Tfboys - Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá

Chương 103: Quá Khứ Ám Ảnh


Đọc truyện Tfboys – Chuyện Tình Cỏ Bốn Lá – Chương 103: Quá Khứ Ám Ảnh tại website TruyenChu.Vip

Tại đại sảnh căn hộ, hiện giờ mọi người đang tập trung đông đủ chỉ thiếu có ba người. Mặt ai cũng nhăn nhăn, nhó nhó vô cùng khó coi và có vài phần như đưa đám.
Mã Ca, Tử Tuệ, Tuấn Hạo cùng vài người quản lý được Phong Tuấn bầu cử đi theo ngồi giàn hàng trên ghế, cùng nhìn nam nhân một tay khoanh trước ngực, một tay xoa cằm, đi đi lại lại với bộ dạng vô cùng lo lắng.
– Bọn họ đi đâu vào giờ này thế không biết?
Vương Nguyên quay sang nhìn ra bên ngoài khung cửa ra vào bằng kính. Nhìn từng hàng mưa rào thi nhau rơi xuống lộp đà, lộp độp mà tâm trạng vừa bồn trồn, lo lắng lại vừa có linh cảm chẳng lành. Cậu quay sang nhìn vừa tầm Mã Ca cũng ngước lên nhìn cậu, rồi lại quay ra cửa ra vào. Đôi mắt trời đêm đang lo lắng liền lập tức mở to khi thấy hai người quen thuộc đang dầm mưa đi tới gần cửa. Cậu vội nhấc chân đi nhanh ra phía cửa ra vào.
Tay giữ chặt Nhi Lam đang bất tỉnh trên lưng, Tuấn Khải nặng nề tập tễnh nhấc chân cố bước đi. Ngước đôi mắt ngọc đen đã sớm mệt mỏi nhưng vẫn cố mở căng mắt quật cường nhìn thẳng phía trước. Đầu cậu ong ong như búa bổ, cả thân thể ướt hết, mái tóc đen mềm ướt rũ xuống ôm khít khuôn mặt nam thần của cậu.
Vươn bàn tay run run về phía cánh cửa kính trước mặt định đẩy ra để đi vào, nhưng đã có người nhanh hơn mở to cửa ra thay cậu. Tuấn Khải đưa mắt ngọc đen nhìn người vừa mở cửa đang đứng trước mặt cậu. Trong tâm không khỏi cảm thấy an tâm, chỉ vì sự an tâm này mà cậu nhũn chân mém ngã cũng may có Vương Nguyên hướng đối diện đỡ kịp.
– Tiểu Khải, Nhi Nhi hai người…
Vương Nguyên dùng lực ôm hai bên vai dựng Tuấn Khải đứng thẳng lên. Vừa dựng Tuấn Khải đứng thẳng cậu lại vội vàng định đi tới đỡ lấy Nhi Lam trên lưng Tuấn Khải đang ngả người ngã xuống đất. Nhưng còn chưa kịp chạm vào cô đã có người nhanh hơn mà đỡ cô thay cậu. Cậu nhăn mày vừa đỡ Tuấn Khải vừa quay phắt sang nhìn người đó.
Mặc kệ ánh nhìn của Vương Nguyên không mấy thân thiện đang nhìn mình. Tuấn Hạo làm lơ để Nhi Lam dựa vào lòng hắn, chuẩn bị ôm cô dời khỏi lưng Tuấn Khải thì đã bị Tuấn Khải thô bạo giật lấy cướp người lại. Hắn lạnh lùng mắt đối mắt nhìn thẳng Tuấn Khải.
– Cấm anh đụng vào cô ấy!
Vừa trúng độc lại vừa tắm mưa nên khi vừa nói một câu đầu Tuấn Khải đã quay cuồng, chân tay mễm nhũn chợt quỵ xuống cũng may có Mã Ca đứng gần đó vội đỡ lấy. Nhưng Nhi Lam trên lưng cậu lại tuột xuống mém ngã cũng hên là có Vương Nguyên đứng gần đó đỡ và bế ngang trên tay để cô gục đầu vào lồng ngực mình.
– Tiểu Khải em không sao chứ?
Thấy Tuấn Khải không đứng vững Mã Ca gần đó vội vàng cầm tay cậu vòng ra sau gáy anh giữ chặt, tay còn lại vòng sang ôm eo giữ cậu đứng thẳng, trong lòng không khỏi lo lắng. Anh ngước nhìn Vương Nguyên và các trợ lí khác của Phong Tuấn, đôi mắt ánh lên tia thăm dò.
– Khoan… Nguyệt Nguyệt đâu?
Vương Nguyên nhâng một chân lên đỡ Nhi Lam để chỉnh cô nằm chắc trong tay hơn. Linh cảm của cậu chẳng lành khi cơn mưa ngoài kia đột ngột đổ lớn hơn. Cậu quay lại nhìn vừa hay Tuấn Khải yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong đôi mắt ngọc đen vẩn đục tia yếu ớt ấy ánh lên tia phức tạp.
Không hiểu sao Vương Nguyên thấy cơn mưa ngoài kia có một sự liên kết vô hình nào đó với Lâm Như Nguyệt?
– Mau… Mau… Cứu… Cứu người…
Tuấn Khải yếu ớt cố thì thào, câu vừa dứt cậu đã ngất lịm đi. Sắc mặt cậu bỗng trở lên tím tái làm mọi người hoảng loạn nháo thành một đoàn. Trong tiềm thức trước khi ngất lịm, cậu thầm nguyện cầu cho cô gái cậu lỡ bỏ quên ngoài kia…
.
Vừa mở mắt Tuấn Khải đã nghe thấy hỗn âm của hai cô gái dưới hố. Cậu mệt mỏi bò tới miệng hố, hai tay ôm miệng hố đầu cúi xuống liền thấy hai cô gái đang giằng co trong ánh đèn pin. Vì đầu óc cậu còn chưa tỉnh táo và hai cô gái kia dùng tiếng Việt nên cậu không có nghe rõ. Cậu mở miệng cất giọng khản đặc cố gọi.
– Nhi Nhi, Nguyệt Nguyệt…
Không biết có phải Tuấn Khải nhìn nhầm hay không mà cậu thấy Như Nguyệt giật mình cái thót như thể bị cậu bắt quả tang làm việc xấu. Nhưng giờ cậu mụ mị không thể nghĩ gì nhiều càng không thể nghĩ sâu xa đâu đó.
– Tiểu Khải anh tỉnh rồi!
Giọng nói ngòng ngọng cất tiếng Trung có chút ngấp ngứng của Như Nguyệt cất lên làm Tuấn Khải không khỏi nhíu mày nghi hoặc. Như đã nói cậu rất mù mịt nên không nghĩ gì nhiều được.
Như Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái. Cô quay sang ngước lên nhìn Tuấn Khải đang ở trên miệng hố thò đầu xuống. Cô vội cúi xuống dựng chiếc đèn pin vào thành hố cho chiếu thẳng lên trời tạo ánh sáng cho cái hố. Xong xuôi cô đứng lên quay sang nhìn Nhi Lam đang run rẩy cố bám chặt lấy cô.
– Nhi Nhi cậu lên trên trước nha!
– Không! Còn cậu thì sao?
Nhi Lam liều mạng lắc đầu nhìn Như Nguyệt nói tiếng Việt, cô chuyển tầm nhìn ngước lên liền bắt gặp ánh mắt ngọc đen ẩn hiện dưới ánh đèn pin chổng ngược đang đối diện với mình của Tuấn Khải. Vừa mệt mỏi, vừa quật cường lại vừa dịu dàng, vừa ôn nhu. Trong tâm hồn cô cũng ấm áp lên không ít dù cho lúc này cô không thể nhận thức được chuyện gì.
– Tớ lên sau! Ngoan, leo lên vai tớ, tớ giúp cậu lên!
Như Nguyệt đáp lại bằng tiếng Việt tuy rành rọt nhưng lại ngòng ngọng bởi chính chất giọng của bản thân. Cô cười lộ má núm vươn tay lên xoa đầu Nhi Lam rồi quay lưng đi tới ngồi sổm xuống, hai tay chống lên thành hố, úp hờ người vào thành hố. Cô ngước lên nhìn Tuấn Khải khẽ cất tiếng Trung gọi.
– Tiểu Khải anh giúp em kéo Nhi Nhi lên.
– Hảo!

Tuấn Khải chuyển sang tư thế quỳ bò chuẩn bị tinh thần trợ giúp hai cô gái đang tương trợ nhau phía dưới hố. Đột nhiên mọi vật trước mắt cậu trở lên quay cuồng nhưng cậu không để bản thân gục ngã liền lắc mạnh đầu lấy lại tinh thần.
Dù không muốn nhưng sau ba lần dục của Như Nguyệt vang lên, Nhi Lam miễn cưỡng tháo đôi giày ra và dùng chân không lần lượt dẫm lên từng bên vai Như Nguyệt. Cô bám hai tay vào thành hố, dần dần bám lên trên khi Như Nguyệt đang từ từ đứng thẳng lên tuy có chút sợ nhưng cô không dám kêu cũng chẳng dám khóc.
Khi Nhi Lam vừa xuất hiện trong tầm với Tuấn Khải lập tức khom lưng vươn một tay ra tóm cổ tay cô khi cô vừa vươn tay lên nhờ trợ giúp. Không quá khó để một người đàn ông kéo một người phụ nữ nho nhỏ thoát khỏi hố khi mà tầm với của cả hai ở mức gần nhất có thể.
Kéo Nhi Lam lên được một đoạn, Tuấn Khải luồn nhanh hai tay xuống hai bên lá nách cô, gồng mình dùng sức kéo lên. Theo phản xạ cô ôm lấy cổ cậu và theo lực đạo kéo lên mà gục đầu xuống lồng ngực cậu.
Khi kéo Nhi Lam thoát khỏi cái hố cũng là lúc cô ngất lịm trong lồng ngực Tuấn Khải. Cậu vội đặt cô nằm xuống gối đầu lên cánh tay, tay còn lại gạt vài tóc mai mệt mỏi rũ loạn trên trán, rồi lau vài vệt bẩn trên mặt cô. Ôm chặt cô vào lòng một cái trước khi cậu vừa giữ vừa quay lưng về phía cô để cô ngã xuống lưng cậu.
Điều chỉnh tư thế thích hợp cho cả hai xong Tuấn Khải ôm hai bên chân Nhi Lam từ từ đứng dậy. Cậu mau chóng quay lưng nhấc chân tập tễnh chạy đi mà quên mất một điều…
Khi cả Tuấn Khải và Nhi Lam khuất bóng sau bụi cây trước mặt cũng là lúc trời đổ cơn mưa lớn. Từng hạt rơi xuống hố sâu, vương lên cơ thể cô gái nhỏ đang đứng hai tay chạm vào thành hố ngước cổ lên chờ trợ giúp.
Nhưng khi thấy tiếng bước chân xa dần Như Nguyệt liền lập tức dập tắt hi vọng bản thân sẽ có trợ giúp. Cô buông tay khỏi thành hố bằng đất đã sớm ẩm ướt nhầy nhụa bẩn thỉu. Cô quay người bước tới cầm lấy chiếc đèn pin đã sớm bị mưa làm mờ ống kính. Cầm đèn pin lên, dùng ống tay áo lau qua rồi rọi lung tung âm thầm tìm cách thoát khỏi đây.
Mà… Thoát sao được khi chiều cao còn chưa tới mét sáu?
.
– Nguyệt Nguyệt gặp chuyện gì sao?
Vương Nguyên lẩm nhẩm lại câu nói lập tức giật mình mở to mắt nhìn Tuấn Khải đã sớm gục đầu xuống bất tỉnh. Cậu vội vàng quay người đi nhanh về phía phòng ngủ gần nhất không cần biết của ai cậu trực tiếp đạp cửa đi nhanh vào trong và đặt Nhi Lam cẩn thận nằm xuống giường. Được một lúc không lâu cậu liền đi nhanh ra ngoài lên tiếng nhờ một chị starff vào thay đồ, chăm sóc Nhi Lam. Không quên quay sang dặn dò Mã Ca chăm cho Tuấn Khải.
– Để tôi lo cho anh ấy!
Mặc kệ mọi ánh nhìn của người đổ dồn về phía mình. Tử Tuệ không hề bận tâm liền đi nhanh vào trong phòng ngủ bấm số gọi cho bác sỹ riêng tới đây điều trị cho Tuấn Khải. Sau đó, chờ Mã Ca thay đồ cho cậu xong rồi trực tiếp đi vào giằng co thế chỗ anh chăm lo cho cậu.
– Em phải đi tìm Nguyệt Nguyệt!
Vương Nguyên để lại câu nói làm mọi người giật mình. Còn chưa kịp quay lưng cậu đã bị anh starff giữ lại. Cậu quay phắt lại lạnh lùng nhìn làm anh starff bất giác run rẩy, tuy vậy anh starff vẫn không buông tay để cậu đi.
– Bên ngoài trời vừa mưa, vừa tối lại vô cùng nguy hiểm. Em không thể đi!
– Em sẽ cẩn thận!
Vương Nguyên vung tay hất tay anh starff ra, còn chưa kịp bước đi lại bị anh starff ngoan cố giữ lại. Cậu bắt đầu trở lên khó chịu, càng khó chịu càng cảm thấy lo lắng. Nếu như anh starff nói thì ngoài kia Như Nguyệt càng gặp nguy hiểm hơn. Không thể! Cậu không thể để cô gặp chuyện gì!
– Ở lại đây đi để bọn anh đi tìm em ấy!
Vương Nguyên quay phắt sang nhìn ba anh starff khác đã trang bị đầy đủ vật dụng từ đồ trợ giúp hay đồ bảo hộ một cách đầy lạnh lùng. Ba anh starff như anh starff kia, không hẹn trước cùng nhau run rẩy. Cậu lại lia mắt xuống chiếc đèn pin nằm trong tay một trong ba anh starff sẽ đi ứng cứu đó.
– Em cũng đi!
Nói xong Vương Nguyên dứt khoát giật tay khỏi tay anh starff đang giữ tay cậu phía sau. Đi nhanh tới chỗ nhóm starff ứng cứu kia không nói câu nào liền phá lệ vô lễ một lần giật luôn chiếc đèn pin trên tay một anh starff trong nhóm đó rồi đi thẳng ra cửa.
– Vương Nguyên đừng đi! Bên ngoài vô cùng nguy hiểm, mau quay lại Vương Nguyên!!!
– Em mà gặp nguy hiểm bọn anh sao nói với Phong Tuấn đặc biệt là ba mẹ và Fans của em?
– Em ở lại đây để bọn anh đi tìm Như Nguyệt thay em. Đừng ra ngoài nguy hiểm lắm!
– Vương Nguyên…
Bốn anh starff thay phiên nhau lên tiếng cố cản bước Vương Nguyên đang tiến nhanh về phía cửa, nhưng dường như không hề tác động tới cậu, dù chỉ một chút. Cả bốn nhìn nhau trong lòng không khỏi lo lắng vừa cho bản thân, vừa cho cậu. Cả bốn càng hoảng hơn khi cậu trực tiếp mở cửa, bật đèn pin, chạy thẳng ra ngoài hoà mình cùng cơn mưa lớn. Các anh luống cuống, nhanh chóng chia nhau chạy ra ngoài đuổi theo cậu.
Tứ Diệp Thảo mà biết chắc các anh bị xé tan xác mất chứ đùa à!
Đặc biệt là Tiểu Thang Viên kìa…
***

Cơn mưa kéo dài hơn ba mươi phút, đã vậy càng lúc càng lớn cứ thế tàn nhẫn tuôn xuống người Như Nguyệt một cách mạnh bạo làm cô ướt hết từ đầu tới cuối. Một tay cầm đèn pin, bắt chéo đôi tay, ôm lấy vai run cầm cập. Đôi chân nhỏ ngập trong nước lạnh ngắt tê cứng muốn bước cũng khó, mỗi lần dịch chuyển là tiếng nước động vang lên rõ ràng.
Cơn mưa lạnh lẽo ôm chọn người con gái vào lòng, phả từng hơi thở lạnh ngắt vào thân thể bé nhỏ đang run từng cơn. Tiếng hắt hơi, tiếng răng gõ vào nhau cũng không đủ để cơn mưa buông tha cô gái nhỏ. Cơn mưa còn lưu luyến làm ngập dần nơi cô gái nhỏ đứng như muốn dùng cả “thân thể” ướt lạnh ôm lấy cô.
Mưa yêu cô…
Chiếc đèn trong tay Như Nguyệt bắt đầu chập trờn rồi tắt hẳn trả lại màn đêm đen tối ướt lạnh dưới cơn mưa. Để cho “đôi tình nhân” vờn giỡn ôm nhau dưới chiếc hố sâu dần ngập nước. Cô thấy chiếc đèn có dấu hiệu “tắc thở” liền mạnh bạo đập nó vào thành bùn đất, nhưng vô dụng. Cô bực mình ném xuống góc hố mà quên mất hiện giờ dưới hố đang ngập giềnh nước mưa vì vậy phát ra tiếng nước bị động, bắt hết lên cơ thể vì cô không kịp tránh.
Thời gian cứ vùn vụt trôi qua, chẳng mấy chốc nước đã ngập tới ngực Như Nguyệt. Cả cơ thể cô run rẩy trong nước, có ôm chặt đến đâu cô cũng không thể xua tan cơn lạnh. Bất ngờ chân cô bị chuột rút, làm cô không phòng bị mà ngã cả người xuống nước, phát ra một tiếng ùm nước bị động lớn. Cả thân thể nhỏ bé bị nước ôm chọn vào lòng. Từng đợt nước tràn vào họng, tràn vào mũi và cả vào mắt vô cùng khó chịu.
Theo phản xạ của người không biết bơi, Như Nguyệt điên cuồng vùng vẫy, chới với dưới nước, ngoi lên, lặn xuống trông vô cùng khổ sở. Cô phát ra thanh âm tuyệt vọng yếu ớt nhưng vẫn quật cường chống chọi không để bản thân gục ngã. Nhưng cô là người không biết bơi, càng gồng mình chống chọi, sức lực càng ngày càng giảm dần.
Mưa vẫn cứu rơi, nước trong hố ngày giềnh cao, mà sức lực Như Nguyệt dần giảm đi. Chân cô hiện giờ vẫn cứng ngắc do chuột rút, không thể cử động, lại cộng thêm chiều cao khiêm tốn nên cô không khỏi uống một đống nước vào bụng. Giờ bụng cô trướng lên, rất khó chịu, rất nặng. Chiếc kính trên mặt cô cũng đã bị nước làm cho tuột xuống đáy hố, kèm theo là đôi mắt kính áp tròng cũng theo đó mà tuột ra để lộ đôi đồng tử đen láy mập mờ ngập trong nước.
***
Ánh đèn pin chạy loạn trong mưa, từng cành cây chìa ra đều được gạt gọn để lấy đường lấy nối. Vương Nguyên tay nắm chặt chiếc đèn pin rọi về phía trước, đôi chân sải dài bước gấp gáp chạy về phía trước.
– Nguyệt Nguyệt em đang ở đâu mau trả lời tôi đi!!!
– Em nghe thấy tiếng tôi không Nguyệt Nguyệt???
– Nguyệt Nguyệt!!!
-…
Vừa chạy Vương Nguyên vừa lớn tiếng gọi, tiếng gọi xuyên qua màn mưa to truyền đi khắp nơi vang vọng khắp sườn non. Cả thân thể cậu đã sớm ướt, mái tóc rũ xuống ôm chọn khuôn mặt quyến rũ. Hơi thở gấp gáp phát ra thành tiếng hoà cùng hơi lạnh cơn mưa lớn.
Mưa sao? Mưa to như này có phải người đang gặp chuyện chẳng lành không?
Không phải cậu đang chạy đi tìm Lâm Như Nguyệt hay sao? Tại sao lại có suy nghĩ đó? Cô và người hoàn toàn là hai người khác nhau mà?
Nhưng Vương Nguyên luôn có cảm giác rằng… Cô và người là một?!
Vương Nguyên giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ khi nghe thấy tiếng quẫy nước gần đây. Trong tâm không khỏi run rẩy đập mạnh, linh cảm xấu cực xấu được dịp bùng phát làm thân thể cậu run lên cầm cập. Vội vàng nhấc chân chạy theo trực giác của bản thân trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt.
Như Nguyệt ngàn vạn lần tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!
***
Nước trong hố đã giềnh lên, vượt quá chiều cao Như Nguyệt, hiện giờ đang nhấn chìm vùi cô vào lòng. Mặc cô vẫy vùng đến dần kiệt sức nước vẫn lướt nhẹ môi cô, luồn từng đợt, từng đợt vào trong cổ họng cô. Nước ôm cô kéo xuống đáy hố, nước muốn độc chiếm cô…
Như Nguyệt bất lực thôi vùng vẫy chỉ có thể mở to mắt cay cay ngập trong nước mưa. Cô còn không biết bản thân có khóc hay không nữa. Ngước mắt lên thông qua màn nước phía trên cô thấy tờ mờ ngọn đèn pin chiếu ngang qua miệng hố.
Đúng là có hi vọng thật nhưng giờ cô không chịu nổi nữa rồi, bụng cô trướng to đầy nước, thân thể mềm nhũn như muốn tan ra trong nước.
***
Nhờ ánh sáng chiếc đèn pin mà Vương Nguyên nhìn thấy chiếc hố khá lớn trước mặt. Đồng thời khi nhìn thấy nó linh cảm không hay của cậu càng trở lên mãnh liệt hơn. Đôi chân chạy nhanh tới cạnh chiếc hố đó.
Làm ơn… Đừng có nói là…
***
Chớp chớp mắt vài cái tạo lực đẩy nước ở gần ra xa, Như Nguyệt mở mắt nhìn ngọn đèn pin chiếu ngang ngày càng gần lần cuối. Đôi mắt đen láy vùi trong nước mắt hoà nước mưa ngập từ từ nhắm lại.
Tiểu Trôi… Tạm biệt…
– Nguyệt Nguyệt!!!

Trong tiềm thức Như Nguyệt vang lên giọng nói trầm bạc hà ướt áp vang lên. Ngay sau đó, một vật gì đó nặng nề rơi xuống hố tạo lên một tiếng bị động rất lớn. Tiếp đó, nước trong hố bị rẽ ra làm đôi cùng với lực đạo quẫy nước đang tiến lại gần. Cuối cùng, là đôi vòng tay chắc khoẻ bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé lạnh ngắt mềm nhũn của cô, để cô dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc…
– Nguyệt Nguyệt cố gắng lên!
Vì nói trong nước nên giọng Vương Nguyên có chút biến âm.
Ôm chặt thân hình nhỏ bé ướt nhũn trong lồng ngực, thấy hơi thở của Như Nguyệt đang thở gấp phả vào lồng ngực qua chiếc áo ướt trong nước, cậu nhất thời bị doạ cho hoang mang. Có ngu mới không biết đây là biểu hiện của người ngộp nước.
Bám một tay vào thành đất nhầy mềm nhũn, Vương Nguyên cố quẫy chân để đưa cả hai lên trên hố nhanh nhất. Nhưng vì diện tích cái hố không có thích hợp, lại còn là hai người. Một người mê, một người tỉnh càng gây khó dễ cho việc dời khỏi đây.
– Nguyệt Nguyệt…
Vương Nguyên vội buông tay khỏi thành đất nhầy nhụa mềm nhũn khi Như Nguyệt thả lỏng từ từ trượt xuống. Cậu vòng tay kéo cô lên, vắt hai tay cô ra sau vai mà ôm chặt lấy cô ép sát vào lòng. Dù có chút do dự nhưng cậu vẫn quyết định liều mạng làm chuyện này.
Ngoi đầu lên khỏi mặt nước giềnh cao, Vương Nguyên há miệng lớn hớp một ngụm khí thật lớn. Sau đó, liền ngụp xuống một tay giữ trụ gáy Như Nguyệt, từ từ cúi xuống áp môi lên môi truyền hơi cho cô. Tay còn lại ôm eo, áp sát cô vào trong cơ thể của bản thân như thể muốn khảm cô nhập vào làm một, để dễ dàng thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Trong cơn mê lan man, Như Nguyệt cảm nhận được môi cô đang được một thứ gì đó mềm mại, ướt lạnh áp lên cùng với luồn hơi ấm từ thứ đó luồn lách vào khoang miệng, chạy dọc xuống khoang phổi trống rỗng, khô khốc. Dù rất muốn phản kháng nhưng cô không đủ sức, ngược lại cô còn cạn kiệt mà lịm đi dưới nàn môi ướt lạnh, mềm mại ấy.
Tiểu Trôi… Anh… Làm gì vậy?
Khi chạm vào nàn môi ngập trong nước mưa giềnh ấy, đầu óc Vương Nguyên như nổ tung ra hàng trăm mảnh. Nếu nói chưa chạm môi là nói dối và đây là lần chạm môi thứ ba trong suốt 19 năm qua, còn đây là cô gái thứ hai?
Sao cậu lại đặt ra một câu hỏi nghi vấn mà không phải một câu khẳng định? Vương Nguyên thấy khó hiểu với chính câu hỏi nghi vấn ấy. Nhưng, thật sự cảm giác của cậu lúc này là thân thuộc?
Thân thuộc sao?
Toàn bộ khí lực trong khoang phổi Vương Nguyên đều truyền sang Như Nguyệt toàn bộ. Đôi mày đen múa trong nước hơi nhíu lại vì khó chịu, cậu nhanh chóng rời khỏi môi cô cố ngóc đầu lên mặt nước đã sớm giềnh cao gần miệng hố lấy không khí lần thứ hai.
Chiếc đèn pin “chết” dưới đáy hố đột ngột lên đèn một cách vi diệu “mở đèn” cho chiếc hố ngập nước làm Vương Nguyên có chút giật mình. Theo phản xạ, cậu quay sang nhìn qua chiếc đèn pin nằm ngang dưới đáy hố ngập nước, mập mờ cạnh phần chiếu sáng có một thứ gì đó nho nhỏ tròn tròn màu nâu…
Cái này quen quen…
Chợt nhớ ra cái gì đó, Vương Nguyên quay sang đối diện với Như Nguyệt đang được cậu nâng mặt lên. Vì ánh đèn pin tận dưới đáy hất ngược lên trên, nên cậu chỉ có thể thấy khuôn mặt cô mập mờ, ẩn ẩn hiện hiện. Trực giác cậu mách bảo rằng, đây là người cậu đang mong chờ!?
Mập mờ, loáng thoáng Vương Nguyên nhìn thấy khuôn mặt thân quen trong nghi hoặc đang nhắm nghiền mắt, sắc mặt dưới nước biến đổi, mái tóc mềm vùng vẫy dưới nước bơi ngược về phía trước thoang thoảng quệt vào mặt cậu. Mùi hương hoa hồng dần phai tàn trong nước mưa giềnh, thật thân quen dù cho nó đang dần tan biến.
Đôi mắt trời đêm ngập nước từ từ khép lại Vương Nguyên ép sát mặt lại gần hơn nhẹ nhàng áp sát lên môi Như Nguyệt lần nữa. Lần này không chỉ đơn giản là truyền hơi cứu người…
– Vương Nguyên, Như Nguyệt…
***
2 ngày sau.
.
Trong căn nhà hoang ẩm thấp, bốc mùi hôi thối, tiếng khóc hoảng loạn của một cô bé vọng vào bốn bức tường rách nát. Nhưng đáp lại cô chỉ có khoảng lặng…
Dưới ánh đèn điện mập mờ chập trờn, hai gã đàn ông tuổi ngoài ba mươi, ánh mắt vằn tơ đầy ham muốn. Chúng nở nụ cười khả ố trước hình ảnh cô bé tầm khoảng mười một tuổi đang hoảng sợ, ngước đôi mắt ngập nước, run lẩy bẩy nằm dưới đất nhìn chúng. Tiếng nấc nghẹn ngào như con thú nhỏ của cô càng kích thích dục vọng bọn chúng.
– Hai chú… làm ơn… thả cháu ra… Đừng…ư… làm ơn… đừng qua đây…
Tiếng van cầu yếu ớt đến tuyệt vọng cũng không ngăn nổi bước chân hai tên đàn ông kia đến gần.
– Sao lại gọi chú? Gọi anh mới dễ thương, ngoan, gọi anh.
Một tên vươn bàn tay bẩn thỉu, tóm lấy chân cô khiến cô bé sợ hãi thét chói tai. Tiếng hét hòa lẫn với tiếng khóc van xin không đủ đả động lòng nhân từ của chúng mà còn khiến chúng hung hãn hơn.
– Ba ơi!!! Mẹ ơi!!! Con sợ!!!
Theo phản xạ, cô bé cố giật chân lại nhưng sức lực của một đứa trẻ làm sao có thể kháng cự lại người đàn ông to khoẻ ấy. Như bao đứa trẻ khác, trong sợ hãi thường sẽ gọi ba, kêu mẹ đầu tiên và cô cũng không ngoại lệ. Cô mếu máo trong giọng nói khàn khàn, non mềm cùng với đôi mắt hoảng sợ, ửng đỏ, đẫm nước.
– Các chú làm ơn tha cho cháu…
Chát!
Câu nói vừa dứt cô bé đã cảm nhận được một bên má cô đau rát, đồng thời nửa thân trên bị đổ xuống một bên. Cô sợ hãi, uất ức, thút thít, một tay ôm má, một tay chống đất đỡ thân. Đôi mắt nâu sợ hãi rơi nước mắt nhìn người đàn ông tràn ngập dục vọng đang cau lại khó chịu.
– Tao bảo mày phải gọi bọn tao là anh cơ mà? Mày giả vờ không hiểu hay cố tình không hiểu?
Người đàn ông thô tục quát to với đứa nhỏ đáng tuổi con, tuổi cháu hắn. Hắn hơi khom người, vươn một tay nắm chặt một bên vai cô bé, thô bạo kéo cô ngồi dậy, mặc cô khóc nấc lên. Tay còn lại túm tóc gáy, cố giật mạnh phía sau, ép cô ngước mặt đẫm nước lên nhìn hắn, nghiến răng, nghiến lợi rít từng chữ qua kẽ răng.

– Mày có gọi khản cổ thì thằng ba, con mẹ mày không đến đây giờ này đâu!
Tên đàn ông còn lại ngồi xuống cạnh tên đàn ông đang bạo hành cô bé, nở nụ cười dâm ố. Vươn tay thô to lên vuốt ve dọc bả vai xuống cánh tay làm cô run rẩy không ngừng. Thấy cô có phản ứng đáng yêu hắn càng thích thú hơn mà cười thành tiếng tiếng.
– Ngoan ngoãn, phục tùng cho bọn tao thì sẽ được về nhà!
Gã đàn ông đó nâng cằm cô bé lên từ từ cúi xuống với tham vọng chiếm đoạt một con bé mười tuổi.
Nhưng trước khi hắn đạt được mục đích, tiếng xe cảnh sát ngay bên ngoài vang vọng vào làm cả hai phải dừng lại trong tiếng khóc của cô bé. Còn chưa kịp phản ứng, cảnh sát với quân phục màu xanh lục đạp cửa, chạy vào trong, nhanh nhẹn khống chế cả hai…
.
– Sau vụ giải cứu đó, Nhi Nhi bị mắc chứng sợ bóng tối và đàn ông, con trai đứng gần. Ngay cả chú Hải Ân cũng không thể tiếp cận. Một thời gian sau nhờ chuyên gia tâm lý và đặc biệt là … Nên cậu ấy mới nhanh chóng bình phục. Không ngờ, cái quá khứ đó lại một lần nữa xuất hiện trong tiềm thức cậu ấy.
Kết thúc câu chuyện là một tiếng thở dài não nề. Bảo Lam khom người vươn tay cầm li nước lọc lên, uống một ngụm. Vừa uống, cô vừa nhìn quanh quan sát biểu cảm của từng người ngồi xung quanh. Trong tâm cô trùng xuống rất nhiều.
Cái quá khứ ấy Bảo Lam cứ ngỡ tưởng trừng đã biến mất vĩnh viễn. Nhưng thật không ngờ nó lại quay trở lại và hành hạ Nhi Lam cùng mọi người hai ngày nay.
Từ khi Nhi Lam tỉnh lại cũng là lúc cô trở lên cách xa với mọi người, thậm chí là phát hoảng. Đặc biệt là những người khác giới và TFBOYS cũng không ngoại lệ. Không ai có thể ở gần cô. Dù không cho ai ở gần, nhưng khi không thấy ai đó trong tầm mắt cô lại la hét khóc loạn. Việc này làm mọi người không biết phải giúp cô ra sao.
Nhưng cũng may thứ tình bạn trong Nhi Lam chỗi dậy và thoải mái để Bảo Lam ở gần. Đêm đêm, Bảo Lam sẽ ngủ cùng cô trong căn phòng sáng đèn vì cô sợ bóng tối.
Nhưng có điều, Nhi Lam hay lẩm nhẩm vài câu gì đó bằng tiếng Việt liên tục, đôi khi còn khóc nấc lên một cách điên loạn. Khi hỏi Bảo Lam thì người có lẽ chấn động nhất là Vương Nguyên.
.
– Lam Lam, cậu đâu rồi?
.
.
– Lam Lam, cậu mau đến cạnh tớ!
.
.
– Lam Lam, cậu bỏ đi đâu rồi?
.

– Dạo gần đây, tại sao mọi chuyện xui xẻo đều đổ lên đầu chúng ta một cách dồn dập như vậy?
Thiên Tỉ chán ngán ngã người ra sau dựa lên lưng ghế. Đầu hơi nghiêng về một bên, mệt mỏi thở dài một tiếng. Vươn tay ra xoa đầu Chíp Bông đang ngồi bên cạnh ăn bánh. Thở dài thêm một tiếng trong lòng vô cùng phiền não.
Đầu tiên, Nhi Lam bị tai nạn khi quay phim làm bị thương ở chân và tay phải hơn một tháng mới khỏi, vậy mà giờ tâm lý lại bị hỗn loạn.
Tiếp theo, Bảo Lam đi lạc bị xước vài vết trên mặt cùng chân tay, chân trái bị trật khớp hiện giờ đang đi một chiếc giày đặc trị.
Cuối cùng, Tuấn Khải, Như Nguyệt bị trúng nọc rắn. Theo như bác sĩ khai báo Tuấn Khải đã được sơ cứu kịp thời nhưng vì nọc còn dư và tương phản với nước mưa nên cậu luôn cảm thấy lạnh, buộc phải mặc đồ giữ lạnh khác với mọi người.
Còn Như Nguyệt là trúng độc nghiêm trọng. Theo như bác sĩ và Tuấn Khải nói là vì cứu người mà cô bị trúng nọc, đã vậy cô còn bị ngộp nước suýt mất mạng. Cũng may mà được Vương Nguyên kịp thời cứu sống. Hai ngày qua, cô cuối cùng cũng tỉnh lại sau ba mươi phút trước, đồng thời Chí Hoành cũng vừa đến lúc đó. Hiện tại, hai người đang nói chuyện trong phòng cô.
– Giờ chúng ta phải làm gì? Nhìn Nhi Nhi như vậy, anh không đành lòng.
Tuấn Khải đứng nghiêng người dựa vào thành ghế, đôi tay khoanh tròn trước ngực, đầu cúi xuống nhìn thẳng đôi chân. Sắc mặt cậu tới giờ có chút nhợt nhạt và tiều tuỵ.
Mỗi lần đến gần cố ôm thân hình run rẩy nhỏ bé ấy lại bị tiếng hét đầy sợ hãi ấy làm cho Tuấn Khải buộc mình dừng bước. Tia xa lạ trong đôi đồng tử nâu mỗi khi nhìn thẳng làm cho cậu sợ hãi. Đau nhất chính là hình bóng cậu đã bị lãng quên, dù là tạm thời nhưng cũng đủ khiến cậu nhức nhối.
– Đành tìm chuyên gia tâm lý giúp vậy!
Nhâng khuỷu tay lên cho Chíp Bông leo lên lòng. Bảo Lam vừa vuốt ve nó vừa ngước nhìn Tuấn Khải cũng vừa quay sang nhìn cô. Đưa mắt xuống nhìn thấy chiếc nơ đen trên cổ Chíp Bông bị lệch, cô tiện tay sửa lại.
Vừa xuất hiện, Chíp Bông như một ngôi sao sáng giá được bao người vây quanh thích thú khen ngợi. Bảo Lam tận tay tới tiệm chuyên giành cho thú cưng mua cho Chíp Bông vài bộ đồ, nhìn nó vui vẻ mặc lên cô cũng vui lây. Úp hình lên Weibo cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi rất nhiều.
Giá như lúc này người bạn thân kia đang ở đây…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.