắc mặt thay đổi hẳn.
Tôi lo lắng nhìn anh, đợi anh mở lời. Chỉ lúc sau, tôi nghe giọng anh run run.
– Cenci, em phải bình tĩnh. – Tôi ngơ ngác nhìn anh. – Jade nói, Kelvin… – Tim tôi đập mạnh một hồi. – Kelvin bị tai nạn giao thông khi đang trên đường đến đây đón em.