Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ?

Chương 2217.2


Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 2217.2

“Ack! Đồ sói đói, dậy rồi còn vờ nhắm mắt. Ai nhìn huyng, hứ! Thế hôn em cũng phải trả tiền đấy, xì!” Yoseob chỉ tay vào đôi môi đang chúm chím chu chu cong cớn
“Còn sức mắng chửi người chi bằng ta làm thêm lần nữa, cưng~” Junhuyng luồn tay vào chăn vuốt ve cơ thể Yoseob, ánh mắt tà mị. Aii~nếu biết cậu “ngon miệng” vậy hắn đã ăn cậu sớm từ đầu rồi~
“YA!!! Mau bỏ tay, sao không ai nói em yêu phải một con quái vật vậy” cậu lăn lăn cuộn mình sâu vào chăn, trùm kín cả đầu như cái kén
“Sáng sớm nay ai đã không ngừng rên rỉ bảo huyng đừng dừng lại, ha ha” hắn cố ý nhấn mạnh, Yong Junhuyng, quả nhiên mặt dày hơn đít ngựa không biết liêm sỉ là gì
“YAA!!! Im ngay, em không nghe, không nghe~~” Yoseob tung chăn bật dậy chạy ào vào phòng tắm, miệng không ngừng la hét sỉ vả tên vô lại đang nắc nẻ cười trên giường. Con người này hoàn toàn có khả năng làm tức chết người mà!
Nhìn mình trong gương, thật lạ lẫm. Tên nhóc trong gương xinh đẹp mơn mởn, hai má hồng phúng phính, sóng mắt mơ màng như làn thu ba (làn nước mùa thu) rạng ngời hạnh phúc và đôi môi mềm đỏ căng mọng
“Người ta trông tươi tắn, xinh đẹp hơn sau khi làm “chuyện ấy” sao?” bàn tay liên tục sờ sờ thân ảnh mình trong gương, thật sự hoài nghi nha~…
Tiếng nước nhỏ dần rồi ngừng hẳn, Yoseob quấn hờ khăn tắm quanh hông, để cơ thể trần ướt đẫm ra ngoài. Junhuyng vẫn lười biếng vùi mái đầu nâu đỏ sâu trong gối.

Cậu ngồi xuống mép nệm, giũ giũ mái tóc ướt làm nước bắn tung toé, giọng trêu chọc
“Có chủ tịch lười nhác như huyng,bằng cách nào tập đoàn JH lại lớn mạnh đến vậy nhỉ? Nói thật đi, huyng là xã hội đen, hay kinh doanh bất hợp pháp~”
Mái đầu đỏ ngóc lên, tóc hắn loà xoà che khuất ánh mắt đang si mê nhìn cậu. Hắn ngồi dậy luồn tay qua bụng ôm lấy cậu từ sau, vươn lưỡi liếm những giọt nước lấm tấm trên làn da trần thơm lựng mùi sữa tắm.
“Em chưa bao giờ thấy huyng làm việc mà. Sẽ không nhận ra huyng đâu, đứa trẻ…”
Cậu khép hờ mắt, người hơi ngả về sau đón những cái hôn rơi trên cổ, trên vai… Đột nhiên kí ức ngày gặp cha hắn ùa về:
“Một tháng, tôi sẽ để yên một tháng…” chỉ 5 ngày nữa là tròn một tháng. Cảm giác nao nao trong lòng vì lo lắng điều gì đó thật đáng sợ sắp xảy ra…
Cha hắn nói sẽ chuyển tiền vào sổ tiết kiệm dù cậu đồng ý hay không, tuyệt đối không được. Giờ cậu là đơn thuần giúp người mình yêu, không thể để hắn hiểu lầm. Cũng không nói ra chuyện này được, hắn sẽ đau lòng cha mình…
Đang miệt mài “thưởng thức mĩ vị”, thấy Yoseob đột nhiên không thoải mái cương cứng người. Junhuyng xoay lại cậu, vuốt đôi má tròn quan tâm hỏi:
“Mặt em tái quá, sao vậy? Huyng…làm em mệt lắm sao?”
“À…không, không có chuyện gì!” cậu bối rối giấu giếm nhưng người thâm trầm, từng trải trên thương trường đâu phải dễ qua mặt. Hắn nhíu mày không hài lòng
“Em đang giấu giếm điều gì?”
Aishh hắn tinh quá, phải dùng chiêu cũ thôi, “nam nhân kế”. Yoseob rướn người vòng tay qua cổ, luồn vào mớ tóc nâu đỏ, chủ động hôn lên môi Junhuyng, nụ hôn nồng nàn làm hắn mất đề phòng…
“Huyngie…dù em làm bất kì chuyện gì, tất cả đều vì huyng, tin tưởng em…” tiếng thì thầm khe khẽ xen lẫn nụ hôn dài…
Hạnh phúc liệu có quá mong manh khi chơi vơi giữa ranh giới vô hình của sự xụp đổ…

***
Khuyên mãi Junhuyng mới chịu đến công ti. Phải cho “ăn” no, con sói ấy mới chịu nghe lời đi làm. Haizz~thật khổ cho cậu mà…
Chiếc BMW vừa phóng ra khỏi biệt thự, Yoseob núp sau cột cổng láo liên nhìn, chắc chắn hắn đã đi xa rồi, cậu mới vội vã đi như chạy thẳng ra bến tàu điện ngầm. Phải ra ngân hàng kiểm tra tài khoản.
Hồi hộp chờ đợi nhân viên giao dịch gõ số tài khoản…
“À tài khoản tiết kiệm của anh không có giao dịch gì trong 3tuần đổ lại” nữ nhân viên dùng chất giọng truyền cảm nhẹ nhàng nhất thông báo, đôi mắt long lanh không rời khuôn mặt điển trai.
Không nhận ra đang bị nhìn chằm chằm. Yoseob thở phào
“Phù! Vẫn chưa có gì”
… Khi ra khỏi ngân hàng, cậu nhóc tung tăng không biết rằng có ánh nhìn quen thuộc dõi theo. Gã thắc mắc nhíu mày đăm chiêu…
Hireoulke nanto… Itji mot hago…”Yeoboseo, chuyện gì vậy tóc đỏ?”
(Yoseob đâu, có đang bên cạnh cậu không?)

“Thằng nhóc đang ở nhà, mai nó đi làm lại, cậu có thiếu nhân viên đâu”
(Tôi…hình như thấy em ấy vừa từ ngân hàng ra)
“…” đôi mày kiếm hơi nhíu
“Không lầm chứ?”
(Tôi vô tình đến rút ít vốn cho dự án mới.Trông Yoseob rất lo lắng, dường như sợ bị phát hiện điều gì…)
“…”
“Đã biết!”
Tiếng cúp máy khô khốc vang lên…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.