Bạn đang đọc Tha cho em, được không? – Chương 42
CHƯƠNG 42: CHÂN TƯỚNG.
Khi tỉnh lại, thì phòng bệnh không một bóng người. Tôi muốn đưa tay sờ bụng, nhưng không thể. Liếc thấy tay phải của mình bị băng bó rất dày, lại chẳng có một chút cảm giác nào, lúc này tôi có dự cảm không lành. Đưa tay trái sờ phần bụng phẳng lì của mình, không biết có sao không?
Một lúc sau, Quỳnh xách túi lớn, túi nhỏ vào phòng. Nó thấy tôi tỉnh liền chạy đến bên cạnh.
– Tỉnh rồi hả? Có đau chỗ nào không?
– Sao cậu ở đây?
– Hai hôm trước có người gọi cho tớ, bảo cậu gặp chuyện. Tớ lo lắng chạy đến nhà cậu, thì thấy cậu nằm rạp trên sàn nhà. Tớ đã lo lắng bao nhiêu. – Quỳnh vén tóc tôi. – Lam Anh, như thế có đáng không?
– Tớ muốn đứa bé … – Tôi mỉm cười, lại sực nhớ một chuyện. – Con tớ không sao chứ?
– Không sao, nhưng …
Tôi thở phào, may mà còn giữ được. Thấy Quỳnh nhìn nhìn tay phải của tôi, tôi hỏi nó:
– Nhưng gì?
– Tay phải của em có vấn đề. – Giọng nói từ cửa phòng vang lên.
Tôi quay đầu nhìn, mỉm cười với anh.
– Cười ngốc gì đấy! – Anh tiến đến, xoa xoa đầu tôi. Lâu lắm không gặp, anh vẫn đẹp trai như vậy và tiếng việt của anh vẫn vậy, rất buồn cười.
– Lâu rồi không gặp, Jade! – Tôi dùng tiếng Anh để chào anh.
– Cenci! – Anh thở dài. – Đừng cười ngốc như thế! Tay em …
– Có vấn đề đúng không? – Tôi thoải mái hỏi.
– Cậu đừng có bình tĩnh thế được không? – Quỳnh lo lắng cho tôi.
– Không bình tĩnh thì thế nào giờ? Bây giờ, một chút tớ cũng không có cảm giác, thì không phải nó có vấn đề thì còn bị gì được?
Nhìn thấy hai người bên cạnh im lặng, tôi lại mở miệng.
– Hì hì, được rồi mà. May mà đứa bé … đứa bé không sao. Jade, em muốn giữ đứa bé!
– Cấm em mà được à! – Anh lại nhìn tôi thở dài.
– Long … anh ấy … – Tôi tò mò nhìn hai người.
– Chúng tớ không thông báo cho anh ta. Bây giờ, cậu và anh ta là hai người xa lạ. Nhớ! Hai người đã là người xa lạ. Một chút quan hệ cũng không có! Đứa bé là con của cậu và là con nuôi của chúng tớ! – Quỳnh chậm rãi mở lời.
– Thông minh! – Tôi khen cô nàng. – Tớ suy nghĩ như vậy đấy! Lan đâu?
– Nó khóc lên khóc xuống, tớ cho ở nhà rồi.
– Jade, anh về từ bao giờ? – Tôi lại quay sang hỏi anh.
– Hôm nhận điện thoại em, anh bay về ngay lập tức. Vừa đáp sân bay sáng nay!
– Em vì sao bây giờ mới tỉnh?
– Phẫu thuật cho cô! – Một giọng nói lạ lùng từ phía cửa phòng vọng vào.
– Anh là? – Tôi nhíu mày nhìn người đó, rồi lại nhìn Jade.
– Tôi là Alex, bạn thân của Jade. – Anh ta tiến gần giường bênh. – Cậu ta vì cô, buộc một bác sĩ khoa thần kinh như tôi về đây khám thai cho cô. – Nói xong, lại lườm lườm Jade.
– Cậu im đi! – Jade lên tiếng. – Bác sĩ như cậu tớ cho khám thai cho em gái tớ là may lắm rồi đấy.
– Cậu … được lắm. Tôi về nước đây!!. – John bực bội giận hờn.
Nhìn hai người đàn ông trước mặt, cãi qua lại vì tôi, tôi bật cười. Vừa mới tỉnh dậy, nghe một tràng tiếng Anh như thế này, thật là đau đầu mà.
– Cô còn cảm thấy đau chỗ nào không? – Alex nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, dùng tay trái vuốt vuốt tay phải. Lần này là Alex thở dài.
– Xem ra cô bình tĩnh hơn tôi nghĩ, nhớ cảnh cô bạn cô hoảng hốt khi nghe tay cô không thể chửa được còn Jade thì cứ cau có buộc tôi phải tìm cách thì tôi cũng thấy đau đầu. – Thấy mặt tôi trắng bệch, Alex lại tiếp tục. – Vì khi cô ngã cầu thang, để bảo vệ bào thai, cô đã dồn mọi sức nặng lên tay phải của cô, khiến tay cô bị gãy, và cổ tay cô bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi đã xem qua phim chụp của cô, thực ra không phải hết cách, vì cô cấp cứu kịp thời nên có thể chữa trị một phần. Tuy nhiên phải trị liệu trong nhiều năm, nhưng tay cô không thể hồi phục như bình thường được.
Kiểu tai nạn này, tôi cảm thấy quen quen.
– Nói ngắn gọn đi! – Jade ra lệnh.
– Được rồi! Nói tóm lại, từ bây giờ cô sẽ không thể tiếp tục công việc của một kiến trúc sư. Cô hiểu ý tôi chứ?
Tôi chậm chạp gật đầu.
– Tôi còn nghe Jade nói cô còn chơi dương cầm và guitar. Tôi nghĩ … – Alex nhìn tôi. – cũng không thể tiếp tục.
Mặc dù tôi đã phần nào suy nghĩ về bệnh tình của mình, nhưng lại không ngờ nặng đến vậy. Vẽ là công việc yêu thích của tôi, đàn ca là niềm vui của tôi, vậy mà sau một đêm, cả hai thứ đó tôi đều không thể thực hiện.
Không sao, bù lại tôi vẫn giữ được cái thai trong bụng. Đây là con tôi, là cuộc sống mới, là gia đình mới của tôi. Con sẽ là tất cả của tôi, tôi sẽ hết sức bảo vệ nó.
Tôi gật đầu với Alex. Đang muốn hỏi thăm Quỳnh một số chuyện lại thấy nước mắt lan dài trên má nó. Tôi với tay trái lau cho Quỳnh.
– Tớ không sao thật đấy. Giúp tớ, đừng nói chuyện này cho ai cả. Kể cả chuyện đứa bé! Đừng khóc nữa. Tớ không sao! Bây giờ tớ sẽ sống thật tốt. Tớ đã có hạnh phúc mới của mình rồi!
Quỳnh gật gật. Tôi lại quay sang Jade.
– Được rồi! – Jade mở lời trước. – Anh sẽ không nói cho hai bác, sẽ không nói cho Susan. Nhưng em tính sao đây? Sau này bụng lớn lên sẽ không giấu được nữa!
– Giấu được đến lúc nào thì giấu anh ạ. Em không để ai làm tổn thương đến đứa bé này. Anh có thể giúp em giấu chuyện em có thai được không ạ? Kể cả những người trong bệnh viện, càng ít người biết, càng tốt.
– Được, anh sẽ làm. – Jade xoa xoa đầu tôi.
– Các người làm ơn lịch sự được không ??? – Alex hét lên. – Làm ơn để ý đến tôi một chút! Tôi là người nước ngoài đấy. Trước mặt người nước ngoài, không nên dùng thứ tiếng thứ hai được không?
Ba người chúng tôi phì cười. Đúng là tôi đã quên anh ta thật.
– Tôi rất cảm ơn anh đã cất công đến đây. Anh muốn chữa trị thế nào, tôi sẽ vâng lời hợp tác. Nhưng anh có thể kiểm tra kĩ thai nhi được không?
– Thưa cô, tôi đã kiểm tra hơn hai lần rồi. Chưa đến lượt cô nhờ vả, thì cái tên Jade khó tính kia ép tôi làm rồi. Thật là mất mặt mà, tôi bác sĩ chuyên khoa thần kinh mà bây giờ phải vào phòng siêu âm kiểm tra thai nhi mà. – Jade tỏ vẻ đau khổ.
– Cậu có tin nếu cậu nhiều lời nữa, thì đến bệnh viện phụ sản người cũng không nhận cậu không Alex?
– Được rồi, đừng nóng đừng nóng. Chúng ta nên ra ngoài cho Cenci nghỉ ngơi, cô ấy vừa tỉnh dậy, lát tớ còn phải kiểm tra một lần nữa cho cô ấy nữa.
Jade đã giải thích với bố mẹ hộ tôi là tôi đã sang Mỹ thăm anh, tiện thể du lịch để lấy lại tinh thần. Bố mẹ nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, có lẽ ông bà đã chán cảnh tôi ngày nào cũng nằm ườn ở nhà, đợi cơm mà ăn rồi.
Tôi cũng nhờ Quỳnh nói lại như vậy với Quân. Mất tích trong một thời gian, nên có lí do rõ ràng để anh không phải lo lắng. Anh không liên lạc được với tôi, tất nhiên rồi.
Tôi đã tắt máy, vì sợ mọi người liên lạc với mình, mà cũng sợ người kia không liên lạc với tôi. Thật bất đồng nhưng tôi thà rằng không biết thì hơn!
– Cô đang suy nghĩ gì đấy? – Một giọng Mỹ trầm ấm vang lên.
– Nghĩ gì đâu! – Tôi mỉm cười chào anh ta.
– Cô như vậy không tốt cho sức khỏe cũng như thai nhi! – Alex khuyên nhủ. – Nhớ người đó à?
– Ai cơ?
– Bố của đứa trẻ!
– … – Tôi gật đầu.
– Vì sao không thừa nhận với mọi người là cô còn yêu anh ấy?
– Thừa nhận hay không, khác gì nhau sao? Thực ra, ai cũng biết điều đó cả.
– Vì sao không thể tha thứ cho anh ấy?
– Hôm nay lại khám gì đây Alex? – Tôi chuyển chủ đề.
– Không quan trọng lắm, như mọi hôm. A !! – Alex bực mình, vò tóc. – Tôi không biết tại sao mình lại sang đây, rồi ngày nào cũng làm công việc không cần đến một bác sĩ làm như thế này chứ! Công việc giống hệt, số liệu cũng không thay đổi. Tên Jade này đúng là độc ác mà! Sao tôi lại quen biết một kẻ như thế chứ??
– Hì hì, anh thông cảm. Tôi cũng không thể phản khán Jade.
– Cũng thật lạ! Cô chỉ là bà con của cậu ta, mà lại là bà con xa. Sao trông hai người lại thân thiết thế nhỉ? Trông cậu ta lại rất thương cô đấy.
– Cái đó là nhân duyên. – Tôi hạnh phúc mỉm cười. – Jade đâu anh?
– Đi giải quyết việc cho cô.
– Việc gì cơ? – Tôi ngạc nhiên.
– Haiz, sau này cậu ấy sẽ nói cho cô. Tốt nhất là cô nên sớm khỏe lại để tôi không phải khổ nữa.
– Anh thừa biết là tôi đã khỏe mà. Hê hê.
– Ừ, sau này chỉ cần trị liệu tay phải một chút.
– Được!
– Còn nữa … – Alex nhìn tôi chằm chằm. – Những gì không muốn nhớ, thì đừng nên nhớ. Phụ nữ mang thai rất dễ mắc chứng trầm cảm. Tôi không muốn cô như thế. Cô hiểu ý tôi chứ?
– Hiểu! – Tôi trịnh trọng gật đầu.
– Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Tôi tìm bác sĩ khác, sắp xếp cho cô xuất viện đây. Tôi phát ngán ở đây rồi! Một tuần ở đây, chỉ chạy ra chạy vào mỗi chốn này!
Người này quả thật rất đáng yêu. Hiền lành, và còn thẳng thắn. Tuy cứ luôn miệng nói xấu Jade, nhưng tôi biết anh ấy rất quí mến Jade, nếu không thế, sao một bác sĩ nổi tiếng ở Boston lại sang một thành phố nhỏ bé để chữa trị cho tôi được. Lần này tôi thực sự biết ơn Jade và Alex.
Tôi sờ sờ bụng mình. Con ngoan, phải thật khỏe mạnh, có thế mẹ mới không phải lo lắng. Con là tình yêu mới của mẹ, là hạnh phúc của mẹ, biết không!.
Tiếng vặn khóa cửa phòng vang lên, tôi hướng nhìn về phía đó. Xuất hiện trước mắt tôi, là hình dáng của một người phụ nữ, mà có lẽ, cả đời này tôi không bao giờ quên được.
Theo cảm tính tôi nhìn xuống bụng người đó, tôi cười nhạt.
– Không cần nhìn. Đúng như cô nghĩ, tôi không có thai. – Cô ấy vào phòng, tự nhiên kéo một bên ghế.
– Anh ta có biết không? – Tôi lạnh lùng hỏi.
– Không. Ha ha, làm sao mà biết được. Hôm đó tại nhà cô, tôi đã tạo ra một màn hư thai hết sức hoàn mỹ như thế cơ mà. – Cô ta cười ma mãnh. – Chỉ tội nghiệp cô, sự nghiệp của cô phải chấm dứt từ đây rồi.
– Cô! … Hải Linh! Mời cô ra khỏi đây! – Tôi mở giọng tiễn khách.
– Cô muốn nói tôi độc ác? Vì ai? – Hải Linh trừng mắt hỏi tôi. – Không phải vì cô thì hôm nay tôi có cần phải hèn hạ bày ra mọi kế hoạch như thế này không? Không phải vì cô thì anh Long có bỏ rơi, không quan tâm đến tôi nữa không? Cô nói đi! – Cô ta đột nhiên hét vào mặt tôi.
Tôi không lên tiếng, để mặc cô ta biện minh ọi thủ đoạn của mình.
– Tôi cũng không phải rỗi hơi mà đi làm giám đốc một công ty mà mình không biết chút gì về nó. Chắc cô không biết tôi đã từng học một khoa với cô đâu nhỉ? – Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta. – Vì anh Long, tôi đã cố hết sức để thi cùng khoa, cùng ngành của anh ấy. Nhưng sau này, lại vì cô mà tôi đã chuyển sang khoa kiến trúc. Lí do chắc cô biết. Từ ngày tôi thấy anh ấy thất thần khi xem video quay cô biểu diễn ở trường, tôi đã ghét cô rồi. Tôi cùng anh ấy lớn lên, từ nhỏ đã ở bên anh ấy, thích anh ấy nhưng anh ấy không hề để ý. Cô thì sao? Chỉ cần một bài hát đã hút hồn anh ấy. Từ lúc biết cô, anh ấy đã bắt đầu không để ý đến tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày một xa, đến khi anh ấy tỉnh dậy sau tai nạn, tôi đã biết, anh ấy chỉ không đơn giản là thích cô, mến mộ cô.
– Tôi cảm thấy nực cười, trên đời làm gì có cái chuyện, yêu nhau từ lần đầu gặp mặt. Tôi không tin!!! Tôi bắt đầu học guitar, nhờ bố mẹ chuyển sang khoa của cô. Tôi muốn xem, cô hơn tôi ở chỗ nào? Tôi lại ngày đêm nỗ lực học những môn vốn không phải là chuyên ngành của bản thân. Những hoạt động cô tham gia, tôi cũng đều đăng kí tham gia. Nhưng cô lại không hề để ý đến sự tồn tại của tôi. Cho đến khi, Long du học tôi nghĩ mình đã có cơ hội. Tôi đợi được, và tôi đã đợi anh ấy trở về.
– Nhưng tôi không hiểu, không hiểu, vì sao ba năm sau, người bên cạnh anh ấy vẫn là cô mà không phải là tôi?. Tôi đợi anh ấy ba năm, chỉ để thấy cô và anh ấy sống chung với nhau?
– Cô còn nhớ tai nạn đó không Lam Anh? – Tôi run run nắm chặt tay. – Cô bình tĩnh đi, tôi còn chưa kể xong mà. Hôm đó, tôi đến văn phòng Long chơi, thì lại nghe được chuyện cô hẹn gặp Nguyên Quân, mà Như Vi lại lấy chuyện đó để uy hiếp Long. Cô có biết tôi đã nghe thấy anh ấy nói gì không? Nếu chị ta dám động vào một cọng tóc của cô, anh ấy sẽ giết chị ta. Lúc đó, tôi cũng muốn biết, anh ta sẽ làm gì nếu thực sự có người giết cô.
– Như Vi muốn hiện trường giả, tôi sẽ khiến nó thành thật. Đức Long, không cho người ta động đến một cọng tóc của cô thì tôi sẽ giết cô.
Tôi nhẹ nhàng giấu tay trong chăn sờ bụng mình theo bản năng. Cô ta điên rồi, đứng trước mặt tôi là một kẻ điên. May mà cô ta không biết việc tôi có thai, nếu không …
– Cô làm ơn dẹp bộ mặt đó ra với tôi đi! Cô ngây thơ đến nực cười. Cô hiền lành đến mức tôi phát nôn. Tôi đã tính sai, tôi thật không ngờ Nguyên Quân kia, lại yêu cô như vậy, yêu cô hơn cả mạng sống của mình. Tôi càng không ngờ rằng, lần tai nạn đó lại thúc đẩy chuyện kết hôn của cô và anh xảy ra nhanh hơn. Tôi hận cô, hận cô lúc nào cũng may mắn. Hận cô dễ dàng cướp đi những thứ mà tôi phải nỗ lực rất nhiều mới có được.
– Cô đã có thai, và hai người lại muốn kết hôn với nhau. Tuy tôi đã tính buông tay nhưng chỉ tại cô không yên phận làm cô dâu của anh ấy. Cô nghe lén, giận dỗi với anh ấy, rời khỏi lễ cưới nên tôi đành phải nhanh chân hơn một bước. Chính cô đã làm cho sự ganh tị của tôi bùng phát, chính cô đã làm cho tôi không thể quay đầu. Nếu lúc đó Long bình tĩnh hơn một chút, có lẽ đã phát hiện ra tôi. Nhưng anh ấy điên cuồng, ôm cô đẫm máu la hét điên cuồng giữa đường như một kẻ điên. Lần đầu tiên tôi thấy Long như vậy … nhưng người làm cho anh ấy mất đi lí trí không phải là tôi.
– Nhưng bây giờ tôi nghĩ kĩ rồi Lam Anh ạ. Tôi buông tay cho cô đấy. Long bây giờ đang rất yêu thương tôi, anh ấy cảm thấy có lỗi vì cô đã làm tôi mất đi đứa bé. Ha ha. Dưới sự đốc thúc của hai bà mẹ, có lẽ sắp tới chúng tôi sẽ kết hôn với nhau đấy. À! Tôi quên nói với cô. Tôi đã nói với mẹ anh, cô đã mang thai người khác, đã bị anh phát hiện nên hôm đó mới bỏ chạy khỏi lễ cưới. – Cô ta nhún vai. – Không ngờ, bác ấy lại tin, và ghét cô đến như vậy.
Tôi run rẫy, trừng mắt nhìn cô ta. Người phụ nữ trước mặt tôi, xinh đẹp như thế nhưng lại độc ác như thế. Người này chỉ vì một người đàn ông không yêu mình, không chỉ bày kế để hãm hại tôi, mà còn muốn lấy cả mạng tôi. Tôi ghê sợ người phụ nữ.
– Cút! Cút ra khỏi đây! – Tôi chỉ tay hướng cửa. – Cô cút ngay! Đồ độc ác!
– Tôi còn chưa nói xong cơ mà. – Hải Linh bày ra vẻ mặt vô tội, nhếch môi. – Tôi cũng chẳng tốt bụng như cô, mời tình địch của mình đến lễ cưới đâu. – Ngay lập tức, mắt ánh lên những tia đáng sợ. – Tôi muốn cô biến mất khỏi thành phố này. Nếu không … tôi không dám chắc mình sẽ làm gì những người xung quanh cô đâu. Ha ha. Cô cứ suy nghĩ đi.
– Cút ngayyyyyyyyyyy! – Tôi hét lên với cô ấy.
Tôi đập liên hồi chuông báo ở đầu giường, mong muốn sớm có người nào đó đưa người này ra khỏi mắt tôi.
Hải Linh nhìn tôi, nở nụ cười nham hiểm, rồi xoay người ra ngoài.
Lát sau, Alex vội vã chạy phòng. Thấy tôi thở hổn hển, anh chạy đến ân cần hỏi:
– Cô sao vậy? Đã có ai đến đây phải không?
Một lúc sau tôi bình tĩnh, lắc đầu với anh ta. Nằm xuống, kéo chăn trùm đầu.
Tôi sợ, tôi thật sự sợ cô ta. Tôi tin những gì Hải Linh nói, cô ấy có thể ra tay với người nhà tôi, bạn bè tôi. Tôi tin là vậy.
Alex hất tung chăn tôi lên. Anh to tiếng:
– Cô làm sao vậy?
Tôi làm ra vẻ không có gì, mỉm cười với anh ta, nhấp môi ‘tôi muốn ngủ’, rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, khi căn phòng hoàn toàn yên tĩnh tôi lật chăn, kéo góc tủ bên cạnh giường. Bật điện thoại, rồi nhanh chóng nhắn tin cho Jade.
‘Jade, đưa em đi ngay lập tức. Làm ơn đưa em đi’.