Đọc truyện Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? – Chương 1110
Đóng sập cửa xe, hắn vòng qua cửa phía bên kia, ngồi vào ghế lái, sắc mặt trầm xuống từ từ nghiêng người tiến sát vào cậu. Cậu nuốt khan nước miếng lùi lại theo phản xạ, hắn đổ người về phía trước, cậu ngả người ra sau… Đến khi sau lưng là cánh cửa xe với lớp kính lạnh buốt, cậu biết mình phải trả giá cho hành động dại dột- dám lơ hắn. Hắn chống 1tay lên cửa xe, áp sát cậu, trong giọng nói toát ra hàn khí lạnh thấu xương:
“Dám trốn sau khi thấy tôi?”
Cậu quay ngoắt người theo hướng còn lại, muốn thoát khỏi khối áp lực từ hắn, nhưng… Pặc! Cánh tay còn lại nhanh như cắt chống lên lớp kính cửa, cắt đứt lối thoát duy nhất.
“Giờ thì trốn thử xem!” hắn nhếch môi cười tà ác, sau 1/10 giây, môi cậu bị ngấu nghiến. Là nụ hôn trừng phạt, thô bạo và đầy tính chiếm đoạt. Hắn giữ chặt, ép cậu dán vào lớp kính xe và hôn đến trời đất điên đảo… Không biết bao lâu sau hắn buông ra cậu-trong trạng thái đã xụi lơ vì hoàn toàn mất dưỡng khí. Ánh mắt thoả mãn, hắn liếm nhẹ môi mình nuối tiếc: “Lúc này dừng ở đây thôi! Lần sau tôi sẽ không lịch sự như thế này đâu!”
Cậu trợn to mắt mắng chửi sau khi đã lấy lại hơi thở: “Hỗn đản, dám đối xử với tôi thế lần nữa, coi chừng tôi đánh anh thành đầu heo. Mau về nhà,mau đi!” nói rồi cậu dụi đầu vào ba lô như con cún nhỏ bị bắt nạt…
***
Tối, cơn gió đêm mơn man khẽ lùa qua ban công… Bóng hình nhỏ nhắn trong bộ pijama xanh nhạt chấm bi và mái đầu đen mượt lỉa chỉa không theo trật tự dưới sự đùa nghịch của gió. Tay mân mê ly sữa, cậu miên man suy nghĩ: “Sao càng ngày càng không thể chống cự lại nụ hôn của hắn? Chỉ cần hắn chạm vào là cả người vô lực… Aishh, mày bị bệnh rồi, Yang Yoseob” cậu lắc lắc đầu than nhỏ.
“Bệnh gì?”
“Ối mẹ ơi! Bộ anh là âm hồn bất tán à? Làm tôi giật mình!” cậu giẫy nảy người chỉ trỏ.
Hắn không thèm để ý lời cậu, chậm rãi dựa lưng vào lan can, hai chân nhẹ bắt chéo, khoanh tay đăm chiêu trong yên lặng.
—FLASH BACK—
Hireoulke nanto… Ijji mothago… “Yeoboseo? Có chuyện gì? Yoon đại công tử?”
“…”
“Party á? Muốn tôi dẫn thằng nhóc đến?”
“…”
“Aishh! Tên khốn HuynSeung, cậu ta nhiều chuyện từ khi nào…”
“…”
“Cả Kikwang và Woonie á? Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”
“…”
“Cậu đang kích động gì đấy?”
“…”
“Không, không được sang đây. Tôi sẽ mang tên nhóc sang vào cuối tuần!”
—END FLASH BACK—
Hắn khẽ thở dài, giọng trầm ngân vang lạnh lẽo: “Cuối tuần, cùng tôi đến một chỗ!”
“Sao tôi phải đi?” cậu bĩu môi biểu tình phản đối.
Hắn cũng không muốn mang cậu đến, cậu sẽ rời đi sau khi kết thúc công việc, hắn không muốn cậu tham gia quá sâu vào những mối quan hệ riêng tư của hắn, những người bạn thân như ruột thịt… Hơn nữa, từ sâu trong tâm khảm, nơi tiềm thức vọng lại mơ hồ cảm giác độc chiếm cậu…chính hắn cũng không nhận ra được ý muốn chiếm hữu cậu đang hình thành và dần dần lớn lên trong suy nghĩ…
Thấy hắn vẫn lặng im lơ đễnh, cậu nhíu mi quan sát. Khuôn mặt tuấn tú y nhiên mang ý cười, trông rất dịu dàng. Đôi mắt hắn trong suốt đầy mê hoặc…phiến môi mỏng không tự giác nhếch lên thành một đườg cung nhẹ.
Hắn đang nghĩ về ai? Là người yêu sao? Tim cậu hẫng mất một nhịp, giọng hơi lạc đi trong thoáng chốc: “Được rồi, công việc thôi, đi thì đi. Anh không tập trung, không nói nữa, tôi đi ngủ trước!” nốc cạn sữa còn lại trong ly, cậu đi như trốn chạy vào phòng. Vùi đầu sâu trong gối, cố xua đi cảm giác nhức nhối trong tim cho đến khi thiếp đi…
Một lúc lâu sau hắn mới vào. Nhìn thân ảnh nhỏ bé với khuôn mặt trắng bầu bĩnh và đôi môi chu lại như đang giận dỗi trong giấc mơ, không nhịn được chỉ muốn cắn một ngụm…
Giấc ngủ đến dễ dàng và bình yên hơn khi có cậu bên cạnh, hương bạc hà thoang thoảng thơm. Không biết từ khi nào, hắn yêu mùi the mát của bạc hà đến vậy…
***
Những ngày sau đó, là hắn đưa đón cậu đi làm. Thật như địa ngục vậy, mỗi lần tan ca thấy thân ảnh quen thuộc bên kia đường, chút mừng rỡ mau chóng bị dập tắt bởi ánh mắt của phái nữ xung quanh. Bước lên xe hắn mà sau lưng dựng cả tóc gáy, có khi mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cậu cũng bị chết chìm trong đó, hoặc nếu ánh mắt phóng lửa được chắc cậu thành đống tro luôn rồi.
Tầm mắt hắn đảo qua, thấy người bên cạnh không thoải mái:
“Ở bar ai bắt nạt cậu à?”
“Không, có Seungie huyng ai dám bắt nạt tôi!” “Là nhờ phúc của anh thôi, ít đẹp 1tí không được à?” cậu bĩu môi nhỏ giọng câu sau chỉ đủ mình nghe.
Hắn nhàn nhạt cười:
“Mai là cuối tuần rồi đấy!”
…