Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 83: Tiểu thần phi đang đêm giết Khai phong quỷ Tế Thiền sư đùa giỡn bắt tặc nhân
Họa qua tăng Phùng
Ngươn Chí đang đi thấy một người phía trước đi ngược lại, đó chính là
Hoa Vân Long. Hai người lật đật bước tới chào hỏi:
– Hoa nhị ca, anh từ đâu tới đây?
– Ta từ Bồng Lai quán tới đây. Ghê quá, ghê quá! May không thôi toi mạng vì Lục thông rồi!
Phùng Ngươi Chí hỏi:
– Việc gì mà dữ vậy?
Hoa Vân Long bèn đem những chuyện vừa qua thuật lại một hồi. Phùng Ngươi Chí nói:
– Hoa nhị ca, tôi nói cho anh hay một tin này để anh yên tâm. Tờ Hải bộ công văn bắt anh bị tôi trộm được đây này!
– Thiệt vậy sao?
Phùng Ngươn Chí mới đem việc Từ Phái giết chết Lý Triệu Minh lấy được thiên
thư, bỗng nghe hai bộ đầu nói về Hải bộ công văn bị ướt và vì sao mình
lấy trộm được, nói cho Hoa Vân Long haỵ Hoa Vân Long bây giờ mới vỡ lẽ
và hỏi:
– Chúng tôi lên huyện Khai Hóa, anh có đi với chúng tôi
không? Hiện tại Kim nhãn phật Khương Thiên Thoại ở chùa Thiết Phật phát
thiệp lục lâm mời rất nhiều bạn bẻ cùng về ở trong hầm dưới vách ngăn
hai lớp ấy, ba chúng ta cùng đến đó đi!
– Cũng được Hoa Vân Long nói.
Ba người cùng đi lên chùa Thiết Phật. Đến chùa Thiết Phật thấy trong ngoài chật ních, hương khói mịt mù, ba người len lỏi hỏi thăm mới được người
ta cho biết Thiết Phật trong chùa hiển thánh, nói ra tiếng người. Ba
người đi thẳng vào phía sau hậu liêu, thấy Kim nhãn phật Khương Thiên
Thoại đang ở đó. Sau khi chào hỏi Khương Thiên Thoại xong, Phùng Ngươn
Chí hỏi::
– Khương đại ca, các anh em ta đi đâu hết rồi?
– Các anh em đều đi làm ăn ở các lộ hết rồi, hiện còn lại mấy vị, để tôi kêu họ ra giới thiệu với ba chú.
Sau khi hai bên chào hỏi xong, Khương Thiên Thoại hỏi:
– Ba chú từ đâu đến đây?
Sau khi nghe Hoa Vân Long bày tỏ việc của mình rồi, Từ Phái cũng thuật lại việc của mình. Khương Thiên Thoại hỏi:
– Từ hiền đệ có quyển sách gì thế, đưa ta xem thử!
Từ Phái lấy quyển sách đưa ra, Khương Thiên Thoại xem xong nói:
– Từ hiền đệ, sách này chú dùng cũng không được, để ta cất giùm cho.
Từ Phái thật không vừa ý tý nào, nghĩ thầm: “Đồ vật của ta mà ta không
tiếc sao! Ta lại đâu có nói cho ảnh mà ảnh lại cất của tạ Thiệt là dễ
giận!”. Trong lòng không đồng ý mà ngoài miệng lại không thể nói không
chọ Từ Phái giận Khương Thiên thoại đến ứa gan mà đành đánh chữ lặng
thinh. Hoa Vân Long lúc đó mới nói:
– Tôi phải đi mới được!
– Sao vậy? Khương Thiên Thoại hỏi:
– Lòng tôi cảm thấy không an! Sợ rằng khi Hòa thượng Tế Điên đến đây, một mình tôi chạy không thoát mà còn liên lụy tới mấy anh nữa chứ.
Khương Thiên Thoại nghe xong, nói:
– Các anh em, có ai dám đến huyện Long Du giết Tế Điên Hòa thượng không?
Có ai dám xách đầu Hòa thượng về đây để cất đi gánh nặng cho Hoa nhị ca
không nào?
Từ Phái nói:
– Để tôi đi cho.
Từ Phái
xin đi như vậy là trong bụng đã có chủ ý: “Phen này ta đến huyện Long
Du, nếu không có việc gì thì thôi, nếu có việc gì, ta sẽ đem việc của
tụi bây tố cáo hết. Một mống cũng không thoát!”. Hắn sẵn ngầm giận
Khương Thiên Thoại rồi, gặp dịp này tình nguyện đi cho khuất mắt.
– Được, xin Từ hiền đệ chịu khó một phen! Khương thiên Thoại đồng ý.
Từ Phái bắt đầu từ huyện Khai Hóa ra đi, một ngày kia đến góc Đông nam
thành Long Du gặp phải tế Điên. Hắn nghe Hòa thượng nói lẩm bẩm:
– Cái đất Long Du này thật không giống chỗ nào hết. Ăn uống không đúng cách, đã mất tiền mà còn bị người ta cười cho chết nữa!
Từ Phái vốn là người thiệt thà, nghe nói như vậy mới theo Hòa thượng vào
quán uống rượu. Tế Điên cố ý gây sự rồi chạy đến ngã tư đường kêu Y Sĩ
Hùng bắt trói hắn lại. Từ Phái trước đó định kéo Hòa thượng lên quan
phân xử, tới chừng nghe nói người gây sự với mình chính là Tế Điên, thì
vội vàng nói: “Thôi, tôi không lên quan nữa”, và trút xiềng nhảy lên nóc nhà. Tế Điên nói:
– Đừng để cho nó chạy thoát. Hai án mạng ở huyện Long Du đều do nó gây ra hết đó!
Dương Quốc Đống và Y Sĩ Hùng nghe nói như vậy cũng dề khí nhảy lên nóc nhà.
Từ Phái định chạy trốn, nào ngờ Hòa thượng chỉ tay một cái, niệm niệm
“Án sắc lịnh hích”. Tên giặc bị giữ cứng không chạy được. Y Sĩ Hùng và
Dương Quốc Đống bước tới trói lại đem về huyện Long Dụ Tới huyện nha,
Dương Quốc Đống bước vào bẩm báo:
– Bẩm lão gia, Tế công không chết, hiện bắt được một tên giặc chờ lão gia thẩm xét.
Quan huyện đang lấy khẩu cung Trương Phúc, Lý Lộc, nghe Tế Công không chết, bèn truyền lệnh:
– Hãy mời vào!
Tế Điên bảo Y Sĩ Hùng dẫn tên giặc lên thượng đường. Quan huyện nói:
– Xin mời Thánh tăng ngồi! Còn tên giặc dưới kia tên họ là chi?
Từ Phái không giấu giếm thưa:
– Bẩm lão gia, tôi là Tiểu thần phi Từ Phái, Hòa thượng bị rơi đầu ở
Dương Gia điếm ngoài cửa Đông tên là Khai phong quỷ Lý Triệu Minh chính
là do tôi giết. Còn lão đạo sĩ Diệp Thu Sương ở ngoài cửa Nam là do Lý
Triệu Minh giết. Tôi giết chết hắn là để báo thù cho Diệp Thu Sương chứ
không có ý gì khác.
Quan huyện nạt:
– Mi đừng già hàm lão khẩu! Hòa thượng trong điếm là do mi giết, còn công văn không phải là do mi trộm à!
– Công văn không phải là do tôi trộm mà là do Họa qua tăng Phùng Ngươi
Chí lấy trộm. Hắn ta cùng với Hoa vân Long ngụ tại chùa Thiết Phật ở
huyện Khai Hóa. Chùa Thiết Phật còn rất nhiều tay lục lâm trốn ở đó.
Quan huyện nghe nói tới đó, không hỏi thêm nữa, bèn sai đem Từ Phái vào ngục đóng trăn lại, rồi nói với Tế Điên:
– Bạch Thánh tăng, xin lão nhân gia chịu cực thêm một lần nữa, dẫn các Ban đầu của bản chức đi biện án, bắt bọn giặc về.
– Cũng được, lão gia hãy viết một văn thư để ta dẫn bốn vị Y Sĩ Hùng, Dương Quốc Đống, Sài Nguyên Lộc, Đỗ Chấn Anh đi biện án.
Quan huyện lập tức thảo văn thư cho Dương Quốc Đống. Tế Điên cùng mấy người
Ban đầu rời khỏi nha môn. Vừa đi Tế Điên vừa nghêu ngao hát:
Nam qua Bắc lại đến Đông
Gẫm xem phù thế tổng giai không!
Lui lui tới tới xá gì công
Ruộng cũng không, đất cũng không
Đổi thay xoành xoạch chủ nhân ông!
Vàng cũng không, bạc cũng không.
Chết rồi tay trắng kể như xong.
Vợ cũng không, con cũng không,
Suối vàng riêng lối kể gì mong!
Quan cũng không, chức cũng không.
Số hết, nghiệp mang khó thoát vòng.
Sớm chạy đằng Tây, chiều đằng Đông
Người đời nào khác mấy chàng ong
Cố hút trăm hoa thành mật ngọt
Bao nhiêu khó nhọc rốt thành không.
Đêm khuya vừa đổ canh ba trống
Thoát chôc canh năm hiệu đổ đồng
Sự đời suy xét ngắm trông
Nam Kha giấc mộng cũng không hơn gì!
Tế Điên vừa ca dứt tiếng thì phía sau có tiếng “Vô lượng Phật”. Mọi người
quay đầu nhìn lại thì là một vị lão đạo sĩ, đầu đội khăn đạo sĩ cửu
lương, mình mặc chiếc đạo bào màu vàng sẫm, lưng thắt dây tơ, vớ trắng
vân hài xinh lịch; mặt như cổ nguyệt ba thu, tuổi quá 70, tóc mai như
sương tuyết, dưới cằm một chòm râu bạc phất phơ trước ngực, thực đúng
mực tiêu phong đạo cốt. Hai đồng tử theo hầu tuổi trạc 15,16 đều mày
thanh mắt sáng, tóc búi hai trái đào, mình mặc đạo bào màu lam nhạt càng làm lộ rõ cổ áo màu xanh đậm, cũng lưng thắt dây tơ, vớ trắng vân hài
như đạo sĩ. Một đạo đồng tay cắp kiếm, mang theo lủng lẳng một chiếc hồ
lô; một đạo đồng đeo một bao ló lên cán dù cho mưa. Lão đạo sĩ vừa đi
vừa ngâm nga
Điện ngọc lầu son
Khác nào khóa vàng móc bạc
Sướng chi hơn
Nơi hang núi thanh u
Bồ đoàn trải rộng
Bát sành đồ sứ đông vầy!
Không biết Xuân
Không biết Ha.
Không biết Thu
Suốt ngày danh với lợi
Nào biết vui thú gì!
Quan sang ngựa tốt
Ruổi tìm gác bỏ từ đây!
Khe suối cận kề
Trăng mây làm bạn
Thế mới là:
Vui thanh nhàn
Vui tự tại
Vui ưu du!
Ngâm xong, đạo sĩ niệm “Vô lượng Phật”, và tiếp tục bước, dáng đi thong thả. Lão đạo đi không xa, Tế Điên bỗng la lên:
– Ôi chao chao! Đau chết ta thôi! Sao mà như cây chọc vào ruột, đầu nhức bưng bưng, lưng đùi như bị ai vần, làm sao ta đi được!
Dương đầu nghe la chạy lại hỏi:
– Sư phụ làm sao vậy?
– Ta chắc chết, đi không được nữa!
Y Sĩ Hùng không biết là tế Điên muốn dở trò gì, cũng lật đật chạy đến hỏi:
– Sư phụ làm sao vậy?
– Ngực ta như đeo đá, trong miệng đắng nngắt, tròng mắt muốn nổ đi ấy!
Sài đầu nói:
– Phải rồi, ăn nói loạn xị lên cả!
Hai người tức giận ngồi xổm bên đường không thèm để ý đến Tế Điên nữa. Tế Điên nằm lăn ra đất gào to:
– Ối chao, ối ối, đau quá đi!
Lão đạo sĩ nghe la, bước tới hỏi:
– Vô lượng thọ Phật! Vị Hòa thượng này đi đường mà có ai là bạn cùng đi không?
Y Sĩ Hùng đáp:
– Bọn tôi cùng đi với Hòa thượng.
– Bệnh tình của Hòa thượng đây có mòi trầm trọng, nhưng sơn nhân đây có thuốc.
Sài đầu nói:
– Đạo gia ơi! Ông đừng xía vô chuyện này tốt hơn. Ông cho ổng uống thuốc rủi ổng chết thì khổ đấy!
– Thuốc của bần đạo là một loại linh dược, uống vô một viên có thể sống
thêm một năm, uống hai viên sống thêm hai năm, uống ba viên có thể sống
được sáu năm; người sắp chết uống chín viên “Cửu chuyển hoàn hồn đơn”
này có thể sống thêm được một giáp. Hòa thượng uống thuốc này mà chết
thì bần đạo sẽ đền mạng cho mà!
– Tôi cản mà ông không chịu nghe, cứ cho uống rồi biết!
Lão đạo sĩ bảo đem hồ lô lại trút ra một viên thuốc hình dáng như trái anh
đào, màu đỏ như lửa, mùi hương ngát mũi. Lão đạo sĩ cho Tế Điên uống một viên thuốc. Thuốc vào khỏi cổ, Tế Điên la:
– Ối, ối, ruột ta nóng như lửa đốt, như đứt ra từng khúc đây nè!
Sài đầu nói:
– Đó, tôi nói có sai đâu!
Lão đạo sĩ lại cho Tế Điên uống hai viên nữa. Tế Điên la:
– Bụng ta sắp nổ tung rồi!
Lão đạo sĩ cho uống ba viên nữa, Tế Điên cũng la to:
– Không xong, không xong! Tim ta bốc lửa, phổi gan cháy hết rồi!
Còn bao nhiêu viên “Cửu chuyển hoàn hồn đơn”, lão đạo sĩ trút ra cho uống nốt. Uống xong Tế Điên la:
– Không xong, phen này chắc chết!
Nói rồi Tế Điên há miệng, nói không ra lời, chân giật giật mấy cái, miệng sùi bọt mép, rên lên một tiếng rồi tắt thở.