Tha cho em, được không?

Chương 40


Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 40

CHƯƠNG 40: Anh không còn là anh.
Anh vẫn ở dưới kia!. Anh cứ như vậy đã hơn một tuần rồi. Từ lúc tôi về nhà bố mẹ đến nay, đêm nào cũng vậy. Ban ngày tránh anh được lúc nào thì tránh, còn ban đêm thì … như thế. Anh vẫn đỗ xe bên dưới không làm gì cả. Nhưng đến sáng bố mẹ đi làm thì không còn thấy xe anh nữa.
Tôi thở dài, quay về phía giường thì lại nghe tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa rồi cười với mẹ.
–          Nó như vậy đã một tuần. Con định thế nào? – Mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi.
–          Như thế nào bây giờ hả mẹ? – Tôi cười cười, ôm lấy mẹ. – Đã không thể quay lại được nữa rồi mẹ ơi!
–          Nhưng con yêu nó đúng không?
–          Dạ! – Tôi vội cắt đứt suy nghĩ của mẹ. – Đừng khuyên con, con đã quyết như thế rồi mẹ ạ!
–          Haiz, con gái à! Mẹ chỉ muốn con thử suy nghĩ một chút. Mẹ tất nhiên không muốn con chịu thiệt thòi. Nhưng hai đứa yêu nhau, như vậy không công bằng với nó.
–          Con không hiểu. Vì sao lại không công bằng với anh ấy? Cho dù là ngoài ý muốn, nhưng mọi chuyện đã rồi. Anh ấy có làm gì cũng không thể thay đổi rằng anh ấy chính là cha của đứa bé. Chẳng nhẽ con phải nuôi con người khác mới là công bằng cho anh ấy?
Thấy mẹ lại muốn khuyên nhủ gì đó, tôi lại thoái thác.
–          Khuya lắm rồi, mẹ ngủ sớm đi mẹ!
–          Được rồi, nhưng con phải nghĩ ra cách. Nói chuyện rõ ràng với nó. Nó cứ thế này, cũng sớm đổ bệnh. Trời đã trở lạnh lắm rồi đấy.
 
Chờ mẹ ra khỏi phòng, tôi tắt đèn, rồi lại đến cửa sổ, vén rèm. Nói chuyện gì bây giờ? Cái gì cần nói cũng đã nói cả rồi. Trời lạnh thế này nhưng chắc bên trong xe không đến nỗi nào đâu nhỉ? Anh cũng không ngốc đến nỗi, không biết tự chăm sóc cho bản thân.
 
Buông rèm rồi trở về giường ngủ.
Tôi đã thông báo với tất cả mọi người rằng hôn lễ đã bị hủy bỏ. Ai cũng không hiểu, cũng tò mò, nhưng lại ngại hỏi tôi, mà tôi cũng không có ý định giải thích với mọi người.
Đương nhiên với Lan và Quỳnh thì tôi không thể nào giấu được. Hai đứa hoàn toàn ủng hộ với quyết định này của tôi. Hai cô nàng lại muốn gặp người kia để ột trận, Lan còn xúc động hơn còn muốn gặp Hải Linh để làm cho cô ấy xấu mặt. Tôi cười khổ, gặp Hải Linh để làm gì. Trong việc này người xấu mặt nhất không phải là tôi hay sao?.
Tôi đã xin nghỉ việc ở công ty vài hôm trước. Không phải vì ngại gặp mặt Hải Linh mà vì không muốn suốt ngày ở bên tai, nghe người ta chúc mừng cô ấy đã đính hôn và có thai. Cô ấy nói với mọi người là rất tiếc không mời mọi người đến tiệc đính hôn vì chỉ tổ chức trong gia đình. Về phần tiệc cưới chính thức thì đợi sinh đứa bé xong sẽ tính. Và tất nhiên, mọi người trong công ty tôi lúc này, lại có thừa cơ hội để nịnh nọt sếp mình.
 
Về chuyện của Quân, ban đầu tôi vốn không muốn nghe Quân giải thích gì cả. Đằng nào anh cũng đã nhớ mọi thứ, dù anh có đã từng mất trí nhớ hay không, với tôi cũng không còn quan trọng nữa rồi. Thế nhưng anh vẫn muốn một lần nghe anh giải thích và tôi đã đồng ý.
 
Chúng tôi hẹn nhau tại một tiệm cà phê gần nhà tôi. Khi bước vào thì anh đã ngồi sẵn ở đó, tôi mỉm cười chào anh.
–          Em uống gì?
–          Yogurt! – Tôi thuận miệng trả lời. – À không, cho em cappuccino.

 
Khi người phục vụ vừa quay lưng đi, tôi liền hỏi anh.
–          Anh nói đi em nghe.
 
Mục đích hôm nay chỉ có vậy, nên đi thẳng vào vấn đề thì hơn.
 
–          Lam Anh! Thực sự là khi tỉnh dậy anh không nhớ gì cả. Như anh đã kể, người đầu tiên anh gặp là Long. Anh ấy kể đại khái sự tình cho anh, và khuyên anh nên ra nước ngoài một thời gian. Sau đó anh ấy bảo sẽ đưa bố mẹ anh sang thăm anh sau. Khi anh gặp lại được bố mẹ, thì đã mang máng nhớ ra một số chuyện. Cho đến khi … – Anh nhìn tôi chăm chăm. – Anh mở laptop của mình, thấy ảnh của em thì lại nhớ ra tất cả, cả em và cả anh Long kia.
 
Sách báo đúng là lừa người mà. Theo kinh nghiệm chưa từng trải nhưng từng nghe thì Quân phải nên gặp một chấn động nào nữa mới có thể nhớ lại, hoặc gặp điều gì đó tương tự trong kí ức của anh thì anh mới có thể nhớ ra. Thật không ngờ, chỉ vài bức anh mà anh đã lấy lại toàn bộ trí nhớ. Tôi không lên tiếng, tiếp tục nghe anh.
–          Lúc đó, anh thật sự không biết tại sao Long lại làm như vậy, lại ngại không hỏi. Nhưng ít ra nhìn thấy thái độ bình thản của anh ta, anh lại phần nào an tâm, vì sau tai nạn đó em không xảy ra việc gì. Một thời gian sau anh lại hay tin em kết hôn với anh ấy, anh đã muốn từ bỏ, thật không ngờ, lễ cưới của em … không diễn ra. Vì vậy, anh đợi mình bình phục hoàn toàn rồi mới trở về với em, hy vọng mình có phần nào cơ hội nhưng anh biết, không có khả năng. Chính em đã lựa chọn giấu đi phần tình cảm của chúng ta …Anh chỉ muốn hỏi em… – Anh chần chừ một lát. – Em đã  từng yêu anh chưa?
–          Xin lỗi Quân. – Tôi ngượng ngùng mở lời. – Em đã từng nghĩ là mình yêu anh, nhưng … sau này em mới nhận thấy là tình cảm em giành cho anh, không giống như …
–          Không giống như giành cho anh ấy. Ừ! Anh hiểu. – Nhìn mỉm cười nhìn tôi. – Anh chỉ mong em hạnh phúc. Hì hì, nhưng mà sao em lại phát hiện ra?
Nhìn anh xấu hổ sờ đầu mà tôi cảm thấy buồn cười. Anh mong tôi hạnh phúc, tôi cũng mong mình hạnh phúc. Nhưng có lẽ … đó là điều xa xỉ.
–          Ban đầu là lúc em hiến máu. Anh bảo “lại” hiến máu à. Lúc đó em chỉ nghĩ là anh vô tình nói vậy vì lần đầu tiên em hiến máu là cùng với anh, lần đó cũng choáng lên choáng xuống. Nhưng sau này lúc em thấy anh mang áo em tặng anh lúc sinh nhật, em chỉ vô tình hỏi “Áo này tặng anh bao lâu rồi nhỉ?” anh rất tự nhiên và rành mạch trả lời cho em xuất xứ của chiếc áo đó. Ha ha.
–          Em cũng ghê thật, anh cứ tưởng em không để ý. Thế mà lại còn hùa theo anh à?
–          Hì hì, thì đâu phải lần đầu tiên em bị lừa thế này … – Nụ cười trên môi dần cứng lại, tôi gượng gạo tiếp lời. – Ai nỡ vạch trần kế hoạch của anh. Hê hê.
Lúc không muốn nhớ đến người đó nhất thì mọi chuyện cứ rõ mồn một trong đầu.
Khi tiễn tôi về đến trước nhà, Quân đề nghị:
–          Cho anh ôm em một lần cuối được không?
–          Hì hì. – Tôi gượng gạo cười.
–          Ngốc! – Anh búng lên trán tôi, tôi đau đến mức nhăn mặt. – Anh muốn ôm từ lâu rồi! Ôm như những người bạn. Nào!
Nhìn thấy anh dang tay về phía tôi, nở nụ cười. Nghĩ kĩ thì mình cũng thật là hẹp hòi, người ta đã không bận tâm, việc gì mình phải để ý. Tôi gật đầu, bước một bước về phía anh. Anh liền ôm tôi.
–          Lam Anh! Đã lâu không gặp! Anh nhớ em!
–          Em cũng vậy!

 
Tôi đang muốn rời khỏi vòng tay anh thì đã bị một lực đạo kéo mạnh ra. Bạo lực thế này cũng chỉ có một người. Tôi cau mày rút tay về, không nhìn anh, xoa xoa cổ tay, lại thấy Quân cười nham hiểu. Tôi trừng mắt với anh, anh cố ý! Được lắm!
Tôi nhanh chóng tặng lại Quân một nụ cười.
–          Anh về trước đi, còn chuyện kia … – Tôi nhấn mạnh. – Em sẽ suy nghĩ sau. Anh đi đường cẩn thận. Em vào nhà đây!
Nhìn người trước mặt ngớ ra mà nhìn tôi, tôi hả dạ. Đi đời anh rồi, Quân ạ! Không phải là em giết anh thì cũng có người khác làm. Nói xong, lại quay người vào nhà.
–          Lam Anh! – Chào hỏi với Quân vài câu, Long chạy đến cầm tay tôi.
–          Bỏ ra! – Tôi liếc cổ tay đang bị nắm của mình.
–          Chuyện kia là chuyện gì … em hứa hẹn gì với cậu ta? – Nghe giọng anh có vẻ rất bực bội.
–          Không liên quan đến anh! Chuyện của chúng tôi … – Tôi nhấn mạnh hai tiếng “chúng tôi”. – Tôi không có nghĩa vụ phải kể cho anh!
 
Thấy anh có ý định nha muốn vào nhà, tôi xoay người đưa tay ngăn cản.
–          Anh về đi! Chúng tôi không chào đón anh.
 
Anh lại chẳng để tâm đến lời tôi, tự động bước lên ôm chầm lấy tôi.
 
–          Lam Anh, đã lâu không gặp! Anh nhớ em!
 
Tôi cười khổ, người này cũng quá trẻ con đi. Không biết đã đứng nghe bao lâu, mà bây giờ lại nói giống hệt như Quân thế này.
–          Giọng anh sao thế? Anh bị cảm à? – Tôi thầm mắng bản thân, có cần giở cái giọng ân cần ra với người này không nhưng nghe giọng anh như thế lại không chịu được.
–          Ừ! Anh bị cảm. – Giọng người này so với tôi còn gớm hơn gấp ngàn lần.
–          Cảm thì về mua thuốc mà uống. Buông ra đi, tôi vào nhà. – Tôi lạnh lùng nói với anh.
–          Anh bị cảm mà …
–          Được rồi! – Tôi khó chịu đẩy anh ra. – Anh muốn gì đây Long? Không phải chúng ta đã nói xong hết rồi ư?

–          Em không nhớ hôm nay là ngày gì ư?
Sao mà không nhớ được, chỉ là không muốn nhớ mà thôi.
–          Anh hỏi làm gì? Anh còn mặt mũi để hỏi tôi chuyện đó sao? – Nếu không có gì xảy ra, có lẽ tôi đã mặc áo cưới và trở thành cô dâu của người này.
–          Đừng đồng ý với cậu ta, được không em?
–          Được, tôi đồng ý với anh, anh cũng nên đồng ý với tôi. Đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng đứng trước nhà chúng tôi mỗi ngày nữa.
 
Thấy mắt anh sáng lên, tôi mới ý thức được mình lỡ lời.
–          Em vẫn quan tâm anh mà đúng không?
–          Anh về …
–          Đám cưới John, em tính thế nào? – Anh ngắt lời tôi.
 
Đây là chuyện đau đầu nhất của tôi hiện nay.  Tôi đã sớm thông báo với John đám cưới của chúng tôi đã hủy. John muốn tôi sang đó kể cho anh nghe và lựa lời mà giải thích với ông bà Smith, tiện thể dự đám cưới của anh. Vốn là muốn xin lỗi John trước, rồi sẽ sang thăm gia đình anh sau nhưng anh lại không đồng ý, bắt buộc tôi phải sang đúng lần hôn lễ này của anh. Nhưng tôi biết, chắc chắn John sẽ mời Long – đây chính là lí do mà tôi không muốn đi.
–          Anh đã đặt vé cho chúng ta.
–          Tôi không đi! – Tôi bực bội, vì sao người này cái gì cũng tự quyết. – Anh mà đi với với vợ con anh.
Tôi quay người, mở cửa thì anh lại ôm tôi từ phía sau. Nhỏ giọng thì thầm với tôi.
–          Anh phải làm thế nào đây? Anh không yêu cô ta.
–          Nhưng anh đã bố của con cô ấy. – Tôi có chút mềm lòng, giọng nói với anh cũng nhẹ nhàng hơn. – Đức Long, đừng day dưa với nhau nữa. Chúng ta đã không thể, anh hiểu không?
–          Chỉ cần không có đứa trẻ là được đúng không?
 
Tôi xoay người, dùng đôi mắt không tin được nhìn anh.
–          Anh định làm gì? – Tôi hét lên. – Đó là con anh, con anh. Anh hiểu không? Anh đã từng mất đi một đứa, bây giờ anh tính làm gì với đứa bé đó. Tôi ghê tởm anh! Đức Long, anh đi khỏi tầm mắt tôi ngay. Anh đi ngay đi!!!!!!!
–          Không Lam Anh! Nghe anh nói! – Anh vội chạy đến ôm tôi. – Anh sẽ ẹ con cô ta một số tiền. Cô ấy sẽ không làm phiền đến chúng ta nữa. Được không em?
–          Anh! – Tôi lắc đầu. – Anh không phải là anh! Anh không phải mà Đức Long mà em biết. Đừng khiến em phải thất vọng về anh hơn được không?
–          Nhưng anh không thể không có em! – Anh cũng to tiếng với tôi. – Em có thể sống mà không có anh sao? Ai đã nói, không có anh, không thể sống. Không phải em sao?
–          Được rồi. – Giọng tôi hòa hoãn hơn. – Em không muốn chúng ta cứ nói mãi chuyện này. Em mệt rồi. Anh về đi! Nhớ mua thuốc mà uống.
–          Về với anh đi! Khụ khụ. Anh đã ốm vài hôm rồi.
–          Long, anh đừng vô lí như vậy được không. Nếu bây giờ đổi lại là em, anh có chấp nhận người anh yêu đã có con với người khác, mà người đó vẫn muốn ở bên anh không? – Tranh thủ lúc anh chưa nói, tôi lại tiếp tục. – Không, đúng không anh? Em cũng vậy!
–          Có! Nếu người đó là em, anh chấp nhận!

Thực ra, dù không hỏi tôi cũng mơ hồ nghĩ đáp án là như vậy. Thế nhưng nghe từ chính miệng anh, cảm giác rất mãn nguyện và cảm động. Người trước mắt tôi đây, yêu tôi nhiều như thế nào, tôi biết. Tôi cũng yêu anh nhiều như thế, nhưng tôi lại không thể cao thượng như anh. Nhìn anh chắc nịch thốt một câu như vậy, tôi rất muốn đưa tay vuốt ve má anh, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được. Anh ốm hơn, tiều tụy hơn rất nhiều.
–          Nhưng Long, cô ấy cần anh, con của cô ấy cũng cần anh!
–          Nhưng anh lại cần em! Lam Anh! Em nỡ thấy anh không hạnh phúc sao?
–          Cô ấy rất yêu anh. Sẽ có ngày anh nhìn ra mặt tốt của cô ấy. Cô ấy sẽ thay em đem lại hạnh phúc cho anh. Nghe em, được không? Chúng ta đã không thể như lúc đầu được nữa rồi Long ạ. Em hy vọng chúng ta sẽ không nói về vấn đề này nữa.
Anh đang muốn nói gì đó, điện thoại của anh lại reo lên. Anh nhìn màn hình, long mày lại nhíu chặt, nhưng vẫn nắm chặt tay tôi.
–          Đợi anh!
Tôi tranh thủ thoát khỏi vòng tay anh, chạy vọt vào nhà, không đành lòng mà đóng cửa lại trước mặt anh. Vào nhà, tôi thả túi xách xuống sô pha, rồi tự rót ình một cốc nước ấm. Mãi thất thần, chưa nhấp được ngụm nào, thì âm nhắn tin nhắn của điện thoại lại vang lên. Tôi vội chạy lấy điện thoại, mở ra xem.
“Cho anh thời gian. Phải tin anh!”
 
Tôi cười chua xót. Tin anh, trước giờ vẫn tin anh. Vậy mà, đáp lại niềm tin của tôi là gì?
            Tôi vén rèm lén nhưng ra ngoài một chút, nhưng anh đã đi rồi.
Lại nghe có chuông gọi đến. Nhìn số hiển thị, tôi cau mày.
 
–          Tôi đây!
–          Tôi có thể gặp cô không?
–          Cô muốn gì? Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói, đúng không Hải Linh?
–          Chuyện này không thể nói qua đây …
–          Cứ nói qua đây. – Tôi ngắt lời cô ta. – Tôi không muốn gặp cô.
–          Vậy … Chị có thể nói với anh Long giúp tôi được không?
–          …
–          Anh ấy không muốn tôi sinh đứa bé nên chị có thể giúp tôi được không?
–          Cô có bị gì không? Con cô cơ mà. Không phải cô dùng đứa bé này để tách chúng tôi sao? Bây giờ cô lại muốn tôi làm gì cho cô và cho con cô đây? – Tôi tức giận, không tự chủ mà to tiếng.
–          Chị có thể giả vờ … ý tôi, chị có thể đồng ý với anh ấy cho tới khi tôi sinh ra đứa bé được không?
–          Ha ha! – Tôi cười khinh miệt. – Cô nghĩ mình là ai hả Hải Linh? Cô nghĩ tôi là thánh chắc? Xin lỗi tôi không cao thượng như cô nghĩ đâu!
Tôi bực bội tắt máy. Những người này điên cả rồi! Ai cũng điên cả rồi!
Một người vì con cũng không cần, một người vì tình yêu đến con mình cũng đem ra lợi dụng.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.