Tfboys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá

Chương 114: Sẽ Không Trốn Tránh Nữa


Đọc truyện Tfboys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 114: Sẽ Không Trốn Tránh Nữa tại website TruyenChu.Vip

Tấm phản màu lam sàn ngàn viên vũ châu lung linh xuống trần. Thần kỳ mang em trở lại trước mặt tôi.
Tôi không biết rằng, đó là thứ đẹp đẽ đó lại tàn nhẫn cướp mất khỏi cuộc đời tôi… Mãi mãi…
***
Lam Phong nằm ngửa trên giường, toàn thân noã thể, thân hình nhỏ bé trắng ngần thơm phức mùi sữa. Thằng nhỏ cười toe toét khoa chân múa tay, để lộ cái miệng nhỏ đang nhú hai cái răng trước cửa cùng hai hàng lợi đỏ ửng xinh xắn. Nhóc quay đầu sang thu hồi vào tầm mắt là ma ma đang khom lưng mở tủ lấy đồ.
– Bé Con, ma ma mặc đồ cho con nhé!
Trở lại bên cạnh Lam Phong, trên tay Thiên Lam cầm bộ quần áo trẻ con, bỉm, khăn sữa, hộp phấn rôm cùng một vài vật dụng khác. Đặt toàn bộ xuống bên cạnh nhóc, nó dịu dàng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Lam Phong ngân giọng non nớt a ê thanh thanh vui tai, hai tay giơ cao đòi ôm đòi bế, hai chân nhỏ xíu mạnh mẽ quẫy đạp. Điều này làm cho Thiên Lam không khỏi vui vẻ bật cười.
– Chờ ma ma mặc đồ cho con xong a~!
Tay cầm chiếc áo dài tay nhỏ xinh lên cẩn thận mặc cho Lam Phong, tiếp đến là đóng bỉm và mặc quần. Nhưng vì nhóc nghịch ngợm quẫy đạp liên tục nên hơi khó mặc một chút. Thiên Lam mắng yêu, vỗ nhẹ mông vài cái nhóc mới để nó mặc cho.
– Được rồi, ma ma bế con!
Thấy thằng nhóc mếu máo đòi bế, Thiên Lam cười tươi khom lưng bế Lam Phong trên tay. Định bụng bế nhóc ra ngoài pha sữa nhưng nửa đường lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Nó hơi ngẫm nghĩ một chút, cuối cũng cũng quyết định đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, Thiên Lam giật mình bởi người trước mặt. Nhanh chóng định thần vội vàng khoá cửa lại, còn chưa kịp đóng đã bị người kia vươn tay chặn lại một mạch đẩy cửa ra. Người đó tự tiện bước vào nhà, còn không thèm gỡ giày cứ thế lộp cộp đế giày xuống nền nhà.
– Lam… Lam Thiên, anh tới đây làm gì? Ở đây không hoan…
Thiên Lam bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong đã sớm phẫn nộ. Đang yên đang lành lại có kẻ tới quấy phá cuộc sống, bảo ai có thể không tức giận?
– Bảo Bối con trai ba!
Lam Thiên mặc kệ những lời khó nghe từ miệng Thiên Lam, hắn cướp Lam Phong trên tay nó. Dịu dàng cưng nựng, đáy mắt ấm áp vô cùng.
Thật đáng tiếc, ngày con chào đời ba lại không có mặt.
– Ai nói đó là con anh! Ảo tưởng!
Thiên Lam khoanh tròn tay trước ngực, quay người đi hướng khác. Khó chịu hứ một tiếng.
– Không phải thằng nhỏ có nhiều điểm rất giống anh sao?
Ôm Lam Phong trên tay, Lam Thiên bước tới gần vòng một tay ôm Thiên Lam vào trong lòng. Dựa cằm lên đầu nó, đôi mắt caffe đẹp khép hờ, miệng vui vẻ cười nhẹ.
– Anh làm cái gì vậy???
Dù là một tay Lam Thiên đang ôm Lam Phong nhưng Thiên Lam lại không tài nào thoát được. Có giãy giụa thế nào cũng đều vô dụng.
– Bảo Bối, con sau này không được bướng bỉnh như mẹ con nhé!
Lam Thiên quay sang chu mỏ lắc đầu với Lam Phong, thấy thằng nhỏ toe toét cười hắn hôn má nhóc một cái. Quay người Thiên Lam lại, hắn giữ chặt eo nhỏ không cho nó thoát, cúi đầu trán chạm trán với nó.
– …
– Con có tên chưa?
Không để Thiên Lam lên tiếng, Lam Thiên trực tiếp chặn lời. Thấy Lam Phong vươn người giơ hai tay về phía nó đòi bế, hắn trao trả lại cho “mẹ” của nhóc.

– Nguyễn Lam Phong!
Ôm Lam Phong trên tay, Thiên Lam định tránh khỏi Lam Thiên đi vào trong bếp nhưng hắn vẫn ngoan cố giữ lại. Nó cực kỳ khó chịu vũng vẫy liên tục.
– Nguyễn Lam Phong? Hay! Tên hay lắm! Em nhớ anh đến nỗi đặt tên cho con cũng có một âm tiết giống anh.
– Anh nói vớ vẩn gì thế? Tôi…
Còn chưa phản kháng hết, đôi môi đỏ xinh xắn đã được chặn lại bởi môi của người đàn ông trước mặt.
Ôm chặt eo nhỏ người phụ nữ trong lòng ngăn sự phản kháng. Lam Thiên dồn toàn bộ nhớ nhung và yêu thương suốt hơn ba tháng xa cách vào trong nụ hôn nồng nàn này. Không ngờ lúc hắn trở lại, con trai hắn cũng đã được hơn ba tháng tuổi. Tay ôm vợ, tay ôm con, một nhà ba người còn gì hạnh phúc hơn?
Đứng bên ngoài cửa phòng, Kỳ Hàn chăm chăm nhìn lên bóng lưng đằng sau lớp áo ba lỗ, tay áo cỡ lớn mặc ngoài chiếc áo sơ mi trắng. Là người lấy đi lần đầu của cô, lấy đi trái tim cô, còn ban cho cô một đứa con trai. Người đàn ông ôm hôn cô trong giấc mơ mỗi khi đêm về, sao cô có thể không nhận ra đây?
Nếu là trước kia, Mạc Kỳ Hàn sẽ khóc lóc khi thấy người đàn ông cô yêu ân ái với người phụ nữ khác. Nhưng bây giờ, Mạc Kỳ Hàn thật sự vô cảm trước những tình huống thế này. Một phần là quen rồi, một phần là cô từ bỏ.
Tuy vậy, lòng cô trước sau như một – vì một người đàn ông mà đau lòng.
– Đồ khốn!
Vừa được Lam Thiên thả ra, Thiên Lam liền vung tay giáng xuống mặt hắn một bạt tai, mặc kệ Lam Phong đang tròn mắt nhìn nó.
– Ai ya! Phong Phong, con xem kìa! Mẹ con thật hung dữ nha!
Chạm tay vào vết tát, giả bộ nhăn mặt đau đớn xoa xoa. Uỷ khuất nhìn con trai bật cười khanh khách. Thằng con trời đánh, nhỏ như vậy mà đã đáng ghét rồi!
– Tôi không phải…
Kỳ Hàn giật mình, mở to mắt hoang mang trước câu nói sắp tới của Thiên Lam. Vì hai người bọn họ dùng tiếng Trung, cô có thể nghe hiểu dễ dàng. Lúng túng, lo lắng chỉ sợ nó nói ra Lam Phong vừa nhận cha lại bị cha bác bỏ chỉ vì mẹ nó không phải là Vũ Thiên Lam.
Không được!
– Tớ về rồi đây!
Kỳ Hàn giả bộ như không có gì sảy ra. Mở cửa đi vào ngăn chặn thành công câu nói giang giở của Thiên Lam. Cô ngạc nhiên mở to mắt, như thể bất ngờ trước vị khách “lạ” trong nhà.
– Tiểu Hàn Thố cậu về rồi! Vừa hay tớ đã tắm xong cho Bé Con rồi nè. Bé Con con ra mẹ con bế nha
~Vừa thấy Kỳ Hàn, Thiên Lam như cún thấy chủ ôm Lam Phong tới gần. Vừa vui vẻ khoe chiến công với cô, vừa quay sang cưng nựng nhóc.
Lam Phong thấy Kỳ Hàn cũng nhõng nhẽo đòi bế. Điều này khiến cô lo lắng trong lòng, nen nén ngước nhìn sắc mặt của Lam Thiên.
– Ra mẹ bế nào con trai!
Ôm Lam Phong trên tay, Kỳ Hàn thấy sắc mặt khó coi của Lam Thiên trong lòng càng thêm khẩn trương sợ hãi.
Không thể để Lam Thiên biết sự thật được!
– Tiểu Lam Nhi, chuyện này là sao? Phong Phong là do em sinh ra hay là…
Lam Thiên đưa tầm nhìn về phía Kỳ Hàn, đáy mắt lạnh lùng mang theo nghi ngờ. Thân tâm không mong rằng điều hắn nghĩ là sự thật.
– Bé Con không phải…
– Bảo Bối đương nhiên không phải tôi sinh rồi! Anh hỏi linh tinh gì thế?

Đang phồng má khi bị chặn lời, Thiên Lam giật mình quay sang nhìn Kỳ Hàn khó hiểu trước lời nói của cô. Nó quay sang nhìn Lam Thiên, còn chưa nói gì đã bị hắn ôm chặt trong lòng, áp môi xuống hôn thêm lần nữa.
Kỳ Hàn cắn môi quay mặt đi hướng khác. Lòng đã đau lại càng thêm đau.
– Tôi biết mà! Tiểu Lam Nhi, giờ anh bay về Việt Nam chuẩn bị một số thứ, khi xong anh sẽ quay lại rước em về làm vợ!
Rời môi Thiên Lam, Lam Thiên không thể vui hơn cười ấm áp phấn khởi nói với nó. Hắn nhất định phải rước nó về nhà họ Nguyễn làm dâu. Cần phải nhanh chóng mới được! Hắn không thể chờ được nữa!
– Ai thèm lấy anh!
Dẩy Lam Thiên ra chỗ khác, Thiên Lam chán ghét ra mặt lùi vài bước. Đầu óc bị xoay vòng vòng. Ai chứ tên này thì có thể lắm! Nhưng nó không đời nào đồng ý lấy hắn được.
Sao nó có thể cướp người đàn ông của Kỳ Hàn chứ?
– Em có con với anh, đương nhiên phải lấy anh. Có muốn hay không, Tiểu Lam Nhi, em ngoan ngoãn chấp thuận đi!
Nói rồi Lam Thiên một mạch bỏ đi làm Thiên Lam không kịp nói gì. Chỉ biết há hốc mồm, tay chỉ không khí cứng đơ nhìn theo bóng lưng hắn rời khỏi nhà.
– Gì chứ! Tôi đâu phải mẹ…
Chưa nói hết, cánh cửa phòng đã đóng lại. Thiên Lam định nhấc chân đuổi theo liền bị Kỳ Hàn giữ lại, nó thắc mắc nhìn cô.
– Tiểu Lam Thố, đừng đuổi theo nữa!
Nói rồi, Kỳ Hàn buông tay nó ra. Ôm Lam Phong đi vào trong bếp. Thấy nó theo sau liền giao nhóc cho nó bế, còn cô đi chuẩn bị bữa tối.
– Phải rồi! Tiểu Hàn Thố sao cậu lại nói như vậy?
Đặt Lam Phong đứng trên mặt bàn, hai tay vòng ôm lấy nhóc. Thiên Lam ngước lên nhìn Kỳ Hàn đang vo gạo nấu cơm. Nó thấy cô giật mình dừng lại vài giây, trong lòng càng thêm khó hiểu.
Lam Phong là do Kỳ Hàn sinh ra, theo đạo lý thì cô chính là mẹ của nhóc rồi. Vậy tại sao còn phủ nhận như vậy? Thật không thể hiểu nổi mà.
– Nói gì cơ?
Kỳ Hàn đảo mắt một vòng, phân vân không biết có nên giấu hay không. Thiên Lam đối với cô rất quan trọng, là bạn tốt, là chị em thân thiết. Chính vì thế, cô không để chuyện tình cảm nam nữ làm hư tổn tình cảm bạn bè giữa cô và nó. Nhưng giấu mãi cũng không phải là cách!
– Sao cậu nói cậu không phải mẹ của Bé Con?
Thiên Lam trau mày, trong lòng đã sớm bùng lửa. Cô đâu phải là ngốc, sao có thể không hiểu chuyện gì đã diễn ra?
– Thật ra, đêm hôm đó Lam Thiên vẫn luôn nghĩ tớ là cậu. Nên bây giờ anh ấy vẫn luôn cho rằng cậu đã quan hệ với anh ấy và đã có con với anh ấy…
Kỳ Hàn bấm nấc nồi cơm điện. Cô quay người đi tới bàn kéo ghế ra và ngồi xuống, hai tay khoanh lên mặt bàn, tì cằm xuống rồi ngước nhìn Lam Phong đang tròn mắt nhìn cô.
– Sao cậu không nói rõ cho hắn? Hắn nhất định chịu trách nhiệm với mẹ con cậu.
Thiên Lam nhăn mày. Không ngờ mọi chuyện lại thêm phức tạp tới vậy.
– Anh ấy sẽ bỏ rơi thằng bé nếu biết được tớ là mẹ của nó. Lam Thiên vốn dĩ trước sau chỉ yêu mỗi cậu, anh ấy cũng nói chỉ nhận con khi mẹ của nó là cậu!
Kỳ Hàn càng nói, nước mắt càng tràn ra. Cuối cùng, vừa rứt câu đã bưng mặt khóc nức nở. Để Thiên Lam ôm Lam Phong khó xử cắn môi.

– Anh ta vốn chỉ yêu mỗi cậu, yêu mỗi con của cậu. Cho nên tớ không thể nhận làm mẹ Lam Phong trước mặt anh ấy. Nếu không, Lam Phong sẽ bị chính ba mình vứt bỏ chỉ vì mẹ nó không phải cậu.
Nói tới đâu Kỳ Hàn nức nở tới đấy. Lam Phong thấy mẹ khóc, nhóc cũng oe oe khóc theo báo hại Thiên Lam giật mình. Nó vừa bế nhóc vừa dỗ dành vừa nhìn cô bạn thân, trong lòng vạn lần khó xử.
– Tiểu Hàn Thố, tớ thành thật xin lỗi vì đã phá vỡ hạnh phúc của cậu.
Đi tới gần Kỳ Hàn, trao trả Lam Phong cho cô bế. Thiên Lam áy láy lí nhí, cúi đầu. Hai tay nắm chặt thành quyền, trong lòng liên tục phỉ nhổ bản thân.
Thế này khác gì nó là tiểu tam xấu xa chuyên cướp chống người ta như trên ti vi chứ?
– Không, Tiểu Lam Thố! Cậu không có lỗi. Tớ không trông mong anh ấy sẽ yêu tớ như cậu, tớ chỉ mong anh ấy chấp nhận Lam Phong là con dù cho mẹ nó là ai đi chăng nữa!
Vạch áo lên cho Lam Phong ti, Kỳ Hàn lau nước mắt ngước lên nhìn Thiên Lam. Cô cầm tay nó, nhẹ nhàng lắc đầu trấn an.
Vốn dĩ, tất cả đều là sự sắp xếp của ông Trời. Thiên Lam không có lỗi, Lam Thiên cũng không có lỗi.
***
Bầu trời hôm nay xanh ngắt, không một áng mây. Dù đã gần trưa, nhưng thời tiết vô cùng đẹp lại có gió lộng nhè nhẹ thổi bay từng cánh hoa, chiếc lá.
Vương Nguyên thân hình một cây đen, thiếu điều đeo thêm chiếc khẩu trang cho đủ bộ. Cậu cho tay vào túi, một mình thong dong bước trên vỉa hè. Bên cạnh không có quản lý đi theo. Cậu cũng mặc kệ các fans tình cờ đi trên đường giơ điện thoại vui vẻ chụp hình. Mọi thứ dường như đối với cậu đều là vô vị.
Ngước lên nhìn bầu trời, thu vào tầm nhìn là một màu lam xinh đẹp hiền hoa, thêm chút gió lướt nhẹ qua khuôn mặt. Tâm tình Vương Nguyên bỗng trở lên tốt hơn rất nhiều.
Bầu trời hôm nay, một màu thiên lam!
Thiên lam?
Phải rồi, tên của người cậu yêu rất thích hợp để miêu tả sắc trời lúc này.
– Vũ thiên lam sẽ xuất hiện, ha ha. Hiếm có! Hiếm có! Thật sự hiếm có!
Đi ngang một ông lão đang ngồi trên bồn cây trồng bên vỉa hè, Vương Nguyên dừng bước khi nghe được câu nói của ông lão đó. Ba chữ đầu tiên, cậu nghe vô cũng rõ và ba chữ tiếp theo càng làm cậu thêm chú ý.
– Là lão sao?
Vừa quay sang nhìn mặt ông lão, Vương Nguyên liền mở to mắt ngạc nhiên. Thì ra là ông lão đáng ghét hồi ở nghĩa trang. Công nhận Trái Đất thật tròn, lại có thể ngẫu nhiên gặp lại.
– Thấy người già sao không chào một tiếng?
Lão pháp sư mặc kệ hiện tại là ở chỗ nào, cũng mặc kệ rằng Vương Nguyên đang có fans hâm mộ âm thầm đi theo, ông cầm gậy tre không kiêng nể gõ vào đầu cậu một cái làm cậu kêu đau, hai tay ôm đầu.
– Ông càng già càng mất nết!
Vương Nguyên đau tới ứa nước mắt, nhăn nhăn nhó nhó nhìn lão pháp sư. Đời Vương Nguyên này vô lễ duy nhất với một người!
– Bỏ đi! Ông nói Vũ Thiên Lam sẽ xuất hiện sao? Ở đâu? Bao giờ?
Vương Nguyên nhìn lão pháp sư vội vã hỏi chuyện. Dù cho ông lão này có gì đó đáng ghét và cả khó tin nhưng cậu không thể không hỏi khi cái tên của người cậu yêu được nhắc tới.
– Bây giờ!
Lão pháp sư bật cười, tay chống gậy từ từ đứng lên.
– Hả?
Vương Nguyên không hiểu gì vội vàng ngó nhìn tứ phía nhưng không thấy người cần tìm, chỉ có đám người thích náo nhiệt đứng xem.
Bỗng, trời đổ cơn mưa lớn làm bao người xung quanh ôm đầu bỏ chạy, bao gồm cả các fans hâm mộ. Họ hoàn toàn chỉ chú ý tới cơn mưa và lo cho bản thân không bị ướt.
Vương Nguyên và ông lão vẫn đứng đó, người của cả hai nhanh chóng bị ướt. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
– Đó, xuất hiện rồi!

Lão pháp sư vô tư chỉ một ngón tay lên trời mỉm cười. Ông quay người bỏ đi, ngược với hướng đường vừa rồi Vương Nguyên đi tới.
– Nhưng đó chỉ là cơn mưa mà?
Vương Nguyên quay người vội bước dài chân đuổi theo lão pháp sư. Khó hiểu không thôi.
– Phải rồi!
Lão pháp sư đột nhiên dừng lại làm Vương Nguyên mải mê suy nghĩ mém đụng phải.
– Ông dừng lại ít nhất cũng phải báo một tiếng chứ!
Cậu nhăn mặt bước lên cho ngang hàng với lão nhăn mày càu nhàu.
– Cậu nhìn xem, không phải đó là vũ thiên lam sao?
Lão pháp sư hướng mắt lên trời, chìm đắm vào trong cơn mưa lớn mát lạnh. Gió thổi mưa sa, ngả nghiêng một hướng.
– Đâu? Thiên Lam đang ở đâu?
Một lần nữa, Vương Nguyên theo phản xạ quay ngang quay ngửa tìm kiếm. Nhưng xung quanh chỉ có mưa ngoài ra làm gì còn thứ gì nữa?
– Đồ ngốc!
Rứt lời, lão pháp sư cầm gậy đánh mạnh vào bả vai của Vương Nguyên làm cậu không chống nổi liền bị đánh cho quỳ xuống đất. Cậu đau đớn cắn răng chịu đựng, một tay ôm lấy bả vai. Cậu vừa tức giận vừa khó hiểu nhìn lão pháp sư.
– Ta nói vũ thiên lam. Vũ trong mưa, thiên trong trời, lam trong sắc xanh. Ta nói, tuy mưa nhưng bầu trời vẫn trong xanh. Ta không có nói người tên Vũ Thiên Lam!
Rứt câu, lão pháp sư ngước lên nhìn trời. Bầu trời xanh biếc không có một áng mây nào, hoàn toàn khác biệt với những cơn mưa vật lý bình thường. Lão vuốt bộ râu bạc ướt mưa.
Vương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng vô cùng ngạc nhiên trước sự kỳ lạ tới thần kỳ như vậy. Mưa là do hơi nước bốc lên, tích tụ thành mây mà thành. Nhưng giờ, trên trời không lấy một bóng mây mà mưa vẫn rơi còn rơi rất lớn, như một tấm thảm màu lam đẹp đẽ sàn những mưa tựa hạt trân châu rơi xuống nhân gian.
– Ông…
Trời có đẹp hơn, Vương Nguyên cũng không thèm quan tâm. Coi như cậu ngốc nên mới để mấy lời nhảm nhí của lão già này làm bận lòng. Từ từ đứng dậy, tay ôm bả vai một mạch quay lưng bỏ đi để lại lão pháp sư nhìn theo.
– Có lẽ, hôm nay là ngày cuối cùng của cậu và con bé!
Lão pháp sư bấm ba đầu ngón tay lẩm bẩm gì đó rồi ngước nhìn bóng lưng rộng vững trắc của Vương Nguyên đang lạnh lùng bước đi xa dần trong cơn mưa. Ông ngước lên nhìn trời, buồn phiền thở dài lắc đầu.
– Lão Thiên, đúng là con bé chưa đến thời hạn quay về. Nhưng, số mệnh giới trần của nó e rằng không còn nhiều. Hai đứa nhỏ này thật đáng thương!
Ông lão nói rồi, lưng đối lưng với Vương Nguyên hoà mình vào cơn mưa rời đi.
***
– Cô bán cho con chiếc ô!
Thiên Lam đứng bên ngoài cửa hàng ô, tay cầm chiếc ô màu lam đã được mở lớn, chiếc ô được thêu tỉ mỉ đoá hồng trắng lớn nhìn rất đẹp mắt. Nó vui vẻ nhìn ngắm vật trong tay vừa lấy tiền trả cho cô bán hàng.
Hôm nay, Kỳ Hàn về quê ngoại. Nó trong nhà thấy quá chán liền đi ra ngoài dạo chơi. Trời đột nhiên đổ mưa, nó vội chạy vào đây mua đại một chiếc ô. Ai ngờ chiếc ô này lại đẹp tới vậy.
Vương Nguyên đút hai tay vào túi, cứ thế đi ngang qua cửa hàng bán ô. Cậu không có ý định mua lấy vật dụng che mưa, cứ thế dầm mưa đi thẳng về phía trước. Cậu không hề hay biết, cậu vừa đi ngang qua người cậu yêu thương nhất.
Thiên Lam quay người lại, trên tay là cây ô đã mở sẵn. Nó bước ra bên ngoài, nghe tiếng mưa rơi trên ô trong lòng thấy thoải mái. Ngước nhìn bóng lưng người thương đang xa dần, nó cười buồn định bụng tránh mặt.
Nhưng mà, cái dáng vẻ cô đơn đó khiến nó không đành lòng. Nhìn trên ti vi còn đỡ, chứ trực tiếp nhìn thấy quả thật nó không nỡ lòng nào.
Nó sẽ đối mặt…
Sẽ không trốn tránh nữa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.