Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 2418.1
Yoseob đã yên vị tại bàn ăn chờ đợi nhưng 10 phút sau Junhuyng tà tà xuống lầu, vẫn mặc nguyên bộ đồ cũ.
“Ơ, đồ ở dơ, sao huyng không thay đồ ra rồi hãy ăn”
Junhuyng mau chóng tiến lại nắm lấy tay cậu kéo khỏi ghế đồng thời ra lệnh dọn đồ ăn xuống
“Hôm nay huyng muốn ăn ngoài”
“Đã 7rưỡi rồi, em không muốn đi đâu, lười lắm” con mèo lười Yang Yoseob dở chứng thật đúng lúc
Cứ thế kẻ lôi người kéo, kết quả là cậu đang ngồi đây, cạnh hắn, trên chiếc BMW đang chạy với vận tốc 120 km/h. Sợ đến tim muốn nhảy lên não.
Làm ơn đi kẻ ngông cuồng Yong Junhuyng, biết là biển số xanh không ai dám bắt phạt anh, nhưng đứa trẻ ngồi cạnh mặt xanh mét như bị “sốt rét lâu năm” không thấy sao?
Sau mấy mươi phút hồn vía lên mây, lúc tỉnh lại thì Yoseob ngỡ ngàng nhận ra mình đang ngồi trên sân thượng một toà khách sạn sang trọng. Xung quanh được bài trí rất đẹp với đèn chùm, tường nước, cây cảnh, cảm giác thanh nhã, êm dịu làm người ta không khỏi yêu thích. Ở ghế đối diện, Junhuyng đau đáu mắt nhìn mình chăm chú làm cậu giật mình bối rối:
“Nhìn…nhìn gì chứ? Huyng nhìn bao lâu rồi, đủ tiền trả không đó?”
Hắn chống nhẹ cằm, nhếch môi tự nhiên cười “Em muốn bao nhiêu, chỉ cần nói ra, huyng cho em tất cả”
“Em đùa thôi, xì! Ai thèm tiền của huyng” cậu bĩu môi cong cớn phẩy phẩy tay như đuổi ruồi
“Ý em là cần người à? Vậy đợi lát tối về đi” Yong Junhuyng đúng là đệ nhất đê tiện rồi…
“Á, huyng vô sỉ quá đấy” cậu xấu hổ lầm bầm đủ để mình nghe
Đang đấu khẩu thì nữ bồi bàn mang menu đến, lịch sự mời order mà mắt sáng hơn đèn pha ô tô nhìn Junhuyng như muốn chảy dãi.
Gương mặt tuấn nhã vừa thấp thoáng nét cười trở nên hờ hững, hắn nhàn nhạt nhưng cũng vô cùng tao nhã lịch sự:
“Hai phần bít tết, loại 4-6 và rượu vang đỏ”
Đợi bồi bàn đi rồi Yoseob thao láo mắt “4-6 là kiểu gì?”
“4phần chín” hắn kiên nhẫn trả lời
“Đồ tây có gì ngon, lại phải dùng dao nĩa. Giá thì mắc đủ cho em ăn cả tháng trời, hứ! Em thà ăn tokpukki, ramyun” kẻ được ăn ngon lại không ngừng phàn nàn, chắc chỉ có Yoseob.
Suốt bữa ăn Junhuyng tỏ ra là một quý công tử chính hiệu, thao tác gọn nhẹ, ăn uống từ tốn trong khi đứa trẻ của hắn gặp rắc rối với dao nĩa Tây. Thế nên cậu vô cùng cảm động, hắn nhẹ nhàng cắt bít tết ra từng phần nhỏ vừa phải, đặt trước mặt cậu
“Ăn đi, em gầy đấy, huyng thích người có da thịt hơn” đúng là vừa đấm vừa xoa, hắn tính chọc người nuốt không trôi mà…
***
Trong khi chờ Junhuyng lấy xe, đột nhiên Yoseob lại phấn khởi muốn đi chợ đêm, muốn đi dạo ngắm cảnh đêm. Phải rồi, cậu đã từng nghĩ phải cùng người mình yêu có một buổi hẹn như thế. Đêm nay thời tiết rất tốt.
Két! Chiếc BMW dừng sát bên, Yoseob không có ý vào xe mà vẫy vẫy muốn Junhuyng ra ngoài.
“Em không muốn về, mình đi chợ đêm đi”
“Được! Em muốn trung tâm thương mại nào?”
“Đồ lắm tiền, giữ đấy gối đầu ngủ đi. Em muốn chợ đêm” cậu xị mặt vòi vĩnh, nắm ống tay áo hắn lắc lắc, mắt long lanh mong đợi
Ah~có ai nói hắn không có sức mạnh từ chối đứa trẻ đáng yêu này chưa nhỉ? Sự thật là hắn thua cậu rồi…
***
Chợ đêm giờ này bắt đầu nhộn nhịp với hàng quán ăn bốc khói nghi ngút, đủ thứ quần áo, đồ mĩ nghệ, cây cảnh… Các cặp đôi vui vẻ tay trong tay dạo chợ. Nhưng cách đó không xa, đại công tứ nhíu mày, nhăn mặt tỏ vẻ không quan tâm
“Vào đây á, huyng không muốn, nhàm chán!”
Yoseob bặm môi, luồn tay kẹp chặt tay hắn kéo đi “Không! Phải đi, vui lắm, đi mà, em năn nỉ đấy! Đi đi huyng muốn gì em cũng chịu”
“Thật?” tia ái muội xẹt qua đáy mắt sáng rực, Junhuyng nhướng mày, nhếch mép cười hỏi
Đứa trẻ ham chơi bị chợ đêm quyến rũ đến mờ mắt, ngô ngê gật đầu lia lịa, giọng chắc nịch “Đúng!” Yang Yoseob, cậu sẽ phải hối hận đến chết vì khoảnh khắc nhất thời ham vui này…
“Vậy đi thôi” Junhuyng tiêu sái cởi áo khoác, tháo bung vài cúc áo, đút tay túi quần nhàn nhã tiến đến lối vào chợ.
“Sao đột nhiên huyng ấy hứng khởi quá vậy ta? Thôi kệ hô hô!” Yoseob cười toe toét chạy theo tự nhiên khoác tay người yêu hí hửng vào chợ.
Bên trong rất nhiều hàng quán, mắt cậu sáng loá, hớn đến muốn rớt tròng ra ngoài, gặp gì cũng muốn ăn, thấy gì cũng đòi mua.
Đến hàng quần áo, tầm mắt tia loạn xạ bỗng đứng hình tại một cặp áo len đôi xanh lục với hoạ tiết nhẹ nhàng. Cậu nhóc cầm ô đứng trong mưa phùn mắt tròn hướng đến cách đó không xa, dưới tàn cây, chàng trai tĩnh lặng vươn tay đón cơn gió thổi nhẹ cuốn theo làn mưa bụi…
“Huyng, mua đi, nhất định phải mua, mình cùng mặc”