Đọc truyện Tfboys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 115: Trùng Phùng Trong Li Biệt (Tập Cuối) tại website TruyenChu.Vip
Cuối cùng em cũng đã tự nguyện quay về bên tôi, ôm tôi, còn hứa sẽ không rời xa tôi.
Vậy mà, em thất hứa. Em không những rời xa tôi mà còn là vĩnh viễn rời xa tôi.
Biển đao có sắc, biển lửa có nóng cũng không bằng nỗi đau em để lại cho tôi.
Tôi không ngờ rằng, tôi không chỉ mất em…
***
Mưa vẫn rơi, rơi rất lớn, lớn như thể chưa bao giờ được lớn. Mưa mạnh mẽ sối sả lên người đàn ông trẻ tuổi, toàn thân cao lớn ướt áp. Quần áo trên người đều dính lên cơ thể, khiến các cơ càng thêm nổi trội vô cùng quyến rũ câu nhân.
Vương Nguyên gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, thẳng tay vứt vào thùng rác cạnh đấy, mặc kệ giá cả đắt thế nào. Anh vươn tay cào mái tóc ướt ngược về phía sau như một thói quen nhỏ. Những hạt mưa bám trên tóc anh bay đi tứ phía, nhưng không có nghĩa mưa từ trên trời không thể rơi xuống tóc anh.
Cơn gió luồn lách xuyên mưa như tấm lụa không màu cuộn quanh người Vương Nguyên làm thân thể anh thêm lạnh mà run rẩy. Tuy vậy, anh vẫn không có ý tránh đi cơn mưa này.
Anh chìm đắm trong mưa, cảm nhận sự lạnh lẽo của gió, ướt áp của mưa. Ngước lên nhìn trời, anh nhìn rõ những tia mưa thẳng tắp rơi xuống khuôn mặt anh có chút ran rát. Tuy nhiên anh không hề có ý dừng lại.
Bỏ qua sắc đỏ của cột đèn giao thông, Vương Nguyên cứ thế thong dong bước xuống lòng đường. Cẩn thận nhìn xung quanh, vì là trời mưa cho nên xe cộ tham gia giao thông gần như không có, chỉ thưa thớt vài chiếc đi ngang. Anh ung dung từng bước, từng bước băng qua con đường lớn ướt mưa.
***
Ngồi dưới tán ô lớn trú mưa, cô chú Vũ ngước lên nhìn trời rồi lại quay sang nhìn nhau. Dường như, hai người biết được điều muốn nói của đối phương qua đôi mắt.
– Cơn mưa kỳ lạ này từng xuất hiện vào ngày Lam Bảo chào đời!
Vì lúc đó bệnh viện đột ngột mất điện cho nên phải mở cửa sổ lấy ánh sáng bên ngoài. Trong lúc cô Vũ đau đớn cố sinh, ngoài trời đổ mưa rất lớn. Theo góc cửa sổ, cô Vũ thoáng qua nhìn thấy màu trời xanh biếc không một bóng mây. Đúng lúc sấm vừa rền vang, con gái cũng vừa chào đời cất tiếng khóc đầu tiên trong cuộc đời.
– Đúng vậy! Sau đó cả tuần đều mưa rất lớn đến nỗi ngập lụt cả thành phố.
Chú Vũ quàng tay ra sau lưng vợ cười buồn. Ngoại trừ ngày con gái chú ra đời, những ngày còn lại đều là mưa bình thường. Theo lời ông nội con gái chú mà đặt lên cái tên màu trời hôm ấy. Vừa hay, chữ “Vũ” cũng có nghĩa là mưa.
– Em cảm nhận được hơi thở của con bé!
Cô Vũ nước mắt tràn mi quay sang nhìn chú Vũ đầy khẩn thiết. Cô ôm lấy bắp tay chồng gấp gáp bấu chặt.
Không chỉ lúc này mà là mọi lúc. Trực giác của người mẹ luôn cho cô cảm nhận được từng nhịp tim, hơi thở của đứa con gái bé bỏng của cô. Cô luôn cho rằng đó chỉ là sự nhớ nhung tạo lên nhưng tới tận lúc này, ngoài cảm nhận được sự sống của con gái, cô còn cảm nhận được điều gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra.
Khủng khiếp hơn cái ngày cô mất đi đứa con gái đầu lòng.
– Anh biết em đau lòng. Nhưng, con của chúng ta…
Tiếng điện thoại vang lên cắt ngang lời nói của chú Vũ. Rời tay khỏi vai vợ, chú lấy chiếc điện thoại trong túi ra áp lên tai nghe.
“- Ba!”
Bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của cậu con trai. Cô chú Vũ điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, kích loa lên hai vợ chồng dựa vào nhau nghe máy.
– Ba mẹ nghe nè!
Cô Vũ dịu dàng nói vào điện thoại.
“- Mẹ cũng ở đó hả? Chỗ ba mẹ có mưa không?”
Hai vợ chồng nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn trời.
– Chỗ ba mẹ mưa lớn quá nên cả đoàn phim đang tạm dừng!
Chú Vũ bật cười.
Đột nhiên màn hình điện thoại hiển thị chế độ gọi video, cô Vũ nhanh chóng ấn vào. Nháy mắt, cậu con trai quý tử xuất hiện trên màn hình. Nhóc đang ngồi dựa lưng ra sau ghế.
“- Chỗ Tiểu Hoàng cũng mưa lớn lắm. Ba mẹ nhìn này!”
Thiên Hoàng bên trong màn hình điện thoại chu mỏ níu la níu lô, nhóc quay màn hình ra ngoài cửa sổ cho ba mẹ xem.
Cô chú Vũ kích động một lần nữa nhìn nhau. Thời tiết ở nơi khác giống nhau là bình thường, nhưng cơn mưa phi vật lý giống nhau là một chuyện bất bình thường.
Nói thêm vài câu, sau đó dập máy.
– Liệu trên toàn cầu còn có nơi nào như vậy nữa hay không?
Cô Vũ vừa tự hỏi chính mình vừa hỏi chống. Lấy điện thoại từ tay chồng, lên mạng tra thông tin. Toàn bộ những gì thu thập được Hà Nội – Việt Nam và Trùng Khánh – Trung Quốc là hai nơi duy nhất xuất hiện cơn mưa phi vật lý này. .
– Chúng ta sang Trung Quốc ngay thôi!
Linh tính của người mẹ mách bảo, cô Vũ đứng bật dậy kéo tay chồng
– Làm gì? Việc bên này chưa xong mà?
Chú Vũ vẫn ngồi lì trên ghế, khó hiểu ngước lên nhìn khuôn mặt trắng nhợt nhăn nhó khó coi của vợ.
– Đừng hỏi nữa có được không? Mau lên sẽ không kịp nữa đâu.
Cô Vũ kích động tới rơi nước mắt. Chú Vũ khó hiểu càng thêm khó hiểu. Mọi khi vợ chú có thế đâu? Không nghĩ gì thêm vội gật đầu đứng dậy cầm tay vợ nhanh chóng đi vào trong thu dọn đồ đạc.
***
Đột ngột mưa dừng rơi, nhưng lại có tiếng lộp độp trên đỉnh đầu. Vương Nguyên cảm thấy kỳ lạ bèn dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Sao mưa tạnh rồi mà ngoài kia vẫn tầm tã rơi? Tiếng lộp độp vẫn trên đỉnh đầu. Anh ngước lên nhìn liền hiểu ra rằng, à thì ra đang có người che ô cho anh.
Một màu xanh lam, mờ mờ in hình đoá hồng lớn phía mặt ngoài ô phản chiếu lên đôi đồng tử đen trời đêm.
Là nàng Tứ Diệp Thảo nào đó che mưa cho anh sao?
Sau lưng vang lên tiếng hắt hơi, Vương Nguyên thoáng giật mình. Trực giác không ngừng thôi thúc anh nên quay lại. Sau một hồi đắn đo, cuối cùng anh cũng quay người lại, đôi mắt anh lập tức mở to.
Phản chiếu trên đôi đồng tử đen màu trời của Vương Nguyên là một cô gái đang cúi đầu dùng tay quyệt mũi. Một nửa người sau của cô đứng bên ngoài phạm vi ô và vẫn đang tiếp tục hứng chịu từng tia mưa lạnh lẽo từ trên cao rội xuống. Cô gái đó ngẩng đầu lên, hơi nghiêng đầu mỉm cười khuynh thành.
– Em là Thiên Lam?! Là Vũ Thiên Lam?! Là em phải không?! Nói cho anh biết đây không phải mơ đi?!
Vương Nguyên gấp rút lắc vai Thiên Lam thật mạnh, hỏi dồn dập, đáy mắt hiện lên sự khó tin.
Sau ngày cô bỏ đi không một lời từ biệt cũng không có lấy chút tin tức gì. Vương Nguyên có tìm kiếm thế nào cũng vô dụng. Vậy mà, hôm nay lại có thể dễ dàng gặp lại người phụ nữ anh yêu nhất như vậy.
Nhưng… Cớ sao anh có cảm giác không lành?
Tuy bị Vương Nguyên lắc mạnh tới khó chịu, Thiên Lam vẫn nở nụ cười với anh. Đưa một tay đã ướt đẫm nước mưa lên khuôn mặt anh chạm vào. Nước mưa lạnh lẽo hoà cùng hơi ấm nhiệt độ trên da anh, cô cảm nhận được cả nước mắt của anh hoà cùng mưa rào, vừa ấm vừa lạnh.
– Xin lỗi anh, Tiểu Trôi.
Thiên Lam cúi đầu lí nhí lên tiếng. Tay nắm chặt cán ô, cắn môi. Trong lòng đầy lo lắng.
Cô đột ngột bị Vương Nguyên kéo mạnh vào lòng ôm thật chặt, chiếc ô trên tay cũng rơi xuống lòng đường, cả hai nhanh chóng ướt sũng. Thiên Lam vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc, ấm nóng dưới lớp áo ướt lạnh nước mưa. Cô đưa tay lên ôm lấy tấm lưng rộng, bật khóc nức nở.
– Dù cho ra sao, người anh yêu mãi chỉ có em. Hứa với anh, đừng bao giờ xa anh nữa được không?
Hôn vụng về lên mái tóc ướt người tình nhỏ trong lòng, Vương Nguyên gấp gáp thúc dục. Như thể chỉ chậm một giây, anh sẽ hối hận cả đời.
– Xin lỗi, thời gian qua đã làm anh buồn. Em hứa với anh, em sẽ không bao giờ xa anh thêm một lần nào nữa.
Thiên Lam liều mạng gật đầu, siết vòng tay cũng thêm chặt hơn. Lần này, cô nhất định bằng mọi giá phải đền bù cho Vương Nguyên. Không để anh buồn, không để anh tổn thương dù chỉ một lần. Sẽ bảo vệ anh, mặc kệ như thế nào không một ai có thể để anh chịu uỷ khuất.
Từ xa, một chiếc xe hơi lao về phía hai người họ, với tốc độ kinh hoàng, muốn giết chết họ. Mọi người đều táp vào chỗ trú xem cảnh lãng mạn chỉ có trong ngôn tình liền giật mình khi nhận thấy họ đang gặp nguy hiểm. Chiếc xe lao nhanh như tia chớp nhắm thẳng hai người vừa đoàn viên kia.
– Cẩn thận!!!!
Tiếng hò hét hai bên đường khiến Vương Nguyên và Thiên Lam giật mình buông nhau quay sang nhìn đường. Cả hai, một lòng đều không lo sợ cho chính mình nhưng lại nghĩ cho đối phương. Chiếc xe càng lúc càng tới gần như thể được Diêm Vương gọi tới đón hai người về Địa Phủ.
– Lam Lam cẩn thận!
Vương Nguyên quay sang định đẩy Thiên Lam ra chỗ khác để bản thân hi sinh, nhưng chỉ kịp hét lên liền thấy bản thân bị đẩy mạnh sang hướng khác, người đập mạnh xuống lòng đường. Toàn thân anh những chỗ có thể bị thương đều bị thương tới toé máu. Anh hoàn toàn không để tâm tới điều đó, vội vàng chống người khó khăn đứng dậy. Cảnh tượng trước mặt khiến anh như một tảng đá, không nhúc nhích nổi.
Vừa đẩy Vương Nguyên ra khỏi phạm vi nguy hiểm, chiếc xe thẳng một đường phóng tới đụng mạnh vào người Thiên Lam một cái. Khiến cả người cô bay về phía trước. Toàn thân nhỏ gầy của người con gái đập mạnh xuống lòng đường, lăn vài vòng lăn tới đâu máu đỏ vấy ra tới đấy. Cuối cùng, cô nằm bất động giữa vũng máu đỏ rực rỡ.
Máu trên lòng đường theo nước mưa lan toả khắp nơi, theo hướng cống thoát nước chảy xuống. Khắp vùng đều là một màu đỏ.
Chiếc xe gây án một đường giết người và cũng một đường bỏ đi. Để lại phía sau tiếng cười ma quái vang khắp không gian. Vô cùng đáng sợ.
Bao người bên đường sau một màn đẫm máu vừa rồi. Người yếu tim thì bịt mắt che mồm, người đáng chết thì trước sau cầm điện thoại quay phim cười như được mùa, người thì thích náo nhiệt chỉ chỏ bàn tán. Nhưng không có ai dám lại gần nạn nhân cả.
Về phía Vương Nguyên, một số người có mặt tại hiện trường là Tứ Diệp Thảo vội vàng đỡ anh dậy quan tâm hỏi han. Anh lúc này hoàn toàn không để tâm, mạnh mẽ giật tay khỏi các nàng, như một kẻ điên dại vừa gào thét vừa đi vào trong. Anh lao ngay tới bên cạnh người phụ nữ vừa ôm anh, vừa hứa với anh đang nằm bất động trên thảm máu đỏ.
– Lam Lam em mở mắt ra nhìn anh đi. Em ngốc vậy??? Sao lại cứu anh? Lam Lam em có nghe anh nói hay không? Em nói quay về bên anh là vậy hay sao? Em mau mở mắt ra đi, đừng ngủ nữa!
Ôm Thiên Lam chặt trong lòng, Vương Nguyên vừa gào thét gọi tên vừa đau lòng lớn tiếng bật khóc. Anh lay người cô, lay hoài lay mãi. Anh cũng gọi cô, gọi tới tâm can đau từng cơn.
Nhưng Thiên Lam không đáp lại lời Vương Nguyên nói, chỉ hơi thở yếu ớt phả qua áo anh là câu trả lời. Một câu trả lời không thích đáng.
– Em hứa rồi mà? Cớ sao vừa mới rứt câu em đã nuốt lời nhanh như vậy? Em phải thực hiện lời hứa đó!!! Lam Lam!!! Lam Lam!!! Em…
Vương Nguyên ngớ ngời to mắt nhìn sắc mặt cô đang nhạt dần, hơi thở cô cũng yếu dần. Tay anh run run chạm lên mặt cô, cả thân thể cô còn lạnh hơn cả những giọt mưa, ngọn gió.
Không…
Không thể…
Không thể nào!!!
– AAAAA!!!!!
Vương Nguyên nước mắt nước mưa lẫn lộn. Anh ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng. Như thể anh hận Lão Thiên tới tận xương tuỷ.
Trời cao gầm một tiếng sấm vang cả vùng, nháy mắt cơn bão lớn nổi lên. Làm mọi người hoảng loạn, nháo thành một đoàn.
Từ xa, tiếng xe cứu thương vang lên…
***
Tuấn Khải, Thiên Tỉ cả hai đều ướt từ trên xuống dưới. Chạy loạn trên hành lang bệnh viện, sắc mặt hai người đặc biệt xuống sắc lại có vẻ không ngờ. Vòng sang khúc cua phía trước, chạy thẳng một mạch tới phòng cấp cứu. Còn cách cả một đoạn dài, cả hai thấy Vương Nguyên đứng gục đầu lên tay đặt lên ô cửa kính.
Đến gần hơn, cả hai càng thêm bàng hoàng. Dưới chân Vương Nguyên, nước mưa từ trên quần áo anh chảy xuống mang theo máu nhuộm đỏ sàn bệnh viện trắng tinh. Cả hai quay sang nhìn nhau.
– Thiên Lam còn sống, em có nhầm không?
Tuấn Khải bước lên trước thô bạo quay người Vương Nguyên lại. Ngay cả anh cũng vô cùng khẩn trương.
Người anh từng yêu hoá ra xưa nay còn sống. Nhưng tại sao chỉ có một mình Vương Nguyên biết?
– Tiểu Nguyên liệu…
– Hai người nghĩ tôi bịa đặt sao?
Vương Nguyên lớn tiếng chặn lời Thiên Tỉ còn chưa nói được bao nhiêu. Anh vo tay thành nắm đâm. Quay người lại với hai người anh em, đặt tay lên tấm kính dày nhìn vào bên trong.
Bên trong, đoàn đội bác sỹ đang hết sức căng thẳng trong cuộc cấp cứu lần này.
– Thật ra, cô ấy luôn bên cạnh chúng ta…
Vương Nguyên cúi đầu, đau lòng khẽ nói.
Tuấn Khải, Thiên Tỉ gà mờ nhìn nhau.
– Cô ấy chính là Lâm Như Nguyệt…
***
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát phòng cấp cứu đã đóng cửa được gần năm tiếng đồng hồ. Trong lúc ấy, lần lượt sảnh bệnh viện cũng đông lên không ít.
Đầu tiên là Song Lam chạy tới đem đồ thay cho TFBOYS. Tiếp tới là Chí Hoành và Lam Thiên. Dường như chỗ này, chỉ có mỗi mình Bảo Lam là không biết được chuyện gì. Sau khi Vương Nguyên kể lại vụ việc, không khí bắt đầu trở lên căng thẳng.
– Lại là mày!
Lam Thiên đứng ngay đó túm mạnh cổ áo Vương Nguyên xếch lên. Hắn trừng lớn mắt, tức giận gằn giọng.
– Năm đó cũng là do mày, giờ cũng lại là mày! Khốn kiếp!
Hắn càng thêm tức giận trước vẻ mặt vô hồn của Vương Nguyên. Vung tay đấm mạnh vào mặt anh sau đó đẩy mạnh về phía sau, cũng may là có Tuấn Khải và Thiên Tỉ gần đó đỡ kịp.
– Nguyễn Lam Thiên…
Một người luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh như Thiên Tỉ ngay lúc này cũng giơ tay đấm mạnh vào mặt Lam Thiên, chỉ với một cú đánh đã khiến hắn ngã văng xuống sàn, khoé miệng rỉ máu. Anh lạnh lùng gằn giọng, âm thanh trầm thấp pha lẫn sự tức giận.
– Bất kể là thế nào, không ai được phép làm tổn hại tới đồng đội của tôi!
Thiên Tỉ vừa nói vừa nhìn Lam Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
– Đủ rồi, đây là bệnh viện. Các người tha vì đánh nhau thì ngồi im chờ tình hình đi.
Bảo Lam thuờng ngày quậy phá, lúc này lại trở thành người bình tĩnh nhất đám. Cô ôm Thiên Tỉ kéo anh ra xa tách khỏi Lam Thiên.
– Lam Thiên anh có phải từ lâu đã biết Thiên Lam còn sống?
Mặc kệ sự phản kháng của Thiên Tỉ, Bảo Lam vừa ôm chặt vừa nghiêm túc hỏi Lam Thiên.
– Phải! Ngay đêm trước khi các người đem đi trôn cất. Tôi đã kịp thời cứu cô ấy.
Lam Thiên không chút do dự thành thật khai báo.
– Vậy tại sao lại giấu?
Nhi Lam ngồi trên băng ghế, ngước mắt đỏ hoe lên mắng Lam Thiên.
– Vì bọn họ!
Hất mặt về phía TFBOYS. Cả không gian lập tức rơi vào im lặng. Lam Thiên khoanh hai tay trước ngực ngồi xuống ghế, vẻ mặt tràn đầy lo lắng. Bảo Lam buông Thiên Tỉ ra, cô ngước lên nhìn TFBOYS, lại quay sang Nhi Lam đang cắn môi cúi đầu với vẻ mặt có gì đó là sợ hãi nhưng giờ cô không có tâm trạng để tò mò.
Đúng lúc này, Kỳ Hàn vội vàng chạy tới. Doạ mọi người một phen. Mặc kệ vô số ánh nhìn lạ lùng của mọi người, cô giới thiệu sơ qua chút về mình rồi quay sang hỏi tình hình hiện tại của Thiên Lam từ Chí Hoành.
Thời gian tiếp tục trôi qua. Phòng cấp cứu có mở vài lần nhưng không là lấy dụng cụ thì cũng thêm người. Mỗi lần như vậy là cả đám nháo cả lũ, tranh nhau hỏi này hỏi kia và bị ăn mắng không ít lần.
Cả đám giật mình trước tiếng uỳnh bất trợt, đồng nhìn sang chủ nhân của thanh âm đó.
Là Vương Nguyên tự mình đấm mạnh vào tường, tới bật máu. Đã vậy anh không chỉ đấm một cái.
Kỳ Hàn đứng dậy với vẻ mặt rất tức giận. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô bước tới xoay Vương Nguyên lại và ban cho anh một cái tát thật giòn. Không gian lập tức đóng băng.
– Thiên Lam mất công theo dõi anh như vậy, âm thầm bảo vệ anh như vậy mà anh lại dám tự làm bản thân anh bị thương. Anh đúng là một tên ngốc mà!
Nghe được những câu này, không chỉ Vương Nguyên mà còn cả Tuấn Khải và Thiên Tỉ. Bọn họ cắn môi cúi gằm mặt xuống. Càng thêm đau lòng hơn trước những lời kể từ Kỳ Hàn về việc làm giành cho các anh từ người các anh (từng) yêu.
Cuối cùng, phòng cấp cứu cũng chính thức mở ra. Nhưng vẻ mặt của bác sỹ đã đánh bay mọi hi vọng của mọi người ở đây.
– Bác sỹ mau nói cô ấy sao rồi?
Vương Nguyên là người nóng ruột nhất. Anh luôn cảm thấy đau đớn gấp vạn lần. Nhưng ngoài sự việc của Thiên Lam ra anh không nghĩ được gì thêm…
– Thật lòng xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức!
Bác sỹ nhẹ nhàng lắc đầu. Câu nói của ông như tiếng sét ngang tai đám người quanh ông, đặc biệt là người đàn ông trẻ tuổi ngay trước mặt ông đây.
– Nhưng mà…
Bác sỹ nhìn một lượt từng người, có vẻ chú ý hơn vào đám nam nhân. Hít sâu một hơi…
– Ngoài bệnh nhân ra, còn có một mạng nữa đã chết…
– Xin bác sỹ nói nhanh!
Vương Nguyên gấp gáp đến mức khó thở, tay chân cũng run rẩy không ngừng.
– Thật ra, bệnh nhân có thai đã được ba tháng…
Lúc này, Vương Nguyên không trụ nổi cũng may mà có Thiên Tỉ gần đó nếu không cũng gục tại chỗ.
Cả đám khó hiểu hết nhìn nhau lại nhìn bác sỹ, họ còn thi nhau hỏi lại. Duy chỉ Vương Nguyên là sắc mặt trắng bệch, toàn thân run như cày xấy không nói nổi thành lời.
– Trong này ai là ba đứa bé?
Bác sỹ hỏi.
– Tôi!
Một người hỏi mà lại có ba người trả lời. Bác sỹ ngu người nhìn lần lượt Vương Nguyên, Lam Thiên và Chí Hoành.
– Thật đáng thương, cả mẹ lẫn con đều…
Không truy xét thêm tránh tâm trạng đám người này tệ hơn, bác sỹ buồn rầu lắc đầu rời đi.