Đọc truyện Tfboys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 102: Gặp Nạn tại website TruyenChu.Vip
Mở cửa phòng ngủ Như Nguyệt ra, Nhi Lam đứng ngay ngoài cửa phòng một tay còn chạm núm cửa nhìn cô nàng nào đó còn chùm chăn ngủ ngon lành. Sắc mặt Nhi Lam lập tức đen lại không hài lòng khi cô nàng quản lý kia còn dậy muộn hơn cả nghệ sỹ của cô nàng quản. Làm việc kiểu này sớm muộn bị tống cổ!
Nhi Lam mở to cửa một mạch đi vào trong không báo trước liền giật chăn khỏi người Như Nguyệt cứu ngỡ cô nàng ngồi bật dậy… Nhầm đã ngồi dậy và giật lại tấm chăn và chùm qua đầu và lăn vào trong góc tường ngủ tiếp. Trán Nhi Lam mọc ba vạch đen, mặt đen thui đi vài phần.
Nhưng… Bộ dạng này thật sự rất quen…
– Lâm Như Nguyệt mau dạy ngay!!!
Lắc đầu xua tan cái ý nghĩ linh tinh đó. Nhi Lam giật luôn chiếc gối dưới đầu Như Nguyệt một cái mạnh bạo và đánh tới tấp vào đầu Như Nguyệt làm cô nàng hậm hực hầm hừ khó chịu một hồi.
– Nhi Nhi à!! Cậu để tớ ngủ năm phút thôi!
Như Nguyệt còn không buồn chui đầu ra khỏi chăn mà nói vọng tiếng Việt từ trong chăn ra ngoài. Thân thể bắt đầu cuộn tròn lại dù cho đầu có đập vào tường cái cốp cũng chả xi nhê gì cả. Chưa đầy vài giây cô đã quay trở về giấc say nồng. Mà không hề nhận ra điều gì bất thường.
Nghe giọng nói ngòng ngọng nũng nịu tiếng Việt đó của Như Nguyệt mà Nhi Lam không khỏi bất động tại chỗ. Thói quen thức giấc của Như Nguyệt quả thực rất rất rất giống người bạn đã mất của cô.
Người bạn đó sẽ không chịu dậy dù trời sập cũng không dậy khi chưa đủ giấc hay chưa muốn dậy. Khi có người gọi thì luôn miệng nói năm phút nữa để rồi tiếp tục ngủ. Và Như Nguyệt cũng y như vậy không khác tí gì. Bộ dạng nũng nịu cũng rất giống nhau làm cô dù không muốn cũng phải liên tưởng tới người bạn đó để so sánh.
Vô tình trong lúc quay sang nhìn lên chốc tủ cạnh giường, trên tủ có chiếc đèn ngủ màu trắng đang phát sáng. Nhi Lam bất ngờ khi thấy trên chốc tủ ngoài chiếc đèn ngủ ra còn có một hộp đựng kính cận màu trắng dạ và một hộp kính áp tròng nho nhỏ. Cô đi tới gần đưa tay cầm lọ kính áp tròng lên xem xét qua.
Màu nâu?
Sao Như Nguyệt lại đeo kính áp tròng nâu? Tại sao cô gái này lại đặc biệt bí ẩn tới như vậy?
Đặt lọ kính áp tròng xuống chỗ cũ, Nhi Lam quay người đi ra khỏi phòng Như Nguyệt trong đầu không khỏi thắc mắc tại sao hộp kính áp tròng nâu đó lại có trong phòng ngủ Như Nguyệt? Thật sự mắt Như Nguyệt bị gì mà tại sao phải sử dụng kính áp tròng che giấu?
Nghĩ đến đây Nhi Lam không khỏi nhớ tới cuộc đối thoại của Như Nguyệt với một người phụ nữ lạ mặt và cả từ ghép danh từ trùng hợp đó.
Không lẽ… Mắt Như Nguyệt màu đen?
***
Lịch trình gần đây có hạn chế dường như là không có cho nên tận dụng ba ngày nghỉ ngắn ngủi Phong Tuấn thưởng một chuyến đi chơi ở khu ngoại ô và thuê một ngôi nhà tại Thượng Hải gần núi rừng. Không khí tuy lạnh nhưng rất trong lành rất thoải mái nên ai cũng thích.
Chỉ tiếc là Thiên Tỉ, Bảo Lam và Diệp Thanh phải qua Bắc Kinh có công chuyện. Nhưng nghe tin bọn họ cũng tự thưởng một chuyến leo núi nên ai lấy cũng vui thay cho họ.
Còn Ân Kỳ đang quay phim thế Nhi Lam bên Hồ Bắc. Vì là thời kì bận dộn nên không thể về được lúc này.
Từ cửa phòng ăn, Như Nguyệt xuất hiện trước bao ánh nhìn của mọi người với bộ dạng ngái ngủ hết sức khó coi. Chiếc kính trên mắt cũng lệnh lạc không cân bằng khác với sự (khá) nghiêm nghị thường ngày của cô. Trông cô không khác gì một đứa trẻ to xác mới ngủ dậy.
– Trễ 10 phút, trừ lương!
Một giọng nói bạc hà trầm trầm từ đâu cất lên làm Như Nguyệt tỉnh hẳn ngủ ngước lên nhìn liền thấy vẻ mặt cười nửa miệng đểu cán của Vương Nguyên đang ngồi giữa Nhi Lam và một chiếc ghế trống.
Vương Nguyên chống một tay lên bàn, nghiêng đầu dựa vào nắm tay chớp mắt nhìn Như Nguyệt càng thích thú hơn khi thấy vẻ mặt cô xị xuống, mím môi thành đường chỉ làm đôi bánh bao được đà phơi ra. Nhìn thật sự rất ngốc cũng rất đáng yêu.
– Thôi thôi! Nguyệt Nguyệt em ra ăn sáng đi. Nguyên Tử đùa em đó!
Tuấn Khải cười cười lên tiếng tiện tay vẫy vẫy gọi Như Nguyệt. Thấy cô nàng cười tươi đi nhanh về chỗ ngồi cạnh Vương Nguyên, cậu cười cười tiện tay gắp đồ ăn trên bàn cho cô cùng mọi người. Cậu không còn nhỏ nữa mà không nhìn ra nổi tâm ý của cậu em cùng họ giành cho nàng quản lý láu cá mới. Rất rõ là khác!
– Em nói đùa hồi nào?
Vương Nguyên ngay lập tức lên tiếng phản bác chỉ thấy tiếng xì một hơi dài từ Tuấn Khải. Cậu cau có quay phắt sang Như Nguyệt vừa ngồi xuống bàn và gắp đồ ăn hớn ha hớn hở như đứa trẻ bên cạnh. Vẻ mặt cậu cũng giãn ra tiện tay cầm đũa vươn ra nhắm đúng đĩa thịt gà gắp miếng cánh giữa cùng lúc ai kia cũng vừa chạm đũa xuống.
Đang sung sướng vì gắp được món khoái khẩu chưa được bao lâu Như Nguyệt lại nhăn mày quay phắt sang cái người nào đó lườm nguýt cháy con mắt. Mà đối phương cũng không yếu vế cũng quay sang nhìn cô chằm chằm.
– Tôi gắp trước!
Như Nguyệt quay sang nhìn miếng cánh gà đáng thương đang được ghim chặt bởi hai đôi đũa. Cô cắn răng ra tăng lực đạo vào đôi đũa cố giành về. Nhường gì thì nhường nhưng nhường ăn là chuyện không thể đặc biệt hơn là không thể nhường Vương Nguyên! Dù một chút cũng không!
– Tôi cũng gắp mà!
Vương Nguyên không yếu vế liền dùng lực tay chẳng mấy chốc cướp được miếng cánh gà khỏi đôi đũa của Như Nguyệt. Còn chưa kịp nhấc lên đã bị cô dùng đũa gạt cho rơi xuống nhanh chóng miếng gà nằm trong đũa của cô. Cậu hơi cau mày dùng đũa gõ nhẹ vào thân đũa của cô cho miếng cánh gà rơi xuống sau đó ấn đôi đũa xuống miếng cánh gà làm Như Nguyệt muốn gắp cũng không được.
– Tôi chạm vào trước!
Như Nguyệt liếm môi bóng mỡ của mình mà không hay biết hành động đó đã thành công câu dẫn một người. Cô không để ý vẫn tiếp tục dùng đũa giành miếng cánh gà đang được Vương Nguyên ghim chặt trên đĩa.
– Cả hai cùng đồng chạm vào mà cô gái!
Nhìn ai đó lại lần nữa liếm môi, cố kiềm chế nhiệt độ trong người tăng cao. Vương Nguyên quay sang nhìn miếng cánh gà đang bị Như Nguyệt cố giành lại trong vô vọng. Cậu nhanh chóng giành lại kéo về một phía mà cô cũng không vừa kéo về phía còn lại. Chẳng mấy chốc trên bàn ăn có trận kéo co kịch liệt với đạo cụ là đũa và miếng cánh gà đáng thương.
– Anh là đàn ông mà chẳng ga lăng gì hết!
Làm gì có tên đàn ông nào giành ăn với phụ nữ ngoài tên Vương Nguyên này?
– Em là phụ nữ bao giờ thế?
Vương Nguyên khẽ cười trâm trọc càng hả hê hơn khi Như Nguyệt quay phắt sang nhìn cậu lườm nguýt cháy con mắt. Lần này cậu không giỡn nữa trực tiếp giành thành công miếng cánh gà trong tay làm cô nàng nào đó xị mặt chuyển đũa sang món khác trên bàn.
– Chả có tí thục nữ nào. Đáng ra em nên nói tôi nhường cho em chứ nhỉ?
Thôi không đùa cây nấm mèo nào đó nữa. Vương Nguyên ngọt ngào trách cứ và đặt miếng cánh gà vào bát Như Nguyệt. Thấy cô giận dỗi có ý định gắp trả cậu nhìn cô cau mày hằm hè đe doạ.
– Em mà không ăn tôi trừ lương!
Một màn đấu nhau của đôi oan gia trên bàn ăn hiển nhiên thu gọn vào bao tầm nhìn còn lại trên bàn ăn. Ai ai cũng nhìn nhau lắc đầu cười cười rồi tập trung vào ăn sáng. Chuyện này thường xuyên diễn ra nên rất là bình thường không có gì là lạ hết.
– Dạo này tay em thế nào Nhi Nhi?
Tuấn Hạo mặc cho ánh nhìn không mấy vui vẻ của Nhi Lam và cả một người nữa hắn vẫn cười xem như không có gì mà gắp đồ ăn vào bát cho cô. Thấy cô miễn cưỡng gật đầu đáp nghĩa lễ hắn cũng gượng cười. Lại chuyển tầm nhìn xuống cổ tay phải được dán cao đặt trên mặt bàn của cô muốn cầm tay cô lên để kiểm tra nhưng lại phải kiếm chế.
Nghe tin Nhi Lam bị thương mà Tuấn Hạo không khỏi đứng ngồi không yên khi còn đang quay phim bên Tứ Xuyên. Hắn hận không thể thẳng chân chạy tới Hồ Bắc đến bên cô ngay lúc đó chỉ có thể hàng ngày cập nhật thông tin trên mạng. Đến khi cô không sao hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
– Tôi không sao, cảm ơn anh!
Dù không vui nhưng hiện tại trên bàn ăn có nhiều người và cả phép tắc lễ nghĩa cơ bản nên Nhi Lam đành dùng thìa xúc đồ ăn bát lên cho vào miệng tao nhã nhai. Dù cho đã tháo bột nhưng tay phải cô còn đau không thể cầm vật gì một lúc lâu cho nên cô phải ăn thìa bằng tay trái, đến nay cũng được hơn một tháng rồi. Có chút phiền hà thật…
Thấy trước mặt đột ngột xuất hiện một chiếc bát nghiêng xuống bát Nhi Lam, bên trong có đống thịt gà xé đang được trút xuống bát cô. Cô thấy vậy quay sang nhìn người nào đó đang đưa mắt nhìn xuống chiếc bát “bay lơ lửng”. Trong tâm không khỏi động lòng trước hành động đơn giản mà ấm áp đó.
– Ăn nhiều vào một chút!
Tuấn Khải cười lộ khểnh hổ khi Nhi Lam mải mê nhìn cậu. Đặt chiếc bát rỗng xuống bàn, tuỳ tiện đưa tay lên miệng ngậm qua, hành động đặc biệt quyến rũ. Dù cho cậu là Xử Nữ nhưng lại có thể vì người khác mà dùng tay xé thịt gỡ xương. Đặc biệt lại là cô, có xé hết con gà cũng không thành vấn đề.
Một màn ngọt ngào vừa rồi khiến hai người nào đó đen thui mặt mũi lại.
Tử Tuệ uống một hụm nước để nuốt trôi cơn ghen tức trào tới cổ họng xuống dạ dày. Hừ! Què hai tay đâu mà phải làm trò như vậy?
***
Đón miếng táo đã gọt vỏ từ tay Thiên Tỉ, Bảo Lam đưa lên miệng cắn còn cố tính cắn một cách mất nết phát ra tiếng. Cô ngả người dựa vào chiếc gối đang dựng đứng dựa vào tường chu mỏ phồng má nhai táo bóp ba bóp bép như bà cụ móm mém. Chớp chớp đôi mắt đen nhìn nam nhân đang ăn táo bằng dao trước mặt nhưng không hề nhìn cô lấy một cái.
Cái gì thế? Sao từ lúc Bảo Lam tỉnh dậy ngoan ngoãn khai báo cho Thiên Tỉ toàn bộ câu chuyện tới khi cậu mang bọc trái cây vào mà cậu không thèm nói với cô câu nào. Mặt mũi lúc nào cũng như đưa đám nhìn muốn… Đấm!
Lại đưa mắt nhìn quanh bốn bức tường trắng của bệnh viện cuối cùng là nhìn xuống Chíp Bông ngồi cạnh mép giường vươn đôi tay nhỏ về phía Thiên Tỉ chút chít đòi ăn. Mặt Bảo Lam mọc ba vạch đen, miệng nhai táo một cách khó coi.
Có cần keo kẹt đến nỗi không cho Chíp Bông miếng táo hay không?
– Thiên Thiên…
Sau một hồi đòi ăn trong vô vọng, Chíp Bông leo lên người Bảo Lam uỷ khuất chút chít rúc đầu vào cổ cô nhõng nhẽo. Cô dồn táo sang một bên má quay sang ai đó đang thảnh thơi gọt táo khẽ gọi trong lòng không khỏi sao cậu lại trở lên đáng ghét tới thế?
Thiên Tổng không nói gì vẫn an tĩnh bổ quả táo làm bốn. Kẹp con dao xuống tay cầm quả táo, tay còn lại cầm một miếng táo lên đưa về phía Bảo Lam. Thấy Chíp Bông chút chít giơ tay định cầm cậu trừng mắt lườm nó tiện tay nhấc miếng táo lên cao làm nó phải nhảy nhảy trên người Bảo Lam với với vừa nhảy vừa chút chít khóc.
– Anh làm sao thế?
Bảo Lam vươn tay về phía chốc tủ cầm quả táo đỏ trong rổ đưa cho Chíp Bông. Nhưng nó còn chưa kịp há miệng cắn đã bị cướp mất. Nó uỷ khuất trừng mắt nhìn rồi quay sang ôm cổ cô chút chít khóc một cách đáng thương.
– …
– Em đem nó bỏ đi!
Chưa kịp mở miệng Thiên Tỉ đã nhanh hơn chặn lời của Bảo Lam cất giọng lạnh lùng pha lẫn phẫn nộ. Cậu đặt trái táo trở lại rổ sau đó đưa cho Bảo Lam miếng táo tiện thể trừng mắt cảnh cáo nếu cô đưa miếng táo đó cho con… Chuột đáng ghét đó!
– Tại sao?
Đừng nghĩ cái trừng mắt cảnh cáo đó là Bảo Lam sợ nhé, còn lâu! Cô cũng không yếu vế trừng lớn mắt đen nhìn thẳng đôi mắt hổ phách lườm lườm. Tay cầm miếng táo đưa cho Chíp Bông tiện thể ôm nó sao bên mép giường kia tránh ở gần con cừu nào đó.
Một người đàn ông trững trạc trước tuổi như Dịch Dương Thiên Tỉ lại giở trò trẻ con ra lại còn với một con sóc hoang làm Bảo Lam không khỏi nghi hoặc. Điều gì khiến cậu trở lên như vậy?
– Em còn hỏi?
Thiên Tỉ gằn giọng hơi lớn tiếng nhìn thẳng mắt đối mắt với Bảo Lam. Tay cầm dao nắm chặt chuôi nổi cả gân xanh. Một phong thái chưa từng xuất hiện trong cậu của quá khứ.
– Không vì nó em có bị lạc rồi bị thương hay không hả???
Nhìn theo tầm nhìn Thiên Tỉ vừa di chuyển Bảo Lam mím môi thành đường chỉ, ánh mắt đen nhìn chiếc chân phải được quấn băng trắng kín mít từ bàn đến cổ một cách bất cần. Lại chuyển tầm nhìn sang cậu có chút khinh thường. Ra là vì chuyện này mà đổ tội cho “con” cô!
– Ai nói với anh là Chíp Bông có lỗi?
Ngay lập tức Bảo Lam quay sang nhìn Thiên Thiên mặt sưng mày xỉa. Tiện tay quơ luôn quả táo trên chốc tủ cho lên miệng cắn cái sột một tiếng. Cắn thêm một miếng trong khi một bên má còn phồng do táo trong miệng chưa nuốt, cô không dời môi khỏi quả táo mà giữ nguyên tư thế “hôn” táo mà nhai.
– Chíp Bông?
– Phải! Con em đấy!
Nói xong, tiếng cắn táo sột vang lên.
– Em bị lạc và bị thương thì liên quan gì tới Chíp Bông? Có thế mà cũng chơi trò hến với em! Em không thích!
Thấy Chíp Bông quay sang chìa đôi tay sóc về phía mình kêu chút chít đòi ăn. Bảo Lam đặt luôn quả táo đang ăn xuống cho nó. Đôi má phồng phào nhai táo nhóp nhép quay phắt sang nhìn con cừu non to xác nào đó và suýt chuý nữa cô nghẹn khi thấy vẻ mặt đầy sát khí kia. Nhanh chóng nuốt đống táo trong cổ họng xuống, vẻ mặt trở lên đầy cảnh giác.
– Anh…
Hai tay Bảo Lam ôm lấy cổ tay Thiên Tỉ đang bóp cằm cô cố giật. Khuôn mặt dán vài băng cá nhân của cô nhăn lại, trong đáy mắt loé lên tia sợ hãi khi thấy khuôn mặt cậu đanh lại ngay trước mặt. Đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn cô chằm chằm mang theo vài tia phẫn nộ.
Bộ dạng này của cậu thật đáng sợ!
Chíp Bông thấy Bảo Lam khẽ phát ra tiếng đau cố kím nén trong cổ họng. Nó ngước lên nhìn Thiên Tỉ còn chưa kịp mở miệng chút chít đã bị cậu lườm cho một cái sợ co rúm lại. Nó ném quả táo đi và rúc ra sau lưng Bảo Lam núp.
– Có… Có… Gì… A!
Còn chưa nói hết Bảo Lam đã cảm nhận được chiếc cằm của cô như chiếc li thuỷ tinh nứt vỡ. Cô dùng lực cố kéo cổ tay Thiên Tỉ ra khỏi cằm trong bất lực. Đôi mắt đen vì đau mà vùi mình trong bọc nước mong manh.
– Anh từng tự nhủ khi tìm được em sẽ cho em phải hối hận khi để anh tìm lại em…
Giọng nói trầm trầm lạnh lùng phát ra từ đôi môi mềm quyến rũ của Thiên Tỉ.
Như đã nói Thiên Tỉ là người trọng chữ tín.
Nếu lúc đó Bảo Lam không tự mình chạy nhảy lung tung thì sẽ không có bộ dạng thảm hại như vậy. Đã vậy lại chỉ vì một con chuột mà có hậu quả như vậy nói xem cậu nên xử thế nào?
– Em… Xin… Xin… Lỗi…
Sắc mặt Bảo Lam trắng bệch lại, cô không khỏi âm thầm tụng kinh niệm Phật. Cô xin thề! Nếu Tứ Diệp Thảo thấy bộ dạng này của Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ chết ngất tại chỗ. Cô muốn ngất xỉu ngay lúc này!!!
– Xin lỗi?
Một câu nói nhắc lại nghe có vẻ không được thân thiện cho lắm…
– Em… Em… Là… Bệnh nhân… Bệnh nhân… Đấy…
Bảo Lam vừa nói vừa ra tăng lực đạo cố kéo tay Thiên Tỉ đang muốn bóp nát cằm cô ra. Nhân cơ hội cậu lỏng tay cô liền thô bạo dật thẳng tay cậu xuống. Một tay xoa cằm, một tay vo lại đấm vào ngực cậu mấy cái.
– Anh làm cái gì thế hả?
Dù cho đau phải nhăn mặt tới ứa nước mắt. Bảo Lam vẫn cố gắt lên, cô ngước đôi mắt ướt lên nhìn Thiên Tỉ vừa uất ức vừa thăm dò.
– Nhớ không còn lần sau đấy!
Cơn giận trong lòng Thiên Tỉ giảm xuống, đôi mắt hổ phách lạnh lùng chuyển sang ấm áp. Cậu vươn tay ôm Bảo Lam, ấn đầu cô dựa vào lồng ngực dịu dàng xoa nắn chiếc cằm cô. Điều này làm cô mở to mắt khi nhận được kinh hỉ từ cậu tuy nhiên không dám ho he một tiếng.
Từ khi nào Dịch Dương Thiên Tỉ lại thành nắng mưa thất thường như vậy?
***
Đặt tờ mẩu giấy có vài chữ viết ghi chú bên trên, thu tay lại rồi quay người dời đi. Bóng người đi thẳng ra hướng cửa chính căn hộ đơn phương độc mã bước lên sườn non ngay đối diện. Cả bóng tối bao chọn bóng người không để lại dấu vết nào.
Một lúc sau, một bàn tay khác thon gọn trắng trẻo khác cầm mẩu giấy giơ lên trước mặt.
(Nǐ) Mày lên sườn non, hướng đối diện có bất giành cho mày!
Môi lẩm nhẩm lại dòng chữ trên mẩu giấy. Nhi Lam ngước đôi đồng tử nâu lên trần nhà, bộ não vận hết tần suất để suy nghĩ nội dung của mẩu giấy này ý là gì đồng thời một Nhi Lam tò mò thức tỉnh trong cô dù cho cô rất ghét tính này của bản thân.
Vài con chữ như giun bò này quả thật trong lòng Nhi Lam có một người a
~Nghĩ đến đây vẻ mặt Nhi Lam tươi hẳn lên, môi cũng cười nở hoa luôn. Không biết ai đó chuẩn bị gì cho “cô” thế nhỉ? Phải nhanh nhanh đi lên sườn non xem thế nào nào.
– Tiểu Khải từ khi nào anh trở lên sến súa như vậy!
Lẩm nhẩm thành tiếng một câu, Nhi Lam cười vui vẻ, cẩn thận gập mẩu giấy lại rồi cất trong túi áo. Cô nhanh chóng nhấc chân hướng cửa căn hộ bước tới. Chân của cô cũng sớm khỏi nên hoàn toàn có thể bước đi thoải mái hơn.
Trong lúc đi ngang sảnh chính, Tuấn Khải nhìn thấy bóng lưng Nhi Lam đang đi nhanh ra ngoài và khuất bóng sau cánh cửa. Cậu dừng chân hướng tầm nhìn về phía cảnh vật mờ ảo trong đêm sau cánh cửa kính đóng hờ. Đôi mày đen hơi nhăn lại, đôi mắt ngọc đen đảo quanh một vòng.
Sao Nhi Lam lại đi ra ngoài một cách gấp như vậy? Không lẽ… Cô muốn lên sườn non đối diện? Cô quên bản thân mới khỏi què giò xong hay sao?
Nghĩ tới đây, đôi mắt ngọc đen loé tia kiên định. Tuấn Khải nhấc chân đi về hướng cửa chính, mở vội cánh cửa kính lách người đi ra ngoài.
Trong tâm Tuấn Khải có dự cảm không lành…
***
Tiếng chân đạp lá khô vang lên giòn tan trong đêm tối bước đi một cách thận trọng. Nhi Lam hai tay ôm lấy hai bên vai đang run lên vì lạnh của mình. Cô vừa xuýt xoa vửa nhìn đường bước đi. Ai ya! Lão già nào đó sao lại kêu cô đi vào trong rừng này làm gì ấy nhỉ? Mà chỗ này vừa tối vừa hoang vu… Cô sợ…
Sự run rẩy trong Nhi Lam ngày càng lớn hơn vừa vì sợ và vừa vì lạnh. Vầng trán cô cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Cô quay đầu nhìn tứ phía một cách hoảng hốt hoang mang. Nơi này thật đáng sợ… Vừa tối lại vừa hoang vắng.
Một tiếng thét non nớt vang lên trong tâm trí Nhi Lam làm cô lạnh sống lưng, mồ hôi vì thế được đà thi nhau chảy xuống. Từng tiếng van nơn xa xưa lần lượt vang lên hoà cùng tiếng cười man rợn khàn khàn của hai tên đàn ông to cao lực lưỡng trỗi dậy trong tâm trí cô.
Tại sao Nhi Lam lại quên bản thân sợ bóng tối và hoang vắng? Ngay cả đi ngủ cô cũng phải bật đèn ngủ, trừ phi bên cạnh có người ngủ cùng cô mới tắt đèn phòng?
.
– Hai chú tha cho cháu! Các chú đừng qua đây!!!
Tiếng van xin non nớt của một cô bé mười, mười một tuổi run rẩy vang lên. Đôi mắt nâu ướt áp sợ hãi nhìn hai tên đàn ông đáng tuổi chú tuổi cha cô bé đang nở nụ cười đê tiện. Cô bé ngồi lùi lại đến khi dựa vào bức tường nứt nẻ mập mờ trong bóng tối.
– Sao gọi chú hoài thế? Gọi là anh mới dễ thương, ngoan gọi anh đi!
Một tên bước tới gần nở nụ cười đê tiện, hắn ngồi sụp xuống tóm chân cô bé làm cô bé giật mình hét lên.
.
Tiếng thét trong tâm vang lên cũng là lúc Nhi Lam giật mình vấp phải cái gì đó mà ngã xuống. Cô nhanh chóng ngồi dậy hai tay ôm chặt lấy hai bên vai cả thân run rẩy một cách vô cùng đáng thương. Cô nhìn quanh nhưng đổi lại là nỗi sợ trong tâm cô ngày càng lớn hơn.
.
– Đừng chạm vào cháu!! Các chú làm gì vậy? Mau dừng tay lại…
.
.
– Ba ơi!!! Mẹ ơi!!! Con sợ!!!
.
.
– Các chú làm ơn tha cho cháu!!!
.
– Áaaaa!! Đừng chạm vào cháu! Các chú mau tránh ra!!!
Giọng nói đầy hoảng sợ của cô bé cứ ám lấy tâm trí đã sớm run rẩy của Nhi Lam. Đôi mắt nâu đục một màu tăm tối sợ hãi. Cô vừa lắc đầu vừa lẩm nhẩm bằng tiếng Việt vừa điên dại ngồi lùi về phía sau.
Một thanh âm vang lên đầy sắc bén của một cái tát vang lên đồng thanh với tiếng khóc thét của cô bé mười tuổi, mười một tuổi đó!
– AAA!!!
***
– Nhi Nhi?
Đang lần mò theo dấu vết của Nhi Lam, Tuấn Khải chợt nghe thấy tiếng thét thất thanh vang đâu đây mà dừng lại nhìn quanh nghe ngóng. Ở với nhau bao lâu rồi mà đến giọng của cô, cậu lại không nhận ra? Đừng đùa! Rất rõ là khác…
Nếu nói như vậy không lẽ…
– Nhi Nhi em đang ở đâu? Mau trả lời anh đi!!
Tim Tuấn Khải đang run rẩy đập mạnh khi nghĩ tới chuyện Nhi Lam sẽ gặp chuyện chẳng lành. Cậu vội vàng nhấc chân tăng tốc chạy thẳng về phía trước mặc cho bao cành cây chìa ra lạnh lùng quệt vào cơ thể cậu đau buốt cùng cơn gió Đông giá rét chạy đua cùng cậu.
Đừng sợ Nhi Lam, anh sẽ tìm được em…
Nhanh thôi…
***
.
– Tao bảo mày phải gọi bọn tao là anh cơ mà? Mày giả vờ không hiểu hay cố tình không hiểu?
.
.
– Mày có gọi khản cổ thì thằng ba, con mẹ mày không đến đây giờ này đâu!
.
.
– Ngoan ngoãn phục tùng cho bọn tao thì sẽ được về nhà!
.
Những câu từ thô bỉ của hai tên đàn ông đáng tuổi cha tuổi chú cô bé mười, mười một tuổi liên tục được bọn chúng phun ra như mưa không biết ngượng mồm. Những câu van xin, khóc thét của cô bé liên tục vang lên đầy thê lương hoảng sợ.
Tất cả tạo thành hỗn âm vang lên trong tâm trí cô gái đang run rẩy lắc đầu liên tục nói không bằng tiếng mẹ đẻ một cách điên dại.
– Đừng chạm vào tôi! Làm ơn đừng chạm vào tôi!!!…
Vừa nói Nhi Lam vừa lắc đầu liên tục. Mồ hôi ướt trán, nước mắt tèm lem tạo lên một Nhi Lam đáng thương khác sự điềm tĩnh thường ngày của cô. Phía xa xa, một giọng nói trầm ấm có vẻ đan xen với hỗn âm xa xăm len nỏi trong tâm cô làm cô cảm thấy ấm áp. Nhưng hiện giờ cô không thể nhận thức được bản thân nên làm gì tiếp theo ngoài bộ dạng hoang mang lẩm nhẩm trong vô thức.
– Nhi Nhi… Sao lại là em?
Nhi Lam giật mình khi nghe thấy giọng nói trầm đan xen ngạc nhiên của một nam nhân rất gần ở cạnh cô. Cô ngước lên liền thấy một người cao lớn đứng trước mặt cô, trong mắt hắn loé lên tia kinh ngạc.
– Chú đừng qua đây! Đừng có qua đây!
Hiện giờ tâm trí Nhi Lam đang hoảng loạn nên không hề nhận ra giọng nói đó là ai. Cô sợ hãi run rẩy cất giọng khản đặc nức nở nói tiếng Việt. Cô ôm chặt hai bên vai hơn, cô vội vàng ngồi lùi về phía sau.
– Em sao vậy Nhi Nhi?
Hắn nhấc chân hướng phía Nhi Lam đang sợ hãi ngồi lùi về phía sau lo lắng hỏi. Thấy cô hét lên đầy hoảng hốt liên tục nói thứ tiếng Việt mà hắn không thể hiểu được điều cô muốn nói là cái gì. Nhưng dù không hiểu cô nói gì hắn vẫn nhấc chân bước tới gần cô hơn với ý định là cần nhanh chóng ôm chặt lấy cô vào lòng.
– Đừng qua đây! Làm ơn chú tha cho cháu!
Mắt thấy người đàn ông đang tiến lại gần và liên tục cất giọng chấn an bằng thứ ngôn ngữ “kì lạ” Nhi Lam quơ tay xuống đất vơ đống đất đá điên cuồng ném về phía hắn. Vừa ném vừa van xin tha thiết. Thần trí cô chợt loé lên một ý, cô vội vàng đứng dậy đi lùi về phía sau định quay lưng chạy.
– Nhi Nhi đừng qua đó có nguy hiểm!
Thấy Nhi Lam định quay lại chạy về phía trước hắn vội vàng bước tới nhanh, vươn tay định tóm cô lại.
Nhưng hắn… Chậm mất rồi…
***
Tiếng thét chói tai vang lên ở cự li gần làm Tuấn Khải càng thêm hoảng hốt. Linh cảm báo điều chẳng lành trong cậu ngày càng lớn hơn càng khiến cậu trở lên gấp gáp. Cậu tăng tốc chạy về hướng phát ra tiếng hét chói tai đó.
Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đấy Nhi Lam!
***
Người đàn ông lạ mặt quỳ sụp xuống gần miệng hố, một tay chống ở mép miệng hố, tay còn lại chìa xuống dưới hang miệng không ngừng gọi tên cô gái đang khó khăn ngồi dưới hố không ngừng khóc nấc đầy sợ hãi.
– Nhi Nhi em nghe anh nói gì không? Mau đưa tay cho nhanh lên! Nhi Nhi có nghe gì không?
Nhi Lam ngồi bó gối hai tay ôm chặt đầu điên cuồng vừa lắc đầu vừa hoảng sợ la hét không hề để ý tới người đàn ông lạ mặt trên miệng hố. Những hình ảnh của cô bé mười, mười một với bộ mặt trắng bệch một bên má đỏ ửng đang khóc nóc van xin hai người đàn ông to cao cười đê tiện.
Bàn tay thô to của một người đàn ông tóm cổ chân cô bé hiện rõ kèm theo tiếng thét chói tai và tiếng tát vang lên inh ỏi trong tâm trí Nhi Lam. Cô hét lên một tiếng chói tai lại còn dưới hố nên thanh âm vọng lại khiến cô càng thêm hoả sợ.
– Ba ơi mau tới cứu con… Các chú đừng động vào tôi…
Đấm mạnh xuống đất, mặc kệ cơn đau truyền từ tay lên não. Người đàn ông đứng thẳng dậy định dựa vào trực giác mà lựa chỗ nhảy xuống cứu người. Đột ngột ở phía nào đó có tiếng gọi của nam nhân cùng tiếng chân chạy ngày một gần vang lên làm hắn miễn cưỡng quay người dời đi.
Coi như mày phúc lớn mạng lớn!
***
Rẽ cây lấy nối chạy về phía trước, Tuấn Khải chạy theo đúng hướng có tiếng Nhi Lam đang hoảng sợ điên loạn kêu khóc. Trong tâm cậu vừa lo lắng vừa đau không khỏi thắc mắc cô đã gặp chuyện gì.
– Nhi Nhi em ở đâu? Trả lời anh đi!
Nghe tiếng Nhi Lam rất gần đây, Tuấn Khải lập tức chuyển sang vừa bước vừa nhìn quanh cẩn thận quan sát. Tiếng cô thật sự rất gần, rất rõ và rất hoảng loạn. Cậu vừa bước vừa cất tiếng gọi cô đổi lại là tiếng cô hoảng loạn đâu đây.
– Nhi… Úi…
Tuấn Khải giật mình thu chân lại khi bản thân đạp xuống miệng hố vội vàng thu chân lại. Cái hố chết tiệt! Cũng may cậu phát hiện ra kịp nếu không…
Mà khoan…
Tiếng của Nhi Lam rất rất rất gần đây…
Đừng có đùa!
– Nhi Nhi em bị rơi xuống hố sao?
Hoảng hốt với phán đoán của bản thân. Tuấn Khải lập tức quỳ xụp xuống miệng hố một tay chống đất, một tay móc chiếc điện thoại túi quần nhanh chóng bật đèn plas lên soi xuống. Đôi mắt ngọc đen dưới ánh đèn màn hình điện thoại lập tức mở to khi thấy Nhi Lam đang ôm đầu điên loạn gào thét phía dưới được chiếu sáng bởi đèn plas điện thoại.
– Nhi Nhi? Nhi Nhi em sao vậy? Có nghe anh nói gì không?
– Aaa!!! Tha cho tôi đừng chạm vào tôi!!!
Thấy có ánh sáng lạ, Nhi Lam càng hoảng loạn hơn. Trong sự hoảng loạn nen nỏi một chút hi vọng mập mờ.
Tuấn Khải càng gọi càng làm Nhi Lam hoảng sợ liên miệng nói ngôn ngữ mẹ đẻ làm cậu nhăn mày không hiểu gì. Thầm trách bản thân sao không học tiếng Việt để rồi hiện tại rơi đúng vào tình cảnh này? Thấy cô như vậy cậu thật đau lòng. Nhưng tại sao cô lại trở lên như vậy? Không lầm biểu hiện này là quá khứ tồi tệ nhất đang ám ảnh cô rồi. Vậy, quá khứ ám ảnh của cô là gì?
Bỏ qua suy nghĩ tò mò về quá khứ ám ảnh của Nhi Lam, Tuấn Khải liên tục lên tiếng chấn an cô nhưng tình hình lại không hề huyên giảm ngược lại còn tệ hơn.
– Nhi Nhi anh là Vương Tuấn Khải đây! Em còn nhận ra anh không?
– Vương Tuấn Khải?
– Phải! Anh là Vương Tuấn Khải!
Thấy Nhi Lam có vẻ bình tâm lại mắt Tuấn Khải nổi tia vui mừng. Xem ra cách này có hiệu nghiệm. Cậu vừa lên tiếng chấn an cô vừa quay đi lung tung tìm cách đưa cô thoát khỏi cái hố này. Ước trừng cái hố này sâu tầm hơn hai mét dưỡi, nhìn các lớp đất nổi vân hình khối thế này chắc chắn là có người đào lên rồi!
Nhưng… Ai là người đào cái hố này?
Có cảm giác như tác dụng của cái hố này là dùng để làm việc không hề tốt đẹp gì rồi!
– Vương… Tuấn… Khải? Tôi… Tôi không biết!!!
Câu trước tiếng Trung, câu sau tiếng Việt. Tuấn Khải thật không biết nên khóc hay cười khi cả câu nói của Nhi Lam lại hiểu được đúng họ cả tên cậu còn lại thì không biết. Nhưng cậu đang rối bời khi chấn tĩnh cô chưa được bao lâu thì cô lại tiếp tục hoảng loạn kêu khóc. Vừa đau lòng vừa bất lực không biết làm thế nào…
Trên chiếc cây gần đó có một con rắn màu nâu đen đang phì lưỡi liên tục. Đôi mắt sắc lạnh lùng nhìn bóng lưng nam nhân đang quỳ bò cạnh miệng hang hiện lên tia thích thú. Nó vươn người quay về hướng nhánh cành cây trườn về phía thân cây tìm nối trườn xuống, vừa bò vừa phì lưỡi theo bản năng giống loài.
***
Tia sáng đèn pin từ xa đang tiến lại gần phía trước một cách thận trọng. Bóng đen có mái tóc dài bay bay sấp bóng sau chiếc đèn pin.
Chỉ vì đứng trên phòng thông qua cửa sổ mà bắt gặp bộ dạng gấp gáp của Tuấn Khải chạy lên sườn non nên Như Nguyệt lập tức không nghĩ nhiều liền quơ ngay chiếc đèn pin và đi theo sau. Nhưng vốn là dân mù đường từ nhỏ lại thêm cái khoản nhớ nhớ quên quên nên cô bị lạc đường trầm trọng, giờ cô đang lần theo tiếng Nhi Lam mà tìm đường ra chỗ Nhi Lam đây.
Nhi Nhi, Tiểu Khải hai người nhất định phải bình an vô sự tuyệt đối không được gặp chuyện gì!
***
Con rắn nâu đen phì lưỡi chầm chậm trườn dọc trên thân cây xuống đất. Gần đến nơi, nó vươn người trườn dần thân thể dài ngoằng xuống đất cố tránh từng chiếc lá khô chậm rãi tiến tới gần “con mồi” đang mất cảnh giác ở phía trước.
Tuấn Khải không hề nhận ra sự nguy hiểm đang gần kề sát nút. Cậu vẫn mải mê lên tiếng chấn an Nhi Lam đang hoảng loạn dưới hố sâu. Cậu lan man không biết phải làm thế nào để đưa cô thoát khỏi cái hố một cách đôi bên an toàn.
Khoảng cách của Tuấn Khải và con rắn nâu đen ngày càng gần nhau. Đến khi cậu chưa hề nhận ra đã bị con rắn nâu đen há to mồm khoe bốn chiếc răng nanh nhọn hoắt bổ đầu xuống cắn vào bắp chân làm cậu giật mình kêu lên và ngã ngồi xuống đất. Chiếc điện thoại vì thế mà tuột khỏi tay rơi xuống úp đèn plas xuống đất làm không gian nhanh chóng trở lại bóng tối – thứ vốn có của nó.
Cố gắng cắn chặt răng để không kêu thành tiếng, Tuấn Khải quơ loạn nhặt chiếc điện thoại lên chiếu đèn plas xuống bắp chân. Đôi mắt ngọc đen đục ngầu hoảng sợ khi thấy con rắn nâu đen to như cổ tay dài ngoằng đang ngoạm vào bắp chân cậu.
Tuấn Khải đã nói là cậu sợ rắn chưa nhỉ? Nếu chưa thì bây giờ cậu đã nói rồi đấy.
Đôi hàm bốn răng nanh nhọn hoắn như cắm xuống tận xương bắp chân làm Tuấn Khải như lả người đi. Theo kiến thức sinh học, cậu đoán rằng con rắn này có… Độc?!
Mẹ kiếp!
Nơi này hoang vu như vậy Nhi Lam vẫn còn dưới hố, cậu lại trúng độc. Nếu không làm gì cả hai sẽ phải bỏ mạng ở đây là khả năng rất cao.
Không thể!
Bao nhiêu thứ cần hoàn thành vẫn chưa xong cậu không thể bỏ dở giữa trừng vì chuyện cỏn con như vậy!
Nghĩ là làm, Tuấn Khải giữ bản thân bình tĩnh soi đèn quanh kiếm cái que. Nhanh chóng cậu tìm được một cái liền nằm bò nửa thân trên xuống đất vươn tay cố với cái que. Vừa chống thân trên lên cậu liền nhanh tay gẩy bay con rắn vào trong bụi cây phía trước. Ném chiếc que trong tay đi, cậu vạch ống quần lên. Cả khuôn mặt tối sầm, đôi mắt ngọc đen vẩn đục lại khi thấy bốn vết cắn thâm đen đang trào máu ra không ngừng nghỉ.
Thật khó chịu!
Phải rồi cậu cần cứu trợ!
Tuấn Khải luống cuống bấm điện thoại nhưng sui thay chiếc điện thoại dở chứng đột ngột sập nguồn càng làm cậu thêm cuống cuồng hơn. Bấm nút nguồn mãi không xong, cậu lập tức ném chiếc điện thoại vào bụi cây trút giận.
– Nhi Nhi, Tiểu Khải hai người đang ở đâu? Mau trả lời em đi!…
Biết có người tới cứu, mắt Tuấn Khải loé lên tia hi vọng liền vội vàng cố lớn tiếng gọi cứu trợ. Vừa gọi vừa vươn tay bịt vết rắn cắn vừa lên tiếng gọi Nhi Lam trấn an cô đang hoảng loạn dưới hố.
– Nguyệt Nguyệt bọn anh ở đây!… Nhi Nhi chúng ta được cứu rồi cố lên…
Cơ thể Tuấn Khải lả đi, đôi mắt ngọc đen cũng dần khép lại những vẫn quật cường không để bản thân thiếp đi.
***
Đi thêm một đoạn, Như Nguyệt vừa rẽ cây vừa soi đèn về phía trước tìm đường đi. Ánh đèn rọi thẳng bóng nam nhân ngồi duỗi chân cạnh miệng hố, cả thân trên dần lả xuống. Cô hoảng hốt chạy nhanh tới đỡ lấy Tuấn Khải lay lay vài cái.
– Tiểu Khải, Tiểu Khải, Tiểu Khải mau tỉnh lại nghe em nói không?
Vừa lay vừa gọi nhưng lại vô hiệu lực, Tuấn Khải đã nhắm nghiền mắt cả thân trên dồn toàn bộ trọng lực vào cánh tay của Như Nguyệt.
Như Nguyệt nhíu mày lại khi Tuấn Khải đang có chuyển biến xấu đi. Nhìn theo cánh tay cậu mới thấy bàn tay cậu nhuốm đỏ máu đang cố ôm vết thương nào đó chỗ bắp chân. Vội vàng cầm tay cậu kéo ra liền thấy bốn miệng vết thương nhỏ xíu đang liên tục chảy máu.
Lại thêm tiếng Nhi Lam hoảng loạn dưới hố càng làm Như Nguyệt thêm rối. Cố bình tâm lại và nhanh chóng đoán ra vết thương nhỏ nhưng đáng sợ kia là gì, cô vội đặt Tuấn Khải nằm xuống đất.
Để chiếc đèn pin lên trên bụng Tuấn Khải rọi đèn về phía vết thương đang rỉ máu liên tục. Như Nguyệt bò tới gần vết thương hơn, hai tay bóp miệng vết thương cho máu trào ra nhiều làm khuôn mặt cậu nhăn lại trong tiềm thức chưa ngủ. Cô không nghĩ nhiều trực tiếp cúi xuống ngậm vết thương hút máu độc trong cơ thể cậu một hơi dài. Mặt cô lập tức nhăn lại và biến sắc xấu đi.
Nhấc môi đã bị máu nhuộm đỏ, Như Nguyệt ngoảnh sang một bên còn chưa kịp phun máu độc ra đã bị tiếng thét của Nhi Lam làm cho giật mình nhuốt cái ực. Vị tanh nồng của máu sộc lên khoang miệng làm cô muốn ói nhưng không ói được. Sắc mặt cô đã xấu càng thêm xấu. Dù khó chịu, cô vẫn cúi xuống ngậm miệng vết thương trên bắp chân Tuấn Khải hút sâu thêm một hơi.
Mất khá nhiều thời gian Như Nguyệt mới tạm thời cầm máu cho Tuấn Khải và kéo cậu dựa người vào thân cây gần đó. Đầu cô bắt đầu đau buốt, thầm đoán nọc độc đã bắt đầu phản ứng trong cơ thể. Cắn răng cố chịu đau, cô cầm đèn đi tới gần miệng hố soi đèn xuống mới thấy Nhi Lam thảm hại như nào, điên loạn ra sao.
Vội lựa chỗ thích hợp, đặt tạm đèn pin cạnh miệng hố. Như Nguyệt hai tay đặt hai bên miệng hố, từ từ thả người lơ lửng xuống dưới hố. Đoán bản thân có thể nhảy xuống an toàn, một tay quơ nhanh chiếc đèn trên miệng hố sau đó thả người rơi tự do xuống. Có thể là do nọc rắn tác động nên cô buộc phải ngồi quỵ xuống đất một lúc mới có thể đứng lên. Đầu cô đau như búa bổ, rất khó chịu.
– Nhi Nhi cậu không sao chứ?
Như Nguyệt bỏ qua cơn đau đầu vội ngồi dậy nhấc chân đi tới ngồi sụp xuống vòng tay ôm chặt Nhi Lam đang hoảng loạn vào lòng. Để chiếc đen xuống đất, cô dùng tay vuốt đầu Nhi Lam lên tiếng chấn an.
Lúc đầu Nhi Lam còn giãy nảy kêu ầm lên lúc sau cô ôm chặt Như Nguyệt vùi mình vào lòng Như Nguyệt uỷ khuất khóc nấc lên. Cả đầu cô bây giờ mụ mị không thể phán đoán tình hình bao gồm cả lời nói.
– Lam Lam tớ sợ!
Nhi Lam nghen ngào nói tiếng Việt tay cũng ôm chặt người “bạn thân” hơn. Hơi ấm của đối phương làm tâm trí cô dần an ổn lại.
– Có tớ đây đừng sợ!
Như Nguyệt mỉm cười nhẹ đáp lại bằng tiếng Việt, lệ trong khoé mắt cũng rơi xuống tóc Nhi Lam. Cô lên tiếng chấn an Nhi Lam một hồi sau đó kéo Nhi Lam cùng đứng lên.
Ngước nhìn miệng hố cao lêu nghêu, hình ảnh trong mắt Như Nguyệt mập mờ. Đầu cô bắt đầu đau buốt, cả cơ thể cũng dần mềm nhũn thiếu điều muốn quỵ tại chỗ. Nhưng cô không để bản thân gục ngã vì đằng sau cô còn có Nhi Lam. Cô càng không thể gục ngã lúc này!
– Nhi Nhi cậu đứng lên vai tớ để tớ giúp cậu trèo lên!
Ngẫm nghĩ một hồi, Như Nguyệt quay sang kiên định nhìn Nhi Lam. Chiều cao của cô thấp hơn Nhi Lam tận năm, sáu phân gì đấy. Hai đứa cộng lại cũng cao hơn hai mét dưỡi thừa sức trèo lên trên miệng hố được.
Dù thần trí chưa thể nhận thức rõ nhưng theo phản xạ không điều kiện Nhi Lam lập tức lắc đầu liều mạng.
Tuấn Khải từ từ mở mắt sau cơn nửa mê nửa tỉnh, đầu óc cậu quay cuồng đau nhức vô cùng khó chịu. Tuy vậy sau khi nghe hai giọng nói khác nhau dưới hố cậu lập tức tỉnh táo là thường dù cho đầu không khỏi ong ong lên…