Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 2318
Tối, màn đêm dần bao trùm cả khu biệt thự sang trọng. Yoseob trong bộ pijama vàng pikachu liên tục đi qua đi lại trên ban công, tầm mắt không rời hướng gara, hắn vẫn chưa về…
Bóng tối…có ai đó nói rằng ngồi trong bóng tối sẽ cảm thấy an tĩnh và dễ dàng suy nghĩ hơn. Phòng chủ tịch đã tắt đèn, nhưng dường như chủ nhân căn phòng vẫn chưa rời khỏi…
Nam nhân ngũ quan thâm thuý, khuôn mặt tuấn tú âm trầm lặng yên đứng trước phiến tường kính dày, một tay đút túi quần, một tay chống nhẹ vào vách kiếng trong suốt lạnh buốt. Hắn đăm chiêu…
Từ đây nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh đêm Seoul. Chỉ mới khoảng 7h, đèn đường đã lên rực rỡ, từng dòng xe hối hả bôn ngược xuôi tứ hướng. Đường phố tấp nập cũng như dòng đời vậy, lòng dạ con người không phải quá khó đoán đối với Junhuyng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt to tròn trong suốt không lẫn dù chỉ một ít tạp chất đó, thứ hắn thấy là sự ngây ngô thánh thiện, là tràn đầy yêu thương… Nhưng hắn biết cậu chỉ mới khoảng một tháng, là cậu đóng kịch quá giỏi, là hắn đã bị tình yêu che mờ mắt, hay HuynSeung đã nhìn lầm…
Không, hắn nên tin tưởng người mình yêu. Junhuyng rút ra chiếc Iphone và gọi, giọng phía đầu dây bên kia lo lắng
(Huyng, sao vẫn chưa về? Công ty có chuyện gì sao?)
“Có vài việc cần giải quyết, nhưng huyng xong rồi”
(Vậy về ngay nhé!)
“Seobie, hôm nay em đã làm gì khi huyng đi vắng?”
(A…em…em…à em ở nhà thôi, ăn uống chơi game…)
“…”
“Gặp em ở nhà!” ánh mắt xếch lên nguy hiểm, hắn tắt máy sau câu nói khô khan. Sự ấp úng đã tố cáo cậu… Nhấn dãy số quen thuộc, hắn tiếp tục thực hiện cuộc gọi kế
“Kiểm tra tài khoản của Yang Yoseob, sáng mai báo cáo với tôi”
***
Nghe tiếng xe ở gara, Yoseob vui mừng chạy xuống lầu đón Junhuyng đang điềm tĩnh tiêu sái tiến vào.
“Huyng về rồi, đi tắm nhanh rồi xuống ăn tối nhé” nụ cười của cậu vẫn rạng rỡ quen thuộc như thế làm hắn đột nhiên mềm lòng…
Cửa phòng đóng lại, thân thể nhỏ bé lập tức bị ôm chầm từ sau. Hắn hôn lên tóc cậu, hít nhẹ hương bạc hà thoang thoảng
“Huyng nhớ em, hôm nay thật dài”
“Ơ kìa, huyng đi có nửa ngày, đừng làm nũng nữa” Yoseob bĩu môi cười hạnh phúc, đang định gỡ tay hối hắn đi tắm, chiếc eo nhỏ bị siết chặt hơn.
“Tại sao em yêu huyng, Seobie? Từ khi biết nhau, huyng ngoài bắt nạt thì không làm được gì cho em cả, sao lại yêu huyng?”
“Em…cũng không biết, huyng đã trả viện phí cho mẹ, đã luôn ở cạnh khi em đau đớn… Ngoài ra, huyng là người tốt, hehe” đôi mắt tròn lúng liếng đảo, cậu cười. Nhưng dường như người phía sau không cười
“Có 1con sói bị thương, nó bắt thỏ trắng về hang phục dịch. Ngày qua ngày, con sói dần bị thỏ trắng cảm hoá. Chúng yêu nhau. Rồi một hôm sói xám vô tình phát hiện thỏ con đang tìm đường thoát khỏi hang. Em biết sói sẽ làm gì không, Seobie?” tiếng kể khô khốc trầm thấp vang bên tai, Yoseob chăm chú lắng nghe
“Em không biết, nếu thỏ thật lòng yêu sói, sao lại muốn thoát khỏi hang. Tình yêu không phân biệt giống loài mà~” cậu ngân dài giọng đùa
“Thật sao? Huyng cũng không biết sao thỏ lại muốn thoát. Chỉ cần thỏ nói ra, con sói sẽ cùng thỏ ra ngoài mà”
“Vậy sói đã làm gì?” cậu xoay người lại, vòng tay qua cổ hắn như đứa trẻ háo hức nghe truyện cổ tích
“Phá sập hang, hủy hết mọi thứ và chôn vùi thỏ trắng gian dối” tia nguy hiểm xẹt qua đáy mắt rồi vụt tắt. Yoseob thoáng rùng mình, cậu nhìn lầm sao? Trong 1/10 giây ngắn ngủi, trông hắn thật đáng sợ.
Đưa tay vuốt lại lọn tóc nâu đỏ phủ loà xoà trước trán Junhuyng và nhìn sâu vào mắt hắn, cậu nhíu mi
“Hôm nay huyng lạ quá, còn kể chuyện nữa. Sắc mặt cũng không tốt,huyng ốm sao”
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ đưa lên miệng hôn, mắt vẫn không rời khuôn mặt lo lắng đang chuyển sang xấu hổ đỏ dần lên. Yang Yoseob- thiên sứ do chị gửi đến tuyệt không thể là kẻ tham lam dối trá.
Cứ nhìn thấy nụ cười ngây ngô của người yêu là mọi lo âu hoài nghi tan biến. Nếu cậu làm gì thật thì hẳn đã chột dạ khi nghe câu chuyện. Không quan tâm nữa, tình yêu cần sự tin tưởng. Hắn chọn tin tưởng cậu…
Trong lòng đã quyết định, cảm thấy thật thoải mái nhẹ nhàng, bây giờ hắn mới để ý
“Em kiếm đâu ra bộ Pijama này hả, 19tuổi đầu rồi mà vẫn hệt đứa trẻ”
“Xì! Sao lại có loại người như huyng nhỉ, trước người ta có 17 ngày mà làm như mình lớn lắm, thật là trẻ ranh a~” Yoseob le lưỡi cao giọng trêu chọc rồi vùng chạy khỏi phòng.
Tiếng cười lanh lảnh trong trẻo vọng lại làm hắn phì cười. Vò vò mái tóc rối,đầu óc giãn ra rất nhiều