Tha cho em, được không?

Chương 41


Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 41

CHƯƠNG 41: Tin tưởng bây giờ và mãi mãi.
Nhìn cảnh trước mắt tôi chỉ biết nhếch môi khinh cười.
Một người một tháng trước còn bảo tôi phải đợi người đó, phải tin người đó. Người còn lại thì lại muốn tôi giả vờ với bố của con cô ta để cô ta có thể sinh đứa bé. Bây giờ trông hai người lại có vẻ rất hạnh phúc.
–          Tớ chướng mắt lắm rồi đấy! – Lan buông đũa xuống, trừng mắt nhìn tôi nói.
–          Tội tình gì phải làm khổ con mắt của cậu thế! – Quỳnh không ngẩng đầu mà đáp lời Lan.
–          Lam Anh! Cái con này! – Lan véo mạnh tôi. – Món này ngon lắm hay hả?
–          Á đau! – Tôi nhăn mặt, xoa xoa chỗ vừa bị nó véo. – Đau chết được! Không ăn thì gọi ra làm gì?
–          Ăn mau đi! Tớ còn mua đồ cho cu Huy, đứa nào ăn xong muộn, trả tiền cho ba đứa. – Quỳnh ra lệnh.
–          Không ăn nữa! – Bạn Lan bỏ đũa tập hai. – Nhìn bực bội chết đi được. Này con kia! Nhìn thế mà chịu được à? Người là chồng sắp cưới của cậu đấy!
–          Đã từng! – Tôi chỉnh sửa câu nói của Lan. – Đã từng là chồng sắp cưới thôi. Bây giờ, nửa điểm quan hệ cũng không. Được chưa? Ăn mau, tớ không muốn trả tiền.
–          Để tớ qua nói chuyện với bọn họ! – Lan hùng hổ đứng dậy.
–          Cậu có thôi đi không! – Quỳnh to tiếng với nó. – Chuyện của Lam Anh, nó không lo, liên quan gì đến cậu?
–          Nhưng tớ lo cho nó. Con ngốc này, người nó yêu bị cướp trên tay mà giờ trơ mắt ra nhìn người ta ân ái thế à.
–          Thôi mà Lan! – Tôi nhẹ giọng. – Tớ không muốn liên quan tới người đó rồi cậu đừng kéo tớ vào được hay không? Bị người ta cướp, cũng là do tớ ngốc. Trách thì trách tớ, chẳng cần trách ai cả.
–          Lam Anh, đứng dậy ra xe đi. – Quỳnh đưa chùm chìa khóa cho tôi. – Còn Lan, cậu muốn làm gì, thì ở lại làm, tớ không cản.
–          Đừng như thế mà Quỳnh! – Bạn bè tự nhiên mất vui, tôi kéo kéo Quỳnh.
–          Các cô có vẻ căng thẳng nhỉ! – Một giọng nói khó nghe vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn về mắt nhìn về chỗ kia theo cảm tính, thì thực không còn thấy anh nữa rồi. Mà cũng phải, ngay chính cô ấy đến bên mình khi nào cũng không biết cơ mà.
–          Cô muốn gì đây? – Lan đáp lời.
–          Chị bình tĩnh, tôi đã nói gì đâu. Mà tôi đến đây cũng chẳng để nói chuyện với chị, chúng ta chẳng quen biết gì nhau cả. Chị nên giới thiệu đúng không, Lam Anh?
–          Cũng chẳng giới thiệu. – Quỳnh khoát tay. – Nếu là người tốt thì đã giới thiệu lâu rồi, đúng không Lam Anh?
 
Tôi túa mồ hôi hột. Mấy đứa này, khi nãy còn vừa cãi nhau, bây giờ đã thành một chí tuyến. Mà bạn Quỳnh cũng quá là độc miệng đi.
–          Chúng ta đi thôi! Cu Huy nhà cậu không ai trông kìa! – Tôi giục hai đứa. Cũng không cần phải mất thời gian với Hải Linh này.
–          Anh chồng nhà tớ lo rồi, cậu yên tâm. Chồng tớ thì thương mẹ con tớ biết bao. Cũng đâu như một số người …
 
Quỳnh à, Quỳnh à! Cũng không cần kéo dài cái giọng chua ngoa đó ra đâu. Trước giờ có vậy đâu, mà trước mặt người này lại như vậy. Tôi định mở miệng thì Lan lại cắt lời.
–          Cậu ngốc thế! Cậu có cướp chồng của ai đâu, mà chồng cậu không thương cậu cho được. Con cậu cũng không phải lén lút mà có. Đi thôi, tớ nhớ cu Huy quá chừng!
–          Cô! – Hải Linh xanh mặt. – Tôi cũng chả đi cướp chồng của ai cả. Mà có đi cướp thì chỉ có những kẻ ngu ngốc mới để người ta cướp trước mặt mình thôi. Tôi thấy … – Hải Linh nhìn lướt qua Lan và Quỳnh. – các cô chơi với nhau cũng hợp đấy! Vật hợp theo loài! Ha ha.
 
Nghe câu đó xong, tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, đến trước mặt cô ấy. Đây có lẽ là hành động thiếu văn hóa nhất mà tôi từng làm. Tuy nhiên, tôi nhếch môi cười, cái tát chưa kịp hạ xuống thì đã có người giữ tay tôi lại.
–          Có …
Tôi hất tay người kia ra, đánh gãy câu nói của người kia, nâng mắt nhìn thẳng cô ta mà nói:
–          Cô nghe đây! Cô có thể cướp người yêu của tôi, tôi không trách. Nhưng nếu cô thử động chạm vào bạn bè, dù là một chút thì lần sau … có người cản hay không, cô cũng đừng trách tôi!
 
Nhìn hai cái đứa còn chưa kịp đóng miệng vì ngạc nhiên này mà tôi lắc đầu. Chúng nó đanh đá được, thế tôi không được à. Nhắc nhẹ một tiếng rồi bỏ ra ngoài trước.
 
Hai đứa kia vừa chui vào xe, thì đã xán lại bên tôi.

–          Gì đây? – Tôi nheo mắt, nghi ngờ hỏi.
–          Chơi với cậu bao nhiêu năm, thấy cậu đóng ai ác cũng hợp đấy! Hê hê. – Giọng cười man rợ của bạn Lan vang lên.
–          Vì ai tôi từ vai thiên thần thành ác quỷ thế này? Hu hu. – Tôi giả bộ một chút.
–          Có chí khí! – Quỳnh đưa ngón tay cái lên. – Cứ tưởng cậu hiền cơ. Nhưng được đấy, tớ thích cậu thế này!
–          Cái gì mà … cô thử động vào bạn bè tôi một chút, tôi không tha đâu. Há há. Tớ khoái, tớ khoái câu này. – Lan kích động vỗ tay.
–          Được rồi, Quỳnh chạy xe đi. Hai cậu khi nãy cũng vừa ai à. Tớ nói này … – Thấy tôi nghiêm túc nên hai đứa cũng tự nhiên mà tập trung nghe. – Chuyện của tớ, các cậu xem như không được không? Tớ đã không để ý, thì các cậu cũng mặc kệ đi. Tớ và người đó … đã hết rồi.
–          Các cậu như vậy mà hết à?
 
Tôi cười nhạt. Chính tôi còn không trả lời câu hỏi đó được. Sau đám cưới Jade, sau lần đó … đây là lần đầu tiên tôi gặp lại anh. Anh cũng chẳng tìm tôi, mà tôi cũng không hề liên lạc với anh.
 
–          Này! Suy nghĩ gì đấy? – Lan huých khủy tay tôi. – Lại nhớ đến người kia à? Được rồi, bọn tớ sẽ không thế nữa.
–          Cậu bị gì à! Sao tớ lại nhớ đến người kia được. Hì hì. Hứa với tớ nhé?!
–          Được rồi, bọn tớ hứa mà.
–          Nhất là Quỳnh đấy! – Tôi thúc nhẹ ghế nó. – Hôm nay thế mà cũng hùa theo mụ Lan bày trò! Lan nhà mình đã bộp chộp rồi, cậu không ngăn nó thì thôi lại còn …
–          Con kia! – Lan hét lên, còn véo véo má tôi. – Không vì cậu, tớ đây thèm nói qua nói lại với người ta à?
–          Được rồi, đau chết được! – Tôi sờ sờ má. – Đau chết được ý! Con này!
–          Thế cậu dự tính gì chưa đấy? Tớ thấy anh Quân còn yêu cậu lắm kìa.
–          Bớt nhảm đi! – Tôi véo mạnh đùi Lan. Cô bạn thân yêu của tôi mang váy nên vừa véo đã hiện lên một dấu đỏ chót ngay trên đùi. – Ha ha, cho chừa.
–          Con này!!! Đau chết được! Tớ lo cho cậu mà thế á?
–          Ừ ừ, tớ xin lỗi mà. Tớ có dự tính cả rồi! Tớ …
–          Được rồi. – Quỳnh lên tiếng hòa giải. – Nhìn kìa!
 
Theo hướng Quỳnh chỉ, cả bọn nhìn ra. Trừ việc tim nhói đau một chút ra, thì mọi thứ ổn cả. Anh ôm vai đưa Hải Linh vào xe, hình ảnh kia cũng rất đẹp. Hai người rất đẹp đôi.
Có lẽ chính tôi cũng đang thầm chấp nhận hiện trạng của chúng tôi. Có lẽ, anh có cuộc sống của anh và có lẽ, tôi cũng sẽ có một gia đình của riêng mình.
Thật ra, anh và người ấy rất hợp. Anh đã từng hỏi tôi nỡ nhìn thấy anh không hạnh phúc sao? Tôi đã nghĩ rằng mình không nỡ. Thế mà hôm nay tôi lại nghĩ, nhìn thấy anh hạnh phúc như vậy, tôi càng không nỡ.
Tôi ích kỉ, tôi biết mà tôi chỉ dám ích kỉ trong tư tưởng như vậy thôi.
 
****
Bố mẹ đã đi du lịch được vài ngày. Ông bà rủ tôi theo cùng, nhưng lại không muốn phá vỡ hạnh phúc của hai vị đó nên tôi đành phải hy sinh thân mình mì gói qua ngày. Siêng hơn một chút, lại chạy xe sang nhà Lan, nhà Quỳnh kiếm miếng cơm. Nhìn nhà cửa trống hoác thế này, dù có đói chết, cũng chả có tâm trạng mà nấu cơm. Cầm điện thoại, tính gọi cho Quỳnh xin chút cháo thừa nó nấu cho con để ăn, thì Jade gọi đến.
–          Em đây!
–          Dạo này sao rồi?
–          Ổn ạ. Anh thì sao?
–          Ừ, anh ổn.
–          Susan sao rồi anh?
–          Cô ấy ngày nào cũng trách anh đây. Anh khổ quá, Lam Anh ạ. Giấu em có một chút chuyện thôi, lại bị cô ấy càm ràm cả ngày.
–          Ai bảo anh! Ha ha. Anh chịu khó, vài ngày nữa chị ấy lại hết giận ấy mà.
Cũng chỉ vì Susan thương tôi, nên ngay khi nghe tôi kể về chuyện của tôi và Long thì chị ấy kích động như thế nào. Chẳng may, chuyện Jade giấu tôi lúc đó, chị ấy cũng biết nên đã nổi giận với anh ấy. Tối nào cũng đòi tôi lên mạng để tâm sự giúp tôi quên đi nỗi buồn. Mà giúp nỗi buồn của tôi vơi đi tẹo nào đâu, chỉ toàn nghe chị ấy nói xấu Jade.
–          Hai bác đi du lịch rồi à?

–          Dạ!
–          Thôi thì em cũng xếp lịch đi du lịch, hoặc sang thăm anh cũng được! Susan cũng muốn gặp em. Em cứ ru rú trong nhà như vậy không tốt đâu!
–          Em lười lắm. Để khi khác đi anh. Dạo này đến ăn em cũng lười ăn! Hê hê.
–          Nghe lời anh đi. Anh đặt vé cho nhé?
–          Để em … – Tôi chưa nói hết câu, tiếng chuông cửa đã vang lên. – Đợi em một chút nhé!
 
Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa. Lại gặp người mình không muốn gặp nhất.
–          Cô muốn gì?
–          Chị không mời tôi vào nhà sao?
–          Cô đợi một lát.
 
Tôi xoay người, nói với Jade.
–          Jade à, em có khách. Lát lại gọi điện cho anh nhé.
 
Ngắt điện thoại với anh, tôi mời cô ấy vào nhà.
–          Cô uống gì?
–          Cà phê.
Tôi liếc bụng cô ấy. Bụng cũng đã nhô lên ít nhiều.
–          Cô có thai không nên uống cà phê. Để tôi lấy cho cô một ít sữa nóng.
–          Làm phiền cô.
 
Mang lên hai cốc sữa nóng, tôi nhấp một ngụm, lại hỏi :
–          Cô có việc gì nói đi?
–          Cô dạo này sống có tốt không?
–          Cũng không đến nỗi.
–          À! … Còn tôi dạo này rất hạnh phúc. Anh ấy rất quan tâm đến mẹ con tôi! – Nói rồi cô ấy lại xoa xoa bụng của mình.
–          Chúc mừng cô, cô không phải đến đây để nói chuyện này thôi đấy chứ? – Mà chuyện này, tôi cũng đâu hỏi đến.
–          À, không có gì! – Cô ấy nhìn nhìn ra bên ngoài. – À, chuyện này tuy không hay cho lắm, nhưng chị có thể gửi cho tôi bản thảo chị đã phác cho công trình lần trước không? Đằng nào chị cũng không dùng đến, nếu chị giao nó cho công ty, chúng tôi sẽ tính giá cho chị theo đúng hợp đồng.
 
Tôi nghĩ nghĩ một chút. Phác thì cũng phác rồi, để không cũng chẳng làm được gì. Sắp tới sang Mỹ với Jade lại cần một khoảng không nhỏ nữa, nên đành đồng ý vậy.
–          Được! Chị đợi tôi một lát, tôi lấy cho chị.
 
Nói xong, tôi liền lên lầu, vào phòng tìm đưa cho cô ấy. Tôi nhớ khi đó mình đã đóng hộp rồi để trong góc tủ nên vội mở tủ ra tìm kiếm. Trong lúc tìm tôi lại không để ý tiếng xe dưới nhà lắm. Tìm xong rồi, tôi xuống lầu muốn đưa cô ấy, lại thấy cô ấy ngồi ngửa trên sàn nhà.
–          Cô làm sao thế?
 

Tôi vừa dứt lời, thì cô ấy hét lớn lên. Tôi nhíu mày không hiểu, thì ngay sau đó, cửa nhà tôi lại mở ra.  
–          Mẹ! Cứu con! Á, mẹ ơi! Con đau quá. – Hải Linh ngồi trên sàn nhà, ôm bụng hét thảm thiết.
–          Con!  
–          Hải Linh!
 
Hai người đồng thanh hét lên. Thảo nào tôi thấy người kia quen đến thế. Một người không phải nói, là mẹ của Long. Người còn lại, là mẹ của Hải Linh rồi.
 
Tôi trơ mắt nhìn ba người một nhà ở phía dưới. Gì đây? Lại thủ đoạn mới của cô ta à?
–          Cô! Tôi không ngờ cô lại ác như thế! – Mẹ Hải Linh chỉa tay về phía tôi.
–          Alo! Con đến ngay đây, Hải Linh nó bị động thai rồi! Đúng, nhà cô ta. – Đó là giọng của mẹ anh nói qua điện thoại.
 
Chưa đầy năm phút, người kia đã nhanh chóng xuất hiện tại nhà tôi. Bây giờ mới biết, xe anh lại có thể chạy nhanh đến vậy. Vậy mà, lúc nào chở tôi, anh cũng lái chậm cả.
–          Anh Long! Em đau quá! Cứu em. Chị ấy xô em đau quá!
–          Được rồi, Hải Linh. Đừng khóc nữa. – Tôi nhìn vẻ mặt lo lắng của người ấy, lòng đau đớn không tả. – Lam anh … – Anh nhìn tôi, tôi cũng giương mắt nhìn về phía anh. – Chắc cô ấy không cố ý.
–          Con nhanh đưa con bé đi vào bệnh viện đi! Mau! – Mẹ anh giục anh.
 
Anh nhìn tôi một lúc, sau đó bế Hải Linh ra ngoài. Lúc anh nói câu đó “cô ấy không cố ý” thì tai tôi đã ù lên. Tôi không thể nghe bất kì một âm thanh nào nữa rồi. Tôi lặng người, thất thần đứng tại cầu thang.
Ai đã nói với tôi, tin tôi, bây giờ và mãi mãi. Vậy mà bây giờ anh nói, chắc tôi không cố ý. Có nghĩa là việc tôi xô Hải Linh là thật. Ai cũng thấy, và anh cũng vậy. Tôi chua xót mỉm cười.
Cứ tưởng là đã có thể dần quên anh, không để ý đến anh. Thế nhưng bây giờ mới rõ, chỉ cần một câu nói của anh, tôi cũng bị ảnh hưởng. Một câu nói của anh, cũng làm tim tôi chết lặng.
 
Gạt nước mắt, tôi xoay người lên phòng. Chưa đi được vài bước thì có một bóng người xuất hiện trước mặt cản tôi.
–          Bà muốn gì?
–          Mày giỏi lắm! Cố tình hẹn con gái tao đến đây, lại còn hại nó thành nông nổi đó.
A, rốt cuộc, tôi cũng tìm ra được lí do, Hải Linh đến tìm tôi hôm nay. Hại tôi lúc đầu, cứ mãi suy nghĩ.
–          Bà muốn gì? – Tôi chỉ lặp lại câu hỏi của tôi. Con gái bà ta đã như thế mà bà ta còn tâm trạng để đứng ở đây. Chắc chắn là không nghỉ để đôi co với tôi. – Nếu không có gì, mời bà về.
Tôi lại xoay người tính xuống cầu thang mở cửa tiễn khách thì lại nghe giọng bà ấy.
–          Muốn gì à? Muốn trả lại mày đúng những gì con tao đã nhận! – Bà ta hét lên một tiếng.
Tôi không rõ bà ấy đã làm gì, cảm giác được lúc này bản thân mình đang ngã xuống, tôi theo bản năng, đưa tay trái giữ bụng, tay phải vẫn cầm điện thoại chống mặt đất.
Tay phải chống được một lúc lại khụy xuống, tôi chỉ nghe rắc một tiếng. Tôi choáng váng nằm trên sàn nhà một lúc, không biết bà ta đã ra khỏi nhà lúc nào. Lúc ý thức được, tôi đau đớn ôm bụng, tay phải run run bấm số gọi nhanh.
Bấm số 1, tôi tắt.
–          Số 1 của em là ai thế này? Đâu phải số của anh?
–          Số khấn cấp mà anh! – Thực ra là số của Jade. – Em lưu số anh số 2 đó!
–          Không biết! Đổi anh lại số một đi! – Anh hôn lên má tôi.
–          Số nào cũng như nhau mà. – Tôi không đồng ý.
–          Không muốn! Anh muốn là số một trong lòng em, cũng như trong điện thoại em. Đổi ngay đi em.
–          Anh … – Người này cũng quá bá đạo mà. – Được rồi. Vậy anh lưu em số mấy?
–          Ngốc! – Anh búng nhẹ lên trán tôi, sau đó xoa xoa, rồi hôn lên. – Đương nhiên là số một!
 
Nếu có thể, tôi rất hy vọng người mà tôi đang nhớ, không phải là người lúc nãy.
Tôi nhanh chóng bấm số 2.
–          Jade … ! Cứu em! Con em …
 
Sau đó thì tôi đã đau đến ngất đi.
 

Con tôi, lần này không thể có chuyện gì xảy ra với nó.
Lần đó dự tiệc cưới của John dù không muốn đi nhưng John lại fax cho tôi mã vé. Bản tính tiếc tiền lại nổi lên, dù không tình nguyện, nhưng vẫn phải dọn hành lí mà tham dự.
Tại tiệc cưới của John, tất nhiên tôi đã thấy anh. Vẫn tiều tụy, vẫn xanh xao, lại gầy đi rất nhiều. Trong bữa tiệc tôi lại thấy anh che miệng, ho rất nhiều.
Bà Beck thấy tôi lo lắng nhìn anh, lại vỗ vỗ tay tôi. Tôi mỉm cười nhìn bà.
–          Vẫn còn giận cậu ấy à?
Lúc tiếp khách, John đến chỗ tôi đứng, hỏi tôi. Tôi cười với anh, lắc đầu.
–          Vậy tại sao…
–          Tụi em đã kết thúc!
–          Lam Anh à …
–          Đừng khuyên em được không John? Em đã quyết định như thế thì sẽ là như thế.
–          Cô bé cứng đầu. – Anh lắc đầu, nhìn tôi rồi lại nhìn sang phía chỗ anh đứng. – Cậu ấy ốm nặng lắm đấy!
–          Sao anh biết? – Tôi nhìn theo hướng anh nhìn, lo lắng hỏi anh.
–          Cậu ấy đến trước em hai hôm. Ho ầm cả nhà. Bố mẹ anh bảo đi khám thì lại không chịu. Khi em đến thì lại vội vàng muốn tìm khách sạn, vì sợ em ngại, mà không ở nhà anh. Ở chỗ khác, thì cậu ta không yên tâm.
 
Lúc này, nếu có thể, tôi rất muốn đưa tay ôm chặt con tim đang đập lên vì đau đớn của mình. Nói chuyện với John một lát, tôi mệt mỏi về phòng. Tôi chẳng nhớ mình với anh đã trò chuyện những gì chỉ nghe câu cuối cùng của anh ‘cậu ta cần em chăm sóc’.
 
Chăm sóc? Tôi rất muốn, nhưng nó không còn là trách nhiệm của tôi nữa rồi.
Vì đặt vé về ngay ngày hôm sau, nên tôi không có nhiều thời gian để trò chuyện cùng ông bà Smith, chỉ dám hứa hẹn lần sau lại đến chơi với ông bà sẽ ở lâu hơn.
Bà thấy tôi và Long như vậy, không đành lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Vì bà cũng là phụ nữ, cũng có cảm nhận như tôi vậy.
 
Khi ngồi trên máy bay thì tôi lại rất bất ngờ vì vị khách bên cạnh mình. Chắc chắn là anh cố ý.
Nhìn thấy anh, tôi cũng không nói gì, chỉ yên lặng đọc báo của mình. Anh cũng vậy, không nói gì, chỉ … ho.
 
Mỗi lần nghe thấy anh ho như bể gan bể phổi thế kia, tôi lại muốn vỗ vỗ lưng tay nhưng rốt cuộc vẫn phải kiềm chế.
 
Sau khi ngủ một giấc, mở mắt ra thì phát hiện mình đang tựa đầu trên vai anh. Tôi vội vàng nhích về phía ghế của mình. Thấy anh ngủ say, nhưng vẫn không ngừng ho, tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực anh. Cảm thấy ổn tôi tựa đầu sang kính tiếp tục chợp mắt.
 
Chúng tôi cứ như vậy cho đến khi đáp xuống sân bay. Tôi nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi chạy về nhà.
Như vậy cũng tốt, cần gì xem tỏ ra là quen biết nhau để đau lòng. Cũng không phải ngượng ngùng hỏi thăm nhau, để lưu luyến nhau. Im lặng! Im lặng là hữu dụng nhất.
 
Về đến nhà, tôi vừa đặt hành lý xuống lại nhận được cuộc gọi của Nhân Huy. Cậu ta bảo sếp của cậu ta cả người nóng ran, nhưng lại không chịu đi bác sĩ. Hết cách, nên phải gọi cho tôi cầu cứu.
Tôi vô cùng lo lắng, nên lại bắt taxi sang nhà anh – nhà cũ của chúng tôi. Thấy tôi, Nhân Huy mừng rỡ, dặn dò một chút, rồi bỏ tôi lại đó.
Nhìn người đang nằm liệt trên giường tôi lại không biết làm gì. Chẳng phải khi nãy anh còn ổn lắm sao, sao bây giờ lại nóng ran thế này rồi.
Đắp khăn, rồi thay khăn cho đến chiều, thì nhiệt độ cơ thể anh cũng giảm xuống, trán cũng bớt nóng hơn. Anh từ từ mở mắt, tôi vội hỏi anh:
–          Anh còn mệt không? Em đưa anh đi bác sĩ nhé?
–          Lam Anh? – Anh không chắc chắn hỏi tôi.
–          Em đây. Hay anh muốn ăn gì không? Em đi nấu cho anh ít cháo nhé.
Nói xong, tôi đứng dậy nhưng lại bị anh kéo về, đè tôi nằm trên giường. Tôi lo lắng giãy giụa.
Thấy anh chăm chú nhìn tôi, tôi định mở miệng gọi tên anh, thì anh nhanh chóng áp môi lên môi tôi.
 
Sáng hôm sau tỉnh dậy, sờ trán người nằm bên cạnh đã hạ sốt. Tôi có chút xấu hổ, sau đó mặc quần áo về nhà.
Hai tuần sau, khi khám bác sĩ, không ngoài dự tính của tôi. Tôi đã có thai.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.