Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 84: Trần Huyền Lượng bắt yêu chùa Thiết Phật Mã Huyền Thông đi đường gặp Tế Điên
Tế Điên uống xong chín viên thuốc liền tắt thở ngaỵ Sài đầu nói:
– Đạo gia ơi, ông thấy tôi nói có linh không? Tôi bảo ông đừng cho uống mà ông cứ cãi là uống vô chết ông đền!
Lão đạo sĩ hoảng kinh, mặt tái mét, niệm lia lịa:
– Vô lượng Phật! Vô lượng Phật! Kỳ quá! Kỳ quá!
Sài đầu nói:
– Ông khỏi cần niệm “Vô lượng Phật” làm chi, ông cho ổng uống thuốc chết, tôi sẽ trị cho ổng sống lại cho coi.
Y Sĩ Hùng hỏi:
– Sài đầu, ông trị cách nào mà Hòa thượng sống được như vậy?
Sài đầu không trả lời, day qua kêu Đỗ đầu, nói:
– Có bao nhiêu rượu mình đem uống hết đi, đừng để dành cho Hòa thượng chút nào nhé!
Đỗ đầu nói:
– Ừ, uống mau đi!
Nói câu này chưa xong, Tế Điên nghiêng mình ngồi dậy hỏi:
– Có rượu à? Đem cho ta uống với!
Sài đầu nói:
– Mấy ông thấy có hay không?
Tế Điên đứng dậy nói:
– Hay cho lão đạo, ông dám cho ta uống “Yếu mạng đơn”, ông đừng hòng chạy nhé!
Vừa nói vừa nắm chặt ngực áo lão đạo sĩ.
Lão đạo này chính là đồ đệ của Đông Phương Thái Duyệt lão tiên ông ở Thanh
Thanh cung trên núi Thiên Thai. Nguyên ngoài cửa Bắc huyện Khai Hóa có
một tòa Bắc Hưng quán. Trong núi này có một lão đạo sĩ tên là Trần huyền lượng, cũng là môn đồ của Lão tiên ông. Ngày kia, Trần Huyền Lượng đang tu trong miếu, nhìn thấy ở hướng chánh Bắc có một cột khói yêu bốc
thẳng lên không, bèn nghĩ thầm: “Có ta ở đây, đâu thể nào để cho yêu ma
tác quái được? Ta phải đi tìm xem yêu tinh ở đâu để trừ diệt chúng, bớt
đi sự nhiễu loạn ở nhân gian”. Nghĩ rối bèn mang bảo kiếm lần về hướng
chánh Bắc, đến chùa Thiết Phật. Đến đó nhằm lúc Thiết Phật đang nói
tiếng người:
– Này các thiện nam tín nữ đến xin thuốc! Phật gia
sẵn sàng cứu giúp chúng sanh. Mỗi người chỉ cần để vào một điếu tiền để
góp công đức vào việc sửa lập đại điện. Đem gói thuốc này uống dùng chắc chắn cả nhà sẽ bình yên!
Trần Huyền Lượng thấy yêu khí từ Thiết Phật tuôn ra cuồn cuộn. Lại nghe những người dâng hương đồn đại:
– Bịnh dịch lớn bụng ở vùng này, đến xin thuốc Phật gia thì hết ngay!
Trần Huyền Lượng nghĩ rằng: “Bịnh dịch này là do yêu tinh rải chất độc mà ra, sao ta không chém nó để trừ hại cho dân?”
Nói rồi bèn rút bảo kiếm nhắm ngay cột yêu khí ở Thiết Phật chém tới. Nào
ngờ từ miệng Thiết Phật tuôn ra một luồng hắc khí phun vào người Trần
Huyền Lượng. Lão đạo sĩ bị luồng hắc khí té ngã xuống đất, toàn thân
sưng phù không nhúc nhích nổi. Có người chạy vào báo ngay với Kim nhãn
Phật Khương Thiên Thoại. Khương Thiên Thoại nghĩ thầm: “Trần Huyền Lượng vô duyên vô cớ đến phá hư việc của ta, chi bằng ta cho khiêng ra phía
sau kết thúc tánh mạng của nó cho rồi. Phát cỏ nhổ gốc mới bớt đi mầm
chồi mọc lại!”.
Vừa định cho người khiêng ra sau thì có người chạy vào cho hay:
– Quan Tri huyện địa phương là Trịnh Nguyên Long đến chùa dâng hương,
thấy tình trạng của Trần Huyền Lượng như vậy bèn ra lệnh cho đem lão đạo sĩ về nha môn phát lạc.
Khương Thiên Thoại nói:
– Cũng được, để cho quan huyện mang hắn đi phát lạc cho rồi.
Quan huyện vốn biết lão đạo sĩ là người tốt, đưa về huyện nha mới hỏi tại sao ra nông nỗi này. Lão đạo sĩ đáp:
– Việc chùa Thiết Phật là do yêu tinh tác quái, tôi tính trừ khử nó đi,
nào ngờ yêu tinh này pháp thuật quá cao cường. Tôi bị nó phun cho một
làn khói độc, sống dở chết dở như thế này!
– Nếu biết chắc yêu tinh thì phải làm sao? Quan huyện hỏi:
– Phải mời sư phó tôi đến đây mới có thể bắt được.
– Cũng được.
Lập tức quan huyện cho người đưa lão đạo sĩ vào miếu. Lão nghĩ: “Hiện giờ
khắp người ta đau nhức không chịu nổi, thỉnh sư phụ Đông Phương Thái
Duyệt lão tiên ông thì xa quá e không kịp”. Nói rồi bèn sai đạo đồng đến Tam Thanh quán ở huyện Long Du thỉnh đại sư huynh là Mã Huyền Thông và
dặn:
– Thưa với đại sư bá xin mang theo “Cửu chuyển hoàn hồn đơn” của sư tổ đưa gấp đến trị bệnh cho ta nhé!
Hai vị đại đồng đến huyện Long Du mời được Mã Huyền Thông. Trên đường đi
đến Bắc Hưng quán bỗng nghe tiếng Tế Điên ca, Mã Huyền Thông chưa biết
lai lịch Tế Điên, bèn nghĩ: “Ông Hòa thượng kiếc này mà cũng nói được
những câu đầy đạo lý dữ há!. Kế đến thấy Tế Điên bị bệnh đi không nổi,
lão đạo sĩ động mối từ tâm nên có bao nhiêu “Cửu chuyển hoàn hồn đơn”
trút ra cho Hòa thượng uống hết. Uống vào không những Hòa thượng không
hết bệnh mà còn ngã lăn ra chết.
Bị Sài đầu nói gạt bò dậy, Tế Điên bèn nắm áo lão đạo sĩ lại. Y Sĩ Hùng lật đật nói:
– Vừa rồi sư phụ được lão đại gia này cho uống thuốc mới khá đấy chứ!
Lúc đó Tế Điên mới buông tay ra và hỏi:
– Vị đạo gia này cho ta uống thuốc đấy ha?
Lão đạo sĩ đáp:
– Phải đó, Hòa thượng ở chùa nào?
– Ta ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ, trên chữ Đạo, dưới chữ Tế, thiên hạ gọi là Tế Điên cũng là tạ Họ của Mã đạo gia là gì?
– Hòa thượng biết tôi họ Mã rồi mà còn hỏi làm gì nữa!
– Tên tự có phải là Huyền Thông không?
– Phải, chính tôi là Huyền Thông đấy!
– Ông đi đâu vậy?
– Tôi lên Bắc Hưng quán ở huyện Khai Hóa.
– Tôi cũng lên Bắc Hưng quán đây, vậy chúng ta cùng đi chung nhé!
– Vâng!
– Ta nghe nói đạo gia các ông có thể vận chẩn cước phong, đi nhanh như gió, vậy ông có thể mang tôi đi với được không?
– Được chớ. Hòa thượng nhớ nhắm mắt lại, đừng mở mắt ra nhé!
Tế Điên nhắm mắt lại, lão đại sĩ nắm cánh tay lôi đi, chỉ thấy hai bên gió ù ù. Đi được nửa đường, Tế Điên mở mắt ra, nói:
– Không xong rồi, hở gió rớt lại rồi, đạo gia ơi đứng lại một chút.
Lão đạo sĩ lòng mải lo cho sư đệ, chẳng thèm để ý tới Tế Điên bị rớt lại,
cứ việc vận chẩn cước đi thẳng đến huyện Khai Hóa. Vừa đến bên ngoài cửa Bắc Hưng quán, lão đạo sĩ thấy một người đang ngủ ngáy pho pho, đến gần xem kỹ thì chính là tế Điên. Tế Điên nghiêng mình ngồi dậy nói:
– Ông mới tới à?
– Tôi vận chẩn cước phong chạy một mạch tới đây đó.
Lão đạo sĩ nghĩ thầm: “Quái lạ thật, ông Hòa thượng này chắc có lai lịch chi đây, làm sao ổng đến trước mình được vậy kìa?”.
Tế Điên nói:
– Đạo gia ơi, lúc nãy ông đi rồi, tôi mắc cầu, ỉa ra đủ chín viên thuốc của ông, thôi trả lại cho ông nè!
Lão đạo sĩ thấy viên thuốc vẫn y nguyên như cũ, màu sắc không thay đổi chút nào, bèn nghĩ: “Lạ quá”, nhận lại mấy viên thuốc bỏ luôn vào túi, rồi
bước tới gõ cửa. Không bao lâu đi ra một tiểu đạo đồng, mở cửa nói;
– Đại sư bá tới rồi mà hai sư huynh của con ở đâu?
– Hai đứa nó đi sau cũng sắp về tới, thỉnh Hòa thượng vào trong ngồi.
Tế Điên cùng tiến vào trong miếu, nhìn qua một lượt: Tòa miếu này phía
chánh Bắc là đại điện, hai bên Đông Tây đều có ba gian phối phòng. Tiểu
đạo đồng vén rèm bạc ở Đông phối phòng, lão đạo sĩ cùng Tế Điên bước
vào. Trong phòng tối mờ mờ, ngay giữa có một bàn bát tiên, hai bên có
ghế dựa. Dựa bên tường Đông có đặt một chiếc giường, Trần Huyền Lượng
đang nằm trên đó ho rũ rượi. Thấy Mã Huyền Thông, Trần Huyền Lượng hỏi:
– Sư huynh đến đó à, còn vị Hòa thượng này là ai?
– Đây là Tế Công ở chùa Linh Ẩn.
– Sư huynh có mang theo “Cửu chuyển hoàn hồn đơn” hay không? Tôi bị yêu tinh phun phải khí độc rồi.
– Ta có mang theo 9 viên thuốc mà cho vị Hòa thượng này uống hết, ông ta lại ỉa ra đủ đây.
– Bậy thiệt.
– Sư đệ xem nào, màu sắc có đổi khác không?
– Tôi không uống đâu!
Tế Điên nói:
– Ta có thuốc đây, tên là “Thần thối trừng nhãn hoàn”, đạo gia uống vào trong khoảng co chân chớp mắt là có kết quả ngay.
Tế Điên nói rồi đưa cho Trần Huyền Lượng uống. Thuốc vqào bụng trong giây
lát nghe có tiếng sôi lụp bụp, chạy ọt ọt. Trầb Huyền Lượng kêu đạo đồng bảo dìu đi cầu, đi được vài lần, chứng sưng nhức trong người nhẹ hẳn,
bình phục lại như xưa. Trần huyền Lượng khen:
– Hay quá, hay quá, thiệt là thuốc haỵ Mong nhờ Thánh tăng ra ơn cứu giúp, đệ tử xin cảm tạ muôn vàn.
Nói rồi bước tới trước Tế Điên thi lễ. Cả Mã Huyền Thông cũng nói lời cảm tạ Tế Điên. Tế Điên nói:
– Việc đó không có gì quan trọng đâu. Trong phòng này có mùi khó ngửi quá!
– Có mùi gì đâu! Trần Huyền Lượng nói:
– Có mùi giặc!
Hai lão đạo sĩ nghe mấy lời đó hết sức ngạc nhiên. Thật ra có hai tên giặc núp dưới gầm giường ma hai vị đại sĩ không hay.
Nguyên khi quan huyện Khai Hóa đưa Trần Huyền Lượng từ chùa Thiết Phật trở về
nha môn phát lạc, Kim nhãn Phật Khương Thiên Thoại định chắc rằng thế
nào quan huyện cũng đem Trần Huyền Lượng ra trị tội vì phá chùa, nào ngờ quan huyện chẳng trị tội mà còn cho người mang về miếu. Có người đưa
tin đó cho Khương Thiên Thoại, hắn nghĩ: “Sư phụ của Trần Huyền Lượng là Đông Phương Thái Duyệt lão tiên ông ở Thượng Thanh cung trên núi Thiên
Thai. Phen này bắt yêu không thành, thế nào ông ta cũng thỉnh thầy đến
tiếp sức bắt yêu, làm phá hỏng đại sự của ta! Chi bằng ta ra tay trước
thì hơn, để lâu hư việc”. Nghĩ rồi Khương Thiên Thoại bèn kêu hai người
bạn đến. Một người là Đồng đầu la hán Hạng Vĩnh, một người là Ô vân báo
Trần Thanh. Hai người này đều là giang dương đại đạo trong chốn lục lâm
đang lánh nạn ở chùa Thiết Phật. Khương Thiên Thoại kêu hai người đến,
nói:
– Hai vị hiền đệ, ta có một việc nhờ hai vị hiền đệ cực khổ một phen.
Hạng Vĩ, Trần Thanh nói:
– Huynh trưởng nói lời ấy làm chỉ Có việc gì cần đến chúng tôi, cho dù xông vào chỗ chết chúng tôi cũng không dám từ nan.
– Hai hiền đệ tối nay mang theo cương đao đến Bắc Hưng quán giết lão đạo sĩ Trần Huyền Lượng, mang đầu hắn về cho ta.
Hạng Vĩ, Trần Thanh nói:
– Việc đó có gì khó đâu!
Chờ đến đỏ đèn, hai người sửa soạn xong, cắp đao ra khỏi chùa Thiết Phật,
thi triển Lục địa phi đằng đi vùn vụt đến Bắc Hưng quán. Tới nơi, nhảy
tường vào bên trong ngầm dò xét, thấy Trần Huyền Lượng mở cửa đi ra
ngoài, hai người lẻn vào phòng, núp dưới gầm giường, định chờ cho lão
đạo sĩ ngủ mê sẽ bò lên giết. Nào ngờ gặp lúc Mã Huyền Thông cùng tế
Điên vào đến. Nghe Tế Điên nói có mùi giặc, Hạng Vĩnh kề tai nói nhỏ
Trần Thanh:
– Bộ trên người anh có mùi hả?
– Đâu có!
Tế Điên đứng ngoài nói:
– Hai đứa bay không có mùi gì hết, mau chui ra đi.
Hạng Vĩnh và Trần Thanh biết trốn không được nữa bèn từ dưới gầm giường nhảy vụt lên, thò tay rút dao ra. Báo hại cho hai lão đạo sĩ hồn phi phách
tán.